Âm mưu nơi công sở - Chương 31 - Phần 2
Buổi chiều, Vu Tiểu Giai và Tiểu Ngô, mỗi người một bên hỏi Tô Duyệt Duyệt người tặng hoa có phải là bạn trai của cô không? Anh ta làm nghề gì, trông như thế nào, có ảnh không để họ cùng xem mặt.
Trong công ty này, những ai đã có bạn gái hoặc bạn trai đều sẽ bị các cô gái truy ra bằng được. Cách truy hỏi này có thể giúp các cô dễ dàng so sánh giữa người trong mộng của mình với đối tượng của người kia, nếu đối tượng đó tốt thì các cô tha hồ bị kích động tới mức ghen tỵ, ngược lại, nếu đối tượng đó hơi kém một chút thì các cô tha hồ vui mừng, hớn hở. Một cô gái đeo cặp kính cận dày cộp như Tô Duyệt Duyệt mà có được anh bạn trai lãng mạn đến vậy, để xem anh ta là người như thế nào!
Gần tối, lúc Tô Duyệt Duyệt chuẩn bị ra về như thường ngày, Doanh Thiệu Kiệt đã chuyển cho cô một mẩu giấy, trong đó viết hãy đợi anh ở chỗ đỗ xe buổi sáng. Khi đến nơi, Tô Duyệt Duyệt đã thấy Doanh Thiệu Kiệt đợi ở đó rồi. Không biết có phải vì một phản xạ có điều kiện nào đó diễn ra trong lúc vô thức hay không mà Tô Duyệt Duyệt bất giác đưa mắt xuống băng ghế phía sau xe, quả nhiên trên ghế trống không, chiếc hộp Durex lúc sáng giờ đã biến mất.
“Cô nhận, nhận hoa à?”
“Vâng.”
Anh không hề có ý định mở cửa xe, chỉ đứng đó hỏi cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, giống như cô đã phạm phải một sai lầm nào đó. Không biết có phải vì đột nhiên trong mối quan hệ giữa hai người có thêm một quan hệ cấp bậc nữa hay không mà cô cảm thấy chưa quen, ánh mắt có phần bối rối, còn anh thì vẫn vậy, đút tay vào túi với dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
“Anh ta tặng hoa cho cô à?” Doanh Thiệu Kiệt hỏi tiếp.
Tô Duyệt Duyệt đang định trả lời thì điện thoại chợt reo lên. Khi cô mở nắp gập của chiếc điện thoại ra, Doanh Thiệu Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng ba chữ “Tống Dật Tuấn” phản chiếu qua đôi mắt của cô, hơn nữa cô còn cố tình đi ra phía sau Doanh Thiệu Kiệt để nghe điện. Hành động đó rõ ràng là xem anh như người ngoài. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng tức giận, quay lại đứng sau lưng Tô Duyệt Duyệt, định cầm lấy điện thoại của cô ném đi rồi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết về Tống Dật Tuấn để cô hiểu được người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với cô không hề đơn giản chút nào. Tuy nhiên, hành động thô lỗ ấy chỉ xuất hiện trong đầu Doanh Thiệu Kiệt vài giây mà thôi, bởi anh biết, lúc này dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm căng thẳng. Trong mắt Tô Duyệt Duyệt, nói đúng hơn là trong mắt rất nhiều cô gái khác thì quả thực Tống Dật Tuấn là một người đàn ông hoàn hảo: vóc dáng cao to đẹp trai, phong cách thời thượng, lịch sự, trang nhã. Nếu anh nói con người đó thực chất chỉ có vẻ ngoài đạo mạo, phần lớn đều dựa vào phụ nữ để tiến thân, coi phụ nữ như một thứ đồ chơi rẻ tiền rồi lừa gạt họ, e rằng tất cả các cô gái đều cho rằng anh đang đố kỵ. Anh không hề có chứng cứ, cũng giống như việc Tống Dật Tuấn đang từng bước lũng đoạn Tập đoàn JSCT, anh cũng không có chứng cứ, để chiến thắng được con người này, chỉ có thể dựa vào chứng cứ mà thôi.
“Sao anh lại nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?”
Không ngờ Tô Duyệt Duyệt lại cúp máy nhanh như vậy, khi quay lại, cô thấy Doanh Thiệu Kiệt đang đứng ngay sau lưng mình, nét mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó vô cùng nghiêm túc, cô bèn cất giọng khó chịu hỏi.
