Tiểu Thần - Chương 1 - Phần 1

Truyền thuyết kể rằng, thuở xưa có một chàng tiều phu
nghèo tên gọi Phong Du. Một hôm, trong lúc lang thang nơi rừng rậm chàng vô
tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc chàng trai họ Phong
đang say giấc bỗng mơ thấy một lão thần tiên áo trắng. Tiên ông cảm tạ Phong Du
đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho chàng một tấm thẻ đỏ cùng một
quả cầu trong suốt và dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào tấm thẻ, sau đó
đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý.

“Lời hứa này đáng giá thiên thu, ngày nào nhà họ Phong
không cần nữa, vật kia sẽ tự về chốn cũ. Vật còn, hẹn ước còn, mong ước của
Người là mệnh lệnh của chúng tôi…”

Từ đó đời đời kiếp kiếp, nhà họ Phong luôn được vinh hoa
phú quý, hạnh phúc dài lâu. Họ gọi những quý nhân phù trợ cho mình là Tiểu
Thần. Các Tiểu Thần có ba quy tắc lớn:

Một: không làm hại chủ nhân

Hai: giữ bí mật thân phận

Ba: lúc cần rời khỏi, nhất định phải rời khỏi.

Câu chuyện là thật hay hư?

Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết!

Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu?...

CHƯƠNG 1: CHỦ
NHÂN MỚI, THUỘC HẠ MỚI

- Hôm nay có thể nhìn thấy không?

Bình Nhi lẩm bẩm một mình, theo thói quen rướn người qua
cửa sổ ngẩng đầu chăm chú nhìn trời tìm kiếm.

Nhìn, nhìn, nhìn….càng nhìn cổ càng mỏi, mắt cũng sắp díp
lại. Đúng lúc chuẩn bị từ bỏ, cậu bé đột nhiên bị thứ vừa mới xuất hiện trên
cao khiến cho kinh ngạc đến mức há hốc miệng, hai mắt mở to không chớp.

Bay
thật nhanh, rất nhanh!

Sau
phút bàng hoàng, Bình Nhi sực tỉnh, vội vàng chắp tay đọc lớn bài đồng dao đã
thuộc nằm lòng:

Chuyện xửa chuyện xưa

Bao kẻ đẩy đưa

Ai người thấu tỏ!

Nay ta kể rõ

Xin hãy lắng nghe

Chuyện rằng:

Ở nơi thôn nhỏ

Có kẻ họ Phong

Thật dạ ngay lòng

Làm nghề đốn củi

Sớm hôm thui thủi

Chỉ có một mình

Vì chuyện mưu sinh

Tự mình chăm chỉ

Mải mê suy nghĩ

Lạc lối rừng sâu

Trong dạ âu sầu

Buồn lo không ngớt

Ra tay cứu vớt

Thú lạ bị thương

Mới được dẫn đường

Trở về chốn cũ

Nửa đêm mơ ngủ

Nhìn thấy thần tiên

Cho hắn nắm quyền

Tiểu Thần hầu hạ

“Ước mơ trong dạ

Cứ viết hết ra

Tiểu Thần của ta

Cho ngươi toại ý”

Phong Gia đắc chí

Một bước lên tiên

Hạnh phúc triền miên

Không sao kể xiết

Có ai không biết

Danh tiếng lẫy lừng…

Vẫn
chưa đọc xong, cả người đã bị kéo ngược ra sau.

-
Bình Nhi, mẹ đã dặn như thế nào? - người thiếu phụ nhìn con trai, lắc đầu tỏ vẻ
không hài lòng.

-
Mẹ… mọi người nói nếu nhìn thấy dấu hiệu, chỉ cần đọc lớn bài vè này sẽ gọi
được… - Đi ngủ thôi!

Bình
Nhi cố vùng vẫy, quýnh quáng chỉ về phía cửa sổ:

-
Nhưng con vừa nhìn thấy! Con thật sự nhìn thấy trên trời…

-
Con lại nói năng lung tung như những lần trước, mẹ sẽ phạt quỳ.

Đứa
trẻ sợ hãi không dám tiếp tục lên tiếng, đành phải ấm ức theo mẹ lên giường.
Nhìn thấy con trai xụ mặt đưa mắt len lén nhìn mình, người thiếu phụ vuốt vuốt
mái tóc bờm xờm, véo nhẹ cái lỗ mũi to của nó:

-
Bình Nhi, mẹ con ta sắp chuyển vào đất Phong Gia, đừng tùy tiện đọc bài đồng
dao về họ kẻo bị người khác bắt lỗi! Ngoan ngoãn nghe lời, ngủ đi!

