Tiểu Thần - Chương 4 - Phần 1

CHƯƠNG 4: LƯU
LẠC

Tiểu Nghi yên lặng ngồi nhìn những loại thảo dược đang
nằm ngổn ngang trên bàn, nhẩm tính từ lúc mình rời khỏi thôn Nhã Y đến Phong
Gia đã được ba năm.

Trải qua không ít chuyện ở nơi này, mối quan hệ với con
người cũng thay đổi nhiều. Từ khi Nhị gia Phong Hoan làm trái ý kiến các trưởng
lão đưa một nữ y đến thành Phong Tụ rồi xảy ra những chuyện dở khóc dở cười vì
Thập gia, giúp Tam gia chữa bệnh cho Thích Lan, sau đó đến trại Mãn Cúc. Riêng
Thất gia Phong An một năm thỉnh thoảng có mặt ở thành Phong Tụ vài tuần, nàng
chỉ thông qua thư từ liên lạc hỏi thăm sức khỏe; Tiểu Nghi đối với các huynh đệ
còn lại của Phong Gia ngày càng có phần thấu hiểu sâu sắc. Những việc nàng làm
được cho họ Phong không phải quá nhiều nhưng vui mừng nhất là đã ở bên cạnh họ
những lúc khó khăn, xem như năm xưa tuân theo cảm giác nắm bắt cơ hội đến nơi
này là một quyết định đúng đắn.

Như Du lão đã từng nói, thứ quý giá nhất của Tiểu Thần
không phải là những phép thần thông mà chính là khí chất tỏa ra từ một tâm hồn
bình an đầy sáng suốt. Sự bình an này có thể dẫn dắt một Tiểu Thần đưa ra những
quyết định đúng đắn kể cả khi không có ngọc bên người. Giống như khi ở trại Mãn
Cúc, hôm đó bản thân linh cảm có chuyện sẽ xảy ra, nàng đã cố tình làm cho hộ
vệ bên cạnh bị khó chịu một lúc, tranh thủ lên núi sớm để được đi theo họ. Tiểu
Nghi hoàn toàn không nghĩ đến việc người của tộc Bất Linh sẽ mai phục nhưng
cuối cùng ở vực Vô Thường lại có thể góp chút công sức giúp cho bốn huynh đệ nhà
họ Phong vượt qua tai nạn.

Bây giờ điều mà nàng an tâm nhất chính là không còn cảm
nhận sự xa cách đề phòng của Phong Ngạo, hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của
chủ nhân. Thân phận Tiểu Thần không còn lo bị bại lộ. Như vậy nàng có thể yên
lòng tiếp tục ở lại giúp đỡ Phong Gia cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Câu nói
năm xưa của Thượng lão Tiểu Nghi vẫn còn khắc sâu trong lòng:

“Lúc cần đến thì đến, lúc cần đi thì đi là quy tắc của
chúng ta. Khi nào đến lúc tự con sẽ cảm nhận được. Giống như hôm nay con tự mình
quyết định thời cơ xuất hiện, có một ngày con sẽ biết đến lúc phải rời khỏi.”

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ra đi, điều nàng mong muốn
nhất chính là giúp đỡ huynh đệ nhà họ Phong vượt qua mọi hiểm nguy mà họ phải
nếm trải, mở ra một tương lai tươi sáng.

- Tiểu thần tiên của Phong Gia đang suy nghĩ điều gì mà
tập trung như vậy? - Thập gia từ ngoài cửa bước vào nhìn thấy Tiểu Nghi liền
vui miệng gọi to.

Nàng nở nụ cười tươi chào đón nhưng vì ba chữ “tiểu thần
tiên” vừa rồi cảm thấycó phần hơi bất ngờ.

- Thập gia! Người lại đến dược phòng chơi à? Sao lại gọi
tiểu Nghi như vậy?

