Âm mưu nơi công sở - Chương 32 - Phần 1
Chương
32. Sự xung đột giữa “lời tán tỉnh” và tình yêu chân chính
“Cẩn thận...”
Chỉ vừa kịp nói được hai tiếng, chiếc điện thoại di động còn đang áp một bên tai
đã bị giật phắt đi, tiếp đó là mùi nước hoa số Năm rất nồng xộc tới. Người phụ nữ
đứng phía sau đã sử dụng mùi hương hoa độc đáo làm mê hoặc lòng người này để lấy
lại sự dịu dàng, ôn hòa cho mình. Tuy bà ta không thật sự quyến rũ và hấp dẫn giống
như trong giấc mơ nhưng xét về phong thái thì cũng rất đáng để mắt tới. Trên cổ
áo sơ mi màu tím đậm kia là một chiếc cà vạt màu xám bạc đã được tháo lỏng, bên
trong chiếc cổ áo hờ hững đó là những bắp thịt rắn chắc hoàn mỹ. Anh còn chưa kịp
quay đầu lại, mắt vẫn còn nhìn ra con đường vắng lặng, không một bóng người qua
ô cửa kính, đã thấy một vòng tay ôm chặt lấy eo.
“Cậu không
sợ tôi sẽ đá cô ta ra khỏi JSCT ngay lập tức à?” Người đứng phía sau đưa hai tay
ôm vòng qua eo anh, cốc rượu vang đỏ trên tay vì thế mà sóng sánh, vài giọt đỏ au
tràn ra thành cốc. Trong những lời nói này hẳn có chứa dao nhọn, dường như bà ta
đang muốn nhắc nhở người đàn ông lạnh lùng trước mặt mình rằng, gọi điện cho cô
gái kia là điều tối kỵ đối với bà ta. Người đàn ông dõi mắt nhìn xa xăm, hướng vào
màn đêm tĩnh mịch, đưa tay gỡ vòng tay đang ôm chặt kia: “Joe, cô ấy không phải
là mục tiêu của chị, mục tiêu của chị chính là Wagner và Doanh Thiệu Kiệt.”
“Dật Tuấn,
đối với tôi, chuyện đó chẳng có gì khác biệt.”
“Chị... quá thận trọng rồi!” Tống
Dật Tuấn với tay cầm chai rượu vang đỏ trên tủ rót vào cốc, nhấp một ngụm, cười
nói. Có thể nhìn thấy rõ nhịp thở gấp gáp của Chu Hâm qua sự lên xuống phập phồng
của lớp áo trước ngực. Bà ta cởi giày, đặt đôi bàn chân lên tấm thảm dày ấm áp,
không ai có thể đoán ra được chủ nhân của đôi bàn chân nõn nà như thiếu nữ này đã
quá tuổi bốn mươi. Mỗi bước chân của bà ta đều như đang đo đếm lại chính cuộc đời
mình và có lẽ cũng chính vì lý do đó mà mỗi bước đi đều toát lên sự keo kiệt, bủn
xỉn.
“Cậu hãy xem lại mình đi, cậu đã
thực sự phải lòng con ranh chẳng có gì nổi bật đó rồi đấy!” Trước đây, khi chơi
bời với ai đó, Tống Dật Tuấn chẳng bao giờ để ý tới điện thoại của mình khi ngồi
ăn cùng bà ta, càng chẳng bao giờ tranh thủ lúc bà ta ra ngoài mà vội vội vàng vàng
gọi điện cho một người con gái khác.
Thế nhưng, lần này không phải anh
đang chơi bời mà anh thật lòng thích Tô Duyệt Duyệt.
“Phải lòng? Ồ...” Tống Dật Tuấn
nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, cô ấy hoàn toàn không
biết gì hết.”
“Thế nhưng cô ta đã chen vào giữa
hai chúng ta!” Chu Hâm tiến lên phía trước vài bước, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm
chằm vào Dật Tuấn. Anh ta là do một tay bà bồi dưỡng, nâng đỡ mà nên, nay chỉ vì
một người con gái khác mà anh ta nỡ nói với bà như vậy.
