Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 08
MỘT VẠN ĐÔ
LA
FLETCHER
FLORA
Tên hắn là Steve Miklos, khác với cái tên hắn đã
khai khi tới khách sạn. Hắn đã đội một cái tên giả khi ghi vào sổ vào lúc ba
giờ sáng hôm nay và sau đó ngủ suốt mười tiếng đồng hồ. Lúc này hắn đang mừng
thắng lợi của mình bằng cách ngồi trước chiếc bàn một chân ở trong phòng ngủ và
nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài là một màu trắng rực rỡ dưới nắng hè.
Hắn đã chơi bài ở một trong hai chiếc túi du lịch.
Một chiếc hắn đặt trên một chiếc ghế ở đầu giường trong đó đựng quần áo và xà
phòng giặt. Chiếc kia, nhỏ hơn, được khóa kỹ và bị ném xuống dưới sàn. Trong đó
có một vạn đô-la tiền giấy.
Người đàn ông nhìn qua cửa sổ như đang đợi ai đó.
Hắn đã có một cuộc hẹn với một ngưòi đàn bà tại đây và trong ngày hôm nay, nhưng
không nói giờ chính xác. Không có lí do gì để tin rằng cô ta đến vào lúc này,
nhưng hắn vẫn nhìn ra bên ngoài để ngóng cô ta.
Lí do mà hắn phải ghi một cái tên giả trong khách
sạn có quan hệ mật thiết với túi tiền và người phụ nữ sắp tới nơi này. Đêm hôm
trước hắn đã ăn trộm tiền trong két sắt của một người khác và người đàn bà cũng
là của người khác. Tiền và đàn bà là của một người có đầy đủ sức mạnh và rất
nguy hiểm. Steve Miklos, người đang mừng thắng lợi bằng cách nhìn ra ngoài cửa
sổ không phải là một người mạnh và nguy hiểm. Hắn cũng không thông minh theo
cách mà người ta chờ đợi ở hắn. Hắn rất đẹp trai, nhiều phụ nữ đã si mê hắn. Để
xem điều đó có đúng không, hắn đi ve vãn các cô gái làm cho các cô phải chạy
theo hắn. Bất chợt hắn đứng lên và vào phòng rửa mặt. Hắn bật đèn rồi nhìn
khuôn mặt mình trong gương để xem cái mà người ta gọi là lòng quá tự mê của
mình là ở chỗ nào. Nhưng hắn cũng phải hài lòng thừa nhận sắc đẹp không mấy rõ
nét của mình. Hắn không kiêu ngạo, không làm ra vẻ ta đây quan trọng về những
ưu thế của mình. Lấy chiếc lược trong túi quần ra, hắn chải mớ tóc màu vàng óng
và lượn như những đợt sóng của mình. Sau đó hắn lại ra ngồi trước cửa sổ. Lấy
những quân bài trong túi du lịch ra, hắn đánh bài một mình một cách thiện nghệ
vì trước kia hắn là người chia bài trong các sòng bạc.
Đến ván bài mà phần thắng chắc chắn sắp kết thúc
thì hắn lại nhìn ra cửa sổ và ngay lập tức hắn đứng sững lại, tay trái vẫn cầm
một nắm bài, tay phải sửa soạn rút một quân: một chiếc xe hơi chạy đến đậu trước
cửa khách sạn và một phụ nữ trong xe bước ra. Khi đặt chân xuống bậc bước của
xe, chiếc váy ngắn hếch lên để lộ hai đầu gối đi tất ni-lông. Người ấy đi lại
trước khách sạn để chờ người lái xe chuyển hành lí xuống và đặt chúng trên vỉa
hè. Sau khi đóng cửa xe, người tài xế chuyển đồ đạc vào trong khách sạn và
người phụ nữ đi theo anh ta. Người ấy đi thẳng người trên đôi chân thon thả và
cho người ta có cảm giác đây là một con người lịch sự. Quả đúng là như vậy. Đây
là một phụ nữ tế nhị, vợ một người rất giàu và là người mà Steve Miklos đang
chờ đợi.
Hắn đã vươn cổ ra ngoài cửa sổ nhìn người phụ nữ
ấy đang bước vào khách sạn thêm một vài giây, sự kích thích lớn dần lên trong
người hắn. Đây là một tình cảm khác thường, có phần nào khó chịu vì hắn thường
giữ thái độ bình tĩnh trước mặt phụ nữ. Với người này thì khác hẳn: cô ta đã
chinh phục hắn, hắn cảm thấy yếu đuối và bị tổn thương. Hắn muốn xuống dưới nhà
để gặp cô ta, nhưng như vậy thì không đúng với kế hoạch hắn đã dày công lập ra.
