Trà trộn phòng con gái - Phần 28

“Dịch đến trang thứ mười lăm,
thấy khó quá. Sách của Carl Sura, đọc rất dễ hiểu, nhưng phải dịch ra thì rất
khó”. Trình Lộ buồn phiền chau mày lại, quả nhiên không có tâm trạng đấu khẩu với
tôi.

“Bởi vì tiểu thuyết của ông ấy
rất nhiều chỗ có từ địa phương, từ đa nghĩa, còn có một ít thuật ngữ của bang hội
Mỹ đúng không? Nhiều khi trong sự hài hước, còn ẩn chứa những triết lý, nếu bỏ
qua những cái đó, sẽ làm mất đi ý nghĩa quyển sách này của Carl Sura”. Tôi nói.

Trình Lộ như tìm thấy tri âm, mắt
chợt sáng lên: “Anh cũng thấy thế sao?”.

“Khi lần đầu tiên đọc sách của
ông ấy tôi đã nghĩ, sách này hay thì hay thật, nhưng nếu dịch sang tiếng Trung,
e rằng có chút khó khăn”. Tôi trả lời.

Trình Lộ tán đồng bổ sung:
“Đúng vậy, tôi tưởng tôi đã rất hiểu về Carl Sura, nhưng càng đào sâu, càng
phát hiện nhiều chỗ không có cách nào hiểu hết được”.

Tôi lắc đầu: “Cô đừng xem nhẹ
Carl Sura, quyển sách này bề ngoài chỉ là một quyển tiểu thuyết, kỳ thực nó
truyền tải rất nhiều thứ. Chưa đến một trình độ nhất định, rất khó có thể hiểu
hết được quyển sách này”.

“Ý anh là tôi chưa đủ trình độ
để dịch quyển sách này?”. Trình Lộ nhìn tôi, hỏi.

“Sai, không ai có thể thích hợp
hơn cô để dịch quyển này. Cô là giám đốc của phòng bản quyền, là người có óc
thưởng thức và giám định văn học nước ngoài giỏi nhất của công ty. Hơn nữa cô
thật lòng thích Carl Sura, hiểu quá nửa những điều mà ông ấy muốn gửi gắm”.

Nghe tôi nói vậy, Trình Lộ lại
càng tỏ vẻ nghi hoặc: “Thế phần nhỏ mà tôi còn chưa hiểu đó, anh hiểu rồi à?”.

Tôi tự tin cười: “Thực ra là thế
này, cái cô hiểu, là phần mà con gái có thể hiểu được, còn cái tôi hiểu, là phần
mà chỉ đàn ông mới có thể lĩnh hội được.Trong sách của Carl Sura ẩn chứa khí
phách cương trực và những trăn trở trong thế giới tàn bạo vô hình này, những điều
này không phải một người con gái như cô có thể dịch ra được”.

Có thể lời của tôi đã xoa dịu
cô ta, Trình Lộ lập tức không nói gì nữa.

“Thế này vậy, chúng ta hợp tác,
tôi dịch trước một lần, anh giúp tôi trau chuốt lại”. Trình Lộ nghĩ một lát,
nói.

Giọng điệu của cô ta, trên thực
tế là đang nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi không trả lời ngay, mà chỉ
vào hai bát cháo trước mặt: “Cháo ngân nhĩ kỳ tử và lê tuyết, bổ dạ dày nhuận
phổi, thanh nhiệt sáng mắt, thích hợp nhất làm đồ ăn đêm”.

“Anh nấu à?”. Trình Lộ vừa ăn vừa
hỏi.

“Linh Huyên làm đấy, tôi giúp
cô bưng qua đây thôi”. Tôi cũng cầm một bát lên ăn.

Trình Lộ cười tủm tỉm: “Hôm nay
là lần đầu tôi phát hiện…”.

“Tôi đối với cô rất tốt?”.

Cô ta lắc đầu: “Phát hiện khả
năng lĩnh hội của anh rất cao. Anh có thể là nhân viên xuất bản cấp cao không
phải chỉ nhờ vào vận may”.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ta
công khai thừa nhận thực lực của tôi, khiến tôi hơi bất ngờ. Đây có lẽ cũng là
lần đầu, tôi và cô ta hòa hợp đến mức khó mà hình dung nổi.

