Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 12 - 13 - 14

Chương 12:
Kẻ địch của ba mỹ nhân

“Thành chủ thật sự muốn thay đổi
địa điểm bàn công chuyện sang trà lầu ư?”

“Ừm, ca ca đã hứa với Linh Nhi rồi,
sau này không đến Tiêu hồn quật nữa.” Linh Nhi ăn bánh thơm thơm ngọt ngọt,
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, kiêu ngạo đắc ý.

Vấn Liễu, Như Yên, Phất Hương đều
ngẩn người, nhìn cô nàng nhỏ bé rõ ràng không hề biết tình là cái chi chi,
nhưng lại có thể thao túng trái tim của một người đàn ông, thật đúng là chuyện
kỳ lạ.

“Linh Nhi, nhà muội ở đâu?” Nơi
nào mà có thể nuôi dưỡng được một bảo bối như thế này?

“Nhà của Linh Nhi…” Tối hôm qua
ca ca hỏi, khi người khác hỏi nhà của Linh Nhi, Linh Nhi sẽ nói thế nào? Nàng
đã nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, khổ sở suy nghĩ lại những lời thì thầm thân mật
bên gối tối hôm qua. “Linh Nhi không nhớ.”

“Không nhớ?” Ba người phụ nữ kinh
ngạc, “Muội không nhớ là nhà của mình ở đâu sao?”

Lẽ nào thành chủ đại nhân thấy
con gái nhà người ta kiều diễm, nhất thời thích mắt, đã dùng thủ đoạn hạ lưu
nào đó dụ dỗ con gái nhà người ta ư?

“… Linh Nhi vẫn không nhớ ra.”
Khi ấy Linh Nhi đang buồn ngủ, ca ca nói rất nhiều, Linh Nhi sao có thể nhớ hết
được?

“Các tỷ có thể đi hỏi ca ca.”

Vậy… thì thôi đi. Ba người phụ nữ
rụt rụt cổ, vội vàng gạt phắt ý định tìm hiểu căn nguyên nguồn gốc.

“Tỷ tỷ, buổi sáng ca ca đưa Linh
Nhi ra phố chơi, vừa đẹp vừa vui, chúng ta cũng cùng đi có được không?” Ca ca
nói không có ai đi cùng, Linh Nhi không được ra phố một mình, có các tỷ tỷ rồi,
Linh Nhi không phải một mình nữa. Hi.

“Hả?” Ba người phụ nữ đương nhiên
muốn, muốn vô cùng, nhưng họ nào dám?

“Ca ca cho Linh Nhi một chuỗi những
đồng đinh đang, có thể đổi lấy đùi gà để ăn, Linh Nhi đổi cho các tỷ tỷ ăn.”

“Kêu đinh đang hả?” Ba đôi mắt đẹp
chớp chớp, qua những lời mang tính tượng hình như thế, họ đã đoán ra đáp án.
“Là tiền đồng? Hay là bạc?”

“Tỷ tỷ xem!” Linh Nhi lấy trong
chiếc túi thêu vẫn giắt bên eo ra một chuỗi ‘kêu đinh đang’. “Có phải là kêu
đinh đang không? Có thể đổi lấy đùi gà, đổi bánh bao, còn có cả cháo rất ngon nữa!
Tỷ tỷ, ra phố đi được không? Có được không? Được không?”

Đôi mắt to long lanh, khẩn thiết,
kỳ vọng, dịu dàng như thế nhìn bạn, trái tim có sắt đá đến đâu cũng sẽ hóa
thành một vũng nước mà thôi, ba người phụ nữ trước sự khẩn cầu của đôi mắt
nàng, chẳng ai nói nổi chữ “không” dù biết rõ làm vậy là rất không thỏa đáng.

“… Được, vậy thì cùng ra phố.
Chúng ta đi cửa sau, đi sớm về sớm.” Như Yên quyết định thay ba người còn lại.

Ba người bọn họ hối hận rồi, hối
hận vì đã không giữ vững sự kiên định, hối hận vì mềm lòng trước nhan sắc…

“Các tỷ tỷ, mau đi thôi, ở ngay phía
trước, có món cháo rất ngon, chính là ở ngay phía trước!” Linh Nhi giống như một
con bướm bay nhanh về phía trước, ba người phụ nữ chỉ sợ lạc nàng, kẻ kéo tay,
người khoác tay, người bám theo sát gót, mệt tới bở hơi tai, mồ hôi thánh thót.