Hắn ngồi xuống để tim đỡ đập mạnh.
Cô ta thuê một căn phòng, thay vì trả trước một
ngày thuê phòng như hắn, cô ta đã trả hai ngày. Cũng như hắn, cô ta giải thích
mình sẽ đi sớm vào sáng hôm sau, không muốn mình bị lỡ vì nội quy của khách
sạn. Một lát sau, cô ta gọi cho tổng đài, yêu cầu nối máy với Steve Miklos bằng
cách dùng tên giả của hắn. Sau đó hai người sẽ ở chung một phòng.
Trong khi chờ đợi, hắn phải tìm cách rút ngắn thời
gian hai người xa cách nhau này. Một lần nữa, hắn rời khỏi ghế, châm một điếu
thuốc rồi nằm dài trên giường, thở khói lên trần nhà. Để tránh buồn phiền, hắn
kiểm điểm lại những sự kiện đã dẫn hai người tới khách sạn này.
Cô ta là Hannah Archer, đó là người vợ của ông
Hugo Archer, một ông già năng nổ trong kinh doanh và tiền lãi thu về nhiều tới
mức gây ngạc nhiên cho các cơ quan chính quyền. Một trong những hoạt động ấy là
kinh doanh khách sạn-sòng bạc. Tầng trên là khách sạn, luôn luôn có tiếng nhạc
êm dịu và người ta có thể chơi nhạc theo yêu cầu của khách. Tầng dưới là sòng
bạc, Steve Miklos làm việc ở đây. Mỗi đêm người ta đều thấy hắn tuy vai trò và
công việc của hắn không mấy rõ ràng. Hắn thâm nhập vào các con bạc, chăm chút
chiếc cà-vạt trắng khi quan hệ với ông Chủ và nhất là với Hannah Archer. Tối
nào cô ta cũng tới đây, cô thích giao tiếp với những người giàu sang vui mừng
và khắc khoải của họ trong cuộc đỏ đen, và nhất là những cái liếc tình của họ.
Từ ngày Steve làm việc ở đây thì cô không vắng mặt sòng bạc tối nào. Có thể là
do sự thận trọng của hắn nên mỗi khi gặp nhau, kể cả ở ngoài sòng bạc, cô vẫn
giữ vẻ tự nhiên, không có những cử chỉ lả lơi như đối với hàng chục người khác.
Khi có điều kiện ngồi bên nhau, cô cũng không bao
giờ nói hết những suy nghĩ của mình vì rõ ràng là cô không muốn để hắn ân hận
suốt đời. Họ sẽ mất rất nhiều và Hugo luôn luôn là một mối đe dọa lớn. Béo lùn
và xấu xí nên tuy có gia tài lớn, có quyền lực trong những công cuộc kinh doanh
trong bóng tối, nhưng ít người để ý tới lão. Steve biết rõ, dưới trướng của lão
có một đội quân trung thành, chỉ một lời của ông Chủ, họ có thể làm mọi việc
theo ý của lão. Nói tóm lại, đây không phải là người mà người ta có thể phản
bội mà không bị trừng trị. Có thể quên một người bạn hoặc một việc đã làm,
nhưng không bao giờ lão quên một kẻ thù.
Đó là tình hình trước khi xảy ra chuyện này. Mọi
việc bất chợt thay đổi hai mươi tư tiếng đồng hồ gần đây.
Tối hôm trước, hắn ngồi trong nhà Hannah, nơi mà
mọi người ít đến, nhưng hắn tới đây vì lão Hugo phải đi giải quyết một công
việc bí mật của lão. Hannah nằm dài trên sàn nhà, khuỷu tay chống lấy má. Cô ta
mặc một áo pull mỏng và một chiếc quần nhung đen. Hai chân đánh nhịp trong
không khí. Cô ta đẹp lộng lẫy, như trẻ lại chục tuổi tuy cô mới có hai mươi
nhăm. Trước mặt cô có một cốc vốt-ka pha nước cam đặt trên tấm thảm len màu
trắng. Một ống hút nhỏ nối trong cốc rượu và thỉnh thoảng Hannah mút từng ngụm
nhỏ.