Trình Lộ dù cho có là hổ cái,
nhưng trong phòng của cô ta vẫn có mùi hương của phòng con gái, bên ngoài cửa sổ
trời đã tối mịt, căn phòng sáng đèn này lại càng trở nên ấm áp.

Tôi biết trình độ ngoại ngữ và
trình độ văn học của Trình Lộ đều đã đạt đến mức tương đối, nhưng qua nửa buổi
tối, biểu hiện của cô ta làm tôi lại càng thêm khâm phục. Bản gốc tiếng Anh sau
khi qua tay cô ta đến chỗ tôi đã trở thành bản tiếng Trung hoa lệ, tôi lại sửa
lại tổng quan, biến thành những con chữ mềm mại hơn.

Chúng tôi cùng nhau thảo luận về
tính hợp lý của các tình tiết trong truyện và tính trôi chảy mạch lạc của câu
văn, bổ sung cho nhau, kiểm tra lẫn nhau, ngày càng ăn ý, ý kiến trái ngược
ngày càng ít, ngay cả trong ánh mắt cũng có ý khen ngợi lẫn nhau, cùng đắm chìm
trong một thế giới, không hề cảm thấy màn đêm bên ngoài đang dần trôi đi.

Ánh đèn mờ tối, tiếng gió thổi
mạnh. Xưa có “hồng tụ thiên hương dạ độc thư”(*), nay có “mỹ nữ làm bạn sửa
bông”.

(*) “Hồng tụ thiên hương dạ độc
thư” (tay áo hồng lại thêm mùi thơm), dùng để chỉ người đẹp. Ý cả câu là khi
thư sinh đọc sách, miệt mài bài vở còn có mỹ nữ ở bên (BTV).

Tôi uống nốt bát cháo đã lạnh
ngắt, nhìn thấy sắc mặt cô ta tiều tụy, biết thức đêm với cô ta là rất khổ cực,
tôi liền thu lại mấy chục trang bản thảo ở trên bàn cô ta.

“Anh cầm hết đi, tôi dịch thế
nào được?”. Cô ta ngẩng đầu nói.

Tôi lắc đầu: “Tôi lấy hết bản
thảo là để cô không dịch tiếp nữa. Cô nhìn mình đi, thức đêm mệt quá, mặt trắng
bệch ra rồi kìa”.

Nói xong, tôi mới nhận thấy
mình thể hiện quá rõ sự quan tâm dành cho cô ta, lập tức giả vờ như chưa nói
gì, kéo cô ta đứng dậy, đẩy đến bên giường, bảo cô ta nằm xuống.

Trình Lộ nhìn tôi như nhìn một
người ngoài hành tinh, để mặc cho tôi kéo chăn đắp cho, sau đó chằm chằm nhìn
tôi đi ra khỏi phòng. Cô ta chắc chắn nghĩ là tôi ốm rồi, tự nhiên lại tốt với
cô ta như vậy.

Rời khỏi phòng Trình Lộ, tôi không
ngủ, mà ngồi trong phòng mình, dịch tiếp phần của Trình Lộ, cả đêm không ngủ.

Ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ chiếu
lên người cô ta, đem đến cho tôi một cảm giác ngọt ngào. Mái tóc như làn mây, từ
vầng trán mịn màng uốn lượn rủ xuống, đôi mắt sâu thẳm với hàng mi dài quyến rũ
của cô ta chăm chú nhìn vào trang sách. Cô ta dựa vào ghế, hơi thở nhẹ nhàng và
đều đặn, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lật giở một trang sách, động tác
cũng rất tao nhã.

Trong phòng làm việc của phòng
bản quyền, khắp nơi đều là những chồng sách cao ngất ngưởng, giống một góc thư
viện chưa được dọn dẹp, ánh nắng chan hòa chiếu qua lớp kính, tạo cho người ta
một cảm giác yên bình. Dáng vẻ tĩnh lặng của Trình Lộ dường như làm tôi thấy được
hình ảnh thu nhỏ hồi cô ta còn học đại học, đẹp đẽ nhưng không thể với tới được,
một cảm giác như thực như mơ.

Tôi chống cằm, cứ thế ngắm nhìn
cô ta. Thức đêm ba ngày liền, mắt cô ta vẫn long lanh, da cũng không hề bị khô
đi, vẫn sáng mịn đến không ngờ, cũng có thể coi là một kỳ tích.