Cậu
bé trong lòng tràn đầy luyến tiếc. Nhưng bàn tay mẹ mềm mại vỗ về. Chẳng mấy
chốc Bình Nhi dần say giấc, chẳng hề hay biết thứ bất thường vừa xuất hiện đã
đáp xuống khu rừng lớn cách chỗ bọn họ không xa.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gac sach.com – gác nhỏ
cho người yêu sách.]

Trên trời một mảnh trăng khuyết yếu ớt. Bên dưới, cái đốm
sáng kỳ lạ đang bay lượn giữa đám cây rừng chớp mắt trở thành một vị cao niên
râu tóc bạc trắng, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu êm ái như màu trời
những ngày quang mây.

- Thượng lão!

Giọng nói ấm áp trong trẻo vang lên giữa bốn bề tĩnh mịch
nghe thật thanh tao.

Một vị cô nương không biết từ đâu đột ngột xuất hiện,
toàn thân nàng ấy cũng lấp lánh một thứ ánh sáng mơ hồ không rõ màu sắc.

Ông lão từ từ xoay người, ánh mắt hài lòng, gật gù lên
tiếng.

- Đến rất nhanh! Hôm nay là lúc ta dạy con cách giữ ngọc
ngoài thân trong thời gian dài, đồng thời sẽ thu lại khí trên người. Sau này
con biết phải làm thế nào chứ?

- Trừ khi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không dùng đến ngọc
vị cô nương nhẹ gật đầu.

- Tốt, bản lĩnh của con ta rất yên tâm. Như dung mạo
này…không xinh đẹp tuyệt thế, chẳng hút lấy mắt người, vừa đủ khả ái nhưng ít
nổi bật. Lúc đó lựa chọn khéo lắm!

- Người trong nhân thế chỉ nhìn hình dáng bên ngoài. Họvì
một thứ phù du âu sầu phiền muộn, gây ra lắm chuyện bể dâu. Thật quá vất vả!
Con sẽ triệt để làm một cô nương bình thường trong mắt nhân gian, tránh giúp
người thành hại người! Hai kẻ kỳ lạ trò chuyện giữa đêm khuya. Tiếng thanh
tiếng trầm hòa vào nhau. Mỗi lời đều êm đềm mà nói. Một khúc ngạc ngân nga như
từ trong cõi thanh tịnh hư vô nào thoát ra. Không nghe có chút tâm tư lo toan,
hờn giận, oán trách, vướng bận thường thấy của thế nhân.

- Con nghĩ sắp đến thời điểm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi lấy ngọc ra, từ ngày mai con sẽ hoàn toàn làm một người bình thường.
Thượng lão còn chuyện gì muốn dặn dò, xin cứ nói - nhìn mảnh trăng đã lên đến
đỉnh đầu, vị cô nương khẽ hỏi.

Ông lão vuốt chòm râu bạc. Bàn tay lướt đến đâu, nơi đó
tỏa ra những đốm sáng xanh nhỏ lung linh như những mẩu than li ti thoát từ đống
lửa đang cháy. Nhưng thay vì vẻ hừng hực nung nấu đáng sợ của lửa, loại ánh
sáng xanh dịu này cho người ta cảm giác êm mát rất muốn đưa tay chạm vào.

Tiểu cô nương kiên nhẫn chờ đợi.

- Nếu con cảm thấy đã đến lúc, cứ làm theo ý mình – ông
lão lên tiếng thật chậm rãi - khi nào cần hãy gọi ta, ta cũng sẽ tùy tình huống
mà đến. Chỉ muốn nhắc con một việc: thân phận không thể để họ biết được.

Nàng ấy cúi đầu nhận lời răn dạy:

- Vẫn còn một chuyện - lão thần tiên trầm giọng, im lặng
nhìn nữ nhi nhỏ bé được mình dẫn dắt một lúc - cẩn thận với luyến ái của nhân
gian kẻo hại người, hại mình!

Vị cô nương thoáng ngạc nhiên, rồi thở nhẹ bình thản đáp:

- Luyến ái?! Con làm sao có thể rơi vào những chuyện
luyến ái. Tây Lạc mới là nhà của chúng ta. Chỉ có một điều con chưa rõ… khi nào mới
được xem là hoàn thành nhiệm vụ?

