Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 76 - 77 - 78

Chương 76:
Mưu kế của thành chủ (4)

Thu Hàn Nguyệt nhếch môi lên cười:
“Sao, không phải nói mang đầu tới chịu tội ư, khi đến đây vẫn mong tình cảm
huynh đệ nặng hơn tình yêu nam nữ à? Linh Nhi là thê tử của ta, đệ cũng biết vị
trí của nàng trong lòng ta, nhưng đệ vẫn ra tay tuyệt sát, khi ấy đệ có nghĩ tới
tình huynh đệ?”

“Nàng ta là yêu…”

“Là thê tử của ta.” Hắn nheo mắt.
“Yêu cũng được, người cũng được, nàng là thê tử của ta! Đệ có thể không hiểu bản
tính lương thiện của nàng, nhưng đệ biết xưa nay nàng chưa từng hại người. Đệ cứ
giữ chặt lấy vết thương năm xưa của mình không chịu buông, đệ thản nhiên thích
giết người vô tội, đặc biệt hơn khi người vô tội ấy lại là thê tử của bạn mình,
đệ mong ta sẽ tha thứ cho đệ ư? Tha thứ cho đệ hôm ấy biết rõ Linh Nhi trúng Thực
tâm tán, vẫn giấu nhẹm không cho ta biết? Tha thứ cho đệ vì biết rõ nếu mất
Linh Nhi ta đau khổ sống không bằng chết, nhưng vẫn đẩy Linh Nhi vào chỗ chết
ư? Mạch Tịch Xuân, đệ cũng thật đánh giá quá cao sự khoan dung độ lượng của bổn
thành chủ rồi đấy!”

Sắc mặt Mạch Tịch Xuân càng ngày
càng khó coi, “Yêu không có nhân tính, lúc này không hại người, nhưng cũng sẽ
có lúc hại, huynh lấy yêu về làm thê tử, chẳng phải rất kỳ lạ ư?”

Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, “Lại
nói suy nghĩ tới sự an nguy của ta phải không? Mạch Tịch Xuân, dám làm dám chịu
ít nhất cũng còn khiến ta tôn trọng ngươi như tôn trọng đối thủ của mình, tìm
lý do loanh quanh biện hộ khiến bổn thành chủ khinh miệt ngươi!”

Sắc mặt Mạch Tịch Xuân không chỉ
khó coi, mà xám ngoét như tro, cố gắng nở một nụ cười nhạt, “Vì vậy, hôm nay Tịch
Xuân nhất định phải chết dưới lưỡi kiếm của Tứ sư huynh?”

“Rút kiếm của ngươi ra, nếu ngươi
có thể thắng ta, thì hãy giết chết ta đi; nếu ta thắng ngươi, không cần nói nhiều,
ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta. Có điều, nếu quyết tâm mang đầu tới chịu
tội của các hạ vẫn chưa thay đổi, bổn thành chủ cũng có thể giúp các hạ toại
nguyện.”

“Hàn Nguyệt!” Một bóng người đột
nhiên bước ra từ rừng trúc rậm rạp trước biệt viên, đứng giữa hai người, tức giận
phừng phừng. “Huynh đệ như chân tay, vợ con như quần áo, đệ vì một người phụ nữ,
mà định sư môn tương tàn…”

“Thì ra Thôi Bảo Chủ trong lòng
tam sư huynh, cũng chỉ một cái áo ư?” Thu Hàn Nguyệt bình tĩnh phản bác.

Nguyên Dã nhất thời không thể đối
đáp.

“Cũng có thể Thôi Bảo Chủ trong
lòng tam sư huynh đúng là quần áo, nhưng Linh Nhi với ta không phải vậy.” Hắn
chầm chậm rút kiếm giắt nơi thắt lưng ra, thản nhiên nhìn chằm chằm hai người.
“Tam sư huynh muốn giúp Tịch Xuân một tay, hay là đứng ngoài chuyện này?”

Nguyên Dã cố tình đến đây cùng Mạch
Tịch Xuân, vì không muốn thấy cảnh sư môn tương tàn diễn ra, lúc này bảo y giúp
Mạch Tịch Xuân cũng không được, nhưng nếu đứng ngoài chuyện này thì càng không
được.

