Trà trộn phòng con gái - Phần 16

Hiểu Ngưng đã cởi áo khoác, chỉ
mặc một chiếc áo len màu đỏ, cô ấy vừa đi vừa cho tay ra sau buộc mái tóc ướt
lên. Hành động tự nhiên không hề đề phòng của cô ấy, lại càng tôn lên những đường
cong trên cơ thế, khiến trái tim tôi xao xuyến, rung động.

“Sao cậu để người ướt lướt thướt
thế, có cần đi tắm trước không?”. Linh Huyên nhìn Hiểu Ngưng đầy quan tâm, hỏi.

“Không cần đâu, chỉ có quần áo
và tóc bị ướt thôi. Hôm nay tớ quên không mang ô, lúc ra khỏi nhà cũng có mưa
đâu”. Cô ấy hơi lắc đầu, túm tóc đuôi ngựa vừa buộc lên càng suôn mượt tự
nhiên. Kiểu tóc đơn giản, gương mặt thuần khiết càng làm tôi không kiềm chế được
niềm thích thú trong lòng.

“Tớ đi nấu cơm nhé, chắc mọi
người đợi lâu lắm rồi phải không?”. Hiểu Ngưng nói.

“Bình thường, bọn tớ cũng vừa mới
về mà”. Linh Huyên nói.

Tôi nhìn Hiểu Ngưng, nghĩ ngợi,
nói: “Hiểu Ngưng, sau này hôm nào quên ô thì gọi điện cho anh, anh đến đón em”.

Hiểu Ngưng nhìn tôi, mỉm cười.

“Anh Tiểu Mân thiên vị, hôm nay
em cũng quên ô này!”. Tô Tô lập tức hét lên.

“Được rồi, em cũng có thể gọi
cho anh mà”. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô Tô, tôi không kiềm được, xòe tay ra,
vuốt má cô bé.

“Hi hi”. Tô Tô lè lưỡi, cười
sung sướng.

“Được rồi, tớ đi nấu cơm đây”.
Hiểu Ngưng nhìn tôi, rồi nhìn Trình Lộ, như định hỏi cái gì rồi lại thôi, xắn
tay áo lên đi vào bếp.

“Chị Hiểu Ngưng, để em giúp chị
nhé! Hôm qua anh Tiểu Mân còn chưa được ăn cơm em nấu, hôm nay em phải ra tay
cho anh ấy mở mang tầm mắt!”. Tô Tô nhảy chân sáo theo Hiểu Ngưng xuống bếp.

Hòa vào không khí ấm cúng thế
này, tôi không kiềm được, mỉm cười.

“Trông anh cười gian chưa kìa,
cứ như chuột rơi chĩnh gạo không bằng”. Trình Lộ ngồi bên cạnh huých tay tôi, bất
mãn nói.

Bữa tối gồm có món “gan ngỗng
béo kiểu Tây”, “phở khô” Tô Tô đặc biệt nấu cho tôi, món “gà đinh hương”, “chân
giò hầm mật ong”, “ngao xào tỏi” của Hiểu Ngưng siêu ngon, không kém gì nhà
hàng trong khách sạn năm sao, so với thức ăn mà Trình Lộ nấu mấy hôm trước, chẳng
khác nào địa ngục với thiên đường. Tôi không hề hối hận khi từ chối lời mời
dùng bữa tối của Trình Tư Vy.

Tô Tô thấy tôi ăn rất ngon
lành, cứ hi hi ha ha, không giấu nổi sự sung sướng và đắc ý. Bọn Linh Huyên
cũng vui vẻ cười, cộng với nửa chai rượu vang, trông mặt ai cũng đỏ hồng vô
cùng xinh đẹp, làm trái tim tôi say đắm, tôi đang hoài nghi liệu có phải mình
đang trên thiên đường không.

Ăn tối xong, tôi hỏi mượn Trình
Lộ, fan ruột của Carl Sura, bốn cuốn tiểu thuyết bản tiếng Anh của ông ta, cô
ta khích bác, mỉa mai tôi mấy câu, nhắc đi nhắc lại cảnh cáo tôi không được làm
hỏng sách, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho tôi mượn.

Trong bốn cuốn, cuốn trên cùng
có bìa màu xanh da trời chính là cuốn sách mới phát hành của Carl Sura mà cô ta
nhắc đến, My World.

