Nếu em là truyền thuyết của anh - Chương 01 - Phần 1

Tấm vé mang con số tình
yêu.

Chương 1

Rồi một ngày, anh sẽ hiểu ra, xe buýt năm phút một chuyến,
tàu điện ngầm chín phút một chuyến, tình yêu của đôi ta cả cuộc đời chỉ vẻn vẹn
một cơ hội.

***

Chỉ trách đôi ta yêu nhau quá mãnh liệt, quá đậm sâu, để khi
tỉnh giấc mộng em cằn cỗi, cô đơn, vẫy tay chào từ biệt mà chẳng thể nào tìm
lại ánh mắt thân quen thuở nào…

Bản nhạc chuông Người
lạ quen thuộc
nhất ngân vang khiến Đinh Thần nằm trên giường phải giật nảy
người, giọng ca Tiêu Á Hiên cao vút, vang vọng giữa gian phòng tĩnh lặng, yên
ắng.

Do công việc, cô thường xuyên nhận được những cú điện thoại
vào lúc nửa đêm của những nhà cung ứng từ nước ngoài gọi đến, nên xưa nay cô
không bao giờ tắt máy, đúng lúc cô chạm tay vào chiếc điện thoại đặt ngay đầu
giường trong cơn ngái ngủ thì màn hình hiển thị dãy số quen thuộc.

Giữa cơn mộng mị nửa tỉnh nửa mê, cô giật mình lắng nghe hết
một lượt bản nhạc chuông, mãi tận khi bản nhạc vang lên lần nữa kiên quyết
không ngơi nghỉ thì cô mới kịp ấn nút nhận điện thoại.

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Đinh Thần chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã cất lời trước:
“Chào chị, đây là quán bar Loạn thế giai nhân, tôi là nhân viên tiếp tân của
quán, hiện một vị khách đã uống say tại bar của chúng tôi, điện thoại của anh
ấy hiển thị đây là số điện thoại nhà anh ấy, xin hỏi chị có thể đến đây đón anh
ấy về không ạ?”

Cơn ngái ngủ của Đinh Thần thoáng chốc bay biến, cô đưa tay
quệt mặt ngồi bật dậy: “Cảm ơn anh, tôi sẽ đến ngay!”

Bước ra khỏi cửa, cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường trong
phòng khách, lúc này kim giờ chỉ đúng bốn giờ sáng.

Đinh Thần để xe trong bãi đậu, cô chật vật cho xe dừng cạnh
chiếc Audi TT màu vàng. Sắc vàng lóa mắt của chiếc xe hoàn toàn đối lập với màu
xe ảm đạm tăm tối của cô, đảo mắt nhìn biển số xe, cô rầu rĩ cất tiếng thở dài.

Khoảng thời gian náo nhiệt của bar Loạn thế giai nhân đã trôi
qua từ lâu, lúc này giữa không gian đại sảnh rộng lớn, tiếng nhạc dịu nhẹ vang
lên, vài vị khách nhâm nhi li rượu trong yên lặng, thi thoảng tán gẫu đôi ba
câu cùng nhau.

Đinh Thần trông thấy nhân viên phục đi đến trước mặt mình
liền vội vàng tiến đến trước: “Tôi chính là người nhận được cú điện thoại của
các anh liền vội vàng đến đây, xin hỏi vị khách uống say đó đang ở đâu?”

Chàng nhân viên phục vụ quan sát cô rồi nói: “Mời cô theo tôi!”

Nhân viên phục vụ dẫn Đinh Thần bước vào gian phòng tầng hai,
mùi rượu bia nồng nặc xộc thẳng vào mặt cô, tiếng nhạc tắt ngúm từ lâu, chiếc
đèn chùm nhiều màu sắc phản chiếu những tia sáng sặc sỡ khắp gian phòng.

Người đàn ông với vóc dáng cân đối trong chiếc sơ mi đen tuyền
đang nằm trên chiếc ghế sofa dài, đôi chân thon dài đặt sõng soài trên mặt đất,
trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt là chén đĩa bừa bộn ngổn ngang. Đinh Thần
đảo mắt, phía góc bàn ít nhất phải đến ba, bốn bình rượu rỗng không.

Cô bước lại gần đưa tay vỗ vào mặt người đàn ông đó, gọi khẽ:
“Bùi Tử Mặc, anh tỉnh lại đi!”

Người đàn ông mở choàng đôi mắt, đưa mắt nhìn cô: “Em đến rồi
à?”

“Phải.” Đinh Thần gật đầu, toan kéo anh đứng dậy.

“Xin lỗi, anh này vẫn chưa thanh toán tiền, cô có thể…” Nhân
viên phục vụ lắp bắp nói, chẳng để mình vuột mất thời cơ dúi tờ hóa đơn vào tay
Đinh Thần.

