Tiểu Thần - Chương 1 - Phần 4
Thính Phong các nằm giữa khu vườn rộng lớn của nhà họ
Phong. Hai vị nam nhân đang ngồi lặng lẽ uống trà, một người thanh tao điềm
đạm, một kẻ thâm trầm uy nghiêm.
- Đại ca vẫn vì chuyện kia mà lo lắng à? - Một người lên
tiếng trước.
- Tin mật báo có nội gián trà trộn vào thành, đến bây giờ
chúng ta vẫn chưa thể xác định kẻ đó là ai. Đệ nghĩ ta có nên lo lắng hay
không?
Phong Ngạo lẳng lặng siết chặt tay. Hắn căm ghét nhất chính
là những kẻ gian trá thường hay ẩn mình trong bóng tối bày ra thủ đoạn làm hại
người khác. Từ năm mười bốn tuổi, bản thân đã phải đứng ra gánh vác lãnh thổ
rộng lớn này, còn phải thay cha mẹ chăm sóc cho các huynh đệ trong nhà. Việc
hắn mong muốn nhất chính là bảo vệ người thân, bảo vệ cho dân chúng đất Phong
Gia. Qua bao nhiêu năm, Phong Ngạo cũng hiểu thấu được những mưu mô nham hiểm,
ham muốn tranh giành của nhân gian. Bản thân có lúc phải dùng đến chút thủ đoạn
khi làm việc nhưng hắn không bao giờ âm mưu đoạt lấy thứ gì thuộc về người
khác. Cho nên, Phong Ngạo rất căm hận những kẻ muốn giành giật hay làm tổn hại
đến những thứ thuộc về hắn.
- Đại ca! Huynh đừng quá lo. Đệ sẽ tiếp tục giúp huynh
tra xét chuyện này. Những người xuất hiện ở thành Phong Tụ thời gian gần đây,
đệ đều sẽ không bỏ qua.
Phong Ngạo khẽ gật đầu tỏ ý bằng lòng, đột ngột ngước
nhìn Ngũ gia bên cạnh dặn dò:
- Đệ hãy đến thôn Nhã Y tìm hiểu thân thế của Mạc Quân
Nghi!
- Tiểu Nghi cô nương? - Phong Nhàn ngạc nhiên, không ngờ
lại nghe đến tên người này.
- Đại ca, thôn Nhã Y gọi Phong Gia là chủ nhân nhưng thật
ra ngoài việc hành y chưa từng màng đến thế sự, họ càng không thể cấu kết với
kẻ khác mưu đồ làm hại chúng ta!
- Ta không nghĩ Nhã Y sẽ làm chuyện bất lợi, nhưng mà… -
Phong Ngạo nhìn về phía dãy nhà phụ nơi có dược phòng với ánh mắt sắc bén:
- Nữ thầy thuốc kia khiến ta có chút không yên tâm. Chẳng
lẽ đệ không nhận ra so với một thầy thuốc bình thường quả thật cô nương này có
phần không đơn giản sao?
- Cô nương này đúng là kì lạ nhưng cũng chỉ là mưu trí
hơn người, đệ lại không cảm thấy cô ấy có chút tà ý nào. Huống chi Nhị ca đối
với Tiểu Nghi…
Phong Ngạo khẽ đưa tay ra hiệu không muốn nghe, Phong
Nhàn đành phải bỏ dở câu nói.
- Tính tình Nhị đệ chân thành hòa nhã, căn bản sẽ không
có lòng dạ nghi ngờ người của thôn Nhã Y, đừng nói là nữ thầy thuốc mà đệ ấy tự
mình chọn lấy. Ta không muốn Phong Hoan phiền lòng nên phải nhờ đến đệ. Tuy
rằng chỉ có vài phần nghi ngờ, không hoàn toàn nghĩ là cô nương ấy, nhưng việc
tìm hiểu cho rõ thì không thể bỏ qua. Phải nghĩ đến tất cả mọi khả năng. Đệ
đừng quên câu: kẻ nào quá chắc chắn về dự đoán của mình trong tương lai sẽ là
kẻ bị bất ngờ nhất. Ta muốn đệ dùng thái độ khách quan đi xử lý chuyện này.