Về phòng, tôi bắt đầu đọc My
World, thực sự không ngờ cuốn tiểu thuyết mỏng dính chỉ có hai trăm trang lại
có thể tiêu thụ được ba triệu bản.

Nhưng cứ đọc, đọc mãi, tôi
không thể không tấm tắc khen ngợi. Tuy là bản tiếng Anh, nhưng tôi vẫn thấy rất
thú vị, nếu phát hành bản tiếng Trung, không biết còn thu hút đến mức nào.

Sự kinh ngạc, lừa đảo, giao dịch
chính trị, văn hóa u tối… khiến người ta chìm đắm vào trong tiểu thuyết. Cô đơn
và náo nhiệt, cái thiện và cái ác, hòa quyện vào nhau, đây là một cuốn tiểu
thuyết chân thực tới mức có thể chấn động cả thế giới.

Ba cuốn còn lại, không cần nghĩ
cũng biết chắc chắn chúng cũng là những cuốn sách hay. Dĩ nhiên ba cuốn đó cũng
chưa được mua bản quyền. Nếu không đại danh của Carl Sura sớm đã truyền khắp
Trung Quốc.

Đến người có con mắt sắc sảo về
văn học nước ngoài như Trình Lộ cũng ngưỡng mộ Carl Sura như vậy, đã có thể chứng
minh sức hấp dẫn của những cuốn sách của ông ấy lớn tới cỡ nào.

Carl Sura không chỉ là “cái túi
bảo bối”, mà còn là người “tạo ra danh tiếng”, nếu biết cách PR, kích thích
tiêu thụ và mở rộng tầm ảnh hưởng, trong thời gian ngắn có thể khiến nhà xuất bản
đó trở thành nhà xuất bản hàng đầu Trung Quốc!

Trong khi tôi vừa nghiên cứu tiểu
thuyết của Carl Sura vừa tấm tắc khen, đột nhiên có tiếng kêu thất thanh bên
ngoài vọng lại.

Tôi vội vàng chạy ra phòng
khách, cửa nhà tắm bỗng nhiên mở ra, Hiểu Ngưng đi chân đất, vai trần, từ trong
chạy ra, lao vào lòng tôi.

“Sao thế?”. Tôi hỏi cô ấy. Suy
nghĩ đầu tiên của tôi là có yêu râu xanh trong nhà tắm, suy nghĩ thứ hai là có
côn trùng gì đó.

“Vòi nước hỏng rồi, không đóng
được!”. Hiểu Ngưng rúc vào lòng tôi, thở hổn hển nói.

Toàn thân cô ấy chỉ quấn chiếc
khăn tắm, đi chân đất, sợ trơn trượt nên ôm chặt lấy tôi, cơ thể cô ấy như bức
tượng điêu khắc bằng ngọc, mịn màng, nõn nà và đầy nghệ thuật. Cơ thể cô ấy ướt
đẫm, tỏa hơi nóng hổi, tim cô ấy đập mạnh truyền đến cơ thể tôi qua khăn tắm,
khiến tôi có chút không kiềm chế được.

“Em đã bảo thay vòi nước từ lâu
rồi mà!”. Tô Tô bất ngờ nhảy bật lên khỏi sofa, nói.

“Vốn định bảo anh Đới Duy,
nhưng tuần trước tự nhiên anh ấy đi mất, chưa kịp thay”. Linh Huyên cũng vội
vàng chạy lại, nói. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến mấy cô gái đang ngà ngà say cũng
tỉnh táo lại phần nào!”.

“Mau khóa vòi lại, để thêm lúc
nữa là nước tràn ra hết đấy”. Hiểu Ngưng hơi lo lắng nói.

“Hiểu Ngưng, cẩn thận kẻo bị cảm
lạnh, mau đi thay quần áo đi”. Linh Huyên nhắc nhở.

“Ừ”. Lúc này Hiểu Ngưng mới
phát hiện cô ấy đang ở trong lòng tôi, đỏ mặt, quay người đi vào phòng.

“Mau thay vòi đi không nước
tràn hết ra bây giờ!”. Trình Lộ thấy tôi dán mắt nhìn theo Hiểu Ngưng bỗng khó
chịu kêu lên.

Tôi mở cửa bước vào nhà tắm thì
thấy vòi nước đã bị hỏng, dòng nước nóng đang phun ào ào qua chỗ hở, phun lên
trần nhà. Mới có nửa phút ngắn ngủi, nước đã dâng ngập sàn nhà tắm, nước không
kịp thoát nên càng ngày càng cao.