“Joe, ngay từ đầu và cho tới cả
lúc này đây, tôi cũng đều nói rất rõ ràng rằng, chị không thể can thiệp vào cuộc
sống của tôi.”
“Ha ha, có phải cậu đang nhắc nhở
tôi không?” Trong đôi mắt của Joe chợt lóe lên ánh lửa đầy ma mãnh, bà ta nghiến
răng, rít lên từng lời, Chu Hâm nhìn vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên của người đàn ông
trước mặt, trong lòng lại càng tức tối, bàn tay run rẩy siết mạnh cốc rượu khiến
rượu trong cốc sóng sánh chực bắn ra ngoài.
“Đúng!”
“Toẹt” một tiếng, cả cốc rượu đỏ
đã bị hắt đầy lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, từng giọt thi nhau chảy xuống
dưới, có giọt rượu ngẫu nhiên đọng lại trên khóe môi, khuôn mặt cười méo xệch của
anh thực sự khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Chị!”
Chu Hâm không
ngờ những lời hứa bừa với anh ta lúc đầu lại trở thành lý do của anh ta ngày hôm
nay. Tâm trạng của Tống Dật Tuấn lúc này thật khó đoán định, hoặc giả, đây chính
là những “bản lĩnh” mà bản thân anh lĩnh hội được trong những năm tháng qua, đồng
thời với sự lạnh lẽo vô tình của thương trường, anh ta hoàn toàn không có tình nghĩa
gì với chính bản thân mình. Ly thủy tinh lăn xuống sàn nhà, Chu Hâm lạnh lùng, chỉ
tay vào ngực Tống Dật Tuấn, nói: “Tốt, vậy thì hãy làm việc cậu đã hứa với tôi đi.”
Trong suốt những năm gần đây, bản
thân anh đều đã cố gắng gồng mình đáp ứng những yêu cầu của Chu Hâm. Bởi vì, bà
ta chính là “kháo sơn” - là chỗ dựa vững chắc cho sự thăng tiến của anh trong công
việc, cũng chính là tấm lá chắn hữu hiệu cho anh trước những nắng mưa, dông bão
của cuộc đời. Tất cả những yêu cầu của bà ta, anh đều có nghĩa vụ phải đáp ứng,
thỏa mãn. Chỉ có như vậy, anh mới có thể được thăng tiến hơn nữa trong Tập đoàn
JS. Bà ta đã hứa, trong năm tới, anh có thể được điều chuyển giữ chức Giám đốc thương
vụ khu vực Trung Quốc của bộ Thông tin trong Tập đoàn JS. Đây có thể xem là sự thăng
tiến tột bậc của anh trong tập đoàn này. Ngay từ khi còn rất nhỏ, anh đã có khát
vọng sớm được nở mày nở mặt với cuộc đời, vì anh là con út trong gia đình, lúc nào
cũng được cả nhà chở che, bao bọc. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà tất cả mọi người
cùng cho rằng anh trai hay chị gái của anh đều giỏi giang, xuất sắc hơn anh rất
nhiều, thậm chí, ngay cả bố mẹ anh cũng có suy nghĩ như vậy. Sau khi bố mẹ ly hôn,
anh về ở với bố, được vợ sau của bố yêu thương nhưng tình cảm của anh với mẹ kế
thì lại rất lạnh nhạt, xa cách. Lúc nào anh cũng cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm
và luôn không có được cảm giác an toàn. Vì vậy, anh liên tục sử dụng hết thủ đoạn
này đến thủ đoạn khác để chứng minh năng lực của mình. Ngay từ lúc mới bước chân
vào Tập đoàn JSCT, anh đã biết được rằng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia chính
là ngọn lửa soi sáng cho sự thăng tiến của anh trong tập đoàn này.
Có được sự thuận lợi như thế, bà
ta có thể giúp đỡ mình, tại sao lại không tiếp nhận chứ?