“Linh Nhi, chậm thôi, bọn tỷ theo
không kịp nữa…” Thành chủ rốt cuộc là đã tìm được tiểu bảo bối này ở đâu ra
không biết? Rất lanh lợi, rất hoạt bát, muốn lấy ba cái mạng già của họ hay
sao.

“Nhưng, đi chậm là cháo không còn
nữa đâu!” Linh Nhi nghe lời đi chậm lại, nhưng mặt mày nhăn nhó, cái miệng nhỏ
trề ra.

Bà cô nhỏ này sẽ không định khóc
đấy chứ? Ba người bọn họ bỗng cảm thấy bất lực, thở dài: “Cháo sẽ không hết được
đâu, hết rồi chúng ta cũng có thể xin thành chủ gọi sư phụ đó về bếp nhà nấu
cho muội ăn, nhưng mà Linh Nhi bảo bối này, muội đừng có khóc ở đây, hiểu không
hả?”

“Linh Nhi không khóc.” Đôi mắt to
tròn nước mắt vòng quanh lại bắt đầu cười tươi hớn hở.

“Ngoan.” Ba người phụ lại yêu
thương dào dạt. “Chúng ta đừng đứng ở giữa đường thế này nữa, mau đi thôi. Lát
nữa muội ăn mấy bát cũng có.”

Ăn mấy bát cũng có? “Linh Nhi
thích tỷ tỷ!”

Ba người phụ nữ vừa cười vừa lắc
đầu: “Muội ấy à…”

“Ô, ai thế này? Không nhìn nhầm đấy
chứ, đây là mấy vị ‘nhàn nhân’ trong phủ của thành chủ đại nhân phải không nhỉ?”

“Đúng
là oan gia ngõ hẹp.” Sau khi nhìn rõ kẻ chắn đường phía trước, Vấn Liễu lườm một
cái, khẽ lẩm bẩm.

Phất
Hương thì xì một tiếng, “Chó ngoan không cản đường, chó này ở đâu ra đây, sao
dám đứng chắn giữa đường các bà đi thế này?”

“Phì
phì, mồm ai thối thế, chẳng trách không giữ nổi chân của thành chủ đại nhân trẻ
tuổi phong lưu.” Ba kẻ kia, đều là những mĩ nhân yêu kiều, dáng điệu vô cùng
phong tình. Vị ở giữa mặc một chiếc váy quây ngực màu hoa lựu, áo khoác ngoài bằng
lụa, đôi hoa tai bằng ngọc thả hờ hững trên vai, làm nổi bật đôi mắt đen láy
cùng ánh nhìn chế giễu châm biếm. “Thành chủ đại nhân tối hôm qua còn nói,
trong nhà nuôi mấy khúc gỗ sống dở chết dở, cuộc sống thực sự chán ngán, cũng
may còn có tỷ muội bọn ta, thế giới mới trở nên sắc màu phong phú hơn.”

“…
Thế ư?” Phất Hương liếc một cái nhìn về phía tiểu linh lung bên cạnh mình, lập
tức cười tươi như hoa. “Ý của Vân Tước cô nương là muốn nói cho bọn ta biết rằng
tối hôm qua thành chủ đã nghỉ lại chỗ cô nương ư?”

Vân
Tước lấy khăn che miệng, tiếng cười lảnh lót như tiếng đàn: “Ta không nói thế,
nếu muốn ngươi có thể đi hỏi thành chủ.”

“Có
gì mà không được?” Vấn Liễu cũng đáp lời, “Quay về bọn ta sẽ hỏi thành chủ. Tốt
xấu gì, bọn ta cũng vẫn là những người bước vào cửa phủ một cách đàng hoàng,
đúng chứ?”

Không
nghi ngờ gì nữa, câu nói này đã đánh trúng vào điểm yếu nhất trong trái tim con
người ta, mặt Vân Tước thoáng biến đổi, ngay lập tức có tỷ muội khác đứng ra đỡ
lời giúp cô ta.

“Ồ,
bước được vào cửa phủ thì giỏi giang lắm hay sao? Trong phủ của thành chủ, đám
a hoàn nô tài chẳng phải cũng đường hoàng vào từ cửa ấy à? Theo ta, phải khiến
thành chủ yêu thích mới là điều quan trọng, Vân Tước tỷ làm sao bì được với đám
‘nhàn nhân’ từ đầu năm tới cuối năm cũng chẳng được gặp mặt thành chủ lấy một lần
như các ngươi. Bọn ta chỉ mong thành chủ đại nhân biết thương hoa tiếc ngọc, đừng
khiến Vân Tước tỷ mệt chết là được.”