Mấy hôm nay, tôi và Trình Lộ
làm việc không ngừng, cuối cùng cũng hoàn thành công việc dịch, tờ bìa do Tô Tô
thiết kế cũng làm xong, tôi vô cùng hài lòng. Khổ ba mươi hai, phong cách nhã
nhặn, ý vị thâm sâu, cô bé còn khuyến mại thêm cho tôi mấy bức tranh minh họa tự
vẽ rất đẹp, bất luận trang bìa hay tranh minh họa đều rất phù hợp với phong
cách tiểu thuyết của Carl Sura.

Tiếp theo là quá trình thẩm định
bản dịch, hiệu đính, in ấn và phát hành, giao cho phòng biên tập và phòng phát
hành của công ty thực hiện. Tiểu thuyết của Carl Sura là một trong những tác phẩm
quan trọng nhất công ty phát hành trong thời gian này, chúng tôi sẽ đưa ra thị
trường trong thời gian sớm nhất.

Trình Lộ dường như cảm thấy tôi
đang nhìn cô ta, liền ngẩng đầu: “Ngày mai đi Bắc Kinh, mang thêm nhiều áo
vào”.

“Bắc Kinh á?”. Tôi hỏi.

“Mấy ngày nay bận quá, quên nói
cho anh biết. Ngày mai có triển lãm sách Bắc Kinh, công ty cử chúng ta đi công
tác”.

Cùng Trình Lộ đi công tác?

Nghĩ đến Bắc Kinh, trong lòng
tôi chợt thoáng qua một hình bóng.

Vốn dĩ cuối tuần muốn nghỉ ngơi
thoải mái, lại bị Trình Lộ sắp xếp cho đi công tác. Nhưng nghĩ đến Trình Lộ thời
gian này cũng thức đêm dịch sách giống tôi cũng rất mệt, lòng tôi lại nguôi
nguôi.

Rạng sáng ngày thứ bảy, nhân
lúc Tô Tô và mọi người còn đang ngủ say, tôi và Trình Lộ đi ra nhà ga. Lần này
đi công tác Bắc Kinh, tôi và Trình Lộ thỏa thuận không nói cho Tô Tô, tránh việc
cô bé bô lô ba la bàn luận không ngớt thậm chí có thể còn nhân dịp cuối tuần
đòi đi cùng chúng tôi, nhưng đi một cách lén lút như vậy, cảm giác như tôi và
Trình Lộ bỏ nhà chạy trốn vậy.

Đi ra ngoài, Trình Lộ mặc một
chiếc áo sơ mi kẻ ngang sọc xanh lẫn sọc trắng, đi cùng với một đôi giày vải bạt
màu trắng, đơn giản mà nhẹ nhàng. Quen nhìn cô ta mặc đồ công sở, hôm nay thấy
ăn mặc kiểu thoải mái như vậy, tôi cứ nghi ngờ người trước mặt tôi đây không phải
là Trình Lộ, mà là một sinh viên năm ba đại học, vừa tao nhã vừa năng động,
chín chắn lại trẻ trung.

“Nghĩ gì thế?”. Trong khoang
giường nằm của tàu hỏa, Trình Lộ thấy tôi không ngừng liếc nhìn cô ta, hỏi.

Đúng là quá sức mấy ngày liền,
da cô ta có khỏe đến mấy, cuối cùng cũng xuất hiện quầng thâm quanh mắt.

“Không có gì, cô ngủ thêm lúc nữa
đi”. Tôi thấy Trình Lộ thật sự mệt mỏi bèn nói.

Trình Lộ không nói gì, chỉ ngắm
cảnh bên ngoài cửa sổ và suy tư.

Tiếng tàu hỏa nghiến vào đường
ray như có tác dụng thôi miên. Trình Lộ nằm ở giường dưới đối diện tôi, dần dần
ngủ thiếp đi. Cô ta thở đều đặn, ngực hơi nhấp nhô. Chiếc áo kẻ sọc bằng vải
cotton ôm vào thân hình tuyệt mỹ, làm cho những đường nét quyến rũ của cô ta hiện
ra rõ ràng.

Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt trái
xoan vừa mạnh mẽ vừa thanh tao ấy, bất giác cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi thức dậy, thấy Trình Lộ
đang nằm nghiêng trên giường bên kia, đầu gối lên tay, chằm chằm nhìn tôi.