Vài ngày sau đó, dự án S của Tập
đoàn JSCT bắt đầu triển khai những hạng mục đầu tiên. Ngày nào Doanh Thiệu Kiệt
cũng đều bận rộn, dành rất nhiều thời gian cho công việc. Tất cả mọi người được
phân công vào dự án này cũng đang vô cùng nỗ lực. Phòng Hợp đồng của Tập đoàn JSCT
hiện đang thiếu hai người, người thứ nhất là Như An Tâm, nghe nói đang xin nghỉ
phép, người còn lại chính là Tống Dật Tuấn, anh chàng như thể biến mất vậy, vẫn
chưa thấy quay trở lại thành phố A. Tô Duyệt Duyệt có gọi cho anh nhưng đầu dây
bên kia không có ai nhấc máy. Tuy nhiên, lần nào cũng vậy, chỉ vài phút sau khi
gọi điện, Tô Duyệt Duyệt lại nhận được một tin nhắn, nói rằng: “Anh đang bận, sẽ
liên lạc với em sau, chào em yêu.” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi như vậy thôi nhưng lại
khiến tâm trạng cô gái trẻ xáo động muôn phần.
Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?
Tại sao cứ đi Bắc Kinh là bặt vô
âm tín, không có tin tức gì nữa? Liệu anh ấy có thật sự coi mình là bạn gái của
anh ấy không? Tại sao đến cả chuyện đang ở đâu, làm gì cũng không thể nói cho mình
biết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang
lúc rối bời bởi rất nhiều suy đoán khác nhau thì Tô Duyệt Duyệt nhận được điện thoại
của May làm bên bộ phận Dịch vụ gọi tới đòi hợp đồng, Tô Duyệt Duyệt vội vàng thoát
khỏi dòng suy nghĩ, lúi húi lục tìm thật kĩ trong những chiếc hộp tài liệu xung
quanh mình. Lúc này, Vu Tiểu Giai đã họp xong, đi đến trước mặt Tô Duyệt Duyệt,
hạ thấp giọng nói: “Này, nói cho cô biết một bí mật.”
“Bí mật gì thế?”
Đang lúc rối bời, Tô Duyệt Duyệt
chẳng còn tâm trí nào mà nghe bất cứ chuyện bí mật gì nữa nhưng lại không muốn làm
Vu Tiểu Giai mất hứng. Nhìn thấy vẻ mặt buồn chán của Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai
bèn nói: “Cô không có hứng thú thì thôi vậy.”
“Được rồi, lát nữa xong việc tôi
sẽ đến tìm cô.”
“Chà, cô bận rộn quá nhỉ?” Vu Tiểu
Giai vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt lắc
đầu, tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, đột
nhiên mọi người đều nghe thấy Vu Tiểu Giai hét lên bằng một giọng thất thanh: “Không
phải chứ, Trương Quảng Minh đã từ chức!”
Trương Quảng Minh chính là Giám
đốc Thu mua của Tập đoàn JSCT. Anh ta đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc tại tập
đoàn này, trước đó cũng là một tay phụ trách thu mua có tiếng trên thương trường.
Anh ta nghiên cứu rất kĩ về những vật liệu bằng kim loại và nhựa, trình độ kỹ thuật
cũng không hề thua kém nhân viên kỹ thuật là bao.
“Không phải chứ, anh ta là một trong
những lão thần, lão thần qua nhiều triều đại kia mà.”
Đề tài này lập tức thu hút sự chú
ý của rất nhiều người, cả công ty bỗng chốc chẳng khác gì một bầy ong vỡ tổ. Tất
cả mọi người đều cho rằng một người với nhiều năm kinh nghiệm làm Giám đốc Thu mua
như Trương Quảng Minh chắc hẳn sẽ không thể rời khỏi JSCT, không ai ngờ cuối cùng
anh ta cũng bỏ JSCT mà đi.
“Mọi người
thử nói xem, anh ta tự ý thôi việc hay do công ty buộc anh ta phải thôi việc nhỉ?”
