Âm mưu nơi công sở - Chương 09 - 10

Chương
9. Chuộc lỗi bằng bát mì mười tám tệ

Tô Duyệt Duyệt nghĩ Doanh Thiệu
Kiệt đúng là chẳng có chút lịch sự nào, tuy quan hệ với Tống Dật Tuấn có vẻ rất
tốt nhưng họ vừa ngồi xuống thì anh ta đã nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi, dường như
có phần hơi quá đáng. Nhớ lại vừa rồi ngồi ăn với đồng nghiệp, anh ta còn đưa mắt
nhìn mình một cái, vậy mà khi ngồi đối diện, đến một cái liếc cũng chẳng có. Tô
Duyệt Duyệt suy đoán liệu có phải anh ta sợ Tống Dật Tuấn biết chuyện anh ta kiếm
của mình sáu trăm tệ sẽ cười cho thối mũi nên lập tức bỏ đi không.

Do Doanh Thiệu Kiệt đã đi khỏi,
Tống Dật Tuấn thoải mái nói chuyện vài ba câu rồi quay vào khay cơm chăm chú ăn.
Khi họ trở về phòng làm việc, vẫn chưa thấy ai về cả, vì thế chẳng ai biết họ đi
ăn cùng nhau. Tuy nhiên vào lúc học bồi dưỡng nghiệp vụ buổi chiều, Như An Tâm lại
hỏi Tô Duyệt Duyệt có phải trưa nay đi ăn cùng Tống Dật Tuấn không, thấy Tô Duyệt
Duyệt gật đầu công nhận, Như An Tâm lại không hỏi gì thêm nữa.

Tan giờ làm, Tô Duyệt Duyệt tới
bãi đỗ xe nhưng trong đó lại không thấy chiếc Polo màu đen đâu cả. Tô Duyệt Duyệt
cầm điện thoại định gọi cho Doanh Thiệu Kiệt mới chợt nhớ rằng mình không có số
của anh ta. Hôm nay là buổi đầu họ đi chung xe, lẽ nào anh ta “bỏ bom” mình? Tô
Duyệt Duyệt uất ức chửi rủa Doanh Thiệu Kiệt, hạ quyết tâm cứ ngồi lì ở đây không
đi nữa, cô không nghĩ rằng anh chàng này lại nhẫn tâm đến thế, nếu anh ta “bỏ bom”
mình thật thì anh ta cũng sẽ gặp “quả báo” thôi.

Thời gian trôi đi từng phút, từng
phút một, thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ, vậy mà lòng người lại buồn thiu, ủ rũ,
ánh đèn của tòa nhà đối diện rọi vào người Tô Duyệt Duyệt, khiến cơ thể yếu đuối
có chút gì đó mong manh.

“Thật đáng ghét!”

Tô Duyệt Duyệt xoa xoa tay, đã đợi
anh ta bốn mươi phút rồi, người trong công ty đi qua, thỉnh thoảng có người nhìn
cô, song vì không quen nên cô cũng ngại không dám hỏi đi nhờ.

“Tô... Tô...”

Mới chỉ nghe thấy hai từ này, còn
chưa phát ra “Duyệt Duyệt”, Tô Duyệt Duyệt đã biết người mình đang chửi rủa đã đến,
quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, nếu không phải mắt cô là mắt một mí thì hỏa khí
bắn ra từ đó đủ thiêu trụi cả người Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt thật lòng muốn
thiêu trụi anh ta.

“Xin, xin lỗi, tôi, tôi ra ngoài
bận chút việc.”

“Bận việc? Xe anh đâu?”

“Đỗ, đỗ ở phía đối, đối diện.” Doanh
Thiệu Kiệt chỉ về phía con đường trước mặt, bởi lẽ vừa rồi lái xe qua đây không
có chỗ quay đầu nên đành dừng xe ở phía đối diện. Tô Duyệt Duyệt đang sẵn bực trong
lòng, nghe nói mình sẽ phải đi theo anh ta sang bên kia đường, lại càng tức giận
hơn, cũng không bận tâm tới trong bãi đỗ xe còn có người qua lại, lập tức nói: “Doanh
Thiệu Kiệt, anh cố ý trêu tức tôi phải không? Tôi ở đây đợi anh bốn mươi phút trong
thời tiết lạnh lẽo thế này, à không, bốn mươi lăm phút, anh được lắm, đủng đà đủng
đỉnh đi tới, lắp bắp hai tiếng, còn nói ô tô đỗ ở bên kia đường, muốn tôi đi tới
đó. Trời ơi, anh có còn lương tâm không hả?”