Con
gái thanh lâu nói chuyện, đúng là to gan lớn mật. Vấn Liễu, Phất Hương bình thường
tính cách khá ghê gớm nhưng cũng không bì được với cái kiểu ăn nói chua ngoa thế
này. Hai người tức đỏ cả mắt, tức trắng bệch cả mặt, môi mấp máy mấy lần, nhưng
không tìm được lời nào thích hợp để phản kích.

Như
Yên vỗ vỗ vai hai người an ủi, hỏi tiểu linh lung bên cạnh mình: “Linh Nhi, tối
qua thành chủ đại nhân có cho muội ăn thịt gà không?”

“Ai
là thành chủ đại nhân?”

“Chính
là cái người mà muội gọi là ‘ca ca’ đó, huynh ấy có bón thịt gà cho muội
không?”

“Ừm…”
Đôi mắt to xinh đẹp của Bách Linh Nhi sáng lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Ăn thịt gà, ăn cả cá, còn có tôm…” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhớ lại những ký ức
tươi đẹp mà trông cũng ngọt ngào hơn, nhưng ngay sau đó lại oán thán: “Nhưng,
ca ca xấu lắm, không cho Linh Nhi ăn nhiều, ca ca nói bữa tối ăn nhiều sẽ đau bụng,
bụng Linh Nhi có đau đâu, ca ca xấu lắm!”

Thật
sự rất thông cảm với thành chủ đại nhân. Như Yên cố nén cười: “Dùng xong bữa tối
thì sao? Thành chủ có đi ra ngoài không?”

“Ai
là thành… ồ, là ca ca! Ca ca đương nhiên không thể đi rồi, phải cùng tắm bọt với
Linh Nhi, phải ôm Linh Nhi ngủ. Ca ca là lò sưởi của Linh Nhi, không có ca ca,
Linh Nhi không ngủ được!”


Nghiến tới đau cả răng. Nghe nàng một tiếng “ca ca”, hai tiếng “ca ca”, lại còn
dùng giọng điệu ngọt ngào mềm mại như thế để gọi, sao có thể khiến người ta chịu
đựng được đây? Dáng điệu xinh đẹp yêu kiều, thuần khiết ngây thơ hết sức tự
nhiên ấy, dù có tới một nghìn một vạn Vân Tước cũng khó có thể tranh giành được
cái gì của nàng.

“Ồ.”
Hiểu được dụng ý của Như Yên, giờ tới lượt Phất Hương cười yêu kiều. “Thế thì
phải làm thế nào đây? Không lẽ thành chủ của chúng ta còn có thuật phân thân,
có thể vừa làm lò sưởi của Linh Nhi, vừa có thể tới Tiêu hồn quật ôm Vân Tước,
quả không hổ danh thành chủ phong lưu, đặc biệt nổi trội.”

“Ca
ca không đến Tiêu hồn quật!”

Chương 13: Thuyết “trao đổi khí” của
thành chủ

Bách
Linh Nhi thật sự không hiểu thế nào là “tiêu hồn”, nhưng lại chắc chắn rằng
trong “Tiêu hồn quật” có phụ nữ, không thể để người phụ nữ khác ôm ca ca lò sưởi
của Linh Nhi, người khác ôm rồi, Linh Nhi sẽ rất tức giận, tức giận giống như… giống
như hồi còn ở trong núi, bị Thanh Xà (rắn) tỷ tỷ - kẻ hay bắt nạt ức hiếp Linh
Nhi nhất cướp mất đùi gà vậy!

“Tỷ
tỷ, ca ca không đến Tiêu hồn quật!” Một lần không đủ, thì nói hai lần.

“Không
đến Tiêu hồn quật phải không?” Phất Hương hỏi.

“Không!
Không đến! Không đến!” Linh Nhi gào lên bằng thứ giọng non nớt, vung nắm tay,
nghênh mặt, thể hiện sự khẳng định của mình.

“…
Ngươi ở đâu ra thế này?” Vân Tước giơ tay lên chỉ, móng tay sắc nhọn suýt nữa
thì làm xước làn da mỏng của nàng, cũng may Như Yên kịp thời chặn lại. “Ngươi
là hồ ly tinh đến từ đâu hả?”