Vu Tiểu Giai đặt ra câu hỏi, Tiểu Ngô bèn trả lời: “Chắc là do một nguyên nhân cá
nhân nào đó, sao lại có liên quan đến công ty được chứ?”
“Này, chắc chắn lần này không phải
do nguyên nhân cá nhân đâu. Mọi người thử nghĩ mà xem, Trương Quảng Minh - một lão
đại thần, qua bao nhiêu lần công ty thay đổi nhân sự mà vẫn trụ vững như cây cổ
thụ lớn thế kia mà.”
“Thay đổi nhân sự? Những việc điều
chuyển kiểu này là của các sếp, chúng ta chỉ là những nhân viên quèn, không nên
để ý làm gì. Mà có để ý thì cũng chẳng ích gì, chỉ cần lo cho mình bát cơm ăn hằng
ngày là được rồi.”
“Đúng, chỉ cần có đủ cơm ăn hằng
ngày là tốt rồi.”
“Cô sợ cái gì chứ, chúng ta cùng
đi theo Kevin, đương nhiên là sẽ có cơm ăn rồi, đó là chưa kể lần này chúng ta còn
được đánh giá là tập thể xuất sắc nhất công ty!” Trong khi mọi người đang thảo luận,
tranh cãi vô cùng sôi nổi, Tô Duyệt Duyệt tuy vẫn đang chăm chú xem tài liệu nhưng
lại nghe không sót một từ nào. Con người Trương Quảng Minh, cô chưa từng tiếp xúc,
tuy nhiên, sự xáo trộn nhân sự lần này dường như cũng khiến cho quyết tâm trung
thành với Tập đoàn JSCT của cô có phần bị dao động. Một “lão thần” đã có hơn tám
năm kinh nghiệm làm việc đột nhiên rời bỏ JSCT, điều này có nghĩa là gì đây?
Thật sự là vì chuyện cá nhân sao?
Buổi tối, trên đường về nhà, lúc
Tô Duyệt Duyệt còn đang ngồi trên xe, Doanh Thiệu Kiệt có điện thoại gọi tới, nội
dung đương nhiên là chuyện của Trương Quảng Minh. Tô Duyệt Duyệt với bản tính không
quen nghe trộm điện thoại của người khác, giờ cũng chợt căng hết cả tai lên nghe
không sót một từ nào.
“Tôi đã cho người kiểm tra tất cả
dữ liệu lưu trong máy tính của anh ta.”
Kiểm tra dữ liệu? Nghe xong mấy
từ này, Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy vô cùng tò mò. Nếu chỉ là việc thuyên chuyển
công tác bình thường, tại sao công ty lại phải cho người kiểm tra tất cả dữ liệu
trong máy tính của người đó. Hơn nữa, bộ phận Thu mua là một bộ phận tương đối nhạy
cảm. Trước đây, trong các công ty nhà nước, bộ phận Thu mua và bộ phận Bán hàng
đều do giám đốc công ty trực tiếp quản lý. Điều đó cũng có nghĩa là, vị trí đó không
dễ ngồi một chút nào. Hiện tại Doanh Thiệu Kiệt đang cho người kiểm tra tất cả dữ
liệu trong máy tính của Trương Quảng Minh, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt không thể
không hoài nghi về lý do Trương Quảng Minh rời đi. Tuy nhiên, đối với một nhân viên
quèn đang làm việc trong công ty như Tô Duyệt Duyệt thì chuyện này hoàn toàn không
liên quan gì đến cô cả.
“Còn một vài thứ nữa, sau khi sắp
xếp xong tôi sẽ gửi mail cho anh.”
Trong khi Tô Duyệt Duyệt còn đang
mải suy nghĩ thì Doanh Thiệu Kiệt đã kết thúc cuộc điện thoại. Nghe Doanh Thiệu
Kiệt chào người ở đầu dây bên kia, Tô Duyệt Duyệt mới biết đó chính là Wagner. Cô
cũng không hiểu tại sao kể từ khi anh ta đảm nhận chức vụ Giám đốc dự án S của công
ty thì gần như mọi cuộc điện thoại đều trở nên bí mật, khó hiểu đến kỳ lạ.