“Không, tôi, không, không nghe trộm. Cô, cô lên xe đi!”
“Nghe rồi còn chối. Còn nữa, hôm nay anh đã nói gì với Tống Dật Tuấn? Anh ấy vừa về đến văn phòng đã tỏ ra bực bội, hiện giờ anh ấy đang ở Bắc Kinh, tâm trạng vẫn không tốt, tôi không thể làm gì giúp được cho anh ấy.”
Tâm trí của cô còn đang ở cạnh hình bóng người đàn ông tại Bắc Kinh kia, nghe những lời Tống Dật Tuấn nói trong điện thoại, tuy có thừa sự ngọt ngào, âu yếm nhưng dường như trong đó cũng có những áp lực lớn khó mà giải tỏa được, Tô Duyệt Duyệt có thể cảm nhận được hết. Điều này khiến cô ngay lập tức liên hệ tâm trạng của Tống Dật Tuấn với phản ứng của anh và Shelly trong văn phòng ngay sau khi trở về từ cuộc họp công bố dự án S.
“Tôi, tôi không hề nói gì cả. Tất cả, tất cả đều là chuyện riêng của anh ta thôi.” Doanh Thiệu Kiệt đang chuẩn bị khởi động xe, nghe thấy Tô Duyệt Duyệt đứng trên lập trường của Tống Dật Tuấn để chất vấn mình, liền không kiềm chế được mà nói ra câu đó.
“Anh ấy thì có chuyện riêng gì chứ? Chắc chắn là do anh không nhượng bộ, hoặc anh đã giở thủ đoạn gì đó với anh ấy. Được rồi, không tranh cãi với anh nữa. Vị trí hiện tại của anh vẫn cao hơn tôi, tôi chỉ là một con ốc nhỏ, vừa hết thời gian thử việc, nếu lỡ đắc tội với anh thì chắc chắn sẽ không thể giữ được việc làm ở đây rồi.”
“Tôi, tôi giở thủ đoạn? Duyệt Duyệt, tôi có thể giở thủ đoạn gì chứ? Tống Dật Tuấn đã, đã kể với cô những gì?”
“Anh ấy không kể gì cả.”
“Không kể, không kể gì cả, vậy cô dựa vào đâu mà buộc tội tôi như vậy?”
“Tại sao lúc nào anh cũng có thành kiến với anh ấy như thế? Trong buổi họp sáng nay, tôi cũng có ở đó, việc anh lựa chọn tôi cho dự án S căn bản là không phù hợp, ngay đến bản thân tôi cũng nhận thấy điều đó. Anh ấy có nói gì thì cũng là vì nghĩ cho dự án của anh. Còn anh thì sao? Cái kiểu nói đó rõ ràng là ức hiếp người ta quá mà!”
“Tôi?”
Lúc xe chuyển bánh, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy vô cùng tức giận, bèn ra sức bấm mạnh còi xe trên vô lăng, người bảo vệ đứng đó sững sờ nhìn về phía chiếc Polo màu đen, thấy gương mặt quen thuộc của người bảo vệ, anh mới thôi không tiếp tục bấm còi nữa.
“Được rồi, không nói với anh nữa, nếu không anh lại đâm xe loạn xị lên giờ.”
“Tô Duyệt Duyệt, cô...” Doanh Thiệu Kiệt nhìn gương mặt người con gái ở trên xe qua gương chiếu hậu, cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình lại giống như một đứa trẻ thế này, nghe cô câu trước câu sau đều khen Tống Dật Tuấn tốt, trong lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót.
Mấy tiếng “Tô Duyệt Duyệt” được Doanh Thiệu Kiệt cố tình gọi thật to, khiến cho Tô Duyệt Duyệt có chút giật mình nhưng không nghe thấy câu tiếp theo nữa thì bất giác cười khẩy một cái, thầm nghĩ người đàn ông này cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lúc này, người mà cô nên giữ khoảng cách không phải là Tống Dật Tuấn mà chính là Doanh Thiệu Kiệt. Chiếc hộp Durex đặt ở trong xe thì chắc hẳn tối qua đã “làm chuyện mây mưa” ở đâu đó, rõ ràng lỗi của mình lè lè ra đấy, còn đổ cho Tống Dật Tuấn nữa.