“Tôi, tôi, tôi ra ngoài thật mà,
không, không có số điện thoại của cô, thật lòng muốn gọi điện báo cho cô, Duyệt,
Duyệt Duyệt, tôi thực sự...”

Sắc mặt màu
đồng cổ nhạt thoáng đỏ lên dưới ánh đèn đường, anh ta vội vã giải thích, song không
biết vì sao, càng giải thích càng loạn, càng loạn lại càng khiến Tô Duyệt Duyệt
bối rối, đỏ mặt nói: “Ai cho anh gọi tôi thân mật như vậy?”

“Chỗ này, đồng, đồng nghiệp nhiều,
tôi, tôi mời cô đi ăn, ăn cơm tối, tạ lỗi.”

Không dễ gì
Doanh Thiệu Kiệt mới có thể xen vào được một câu nhân lúc Tô Duyệt Duyệt cũng đang
đỏ mặt, còn bước ra phía sau Tô Duyệt Duyệt hối thúc cô đi nhanh lên. Tuy đa số
nhân viên của tòa nhà Tập đoàn JS đã về hết, song vẫn còn một vài nhân viên ở lại
làm thêm nên một vài xe vẫn đỗ ở bãi đỗ xe cổng phụ. Lời nhắc nhở của Doanh Thiệu
Kiệt cũng không phải không có lý, Tô Duyệt Duyệt trách móc vài câu rồi cũng ngoan
ngoãn đi theo sau anh ta.

Lên đường cao tốc, sau khi rẽ qua
hai khúc cua thì tới một trung tâm thương mại sầm uất, Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng
anh ta có lẽ thật sự muốn xin lỗi mình, người đàn ông rất keo kiệt này đã nhất quyết
đòi bằng được cô sáu trăm tệ, giờ lại dẫn cô tới chỗ sang trọng như thế này để ăn
cơm, xem ra cũng có thành ý đây.

“Phía dưới.”

“Ồ!”

Doanh Thiệu Kiệt đi phía trước,
Tô Duyệt Duyệt đi theo sau, vịn tay vào thang cuốn, khi sắp xuống tới phía dưới,
thấy hiện ra lù lù một tấm biển màu vàng của khu ăn uống. Tô Duyệt Duyệt còn đang
hỉ hả, bỗng chốc khựng người lại, hóa ra thành ý của anh ta chỉ có vậy. Nhưng bỏ
qua đi, khu ăn uống này hẳn cũng sẽ có món ngon, anh ta đã mời, mình cũng sẽ không
khách khí.

Món ăn Nhật Bản, lâu lắm rồi cô
không được ăn đồ Nhật, phải rồi, còn nướng bằng than, song đó cũng chỉ là ý nghĩ
của Tô Duyệt Duyệt, cô còn đang nuốt nước bọt đánh “ực” một cái thì anh chàng cao
to đẹp trai đã bước phăm phăm qua quán Nhật, qua rồi thì thôi, việc gì phải sải
chân nhanh như vậy chứ. Tô Duyệt Duyệt thậm chí còn chưa kịp lên tiếng đòi hỏi món
gì thì anh ta đã bước vèo tới trước một quán mì.

“Phải, hai bát.”

Tô Duyệt Duyệt không biết trước
đó nhân viên quán mì hỏi gì, song Doanh Thiệu Kiệt đã trả lời rất dứt khoát, không
hề lắp bắp chút nào. Thấy cô đang đứng trước mặt, anh ta liền lên tiếng: “Mì, mì
qua, qua cầu(10), chúng ta, ngồi, ngồi đợi tí.”

(10) Mì qua cầu là một món mì ở Vân Nam.

Mì qua cầu? Duyệt Duyệt khựng lại,
hai con ngươi suýt nữa không tụ lại ở một điểm, ánh mắt lần tìm tới bảng ghi giá
tiền, đây rồi, món mì qua cầu đặc sản của cửa hàng, bát nhỏ mười lăm tệ, bát to
mười tám tệ.

Ha ha, tỉnh mộng chưa, tỉnh mộng
chưa, Tô Duyệt Duyệt thực sự muốn gõ “cộp cộp” vào đầu mình như kiểu sư gõ mõ để
đánh thức trí não, sao có thể tin người đàn ông keo kiệt như anh ta sẽ hào phóng
mời mình ăn một bữa hoành tráng chứ?