Phong Ngạo là người có quyền lực lớn nhất ở Phong Gia,
cũng là đại ca của bọn họ. Các huynh đệ khác đối với hắn rất yêu thương, tôn
trọng, tuy nhiên cũng có vài phần kính sợ. Một khi Phong Ngạo đã quyết thì sẽ
khó lòng thay đổi, Phong Nhàn cũng chỉ biết chấp nhận tuân theo.
Trong khi đó, hai người được nhắc đến trong câu chuyện
vẫn không hay biết chuyện gì. Họ vẫn đang ngồi tại phủ của Phong Hoan bàn bạc,
một người còn có vẻ rất tức giận:
- Nhị gia làm sao vậy? - Tiểu Nghi rót một chén trà, nhìn
người bên cạnh với ánh mắt quan tâm.
Hôm nay khí sắc của Phong Hoan khác hẳn ngày thường,
dường như đã gặp phải chuyện gì vô cùng bất mãn, liên tục cau mày từ nãy đến
giờ.
- Ta sắp bị tiểu đệ của mình chọc cho tức chết. Rõ ràng
đại ca yêu cầu ta phải giao việc cho đệ ấy, ta đã suy nghĩ đến nát óc mới tìm
ra một việc phù hợp vậy mà…hôm qua mới dặn dò đệ ấy phải kiểm tra các chuyến
hàng dùng làm lễ vật tặng cho các thành viên khác trong Tứ Tinh Hội, hôm nay bỏ
phế công việc đi đâu không biết khiến cho mọi thứ bị chậm trễ. Rốt cuộc không
biết khi nào đệ ấy mới bớt rong chơi đây? Thật là, giao một việc lại sinh thêm
hai ba việc phải giải quyết, tất cả đều là dọn dẹp những thứ rắc rối mà đệ ấy
gây ra!
- Người uống nước đi, đừng gấp quá! - Tiểu Nghi đẩy chén
trà, cố gắng làm cho Nhị gia bình tĩnh lại.
-
Ta cũng muốn thong dong nhưng mà… Thôi bỏ đi! Sức khỏe đệ ấy không tốt, tính
tình bất cần, thích lêu lổng. Đừng nói là ta, ngay cả đại ca căn bản cũng không
có cách nào trừng phạt nặng tay, nếu có trách mắng thì đệ ấy cũng chỉ cười ngớ
ngẩn cho qua chuyện! Tốt nhất ta tự mình xử lí rồi khuyên nhủ sau thì hơn, dù
biết là cũng chẳng có ích gì!
Phong
Hoan chán nản buông xuôi một câu, tự rót cho mình thêm một chén trà. Có điều
Nhị gia không từ từ thưởng thức như mọi khi mà uống một hơi cạn sạch. Tiểu Nghi
phần nào có thể cảm nhận trong lòng Phong Hoan có bao nhiêu uất ức, bất mãn,
vừa tức giận lại không đành lòng. Bỗng dưng nàng nảy sinh ý định phải giúp Nhị
gia đòi lại một chút công bằng.
Rời
khỏi phủ của Phong Hoan, Tiểu Nghi không trở về dược phòng mà đi thẳng đến phủ của
vị Thập gia thích rong chơi. Không may đến nơi mới biết, Thập gia đã ra ngoài
gặp gỡ bằng hữu chưa trở về. Tiểu Nghi nhìn khắp một vòng chỉ thấy một nữ tỳ
đang cẩn thận tưới nước cho một cây nhỏ, đến gần xem kĩ hóa ra là Tĩnh Nguyệt -
một loại cây rất hiếm gặp, mỗi năm ra hoa một lần, khi nở chỉ kéo dài được
trong ba canh giờ rồi sẽ tàn ngay. Khi hoa nở, mùi thơm lan tỏa khắp một vùng,
cánh nhỏ nhuyễn mịn đen tuyền như tóc nữ nhi. Tĩnh Nguyệt được xếp vào một
trong những loài hoa kỳ lạ nhất, không phải ai cũng có diễm phúc nhìn thấy
được.