Thượng lão cười to, khẽ vỗ nhẹ vai nàng như muốn trấn an.

- Lúc cần đến thì đến, lúc cần đi thì đi là quy tắc của
chúng ta. Khi nào đến lúc tự con sẽ cảm nhận được. Còn luyến ái – lão thần tiên
dừng lại một chút, như muốn chắc chắn nàng phải ghi nhớ lời này - đã có Tiểu
Thần vướng vào nghiệp duyên. Hậu quả thật đáng sợ. Ta không mong con rơi vào
hoàn cảnh tương tự! Đường đi sẽ không dễ dàng, phải sớm chuẩn bị tinh thần.

Bây giờ để ta dạy cho con cách giấu ngọc…

* * *

Thôn Nhã Y đang vào mùa thu hoạch thảo dược. Trên những
cánh đồng xanh ngát một màu, thấp thoáng bóng dáng nam thanh nữ tú trong thôn
đang ra sức hái thuốc mang về. Muốn có loại dược liệu tốt nhất, bọn họ không
những phải biết gieo trồng, chăm sóc, biết thời điểm nào ra đồng thu hoạch, mà
còn phải biết cách thu hoạch như thê ́nào để giữ được dược tính tốt nhất. Đương
nhiên những điều này không thể tự có, tất cả đều phải học. Học không tốt thì
không được động vào cây thuốc, đặc biệt là vào giai đoạn cuối cùng khi thu
hoạch. Cho nên, những người có mặt ở ngoài đồng lúc này chính là những người
trẻ tuổi ưu tú nhất của thôn Nhã Y. Nhưng nói vậy vẫn không đúng, bởi vì người
ưu tú nhất vừa vượt qua được kì thi sát hạch quan trọng vào lúc này lại không
có ở ngoài đồng.

Tại sao?

Vì nàng hiện đang là đầu đề của một cuộc cãi vã kinh
thiên động địa, đã diễn ra suốt mấy ngày không dứt tại ngôi nhà nhỏ cách đồng
thảo dược của thôn Nhã Y không xa.

Bà của Mạc Quân Nghi - Mạc lão bà - đã hơn sáu mươi tuổi
vẫn còn nhanh nhẹn khỏe mạnh, chính là một trong hai nhân vật đang tranh cãi.
Người còn lại không ai khác là Đồng Niên, thường được gọi Niên lão, là tổng
quản việc thu hoạch, sơ chế thảo dược của thôn Nhã Y, một trong các sư phụ dạy
dỗ tất cả những nam thanh nữ tú đang làm việc ngoài đồng, đương nhiên cũng là
sư phụ của cô nương ưu tú ấy.

- Mạc bà bà! Rốt cuộc bà giấu Tiểu Nghi đi đâu, sao hôm
nay nó lại không ra đồng thu hoạch thảo dược? - Niên lão mặt đỏ tía tai truy
hỏi.

- Ta không biết, khi nào Tiểu Nghi của ta được chấp thuận
đến Phong Gia làm thầy thuốc thì ta mới để nó đến giúp ông thu hoạch thảo dược
- Mạc lão bà không hề thua kém, đáp lời chẳng chút nao núng.

Niên lão khổ sở không biết nói gì, bất đắc dĩ phải lặp
lại câu trả lời này đến lần thứ bao nhiêu cũng không rõ.

- Ta đã nói là không thể được!

- Tại sao lại không thể?

Mạc lão bà dường như không còn kiên nhẫn, suốt mấy ngày
nói tới nói lui cũng chỉ nhận được câu trả lời này, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nội dung tiếp theo của cuộc tranh cãi quanh đi quẩn lại vẫn là:

- Ta và các trưởng lão đều không đồng ý. Tuy Tiểu Nghi
thông minh sáng dạ hơn người, phẩm chất cũng rất tốt nhưng mà tính tình cổ
quái, thường hay làm những việc kì lạ, nếu đến Phong Gia hành y chỉ e sẽ làm
ảnh hưởng tên tuổi thôn Nhã Y chúng ta.

- Ông nói Tiểu Nghi của ta làm những việc gì kì lạ chứ?