Tô Tô và Linh Huyên nhìn thấy cảnh
nước ngập lênh láng như thế, vô cùng ngạc nhiên. Vừa rồi thấy vẻ mặt lo lắng của
Hiểu Ngưng, tôi còn thấy bất ngờ, bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh này mới thấy
khâm phục sự điềm tĩnh của Hiểu Ngưng.

“Mau đi tắt van nước để anh vào
sửa xem thế nào”. Tôi xắn ống quần lên, quay lại nói với họ.

Thấy tôi nói vậy, ba cô gái
nhìn nhau, “Van nước ở chỗ nào ạ?”.

“Chính là cái… trong chiếc hộp
ngoài kia… có một cái van…”. Tôi giải thích nửa ngày trời, thấy vẻ mặt ngô nghê
của họ, cuối cùng đành bỏ cuộc, “Thôi bỏ đi bỏ đi, các em ra ngoài đi, để đấy
anh sửa, lấy cho anh hộp dụng cụ”.

Ba người bọn họ vội vàng ra
ngoài, ơn trời ơn đất, họ vẫn còn biết hộp dụng cụ ở đâu, rất nhanh chóng đã
mang cho tôi một đống đồ nào là kìm, ốc vít, búa, thậm chí cả thang gấp.

“Chị Lộ Lộ, mau ngăn dòng nước
lại! Nước sắp tràn ra phòng khách rồi, sàn nhà sẽ hỏng mất! Nếu làm hỏng sàn,
chị em sẽ giết em mất!”. Đột nhiên Tô Tô hét toáng lên.

“Mau, đóng cửa lại!”. Linh
Huyên ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, lập tức ra lệnh chỉ huy, “Lộ Lộ,
cậu đi tìm ít vải bỏ đi, chặn ở cửa nhà tắm! Tô Tô, em mau tìm chổi lau nhà ra
đây! Thêm cả chậu rửa mặt nữa! Chị đi gọi Hiểu Ngưng ra giúp đỡ.

Chốc lát, không khí yên bình,
tĩnh lặng vừa rồi trở nên hỗn loạn, ồn ào. Ba cô gái không ngừng chạy đi chạy lại
trong phòng khách, chỉ vì một tẹo nước tràn ra phòng khách mà hò hét om sòm.
Trong nhà tắm dòng nước tuôn không ngừng, tôi đứng trong bồn tắm, tháo bỏ cái
vòi nước đã bị hỏng ra.

Trong thoáng chốc mà quần áo của
tôi ướt hết cả, may mà nước cũng không lạnh lắm, nếu không ngâm mình trong nước
lạnh thì chắc đông cứng mất. Thấy cửa nhà tắm đã được đóng lại, đến những kẽ hở
cũng đã bịt kín hết bằng vải, nên tôi cởi quần áo ra, chỉ mặc một chiếc quần sịp
bước vào “trận đấu”.

Tôi chiến đấu với dòng nước chảy,
cuối cùng cũng tháo được cái vòi nước cũ ra, rồi lại lắp vòi mới vào.

Nước nhìn bề ngoài thì có vẻ rất
dịu dàng, nhưng khi nó trở thành áp lực, sức mạnh của nó có thể sánh với một
chàng trai trẻ tuổi cường tráng. Nếu không phải cơ bắp tôi cũng khá phát triển
thì sao có thể chịu đựng được dòng nước chảy mạnh như thế này.

Vòi mới đã được lắp vào, tôi
khóa vòi nước vào, dòng nước vừa rồi còn chảy tung tóe cuối cùng cũng đã trở
nên ôn hòa. Nước trong nhà tắm cũng chầm chậm thoát vào ống thoát nước.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này
mới hiểu vì sao bốn cô gái lại hy vọng có một người đàn ông ở cùng. Xem ra,
ngày trước khi Đới Duy ở đây, chắc họ cũng dựa dẫm vào cậu ta như thế. Đáng tiếc,
cậu ta là gay thật, còn tôi là gay giả.

Quần áo Hiểu Ngưng vừa thay ra
khi tắm vẫn còn treo trên mắc phía trên bồn tắm, nhưng đã bị ướt nhẹp. Tôi rút
xuống cho cô ấy, cầm trên tay, cảm giác rất mềm mại, đúng là quần áo của con
gái.