“Hàn Nguyệt, chúng ta là huynh đệ
mười mấy năm rồi, cùng sống chết bao phen, xưa nay chưa từng rút kiếm nhằm vào
người kia, nay đệ thật sự rút kiếm nhằm vào huynh đệ của mình mà xuống tay được
ư?”

Nghe vậy, Thu Hàn Nguyệt im lặng
hồi lâu, đáp: “Đúng là đệ không thể xuống tay với huynh đệ của mình.”

Nguyên Dã thấy nhẹ nhõm, nào ngờ…

“Vậy thì, hôm nay Thu Hàn Nguyệt
ta xin rút khỏi sư môn, từ nay về sau ta không còn là Tứ sư huynh của Mạch Tịch
Xuân nữa, đồng thời…” Kiếm đột nhiên vung lên, chém đứt một vạt áo bào.

“Từ nay về sau cắt đứt tình nghĩa
huynh đệ!” Sắc mặt Nguyên Dã biến đổi.

Mạch Tịch Xuân đầu tiên là ngẩn
ra, sau đó chân mềm nhũn, khuôn mặt hiện rõ những màu sắc vô cùng thê lương.

Cắt bào đoạn nghĩa. Hành động
này, trong giang hồ, là bước cuối cùng thể hiện sự căm hận nặng nề nhất, đã tới
nước này, thì dù trước đó tình sâu nghĩa nặng bao nhiêu, cũng đều tan như mây
như khói. Ngày sau, có tình cờ gặp nhau trên đường, cũng thù sâu như bể. Là vậy,
nhưng nếu cả hai bên còn có ý định quay lại, sẽ không đẩy sự việc tới tận bước
cuối cùng này. Thu Hàn Nguyệt hôm nay đã làm rồi, không những làm rồi, mà còn
làm với vẻ mặt bình tĩnh như nước, rõ ràng, hắn đã sớm dự liệu, chứ không phải
là do kích động nhất thời.

“Mạch Tịch Xuân, ta và ngươi từ
nay về sau không còn là tình huynh đệ nữa, cũng không còn nghĩa đồng môn. Ta phải
báo thù cho thê tử mình, rút kiếm ra đi.” Hắn cầm kiếm giơ cao, mũi kiếm chĩa
thẳng vào ngực đối phương, điềm đạm nói.

Nguyên Dã bước lên trước một bước,
“Hàn Nguyệt…”

“Nguyên huynh.” Ánh mắt hắn sắc lẹm.
“Đến giờ phút này, đệ với huynh vẫn là huynh đệ tốt.”

Ý tại ngôn ngoại, nếu đối phương
cố chấp can thiệp vào chuyện giữa hắn và Mạch Tịch Xuân, thì tình nghĩa huynh đệ
đó hắn cũng chẳng muốn giữ.

Nguyên Dã đau đớn, thất vọng lắc
đầu: “Hàn Nguyệt, đệ còn nói không bị yêu nghiệt mê hoặc ư? Đệ của ngày xưa,
đâu bạc tình bạc nghĩa với huynh đệ của mình như thế? Đệ đã mất đi bản tính,
trong mắt không còn huynh đệ, không còn nhân nghĩa…”

“Những lời này của Nguyên huynh,
đệ xin trả lại cho huynh.” Thu Hàn Nguyệt nói khẽ. “Năm đó, Nguyên huynh vì một
người con gái mà không ngần ngại bỏ gia môn, lẽ nào đệ cũng phải cho rằng người
con gái ấy là yêu tinh hóa thành, đã mê hoặc tâm trí huynh ư?”

“… Nói bậy!” Nguyên Dã đỏ bừng mặt.
“Một yêu tinh sao có thể so bì với nàng?”

“Lời này thì Hàn Nguyệt đồng ý. Bởi
vì trong lòng Hàn Nguyệt, tất cả nữ tử trong thiên hạ này cũng không bằng một sợi
tóc của Linh Nhi nhà đệ. Có điều…” Hắn thở dài. “Là yêu thì nói bị yêu tinh mê
hoặc, còn không phải là yêu thì được ca tụng là tình yêu chân thành, tam huynh
thật sự đã không còn là người trắng đen rạch ròi mà đệ từng biết nữa rồi, xem
ra người thay đổi, không chỉ một mình Hàn Nguyệt.”

Nguyên Dã đột nhiên chẳng biết
nói gì, ảo não bảo: “Tùy hai đệ! Nếu đệ muốn ‘cây đậu nấu hạt đậu’ [17]để người
trong thiên hạ chê cười, thì ta hà tất phải nhiều chuyện?” Rõ ràng nói dối.