- Tiểu Nghi chữa bệnh rất giỏi nhưng khổ nỗi người không
bệnh nó cũng muốn chữa, cứ bắt người ta uống những thứ thuốc do nó chế ra. Quan
trọng nhất là nó còn tự mình tìm kiếm những loại cây độc mang về.

- Tiểu Nghi đã nói rất rõ, muốn chữa độc thì phải hiểu
rõđộc tính, một số trường hợp còn phải dùng độc trị độc.

- Những thầy thuốc như chúng ta đâu phải kẻ ở trong giang
hồ, biết quá nhiều những thứ độc dược đó làm gì. Ta đã nói nó kì lạ như vậy sớm
muộn sẽ sinh ra chuyện. Lão bà bà đừng chỉ bênh vực cháu mình, phải giúp sư phụ
như ta khuyên nhủ nó thì hơn!

- Lão già lẩm cẩm này, ông chữa bệnh nhiều quá đến mức
đầu óc mụ mị cũng không nhận ra. Luật lệ trong thôn chúng ta trước giờ không hề
thay đổi, người vượt qua kì sát hạch chữa bệnh sẽ được chính thức ra ngoài hành
y. Còn nữa, kẻ nào đứng đầu có thể tự mình chọn nơi tốt nhất muốn đến. Tiểu
Nghi của ta muốn đến Phong Gia có gì mà không được?

- Phong Gia? Lão bà bà muốn cả làng Nhã Y cùng nhau chịu
tội? Tính tình Tiểu Nghi cổ quái, vốn đã không phù hợp ra ngoài hành y một mình
huống chi là đến Phong Gia. Nếu các vị chủ nhân bị những hành vi kì quái của nó
làm cho tức giận, thử hỏi chúng ta có thể sống được bao lâu?

- Cái lão này, đúng là chết nhát! Tuy Phong Gia là chủ
nhân nhưng Nhã Y nổi tiếng từ trước đến nay là nơi làm ra thảo dược với chất
lượng tốt nhất, là nơi sản sinh nhiều thầy thuốc tài đức bậc nhất thiên hạ
không ai sánh bằng. Không có chúng ta, ai sẽ chăm sóc sức khỏe cho các chủ
nhân. Thế cho nên họ có giận bao nhiêu cũng phải giơ cao đánh khẽ, không dám tự
tay hủy hoại tài sản đáng quý của mình. Hơn nữa, nếu Tiểu Nghi không làm họ hài
lòng thì thôi, làm sao có thể gây ra chuyện liên lụy cả làng. Xưa nay con bé cư
xử chừng mực, thấu hiểu lí lẽ thế nào ông còn chưa rõ hay sao? Nó vẫn được các
trưởng lão trong làng đặc cách cho theo đến vùng lân cận thăm bệnh, y thuật
không hề thua kém ai.Từ trước đến giờ ông cứ khen ngợi không ngớt, hôm nay đến
lúc quan trọng lại quay ngoắt sang chê bai cháu của ta. Sau này tốt nhất đừng
đến chỗ ta ăn bánh do tiểu Nghi làm, cũng đừng nhờ nó chọn dược liệu giúp nữa.
Ông đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa.

- Cái bà lão này!Ta lo cho nó, sợ nó ra ngoài bị ăn hiếp,
muốn giữ nó ở lại làng yên ổn làm người kế vị cho ta, làm ra những dược liệu
tốt nhất. Bà lại bảo ta vong ân phụ nghĩa cái gì? Đúng là bà già lẩm cẩm không
hiểu lí lẽ.

- Hai người vẫn đang cãi nhau vì chuyện của con? - Một
tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, mang theo giỏ thuốc vừa bước vào nghe tiếng
ồn ào, chỉ biết lắc đầu mỉm cười hỏi han.

- Tiểu Nghi! Mấy hôm nay con không ra đồng giúp ta quản
bọn trẻ ranh đó, ta thật sự mệt chết! Ngày mai đến giúp sư phụ một tay có được
không? - Niên lão vừa nhìn thấy người đã vui mừng ra mặt.

Tiểu Nghi vui vẻ gật đầu:

- Ngày mai con sẽ đến. Hôm nay vốn Tiểu Nghi định ra đồng
nhưng bà bà bảo con là nghe nói có người nhìn thấy loài nấm đốm xanh kì lạ ở
trong rừng, muốn con đến xem thử, nhân tiện hái về làm thuốc. Chỉ có điều… -
người con gái khẽ đưa mắt sang Mạc bà bà đang giả vờ không hay không biết bên
cạnh:

- Con tìm mãi mà không thấy, đường đi xa nên về trễ.
Ngàymai con nhất định đến giúp sư phụ một tay.