Lời
vừa nói ra khiến xung quanh rộ lên những tiếng cười. Những lời như “hồ ly
tinh”, “mê hoặc”… chẳng phải từ xưa tới nay thường dùng để chỉ các nữ tử sống
trong thanh lâu nhiều nhất hay sao? Lần đầu lại thấy một nữ tử thanh lâu dùng từ
ấy để mắng người khác, khiến người ta nghe mà không khỏi bật cười.

Song,
Bách Linh Nhi lại đúng là một con hồ ly chính hiệu, nên nàng ngoan ngoãn cười
đáp: “Linh Nhi đến từ Phi Hồ…”

“Linh
Nhi!”

“…
Ca ca!” Linh Nhi quay đầu lại, vui mừng sung sướng, nhảy vào lòng người vừa
nói.

Thu
Hàn Nguyệt đón lấy nàng, sắc mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Sao nàng lại ở
đây?”

“Linh
Nhi đi dạo phố!”

“Ta
đã nói những gì?”

“Linh
Nhi không đi một mình, còn có các tỷ tỷ đi cùng!” Thu Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn
về phía ba người phụ nữ.

“Thành
chủ…” Ba người phụ nữ run rẩy.

“Ca
ca, ca ca.” Bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt anh tuấn kéo lại, cái miệng chu
lên ấm ức. “Ca ca không đi Tiêu hồn quật, đúng không?”

Ánh
mắt hắn thoáng lạnh: “Ai lại giở trò thị phi?” Ba người phụ nữ cùng rùng mình.

“Là nàng ta!” Linh Nhi lên tiếng.

Á… ồ. Ba người phụ nữ nhìn về
phía tay Linh Nhi chỉ, rồi họ thở phào nhẹ nhõm.

“… Nàng ta?” Trong ánh mắt chàng
có vài phần nghiêm khắc. “Vân Tước? Nàng đã nói gì với Linh Nhi?”

Vừa rồi hắn đi ngang qua đây, bỗng
liếc thấy một bóng người trong đám đông, bất giác hắn sững lại, sau đó lại nghe
thấy giọng nói vô cùng non nớt của Linh Nhi, hắn đi đến, đương nhiên cũng vì muốn
xác định xem có phải là nàng không.

Linh Nhi xoay khuôn mặt anh tuấn
của hắn lại, “Nàng ta nói với các tỷ tỷ rằng, tối qua ca ca ở bên nàng ta, Linh
Nhi nói với các tỷ tỷ là ca ca ở bên Linh Nhi. Ca ca, ca ca hãy nói cho các tỷ
tỷ nghe, ca ca đã ở bên Linh Nhi, được không?”

Một trong những bản năng của động
vật, khi cảm nhận được thứ mình yêu thích đang bị kẻ khác nhòm ngó, lập tức nảy
sinh ý thức bảo vệ. Linh Nhi, lúc này phải giữ thật chặt địa bàn của mình,
không để cho kẻ khác nhân cơ hội lấn chiếm.

“Tiểu … ngốc nghếch, nàng là người
rõ nhất tối qua ta ở đâu, còn cần ta nói nữa ư?” Quay đầu lại nghiêm khắc nhắc
nhở nàng hồ ly ngốc nghếch này một hồi, nhưng hắn tuyệt đối không nhắc một từ
nào liên quan tới hai chữ ‘hồ ly’.

“Hi, ca ca ở bên Linh Nhi.”

Nàng cong môi cười, đôi mắt sáng
của hắn dịu dàng, giữ chặt cơ thể bé nhỏ của nàng trong tay. “Về nhà thôi.”

“Về nhà, về nhà, Linh Nhi muốn
ăn…” rồi đột nhiên nhìn thấy ba người phụ nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ, “Tỷ tỷ, về
nhà thôi!” Ba người phụ nữ kia do dự cất bước.

“Các tỷ tỷ nhanh lên một chút,
nhanh lên!” Trên bờ vai vững chắc của người đàn ông, Linh Nhi cất tiếng giục
giã, khuôn mặt hồng phấn như cánh hoa đào đang kỳ nở rộ, khiến những người đi
đường nghệt mặt đứng nhìn. Khi khuôn mặt xinh xắn đó bị tấm rèm cửa của xe
thành chủ che mất, những người trên phố bỗng cùng buông tiếng thở dài tiếc nuối.

“… Nàng là ai?” Có người hỏi.