- Tiểu Nghi! Cô chưa biết gì sao? Chính là những cách
thức phòng bệnh gì đó của cô được đại ca và nhị ca truyền lệnh áp dụng cho binh
sĩ rồi hướng dẫn rộng rãi cho dân chúng khắp nơi, bây giờ rất được mọi người
ủng hộ. Những vùng lương thực theo lời cô tập trung vào loại cây phù hợp thổ
nhưỡng và đặc điểm khí hậu, lượng thu hoạch đã lớn hơn nhiều. Mọi người ở Phong
Gia này đang đùa với nhau rằng nữ thầy thuốc ở thành Phong Tụ chính là tiểu
thần tiên, đến đây giúp đỡ chúng ta ngày càng lớn mạnh. Chẳng mấy chốc, Phong
Gia sẽ trở thành lãnh thổ giàu mạnh nhất ở vùng lục địa này, cũng sẽ sớm lấy
lại được những gì đã mất - Phong Ái tinh thần sảng khoái, rõ ràng rất tự hào vì
chuyện này.

- Lấy lại những gì đã mất? Phong Gia trước giờ vốn rất
hùng mạnh, rốt cuộc đã mất thứ gì, mất vào tay ai? - Tiểu Nghi đến ngồi bên
cạnh Phong Ái, ngạc nhiên hỏi.

- Tiểu Nghi! Chuyện này cô chưa biết - Thập gia đột nhiên
trở nên ưu tư, chậm rãi kể lại:

- Năm xưa cha ta không may gặp tai nạn mất sớm, sau đómẹ
cũng mắc bệnh qua đời. Cả lãnh thổ Phong Gia đột nhiên phải do đại ca lúc ấy
còn là một đứa trẻ mười bốn tuổi gánh vác. Huynh ấy thật sự đã rất vất vả. Tuy
rằng nhiều thuộc hạ thân tín ở bên cạnh giúp đỡ nhưng cô nương thử nghĩ xem,
ngoài kia bao nhiêu sài lang hổ báo rình rập, thử hỏi huynh ấy làm sao chống
chọi. Từ xa xưa Phong Gia đã kết tình giao hảo với khắp nơi, thường xuyên bỏ ra
của cải, sức người giúp đỡ.

Nhiều nơi vì muốn đền đáp ơn nghĩa này, cũng là hi vọng
Phong Gia luôn luôn ủng hộ đã chia sẻ cho chúng ta nhiều lợi ích trên lãnh thổ
của họ. Cho nên Phong Gia thật ra không chỉ có một vùng lãnh thổ này, thứ mà
chúng ta sở hữu còn nằm ở rất nhiều vùng đất khác. Thời gian khó khăn nhất, đại
ca đã phải nhờ đến thế lực của ba thành viên còn lại trong Tứ Tinh Hội ổn định
tình hình: nhà họ Mạc thuộc lãnh thổ Xích Hà, họ Tiêu đứng đầu Đại Mạc và họ
Nhàn đứng đầu đất Yên Lam. Ngoại trừ Mạc gia vốn là bằng hữu sẵn sàng giúp đỡ
không toan tính, hai thành viên còn lại đều phải dùng giao dịch có lợi cho bọn
họ để trao đổi. Đại ca cương quyết một lòng bảo toàn đất Phong Gia, vì vậy đã
nhường rất nhiều lợi ích ở bên ngoài thuộc về chúng ta. Nếu không phải huynh ấy
tài giỏi nhanh chóng lập lại ổn định, thúc đẩy Phong Gia tiếp tục lớn mạnh,
không để kẻ khác dễ dàng lấn lướt thì e là chúng ta sẽ không được như cô thấy
ngày hôm nay. Nhưng lợi ích vốn thuộc về mình ở những nơi khác vẫn chưa thể lấy
về. Cũng vì vậy Thất ca phải thường xuyên ở bên ngoài giúp đại ca làm việc, có
khi mấy năm liền không trở về thành, chỉ viết thư thăm hỏi mọi người. Ta nghĩ
khi nào mọi thứ đều trở về như xưa, chúng ta mới có thể hoàn toàn trút bỏ ưu
tư, không phải xấu hổ với tổ tiên.Trước đây ta luôn cảm thấy mình có sức khỏe
không tốt, là gánh nặng ở Phong Gia nên chỉ thích rong chơi giải phiền não.
Nhưng từ khi cô đến ta không những đã khỏe hơn, lại có thêm nhiều hi vọng mới.
Từ lúc để lại nửa mạng mình ở chỗ Độc lão, ta bắt đầu hiểu được cảm giác chịu
trách nhiệm, cũng tự hứa một khi có thể lấy lại sinh mạng sẽ trở thành một
người hoàn toàn hữu ích. Ta tin tưởng sẽ giúp đỡ đại ca và mọi người nhanh
chóng giành lại những thứ thuộc về mình. Tiểu Nghi, cô thấy thế nào?