Niên lão gật gù hài lòng, chẳng trách Tiểu Nghi này là
học trò được ông thương yêu nhất. Tính tình phóng khoáng dễ chịu, hiểu biết lí
lẽ, không để bụng oán giận ai, không giống Mạc lão bà nóng nảy chút nào. Nhưng
cũng không thể trách, Tiểu Nghi là do lão bà kia nhặt được ở bìa rừng cách thôn
Nhã Y hơn năm mươi dặm đem về nuôi, sự khác biệt là điều khó tránh khỏi.

Rút từ trong túi vải thô mang theo một xấp giấy dày chi
chít chữ, Niên lão vuốt râu cười cười nói với Tiểu Nghi:

- Tiểu Nghi! Ta vẫn muốn con ở lại trong thôn, thay ta kế
thừa công việc tổng quản về dược liệu của Nhã Y. Nhưng ta biết con muốn ra bên
ngoài thử sức. Như vậy cũng tốt, đi xa rồi sau này về đây sẽ càng có nhiều trải
nghiệm, cho nên vẫn theo thông lệ mang thứ này đến cho con xem. Đây là danh
sách một trăm nơi sẽ cần danh y của làng chúng ta đến làm việc. Trong các con
những ai đạt điểm cao nhất sẽ được chọn trước nơi mình muốn đến, cứ theo thứ tự
lần lượt sắp xếp. Tiểu Nghi, con là người được chọn đầu tiên.

- Con muốn đến Phong Gia - nàng bình thản đáp lời khiến
Mạc lão bà rất hài lòng còn Niên lão chỉ biết chán nản buông một câu:

-
Phong Gia không có trong danh sách này.

-
Niên sư phụ! Con biết nơi đó không có trong danh sách này nhưng hiện Phong Gia
đang cần thầy thuốc mới thay thế, chuyện này đã được ghi rõ trong thông báo ở
miếu thờ của làng. Theo quy tắc chỉ cần biết được nơi nào đang cần danh y của
thôn chúng ta, người đứng đầu kì sát hạch cũng có thể tự mình đề xuất muốn đến
nơi này.

Lời
của Tiểu Nghi rõ ràng rành mạch, dáng vẻ trầm tĩnh phân trần lí lẽ không chút
sơ suất, khiến người ta không biết lời nào từ chối cho đúng. Niên lão chỉ biết
vuốt vuốt chòm râu, đành dùng khổ nhục kế tranh thủ cảm thông:

-
Tiểu Nghi! Ta biết con là người vượt qua kì sát hạch tốtnhất, nhưng mà từ trước
đến giờ Phong Gia đều có thầy thuốc là nam nhân, hơn nữa còn là những người lớn
tuổi nhiều kinh nghiệm. Tuổi con quá nhỏ, lại là nữ nhi, khó lòng làm cho bọn
họ tin tưởng. Nếu đưa con đến e là sẽ bị người ta cho rằng Nhã Y bất kính.
Ngoan ngoãn nghe lời ta, vài ngày nữa Triệu thúc của con sẽ theo Nhị gia Phong
Hoan của họ lên đường về phủ, con đừng làm khó ta có được không. Ở đây có rất
nhiều nơi tốt, cứ chọn chỗ con thích là được rồi!

-
Cái ông lão này, thật là…

Mạc
bà bà vừa muốn tranh cãi đã bị Tiểu Nghi ngăn lại. Người con gái này kiên quyết
đến Phong Gia nhưng bị từ chối vẫn không có chút biểu hiện thất vọng hay phiền
não, càng không hề tức giận, thậm chí ánh mắt rất thông cảm với Niên lão. Nàng
chỉ gật đầu nói:

-
Con hiểu rồi, con không làm khó người. Chuyện Phong Gia, Niên lão đừng lo nữa!

Nói
xong đã đứng dậy, định mang theo giỏ thuốc đi vào trong.

-
Tiểu Nghi! Con vẫn chưa chọn nơi nào muốn đi kia mà Niên lão gọi với theo.

-
Sư phụ! Con đã chọn Phong Gia, nếu lần này không thểđi có lẽ vẫn chưa đến lúc.
Con sẽ ở lại Nhã Y tiếp tục làm việc.