“Lại đây!”

Cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Doanh
Thiệu Kiệt nở một nụ cười hớp hồn gọi cô tới ngồi bên cạnh, Tô Duyệt Duyệt “ư hừm”
trong mũi, tiến lại phía Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt cẩn thận lấy giấy ăn
lau sạch ghế ngồi cho cô, nói tiếp: “Quần áo cô màu, màu trắng, đừng, đừng để dây
bẩn.”

“Anh tốt thật đấy!”

Tô Duyệt Duyệt nói gì Doanh Thiệu
Kiệt cũng không để ý, còn cười tít mắt bảo cô ngồi xuống. Tô Duyệt Duyệt bực tức,
ngồi “phịch” xuống ghế, rất lâu sau đó không nói thêm một tiếng nào.

“Mì của anh chị đây!”

Hai người vẫn chưa kịp nói thêm
câu nào thì người phục vụ đã bê hai bát mì lại, Tô Duyệt Duyệt bát nhỏ còn Doanh
Thiệu Kiệt bát to, đĩa nhỏ đựng rau sống cũng lần lượt được đặt lên bàn. Doanh Thiệu
Kiệt gắp trứng chim cút từ bát mình sang bát Tô Duyệt Duyệt nói: “Con gái, ăn, ăn
cái này tốt.”

Tô Duyệt Duyệt đang định nói với
anh ta vài câu, ngay lập tức đã bị hành động nhỏ này làm cho cảm động, lời mắng
mỏ sắp sửa thốt ra lập tức chuyển thành thế này: “Anh thật là thú vị, mời tôi ăn
mì, còn mời bát nhỏ.”

“Buổi, buổi sáng cần ăn ngon, buổi,
buổi trưa, cần ăn no, buổi, buổi tối cần ăn ít, bởi vậy...”

“Bởi vậy, buổi trưa anh mới ăn nhiều
như vậy, ăn như heo ý!”

Tô Duyệt Duyệt lập tức nhớ tới buổi
trưa anh ta ăn vèo vèo hai khay cơm, giờ còn đưa ra lý thuyết lãng nhách đến vậy,
bèn nói luôn không chút kiêng nể. Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt không chút
khách khí nói mình “ăn như heo” thì bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, làu bàu trong
miệng: “Không nhiều, không nhiều.”

“Anh Doanh này, anh nên thêm vào
câu này, “đa hồ tai, bất đa dã(11)”!”

(11) Nhiều
quá chăng, không nhiều.

“Ha ha...”

“Ha ha...”

Doanh Thiệu Kiệt và Tô Duyệt Duyệt
không ai bảo ai, cùng bật cười ha hả, kỳ thực nhìn vào ánh mắt của Tô Duyệt Duyệt,
Doanh Thiệu Kiệt hiểu rõ, cô ấy đúng là đã đợi quá lâu nên mới tức giận như vậy,
đây tuyệt đối không phải sự hận thù, đôi mắt trong veo như nước hồ kia chưa từng
bị sự đời làm cho vẩn đục. Nói thực, nếu là cô gái khác, e rằng đã phát rồ mà bỏ
về rồi. Không giống như cô ấy, vẫn có thể ngồi xuống ăn mì cùng anh một cách ngon
lành thế kia.

Trời rất lạnh, nhìn thấy mũi cô
ấy đỏ ửng khi đứng đợi mình ở bãi đỗ xe thì biết ngay cô ấy đã lạnh cóng rồi, ăn
mì có thể ấm lên đôi chút, bởi vậy khi bước vào trung tâm thương mại, Doanh Thiệu
Kiệt đã đi thẳng tới quán mì này. Tô Duyệt Duyệt không những lạnh mà còn rất đói,
chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng quan tâm tới việc “giữ lịch sự ăn uống”, cứ thế
ăn ngấu ăn nghiến hết sạch bát mì.

“Phải rồi, hôm nay do anh đến muộn
nên tiền xe tối nay tôi sẽ không trả.”

Khi trở về xe, Tô Duyệt Duyệt nói
hùng hổ, lấn át đối phương. Doanh Thiệu Kiệt cũng đáp lại lời cô: “Tối, tối nay,
là, là không tính.”