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu, mãi sau Doanh Thiệu Kiệt mới lên tiếng đề nghị đi ăn tối, giữa hai người mới nói tiếp vài câu nữa. Quán ăn họ ghé vào là một quán của người Đài Loan, tuy không thật sự đông đúc náo nhiệt nhưng cách bài trí cũng rất gọn gàng đẹp mắt, thái độ phục vụ của nhân viên rất thân thiện, chu đáo. Tô Duyệt Duyệt thầm nghĩ, hôm nay ắt hẳn mặt trời mọc ở đằng Tây, “con gà sắt” đột nhiên lại thấy mọc thêm mấy cái lông trên thân mình!
“Phải chăng anh còn có điều gì muốn nói với tôi?”
“Không có.” Doanh Thiệu Kiệt gọi vài món, nghe tên là biết ngay giá thành không hề rẻ chút nào. Khi nhân viên phục vụ tươi cười quay vào bên trong, Doanh Thiệu Kiệt mới tiếp tục nói: “Duyệt Duyệt, thực ra, tôi, tôi...”
Tuy thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nhưng những lúc mặt đối mặt với cô, tâm trạng của Doanh Thiệu Kiệt đều không thể trấn tĩnh được, rõ ràng anh đã nghĩ rất nhiều về những gì mình muốn nói nhưng cổ họng giống như đã bị tắc nghẹn, không thể nói ra suy nghĩ của mình. Hoặc cũng có thể, anh đã từng một lần bị người yêu ruồng bỏ, làm cho tổn thương nên đã quên mất cách phải thổ lộ tình cảm với người mình yêu như thế nào. Lần tổn thương đó đã để lại vết hằn sâu trong trái tim anh cho đến tận bây giờ.
Điện thoại lại bất chợt đổ chuông. Nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt của Doanh Thiệu Kiệt vẫn như đang muốn nói điều gì đó với mình nhưng lại không thể nói ra, Tô Duyệt Duyệt có phần bối rối. Cô rất muốn biết người đàn ông đang ở trước mặt mình có điều gì muốn bày tỏ mà khiến trái tim cô đập rộn ràng đến vậy. Cảm giác này khác hẳn khi Tống Dật Tuấn bày tỏ tình cảm với cô. Tuy không thể giải thích được cảm giác này là gì nhưng Tô Duyệt Duyệt cũng rất mong muốn được nghe Doanh Thiệu Kiệt nói ra điều anh ấy đang ấp ủ trong lòng.
“Xin lỗi, tôi, tôi, tôi phải nghe điện thoại một chút.”
“Ồ, cố tình lảng tránh.”
Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn, Doanh Thiệu Kiệt “ớ” lên một tiếng. “Kẻ phá bĩnh” chính là Wagner, anh không có lý do gì để từ chối cuộc điện thoại này, có điều trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng vì có người giải nguy cho mình vào đúng khoảnh khắc này. Tuy nhiên, anh nghĩ cuộc điện thoại này cũng không hề đơn giản vì Wagner hiếm khi gọi điện để bàn chuyện công việc vào buổi tối. Cuộc điện thoại đó chỉ trong ba giây đã đi vào chủ đề chính, hơn nữa ngôn từ, cách nói chuyện lại rất căng thẳng khiến nét mặt anh càng có vẻ mất tự nhiên.
“Joe nhất định là đang làm gì đó, tôi hy vọng cậu sẽ tiếp tục cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“À đúng rồi, Kevin đã đến Bắc Kinh.” Khi nghe Wagner nhắc tới cái tên Kevin, Doanh Thiệu Kiệt bất giác đưa mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, sợ mình lại tiếp tục phạm sai lầm trước mặt cô nên ra hiệu xin lỗi cô và nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, tới một nơi khác để tiếp tục cuộc điện thoại. Tô Duyệt Duyệt cũng không mấy lưu tâm, cô còn đang bận suy nghĩ xem vừa nãy rốt cuộc là Doanh Thiệu Kiệt có điều gì muốn nói với mình. Tuy nhiên, cô ngồi chờ mãi một lúc lâu, đồ ăn đã được mang lên đủ cả mà Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa quay trở lại bàn, dù anh chỉ đứng cách đó không xa. Như thế này mà cũng gọi là mời người ta ăn cơm sao? Đồ ăn đã gọi rồi, người thì bỏ đi mất, cái miệng nói tía lia nhưng những lời cần nói thì lại cất đi hết, trước tình cảnh này, Tô Duyệt Duyệt chỉ có thể hình dung là Doanh Thiệu Kiệt thật sự không có thành ý, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được điều gì khác. Bụng đói cồn cào, Tô Duyệt Duyệt tặc tặc lưỡi, cầm đũa xiên mạnh hai nhát vào giữa con cá nằm trên đĩa, gọi nhân viên phục vụ mang thêm cho mình lon Coca, thầm nghĩ ra một “trò vui” để trả đũa kẻ đang mải nấu cháo điện thoại mà bỏ quên mình kia.