Vừa cúp máy xong, Tô Duyệt Duyệt
còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Doanh Thiệu Kiệt lại tiếp tục reo lên. Lần
này, ngay cả Doanh Thiệu Kiệt cũng không thể ngờ người gọi chính là Tống Dật Tuấn.
“Có chuyện gì vậy?” Doanh Thiệu
Kiệt cố làm ra vẻ bình thản, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Tuy nhiên, giọng nói
từ đầu dây bên kia vọng lại nghe chẳng có chút gì là ôn hòa, thậm chí còn tạo cho
người ta cảm giác như khi vừa mở cửa đã thấy ngay ngọn núi cao đập vào mắt vậy:
“Anh dừng lại được rồi đấy!”
“Những lời
này, lẽ ra tôi phải nói với cậu mới đúng chứ!”
“Thiệu Kiệt, anh không cần tiếp
tục điều tra nữa đâu. Chuyện của Trương Quảng Minh, anh không cần điều tra thêm
bất cứ điều gì nữa.”
“Cậu bình tĩnh lại đi, thật chẳng
giống cậu thường ngày chút nào.”
“Tôi không sao, tôi chỉ muốn nói
rằng, anh đừng có tốn công vô ích nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ho nhẹ
mấy tiếng, Doanh Thiệu Kiệt có thể nghe thấy rất rõ ràng. Trước đó, khi biết người
này bị ốm ở Bắc Kinh, anh chỉ nghĩ là anh ta đang trốn chạy, không ngờ lại ốm thật.
Doanh Thiệu Kiệt giảm tốc độ xe lại, hỏi: “Chuyện của Trương Quảng Minh, tôi chắc
chắn sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ riêng Trương Quảng Minh mà cả một số người khác
nữa, tôi sẽ điều tra hết mọi chuyện.”
“Điều tra cho rõ ràng? Ha ha, Doanh
Thiệu Kiệt, anh có biết mình đang đi trên con đường như thế nào không? Nếu không
phải vì mối quan hệ giữa hai chúng ta thì tôi đã không gọi điện để nhắc anh rồi,
anh...”
“Tôi biết rõ mình đang làm gì.”
Doanh Thiệu Kiệt nói rất dứt khoát. Tống Dật Tuấn lại ho khẽ vài tiếng nữa, cười
hỏi: “Tất cả chúng ta đều chỉ là đi làm thuê cho người khác, hà tất phải ép nhau
đến bước đường cùng?”
“Dật Tuấn, tôi đang lái xe, nếu
không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
“Tô Duyệt Duyệt cũng đang ở trên
xe à?”
“Đúng vậy.”
“Sau này, tôi sẽ làm những chuyện
đó.” Vừa chuyển chủ đề, Tống Dật Tuấn đã đề cập ngay tới Tô Duyệt Duyệt. Doanh Thiệu
Kiệt khựng lại, bàn chân bất giác ấn mạnh xuống phanh xe, chỉ nghe thấy xe phía
sau bấm còi inh ỏi. Tô Duyệt Duyệt vô cùng sợ hãi, không hiểu Doanh Thiệu Kiệt đang
nói chuyện gì với Tống Dật Tuấn - người đã biệt tích nhiều ngày nay rồi? Tại sao
Tống Dật Tuấn lại gọi điện cho Doanh Thiệu Kiệt mà không gọi cho mình chứ?
“Anh là gì của cô ấy?”
Cảm thấy dường như hai người đang
nói chuyện về mình, Tô Duyệt Duyệt nín thở, dựa người vào sát thành ghế. Từ trong
tai của Doanh Thiệu Kiệt vang lên một giọng nói rất rõ ràng và tràn đầy tự tin:
“Bạn trai.”
Bạn trai?
Chiếc xe đột nhiên đứng khựng lại,
tuy nhiên, may mắn là lúc này phía sau không có xe nào cả. Tiếng phanh rít trên
đường cũng giống như tiếng chói tai phát ra từ trong điện thoại, còn người ở bên
kia đầu dây sau khi cười nhạt một tràng đã nhanh chóng cúp máy.