2260.30, Đinh Thần nhìn tờ hóa đơn, cô toan rút ví trong túi
áo gió ra thì Bùi Tử Mặc nằm trên sofa đột nhiên đứng phắt dậy, lèm bèm: “Tôi
trả, tôi trả, để tôi thanh toán, không ai được phép giành với tôi!”, một tay
còn lại sờ soạng lần mò khắp người.

Đinh Thần nhìn thấy chiếc ví da Hermes của Bùi Tử Mặc nằm trờ
trọi một góc trên mặt bàn, cô mở ra thì phát hiện chiếc ví đã rỗng tuếch. Cô
rút thẻ tín dụng từ ví của mình đưa cho nhân viên phục vụ: “Phiền anh thanh
toán giúp tôi!”

Đỡ Bùi Tử Mặc lên xe là nhân viên phục vụ quán bar với thể
lực dồi dào cùng thao tác thuần thục. Đinh Thần với dáng hình thon thả, mảnh
mai rất đỗi sáng suốt khi chọn lựa anh ta nhận nhiệm vụ khuân vác một người có
sức vóc như Bùi Tử Mặc. Đặt Bùi Tử Mặc yên vị vào trong xe, cô nhìn chiếc xe TT
vàng rực, đóng cửa rồi lái xe rời đi.

Xem ra Bùi Tử Mặc thực sự say khướt, cả đoạn đường anh ngủ
thiếp, mãi khi Đinh Thần lái xe dừng trước bãi đỗ thì cô mới giật mình, cô chỉ
quan tâm đến việc tìm người giúp mình đưa Bùi Tử Mặc ngồi vào xe nhưng chẳng hề
nghĩ đến việc đến nhà, cô sẽ phải xử trí ra sao.

Đinh Thần lôi xềnh xệch Bùi Tử Mặc xuống xe, dựng anh đứng
vào thang máy trong sự chật vật, bác bảo vệ trông thấy bèn tiến đến giúp cô đỡ
Bùi Tử Mặc: “Anh Bùi hôm nay lại uống say à?”

“Vâng.” Đinh Thần bình thản trả lời.

“Cô thật là tốt với anh Bùi, mỗi lần anh ấy say, cô đều đích
thân đưa anh ấy về.”

Đinh Thần mỉm cười đỡ Bùi Tử Mặc tựa người vào tường, bảo vệ
giúp cô ấn nút thang máy lên tầng mười sáu.

“Tạm biệt!”

“Cảm ơn!”

Đặt Bùi Tử Mặc lên giường, thay giúp anh bộ đồ ngủ sạch sẽ
tươm tất, Đinh Thần mệt đến lả người.

Thời gian từ từ nhích sang sáu giờ, nhìn Bùi Tử Mặc vẫn đang
ngủ say, cô nhẹ nhàng nhón bước khép hờ cánh cửa.

Cô mở toang cánh cửa sổ ban công, luồng hơi lạnh buổi sớm mai
phả vào mặt, khẽ rùng mình, Đinh Thần tự rót cho mình một ly nước lọc, thong
thả uống từng ngụm, cảm nhận luồng hơi lạnh buốt như băng từ trong cổ họng len
lỏi sâu tận con tim cô.

Chẳng rõ cô ngồi bên ban công bao lâu, ánh dương vàng cam lộ
ra phía đằng Đông, Đinh Thần hít một hơi thật sâu để luồng không khí trong lành
mát lạnh căng tràn trong lồng ngực. Một ngày mới vô vị đầy bận rộn lại bắt đầu.

Xoay người, cô trông thấy Bùi Tử Mặc đã thức giấc, anh đứng
bên cánh cửa nhìn cô.

“Tỉnh rồi à?” Cô nghiêng người lướt ngang qua anh, bước vào
nhà vệ sinh.

Bùi Tử Mặc theo sau cô, ngoác miệng ngáp, anh hỏi: “Tối qua
em đến đón anh à?”

Đinh Thần ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, ậm ừ trả lời anh.

“Vậy em có thấy tiền trong ví của anh không?”

Đinh Thần nhổ hết bọt kem đánh răng trong miệng, súc miệng,
cô cất tiếng trả lời: “Nhân viên phục vụ lấy để thanh toán, lúc em đến nơi thì
đã thanh toán xong rồi!”

Anh ậm ờ trả lời, gương mặt anh tuấn lóe lên ánh nhìn hoài
nghi khó hiểu.

Đinh Thần lau khóe môi, tay chỉ ra ngoài phòng: “Em đã chuẩn
bị xong bữa sáng, lát nữa anh nhớ ăn nhé, quần áo em đã giặt, treo ở trong
phòng.”

Đinh Thần nhìn anh cởi áo ngủ, đầu cô tạm ngừng suy nghĩ
trong giây lát.