Đầu tiên, cô rót ra nửa cốc Coca, sau đó lại đổ thêm vào cốc nửa chai giấm, lấy thìa ngoáy thật kỹ, chờ Doanh Thiệu Kiệt quay lại. Kết thúc cuộc điện thoại, Doanh Thiệu Kiệt lập tức quay trở lại bàn, vì đã nói chuyện khá lâu nên khi nhìn thấy cốc Coca đặt ngay trước mặt, anh cầm lên, uống liền mấy ngụm lớn.
“Ặc, ặc, hụ, hụ, cái, cái, cái thứ nước gì thế này?”
Người phục vụ thấy khách hàng đột nhiên ho sặc sụa bèn nhanh chân chạy tới, Tô Duyệt Duyệt liền vẫy tay ra hiệu cho anh ta lùi ra, miệng tươi cười giải thích: “Xin mời anh dùng món khai vị!”
“Cái này, cái này mà là món khai vị à?” Một mùi vị chua lòm, Doanh Thiệu Kiệt có cảm giác như bị ai đó tưới giấm lên ngũ quan thất khiếu của mình, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi giấm.
“Đúng, đúng là như thế đấy!”
Tô Duyệt Duyệt không nhịn được cười, gắp một miếng cá bỏ vào miệng, thế nhưng một chiếc xương trong miếng cá thơm ngon kia đã mắc lại ở cổ họng, khiến cho đôi mắt vốn rất nhỏ của cô bỗng tròn xoe một cách kỳ lạ. Bên ghế đối diện, Doanh Thiệu Kiệt dường như đã bắt đầu ý thức được đang có chuyện xảy ra, vội vàng lấy chai giấm ở ngay bên cạnh rót đầy một chiếc thìa lớn, đưa cho Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt cẩn thận nuốt từng chút, từng chút một, lát sau cũng dần dần bình thường trở lại.
“Ái chà, cô hại tôi, giờ lại thành ra hại cả mình.”
“Này... khụ khụ... anh còn nói thế được à? Chết mất, tất cả đều là lỗi của anh, làm gì có ai mời người khác đi ăn rồi lại bỏ đi nói chuyện điện thoại cả tiếng đồng hồ như vậy chứ?”
“Tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết.”
“Vâng, chuyện quan trọng, giờ anh đã là giám đốc của một dự án lớn, đương nhiên là có rất nhiều việc phải làm rồi. Anh nói đi, vị giám đốc thân mến, anh có việc gì cần phải trao đổi với một con ốc bé tí tẹo như tôi hả? Tôi tuyệt đối không nghĩ đến chuyện sẽ ăn của anh một bữa cơm hay lấy của anh một khoản tiền nào đâu nhé!”
“Thôi chúng ta ăn cơm đã, bụng đói cả rồi. Vừa nãy lại uống nhiều giấm như vậy, bụng sẽ càng đói hơn đấy.”
“Gớm!”
Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu gắp thức ăn, điều này càng khiến cô gái ngồi trước mặt anh cảm thấy khó chịu. Tuy ngậm đôi đũa trong miệng nhưng ánh mắt của cô lại không bỏ qua bất cứ một động tác nào, dù là nhỏ nhất của anh. Liệu có phải anh ta có cảm tình với mình không nhỉ? Không, không thể nào, anh ta tuyệt đối không thể thích mình! Quen biết nhau lâu như vậy rồi, anh ta nói câu nào là thật, câu nào là giả, tất cả đều phải suy nghĩ, cân nhắc thật cẩn thận, làm sao anh ta có thể thích một người như mình chứ? Tuy nhiên, bản thân cô cũng đang mong chờ anh sẽ nói ra một điều gì đó. Đột nhiên, đúng lúc đó, Tống Dật Tuấn lại gửi cho Tô Duyệt Duyệt một tin nhắn MSM, cô đưa mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, trên đó hiện lên bức hình hai người chụp với chú Cừu tuyết lười biếng hôm ở Bắc Kinh, còn có cả hình chú Cừu lười biếng được thu nhỏ lại rất nhiều lần, trong tay cầm một đóa hồng, trông vô cùng đáng yêu.