Nhìn xung quanh, chỗ nào cũng
có đồ dùng của con gái, ví dụ như mỹ phẩm, băng vệ sinh, lược, máy sấy tóc…
ngay cả bồn cầu cũng phủ miếng vải nhung màu hồng. Trên danh nghĩa nhà tắm này
là nhà tắm chung, nhưng vì phòng tôi là phòng chính của căn nhà, có nhà vệ sinh
riêng, nên tôi chưa bao giờ sử dụng nhà vệ sinh này, trên thực tế nó là nhà tắm
riêng của mấy cô gái.

“Anh Tiểu Mân, anh sửa xong
chưa?”.

Đúng lúc tôi ngưng tay thở một
chút thì Tô Tô bất ngờ mở cửa hét to.

Tôi quay đầu lại, bốn cô gái đều
đứng trước cửa nhà tắm, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tối cúi đầu nhìn xuống, phát hiện
chỉ có một chiếc quần sịp trên người, hoảng quá vội bảo, “Sửa xong rồi! Các em
cứ đi ra ngoài trước đi, anh vặn thêm cho chặt đã!”.

“Nhưng khắp nhà tắm toàn nước
là nước, bọn em phải dọn dẹp”. Linh Huyên tay cầm chiếc chổi lau nhà nói.

“Để anh dọn là được rồi, các em
ra ngoài đi”. Thấy tám con mắt của họ nhìn chằm chằm tôi như sói nhìn mồi, tôi
căng thẳng đáp.

“Anh Tiểu Mân, anh tốt quá!”.
Tô Tô sung sướng khen ngợi một câu, vui vẻ giao việc dọn dẹp bãi chiến trường
cho tôi, sau đó rời khỏi nhà tắm.

Ba cô gái còn lại cũng đi ra
theo, vì phòng khách vẫn còn nước cần phải lau cho thật khô. Chỉ có điều lúc đi
ra, Hiểu Ngưng bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng lấy chiếc khăn
bông bên cạnh lau khô người, rồi lau dọn sạch sẽ chỗ sàn nhà bị bẩn từ ống
thoát nước chảy ngược ra, tiếp đó chuồn khỏi nhà tắm như tên ăn trộm, chạy về
phòng thay sang bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Xong xuôi tất cả, tôi quay trở
lại phòng khách, cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Vừa bước ra ngoài, tôi đã nghe
thấy họ ngồi trên ghế sofa, vừa nghỉ vừa buôn chuyện.

“Em thấy mông anh Tiểu Mân rất
gợi cảm! Đùi anh ý cũng rất săn chắc, như vận động viên chạy marathon ấy!”. Tô
Tô sà vào lòng Linh Huyên, cao hứng nói. Giọng cô bé trong vắt, tôi chưa đi đến
gần đã có thể nghe rõ mồn một.

“Thế á, chị thì thấy cơ bụng
anh ấy rất rắn chắc, cực kỳ lôi cuốn”. Linh Huyên nói.

“Chị Hiểu Ngưng, chị thì sao, chị
thấy cơ thể anh Tiểu Mân thế nào?”. Tô Tô nắm tay Hiểu Ngưng hỏi.

Hiểu Ngưng bị Tô Tô bức ép
không thể không trả lời, ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp “Chị thì thấy bờ vai anh ấy
rất rộng, chắc chắn anh ấy là người có trách nhiệm”.

“Ồ, chị Hiểu Ngưng có tình cảm
với anh Lương Mân rồi!”. Tô Tô vui vẻ nói.

Hiểu Ngưng lườm cô bé một cái,
nhoẻn miệng cười.

“Chị Trình Lộ, chị thì sao?”.
Tô Tô lại quay sang hỏi Trình Lộ.

“Có gì hay ho chứ, anh ta chỉ
là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển”. Trình Lộ nói với giọng khinh bỉ.

“Chị đừng nói vậy, dù sao anh
Tiểu Mân cũng giúp chị em mình sửa vòi nước mà”. Tô Tô bất bình nói đỡ cho tôi.

“Ừ, cơ bắp anh Lương Mân cũng rất
rắn chắc”. Linh Huyên ngồi bên cạnh im lặng một lúc rồi bỗng nhiên bổ sung một
câu.

Ặc… Tôi toát mồ hôi lạnh.