“Hừm, tôi không cần biết có tính
hay không, dù sao anh cũng đã nói sáu trăm tệ một tháng.” Tô Duyệt Duyệt đang nói,
Doanh Thiệu Kiệt định quay lại phản bác nhưng cô đã chặn họng ngay: “Đừng có quay
lại, lái xe cẩn thận đi, từ nay về sau, anh mất quyền “quay đầu lại nói” biết chưa,
nếu anh không coi tính mạng của mình là gì thì cũng phải nhớ rằng phía sau anh còn
có một sinh mệnh đấy, không thể lái xe bất cẩn được! Phải rồi, tôi đi chung xe với
anh còn chưa có hợp đồng chính thức!”

Tô Duyệt Duyệt nghĩ thuê nhà cũng
có hợp đồng, “đi chung xe” thế này xem ra còn mạo hiểm hơn cả thuê nhà, giữa hai
bên tuy là đồng nghiệp cùng chung tập đoàn, song không cùng công ty, dù sao cũng
là mạng sống của mình, mình không thể giao phó tính mạng của mình cho người đàn
ông kia. Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm một mình ở phía sau, chủ động
đề xuất: “Tôi sẽ thảo, thảo một bản.”

“Anh thảo thì
tôi bị động rồi, để tôi thảo hợp đồng mới đúng.”

“Đúng là, là người của phòng Quản
lý hợp, hợp đồng có khác!”

Doanh Thiệu Kiệt còn nhớ rõ cô thuộc
phòng nào, Tô Duyệt Duyệt cũng nhân tiện hỏi số điện thoại của anh ta, khi hai người
chia tay nhau, đều đã có số điện thoại của đối phương, như vậy, từ nay về sau hễ
bận gì việc đột xuất, hai bên đều có thể gọi điện thoại để thông báo cho người kia.

Những ngày sau đó, Doanh Thiệu Kiệt
không tới trễ chút nào, cũng không hề “bỏ bom” cô, trong khoảng thời gian hai tuần
lễ, hai người đã hiểu thêm về nhau rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt ban ngày học ở lớp
bồi dưỡng nghiệp vụ, tối trên đường về nhà, có thể hỏi Doanh Thiệu Kiệt những vấn
đề còn khúc mắc. Tuy nói lắp, song anh ta lại rất am hiểu quy trình kỹ thuật của
Tập đoàn JS, Tô Duyệt Duyệt nhờ có anh ta hướng dẫn, cũng ngày càng hiểu rõ về kết
cấu của công ty.

Đương nhiên mối quan hệ giữa hai
người lại không ảnh hưởng gì tới bản hợp đồng đi chung xe của họ, không những thế
điều khoản của Tô Duyệt Duyệt lúc nào cũng có lợi cho mình. Khi Doanh Thiệu Kiệt
đọc hợp đồng, buột miệng nói: “Điều, điều khoản bá vương!”

Tô Duyệt Duyệt phản bác lại: “Đây
là điều khoản người tiêu dùng bảo vệ quyền lợi của mình, có ý thức bảo vệ quyền
lợi của bản thân là điều đáng biểu dương.”

Trong bản hợp đồng đi chung xe,
Tô Duyệt Duyệt gọi mình là bên A, trong vai trò người tiêu dùng, đương nhiên Doanh
Thiệu Kiệt là bên B. Bên B có trách nhiệm đưa đón bên A đi làm, giá mỗi tháng là
sáu trăm tệ (đã gồm thuế), nếu nguyên nhân từ phía bên B khiến bên A muộn giờ làm
hoặc phải chờ lâu thì mọi phí tổn cấu thành đều do bên B chi trả. Bên A trả tiền
cho bên B hằng tháng, nếu xảy ra vấn đề vừa nêu trên, bên A sẽ tự động khấu trừ
vào tiền phí của tháng. Hợp đồng này có hiệu lực từ ngày bên A bắt đầu làm việc
ở JSCT.

Doanh Thiệu Kiệt miễn cưỡng đồng
ý bản hợp đồng của Tô Duyệt Duyệt nhưng không đồng ý điều khoản thanh toán bằng
hình thức chuyển khoản. Tô Duyệt Duyệt lại không chấp thuận, nói là tài khoản ngân
hàng mới chứng minh được Doanh Thiệu Kiệt chắc chắn đã nhận được tiền rồi, còn Doanh
Thiệu Kiệt lại chỉ muốn cầm tiền mặt. Hai người chưa đi đến thống nhất điều khoản
này, hai ngày sau đó, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng phải đồng ý. Do trong hai ngày
này, Doanh Thiệu Kiệt thường im lặng, không nói gì, bình thường quen nghe Doanh
Thiệu Kiệt nói lắp, giờ hai ngày liền anh ta chỉ chăm chăm lái xe, buồn bực vì mình,
Tô Duyệt Duyệt lại cảm thấy mình nên nhượng bộ anh ta một chút. Dù sao, cô tìm được
người đi xe chung thế này đã quá tiện rồi.