- Thì ra là vậy…

Tiểu Nghi nhìn gương mặt người bên cạnh tràn đầy quyết
tâm, không trả lời chỉ đứng dậy đến bên bàn thảo dược, tiếp tục sắp xếp chúng
thành từng loại. Phong Ái cảm thấy kì lạ liền đến gần hỏi nhỏ

- Tiểu Nghi! Ta nói sai điều gì? Sao cô không trả lời ta?

Mắt và tay vẫn không rời khỏi đám thảo dược, Tiểu Nghi
chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Thập gia!Thật ra Tiểu Nghi nghĩ sớm muộn gì Phong Gia
cũng sẽ ngày càng trở nên lớn mạnh hơn trước. Những thứ đã mất không biết có
thể lấy về hay không nhưng mọi người đừng để quá khứ đó ảnh hưởng đến bản thân.
Lúc nào cũng phải nghĩ đến việc người ta đã lấy của mình thứ gì, phải đòi lại
những gì, chắc chắn là một gánh nặng rất mệt mỏi. Tiểu Nghi hi vọng Thập gia
làm một người giúp huynh đệ mình dẹp bỏ gánh nặng trong lòng chứ không phải
cùng chịu đựng gánh nặng đó. Của cải trên thế gian này cuối cùng đều thuộc về
những người có tấm lòng rộng mở chứ không phải những kẻ chỉ muốn thâu tóm rồi
giữ chặt mọi thứ trên tay.

Phong Ái nghe thấy vậy trở nên trầm tư, không nói gì, chỉ
lẳng lặng trở lại ghế ngồi suy nghĩ. Tiểu Nghi cũng mỉm cười không làm ồn thêm.
Mất một lúc lâu, Thập gia mới lên tiếng:

- Tiểu Nghi! Ta thật sự muốn trở thành một người hữu
íchcho Phong Gia. Rốt cuộc ta nên làm gì?

Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong ngừng tay làm việc, lặng
lẽ kéo ghế đến ngồi trước mặt Phong Ái, lời nói ân cần:

- Dân chúng Phong Gia có thể quan tâm bao nhiêu thì quan
tâm, người bên ngoài giúp được bao nhiêu cứ giúp. Có lẽ đây là một phương pháp
khờ dại trong con mắt của nhân gian, nhưng nhân gian trên đời này có thể nhìn
được bao xa chứ? Khờ dại hay sáng suốt không chỉ nhìn một đoạn đường mà thấy
rõ ràng. Thập gia hãy cứ sống đơn giản như vậy thôi, được không? Phong Ái ngẩng
đầu ngắm nhìn người con gái vẫn đang tươi cười trước mặt. Nụ cười không diễm lệ
hay say đắm lòng người nhưng ấm áp và ngọt ngào khiến kẻ đối diện bình tâm. Đột
nhiên Thập Lang không thể ngăn được bản thân mình, ngẩn ngơ hỏi một câu:

- Tiểu Nghi! Ta không biết phải nói như thế nào,
nhưnghình như đối với bất kì chuyện gì cô cũng có cách nhìn khác với người bình
thường, luôn có thể nhẹ nhàng thư thái mà đón nhận. Ngũ ca cũng là người điềm
tĩnh. Nhưng huynh ấy giống như mặt nước lặng ẩn chứa luồng thủy lưu mạnh mẽ.
Còn vẻ an tĩnh của cô lại rất sâu, rất lạ, giống như không bão tố nào có thể
chạm đến. Ở bên cạnh cô dù trong hoàn cảnh hiểm nguy cũng cảm thấy rất an bình.
Thật ra, ta luôn nghĩ… liệu cô có phải đến từ một thế giới khác hay không?!

