Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 10

TIẾNG CÒI TRONG SƯƠNG ĐÊM

ROBERT ARTHUR

Khi
buổi chiếu bóng kết thúc, khán giả rời khỏi phòng chiếu, thì có tiếng còi xe
Cảnh sát rền rĩ. Nhưng ít người để ý vì nó giống với tiếng còi xe trong cuốn
phim người ta vừa xem. Tiếng còi ở rất xa và bị tiếng ồn ào của những người
đang trở về nhà che lấp.

Harvey
và Dorothi Murdock đứng cách xa đám người. Họ là những người cuối cùng rời khỏi
phòng chiếu và người ta đã đóng cửa phòng sau lưng họ. Harvey dừng bước để châm
một điếu thuốc lá cũng là dành thời gian để vợ theo kịp mình. Cô ta vụng về khi
đi đôi găng tay.

-
Bao giờ cũng chậm chạp - Anh ta càu nhàu mà không nhìn vợ - Bao giờ cũng đi sau
cùng! Bao giờ em cũng đánh mất một cái gì đó! Trời, Dorothi, có cần thiết phải
cởi giày khi ngồi trong rạp không?

-
Em lấy làm tiếc, Harvey, nhưng giày làm đau chân em. Tan buổi chiếu em phải tìm
giày - Dorothi trả lời.


nói những câu ngắn, giật cục như sợ hãi chính lời nói của mình. Đây là một
người đàn bà trẻ, mảnh mai và khá xinh đẹp, nhưng không nổi bật lắm, gần giống
như một tấm ảnh in kém.

Người
chồng khó chịu cãi lại:

-
Chính em là người đi mua giày chứ ai! Bây giờ anh cho rằng em muốn về nhà bằng
tắc-xi, đúng không? Được, để anh đi gọi một chiếc.

-
Ô! Không, em vẫn khoẻ. Em muốn đi bộ, đêm nay trời rất đẹp.

Không
nói gì, Harvey lầm lũi bước trên đường phố lúc này đã hoang vắng, Dorothi tập
tễnh đuổi theo nhưng anh ta bước những bước dài, không băn khoăn gì việc người
vợ phải chạy theo mình.


đâu đó, tiếng còi lại nổi lên trong sương đêm, lúc trầm, lúc bổng như tiếng chó
sủa.

-
Nghe xem - Harvey nói - Cảnh sát đang đuổi bắt bọn vô lại. Thành phố này đã trở
thành thiên đường của bọn trộm cướp rồi! Anh nghĩ không biết họ dùng tiền thuế
của chúng ta vào việc gì.

Dorothi
không thể trả lời vì cô phải cố sức đuổi theo chồng. Hai người tiếp tục đi
khoảng một trăm mét trong yên lặng của đêm khuya, có phần lo ngại vì tiếng còi
ngày càng gần tới chỗ họ. Nhưng khi Harvey sửa soạn sang bên kia đường thì
người vợ nắm lấy cánh tay anh.

-
Gì vậy? - Anh ta hỏi và cuối cùng cũng quay lại nhìn cô.

-
Harvey - Cô thở hổn hển - Anh có muốn... chúng ta vẫn đi dọc phố này không?

-
Phố này ư? Tại sao?

-
Vì... Anh biết rõ... Cửa hiệu... Em muốn anh nhìn thấy.

-
Cửa hiệu ư? - Anh ta cau mày nhắc lại - Dorothi có phải em muốn...

-
Em xin anh, để em chỉ nó cho anh thôi!

-
Ô! Thế thì được!

Họ
chậm chạp đi theo dãy phố mà hai người vừa quay lại. Giữa một khu nhà có một
vài cửa hiệu nhỏ, ở cuối dãy là một cửa hiệu nhỏ hơn cả. Một bóng đèn chiếu
sáng ô kính trống rỗng và bụi bậm.

-
Cửa hàng này đây, anh Harvey - Dorothi nói với giọng đầy thỏa mãn - Giá cả thuê
cũng vừa phải: ba mươi nhăm đô-la một tháng. Bà Simpson đã quan hệ với chủ nhà.
Bà ấy sẽ bỏ tiền ra để trả trước tiền thuê một tháng và sắm sửa những thứ cần
thiết. Em sẽ đan mũ còn bà ấy thì bán và làm các công việc khác...

-
Dorothi! - Anh ta ngắt lời - Anh đã biết rõ về bà Simpson của em cũng như công
cuộc kinh doanh mà em muốn lao vào rồi. Anh nói rằng không. Nhất định là không.
Anh không muốn nói chuyện này đến lần thứ ba đâu.

-
Nhưng chúng ta không mất gì cả, anh Harvey!

-
Dorothi kêu lên - Tất cả những gì em yêu cầu ở anh là hãy để em...

-
Không! Nghe cho rõ đây: anh không muốn vợ anh đứng ở một cửa hiệu. Đó là quyết
định.