Vừa uống cô ta vừa cười với Steve. Ngồi trên ghế
tràng kỉ bọc da màu trắng, hắn ngạc nhiên nhìn cặp mắt nâu trở thành đen mỗi
khi chúng giận dữ.
- Anh yêu - Cô ta nói - Thật là đáng tiếc vì anh
nghèo quá!
- Xin lỗi - Hắn trả lời - Tôi biết cái đó làm tôi
nản lòng.
- Thật là tuyệt diệu nếu anh có tiền.
- Mọi người đều có thể giàu như ông Hugo.
- Đúng thế. Hầu hết mọi người. Nhưng không cần
thiết giàu như ông ấy. Nhất là anh, anh yêu. Với anh thì số tiền thưởng là ít
thôi.
- Ít là bao nhiêu?
- Chúng ta có thể có đầy đủ với số tiền ít hơn
nhiều so với ông ấy. Chẳng ích gì khi có nhiều tiền mà không chi tiêu.
- Tôi rất sung sướng khi thấy cô có lí như vậy.
- Tôi không hà tiện đâu! Tất cả những thứ tôi đòi
hỏi là không thiếu những thứ cần thiết.
- Cô muốn nói sang trọng hay cần thiết?
- Với tôi chúng cũng thế thôi, anh yêu!
- Vậy nói rõ ra xem nào. Cô nghĩ người ta cần bao
nhiêu để không hà tiện mà vẫn có những thứ cần thiết? Cô cho một con số.
- Anh thử nói xem.
- Một vạn đô-la ư?
- Tôi cho rằng chúng ta phải mất nhiều thời gian
để có cái đó. Lúc này anh có số tiền ấy không?
- Không.
- Đúng như tôi nghĩ. Anh yêu, đừng tưởng có thể
đánh lừa được tôi hoặc cho là tôi không biết gì. Tôi không phải là người mới
vào đời.
- Tôi có thể có được số tiền ấy.
- Không nên để trí tưởng tượng của anh đi quá xa,
anh yêu. Như vậy là không tốt.
- Tối nay tôi sẽ có. Chúng ta sẽ ấn định là chín
giờ. Một vạn đô-la tiền giấy loại có mệnh giá lớn.
- Đó là điều tôi ưng ý nhất: tiền lớn thì dễ dàng
mang đi. Ô! Anh yêu, anh rất đáng yêu khi anh mơ mộng. Lúc ấy trông anh như một
cậu bé... Lại đây, em muốn hôn anh.
Hắn vâng lời và ôm cô ta vào lòng. Nụ hôn của họ
không giống cái hôn của một người đàn bà ban tặng cho một cậu bé. Nó rất lâu và
rất nồng nhiệt. Sau đó Hannah lại nằm và nhấp rượu và nhìn Steve một cách mơ
màng.
- Chỉ cần anh dám làm thôi - Cô ta nói.
- Tôi có thể làm được.
- Không, không. Chúng ta không nên để hi vọng ru
ngủ. Anh rất xinh trai, đáng mến và quyến rũ, nhưng anh không phải là loại
người có thể có số tiền đó vào tối hôm nay, và cả những tối khác nữa.
- Nếu anh làm được thì em có thể đi với anh trước
khi Hugo trở về không?
- Đi mãi mãi ư?
- Đúng thế.
- Chắc chắn là được, anh yêu.
- Vậy thì em chuẩn bị đi, anh đã biết số tiền ấy
hiện ở đâu.
Cô ta ngồi bó gối và nhìn anh chằm chằm. Cái nhìn
vừa xa xôi, vừa kích thích.
- Anh nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Em có thể tin ở anh vì anh chỉ cần lấy đi số
tiền ấy thôi.
- Ăn cắp ư?
- Đúng. Nếu coi việc này là như vậy.
-
Anh yêu, đừng nói quanh co nữa. Hãy nói thật.
-
Em có kinh tởm khi tiêu tiền ăn cắp không?
-
Không khi nào. Nhưng em không muốn anh bị bắt quả tang.
-
Người ta không biết được.
-
Số tiền ấy ở đâu? Nó ở nơi nào anh có thể lấy được ư?
-
Đúng thế. Nó đang đợi anh.
-
Ở đâu?
-
Trong két sắt của Hugo, trong sòng bạc.
-
Ăn cắp của Hugo! Anh điên rồi, anh yêu.
-
Không! Anh không điên.
-
Lão ta sẽ giết anh và cả em nữa.