-
Tiểu Nghi cô nương! - Nữ tỳ nhìn thấy Tiểu Nghi liền vội vàng cúi chào.
Tiểu
Nghi xua tay từ chối:
-
Không cần đa lễ, ta chỉ là thầy thuốc của Phong Gia, không phải chủ nhân của
muội, cứ gọi ta là Nghi tỷ. Tên muội là gì? Nàng nhìn sang chậu cây đang được
nữ tỳ này chăm sóc, tiếp tục hỏi:
-
Muội đang tưới cây Tĩnh Nguyệt cho Thập gia à?
-
Muội là Thanh Hạ, là nữ tỳ bên cạnh Thập gia. Thập gia vất vả lắm mới có được
cây Tĩnh Nguyệt này. Bây giờ nó đang ra nụ, chừng bảy ngày nữa sẽ đến kỳ hoa
nở. Thập gia định chờ đến lúc đó sẽ mang hoa đến tranh tài với các bằng hữu
khác. Hằng ngày cây Tĩnh Nguyệt này đều do Thập gia tự tay chăm sóc, chỉ để cho
muội tưới nước khi người vắng nhà thôi. Tưới bao nhiêu, khi nào tưới thì Thập
gia đều dặn dò muội rất kĩ.
Tiểu
Nghi mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ những nụ hoa Tĩnh Nguyệt đang chúm chím, đột
nhiên giật mình nói với Thanh Hạ:
-
Cái cây này bị bệnh rồi, muội về nói với Thập Gia phải nhanh chóng chữa trị,
nếu không chẳng những cây sẽ không nở hoa, mà nụ sẽ dần héo đi rồi rụng xuống.
Cây cũng nhanh chóng chết theo mất thôi.
Thanh
Hạ sợ hãi níu tay Tiểu Nghi:
-
Nghi tỷ, thật sao? Thập gia rất xem trọng chuyện này, tỷ tỷ có cách nào không?”
-
Hoa của Thập gia, nếu người không cho phép làm sao ta dám động đến. Muội cứ nói
với Thập gia những lời lúc nãy. Nếu Thập gia cần thì cứ đến dược phòng tìm ta.
Bây giờ ta phải quay lại làm việc đây.
Tiểu
Nghi nói xong lập tức cáo từ. Nữ tỳ Thanh Hạ hết nhìn bóng dáng Tiểu Nghi đang
đi xa dần, lại nhìn chậu hoa quý bên cạnh, trong lòng thầm khẩn cầu chủ nhân
nhanh chóng trở về.
Kể
từ ngày hôm đó, trong lúc làm việc Tiểu Nghi vẫn có ý chờ Phong Ái ghé qua.
Nhưng suốt hai ngày chưa thấy tăm hơi, trong lòng nàng cũng đoán được Phong Ái
nhất định ngang bướng không chịu nghe lời, vẫn tự cho mình là đúng.
Ngày
thứ ba, quả nhiên cuối cùng Phong Ái cũng miễn cưỡng chạy tới dược phòng, trên
tay còn mang theo cả chậu hoa Tĩnh Nguyệt.
-
Cô… giúp ta chữa bệnh cho cái cây này! - Từ lúc đến nơi vẫn ngồi im lặng, cuối
cùng Thập gia cũng cố gắng nói được một câu.
-
Thập gia! Cây hoa Tĩnh Nguyệt này mắc bệnh gì? - Tiểu Nghi ra vẻ không hay
không biết, nhàn nhã hỏi lại.
-
Cô… Chẳng phải chính cô đã bảo nó bị bệnh hay sao? Mấy ngày nay nụ của nó không
lớn nữa lại có vẻ bị héo dần đi, nếu không chữa sẽ bị rụng mất, không thể ra
hoa. Chính cô đã nói những lời đó, bây giờ còn hỏi ta? - Phong Ái lên giọng oán
trách, rõ ràng đã đích thân đến cầu cứu nhưng vẫn không muốn bị thiệt thòi chút
nào.