Bùi Tử Mặc giữ gìn vóc dáng khá chu đáo, thân hình anh cao
lớn cân đối, bắp thịt rắn rỏi, làn da trơn nhẵn, ánh lên sáng bóng khỏe khoắn.
Đinh Thần đỏ mặt, cô ngại ngùng quay lưng lại với anh, cởi chiếc áo T-shirt
rộng thùng thình trên người.

“Vợ chồng với nhau, còn mắc cỡ gì chứ?” Bùi Tử Mặc ôm chầm
lấy Đinh Thần, đầu ngón tay thon dài lẳng lơ lướt trên bầu ngực căng tròn của
cô.

Con tim Đinh Thần quẫy đạp mãnh liệt, cô gắng sức kiềm chế
nhịp đập điên cuồng của con tim mình trong lồng ngực, ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ
bình thản: “Buông em ra!”

Bùi Tử Mặc cười mỉa mai buông cô ra, khoác lên mình chiếc áo
sơ mi, anh cài từng chiếc cúc. Đinh Thần thở dài, cô đưa tay cài chiếc cúc cuối
cùng trên áo của anh, kéo lấy hai chiếc cà vạt một chiếc xanh và một chiếc đen
giơ lên ngay trước chiếc áo sơ mi của anh rồi chọn ra chiếc cà vạt hoa văn
trắng điểm trên nền xanh nhạt, thuần thục thắt vào cổ áo cho anh.

Sau lưng hai người là chiếc gương to, chiếc váy Đinh Thần chỉ
mới mặc phân nửa, phía dưới lớp vải da cừu đen tuyền là đôi chân thanh mảnh
thon dài, phần váy phía trên Đinh Thần vẫn chưa kịp mặc xong, chiếc áo sơ mi
lụa xanh dán chặt trên làn da trắng ngần của cô.

Cô cúi đầu, từng lọn tóc xoăn nhẹ khẽ bung ra khỏi dây buộc
tóc, tinh nghịch nhảy nhót sau mang tai.

Bùi Tử Mặc nghẹn cứng cổ họng, anh ôm chặt lấy cô, đặt nụ hôn
lên cần cổ mềm mại của cô. Đinh Thần kinh ngạc nhảy dựng lên, cô vội đẩy anh ra
nhưng càng bị anh ôm chặt lấy, sống lưng cô tựa vào chiếc gương ngay phía sau.

Nụ hôn Bùi Tử Mặc hết sức cuồng nhiệt, môi anh dần dần di
chuyển đến bên môi cô, mơn trớn ghì siết lấy cô. Đinh Thần cảm nhận gượng mặt
mình càng lúc càng nóng ran, đầu óc cô lúc này sục sôi ùng ục như nồi nước sôi,
sống lưng lạnh buốt thấu xương, trước thử thách giữa cơn lạnh giá như băng cùng
cơn nóng như lửa đốt, đến phút cuối cùng cô cũng tìm được lý trí, cô ra sức đẩy
Bùi Tử Mặc ra: “Đừng phá nữa, em sắp trễ giờ làm rồi!”

Cô vội vàng sửa soạn lại chiếc sơ mi bị Bùi Tử Mặc giật tung
ra, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn, Đinh Thần đỏ mặt lúng túng khoác áo khoác ngoài,
vớ lấy chiếc túi da, lỉnh ngay ra ngoài.

Bùi Tử Mặc mỉm cười, nhìn Đinh Thần vừa hoảng hốt lo sợ vừa
vờ giữ vẻ bình tĩnh, cánh cửa đóng chặt đánh sầm sau lưng thì nụ cười nơi khóe
môi anh thoáng chốc vụt tắt. Anh ung dung bình thản mặc quần áo chỉnh tề rời
khỏi nhà.

Đinh Thần lái chiếc Honda cũ kỹ, như thường lệ cô đến công ty
trước nửa giờ đồng hồ.

Lái xe tiến vào bãi giữ xe, cô ngơ ngác nhoài người nằm trên
vô lăng, lơ đãng đưa mắt nhìn trân chiếc móc khóa thủy tinh gắn trên chìa khóa
xe.

Vừa rồi cô hấp tấp vội vã chạy ra khỏi nhà nên đã bỏ quên áo
khoác măng tô lông cừu trên giá treo. Động cơ xe vừa dừng thì luồng khí lạnh
buốt đã nhanh chóng lan tỏa khắp mọi nơi, từng luồng hơi lạnh ngấm vào da thịt
cô.

Nhớ đến cử chỉ khác thường của Bùi Tử Mặc sáng nay khuôn mặt
cô nóng ran. Năm đầu tiên hai người kết hôn, thái độ của anh đối với cô hết
lạnh nhạt lại chuyển sang nhã nhặn, xưa nay anh chưa bao giờ có những cử chỉ
nồng nhiệt như sáng nay, càng chẳng hề có vòng tay siết chặt cùng nụ hôn thô
bạo, nhiệt tình như vừa rồi.