Nhân lúc họ còn chưa phát hiện
ra, tôi vội vàng quay người, lặng lẽ chuồn về phòng mình.

Haizz, không hiểu sao tôi có cảm
giác mình là con mồi họ vừa săn được, chứ không phải họ là con mồi của tôi.

Sáng hôm sau vẫn là một buổi
sáng bận rộn như mọi ngày. Bốn cô gái mặc đồ ngủ đi đi lại lại trong phòng
khách, như thể tối qua không hề có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài trời mưa lâm thâm, mặt
đường đã ướt nhẹp. Ăn sáng xong, Tô Tô không hề khách sáo, ngồi tọt vào xe tôi,
còn tranh giành ngồi ghế trước bên cạnh tôi với bọn Hiểu Ngưng.

Linh Huyên và Hiểu Ngưng tay nắm
tay nhau tránh vũng nước trước cửa, rồi ngồi vào xe.

Dường như Trình Lộ không nhìn
thấy tôi đưa họ đi làm, cầm ô đi vòng qua hông xe tôi, đến cổng phía nam khu
nhà bắt xe bus. Tính tình cô ta có hơi cổ quái. Nhưng cô ta chưa bao giờ lợi dụng
người khác, điều này khiến tôi vô cùng khâm phục.

Tôi khởi động xe, bánh xe lăn
tròn tạo ra những bong bóng nước. Ba cô gái đều rất nhỏ nhắn, ngồi lên xe tôi
không có cảm giác nặng hơn là mấy.

“Anh Tiểu Mân, anh đưa chị Linh
Huyên và chị Hiểu Ngưng đến cơ quan trước rồi cuối cùng mới đưa em tới trường”.
Trên đường, đột nhiên Tô Tô nói với tôi.

“Tại sao?”. Tôi hỏi cô bé.

“Tại từ cổng trường đến khu giảng
đường còn một đoạn đường nữa, em muốn anh đưa thì đưa cho trót mà”. Tô Tô nhìn
tôi, nhõng nhẽo nói.

“Thôi được”. Nhìn bộ dạng ngọt
ngào của cô bé, tôi không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Cơ quan của Hiểu
Ngưng nằm khác tuyến đường với Hoa Thương, dù là đi đâu trước thì cũng phải lượn
một vòng, nên đưa Hiểu Ngưng hay Tô Tô đi trước đều như nhau.

“Tô Tô, ngày trước em có quấn Đới
Duy thế này đâu”. Thấy Tô Tô cứ quấn lấy tôi, Linh Huyên ngồi đằng sau nói.

“Anh Đới Duy rất tốt, nhưng em
thích anh Tiểu Mân hơn. Hơn nữa anh Tiểu Mân là đàn anh cùng trường với em, vô
cùng thân thiết”. Tô Tô ngoái đầu lại giải thích.

Linh Huyên không còn lời nào để
nói, Hiểu Ngưng cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.

Trường của Linh Huyên gần Lam
Kiều Hoa Uyển nhất. Vì là trường cấp hai, nên học sinh rất nghịch ngợm, mấy cô
nhóc lớp sáu lớp bảy trông cực kỳ đáng yêu, còn mấy cậu nhóc tinh nghịch thì đứng
túm tụm ồn ào dưới trời mưa, bất giác khiến tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Linh Huyên ở cùng lũ nhóc cả
ngày, thảo nào tâm tư cô ấy mộc mạc, biết cách quan tâm người khác đến vậy.

Nhìn Linh Huyên xòe ô bước vào
trường, tôi khởi động xe, đưa Hiểu Ngưng đến Viện nghiên cứu sinh vật Hoa Đông.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết cô ấy nghiên cứu cái gì trong đó, nhưng nếu
cô ấy có nói ra chắc tôi cũng không hiểu.

Đưa Hiểu Ngưng đến cửa viện
nghiên cứu, cô ấy xòe ô bước xuống xe nhưng không đi vào ngay mà vòng lên gõ cửa
kính chỗ tôi ngồi.

Tôi mở cửa kính, một luồng hơi
lạnh tràn vào xe.

Hiểu Ngưng giơ cao ô, gương mặt
lạnh buốt vì nước mưa thò vào bên trong cửa kính, ghé sát tai tôi, “Tối nay về
nhà em có chuyện muốn nói với anh, đừng nói với người khác đấy”.