Tiểu
Nghi mặc kệ Phong Ái nóng lòng, từ từ quan sát cái cây nhỏ rồi nhẹ nhàng nói
một câu:
-
Nếu người tin lời Tiểu Nghi như vậy, sao bây giờ mới đem cây đến?
Phong
Ái không biết trả lời như thế nào. Miệng ấp úng, chân tay trở nên luống cuống.
Tiểu Nghi cảm thấy không nỡ dửng dưng nhìn người hoạn nạn, khẽ cười trấn an:
-
Thập gia đừng lo. Rất may hôm nay Thập gia đã mang cây Tĩnh Nguyệt đến, nếu
chậm trễ hơn thì có lẽ nụ hoa sẽ rụng hết. Lúc đó dù cứu được cây, hoa Tĩnh
Nguyệt cũng không thể nở. Tạm thời cứ để nó ở đây, Tiểu Nghi sẽ giúp người chăm
sóc. Vài ngày nữa Thập gia lại đến, cây nhất định sẽ khỏe lại.
-
Vậy… ta để nó lại, cô… phải chăm sóc nó thật tốt nhé!
Vừa
nói xong, Phong Ái vội vội vàng vàng rời đi, tránh bản thân thêm nhiều xấu hổ.
Tiểu Nghi nhìn chậu hoa nhỏ bên cạnh một lúc, vui vẻ mang vào trong dược phòng,
trao cho Xuân Hảo dặn dò:
-
Chậu hoa này là của Thập gia, bây giờ ta phải ra ngoài có việc. Muội giữ cẩn
thận! Nhớ tưới nước đầy đủ!
Chờ
cho Xuân Hảo gật đầu, Tiểu Nghi cũng vội vàng rời đi…
*
* *
Vừa
ra khỏi điện Khán Vân, Phong Ngạo cùng với Phong Hoan đi thẳng một mạch về
hướng phủ của tên tiểu đệ lêu lổng kia. Sau khi nghe Phong Hoan kể lại, bản
thân là đại ca đương nhiên Phong Ngạo không thể khoanh tay ngồi nhìn, dù như
thế nào cũng phải la mắng nhắc nhở một phen. Tuy rằng cả hai cũng biết đây
không phải lần đầu, tiểu đệ nghe xong chưa chắc đã chịu sửa đổi, nhưng ngoài
biện pháp này ra quả thật không có cách nào khác. Đối với Phong Ái, muốn đánh
cũng không nỡ, nhốt lại cũng không xong. Tiểu đệ ngang bướng làm càn làm quấy không
biết trời đất là gì, đúng là làm cho bọn họ đau đầu. Nhưng hai người vừa qua
khỏi cổng đã nghe có tiếng người tranh cãi, thật ra nói đúng hơn là có tiếng
của Thập gia đang la hét:
-
Tiểu Nghi! Điều ta dặn dò cô, cô đã làm hay chưa?
-
Thập gia! Mấy ngày nay Tiểu Nghi phải ra ngoại thành tìm thuốc quý, vừa về đến
đã bị Thập gia kéo vào đây, quả thật không hiểu là chuyện gì! - Tiếng Tiểu Nghi
trong trẻo vang lên. - Cô…cô…
Nghe
qua cũng biết quả thật người kia tức giận đến mức không nói nên lời:
-
Hoa Tĩnh Nguyệt của ta, cô đã nhớ ra chưa?
Hai
huynh đệ chỉ đứng bên ngoài cửa đã bị âm thanh đáng sợ bên trong làm cho giật
cả mình. Phong Ngạo cũng phải cau mày, cảm thấy rất khó nghe. Nhất định cô
nương ở bên trong sẽ phải trải qua một trận khủng khiếp. Phong Hoan định bước
vào can thiệp đã bị Phong Ngạo ngăn lại.
-
Hoa Tĩnh Nguyệt? - Tiếng Tiểu Nghi vang lên sửng sốtrồi đột nhiên trở nên
cuống quýt:
-
Tiểu Nghi quên mất, bây giờ sẽ lập tức trở về dược phòng xem sao!
“Ầm”
có tiếng vật gì đó được đặt mạnh lên bàn.