Hơn một năm gần đây, Bùi Tử Mặc thay đổi khá nhiều, anh âu
yếm chòng ghẹo cô nhiều hơn. Trước kia, anh thường nho nhã, giữ lễ với cô thì
giờ đây dường như anh rất thích trông thấy bộ dạng ngượng ngập, e thẹn của cô.

Cô không rõ nguyên nhân xét cho cùng là vì điều gì, cô chỉ
biết rằng mối quan hệ giữa cô và Bùi Tử Mặc đã có sự thay đổi nho nhỏ.

Tiếng nhạc vang lên khiến Đinh Thần đang chìm trong suy tư
khẽ giật mình, mãi tận khi cô phản ứng trở lại mới phát hiện ra điện thoại của
mình đang đổ chuông. Cô rút điện thoại trong túi xách ra, nhìn thời gian hiển
thị trên điện thoại, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ làm.

Đó chính là điện thoại của cô đồng nghiệp kiêm bạn thân Diệp
Tử gọi đến. Đinh Thần nhận cuộc gọi rồi trả lời: “Mình đến ngay!” Dứt lời, cô
liền gác máy, đẩy cửa xe.

Cô ôm chiếc túi xách cất bước thật nhanh, băng qua bãi đậu xe
chuồn ngay vào thang máy đi thẳng lên tầng sáu.

Thiên Vũ là công ty chuyên kinh doanh mặt hàng pha lê thủy
tinh. Đinh Thần từ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã làm việc tại công ty này sáu
năm ròng rã chưa từng rời “ổ.” Cô được mọi người phong tặng danh hiệu nhân viên
thâm niên lão làng, trung thành tận tâm.

Cô nhấc cốc trà đứng trước song cửa sổ rộng lớn, đập vào mắt
cô là đống gạch vụn hoang tàn đổ nát sau phá dỡ, khắp vùng này một tháng trước
đất đai đã bị san bằng, duy chỉ còn trơ trọi tòa nhà công ty cô vẫn đứng sừng
sững tại chốn này tựa như phiến lá rụng giữa đại dương mênh mông.

“Ariel, cậu có trong đó không?”
Diệp Tử gõ nhẹ cửa.

“Vào đi.” Đinh Thần quay lại đặt
cốc trà xuống.

Diệp Tử đẩy cửa tiến vào, hỏi
giọng kinh ngạc: “Hôm nay cậu mặc phong phanh thế, không lạnh sao?” Cô chăm chú
quan sát Đinh Thần: “Sao đến cả quần tất mà cậu cũng không mặc hả?”

“Hôm nay mình dậy trễ!” Đinh Thần
trả lời bâng quơ, ngồi xuống ghế, cô mỉm cười: “Đồ đạc thu dọn xong hết chưa?
Việc bàn giao không có vấn đề gì chứ?”

Diệp Tử hoài nghi nhìn nét mặt
Đinh Thần thản nhiên dửng dưng chẳng lộ chút cảm xúc nào, Diệp Tử đành phớt lờ:
“Ừ, mọi thứ đều đã đóng gói xong hết cả rồi, mình cũng đã thích ứng với Quốc Tế
Hồng Kỳ, ngày mai chính thức đi làm.”

Đinh Thần hài lòng gật gù: “Mình
tin vào năng lực của cậu. Quốc Tế Hồng Kỳ sẽ là nơi có cơ hội phát triển tốt
hơn.” Diệp Tử vốn do một tay Đinh Thần dẫn dắt nâng đỡ, lẽ dĩ nhiên cô có niềm
tin với Diệp Tử, công việc mới này cũng do chính cô tiến cử Diệp Tử, xét về
tình thì Đinh Thần vẫn phải căn dặn cô đôi ba câu: “Cậu phải nhớ rõ…”

“Mình biết rồi, không được làm
mất mặt cậu chứ gì?” Diệp Tử cười khanh khách nói: “Về phần báo đáp, tối nay mình
mời cậu và Bùi Tử Mặc đi dùng bữa nhé?”

Đinh Thần cúi đầu nhìn tờ giấy
trước mặt, từ chối: “Cậu cùng Hướng Huy tận hưởng thế giới của hai người đi,
hôm nay bọn mình phải đi Phố Đông.”

“Ai dà, bố mẹ chồng triệu tập cơ
đấy, vậy thì hẹn lần sau vậy!” Diệp Tử cười nhăn nhở.

“Được, nhà hàng xoay tròn Kim
Mậu!” Đinh Thần cười gian xảo.