“Nhìn gì thế, chưa thấy trai đẹp
bao giờ à?”. Tôi trợn mắt hỏi.

Cô ta hơi sững ra, mặt hơi đỏ,
lập tức nói một cách nũng nịu để che đi sự ngượng ngùng: “Đồ lười, ngủ say như
chết!”.

“Đúng là, tôi ngủ thì bận gì đến
cô?”. Tôi ngáp một cái, nhìn Trình Lộ mặt ửng hồng, “Còn bao lâu nữa tới Bắc
Kinh?”.

“Còn một tiếng nữa”. Cô ta trả
lời.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy
bên ngoài núi non trập trùng, trong sự hùng vĩ có chút thê lương của hoàng hôn,
đúng là đã đến miền bắc.

“Trình Lộ, tư thế cô ngủ rất
khó coi”. Tôi ngồi dậy, nói với cô ta.

“Chỗ nào khó coi?!”. Trình Lộ lập
tức nhướng mày lên, cắn môi, trợn to mắt nhìn tôi.

“Chảy nước dãi khắp nơi, còn gọi
tên của một người”. Tôi lừa cô ta.

“Hứ! Tôi gọi tên ai?”. Trình Lộ
tức giận nhìn tôi.

“Để tôi nghĩ xem,” tôi sờ sờ cằm,
“hình như là cái gì như Lương Mân… Lương Mân…”.

“Anh cút đi!”. Trình Lộ cầm cốc
nước bên cạnh giả vờ như muốn đập vào tôi, nghĩ một lúc, hỏi nhỏ: “Tôi gọi tên
anh thật à?”.

“Lừa cô thôi, ngốc ạ!”. Tôi cười
ha hả.

Trình Lộ hất hàm, cầm một quyển
tạp chí ở đầu giường ném về phía tôi.

“Kể ra thì anh hình như có nói
mê thật”. Trình Lộ nhìn tôi, nói.

“Tôi nói cái gì? Không phải là
hét tên cô đấy chứ?”. Tôi nhìn cô ta, đầy sự nghi hoặc.

“Nghe không rõ, nói mấy câu gì
mà “sảnh sảnh sảnh”, sau đó thì không nghe thấy nữa”. Cô ta nói.

Sảnh sảnh sảnh? Lẽ nào hôm qua
ngủ mơ tôi gọi tên Cố Sảnh? Cũng không biết vì sao, mỗi lần sắp đến Bắc Kinh,
tôi đều nghĩ đến cô ấy.

Nhưng, nếu như Cố Sảnh và Trình
Lộ gặp mặt nhau, sẽ thế nào nhỉ? Tôi đột nhiên không đừng được lại nghĩ.

Tàu hỏa lặp lại tiết tấu của
nó, cuối cùng cũng đến được Bắc Kinh.

Triển lãm sách ở Bắc Kinh lần
này, công ty xuất bản An Mặc của chúng tôi không trưng bày sách mà chỉ đến tham
gia triển lãm.

Tuy tôi và Trình Lộ cùng đi
công tác, nhưng chắc chắn ở hai phòng khác nhau, chúng tôi đến khách sạn để đồ,
tiếp đó, vội vàng đến trung tâm triển lãm.

Quy mô lần này so với mấy năm
trước lớn hơn nhiều, trực tiếp liên hệ với phía xuất bản và liên hệ với bên
phát hành đều có, các đơn vị kinh doanh sách quy mô lớn và các nhà xuất bản lớn
khắp trong cả nước đều tề tựu đông đủ. Thời gian tôi và Trình Lộ bỏ phí trên
tàu hỏa quá nhiều, khi đến trung tâm triển lãm, thời gian triển lãm sách ngày
hôm đó chỉ còn lại hai tiếng.

Nhưng, triển lãm sách ngày thứ
bảy chủ yếu hướng tới các đơn đặt hàng trong giới xuất bản, tôi và Trình Lộ
không có nhiệm vụ tiêu thụ sách, chỉ đến xem các đơn vị khác phát hành những
sách gì, nên hai tiếng đồng hồ cũng đủ rồi.

Triển lãm chỉ còn có hai tiếng,
những cuộc làm ăn còn do dự chưa quyết định đều phải quyết định trong lúc này,
người trong trung tâm triển lãm như dòng nước chảy mạnh, dường như có thể cuốn
phăng người đi bất cứ lúc nào. Tôi và Trình Lộ không dám đi cách xa nhau quá, dần
dần, hai cánh tay của chúng tôi đã lồng vào nhau.