Vừa hỏi xong, Phong Ái đã cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
Tiểu Nghi dùng ánh mắt bao dung nửa đùa nửa thật đáp lời:

- Thập gia! Người thật sự rất sáng suốt!

- Cô lại cười ta rồi, trong các huynh đệ ta là kẻ ngốc
nghếch nhất, khờ khạo nhất - Phong Ái nghĩ mình đang bị trêu chọc, lập tức nhăn
mặt phản ứng.

Tiểu Nghi lắc đầu cười, lại quay trở về chỗ làm việc, vừa
đi vừa nói:

- Thập gia! Thông minh không đồng nghĩa với khôn ngoan.Có
rất nhiều chuyện lí trí vốn không thể nhìn rõ được, cũng không thể thấu hiểu
được. Tầm nhìn của lí trí luôn bị che mờ bởi quá khứ, cho nên người thật sự
sáng suốt phải biết được thế nào là…định tâm.

- Cô nói cái gì vậy? Ta thật sự không hiểu - Phong Ái
đuổi theo, thắc mắc.

- Thập gia! Người cứ ghi nhớ câu này, một ngày nào đó
sẽhiểu. Người mau trở về phủ đi. Cứ hỏi xong một câu lại thêm một câu. Thập gia
có nhiều câu hỏi như vậy, mỗi lần đến đều làm cho người khác không thể yên ổn
làm việc. - Tiểu Nghi không muốn giải thích, nhăn mũi xua hai tay ra vẻ chê
người kia phiền nhiễu.

Phong Ái lưỡng lự một chút, đột nhiên nắm lấy hai tay
Tiểu Nghi làm nàng giật mình, tròn mắt.

-Tiểu Nghi! Ta thường xuyên đến đây vì … ta… ta… thật sự
rất thích cô. Ta có thể thích cô không?...

* * *

- Tiêu thúc! Đã lâu Phong Ngạo không gặp người, hôm nay
lại để người đến tận thành Phong Tụ thăm hỏi, đúng là rất thất lễ. Người vẫn
khỏe chứ? - Phong Ngạo nhìn Tiêu Hàn, nói một cách khách sáo.

Tiêu Hàn hơn năm mươi tuổi, dáng người vẫn khỏe mạnh rắn
chắc, gương mặt góc cạnh dạn dày sương gió, đôi mắt sắc bén linh hoạt. Giọng
nói vang vang có khí lực, tính tình có chút nóng nảy. Ông ta là người đứng đầu
vùng Đại Mạc, một trong bốn thành viên của Tứ Tinh Hội. Hôm nay Tiêu Hàn tự đưa
người đến thăm thành Phong Tụ, ngoài việc thắt chặt tình giao hảo như đã nói,
chắc chắn còn có mục đích khác. Tuy con người này có phần hám lợi nhưng cũng là
một kẻ rất sòng phẳng, rạch ròi. Tiêu Hàn không hề quanh co, lập tức nói thẳng
vào vấn đề:

- Phong Ngạo! Đừng quá câu nệ chuyện tuổi tác. Tuy ta lớn
tuổi hơn nhưng so sánh với chủ nhân Phong Gia như cậu quả thật có phần kém xa.
Mấy năm nay, Phong Gia càng ngày càng hưng thịnh, nhân tài dồi dào, binh lực
sung mãn. Ta đến đây chính là muốn nhờ vả Phong Gia giúp đỡ, đã cầu người ta
thì việc tự mình đến thăm hỏi cũng không có gì lạ.