“Anh có chuyện gì thế? Nghe điện
thoại trong lúc lái xe đã là không nên rồi lại còn không cẩn thận như vậy nữa.”
Tô Duyệt Duyệt nói với giọng trách móc. Doanh Thiệu Kiệt vứt điện thoại qua một
bên, quay xuống nhìn Tô Duyệt Duyệt, hỏi: “Cô đã đồng ý làm bạn gái của Tống Dật
Tuấn?”
“Đúng vậy.”
“Cô điên rồi sao? Cô có biết cậu
ta là loại người gì không?” Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy vô cùng đau khổ, tất cả mọi
thứ dường như đang vỡ vụn trước mắt. Câu trả lời thừa nhận của Tô Duyệt Duyệt giống
như một chất xúc tác khiến tất cả mọi ước vọng trong anh đều hừng hực bốc cháy,
giọng nói cũng vì thế mà trở nên khó nghe hơn. Tô Duyệt Duyệt vốn đã định trả lời
anh bằng một giọng bình thản nhất nhưng không ngờ anh lại dùng giọng chất vấn đó
để hỏi mình, biểu hiện trên khuôn mặt thoắt cái đã giống như bầu trời mùa hạ trước
một cơn mưa cực lớn chuẩn bị đổ ập xuống, trong ánh mắt cũng hằn lên tia nhìn tức
giận: “Tôi điên cái gì? Tại sao lúc nào anh cũng cho rằng anh ấy không tốt? Đúng,
tôi biết, điều kiện của tôi khác xa anh ấy, nhưng anh ấy theo đuổi tôi và tôi đã
đồng ý. Chúng tôi đang hẹn hò, chẳng lẽ lại không được sao?!”
“Không thể
được! Cô, cô chẳng hiểu gì về con người của cậu ta cả!” Ánh mắt của Doanh Thiệu
Kiệt như có lửa, người con gái ngồi trước mặt anh chắc chắn đã bị gã đàn ông kia
mê hoặc. Không, rất nhiều người trong Tập đoàn JSCT này, đặc biệt là phụ nữ, ai
mà không bị mê hoặc bởi ánh mắt của anh ta cơ chứ, lẽ nào cô không hề biết chuyện
này?
“Lúc nào anh cũng nói tôi không
hiểu gì về anh ấy, vậy anh hiểu gì về anh ấy hơn tôi nào? Tất cả mọi người trong
bộ phận Quản lý hợp đồng chúng tôi đều cho rằng anh ấy là một người lãnh đạo tốt,
một cấp trên tốt, tất cả điều kiện của anh ấy đều tốt hơn tôi gấp bội. Anh ấy theo
đuổi tôi, quan tâm đến tôi, đối xử với tôi rất tốt. Tôi chấp nhận đến với anh ấy,
điều đó có gì không đúng? Hơn nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, anh lấy tư
cách gì để phản đối chúng tôi?!” Tô Duyệt Duyệt không thể hiểu nổi, tại sao lúc
nào Doanh Thiệu Kiệt cũng nói Tống Dật Tuấn không tốt? Chính sự bực bội trong tâm
trí đã thôi thúc cô phải mắng Doanh Thiệu Kiệt một trận ra trò.
“Đúng, đúng, cô nói rất có lý nhưng
cô có biết không, việc cậu ta theo đuổi cô thực chất chỉ là một vở kịch. Cậu ta
chỉ đang trêu đùa cô mà thôi!”
“Vở kịch? Trêu
đùa tôi? Tôi chẳng có gì, ngoại hình không xinh đẹp, không có tiền, hoàn cảnh gia
đình bình thường, vậy mà anh ấy cũng theo đuổi tôi để diễn kịch, để trêu đùa ư?
Doanh Thiệu Kiệt, không phải người đàn ông nào cũng thích lừa gạt người khác và
diễn trò giỏi như anh đâu!”
“Tôi?”