Các nhà xuất bản ở tầng năm đều
có gian triển lãm của riêng mình, tập đoàn xuất bản có gian triển lãm cỡ lớn,
doanh nghiệp kinh doanh sách tư nhân chủ yếu tập trung ở tầng hai và tầng ba,
doanh nghiệp sách của Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan thì tập trung ở tầng bốn.

Đúng là người trong ngành thì đến
xem ngành mình có những phát triển gì, còn người ngoài ngành thì đến để góp
vui. Tôi và Trình Lộ đi từng tầng từng tầng một, không phải xem sự trang hoàng
lộng lẫy và sự bài trí giá sách của các doanh nghiệp, mà qua những sách mà bọn
họ trưng bày, trong bụng nhẩm tính những động thái xuất bản chủ yếu của các nhà
xuất bản, xu hướng của thị trường trong thời gian gần đây, và tình hình nắm giữ
bản quyền của một vài tiểu thuyết đang được yêu thích…

“Tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc
Kinh thật lợi hại, thuê cả tầng sáu”. Đến tầng sáu, nhìn thấy bảng giới thiệu ở
chỗ cầu thang tự động, Trình Lộ ngạc nhiên nói.

“Bắc Kinh là sân nhà của bọn họ,
đương nhiên phải hoành tráng rồi”, tôi nói. Trong ấn tượng của tôi, nghiệp vụ bản
quyền của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh rất có thực lực, là ứng cử viên nặng
ký của dự án bản quyền Wolters Kluwer, cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty
xuất bản An Mặc chúng tôi về nghiệp vụ bản quyền.

“Cũng không biết gần đây bọn họ
chủ yếu phát hành sách gì”. Trình Lộ cũng rất tò mò, có ý thăm dò địch thủ, kéo
tôi đi vào trong.

Mặc dù tầng sáu rộng rãi người
không đông lắm, nhưng cô ta lại quên bỏ tay tôi ra.

Chiến trường, Trở về, Họng
súng.

Ba tờ áp phích cỡ lớn treo ngay
ở vị trí bắt mắt nhất của gian triển lãm.

“Những sách mới mà họ sắp phát
hành? Chưa nghe thấy bao giờ”. Trình Lộ kéo tôi đi đến phía trước, nói đầy vẻ
nghi hoặc.

Rồi, khi ánh mắt của chúng tôi
chuyển tới vị trí tên tác giả, cả hai đều kinh ngạc.

Carl Sura!

“Bọn họ, làm sao có thể…”.
Trình Lộ quay đầu nhìn tôi, chợt nhận thấy cô ta vẫn còn khoác tay tôi, như điện
giật vội vàng bỏ cánh tay tôi ra.

“Chắc là… ba quyển tiểu thuyết
khác ngoài quyển My World”. Tôi nghĩ một lúc, nói.

Xem ra, có hơi nan giải đây, vốn
tưởng rằng chỉ một mình chúng tôi có thể xuất bản tiểu thuyết của Carl Sura, phản
ứng của thị trường đương nhiên sẽ tốt, tiện đà giành luôn cả dự án bản quyền của
Wolters Kluwer cũng không chừng, bây giờ lại phát hiện đối thủ cạnh tranh của
chúng tôi có trong tay những ba quyển tiểu thuyết của Carl Sura!

Trình Lộ chau mày buồn rầu, chắc
chắn cũng cảm thấy khó tin. Hơn nữa, từ ba tờ áp phích tuyên truyền được treo ở
triển lãm có thể thấy, sự ra đời của ba cuốn tiểu thuyết này chỉ là việc trong
chớp mắt mà thôi!

Ngay lập tức, tâm trạng của tôi
và Trình Lộ đều như bị rơi xuống đáy vực.

“Nhưng chúng ta xuất bản tác phẩm
mới của Carl Sura, hơn nữa My World hay hơn cả ba tác phẩm trước, cũng có thể
coi là một ưu thế”. Tôi an ủi cô ấy.

“Ừm, cũng may là đến xem triển
lãm, nếu không hoàn toàn không biết người ta đã bóp trúng cổ họng mình”. Trình
Lộ gật đầu, có cảm giác như người gặp nạn mà thoát chết vậy.