-
Nụ hoa đã rụng hết, còn xem làm gì? - Tiếng của người kia vừa phẫn nộ vừa tuyệt
vọng, xem ra đã bị chuyện này đả kích rất lớn.
Cô
nương bên trong dường như vô cùng hối hận:
-
Xin lỗi Thập gia! Tiểu Nghi không cố ý, quả thật vừa nghe tin đã ra ngoài lần
theo cây thuốc quý kia, lỡ quên mất…
-
Quên? Làm sao cô có thể quên được? Ta đã dặn đi dặn lại phải giúp ta tìm cách
làm cho hoa Tĩnh Nguyệt nở bình thường, chuyện này rất quan trọng, cô chẳng để
tâm ghi nhớ lời ta chút nào ư? - Âm thanh giận dữ của Phong Ái lại vang lên.
Có
tiếng nữ nhi thỏ thẻ trần tình:
-
Tiểu Nghi thật sự không cố ý. Ai cũng có lúc sơ suất quên chuyện quan trọng
phải làm. Người khác có thể không hiểu nhưng Thập gia cũng vì vô tình mà quên
lời dặn dò của Nhị gia… Sao Thập gia không thể thông cảm cho Tiểu Nghi một
chút?
Phong
Ái quả thật đã bị điểm trúng huyệt chết!
Nhưng
cho dù bị rơi vào tử địa cũng không thể nằm im một chỗ, đương nhiên phải ra
chút sức kháng cự.
-
Ăn nói lung tung! Tiểu Nghi! Cô cho rằng ta không dám trừng phạt cô phải không?
-
Thập gia! Hiện tại, Tiểu Nghi đang ở dược phòng, thuộc quyền quản lý của Nhị
gia, nếu Thập gia muốn trừng phạt thì có lẽ cần phải báo cho Nhị gia một tiếng
- Tiếng của cô nương nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi lại tiếp tục hối lỗi hết sức thành
khẩn: - Quả thật Tiểu Nghi đã làm sai, xin tình nguyện theo Thập gia đến trước
mặt chủ nhân và Nhị gia nhận tội. Chính mình đã hứa nhưng lại làm sai lời,
không giữ chữ tín, gây ra hậu quả lại bắt người khác phải gánh lấy. Những
chuyện này đúng là phải biết tự kiểm điểm, tự mình cảm thấy xấu hổ. Thập gia,
người nghĩ có phải không? Bây giờ chúng ta lập tức đến gặp chủ nhân và Nhị gia
để Tiểu Nghi chịu phạt!
Phong
Hoan ở bên ngoài không thể nén được, khóe miệng đã giương lên cao từ lúc nào.
Bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi của Phong Ngạo cũng bị làm
cho xao động. Cô nương này đang tự trách mình hay mắng người đây? Tiểu Thập há
miệng mắc quai phải chống đỡ như thế nào? Mấy ngày nay,vì sợ trách mắng nên cái
tên đó đã trốn tránh không dám đến gặp họ, làm sao có thể đem chuyện thất tín
này đi kiện cáo khắp nơi.
-
Ta… ta làm sao có thể làm phiền họ vì chuyện nhỏ này chứ? Không thể được! - Quả
nhiên Phong Ái lập tức lên tiếng từ chối.
-
Nếu vậy, ngoài việc xin lỗi đã làm Thập gia thất vọng, quả thật Tiểu Nghi không
biết nên làm thế nào! - Mạc Quân Nghi cố tình lợi dụng cơ hội, một tay phủi hết
trách nhiệm.
Phong
Ái vô cùng bất mãn:
-
Cô chỉ cần nói một câu như vậy là đã xong ư? Cô phải giúp ta khắc phục hậu quả
chuyện này chứ?
-
Khắc phục hậu quả? Nghĩa là sao? - Tiểu Nghi ngây thơhỏi lại, là ngu ngốc thật
hay giả vờ ngu ngốc?
Phong
Ái sắp bị làm cho tức chết:
-
Nghĩa là cô phải nghĩ cách giúp ta, bằng mọi giá có hoa Tĩnh Nguyệt để ta mang
đến tranh tài cùng các bằng hữu. Cô muốn làm cách nào thì làm cũng phải giải
quyết cho xong, vì chính cô đã gây ra chuyện này, hiểu chưa?