“Anh nhớ em!”
Chỉ một dòng chữ rất ngắn ngủi đó thôi cũng đủ để Tô Duyệt Duyệt cảm nhận thấy một dòng nước mát lành đang nhẹ nhàng chảy xuyên vào cõi lòng. Chưa từng có bất cứ một người đàn ông nào đối xử với cô dịu dàng, ngọt ngào đến vậy. Chính trong lúc này, cô mới lần đầu tiên cảm nhận được sự khác biệt giữa bạn trai với những người bạn bình thường khác. Bạn trai chính là người lúc nào cũng nghĩ đến cô, không muốn rời xa cô nửa bước. Từ khi sống trên mảnh đất không phải là quê hương này, trừ Mèo con là người có thể dốc bầu tâm sự, Tô Duyệt Duyệt không thể tìm được người thứ hai có thể chia sẻ với mình những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Đối với cô lúc này, Tống Dật Tuấn giống như một chỗ dựa đáng tin cậy. Quả đúng như vậy, anh chính là chỗ dựa của cô, tất cả những khó khăn gần đây của cô, anh đều đứng ra giúp cô dàn xếp ổn thỏa, kể cả bản thân có phải đắc tội với Chu Hâm, anh cũng sẵn lòng vì cô.
Tuy không được nhìn thấy tin nhắn MSM đó nhưng nụ cười và vẻ mặt của Tô Duyệt Duyệt đã cho Doanh Thiệu Kiệt biết đó là tin nhắn của Tống Dật Tuấn. Đúng lúc anh đang định nói gì đó thì đột nhiên Hứa Dương lại gọi điện thoại tới.
“Thiệu Kiệt, anh đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ăn ở ngoài.”
“Tốt nhất anh hãy tới công viên Tân Giang ngay lập tức.” Giọng của Tiểu Hứa rất gấp gáp, giống như vừa xảy ra một chuyện lớn vậy. Công viên Tân Giang là nơi ở của cô ta, vốn dĩ cô ta không có khả năng mua ngôi nhà sang trọng như thế, anh biết rõ điều đó. Tuy nhiên, trong vòng hai năm trở lại đây, cô ta đã có trong tay rất nhiều thứ, có điều, tất cả những thứ cô ta đang có đều thiếu sự tôn nghiêm và đạo đức. Ngay từ sáng anh đã gọi điện trách cứ cô ta về việc đã để chiếc hộp Durex vào băng ghế phía sau xe của mình. Anh muốn cô ta biết rằng dù cô ta có làm bất cứ việc gì thì cũng không thể bù đắp được những sai lầm mà cô ta đã gây ra trước đó, hơn nữa, ngay từ đầu đó chính là con đường cô ta lựa chọn, tại sao đến tận bây giờ cô ta vẫn không nhận ra điều đó?
“Thiệu Kiệt, anh nên đến đó xem thế nào, tâm trạng của cô ấy đang rất không ổn.”
“Tôi rất bận.”
“Thiệu Kiệt, hôm nay cô ấy đã đâm vào một chiếc xe buýt, lúc đó nếu không phải tôi vô tình nhìn thấy mọi chuyện thì sự việc này cũng chưa biết sẽ đi đến đâu. Tuy không bị thương tích gì nhưng cũng đủ khiến cô ấy vô cùng sợ hãi rồi. Khi tôi hỏi tại sao lại lái xe bất cẩn như vậy, cô ấy còn cố ý không trả lời, người tài xế xe buýt nói, cô ấy đã lái xe như một người điên vậy. Tuy nhiên, khi đưa cô ấy đi làm trắc nghiệm tâm lý thì lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đưa cô ấy về, tôi có nhìn thấy bức ảnh cưới trước đây của hai người, thế nên...”
Ảnh cưới?