Nhìn
tiểu cô nương khuất sau rèm cửa, Niên lão vui vẻ gật gù:

-
Con bé này thật là hiểu chuyện, không giống…

Niên
lão chưa nói hết câu đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mạc lão bà, vội vàng thu
lại vật dụng nhanh chóng rời đi.

Còn
lại một mình, Mạc lão bà tự lẩm bẩm:

-
Tiểu Nghi của ta chưa từng có mong muốn đến nơi nàolàm việc, bây giờ lại nhất
định chọn Phong Gia, nó sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy ư? Lão già họ Đồng này còn
không chịu nhận mình là ngốc!...

*
* *

Buổi
chiều, những nữ thầy thuốc xinh đẹp thường cùng nhau tụ họp dưới gốc cổ thụ râm
mát trò chuyện vui đùa. Người ở Nhã Y chỉ mặc loại y phục màu trắng hoặc xanh
nhạt. Nhìn từ xa, bóng dáng của họ với những tà áo phấp phới, thanh thoát nhẹ
nhàng, tựa như một đàn bướm bay lượn dưới tán cây xanh rì. Khung cảnh trước mắt
dễ khiến lòng người xao xuyến.

-
Tiểu Nghi! Muội muốn đến Phong Gia? - Một cô nương có vẻ lớn tuổi nhất khẽ lay
tay Tiểu Nghi, dò hỏi.

-
Đúng vậy! Xuyến tỷ. Nhưng muội không được chọn, thật sự đang không biết nên làm
gì! - Tiểu Nghi tươi cười đáp lời.

Người
được gọi là Xuyến tỷ vỗ nhẹ tay Tiểu Nghi khuyên nhủ:

-
Tiểu Nghi! Nữ nhi chúng ta ở đây làm thầy thuốc đã làmột điều khác biệt so với
bên ngoài, nếu không phải Nhã Y nổi tiếng là thôn của danh y, e là chưa chắc
bọn họ đã tin tưởng để chúng ta trị bệnh. Nhà họ Phong quyền thế lẫy lừng,
tiếng tăm vang khắp bốn phương. Đất Phong Gia rộng lớn bao nhiêu, dân chúng
đông đúc như thế nào có ai mà không biết. Ngay cả Nhã Y cũng gọi họ là chủ
nhân. Muốn làm thầy thuốc của Phong Gia không phải là chuyện dễ dàng, huống chi
bọn họ chỉ chọn nam nhân, còn phải là người có nhiều năm hành y. Hà tất muội
phải tự làm khó mình.

Một
tiểu cô nương khác ở bên cạnh xen vào:

-
Không phải đâu Xuyến tỷ. Tiểu Nghi của chúng ta rất giỏi,còn đứng đầu kì sát
hạch vừa qua, bọn họ có lí gì lại chê bai chúng ta. Tiểu Nghi, hãy mặc kệ Phong
Gia, nên chọn một nơi mà bản thân muội được coi trọng.

Xuyến
tỉ nghe thấy vậy liền tức giận:

-
Tình Như! Muội ăn nói lung tung như vậy, nếu để các trưởng lão trong thôn nghe
được nhất định sẽ cho rằng muội bất kính với chủ nhân.

Trong
nhà đã tranh cãi, ra ngoài cũng tranh cãi, cuối cùng Tiểu Nghi không chịu được
đành phải vừa cười vừa xua tay:

-
Được rồi, mọi người đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa, chỉ là việc nhỏ của
muội thôi mà. Chúng ta vui vẻ mới quan trọng!

-
Tiểu Nghi! Sao lúc nào muội cũng an nhàn đến vậy, cứ hờhững như không phải
chuyện của mình. Chẳng biết Phong Gia có gì tốt, sao muội nhất quyết muốn đến
đó? - Một cô nương khác trách móc.

-
Không phải đâu Khánh tỷ, nếu muội có thể đứng đầu kì sát hạch như Nghi tỷ, muội
cũng sẽ chọn đến Phong Gia. Bảy huynh đệ nhà họ Phong đáng ngưỡng mộ ra sao tỷ
không biết ư?


nương trẻ tuổi vừa lên tiếng đột nhiên bước ra phía trước, nét mặt tràn ngập sự
si mê, tỏ vẻ rất am hiểu.