Phong Ngạo rót thêm trà, nâng chén lên tỏ ý kính trọng:

- Tiêu thúc! Hậu bối vẫn là hậu bối, Phong Ngạo dùng chén
trà này kính người trước xem như tạ tội. Sau đó xin mời người dùng một bữa tiệc
nhỏ xem như là lòng hiếu khách của Phong Gia. Người muốn lưu lại đây bao lâu
cũng được. Còn chuyện nhờ vả thì hậu bối không dám nhận. Tiêu thúc có việc gì
xin cứ nói, nếu Phong Gia giúp được nhất định sẽ không từ chối. Năm xưa cũng là
nhờ người và các vị thúc bá khác giúp đỡ, mấy huynh đệ ta mới có thể vượt qua
giai đoạn khó khăn.

Tiêu Hàn cười vang, uống cạn chén trà lắc đầu nói:

- Không dám! Ta không dám tự nhận mình là quân tử,chẳng
qua năm xưa cũng là giao dịch công bằng. Thứ gì ta cho đi, cậu cũng đã trả đủ,
chuyện ơn nghĩa đừng nhắc đến. Hôm nay ta đến đây chính là muốn cậu giúp ta một
việc.

Phong Ngạo thận trọng đáp lời:

- Tiêu thúc, nếu là chuyện có thể giúp được đương nhiên
Phong Gia sẽ không từ chối, nhưng có một số quy tắc Phong Ngạo không thể làm
trái, chắc thúc đã biết.

Tiêu
Hàn cười to, xua tay:

-
Đừng lo, ta không có ý định nhờ cậu điều động tướng sĩ Phong Gia để giải quyết
việc của Đại Mạc. Chỉ là ta muốn cậu cho mượn một ít vàng trong ngân khố, Đại
Mạc đang trong quá trình xây dựng một số công trình cần thiết, ta nghĩ nếu được
Phong Gia ủng hộ nhất định chuyện này sẽ càng thuận lợi hơn.

-
Tiêu thúc! Chẳng phải bình thường thúc đều không muốn nhờ cậy bên ngoài, chính
là vì lo lắng xảy ra sơ suất, sẽ bị kẻ khác chiếm lấy lợi ích trên đât́ đai của
mình sao? - Phong Ngạo có chút ngạc nhiên hỏi lại.

-
Nói chuyện rất thẳng thắn, ta quả thật có lo lắng về chuyện này, cho nên ta
muốn cậu hứa nếu xảy ra vấn đề khiến cho Đại Mạc chậm trễ trong việc chi trả,
cậu cũng sẽ không nhân cơ hội làm khó ta. - Tiêu Hàn thoải mái đáp lời.

Phong
Ngạo cười nhạt, không nghĩ ông ta lại ngây thơ đưa ra yêu cầu này:

-
Tiêu thúc! Nếu Đại Mạc vay nợ không trả, thúc bảo ta làm sao bỏ mặc không lo để
cho lợi ích Phong Gia bị tổn hại chứ?

-
Đương nhiên ta sẽ trả, chỉ là đề phòng bất trắc. Hi vọng cậu hứa sẽ cho trì
hoãn thời gian nếu cần mà thôi. Tiêu Hàn ta rất sòng phẳng, không đưa ra yêu
cầu mà không có lợi ích. Hôm nay đem đến cho cậu một món quà, ta tin chắc với
thứ này cậu sẽ hài lòng đồng ý hứa với ta.

Không
đợi Phong Ngạo trả lời, Tiêu Hàn đưa mắt ra hiệu cho kẻ hầu cận bên cạnh. Người
này ra ngoài một lúc, lát sau quay trở vào dẫn theo một cậu thiếu niên chừng
mười sáu tuổi, cả người gầy ốm xanh xao còn có nhiều vết thương xây xát. Cậu ta
mặc thứ trang phục kì quái nhưng lại rất quen thuộc với chủ nhân nhà họ Phong.

-
Người của tộc Bất Linh? - Phong Ngạo bật dậy khỏi ghế.