Tôi nhìn ba tờ áp phích được
thiết kế tinh xảo đẹp đẽ, đột nhiên cảm thấy phong cách này có chút quen thuộc.

“Không biết là ai, lại có thể một
lần có được bản quyền tiếng Trung của những ba cuốn tiểu thuyết của Carl Sura
nhỉ?”. Tôi cẩn thận xem xét những thông tin của ba tờ áp phích, bùi ngùi nói.

“Là tôi”. Một lời đáp lanh lảnh
vang lên từ phía sau lưng tôi.

Âm thanh quen thuộc này… Cả người
tôi run bắn, vội vàng quay lưng lại.

“Cố… Sảnh?”. Tôi lùi lại nửa bước,
tim đập loạn xạ, không dám tin vào mắt mình.

“Lâu lắm không gặp, bạn cũ”. Cô
ấy lạnh nhạt nhìn tôi, nói.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi
màu trắng, cổ áo hai tầng cho cảm giác tinh tế tuyệt đẹp, phong cách nhã nhặn
không phô trương. Kết hợp với sợi dây chuyền ngọc trai đen làm nền, trông cô ấy
thật nổi bật và cao quý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp
của cô ấy vẫn giống như khi còn là sinh viên, vừa mạnh mẽ vừa xinh xắn. Ánh mắt
vẫn như trước, vừa trong trẻo vừa sáng ngời.

Mấy cái cặp tóc màu xanh đơn giản
vén mái tóc đen tuyền trước trán lên, càng làm nổi rõ những đường nét gợi cảm
trên khuôn mặt cô ấy. Hai năm không gặp, so với trước đây cô ấy ngày càng xuất
sắc.

Thấy một mỹ nhân duyên dáng như
vậy đột ngột xuất hiện, Trình Lộ vừa có chút nghi hoặc lại vừa có chút phòng bị.

Còn tôi không hề có chuẩn bị gì
về tâm lý, trong lòng lạnh buốt. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, một người có thể đối
phó bất cứ tình huống nào như tôi, lúc này tim cũng đập loạn xạ.

Nhưng bề ngoài, tôi vẫn phải cố
gắng giữ bình tĩnh.

Cố Sảnh nhìn tôi, rồi lại nhìn
sang Trình Lộ bên cạnh: “Đây là…”.

“Tôi là giám đốc phòng bản quyền
của công ty xuất bản An Mặc, Trình Lộ. Lần đầu gặp mặt”. Trình Lộ phóng khoáng
giới thiệu về mình, rút ra một tờ danh thiếp, đưa cho Cố Sảnh, rồi như chợt nhớ
ra điều gì liền nói “Hình như tôi từng nhìn thấy chị trong tập ảnh của Lương
Mân…”.

Cố Sảnh cũng rút ra một tờ danh
thiếp, trao cho Trình Lộ, rồi nhìn tôi, cười nhẹ nhàng: “Không ngờ anh vẫn còn
giữ những bức ảnh đó”.

Tôi ngại ngùng cười, bụng nghĩ
Trình Lộ xem trộm ảnh của tôi lúc nào, lẽ nào là thu thập bằng chứng xem tôi có
phải là gay không? Đột nhiên nghe thấy Trình Lộ cầm tờ danh thiếp bên cạnh tôi,
nói: “Hóa ra chị Cố là phó giám đốc phòng thị trường của tập đoàn xuất bản Hùng
Đại Bắc Kinh, thất lễ thất lễ”.

Trình Lộ chỉ là tiện miệng khen
xã giao, tôi thì lại kinh ngạc vô cùng!

Nếu tôi không nhớ nhầm, Cố Sảnh
phải làm việc trong trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc chứ! Tại sao cô ấy lại
nhảy từ lĩnh vực ngân hàng sang lĩnh vực xuất bản? Nghĩ một lúc, đầu óc hỗn độn
của tôi dần sáng ra, hôm nay là triển lãm trong ngành, nếu như Cố Sảnh không phải
là người trong ngành xuất bản, thì làm sao lại đến đây chứ?

Nhưng, trong thời gian chưa đến
hai năm, cô ấy đã làm đến chức phó giám đốc phòng thị trường của tập đoàn xuất
bản Hùng Đại Bắc Kinh rồi sao?!