Tiểu
Nghi như đã chờ cơ hội này từ lâu, lập tức phấn khởi lên tiếng:
-
Thập gia nói chuyện rất có lí! Đúng là Tiểu Nghi nên giúp Thập gia, nếu vậy
chắc chắn Thập gia cũng sẽ giúp Nhị gia để chuộc lỗi đã quên lời hứa hôm trước
phải không? Thập gia là người bề trên, đương nhiên Tiểu Nghi phải cung kính làm
theo tấm gương của người.
Trong
một ngày, hai lần Phong Ái gặp cảnh há miệng mắc quai, lúng túng trả lời:
-
Cô… Chuyện đó… đương nhiên ta sẽ giúp huynh ấy!
Tiểu
Nghi vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục lấn tới:
-
Thập gia định giúp như thế nào?
-
Ta sẽ thay huynh ấy kiểm tra ba chuyến hàng cống phẩm sắp tới, đảm bảo không có
sai sót.
Phong
Ái muốn giữ sĩ diện, không chút e ngại tuyên bố chịu trách nhiệm, một lòng muốn
thoát khỏi sự truy hỏi của Tiểu Nghi, đáng tiếc thứ nhận lại chỉ là một câu
nghi ngờ:
-
Thập gia bận rộn như vậy, e là lại quên mất? Tiểu Nghi có quá nhiều việc cũng
thường hay quên nên rất hiểu cho Thập gia. Lời nói bị người ta xem không có giá
trị, đúng là cả người và thần đều phẫn nộ. Đương nhiên Phong Ái muốn chứng tỏ
bản thân không chỉ tùy tiện nói suông, lập tức tuyên bố:
-
Nếu không làm tốt thì ta tự nhận mình là con rùa rụt đầu trước mặt mọi người.
Tiểu
Nghi vẫn chưa hài lòng:
-
Rùa là loài chậm chạp nhưng rất thông minh, có quy tắc. So sánh như vậy hình
như không thỏa đáng. Nếu người lại thất hứa thì sẽ giống như con lươn, trơn
tuột khó nắm giữ, lúc nào cũng chỉ muốn bò đi lung tung.
-
Cô… - Phong Ái vô cùng bất mãn, nhưng phóng lao đành phải theo lao:
-
Vậy nếu không làm được thì ta đúng là con lươn!
-
Ha ha ha…Thập đệ! Đệ đã hứa chắc chắn như vậy thì ta và đại ca đúng là rất yên
tâm.
Phong
Ngạo vào Phong Hoan từ ngoài cửa bước vào khiến cho hai người bên trong giật
mình. Nhị gia không chỉ cười sảng khoái, rõ ràng vì câu nói vừa rồi cảm thấy
rất hả lòng hả dạ.
-
Đại ca? Nhị ca?
Phong
Ái trố mắt kinh ngạc, trong lòng thầm than khổ. Lần này đúng là họa từ miệng mà
ra.
Phong
Ngạo ngồi xuống ghế, đưa mắt về phía Tiểu Nghi đang cung kính đứng ở một góc âm
thầm tỏ vẻ có lỗi, không khỏi thầm khen cô nương này thật sự biết cách giả vờ.
-
Ta đã nghe hai người nói chuyện. Đệ nên bớt ham chơi đi, phải giúp đỡ Phong
Hoan. Nếu lần này còn vi phạm, ta nhất định báo cho cả thành biết đệ là con
lươn của Phong Gia, biết chưa? - Đệ…
-
Tự mình đã nói ra, còn ấp úng cái gì?
Bị
Phong Ngạo nhắc nhở, Thập gia chỉ biết cúi đầu vâng lời: - Đệ biết rồi, đại ca!
-
Còn cô, Tiểu Nghi. Bản thân là thuộc hạ lại quên lời dặn dò của chủ nhân, có
biết tội gì không?