-
Nhưng em thành thạo việc này kia mà - Dorothi nài nỉ một cách thất vong, giọng
cô run lên - Em đã tự đan mũ, các bạn em khen là rất đẹp. Bà Simpson quả quyết
là bà ấy sẽ bán được hàng. Chỉ cần năm hoặc sáu tuần lễ là đã có thể hoàn lại
tiền vốn. Việc này có nhiều triển vọng..

-
Nhưng nhà nước sẽ đánh thuế. Tại sao cái bà ngông cuồng ấy lại muốn kiếm tiền? Anh
thấy em không thiếu thứ gì cả? Việc nhà, việc cửa không đủ cho em hay sao?

-
Đủ chứ - Từ thất vọng chuyển sang bướng bỉnh Dorothi trả lời - Em không để anh
phiền lòng trong việc này.

- Anh hi vọng là như vậy! Bây giờ thì đi nhanh
lên. Đã khuya rồi, ngày mai anh còn phải đi làm.

Họ lại đi trong đêm tối và yên lặng. Nhưng vừa
bước được vài bước thì tiếng còi tiến đến bên họ.

Một chiếc xe hơi màu đen phóng nhanh trên góc phố,
chạy theo họ trong những tiếng rít của bánh xe trước khi họ nhận ra nó. Khi xe
đi ngang họ, họ nghe thấy tiếng động của kim loại xen lẫn tiếng còi hụ.

Hai chiếc xe Cảnh sát đuổi theo chiếc xe màu đen
đang chạy trốn. Rồi chúng biến mất để lại trên đường bụi và giấy bẩn bay theo
và tiếng còi rền rĩ cuốn theo,

- Thế đấy! - Harvey càu nhàu - Họ chơi trò Cảnh
sát và kẻ cướp ngay trước cửa nhà dân! Thành phố này là một địa ngục từ lâu
rồi.

Dorothi tới nhặt vật vừa bị ném xuống và đưa ra
dưới ánh đèn đường để nhìn cho rõ.

- Nhìn xem, anh Harvey! Một khẩu súng lục - Cô nói
với giọng hoảng hốt - Một người nào đó trên chiếc xe thứ nhất ném xuống khi đi
qua chúng ta.

Cô cầm trên tay khẩu súng có một vài vết xước khi
chạm đất.

- Dorothi! - Harvey kêu to - Đây là khẩu súng tự
động. Đặt xuống ngay trước khi nó nổ!

- Như là ở trên phim ấy! - Cô lưu ý bằng một giọng
đầy kích thích - Một tên tội phạm đang trên xe chạy trốn đã ném súng xuống để
người ta không thấy vũ khí trong người hắn một khi bị bắt. Chúng ta phải mang
súng đến đồn Cảnh sát và kể lại những gì đã nhìn thấy.

- Không. Đặt súng xuống. Anh bảo em đấy. Trong
súng nhất định đã có đạn và không cài chốt an toàn.

- Chốt an toàn ư?

- Cái chốt ở bên cạnh ấy. Khi đã cài chốt thì súng
không bắn được, nhưng lúc này thì không. Súng sẵn sàng nhả đạn. Đặt súng xuống,
trước khi nó nổ.

- Nhưng cần phải đến...

- Để cho Cảnh sát căn vặn chúng ta bằng nhiều câu
hỏi ư. Quá đủ đối với anh rồi! Đặt súng xuống, anh đã bảo! Em sẽ giết chúng ta
mất thôi. Tất cả những bộ phận em sờ mó vào đều có thể gây nổ!

Nhưng Dorothi không nghe. Cô nhìn chằm chằm vào
khẩu súng trên tay, má ửng hồng, mắt sáng lên.

- Đúng thế - Cô lẩm bẩm ngước mắt nhìn bộ mặt đang
đỏ lên vì giận dữ của người chồng. Anh ta muốn bỏ chạy, đúng không? Như vậy rất
đúng như phim ảnh... Chúng ta trở về nhà, khẩu súng này rơi xuống chân em... em
nhặt nó lên... Em không biết gì về súng cả...

- Dorothi! Đấy là cò súng! Không bóp vào đấy...

Tiếng nói của Harvey bị che lấp bởi tiếng nổ. Súng
giật mạnh, khiến Dorothi kêu lên vì đau đớn. Nhưng khi nhìn thấy chồng thì cô
vội chạy lại.

Hai tay của Harvey đang ôm lấy ngực; mắt mở to như
muốn đặt ra một câu hỏi. Sau đó anh ta ngã gục trên vỉa hè. Đôi chân giãy giãy
một lúc. Cuối cùng thì người cứng đơ.

Dorothi cúi xuống bên chồng, vẻ ngây dại. Đôi môi
cô mấp máy như đang đọc kinh:

- Chúng ta sẽ trở về nhà... chiếc xe đã đi rồi...
Khi người ta ném khẩu súng xuống... đạn đã nổ...

Đâu đó không xa chỗ cô là mấy, một cánh cửa kẹt
mở. Quay lại, người đàn bà trẻ rú lên.

Báo cáo nội dung xấu