-
Nhưng trước hết lão phải tìm ra chúng ta đã.
-
Em không ngờ anh có đủ can đảm để làm việc này. Có thể là anh đợi thời cơ...
-
Em sẽ thấy...
-
Tại sao anh biết trong két có tiền? Anh đã nhìn thấy nó rồi chứ?
-
Hugo đã nói với anh như vậy. Em biết là lão rất quý anh. Đôi lúc lão gọi anh
vào văn phòng để cho anh một điếu thuốc hoặc một cốc rượu riêng của lão trong
kho rượu. Chiều nay, khi lão sửa soạn ra đi, anh đã nhìn thấy tiền bọc trong
gói giấy và buộc bằng một sợi dây lớn đặt trên bàn. Chếnh choáng hơi men, với
giọng bông đùa, lão hỏi anh có biết trong bọc ấy có gì không? Anh trả lời là
không và lão cho biết đây là một vạn đô la gồm những tờ có mệnh giá lớn. Rồi
lão nói anh phải chú ý canh chừng khi lão đi vắng vì lão để tiền trong két cho
đến khi trở về.
-
Số tiền lớn như vậy lại đơn giản để trong két. Kể cả đối với Hugo. Đây là tiền
riêng của lão ư?
-
Lão nói như vậy, nhưng anh cho rằng nhân viên Sở Thuế lại nghĩ khác. Có điều là
khi mất tiền thì không bao giờ lão đi trình báo với Cảnh sát cả.
-
Lão không cần làm việc này. Có nhiều người làm cho lão.
-
Em sợ ư?
-
Không, anh yêu. Anh can đảm hơn là em nghĩ. Em lấy làm tiếc là đã đánh giá anh
quá thấp.
-
Tốt nhất là chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cô
ta đồng ý một cách dễ dàng mà hắn không ngờ tới. Họ ngồi xuống sàn như những
đứa trẻ và lập ra một kế hoạch rất đơn giản. Bị kích thích, cặp mắt của Hannah
sáng lên như đã nhìn thấy gói tiền, hơi thở ngắn và hổn hển trên đôi môi hồng
và ướt.
-
Anh sẽ lấy tiền vào lúc hãy còn sớm - Hắn giải thích. - Nếu có thể thì vào lúc
tám giờ. Lúc ấy văn phòng đã đóng cửa, nhưng không hề gì. Mở két sắt là việc
khó, nhưng anh sẽ cố gắng giải quyết. Trong mười phút thì mọi việc xong xuôi.
Anh vốn khéo tay. Có chuông báo động, nhưng anh đã biết cách làm cho chuông
không kêu. Anh chỉ còn việc lấy tiền, rời khỏi văn phòng, xuống thang và ra
ngoài phố bằng cửa sau. Cánh cửa này bị khóa ở bên ngoài. Em phải giúp anh
trong việc mở khóa. Sau đó em khóa cửa khi anh đi khỏi. Vì nếu để ngỏ cổng thì
Cảnh sát có thể thẩm vấn chúng ta nếu chúng ta chạm trán với họ.
-
Như vậy là em ở bên trong, anh ở bên ngoài. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu, anh yêu?
-
Anh nghĩ tốt hơn cả là chúng ta đi riêng rẽ. Anh biết một thành phố nhỏ cách
đây ba trăm ki-lô- mét. Anh dừng lại ở đấy, thuê một phòng trong khách sạn. Hôm
sau em cũng tới đó, cũng thuê một phòng. Không nên mang nhiều quần áo, đồ dùng,
nhưng không nên quên đồ trang sức. Tới đó, chúng ta sẽ cần nhiều tiền.
-
Thành phố đó có tên là gì?
Hắn
nói tên thành phố và cả tên giả của hắn nữa. Cả hai đều thấy kế hoạch của họ là
đơn giản nhưng có thể thực hiện được...
***
-
A-lô, anh yêu. Số tiền yêu quý của chúng ta ra sao rồi?
-
Rất tốt - Hắn trả lời - Em ở phòng nào?
-
Không quan trọng, em sẽ đến phòng anh.
-
Không đâu. Chúng tôi đang ở phòng số ba lẻ sáu và đang sốt ruột đợi em. Em vô
tình với chúng tôi quá.
-
Em đến ngay, anh yêu.