“Nhìn thì chắc chắn là người của
thành chủ, nhưng lại không nghe nói gần đây thành chủ nạp thiếp thất gì cả.”

“Tiểu mĩ nhân như thế, ai chiếm hữu
cũng muốn giấu kín, thành chủ cũng là người, đúng không?”

“Haizz, thành chủ là thành chủ, lại
là con cháu hoàng gia, có được một mĩ nhân như thế cũng không phải chuyện kỳ lạ
gì…”

“Ca ca chỉ nói không cho phép
Linh Nhi ra phố một mình, Linh Nhi không đi một mình, Linh Nhi đi cùng các tỷ tỷ,
ca ca không thể đánh Linh Nhi!”

Bọn a hoàn trốn hết vào phòng
dành cho kẻ dưới ở lầu sau, vươn cổ ghé tai lắng nghe động tĩnh trong phòng của
chủ nhân, thỉnh thoảng lại che miệng cười thầm, vui mừng thích thú. Trong Quan
Nguyệt lâu, Bách Linh Nhi dùng ghế làm vật che thân, cứ chạy lòng vòng quanh
cái ghế ấy mấy vòng, chỉ vì muốn trốn người đàn ông có khả năng sẽ trừng phạt
nàng kia.

“… Nàng mau lại đây trước đi!”
Thu Hàn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

“Không! Mỗi lần Linh Nhi trốn tam
tỷ tỷ ra ngoài chơi, đều bị tam tỷ tỷ đánh đít.” Linh Nhi hai tay sống chết ôm
chặt lấy mông mình, “Tay của ca ca còn to hơn tay của tam tỷ, Linh Nhi sợ đau,
không muốn bị đánh!”

“Ta sẽ không đánh nàng.”

“Lần nào tam tỷ cũng nói không
đánh, nhưng lần nào cũng đánh Linh Nhi rất đau.”

Người khác thất tín hết lần này tới
lần khác thì liên quan gì tới hắn?

“Ta đã nói rồi, ta sẽ không đánh
nàng…”

Hắn nói dịu dàng hơn, vẻ mặt cũng
dịu hẳn xuống. “Linh Nhi không tin ca ca
sao?”

“Ừm…”
Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Linh Nhi đảo đảo.

“Ca
ca thương Linh Nhi, là thương giả vờ thôi sao?” Hắn vẫn cố gắng.

“Nhưng,
tam tỷ cũng thương Linh Nhi…”

“Nhưng
Nguyệt ca ca không phải là tam tỷ của nàng…” Nhân lúc tiểu nha đầu đang tập
trung tinh thần suy nghĩ, hắn từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách với
nàng, đến cuối cùng, hắn nhanh như mũi tên, kéo phắt nàng vào trong vòng tay,
chuẩn bị trừng phạt nàng.

“Á
á á, ca ca nói dối, á á á…”

Tiếng
thét của thú nhỏ đã bị nuốt chửng.

Thu
Hàn Nguyệt cũng muốn đánh đít tiểu nha đầu này một trận để lần sau phải chừa,
nhưng đường đường một thành chủ lại bị đánh đồng với vị “tam tỷ” của người ta,
chi bằng dùng phương thức riêng của mình để trừng phạt nàng thì hơn.

“Ca
ca… trao đổi khí… không phải bón thịt gà…” Trong lúc chiếc lưỡi nhỏ bận rộn,
Linh Nhi vẫn còn thời gian để phân tích.

“Đúng,
không phải bón thịt gà, là trao đổi khí.” Thu Hàn Nguyệt bẻ cong sự thật.

Trước
kia, tiểu nha đầu này luôn thắc mắc không hiểu tại sao cùng là môi lưỡi giao
nhau mà không phải lần nào cũng có mùi vị thơm ngon của thịt gà, trong lúc trăn
trở suy nghĩ cách giải thích, thành chủ đại nhân đã trịnh trọng nói với tiểu
nha đầu này rằng, những lần thân mật không có hương vị thịt gà thì gọi là “trao
đổi khí”. Còn thế nào gọi là “trao đổi khí”, thì là do Linh Nhi ăn nhiều quá,
Nguyệt ca ca phải dùng phương pháp “trao đổi khí” để giúp nàng tiêu hao năng lượng.

“Ừm,
Linh Nhi cần rất nhiều khí, ca ca cho nữa đi…” Linh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ hồng của mình lên, chiếc miệng xinh xắn hé mở, vui vẻ mời mọc.