“Trời đất...” Tay trái xoa xoa phía trước trán, tay phải đẩy gọng kính trên sống mũi, Doanh Thiệu Kiệt chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Cô ta thật khéo diễn kịch.”
Ảnh cưới?
Đúng vậy, suýt nữa thì hai người bọn họ đã kết hôn, phòng cưới, ảnh cưới, ngay cả thiệp hồng cũng đã được gửi đi cho rất nhiều người. Thế nhưng cuối cùng cô ta đã làm gì? Chỉ vì cái gọi là “tự do”, “cuộc sống sung túc”, cô ta đã vứt bỏ tất cả khiến người khác lâm vào cảnh dở khóc dở cười, còn bản thân mình biến mất tăm mất tích vào đúng ngày đăng ký kết hôn. Sau này, Doanh Thiệu Kiệt phát hiện ra cô ta đang chung sống cùng với một người đàn ông khác. Tuy không biết rõ người này là ai nhưng cảnh hai người họ đi vào quán rượu và khuất sau tấm rèm thì anh nhìn thấy rất rõ ràng. Xe sang, nhà đẹp, cùng rất nhiều món đồ xa xỉ khác, anh đã không thể đáp ứng được cho cô ta, đó là lý do khiến cô ta rời xa anh. Lẽ nào trong cuộc sống nhất thiết phải có những thứ này mới không bị coi thường? Trong xã hội đầy rẫy những sự xung đột về lợi ích, bản thân anh vốn nghĩ kết hôn sẽ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, tạo cho người ta một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhưng thật không ngờ nó cũng có thể trở thành lưỡi dao đâm xuyên thấu vào tim mỗi người.
Ký ức xưa tuy cũng có những điều lãng mạn, đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại, nó chỉ như những mảnh thủy tinh vỡ đang nằm la liệt trên mặt đất, không thể hình thành nên bất cứ chỉnh thể nào.
“Thiệu Kiệt!” Tiểu Hứa vẫn đang tiếp tục nói, Doanh Thiệu Kiệt vội vã ngắt lời anh ta: “Không cần nói nữa, tôi không muốn nhắc đến cô ta.” Anh vội vàng tắt điện thoại rồi đặt bừa nó lên bàn, khéo léo đưa tay lên che giấu cảm xúc trên khuôn mặt. Tô Duyệt Duyệt tuy không nhìn vào điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt nhưng lại cố ý nhìn vào khẩu hình của anh khi nói chuyện, cô đoán “cô ta” mà anh vừa bảo “không muốn nhắc đến” qua điện thoại kia chính là người yêu trước đây của anh.
“Nếu bận thì không cần phải ở lại, anh ăn thêm chút nữa rồi mau đi giải quyết đi.”
Doanh Thiệu Kiệt khựng người lại, chính vào giây phút này, Tô Duyệt Duyệt có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau khổ của anh. Tuy anh không nói ra nhưng những biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề thay đổi, cô có thể thấy rõ vẻ không hài lòng, không thoải mái từ chính hơi thở rất nhẹ của anh.
“Tôi, tôi không bận gì cả.”
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thiệu Kiệt đeo lại cặp kính, gọi người phục vụ mang đến cho mình một ít rượu. Sau khi uống rượu và trở nên tỉnh táo hơn, anh bèn nghĩ, người ta chỉ cần uống say là có thể quên hết mọi đau khổ, phiền não trên đời nhưng tại sao lần này anh đã uống nhiều như vậy rồi mà những ký ức đau buồn vẫn hiện hữu rõ mồn một, giống như những quả bóng cứ bay mãi lên không trung rồi tan vào hư vô. Tô Duyệt Duyệt không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Doanh Thiệu Kiệt nên chỉ lặng lẽ ngồi ăn, chờ khi anh uống say mềm sẽ đưa anh về vườn hoa Mỹ Lệ.
“Duyệt Duyệt.”
Sau khi đã uống hết không biết bao nhiêu rượu, Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên nắm lấy tay Tô Duyệt Duyệt, lòng bàn tay ấm nóng của anh giống như đang thiêu đốt cô gái đang ngồi tĩnh lặng trước mặt mình, cô gái vội rút tay về nhưng lực không đủ mạnh, đôi mắt một mí nhanh chóng lướt nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ vừa hay đang mang rượu đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền quay người, bước sang hướng khác.