“Cậu tống tiền mình đấy à?” Diệp
Tử gào lên, đứng bật dậy, lui ra khỏi phòng làm việc của Đinh Thần lúc này đang
rung đùi đắc ý. “Xem như mình chưa đến đây, mình không hề nghe thấy gì nhé!”

Đinh Thần ngẩng đầu nhìn bộ dạng
bỏ đi trong hoảng hốt lo sợ của Diệp Tử, khóe môi cô gợn nụ cười nhạt.

Diệp Tử nghỉ việc sau này sẽ
chẳng có ai chọc ghẹo cô nữa, điều quan trọng nhất chính là cô sắp phải tuyển
một trợ lý mới, chỉ mong rằng người đó có được nửa sự thông minh lanh lợi của
Diệp Tử là cô đã mãn nguyện.

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa,
Diệp Tử ló nửa đầu nhìn vào phòng, chớp chớp mắt: “Yên tâm đi, mình sang Quốc
Tế Hồng Kỳ hằng ngày sẽ giúp cậu để mắt canh chừng Bùi Tử Mặc.”

Đinh Thần bật cười, vờ nhấc chiếc
bút chì ném về phía cánh cửa.

Diệp Tử cười lỉnh mất.

Tòa nhà thương mại đỉnh nhất trên
phố Hoài Hải lúc này đã qua giờ cao điểm đi làm. Bùi Tử Mặc ung dung nhàn tản
miệng huýt sáo, tay xoay chùm chìa khóa bước vào thang máy lên thẳng tầng ba
mươi lăm.

“Giám đốc Bùi, anh đến rồi!”
Maggie đứng trước quầy lễ tân vừa trông thấy Bùi Tử Mặc liền đưa cả xấp giấy tờ
cho anh, khuôn mặt cô ửng đỏ e thẹn.

Bùi Tử Mặc mỉm cười đón lấy, đôi
mắt khẽ hấp háy, anh chẳng lấy làm lạ trước việc trông thấy đôi gò má ửng đỏ
cùng bộ dạng thẹn thùng cúi đầu của Maggie.

Quốc Tế Hồng Kỳ có hai chàng trai
được bao người công nhận là soái ca, một là Thẩm Hạo, nhân viên phòng thị
trường, người còn lại chính là đại công tử Bùi Tử Mặc. Chỉ có điều Thẩm Hạo xưa
nay vốn giữ mình trong sạch, anh bỏ lại sau lưng biết bao tâm tư tình cảm của
những thiếu nữ si tình, vì thế mà ai nấy đều chuyển ánh nhìn ái mộ sang Bùi
công tử.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Bùi
Tử Mặc vừa bước vào phòng làm việc thì Thẩm Hạo liền gõ cửa tiến vào, anh mở
chiếc ví da, rút ra cả xấp tiền.

Bùi Tử Mặc hỏi giọng đầy hoài
nghi: “Cậu có ý gì vậy?”

“Ý gì là ý gì? Thì trả tiền cho
cậu!” Thẩm Hạo bị Bùi Tử Mặc làm cho ngớ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra
sao. “Hôm qua lúc ở quán bar, có một vị khách gọi điện thoại cho mình bảo mình
giúp anh ta xử lý chút chuyện đột xuất, khi đó mình không mang đủ tiền nên hỏi
mượn cậu, mình còn nhắc cậu đừng giành thanh toán nữa mà!”

“Cậu lấy bao nhiêu?” Bùi Tử Mặc
rút ví ra xem lại.

“Toàn bộ, tổng cộng là hai nghìn
tám.” Thẩm Hạo đặt tiền lên bàn: “Cậu đếm đi, mình phải đi luôn đây, phải dẫn
khách hàng đến đội giao thông.”

“Sao giờ cậu phải quản cả những
việc này nữa?”

“Hắn nắm trong tay đơn đặt hàng
lớn của công ty, đành chịu thôi!” Thẩm Hạo thấy Bùi Tử Mặc nhét tiền vào chiếc
ví da, mỉm cười nói: “Ồ, thiếu tờ nào mình không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

“Được rồi, cậu mau đi đi!” Bùi Tử
Mặc phẩy tay về phía Thẩm Hạo, lôi chiếc điện thoại không ngừng rung chuông,
nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh mỉm cười.

Điện thoại kết nối, anh không lên
tiếng mà chờ đầu dây bên kia mở lời trước.

Đinh Thần không nghe thấy giọng
của Bùi Tử Mặc, cô thấp giọng hỏi: “Anh đang nghe đấy chứ?”

“Có, anh nghe!”

Giọng Bùi Tử Mặc trầm lắng khiến
con tim Đinh Thần xao động, cô sững sờ nhất thời quên khuấy mục đích gọi điện
thoại cho anh.

“Sao thế?” Bùi Tử Mặc hỏi.