Suýt
chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, Thu Hàn Nguyệt đã muốn nổ tung tại chỗ: Dưới gầm
trời này có tiểu yêu tinh nào không hiểu gì về hai chữ “phong tình” nhưng lại
khiến người ta phải hồn xiêu phách lạc thế này không hả?!

“Không
cho khí nữa!” Đã được ăn lại còn được nói, hắn nghiêm mặt lại. “Ta đã nói rất
rõ ràng rằng, không có ta đi cùng thì nàng không được ra phố một mình, nàng
nghe tai này ra tai kia phải không?”

“Ca
ca…” Linh Nhi lo lắng, cọ cọ chiếc má mềm mại vào khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Hắn
khẽ rên rỉ, thở gấp, rồi điên cuồng gào thét… thầm trong lòng! Hắn quyết định,
phải nhanh chóng “giáo dục”, “đào tạo” tiểu hồ ly ngốc nghếch này thành người
trưởng thành, nếu không thành chủ thành Phi Hồ chắc chắn sẽ phạm tội “ngược
đãi” trẻ vị thành niên.

“Hiểu
rồi, ta sẽ trừng phạt ba người Như Yên!”

“…
Phạt ba vị tỷ tỷ? Đừng!” Chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ xinh của Linh Nhi trề ra.

“Làm
sai thì phải phạt.”

“Là
Linh Nhi sai, Linh Nhi đòi ba tỷ tỷ đưa Linh Nhi ra phố…”

“Nàng
còn nhỏ tuổi, không hiểu được lòng người hiểm ác bên ngoài, còn họ họ phải hiểu.
Lần này nếu không gặp ta, ai biết các nàng sẽ gây ra chuyện gì?”

Thực
ra, “Hàn Diệp Song Điệp” tới nay vẫn chưa bị bắt về quy án, ngộ nhỡ hai tên dâm
tặc ấy nhìn thấy tiểu nha đầu này… Sắc mặt hắn bỗng sầm hẳn xuống, “Kính Phi
còn ở ngoài không?”

“Có!
Công tử, có Kính Phi!” Kính Phi cũng đang áp tai vào tường nghe lén động tĩnh
bên trong, vội vã đáp.

“Điều
hai đội thị vệ mũ giáp chỉnh tề tăng cường cảnh giới bên ngoài Quan Nguyệt lâu,
ngoài ngươi ra, không được cho bất kỳ người đàn ông nào vào đây!”

“Cái
này…”

“Có
vấn đề gì không?”

“Đến
thành chủ cũng không thể vào ư?”

“…
Tiểu-Phi-Phi?”

“Nô
tài biết rồi, nô tài hiểu rồi, nô tài sẽ đi làm ngay!” Rồi hắn chuồn nhanh như
làn khói, ái đồng Phi Phi chẳng mấy chốc đã biến mất không tăm hơi.

Chương 14: Kỳ vọng của lão thành chủ

Do
Linh Nhi khẩn cầu nên Thu Hàn Nguyệt không xử phạt ba người phụ nữ kia.

Ba
người bọn họ không có ác ý gì với Linh Nhi, đương nhiên đấy cũng là một trong
những nguyên nhân mà hắn tha cho họ. Nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, hắn
không có lý do gì phải dùng gia quy để xử phạt những người sắp không còn liên
quan gì với phủ đệ này nữa. Người sắp đi rồi, cần gì phải độc ác với người ta
chứ? Nếu Linh Nhi thích họ, hắn sẽ sai Nam Trung tận tâm lựa chọn ba người đàn
ông trung thực, tốt bụng, lương thiện để ban cho họ, coi như là phần thưởng.

“Thành
chủ, lão thành chủ đại nhân sai nô tài hỏi người một câu, Linh Nhi cô nương này
là… vợ lớn hay vợ nhỏ?”

Ánh
mắt Thu Hàn Nguyệt thoáng hiện vẻ băn khoăn, rồi đôi mắt sẫm lại: “Câu này là
lão thành chủ sai ngươi hỏi?”

“…
Đương… đương nhiên… đương nhiên là lão thành chủ sai nô tài hỏi rồi.” Nam Trung
không hiểu ý hắn, càng thêm lo lắng.

“Ngươi
đi theo cha ta đã mười năm rồi, sau đó theo ta năm năm, xét về tuổi tác, ta phải
gọi ngươi là ‘Nam thúc’ cũng không có gì quá đáng.”