Hắn
lấy trong túi ra một cái chai màu trắng bạc và uống một ngụm. Ít khi hắn uống
rượu một mình và không thấy bối rối, bồn chồn. Hắn đóng nút lại và nhét chai
vào trong túi du lịch. Có tiếng gõ cửa, hắn ra mở.
Cô
ta vào một cách vội vã và lúc nào cũng bị kích thích. Má cô ửng hồng, mắt sáng
lên.
-
Anh yêu, chúng ta đã ở đây rồi.
-
Ô cả nó nữa, đang trong chiếc túi du lịch nhỏ.
-
Một vạn đô-la trong chiếc túi nhỏ như vậy. Thật không thể tưởng tượng được.
-
Gồm những tờ có mệnh giá lớn.
-
Anh cho phép em nhìn và sờ vào chúng một chút, được không? Em rất muốn, anh
yêu. Như vậy em đã rất sung sướng.
- Hi
vọng rằng từ nay về sau em luôn luôn như vậy. Em mở túi đi...
Hắn
đưa chiếc chìa khóa. Cô ta đặt chiếc túi lên giường và mở khóa. Giấy gói đã
tháo ra và những tệp giấy bạc nằm gọn trong túi. Trong một phút cô mân mê những
tờ giấy bạc, mắt sáng lên, hơi thở hổn hển. Sau đó cô ta quay lại và ôm chầm
lấy hắn. Giữa hai người không còn rào cản nào cả.
-
Liệu lão Hugo có tìm ra chúng ta không, anh yêu?
-
Không bao giờ.
-
Anh không sợ chứ?
-
Tuyệt đối là không.
-
Em cũng vậy. Lại đây, anh yêu - Cô ta nói.
Hắn
ngồi bên cạnh cô ta. Cô ta và số tiền. Thời gian qua mau... Trời bắt đầu tối.
- Anh yêu, mấy giờ rồi?
Hắn buông rèm cửa sổ xuống và bật ngọn đèn đầu
giường lên.
- Gần tám giờ - Hắn nói. - Chín giờ thì chúng ta
rời khỏi đây. Miami xa lắm.
- Chúng ta sẽ tớ đó ư?
-
Phải Miami. Bờ biển phía nam.
-
Em phải về phòng mình để chuẩn bị.
-
Được rồi. Xe của anh để ở khu đất trống bên cạnh khách sạn. Có một lối đi dưới
chân cầu thang. Em không cần xuống nơi để xe. Anh sẽ đón em lúc chín giờ đúng ở
cửa khách sạn. Em có thể tự mình mang đồ đạc được không?
-
Được, anh yêu. Em không muốn xa anh, dù chỉ một tiếng đồng hồ. Cái đó dường như
là vĩnh hằng.
-
Vĩnh hằng, đó là tương lai của chúng ta.
***
Sau
khi Hannah ra về, hắn châm một điếu thuốc lá và bình tĩnh hút. Sau đó hắn đến
máy điện thoại yêu cầu nói chuyện đường dài do người được gọi thanh toán bằng
số điện người ta đã cho hắn. Tiếng trả lời đầu dây bên kia khô khan và ngắn gọn
của một người thích đi thẳng vào vấn đề.
-
Anh đấy ư, Steve? Tốt chứ?
-
Tất cả rất tốt theo dự kiến, thưa ông Hugo Archer...
-
Được. Mai tôi về.
-
Tôi muốn cảm ơn ông một lần nữa về những gì ông đã làm cho tôi.
-
Không có gì. Anh đã có số tiền ấy, Steve. Lần đầu nhìn thấy anh tôi đã biết đây
là người tôi cần. Nếu li hôn thì phải tốn kém gấp đôi và nếu giữ cô ta bên tôi
thì tốn kém gấp năm... so với số tiền ấy. Tôi hi vọng anh chơi tốt vở hài kịch
này.
-
Ông không nên lo ngại. Cô ta tưởng đây là thật và sẵn sàng thả mồi bắt bóng.
-
Chúc anh vui vẻ. Không nên có ảo tưởng là sẽ chi dùng được lâu số tiền một vạn
đô-la ấy, kể cả việc Hannah sẽ ở bên anh mãi mãi. Không thể như vậy được.
-
Vâng - Steve kết luận. - Cái đó sẽ lâu dài như chúng tôi muốn.
Hắn
gác máy và nhìn đồng hồ tay. Tám giờ đúng. Phải chờ một tiếng đồng hồ nữa. Hắn
lấy con dao nhíp bằng vàng trong túi ra và bắt đầu sửa móng tay.