“Được rồi, đừng giận nữa, nam nhi
đại trượng phu không nên tranh chấp phương thức thanh toán với tiểu cô nương làm
gì.”

“Không phải, đây, đây là vấn đề
nguyên tắc.”

“Được rồi, tôi nhường anh, đừng
nói tới nguyên tắc nữa. Hôm nay tôi đã đủ mệt rồi, ngồi trên xe còn nghe anh ca
thán. Lát nữa, tới cổng nhà, anh ký tên vào hợp đồng nhé, tôi đã ký rồi, đã làm
thành hai bản, tôi một bản, anh một bản.”

“Chuyện, chuyện gì thế?”

Chương
10. Sảy thai bất ngờ

“Ôi, cứ nghĩ chuyên viên quản lý
hợp đồng là một công việc rất tuyệt, giờ mới biết nó chẳng khác gì việc làm đơn
đặt hàng. Anh thử nói xem, khi anh phát hiện ra sự thực và trong mơ khác nhau vời
vợi, anh còn có thể vui vẻ được không? Có khi nào anh cũng thấy buồn chán không?”

“Con, con gái, làm làm việc đó,
rất tốt.”

Doanh Thiệu Kiệt vừa lái xe vừa
nói, hai ngày không nói chuyện, nói ra là lại lắp ba lắp bắp, Tô Duyệt Duyệt vẫn
rất thoải mái. Có điều, cô tự thấy năng lực làm việc của mình cũng không đến nỗi
nào, cô vốn nghĩ chuyên viên quản lý hợp đồng sẽ phải thẩm định hợp đồng, chứ không
hề nghĩ rằng chỉ đơn giản là soạn hợp đồng, chuyên viên kiểm soát hợp đồng mới thực
sự là người thẩm định hợp đồng, tiếng Anh gọi là “Contract Controller”. Tuy trước
đó, Tô Duyệt Duyệt cũng đã hiểu rõ cơ cấu tổ chức của công ty nhưng tên gọi cụ thể
đối với từng công việc, cô lại chưa phân biệt được. Cho đến hôm nay, khi phòng Nhân
sự thông báo cho mọi người biết cô và Như An Tâm bắt đầu làm việc chính thức tại
công ty và phát cho mọi người bảng biểu thay đổi nhân sự của cơ cấu tổ chức bộ phận
Quản lý hợp đồng thì Tô Duyệt Duyệt mới biết mình là người ở mức thấp nhất của kim
tự tháp.

Về điểm này, ngay cả Tống Dật Tuấn
cũng chưa bao giờ nói cho cô biết, có lẽ trong mắt anh, đây là việc mà Tô Duyệt
Duyệt phải tự chủ động tìm hiểu.

“Sắp, sắp chính thức, chính thức
làm việc rồi à?”

“Vâng, đã qua mấy buổi tập huấn,
giờ cũng đến lúc bắt tay vào làm rồi, có điều tôi chưa từng thao tác SAP trong hệ
thống chính thức, không biết liệu có vấn đề gì không.”

“Cô, thông minh, cẩn thận một chút,
sẽ không sao.”

Doanh Thiệu
Kiệt động viên Tô Duyệt Duyệt, sau đó, hai người chuyển sang chủ đề khác trò chuyện
rôm rả, cho đến khi tới vườn hoa Mỹ Lệ Doanh Thiệu Kiệt mới ký vào bản “hợp đồng
đi chung xe”. Tô Duyệt Duyệt cầm lấy bản hợp đồng của mình còn Doanh Thiệu Kiệt
lại đặt bản hợp đồng lên xe, sau đó hai người nói lời tạm biệt, ai về nhà nấy.

Ăn tối xong, Tô Duyệt Duyệt đang
xem ti vi, chợt điện thoại đổ chuông, giai điệu ngân vang: “Đừng xem tôi chỉ
là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới
đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào...”
Nhìn vào màn hình hiển thị thì ra là
Mèo con, cô liền cho tiếng ti vi nhỏ lại, bấm nút nghe, nói: “Người đẹp Mèo con
tìm mình đấy à?”