Tiêu
Hàn đắc ý cười to:

-
Có phải rất bất ngờ không? Vài tháng trước ta đến thămkhu vực gần dãy núi hình
cánh cung ngăn cách giữa hai vùng đất đai của chúng ta. Không ngờ cận vệ vô
tình tìm được kẻ dị tộc này đang tìm đường trốn chạy, khó khăn lắm chúng ta mới
bắt được, đem về đây. Ta nghĩ thông qua kẻ này, nhà họ Phong có thể tìm ra nơi
trú ẩn của tộc người Bất Linh kia, dẹp yên mối lo bao nhiêu năm nay. Chẳng phải
các người luôn truy tìm chúng sao?

Thiếu
niên dị tộc kia đột nhiên hét lớn:

-
Đừng hòng! Hơn mười năm trước tộc Bất Linh đã có thầnlinh xuất hiện chỉ dẫn,
các người sẽ không làm gì được đâu. Ta tuyệt đối không nói ra, hãy nên từ bỏ ý
định đi!

Phong
Ngạo nhìn cậu thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt tràn đầy căm giận nhìn
mình, trầm giọng hỏi:

-
Những kẻ dị tộc này giỏi nhất là lẩn trốn, muốn bắt được

một
tên quả thật vô cùng khó khăn. Đáng giận nhất là một khi bị bắt, chúng đều tìm
cách tự sát mà chết, trước sau không nói lời nào. Tại sao kẻ này bị thúc bắt
lâu như vậy mà vẫn còn sống? Tiêu Hàn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu
niên, gật đầu:

-
Đúng, ban đầu ta cũng cảm thấy lạ. Nhưng nhớ lại hômđó, hướng mà kẻ này đang đi
là rời khỏi vùng núi cánh cung, xem ra hình như nó muốn rời bỏ bộ tộc của mình,
không may lại gặp chúng ta. Sau khi bị bắt nó không ngừng la hét, nhất định đòi
đi gặp ai đó. Ta nghĩ có lẽ là vì có việc rất muốn làm nên không nỡ rời bỏ thế
gian, đúng không tiểu tử?

Bị
ông ta nắm lấy tóc giật mạnh ra sau, thiếu niên dị tộc đau đớn khẽ rên rỉ.

Phong
Ngạo lãnh đạm quan sát mọi việc, cuối cùng dứt khoát nhận lời Tiêu Hàn:

-
Được! Chúng ta lập thỏa thuận. Kẻ này từ nay thuộc vềnhà họ Phong, thúc không
cần bận tâm nữa.

Tiêu
Hàn cười sảng khoái, đẩy thiếu niên dị tộc ngã lăn trên mặt đất, vỗ tay:

-
Rất mau chóng! Tốt lắm, bây giờ chúng ta lập khế ước. Kẻ này đã không muốn chết
để thoát khổ, vậy thì làm cho nó muốn sống không xong, cứ việc tra tấn bao
nhiêu tùy thích. Chỉ là một đứa trẻ chưa biết nếm mùi gian khổ, vài trận đòn
roi là sẽ khai ra thôi. Bọn đầu não tộc Bất Linh sẽ sớm bị Phong Gia tiêu diệt
gọn.

Phong
Ngạo không đáp lời, khẽ hớp một ngụm trà, nắm tay âm thầm siết chặt đưa mắt
nhìn người hộ vệ bên cạnh. Người này lập tức hiểu ý, lôi tên dị tộc kia ra
ngoài.

Suốt
mấy ngày, Phong Ngạo theo đúng nghi lễ, chiêu đãi Tiêu Hàn rất mực chu toàn. Vì
không muốn gây ra ồn ào bên ngoài, theo yêu cầu của Phong Ngạo Tiêu Hàn hứa sẽ
giữ kín chuyện này.

Nhận
được vàng, ông ta vô cùng đắc ý nhanh chóng trở về Đại Mạc.

Trong
lúc đó, tên thiếu niên trẻ tuổi ở trong ngục thất bí mật hóa ra lại cứng đầu
hơn những gì Tiêu Hàn hình dung. Mấy ngày liền, thuộc hạ của Phong Ngạo không
ngừng dùng mọi cách tra khảo, cậu ta vẫn không chịu hé một lời về nơi ẩn náu
thật sự của tộc người Bất Linh.