Nam
Trung sợ tới mức giật bắn cả mình: “… Không, không dám!”

“Ta
cũng không sợ mà nói thật với Nam thúc một câu rằng, Linh Nhi là bảo bối của bổn
thành chủ, ai dám động vào dù chỉ một sợi tóc của nàng, bất kể là ai, cho dù
người đó có là cha ta, là lão thành chủ, ta cũng sẽ không khách sáo, ngươi hiểu
chưa?”

“…
Hiểu rồi ạ.” Thành chủ đã nói tới mức này, hắn còn dám không hiểu ư? “Lão nô
xưa nay luôn biết ai mới là chủ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không làm những việc
khuất tất sau lưng người.” “Bổn thành chủ muốn tin như thế.”

“Nếu
thành chủ không còn việc gì khác, lão nô xin được lui.”

“Đi
đi. Chuyện ta giao vừa rồi, hãy mau tiến hành.”

“Vâng.”
Nam Trung lui ra ngoài, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch mãi
không chịu yên. Không hổ là người có xuất thân từ hoàng gia, luồng khí áp bức
toát ra từ người thành chủ khiến người ta không thể thở nổi.

“Nam
thúc.” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên cao giọng, “Sai người mời Ngụy cô nương đến phủ
nghỉ ngơi vài ngày.”

“…
Dạ?”

Ngày
nắng rực rỡ, bươm bướm bay lượn, hoa đón gió cười vui. Bên ngoài, gió thu cuốn
lá vàng, phong cảnh nơi đây quả tuyệt đẹp.

Thu
Hàn Nguyệt ngồi dưới gốc cây trong vườn hoa, phê duyệt công văn được gửi đến từ
các huyện phủ, Linh Nhi đang nhảy nhót chơi đùa quanh đấy, tiếng cười trong trẻo
của nàng thỉnh thoảng lại vọng vào tim hắn, khiến hắn phân tâm, phải mất cả
ngày trời mới đọc và phê duyệt xong hết chỗ công văn.

“Ca
ca, ca ca, Linh Nhi có thể biến thành ‘Tiểu Linh Nhi’ không?” Linh Nhi chạy mệt
rồi, nằm bò trên chiếc thảm trải trên cỏ, đầu gối lên đùi hắn, ngước khuôn mặt
nhỏ xinh đỏ hồng lên, hỏi. “Tiểu Linh Nhi? Tiểu Linh Nhi là gì?”

“Chính
là Linh Nhi nhỏ hơn Linh Nhi bây giờ ấy.” Ca ca ngốc thế.

“…”
Thu Hàn Nguyệt chớp chớp mắt.

Nàng
giơ hai tay ra, khum lại ước lượng cho Thu Hàn Nguyệt thấy, “Chính là ‘Tiểu
Linh Nhi’.”

Thu
Hàn Nguyệt đột nhiên thấy tự hào với khả năng phản ứng nhanh nhạy của mình,
trong nháy mắt hắn đã hiểu ý tiểu nha đầu muốn nói, “Nàng muốn biến thành tiểu
hồ ly?”

“Đúng
vậy, vừa rồi Linh Nhi nhìn thấy một Mao (mèo) tỷ tỷ, Linh Nhi muốn chơi với tỷ ấy,
nhưng Linh Nhi không đuổi kịp Mao tỷ tỷ, Mao tỷ tỷ chạy mất rồi.”

Tiểu
nha đầu này, bảo sao hắn lại yêu nàng đến thế chứ? Hắn đã từng nói rằng “Chưa
được sự cho phép của ca ca, không được biến thành hồ ly”, tiểu nha đầu gặp được
người bạn thú vị muốn chơi cùng cũng không dám tự tiện biến thành hình hồ ly,
thực là khiến người ta yêu chết đi được.

“Nàng
muốn biến thành hình hồ ly cũng được, nhưng đừng để người khác nhìn thấy, hiểu
chưa hả?” Hắn đã từng rất kinh ngạc khi thấy tiểu nha đầu biến từ hình dáng hồ
ly sang hình người trong vòng tay mình, hắn không muốn nàng biểu diễn lại màn ấy
cho người khác xem.

“Chỉ
có ca ca được thấy?”

“Đúng, chỉ có ta.”

“Ồ.”

“Ngoan.” Hắn bẹo cằm của tiểu nha
đầu, “Đợi ta làm xong việc rồi sẽ đưa nàng ra phố chơi, lúc ấy nàng có thể biến
thành Tiểu Linh Nhi.”