“Mình chán quá nên gọi điện cho
cậu.”

“Mình không đi lượn lờ nữa đâu,
sau khi phải trả tiền nhà, tiền đi xe chung, mình quyết định ba tháng tới sẽ không
lượn lờ phố xá gì hết.” Mặc dù Mèo con còn chưa lên tiếng, Tô Duyệt Duyệt đã biết
tỏng ý đồ của bạn. Sau khi tốt nghiệp, Mèo con lấy chồng ngay nên chẳng còn tinh
thần phấn đấu hay lý tưởng cao xa như khi còn ngồi trên ghế giảng đường. Mặc dù
cuộc sống hiện thực khó khăn chồng chất khó khăn nhưng ít ra Tô Duyệt Duyệt vẫn
có thể dũng cảm lăn lộn trong sóng gió, Mèo con thì khác, cô ấy đã an phận, quen
với cuộc sống hưởng thụ, lâu dần cảm thấy nhàm chán. Mỗi khi chán chường cô ấy lại
muốn dạo phố mua sắm. Trước đây, lần nào Tô Duyệt Duyệt cũng hưởng ứng đi cùng,
dù không phải lần nào cũng mua đồ nhưng thỉnh thoảng cũng tiêu pha chút đỉnh.

Thế giới bên ngoài quá nhiều thứ
cám dỗ, nhìn những đôi giày đẹp đẽ, bóng bẩy, với đủ màu sắc bắt mắt trưng bày trên
giá, chẳng có cô gái nào lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ, Tô Duyệt Duyệt không dám
nói mình “vô cảm, dửng dưng” trước chúng nhưng xét cho cùng, chỉ đơn giản là cô
không muốn rơi vào tình trạng “viêm màng túi”, vì vậy, để bảo vệ cái ví của mình,
cô quyết định chọn phương án không đi đâu, ở nhà làm “bà nội trợ”.

“Cậu không sợ mình bị mốc à?”

Mèo con hơi thất vọng, vốn định
rủ Tô Duyệt Duyệt đi chơi nhưng không ngờ lại bị cô từ chối thẳng thừng như vậy.
Tô Duyệt Duyệt nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ không vui, bèn nói lái
sang chủ đề khác: “Mèo con à, hay là ngày mai cậu đến nhà mình ăn cơm đi, vừa tiết
kiệm tiền mà mình cũng không bị mốc.”

“Đến nhà cậu á?”

“Ừ.”

“Ôi trời, phiền
phức quá, hay là cậu đến nhà mình đi, mình bảo chị giúp việc nấu cơm.” Mèo con nghĩ
nhà Tô Duyệt Duyệt chẳng có gì thú vị, đến nhà cô ấy còn phiền phức hơn, chẳng thà
cứ ở nhà rồi rủ cô ấy đến chơi còn hay hơn. Nói thực, chuyển đến căn biệt thự này
đã nửa năm nay, cô vẫn chưa rủ người bạn thân này về nhà chơi lần nào. Bây giờ cô
mới chính thức ngỏ lời mời cô bạn đến nhà chơi.

Tô Duyệt Duyệt có vẻ rất hào hứng
trước lời đề nghị này, hồi trước, Mèo con sống ở chung cư cao cấp trên tầng cao,
cô cũng đã từng đến chơi rồi nhưng sau khi cô ấy chuyển đến biệt thự sống, cô vẫn
chưa đến chơi lần nào. Vì thế, cô liền đồng ý ngay: “Ừ, cũng được đấy, mình nhất
định sẽ đến nhà cậu.”

Sáng thứ Bảy, Tô Duyệt Duyệt từ
chối nhã ý đưa xe đến đón mình của Mèo con mà tự bắt xe buýt đi.

Quả đúng là khu nhà giàu, tuy không
có núi non hùng vĩ hay tiếng suối chảy róc rách như trong truyện cổ tích nhưng nhìn
vào những chiếc xe ô tô sang trọng lướt ra lướt vào khu biệt thự này đủ thấy thân
phận và địa vị của những người sống trong đó như thế nào.

Để tránh phiền phức phải tìm nhà,
Mèo con gọi điện thoại cho Tô Duyệt Duyệt đến mấy lần, cuối cùng, ngồi chờ ở phòng
bảo vệ khoảng năm phút thì thấy Tô Duyệt Duyệt xuất hiện, tay xách lễ mễ một túi
táo to.

“Ôi trời, mình đúng là già Lưu(12)
rồi.”