“Anh làm cái gì thế? Người ta nhìn thấy rồi kìa, nào, buông tay tôi ra!” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, đẩy mạnh Doanh Thiệu Kiệt ra, mặt đỏ phừng phừng vì tức giận, giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, thế nhưng lực quá yếu, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đang đổ dồn về phía họ. Tô Duyệt Duyệt sợ sẽ bị những người khác bắt gặp mình trong tình cảnh này, chân tay chợt trở nên luống cuống, muốn vùng thoát mà không được. Vẻ mặt của Doanh Thiệu Kiệt vẫn vô cùng căng thẳng, thế nhưng anh vẫn không buông tha cô, trong ánh mắt của anh như có lửa đốt, đang thiêu cháy thân thể cô, còn cô lại vô cùng bối rối.
Trước đây, người con gái kia của anh cũng như cô bây giờ. Tuy nhiên, những cám dỗ vật chất đã lấy đi của cô ta tất cả bản chất cao đẹp đó rồi ném vào sự trong sáng, thuần khiết ấy những nhơ bẩn có thể và không thể tưởng tượng của xã hội. Anh chợt cảm thấy do dự, cái do dự của sự sợ hãi rằng chuyện này sẽ lại một lần nữa tìm đến với mình. Gian khổ, vất vả đến đâu anh cũng không sợ, thế nhưng, sự tổn thương tâm lý đó còn khó chấp nhận hơn bất cứ nỗi vất vả nào. Chính vì cô ta mà anh mới mắc chứng PTSD(22), và cũng chính vì cô ta nên anh mới có tật nói lắp khi đứng trước phụ nữ như bây giờ.
(22) Chứng rối loạn tâm lý sau khi bị tổn thương nặng nề.
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu...” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cũng có thể sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt ngang cuộc giằng co giữa hai người. Chính trong khoảnh khắc Tô Duyệt Duyệt cầm điện thoại lên nghe, Doanh Thiệu Kiệt hơi đổ người ra phía sau, cô bèn rút tay ra khỏi tay anh, sau đó, nét mặt cũng dần dần giãn ra.
“Duyệt Duyệt, em đã về nhà chưa?”
Người gọi điện đến là Tống Dật Tuấn. Bất giác, Tô Duyệt Duyệt đưa mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt, hạ giọng nói nhỏ: “Em sắp về nhà rồi.”
“Muộn thế này mà vẫn ở ngoài một mình sẽ nguy hiểm lắm.”
“Không sao, em về gần đến nhà rồi.”
Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy rất rõ ánh mắt thoáng vẻ bối rối, né tránh của Tô Duyệt Duyệt. Anh biết, mỗi cú điện thoại gọi đến của Tống Dật Tuấn đều chỉ nhằm mục đích kiểm soát, thúc giục cô làm theo ý của anh ta. Đột nhiên, tín hiệu điện thoại bị ngắt. Tô Duyệt Duyệt nhìn lại màn hình, rồi ấn nút gọi lại hai lần nhưng đầu dây bên kia liên tục báo máy bận, không thể tiếp tục đàm thoại được nữa.
“Hết pin rồi à?” Doanh Thiệu Kiệt thấy hai người không còn tiếp tục nói chuyện điện thoại nữa thì cong môi lên, biểu hiện của anh giống như đang “vui mừng khi thấy người khác gặp nạn”, nét mặt chợt tươi tỉnh hẳn. Sự thay đổi nét mặt đó của Doanh Thiệu Kiệt khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khó chịu. Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, còn nhớ lần đó, khi Tống Dật Tuấn tự giới thiệu mình với Doanh Thiệu Kiệt, thấy anh rất thân thiện, dễ gần, thậm chí khi đó đến một chút biểu hiện cho thấy anh không ưa gì Doanh Thiệu Kiệt cũng không hề có.
“Để lát nữa gọi lại xem sao.”
Cô đành tự an ủi mình như vậy.
Doanh Thiệu Kiệt lại nở một nụ cười.
Có những lúc, tình cảm con người cũng giống như đang đứng trên một đường ranh giới. Nếu không có ai kéo đi, tình cảm đó vẫn mãi chỉ nằm ở bên này lằn ranh không thể tiến thêm hoặc có được bất cứ một sự chuyển biến nào...