Xưa
nay, Phong Ngạo rất xem trọng việc thuộc hạ làm tròn bổn phận. Phong Hoan lo
Tiểu Nghi phải chịu phạt, vốn muốn nói đỡ một tiếng nhưng chỉ kịp gọi: “Đại
ca!” đã bị Phong Ngạo giơ tay chặn lời. Lúc này, Tiểu Nghi trở nên hoàn toàn
khác hẳn, chấp nhận bản thân đã sai cúi người thừa nhận:
-
Tiểu Nghi biết lỗi!
Phong
Ngạo không hề tỏ ý thông cảm, lạnh lùng hỏi:
-
Nếu không có cách giải quyết thỏa đáng, ta nhất định phạtnặng cô để răn kẻ khác
làm cho tốt bổn phận của mình. Cô nương có cách nào xử lý chuyện này?
-
Chủ nhân! Lúc nãy Tiểu Nghi vừa nghĩ ra một cách, vẫn chưa kịp nói với Thập
gia. Cây Tĩnh Nguyệt của Thập gia không cứu được nữa, đành phải chờ đến năm sau
mới có thể ra hoa. Nhưng ở trên đời không phải chỉ có độc nhất một cây Tĩnh
Nguyệt, vẫn còn có thể tìm được loại cây này ở nơi khác.
-
Thật sao?
Thập
Lang vui mừng ra mặt, phút chốc mặt mày rạng rỡ, giống như bao nhiêu mong đợi
đều đặt trên vai Tiểu Nghi.
Tiểu
Nghi nhìn dáng vẻ này khó tránh cảm thông, vội lên tiếng giải thích:
-
Từ thành Phong Tụ đi về hướng nam năm trăm dặm có một khu rừng nhỏ, bên trong
có hoa Tĩnh Nguyệt mọc từ lâu. Khi ở thôn Nhã Y, Tiểu Nghi từng nghe các bậc
tiền bối ra ngoài hành y có nhắc đến điều này. Bây giờ, Tiểu Nghi đến đó tìm
giúp Thập gia, trong hai ngày sẽ nhanh chóng trở về thành Phong Tụ, nhất định
Thập gia sẽ có hoa Tĩnh Nguyệt cho các bằng hữu xem. Xin hãy yên tâm!
Thập
gia trong lòng hớn hở, vội cầu xin hai vị huynh trưởng:
-
Đại ca! Nhị ca! Hãy để Tiểu Nghi giúp đệ, chuyện cô ấy quên
lời đệ dặn chúng ta cứ bỏ qua đi.
Phong
Ngạo đưa mắt nhìn Phong Ái rồi đến nữ y kia, khẽ gật đầu:
-
Được! Nhưng đệ phải nhớ trách nhiệm của mình! Tiểu Nghi, nếu đã có cách khắc
phục vậy ta không làm khó cô nữa, đi đi!
Được
Phong Ngạo chấp thuận, Tiểu Nghi lập tức lên đường. Phong Ái cũng không dám lưu
lại lâu, vội vàng đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn lại hai huynh đệ, sắc mặt Phong Ngạo
trở nên thâm trầm, liếc mắt nhìn chậu hoa Tĩnh Nguyệt trên bàn, chậm rãi buông
một câu:
-
Tiểu Nghi tinh thông thảo dược! E là cây Tĩnh Nguyệt này đột nhiên bị bệnh cũng
không nằm ngoài dự tính của cô ấy!
- Đại ca, ý huynh là?
- Còn chưa rõ ràng sao? Thập đệ ngốc quá, bị người ta
dùng kế gậy ông đập lưng ông mà vẫn chưa hay biết! - Nói xong, Phong Ngạo lại
nhìn Phong Hoan dò xét:
- Đệ nghĩ sao về Tiểu Nghi?
- Đại ca! Huynh đừng giận nhưng quả thật đây là lần đầu
tiên sau khi bị Tiểu Thập chọc tức, một Nhị gia như đệ mới cảm thấy lấy lại
được một chút công bằng! So với việc chúng ta đến trách mắng rõ ràng có hiệu
quả cao hơn!
- Xem ra, đệ rất quý tiểu cô nương này!
- Vậy huynh thì sao?
- Hãy cứ chờ xem đã!...