Người khác mà cô ấy nói, đương
nhiên là chỉ Tô Tô, Linh Huyên và Trình Lộ. Vì những người khác mà tôi quen
không ai biết cô ấy.

Cô ấy nói xong, cũng không cho
tôi cơ hội hỏi thêm, lập tức giương ô lên, đi vào cổng cơ quan nơi có hai anh cảnh
vệ đứng canh.

“Chị Hiểu Ngưng nói gì với anh
thế?”. Quả nhiên, Tô Tô rất tò mò, hỏi tôi.

“Không có gì, trời lạnh nên cô ấy
dặn anh mặc thêm áo thôi”. Tôi nói cho có lệ.

Tô Tô chu miệng, vẻ mặt hơi thất
vọng, “Đúng thật là, thế thì có gì mà phải giấu diếm chứ, chị Hiểu Ngưng toàn
ngại ngùng mấy chuyện này. Chị ấy rất quan tâm đến anh nhưng lại ngượng không
dám nói ra.

Người nói không để ý, nhưng kẻ
nghe thì để bụng, tôi bỗng thấy chột dạ.

“Được rồi, anh Tiểu Mân mau đưa
em đến trường đi!”. Tô Tô thúc giục.

Thế là tôi lập tức khởi động
xe, quay xe đi về phía Học viện thương mại Hoa Đông.

Có lẽ vì trời mưa, nên rất ít
sinh viên đi lại trước cổng trường, tôi lái xe thẳng từ cổng trường vào tận khu
giảng đường, tìm đến khu giảng đường số 17 tận trong góc khuất nhất của trường
một cách rất thuần thục.

Đúng như Tô Tô nói, nếu đi bộ từ
cổng trường vào đây quả thực rất xa, chắc chắn sẽ bị dính nước mưa.

“Anh Tiểu Mân, anh xuống xe tiễn
em được không?”. Tô Tô hỏi.

“Tiễn gì chứ, đến đây chẳng phải
đã đến cửa giảng đường rồi hay sao?”. Tôi nói.

“Anh Tiểu Mân, dạo này có mấy
nam sinh cứ gửi thư cho em”. Tô Tô ngập ngừng vài giây, nói.

“Sao thế?”. Tôi quay đầu lại hỏi
cô bé.

“Không có gì, chỉ là em thấy
hơi phiền thôi ạ”. Tô Tô dẩu dẩu miệng.

“Ồ, bọn nó đang theo đuổi em hả?”.

“Dạ, có mấy anh năm ba, năm tư.
Học cùng em giờ học môn tự chọn”. Tô Tô khẩn khoản nhìn tôi, khiến người ta
không thể không đồng ý.

“Cho nên hôm nay em mới bắt anh
đưa vào tận trong trường, giả làm bạn trai của em có đúng không?”. Tôi hỏi cô
bé.

Tô Tô đành phải gật đầu thừa nhận,
“Nếu em bảo anh đóng giả làm bạn trai em chắc chắn bọn chị Linh Huyên sẽ nói em
nhiều chuyện, thích gây rối, nên mới lấy cớ trời mưa nhờ anh đưa em vào tận
trong trường”.

Nói đến đây, ánh mắt cô bé đột
nhiên sáng lên, “Bọn họ đến rồi! Anh Tiểu Mân, mau xuống xe với em đi!”. Cô bé
vừa nói vừa kéo kéo cánh tay tôi, “Mau lên, mau lên anh!”.

“Được rồi, được rồi! Anh chỉ
giúp em một lần này thôi đấy”. Tôi lập tức xuống xe, vòng qua cửa xe bên Tô Tô
ngồi.

Tô Tô vội vàng mở cửa, cô bé kiễng
chân, choàng hai tay lên cổ tôi.

“Anh Tiểu Mân, anh ôm em đi! Ôm
em đi!”. Tô Tô kiễng chân lên, dáng vẻ thúc giục, trông đáng yêu như một chú
chim sẻ.

Tôi không còn cách nào khác, dù
sao cũng có tiếng là “đại thiên tài diễn kịch”, thế là tôi dang hai tay ra, nhẹ
nhàng ôm eo cô bé. Tô Tô cũng rất biết phối hợp, vùi đầu vào ngực tôi, dáng điệu
rất say mê.