[17] Nguyên
văn bài thơ: Cây đậu nấu hạt đậu/ Hạt đậu khóc trong nồi/ Sinh ra từ một gốc/
Sao nỡ hoài nấu nhau.

Khi Thu Hàn Nguyệt thật sự giao
chiến với Mạch Tịch Xuân, Nguyên Dã sao có thể đứng nhìn? Nhưng cũng không thể
nghiêng về bất cứ bên nào, lúc thì đỡ trái lúc thì né phải, lúc thì lại đứng ra
hứng nhát kiếm của Thu Hàn Nguyệt, khi thì lại gạt đao sắc của Mạch Tịch Xuân
ra, bỗng dưng trở thành người vất vả nhất trong ba người. Nguy hiểm vô cùng.

“Tam sư huynh, huynh tránh ra đi,
để Tứ sư huynh giết đệ, đệ muốn xem huynh ấy sẽ giết đệ thế nào!” Mạch Tịch
Xuân tức giận quát lớn.

“Nguyên huynh vẫn nên cẩn thận
thì hơn.” Thu Hàn Nguyệt bình tĩnh đáp.

“Lúc phải giằng co giữa sự sống
và cái chết, còn không phản lại tình bạn, giờ cơ sự tới nước này, hai đệ không
cảm thấy bi ai sao… ối!” Dù là cao thủ thế nào, thì khi vừa nói vừa hành động
cũng không tránh khỏi phân tâm, nháy mắt, bị lưỡi kiếm của Mạch Tịch Xuân chém
vào mu bàn tay.

“Tam sư huynh?!” Mạch Tịch Xuân
lo lắng hét lên, lùi lại thu kiếm.

Thu Hàn Nguyệt cũng sững người, dừng
tay. “Bị thương ở đâu rồi?”

Nguyên Dã giơ bàn tay phải máu
tươi chảy ròng ròng lên, sắc mặt nhợt nhạt. “Phải bổ kiếm vào ngực hoặc chém vào
cổ đối phương, hai đệ mới vừa lòng sao? Huynh đệ tương tàn thật sự khiến tâm trạng
của hai đệ vui vẻ sao?”

Vế sau, là hỏi Thu Hàn Nguyệt.

“Lời của Nguyên Dã có lý, Hàn
Nguyệt đúng là phải suy nghĩ thận trọng đã.” Hắn bước lên trước một bước, lo lắng
quan sát vết thương. “Nỗi khổ tâm này của Nguyên huynh, Hàn Nguyệt rất hiểu,
cũng rất cảm kích, nhưng…” Ngón tay dài đặt trên mu bàn tay của đối phương khẽ
nhấc lên, điểm trúng huyệt đạo trước ngực. “Thứ lỗi cho Hàn Nguyệt không thể phối
hợp.”

Chương 77:
Mưu kế của thành chủ (5)

Điểm huyệt Nguyên Dã xong, hắn
giơ kiếm chỉ vào Mạch Tịch Xuân, “Giờ đã không còn ai ngăn cản nữa, có thể phân
cao thấp rồi.”

Mạch Tịch Xuân trừng mắt, “Thì ra
huynh lại muốn giết ta tới như vậy?”

“Đúng.” Đến hôm nay, mặc dù hàng
đêm có Linh Nhi nằm bên cạnh, nhưng trong mộng vẫn mơ quay lại căn phòng trong
cung điện, hai minh sai Hắc Bạch tìm tới bắt hồn, hắn sức tàn lực kiệt, vẫn
không thể bảo vệ cho tiểu thê tử đáng yêu của mình… Mỗi lần giật mình tỉnh dậy,
toàn thân toát mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch, hoảng hốt lo sợ, vội vội
vàng vàng ôm chặt tiểu thê tử đang say giấc bên cạnh vào lòng, mà vẫn không bớt
được cảm giác sợ hãi ấy. Liên tiếp trải qua những cảnh tượng ấy, hắn không sao
có thể rộng lượng khoan dung cho được.