Trình Lộ cất danh thiếp đi, liếc
mắt nhìn tôi, rõ ràng như đang nói: Bản quyền của ba quyển tiểu thuyết của Carl
Sura lần này, vừa đúng rơi vào tay bạn học cũ của anh.

Cố Sảnh cúi xuống nhìn chiếc đồng
hồ nhỏ màu bạc, rồi nhìn tôi: “Vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện
đi”.

Nhìn dáng vẻ cao quý, cử chỉ
tao nhã của cô ấy, lòng tôi bỗng nhiên có gì đó khác lạ.

“Để hôm khác đi, tôi còn phải
đi xem tiếp triển lãm cùng với bạn gái của tôi”. Tôi cầm lấy cổ tay của Trình Lộ,
đáp.

Cố Sảnh nhìn tôi, lại nhìn
Trình Lộ, lẩm bẩm nói: “Bạn gái?”.

“Ừ, dự định tháng năm năm sau kết
hôn”. Tay tôi đan vào tay Trình Lộ, mạnh mẽ kéo cô ta về phía mình, nói với Cố
Sảnh.

Hôm nay khi đến khách sạn,
Trình Lộ đã thay chiếc áo hai màu đen trắng, có sự hấp dẫn của một phụ nữ trưởng
thành. Vẻ ngoài của Trình Lộ ở đâu cũng không hề thua kém bất cứ người đẹp nào,
với chiều cao một mét bảy, so với Cố Sảnh cô ta có phần thắng thế hơn.

Lúc này cô ta bị tôi nắm tay,
muốn rút ra, nhưng bị tôi âm thầm giữ chặt.

Nghe thấy tôi nói thế, thần sắc
của Cố Sảnh có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ấy như chấn động, miệng cố gượng cười:
“Thế thì tôi xin chúc mừng hai người trước nhé”.

“Còn cô? Lúc nào kết hôn?”. Tôi
nắm tay Trình Lộ, kéo cô ta về phía mình, lại hỏi Cố Sảnh.

“Tôi?

“Có dịp cùng nhau đi uống trà
nhé. Tôi ở Bắc Kinh khoảng hai ngày”. Tôi nói với cô ấy.

“Để có thời gian rảnh đã”. Cô ấy
cười vẻ buồn buồn, đi về phía gian hàng trưng bày của tập đoàn xuất bản Hùng Đại
Bắc Kinh.

Nhìn cô ấy đi xa, Trình Lộ đang
chuẩn bị bỏ tay tôi ra, không ngờ Cố Sảnh bất ngờ quay đầu lại, cô ta lại vội
vàng kéo ngón tay tôi, cúi đầu nở một nụ cười ngọt ngào.

“Chị Trình Lộ, phải cẩn thận đấy.
Anh ấy rất đào hoa”. Cố Sảnh nhắc nhở Trình Lộ, sau đó đi vào trong phòng làm
việc tạm thời ở tầng sáu của tập đoàn, không hề quay đầu lại lần nữa.

“Bạn gái thời đại học?”. Nhìn
theo bóng dáng Cố Sảnh khuất dần ở chỗ rẽ, Trình Lộ rút tay về, hỏi tôi.

“Cứ cho là vậy đi”. Tôi cũng
nhìn về phía đó, nói nhỏ.

“Tháng năm năm sau kết hôn hả?
Anh nói dối cũng giỏi ghê nhỉ”. Trình Lộ nhướng mày, bất mãn nhìn tôi.

“Lần trước bố mẹ cô đến Bình Hải,
chẳng phải tôi cũng giúp cô che giấu đấy thôi. Tôi còn không biết đã gọi bao
nhiêu câu “mẹ”, cô không nhớ gì sao?”. Tôi lườm cô ta, men theo cầu thang đi xuống.

“Sĩ diện cũng không phải sĩ diện
kiểu ấy chứ? Trong lòng anh có ma quỷ hả?”. Trình Lộ đuổi theo, đến bên tôi, hỏi.

“Nếu như cô gặp phải bạn trai
cũ, sẽ có phản ứng thế nào?”. Tôi hỏi ngược lại cô ta.

“Cô ấy là bạn gái thời đại học
của anh? Lạ nhỉ, anh bị gay cơ mà?”. Trình Lộ liên tiếp hỏi. Ngay sau đó, cô ta
như chợt hiểu ra lại nói một câu: “Ồ, hóa ra vì cô ta mà anh mới trở thành người
không thích con gái”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3