-
Phong Gia có bảy huynh đệ, mỗi người một vẻ, tài mạo song toàn. Nhị gia Phong
Hoan, con người chững chạc, tính tình vui vẻ, ôn hòa khiến cho người ta yêu
mến, ở nhà họ Phong làm tổng quản mọi sự vụ. Tam gia Phong Bình vô cùng chính
trực, hào khí ngời ngời, có tài thao lược cầm quân, chịu trách nhiệm đứng đầu
tướng sĩ, bảo vệ lãnh thổ. Tứ gia Phong Cương có tính cách chuẩn mực, thiết
diện vô tư, hành xử hợp tình hợp lí thường xuyên tuần tra khắp nơi, đảm bảo
trên dưới tuân thủ luật lệ. Ngũ gia Phong Nhàn, con người trầm tĩnh, dáng vẻ
thanh cao, có trí mưu lược, chịu trách nhiệm vạch ra đối sách chăm lo đời sống
dân chúng. Thất gia Phong An, con người phóng khoáng rộng mở, là nhân vật thay
mặt Phong Gia đi kết tình giao hảo, tìm hiểu các vùng lãnh thổ khác. Thập gia
Phong Ái thì hào hoa phong nhã, cuốn hút lòng người, được nữ nhi thầm mong trộm
nhớ gọi là Thập Lang.

-
Vẫn chỉ có sáu người, người thứ bảy đâu? - Ba bốn nữ y cùng nhao nhao lên
tiếng.

Thiếu
nữ ra vẻ đắc ý, đưa tay lên miệng thì thầm:

-
Người này đứng đầu Phong Gia, nắm quyền lực cao nhất trong tay cũng là đại ca
của tất cả bọn họ, tên Phong Ngạo. Từ năm mười bốn tuổi, Phong Ngạo đã lên nắm
quyền thay cha mẹ mất sớm, chăm nom các tiểu đệ, cai quản đất đai lãnh thổ.
Được sự giúp sức của các thuộc hạ thân tín dưới quyền, Phong Ngạo khiến cho đất
đai Phong Gia ngày càng mở rộng, các vùng lân cận liên tục xin thần phục, sáp
nhập làm một để được hưởng sự che chở của nhà họ Phong. Tính tình Phong Ngạo có
chút lãnh đạm, khó đoán, nhưng rất mực thương yêu các tiểu đệ của mình. Các
huynh đệ khác đều một lòng nghe theo vị đại ca này, không dám sai lời. Phong
Ngạo ở trên cao, mắt nhìn xa trăm hướng, tin tức nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ngài phân chia cho các huynh đệ, mỗi người một mặt tương thích với khả năng,
cùng nhau nắm vững đại cục.

Sau
khi nói xong vẫn chưa thỏa lòng, tiểu cô nương tiếp tục mơ màng:

-
Bọn họ rất coi trọng kẻ bên dưới, đối đãi công bằng, nếu được vào thành Phong Tụ
làm thầy thuốc thì còn gì bằng, nhất định sẽ được sung sướng hơn người. Nếu may
mắn lọt vào mắt xanh của một trong các huynh đệ họ Phong, quả là không còn gì
hối tiếc. Nhà họ Phong có một quy định chỉ lấy thê tử, không lập thiếp. Đó thật
sự là một gia tộc rất chung tình! Bây giờ Nhị gia Phong Hoan vừa đến nhà khách
của chúng ta nghỉ ngơi chờ đón thầy thuốc mới, nếu người đó là muội thì hay
biết mấy! - Bái Châu!

Bị
tiếng gọi to, cô nương đang nói giật mình ngẩn ngơ. Tiểu Nghi cười khẽ, vẻ mặt
tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ ghé tai nàng ấy thầm thì:

-
Sau khi nghe muội nói, tỷ quả thật vô cùng khâm phục…Nàng dừng lại một chút
nhìn nét mặt hết mực tự hào của người kia rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp:

-Tỷ
khâm phục muội nắm rõ tình hình nhà họ Phong còn hơn cả ghi nhớ công dụng thảo
dược. Nếu Niên lão biết được chắc chắn sẽ phải ôm mặt kêu trời mà thôi!

-
Ha… ha… ha!

Các
nữ thầy thuốc xinh đẹp của Nhã Y cười vang, mặc cho Bái Châu đỏ mặt lúng túng
phân bua…

*
* *

Báo cáo nội dung xấu