“À!” Đinh Thần như sực tỉnh nói: “Sáng
nay, em quên không nói với anh, hôm qua mẹ gọi điện bảo em và anh tối nay về
nhà ăn cơm!”

“Được thôi!” Bùi Tử Mặc trả lời
ngắn gọn. “Hay là em lái xe đến đón anh?”

“Vâng, khoảng sáu giờ em đến nơi.”

“Được.”

Gập điện thoại, Đinh Thần thở
dài. Cô không biết vợ chồng nhà người ta thường nói với nhau những gì trong
điện thoại nhưng chắc chắn một điều sẽ không giống cách nói chuyện của hai
người.

Năm giờ năm mươi lăm phút, Đinh
Thần có mặt, chưa đầy hai phút thì cô trông thấy Bùi Tử Mặc hai tay đút vào túi
áo măng tô, ung dung nhàn nhã tiến lại gần.

Chiếc áo măng tô ngắn da cừu màu
đen này là quà Giáng sinh năm ngoái Đinh Thần tặng anh, tô điểm vóc dáng đầy
đặn sung mãn hoàn hảo không chút tì vết, đôi chân suôn thẳng của anh trong
chiếc quần tây Armani xám tro lông cừu. Cô cúi đầu mỉm cười, con mắt chọn đồ
của cô quả nhiên vẫn còn tốt chán.

Cô làm ngơ trước bao ánh mắt vụng
trộm đưa tình của những cô gái xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn anh, nỗi kỳ vọng
thấp thoáng len lỏi nơi đáy lòng.

“Đi thôi.” Bùi Tử Mặc mở cửa xe,
anh ngồi ngay vào vị trí ghế phụ, Đinh Thần chợt cảm thấy đôi chút áp lực đè
nén.

Cô khởi động máy, lái xe hòa vào
dòng xe đông đúc.

Cả hai im lặng hồi lâu, Bùi Tử
Mặc bất giác cảm thấy nhàm chán, anh đưa thay bật dàn loa trên xe.

Giai điệu quen thuộc của ca khúc Đáng tiếc không phải anh khiến anh bỗng
chốc đờ đẫn, khi làn điệu nhạc dạo đầu vang lên, anh thản nhiên giảm âm lượng: “Thì
ra em cũng nghe nhạc của Lương Tịnh Như.” Giọng điệu hết sức thoải mái, anh tựa
người vào lưng ghế.

“Đĩa của Diệp Tử tặng em, cô ấy
còn nói ca khúc này từng vang bóng một thời, trở thành bản nhạc mà cô ấy thường
xuyên chọn mỗi khi hát karaoke, em cũng rất thích nên nghe đi nghe lại mãi.”
Đinh Thần lần đầu tiên nói nhiều lời với anh đến vậy nhưng đến khi cô thấy Bùi
Tử Mặc tựa người vào ghế, khép hờ đôi mắt thì cô lập tức im lặng.

Ở trước mặt Bùi Tử Mặc, xưa nay
Đinh Thần đều lặng lẽ kiệm lời, vậy mà hôm nay chẳng rõ cô bị làm sao, từ sáng
đến giờ dường như mọi chuyện thay đổi khác thường, cô chẳng thể nói rõ bất
thường ở chỗ nào chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trạng thái bối rối, lúng túng.

Bùi Tử Mặc mỉm cười, dù đang nhắm
nghiền mắt thì anh vẫn có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng những hình ảnh dịu
dàng ấm áp đã qua.

Giao thông trên phố ùn tắc, cả
đoạn dài xe chạy rồi dừng, hai người lặng im chẳng nói chẳng rằng. Trong xe
không gian khoang xe khép kín, bầu không khí nặng trĩu ngột ngạt.

Đinh Thần hạ cửa sổ xe, luồng gió
lạnh thấu xương luồn vào khiến đầu óc cô dần tỉnh táo trở lại. Tận đáy lòng, cô
không ngừng cười nhạo chính mình: Đinh Thần ơi là Đinh Thần, mi tưởng rằng mi
và anh ấy kết hôn thì mi sẽ được anh ấy đón nhận sao? Mi đừng hy vọng hão huyền
nữa.

Cô nhớ đến cuộc hôn nhân vội vã
của cả hai cùng những lời anh nói với cô tối hôm đó: “Anh cần thời gian, xin em
đừng miễn cưỡng anh!”

Hốc mắt cô hơi ươn ướt vì câu nói
này của anh, cô vốn chưa từng ép buộc anh làm bất cứ việc gì anh không thích,
thậm chí còn dung túng cho việc anh hết lần này đến lần khác về nhà trễ. Cô chờ
đợi, đợi đến ngày anh một lòng một dạ yêu cô giống như cô đem lòng yêu anh.