(12) Già Lưu: một nhân vật trong truyện
Hồng lâu mộng, là người có cá tính
trong sáng, tràn đầy sức sống.

“Ai bảo đã nói đến đón lại không
nghe, gớm, lại còn mua cả táo nữa cơ à!” Mèo con vỗ nhẹ vào vai cô bạn mắng yêu,
đỡ lấy túi táo trong tay cô.

Tô Duyệt Duyệt nói: “Có mệt gì đâu,
thăm nhà “đại quan” đương nhiên là phải có thành ý chứ, hơn nữa, loại táo này rất
ngon, mình đích thân chọn từng quả đấy. Mỗi sáng cậu nhớ ăn một quả.”

“Biết rồi, biết rồi, việc này còn
phải nói với mình sao, lại còn phải để cậu dạy nữa à?”

“Vâng! Thì là cậu dạy mình vậy.”

Tô Duyệt Duyệt chun mũi làm mặt
hề rồi cùng Mèo con đi vào tiểu khu cao cấp. Nhà Mèo con nằm ở phía nam, hai người
phải đi một lúc lâu mới tới nơi. Đang định bước vào nhà, vừa hay gặp ông chồng đẹp
trai của Mèo con - Lâm Tử Văn lái chiếc xe Audi Q7 ra khỏi nhà để xe. Tô Duyệt Duyệt
vẫy tay chào: “Anh Lâm đẹp trai, sao lần nào em đến chơi cũng thấy anh đi vậy?”

“Duyệt Duyệt đấy à, thật ngại quá,
công ty của anh có một số việc cần anh giải quyết, anh đi đây!”

Lâm Tử Văn hạ cửa kính xe xin lỗi
Tô Duyệt Duyệt, tất nhiên Tô Duyệt Duyệt cũng thông cảm chuyện này. Lâm Tử Văn là
ông chủ của một công ty, đương nhiên phải có trách nhiệm đối với việc làm ăn của
nhà mình, cần phải biết rằng mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều là nhân tố quyết
định kinh tế, Lâm Tử Văn lại là con một nên áp lực đương nhiên càng lớn.

“Em đùa anh thôi, em với Mèo con
là phận nữ mà, anh là đàn ông, bận rộn là lẽ đương nhiên.”

“Ừ, anh đi
đây!” Lâm Tử Văn nói xong, quay sang Mèo con cười dịu dàng: “Em à, khi đến công
ty anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng.”

Tiếng “vâng” mới ngọt ngào làm sao,
thấy hai người đưa mắt nhìn nhau trìu mến, Tô Duyệt Duyệt bật cười: “Ấy, hai người
đừng có tình tứ với nhau như vậy trước mặt tôi, tôi ghen tỵ chết mất!”

“Cậu ghen tỵ?”
Mèo con đập vào người Tô Duyệt Duyệt, dẩu môi nói.

“Chứ sao? Mình suốt ngày ở nhà lủi
thủi một mình, sao không ghen cho được!”

“Tử Văn, anh
nghe thấy rồi đấy, người bạn này của em ở nhà lủi thủi một mình, nếu anh có ông
bạn nào được được, nhớ để ý dùm cô ấy nhé.” Mèo con nói với theo Lâm Tử Văn vài
câu, Lâm Tử Văn vui vẻ trả lời: “Đương nhiên rồi.”

“Đáng ghét! Không nói chuyện với
hai người nữa, tôi là cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc phải hưởng thụ cuộc sống
độc thân sung sướng đã chứ.” Tô Duyệt Duyệt nhăn mũi lại, bước hai bước lên bậc
thềm. Lâm Tử Văn và Mèo con lúc này mới thực sự tạm biệt nhau.

“Chị cất túi táo này giúp tôi!”
Mèo con nói với người giúp việc.

“Vâng ạ!”

Bước vào nhà, hơi ấm bay phả vào
mặt, Mèo con bảo Tô Duyệt Duyệt cứ để dép ở bên ngoài vì nền nhà rất ấm, không lạnh
chút nào. Tô Duyệt Duyệt đã từng nghe nói có thiết bị làm ấm nền nhà, nhưng chưa
thấy trực tiếp bao giờ, chỉ biết rằng sử dụng thiết bị này rất tốn điện. Hộ gia
đình bình thường chẳng dám dùng, Mèo con đã quen cuộc sống xa hoa, nếu ở nhà mà
không bật thì không thể chịu nổi.