Khi
Phong Ngạo đến nơi đã nhìn thấy kẻ kia máu me đầy mình, hơi thở yếu ớt sắp
không chịu được nữa. Thấy hắn quắc mắt nhìn, những kẻ canh giữ ngục đều quỳ gối
thỉnh tội:

-
Xin chủ nhân tha thứ, tên này thật sự quá cứng đầu khiến cho thuộc hạ lỡ tay.
Xem chừng nó không thể chịu đựng lâu hơn, có lẽ cần phải được chữa trị một thời
gian mới có thể tiếp tục tra hỏi.

-
Vậy còn không mau trị thương? Ra ngoài tìm đại phu vềđây!

Phong
Ngạo giận dữ trách mắng khiến mấy kẻ thuộc hạ sợ hãi run người, vội vàng bẩm
báo:

-
Chủ nhân! Bọn thuộc hạ đã thử dùng một số đan dược trịthương thông thường nhưng
tên này uống vào đều bị co giật dữ dội. Thuộc hạ nghĩ tình hình trước mắt nguy
cấp, khó tìm được danh y khác, tại sao chúng ta không nhờ đến Tiểu Nghi cô
nương ở dược phòng?

-
Tiểu Nghi?

Phong
Ngạo nhíu mày: “Kẻ trước mặt đã bị hành hạ đến mức máu me đầy người, làm sao có
thể gọi Tiểu Nghi đến đây chữa trị được.”

-
Chủ nhân! Xin người đừng suy nghĩ nữa, e là tên này không giữ được mạng, khi đó
chúng ta sẽ phí công vô ích.

Phong
Ngạo siết chặt nắm tay, miễn cưỡng nói:

-
Được rồi, mang tên dị tộc này đến phủ của ta, thay quần áo sạch sẽ cho nó rồi
mới báo cho Tiểu Nghi. Còn các ngươi, ta sẽ hỏi tội sau.

Phong
Ngạo lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Buổi
chiều hôm ấy, Tiểu Nghi được hộ vệ của Phong Ngạo mời đến phủ, trong lòng cảm
thấy có phần lo lắng. Trên đường đi nàng không muốn hỏi nhiều, chỉ vội vàng đi
theo người dẫn đường đến xem rốt cuộc chủ nhân đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng
không ngờ bệnh nhân không phải Phong Ngạo mà là một cậu thiếu niên nhỏ tuổi
đang nằm thoi thóp trên giường. Tiểu Nghi đến gần bắt mạch, nhanh chóng phát
hiện ra cậu ta đã bị thương tích nghiêm trọng, kèm thêm việc bị dị ứng với thảo
dược trị thương khiến cho thân thể bị sưng tấy, hô hấp khó khăn. Tay, mặt, cổ,
chân đều là những vết thương tích do đòn roi, dường như đã bị người ta tra tấn
nhiều ngày liên tục, hiện tại quả thật chỉ còn một phần mạng sống. Cứu người là
việc nguy cấp, Tiểu Nghi không hỏi nhiều, chỉ chăm chú chữa trị. Thỉnh thoảng
trong lúc mê man cậu thiếu niên trẻ tuổi không ngừng lẩm bẩm những câu kì quái.
Tiểu Nghi chỉ nghe được trong đó mấy từ: “tộc Bất Linh”, “không nói”… Nghe vậy,
nàng bắt đầu nhận ra chuyện này có liên quan đến dị tộc mà Phong Ngạo không
ngừng tìm kiếm, cũng là những người đã mai phục bọn họ khi đến trại Mãn Cúc.

Đến
tận buổi tối ngày hôm đó tình trạng của bệnh nhân mới tạm thời ổn định. Tiểu
Nghi thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn đắp cho người thiếu niên trẻ tuổi. Nhìn gương
mặt vẫn còn non nớt chìm trong giấc ngủ đau đớn, nàng cảm thấy vô cùng thương
xót. Vừa bước chân ra khỏi cửa đã thấy Phong Ngạo đứng ở bên ngoài, Tiểu Nghi
nhìn chủ nhân không nói câu nào, nghiêng người cúi chào định rời đi. Phong Ngạo
chặn nàng lại, nhẹ giọng hỏi:

-
Người ở trong đã ổn chứ?