“Mỗi lần ta nghĩ tới việc vì
ngươi mà Linh Nhi phải chịu khổ sở giày vò, mỗi lần cứ nghĩ vì ngươi mà ta suýt
mất nàng, ta chỉ ao ước giá như mình chưa từng quen biết người nào như ngươi
thôi! Con người ngươi, lấy lý do Linh Nhi là yêu, tàn sát vợ bạn, lấy chính
nghĩa làm cớ, thực sự vì bản thân ngươi không thoát khỏi cái bóng của chính
mình mà thôi. Linh Nhi từng phải chịu giày vò vì Thực tâm tán, những gì mà nàng
phải chịu đựng, hôm nay ta sẽ trả hết cho ngươi!”

Mạch Tịch Xuân ngượng quá hóa giận:
“Thu Hàn Nguyệt ngươi đừng quá đáng! Ta nhường nhịn kính trọng ngươi, nhưng
ngươi lại chẳng hề biết kiêng dè, nếu muốn ra tay, lẽ nào ta sợ ngươi chắc?” Mặt
y căng thẳng, lần ra tay này, chắc chắn sẽ dốc toàn lực.

Luận về võ công, Thu Hàn Nguyệt
không được coi là đệ nhất cao thủ trong đám huynh đệ. Ít nhất thì không sánh được
Nguyên Dã - đệ nhất danh bổ Bách Phong môn, nhưng khi đấu với các huynh đệ, thì
hắn thắng nhiều thua ít. Còn luận về nguyên do, thì vô cùng phức tạp, nhưng hôm
nay muốn thắng, cần phải dùng kế.

Chọc giận Mạch Tịch Xuân, khiến y
giận quá mất khôn, chiêu thức mặc dù hung hiểm, nhưng cũng dễ dàng bị bại lộ.
Cao thủ quyết đấu, ranh giới thắng thua mong manh, một khi tâm lý sơ hở, thì hối
không kịp. Thu Hàn Nguyệt lựa thời cơ, lưỡi kiếm chém một vạt áo y, đâm vào mạn
sườn trái.

“… Tứ sư huynh?” Lưỡi kiếm ngọt lịm,
ban đầu còn chưa cảm thấy đau, khi cơn đau ập đến, Mạch Tịch Xuân như không thể
tin vào việc Tứ sư huynh thật sự có thể chém bị thương mình.

“Ta đã không còn là Tứ sư huynh của
ngươi nữa.” Thu Hàn Nguyệt ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo, đáp: “Từ khi ngươi nảy
sinh ý định giết chết Linh Nhi, ta đã không còn là huynh đệ của ngươi nữa.”

Mạch Tịch Xuân cười, thất bại và
bất lực, “Nàng ta là…”

“Nàng là yêu là ma, là tà là sùng
đều được cả, chỉ cần nàng là Linh Nhi, là một Linh Nhi tâm không lẫn tạp trần,
thì nàng vẫn là thê tử mà Thu Hàn Nguyệt yêu thương trân trọng hơn cả tính mạng
mình!” Hắn áp sát mặt lại gần, sắc mặt lạnh lẽo, đôi môi hé mở, thốt ra những lời
như băng như đá, từng câu từng chữ rót vào tai đối phương. “Suýt chút nữa, chỉ
một chút nữa thôi là ta đã vĩnh viễn mất nàng! Lẽ nào, ngươi cho rằng những lời
ta nói trước đó chỉ là những lời huênh hoang dọa dẫm? Ngươi cho rằng nếu thật sự
Linh Nhi ra đi rồi, ta sẽ tha cho ngươi sao? Không, nếu khi ấy ta không giữ được
nàng ở lại nhân gian này, thì ta sẽ khiến ngươi, khiến cả Mạch gia nhà ngươi biến
mất hoàn toàn khỏi thế gian, khiến cả đám đạo nhân của Thiên Nhạc sơn này không
thể tồn tại được! Vì vậy, ngươi nên cảm tạ vì Linh Nhi vẫn còn sống, ngươi nên
tự thấy may mắn vì tội lỗi này chỉ mình ngươi phải gánh chịu mà thôi!”

Cho tới giờ khắc này, Mạch Tịch
Xuân, cùng Nguyên Dã đang bị phong tỏa huyệt đạo bên cạnh, mới thật sự nhận ra
sự quan trọng của hồ yêu đó trong lòng Thu Hàn Nguyệt. Nếu giết hồ yêu đó đi,
chẳng khác nào hủy hoại tính mạng của Thu Hàn Nguyệt. Sự mê muội đó, tình cảm
huynh đệ nhiều năm giữa họ cũng không níu kéo được.