“Ra phố chơi?” Linh Nhi mở to mắt,
“Ra phố chơi thì Linh Nhi không biến thành hình dạng hồ ly đâu, biến thành Tiểu
Linh

Nhi rồi không thể ăn được nhiều,
Linh Nhi không biến!”

Hắn nghiêm mặt: “Linh Nhi không
nghe lời?”

“… Nghe lời chứ.”

“Nghe lời thì phải biến.”

“Nhưng…”

“Nàng muốn ăn gì, ta sẽ mua về
cho nàng ăn. Nhưng khi ra ngoài, nàng phải biến thành một chú hồ ly nhỏ.” Trước
khi “Hàn Diệp Song Điệp” sa lưới, thì hắn không sao có thể yên tâm về bé con
này. Nhưng khi hắn có việc phải ra ngoài, để nàng ở nhà hắn cũng không yên tâm.
Lúc này mới thấy được ưu điểm khi tiểu nha đầu này chỉ là một chú hồ ly nhỏ, đi
đâu cũng có thể mang theo bên mình.

“… Ồ.” Linh Nhi gục đầu xuống,
khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu ấm ức.

“Tiểu hồ ly ngốc nghếch.” Hắn xốc
nàng lên, thơm vào hai má mềm mại mịn màng của nàng. “Biến thành tiểu hồ ly,
thì lúc nào cũng có thể ở bên ta, không tốt ư?”

“Hả?” Đôi lông mi của Linh Nhi chớp
như cánh bướm, “Ca ca đến Tiêu hồn quật Linh Nhi cũng được theo ư?”

Hắn cười ngất, “Đúng, nếu ta đi tới
đó, nàng cũng có thể theo.”

“Nếu ca ca ôm người con gái khác,
Linh Nhi cũng có thể ôm đàn ông ư?”

“…”

“Nó muốn ngươi mời Ngụy Di Phương
vào phủ?”

“Vâng, chính miệng thành chủ dặn
như thế.”

Thu Lai Phong cau mày, cau chặt tới
mức hai đầu mày dính vào nhau, sau đó vuốt chòm râu trắng trầm tư suy ngẫm: Con
trai làm vậy là có ý gì đây?

Sai Nam Trung chạy ngược chạy
xuôi, khoa trương đi lo việc hôn sự cho ba người thị thiếp, rồi lại nâng niu tiểu
mĩ nhân như bảo bối, thậm chí còn đại nghịch bất đạo nói với người cha già này
những lời hỗn xược, theo lý thì động tĩnh tiếp theo đây sẽ tìm ngày hoàng đạo để
ban danh phận cho tiểu mĩ nhân kia? Nhưng vào lúc này, lại mời nha đầu xảo quyệt
của Ngụy gia đến góp vui?

“Lão thành chủ, người mà lão nô
lo lắng không phải Ngụy cô nương, mà là…”

“Hả?” Thu Lai Phong nhướng một
bên mày lên, liếc xéo hắn. “Bên đó vẫn chưa chịu từ bỏ?”

“Vâng, chưa chịu từ bỏ. Lão nô
còn biết thành chủ vẫn có phần cảnh giác với lòng trung thành của lão nô…”

“Ngươi nghĩ nhiều như thế để làm
gì?” Lão thành chủ xua tay, “Mấy chuyện cỏn con phiền phức ấy, vứt được thì vứt
đi, còn nếu thật sự không dứt bỏ được, đến khi ấy hẵng nói chưa muộn. Giờ vấn đề
lão thành chủ ta quan tâm nhất hiện nay là được bế cháu nội, ngươi mau đi mời
nha đầu Ngụy gia kia vào phủ đi, đấy mới là việc chính.”

“Lão nô đã đi mời rồi, có lẽ chỉ
hai ba ngày nữa là Ngụy cô nương sẽ đến thôi.”

“Tốt, tốt, tốt, vậy chúng ta hãy
lau mắt cho sáng, xem xem tiểu tử Hàn Nguyệt sẽ nảy sinh tâm tư với cô nương
nào. Ha ha ha, cuộc sống trong phủ ngày một náo nhiệt, đến thêm một người nữa
thì vẫn ít, tốt nhất là thêm vài người vào, rồi sau đó lao vào đấu đá nhau chẳng
phải sẽ rất thú vị hay sao? Ha ha ha…”

“…” Trên đời này, có người làm
cha nào như thế không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3