“Mình dẫn cậu đi thăm quan nhà nhé.”

“Được đấy, dẫn già Lưu này đi xem
nào.”

Biệt thự của Mèo con có bốn tầng,
tổng cộng khoảng ba trăm năm mươi mét vuông, trên đỉnh có một sân thượng rất lớn,
vừa mở cửa sân thượng, một chú chó Schnauzer mặc áo màu xanh mừng rỡ chạy lại phía
Mèo con sủa rối rít. Tô Duyệt Duyệt ngớ người, nhìn Mèo con vừa ôm chú chó Schnauzer
vào lòng rất tình cảm, vừa nựng nó: “Ôi chết, quên Bồn tắm nhỏ ở trên sân thượng
rồi. Bồn tắm nhỏ, chị ôm bù vậy nhé!”

“Cậu nuôi chó từ khi nào thế?”

Việc này Mèo con chưa bao giờ nói
với Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt biết thực ra mỗi người đều có cuộc sống riêng
của mình, chú chó Schnauzer vừa rồi còn nghịch ngợm, bắng nhắng là thế mà lúc này
nằm im ngoan ngoãn trong vòng tay Mèo con: “Mới được mấy ngày thôi, mình và Tử Văn
đi qua một cửa hàng bán vật nuôi, mình thấy nó cứ ngơ ngác nhìn mình, trông rất
đáng yêu, thế là Tử Văn mua nó tặng mình.”

“Mà sao cậu gọi nó là Bồn tắm nhỏ
vậy?”

“Hì hì, nó ấy à, không hiểu sao
rất thích nhảy xuống bồn tắm nhà mình, hôm đầu tiên về đây, trước tiên nó nhảy lên
ghế băng, sau đó lại nhảy vào bồn tắm, vì bồn tắm Quý Phi nhà mình rất trơn, nó
nhảy vào đó rồi không leo ra được, báo hại mình tìm nó mất bao lâu, mãi sau nghe
tiếng kêu ư ử của nó mới phát hiện nó ở trong bồn tắm.”

Mèo con xoa đầu Bồn tắm nhỏ, nói
tiếp: “Phải không, Bồn tắm nhỏ?”

“Ồ, Tử Văn rất yêu cậu, nhưng lần
này khổ thân anh ấy rồi, trong nhà một con mèo, một con chó, thể nào chẳng xảy ra
đại chiến chó mèo.” Tô Duyệt Duyệt cố ý kéo dài giọng trêu bạn, Mèo con đập vào
vai Tô Duyệt Duyệt một cái, nói: “Nghe cậu nói kìa, ghét không để đâu cho hết, phải
tìm một anh chàng trị cái tính ương bướng của cậu mới được.”

“Không có chuyện đó đâu, nếu có
thì mình cũng sẽ là mụ Sói Đỏ(13), cậu trị làm sao nổi!”

(13) Mụ Sói Đỏ là nhân vật trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.

Hai người cứ thế trêu đùa nhau,
Duyệt Duyệt co chân chạy, Mèo con lập tức đuổi theo, giống hệt như cảnh tượng hôm
Tô Duyệt Duyệt cướp lấy bức thư tỏ tình mà Lâm Tử Văn gửi cho Mèo con, chạy như
tên bắn từ tầng bốn xuống tầng một ký túc xá, sau đó đã bị nhân viên quản lý mắng
cho một trận te tua.

“Duyệt... Duyệt...”

Đột nhiên, Mèo con khựng lại, tại
khúc cua của cầu thang, cô bỗng thấy trời đất tối sầm, chao đảo, ngã nhào xuống
nền nhà.

“Mèo con?! Mèo con!”

Tô Duyệt Duyệt quay người chạy lên,
Mèo con đang nằm vật trên đất, mặt trắng bệch, tay run rẩy chỉ vào bụng, Bồn tắm
nhỏ đã nhảy ra khỏi lòng cô từ bao giờ, sợ hãi đứng bên cạnh nhìn chủ nhân.

“Mình đau...”

Tô Duyệt Duyệt đỡ Mèo con tựa sát
vào người mình, cuống quýt gọi chị giúp việc, rồi gọi cấp cứu 120.

“Sao thế? Trời ơi, sao thế này?”
Chị giúp việc vội vàng chạy lên, thấy Mèo con đau đớn kêu la trong vòng tay Tô Duyệt
Duyệt, còn Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng gọi cấp cứu.

“Ái... đau quá...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3