Tiểu
Nghi chỉ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định lên tiếng hỏi rõ:

- Cậu ta là người của tộc Bất Linh?

Phong Ngạo cũng biết Tiểu Nghi rất thông minh, khó lòng
che giấu đành miễn cưỡng trả lời:

- Phải!

- Những vết thương trên người là do đâu?

Bị Tiểu Nghi chăm chú nhìn, Phong Ngạo quay mặt sang
hướng khác, nhỏ giọng đáp:

- Cô đừng quan tâm chuyện này, ngày mai chỉ cần kê đơn
thuốc cho những người ở dược phòng sắc mang đến là được, không cần tự mình chăm
sóc.

Tiểu Nghi lắc đầu không dám tin, thái độ của Phong Ngạo
chứng tỏ những nghi ngờ của nàng phần nào chính xác.

- Đúng là do chủ nhân ra lệnh tra tấn cậu ta? Những vết
thương đó tuyệt đối không phải vô tình té ngã hay đánh nhau với người khác. Cậu
ta còn có dấu xích ở cổ tay và cổ chân, nhất định đã bị người ta trói lại rồi
hành hạ nhiều ngày mới ra nông nỗi này. Là chủ nhân ra lệnh sao?

Phong Ngạo nhìn dáng vẻ bàng hoàng kinh sợ của Tiểu Nghi,
đột nhiên cảm thấy có chút phiền lòng. Không phải vì chuyện này mà nàng xem chủ
nhân như kẻ không có nhân tính chứ?

- Ta đã nói cô đừng hỏi nhiều. Kẻ đó là người của tộc Bất
Linh, hắn là manh mối duy nhất có thể tìm ra chỗ trú ẩn của bọn người kia.
Chẳng qua phải chịu một chút cực hình, có đáng là gì so với những việc chúng ta
đã phải chịu đựng ở trại Mãn Cúc. Ta thấy…

- Đó chỉ là một đứa trẻ, người không hiểu sao? Thậm chí
cóthể cậu ấy chưa hề tham dự hay biết về chuyện những người trong tộc đã làm.
Sao người có thể… suýt nữa… - Tiểu Nghi xúc động không nói nên lời. Từ khi đến
nơi này, nàng chỉ tập trung làm việc ở dược phòng, quả thật chưa từng chứng
kiến sự tàn nhẫn đáng sợ của chủ nhân thành Phong Tụ. Tiểu Thần Tây Lạc đến
nhân gian này là để giúp đỡ những kẻ máu lạnh vô tình ở đây sao?

Phong Ngạo nắm chặt hai vai Tiểu Nghi, nhìn nàng gằn
giọng nói:

- Kẻ đó là người của tộc Bất Linh, sinh ra vốn đã phải
chịu trách nhiệm về việc những kẻ trong tộc của mình gây ra. Ta chỉ muốn biết
nơi ở của bọn dị tộc xấu xa, bây giờ chẳng phải tên nhóc đó vẫn còn sống ư, tại
sao cô phải quá bận tâm đến chuyện này? Quên hết những gì nhìn thấy ngày hôm
nay đi.

- Vậy chủ nhân gọi tiểu nữ đến là để cứu người, sau đó
sẽtiếp tục dùng cực hình với cậu ta, rồi sẽ lại bảo tiểu nữ đến cứu người. Cứ
như vậy cho đến khi nào cậu ta nói ra hoặc là chết phải không?

Phong Ngạo không trả lời, cũng không biết nên trả lời như
thế nào bởi vì mọi việc có lẽ sẽ xảy ra đúng như vậy.

Thái độ im lặng của người đối diện một lần nữa khiến Tiểu
Nghi thất vọng. Không nói thêm lời nào, nàng lẳng lặng gạt bỏ tay Phong Ngạo,
vội vã quay trở về dược phòng...

* * *

Báo cáo nội dung xấu