“Đèn xanh rồi kìa!” Bùi Tử Mặc
ngồi bên ghế phụ lên tiếng nhắc nhở, Đinh Thần liền phản ứng, tiếng còi ssau xe
ngân vang từng đợt trầm bổng từng đợt vọng lại.

“Sao tâm hồn treo ngược cành cây
thế? Em không khỏe ư?” Bùi Tử Mặc nghiêng người, hỏi giọng lo lắng. “Hay để anh
lái, em nghỉ một lát?”

“Không sao đâu, sắp đến nơi rồi!”
Đinh Thần lắc đầu, cho xe rẽ ngoặt sau con phố lớn, hít một hơi thật sâu, cô
nới lỏng bàn tay đang siết chặt vô lăng.

“Vậy em đóng cửa sổ lại đi!” Bùi
Tử Mặc nhắc nhở: “Coi chừng cảm lạnh!”

“Vâng.”

Cánh cổng Cổ Vận Phường khoáng
đạt rộng mở ngay trước mắt. Rốt cuộc thì Đinh Thần cũng có thể thoát khỏi bầu
không khí nặng trĩu trong xe.

Cổ Vận Phường là khu biệt thự
kiểu Trung Hoa mang đậm phong cảnh trữ tình Giang Nam lâm viên, bố mẹ Bùi Tử
Mặc sống tại ngôi nhà nhỏ ba tầng với mái sừng cong cong.

Đinh Thần dừng xe, mở cửa xe bước
xuống.

Bùi Tử Mặc theo cô bước lên bậc
thềm, dõi mắt nhìn bóng dáng thanh mảnh của cô, anh nở nụ cười.

Mẹ Bùi Tử Mặc với đôi mắt híp
vòng cung thon dài, mỗi khi bà cười rộ trông bà giống hệt Bùi Tử Mặc, vóc dáng
bà thon thả, thanh mảnh, mái tóc uốn lọn xõa dài sau gáy, bà mang đôi dép lê
tinh xảo được dệt bằng tơ tằm bước ra từ phòng bếp đón Đinh Thần và Bùi Tử Mặc.

“Thần Thần, Tử Mặc, các con đến
rồi đấy à!” Bà bước đến thân thiện giữ chặt lấy bàn tay Đinh Thần kéo cô bước
vào phòng khách, bà nói: “Vài ngày trước, bạn chiến hữu của bố con mang hai con
gà nòi nuôi thả đến biếu nhà mình, mẹ hầm canh cả buổi chiều, giờ đã có thể ăn
rồi.”

Bà ấn Đinh Thần ngồi vào bàn ăn,
nồi canh gà to thơm phức đặt ngay giữa bàn, bà còn tận tay múc một bát đưa cho
Đinh Thần.

“Mẹ, của con đâu?” Bùi Tử Mặc cất
bước bám theo sát gót, anh đĩnh đạc ngồi xuống, hếch cằm nhìn chiếc bát sứ men
xanh đặt ngay trước mặt Đinh Thần.

“Trông bộ dạng tham ăn của con
kìa, sao mà thiếu phần con chứ!” Bà mắng yêu quay sang dặn dò dì Tần bưng chiếc
thố trắng cách thủy nhỏ lên cho Bùi Tử Mặc.

Nắp vung vừa mở ra, mùi thuốc
đông y xộc thẳng vào mũi Bùi Tử Mặc, anh chau mày, hỏi: “Mẹ, đây là gì thế?”

Dì Tần đứng cạnh cười bẽn lẽn: “Đây
là món canh đông trùng hạ thảo nhân sâm hầm xương gà cùng mấy chục loại thuốc quý
khác mà mẹ cậu chuẩn bị riêng cho cậu.”

Bùi Tử Mặc bịt mũi: “Vì sao con
phải uống cái thứ này? Mau đem đi, đem đi!”

Bà Bùi vung tay gõ vào đầu Bùi Tử
Mặc: “Bọn con kết hôn đã hai năm trời, sao chẳng thấy động tĩnh gì? Liệu có
phải vì công việc quá áp lực, ăn không tiêu hay không?”

Chẳng đợi câu trả lời, bà chỉ vào
Bùi Tử Mặc rồi nói: “Mẹ nghe nói ở ngoài con uống rượu khiếp lắm, cứ như vậy
làm sao mà có con được hả? Xem ra thứ canh đông trùng hạ thảo nhân sâm hầm
xương gà này vẫn chưa đủ mạnh, lần sau mẹ phải tìm bác Tôn kê liều bổ thận mới
được.”