Không nằm ngoài dự liệu của cô
bé, mấy nam sinh đó quả nhiên bước chậm lại, mặt biến sắc. Bỗng nhiên tôi cảm
thấy Tô Tô cũng rất “hư”, dám dùng cách này để đuổi mấy cậu nam sinh đang theo
đuổi mình.

“Được rồi, anh Tiểu Mân, em cảm
ơn anh!”. Tô Tô thấy kịch diễn đến đây là tạm ổn rồi nên khẽ nói vào tai tôi,
còn giả vờ hôn lên má tôi nữa.

Tuy môi cô bé chưa chạm vào má
tôi, nhưng hơi ấm vẫn còn lưu lại.

Cô bé nhảy chân sáo vào giảng
đường, mấy cậu nam sinh đó xì xào với nhau một lúc, rồi mới sầu não bước vào
theo.

“Lương Mân! Em đã tốt nghiệp rồi
còn đến tán sinh viên trong trường à!”.

Bất thình lình, một giọng nói
vang lên phía sau tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy
thầy chủ nhiệm khoa trước đây, đang đứng cách tôi khoảng một trăm mét.

Trời ơi, mẹ ơi.

Trong lòng tôi bất giác hiện
lên câu nói quen thuộc của Đại Bính.

Thấy thầy đi về phía mình, tôi
không cần suy nghĩ nhiều, lập tức ngồi lên khởi động xe.

“Còn dám chạy hả? Mau đứng lại
cho tôi… Em còn chưa trả tiền phí mượn tài liệu làm khóa luận tốt nghiệp đâu đấy!”.
Thầy chủ nhiệm chạy theo.

Suýt chút nữa thì tôi bị thầy
tóm được, sao dám dừng lại. Đúng là tôi còn “nợ” thầy hai trăm tệ tiền phí tài
liệu làm khoá luận tốt nghiệp, không ngờ chuyện lâu thế rồi mà thầy vẫn còn nhớ.
Hồi đó tôi thấy khoản tiền này không hợp lý lắm, nên cứ kéo dài đến tận lúc tốt
nghiệp vẫn không trả. Đại đa số sinh viên tốt nghiệp năm đó đều chịu ảnh hưởng
của tôi, không chịu nộp khoản tiền này, khiến nhà trường tổn thất không ít.

Cứ như vậy, chiếc BMW lao vút về
phía trước, một người đàn ông tóc bay bay trong gió đuổi theo phía sau.

Nước bắn tung tóe, rất nhiều
người đứng lại xem. Cảnh tượng như một cảnh phim quay chậm.

Nhưng, thầy chủ nhiệm khoa với
khuôn mặt méo mó và mái tóc bù xù không thể nói là đẹp được…

Sự truy đuổi của thầy chủ nhiệm
khoa làm tôi hồn bay phách lạc. Đến công ty, Trình Lộ lại cố tình giao cho tôi
một đống việc, khiến tôi bận tối mắt tối mũi, bản thân cô ta thì sung sướng
trên nỗi đau khổ của người khác.

Về đến căn hộ của Tô Tô, tất cả
dường như đã trở về trạng thái bình thường. Thật lạ là dường như dần dần tôi đã
thích nghi với cuộc sống ở đây. Chết thật, tôi đang sống trong căn hộ của mấy
cô gái, sao lại có thể yên tâm thế được chứ?

Đúng lúc tôi đang đọc tiểu thuyết
của Carl Sura và lên kế hoạch xuất bản thì cửa phòng tôi mở ra.

Hiểu Ngưng trong bộ đồ ngủ xuất
hiện ở cửa phòng, vẫy tay gọi.

“Em vẫn chưa ngủ à?”. Tôi nhìn
chiếc đồng hồ đeo tay đặt cạnh gối, đã là mười hai rưỡi đêm. Tôi đọc sách đến nửa
đêm, không ngờ cô ấy cũng chưa ngủ.

“Suỵt”. Cô ấy đặt ngón trỏ lên
miệng, ý bảo tôi đừng lên tiếng, rồi vẫy vẫy tay gọi tôi ra ngoài.

Tôi rất tò mò, cộng thêm nữa, đây
là địa bàn của họ, mình cứ ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, thế là tôi lật
chăn lên ngồi dậy đi ra ngoài.

Hiểu Ngưng nhẹ nhàng kéo tay
tôi đi qua phòng khách, vào phòng cô ấy rồi đóng cửa lại, vẻ rất thần bí.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3