Đinh Thần suýt phun cả ngụm canh
trong miệng, cô khẽ ho, đưa mắt nhìn sang vẻ mặt tối sầm của Bùi Tử Mặc, cô
gắng sức nhịn cười. Thì ra hôm nay mẹ chồng gọi hai người về chính là vì chuyện
này. Cô rút khăn giấy lau khóe miệng, nụ cười tắt trên môi, đưa mắt nhìn quanh,
cô chuyển đề tài: “Bố chưa về hả mẹ?”

“Bố và bác Tôn đi câu cá rồi, hôm
nay không về nhà.” Bà Bùi đứng ngay bên cạnh Bùi Tử Mặc, cười rạng rỡ nhìn anh.

Bùi Tử Mặc biết hôm nay có mà
chạy đằng trời, anh đành nín thở, hít một hơi uống cạn thứ nước canh gà hầm đen
kịt, đến phút cuối cùng anh cũng đã có thể thu hoạch được nụ cười rạng rỡ mãn
nguyện của bà Bùi.

Dì Tần dọn thức ăn lên bàn, bà
Bùi mỉm cười ngồi xuống nói với Đinh Thần: “Ăn cơm thôi!”

Sau bữa ăn, Bùi Tử Mặc cùng mẹ đi
tản bộ, Đinh Thần và dì Tần dọn dẹp phòng bếp, chỉnh trang lại phòng khách.

Đến khi một người đi tản bộ trở
về thì Đinh Thần đã gọt xong táo, cam cùng các loại trái cây khác bày biện ra
đĩa đặt trên bàn phòng khách.

Bùi Tử Mặc bật ti vi, anh ngồi
xuống ngay cạnh bà Bùi, vừa nhấc miếng táo ném tọt vào miệng thì đã bị bà Bùi
vỗ vào lòng bàn tay: “Tuổi còn trẻ xem ti vi làm gì, con mau về phòng mình đi,
hôm nay ngủ lại đây, dù sao mai cũng là cuối tuần không phải đi làm.”

Khóe mắt Bùi Tử Mặc đảo nhanh
sang Đinh Thần, cười tủm tỉm rồi nói: “Được thôi, tối nay bọn con ngủ lại đây,
bọn con đi thu dọn phòng đây.” Dứt lời, anh kéo tay Đinh Thần.

Dì Tần toan trả lời anh liền bắt
gặp ánh mắt xi nhan của bà Bùi cản ngăn. Khi bóng dáng cả hai khuất dần nơi góc
cầu thang, bà mới cười rồi nói: “Hai đứa trẻ này, phải tạo cho bọn chúng nhiều
cơ hội một chút!”

Bùi Tử Mặc mở cửa gian phòng
hướng Nam, anh vừa bước vào liều nằm ngay xuống giường.

Đinh Thần bật đèn, cách bày biện
bố trí bên trong chẳng khác gì lúc hai người vừa kết hôn. Vật dụng nội thất màu
trắng sữa theo phong cách u phối cùng bức rèm vàng tơ nhạt, bộ chăn ga trải
giường điểm xuyết hoa văn trên nền trắng trang nhã. Cô mỉm cười, bà Bùi quả là
người có sở thích khác lạ, lúc nào bà cũng thích những điểm xuyết hoa văn trên
nền ga trải trắng nõn, lần đầu nhìn còn cảm thấy hay hay nhưng lâu ngày mang
đến cảm giác mệt mỏi cho thị giác của cô.

Cô bước đến đầu giường, tháo ga
phủ gường dệt bằng tờ tằm, lúc lướt qua Bùi Tử Mặc, cô cố ý ra sức kéo mạnh, ra
ý bảo anh đứng dậy.

Bùi Tử Mặc trở mình, một tay nâng
ga phủ giường lên, bàn tay kia gắng sức kéo mạnh Đinh Thần xuống giường. Anh
cười ma mãnh đè lên người cô, ngón trỏ thon dài gạt sợi tóc trên gương mặt cô,
anh hỏi: “Thấy anh bị mẹ giáo huấn, em rất vui phải không?”

“Đâu có!” Đinh Thần lắc đầu hòng
che giấu cảm giác hoang mang trong nội tâm, cô nghiêng đầu nhìn về phía bức rèm
cửa sổ, từng nhành hoa tường vi hồng nhạt nhỏ nhắn xum xuê lá đang nở rộ trên
bồn hoa vàng rực rỡ, khiến Đinh Thần lóa cả mắt.

Bùi Tử Mặc nhẹ nhàng nâng cằm cô,
nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười nơi khóe môi anh càng thêm sâu sắc, nheo mắt,
anh nói: “Bát canh mẹ hầm đầy đủ hương liệu gia vị, có điều chẳng biết công
hiệu ra sao, hay là chúng mình cùng nhau thử nghiệm nhé?”

Đinh Thần run lẩy bẩy, bàn tay cô
vặn góc ga phủ theo phản xạ, cô lắp bắp hỏi: “Anh, anh muốn làm gì hả?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3