“Cho dù huynh có nhận hay không…
huynh vẫn mãi là Tứ sư huynh của ta…” Mạch Tịch Xuân nói. “Ra tay đi… giết ta
đi… báo thù cho thê tử của ngươi đi…”

Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, nắm chặt
chuôi kiếm, lật cổ tay, chuẩn bị đâm thẳng lưỡi kiếm sắc nhọn vào tim đối
phương…

“Hàn Nguyệt.”

Một giọng nói trầm vững vang lên,
khiến thanh kiếm của hắn không thể đâm vào nổi.

Người đó là ân sư Vân Yến Tử của
hắn, cũng là ân sư của cả ba huynh đệ hắn. Mặc dù hắn nói xin ra khỏi sư môn,
nhưng cũng không thể gạt bỏ tất cả mọi tình cảm được.

“Tội chết có thể tha nhưng tội sống
khó thoát, chịu được ba chưởng của ta, nếu sống, thì từ nay về sau không còn
liên quan gì nữa.” Hắn nói.

Nguyên Dã đang băng bó cho Mạch Tịch
Xuân vội hét lên. “Tịch Xuân đã bị thương rồi, giờ sao chịu nổi ba chưởng của đệ?”

Đôi mắt hắn thản nhiên, “Nếu
huynh không gọi sư phụ tới, thì y đã chết rồi.”

“Không phải là ta…” Nhưng rồi lại
nghĩ ra vấn đề này trước mắt không phải vấn đề quan trọng, Nguyên Dã bèn nói
sang chuyện khác. “Sư phụ đã đến rồi, đệ vẫn muốn giết hại đồng môn trước mặt
sư phụ?”

“Y phải chịu trách nhiệm cho những
gì y làm, không phải thế ư?”

Vân Yến Tử bất ngờ. Không ngờ đồ
nhi này chẳng thèm nể mặt mình, trong lòng mặc dù cũng giận, nhưng ông ta hiểu,
nếu không làm theo ý hắn, cho dù hôm nay ông có thể lấy sư đạo tôn nghiêm để ép
hắn tha Tịch Xuân, thì với quyền thế của hắn, Mạch gia sau này sẽ gặp đại nạn.
Phải để hắn xả giận, đảm bảo an toàn cho tính mạng của Tịch Xuân.

“Hàn Nguyệt, sư đệ con bị trọng
thương, nhận ba chưởng của con nữa thì chẳng khác nào ngồi chịu chết. Chi bằng
con nể mặt sư phụ, giảm bớt cho hắn, một chưởng thôi?”

“…
Hàn Nguyệt xin nghe theo.”

“Rất
tốt.” Vân Yến Tử đi đến trước mặt Mạch Tịch Xuân, quan sát vết thương vừa được
băng bó, ra tay điểm vào hai huyệt đạo cầm máu, rồi cho hắn uống một viên hoàn
dược. “Cho dù con có nỗi khổ khó nói thế nào, thì trong việc này, con đã sai
trước. Người đời có câu, không thể bắt nạt vợ của huynh đệ, hành vi của con nếu
vi sư biết sớm, cũng sẽ không tha cho con. Giờ con nhận một chưởng của Tứ sư
huynh, coi như nhận sự dạy dỗ của huynh trưởng, từ nay về sau vẫn là huynh đệ bạn
bè, hiểu không?”

Giáo
huấn xong, ngoài Thu Hàn Nguyệt ra, tất cả mọi người đều cho rằng một chưởng là
một chưởng. Nhưng khi hắn tung chưởng, Vân Yến Tử mặt biến sắc, Nguyên Dã kinh
ngạc, Mạch Tịch Xuân ngã vật xuống đất rên lên, đau đớn không thôi.

Chưởng
đó, đánh trúng xương tỳ bà của Mạch Tịch Xuân. Làm xương cốt gẫy vụn, nội lực
tiêu tan, võ công phế hết.

“Hàn
Nguyệt, con…” Vân Yến Tử tức giận. “Ngươi to gan!”

“Sư
phụ tha tội.” Hắn cúi đầu. “Sư phụ có thể trục xuất Hàn Nguyệt khỏi sư môn.”

“Ngươi
tưởng trục xuất khỏi sư môn dễ dàng thế sao?” Vân Yến Tử giúp Nguyên Dã đỡ Mạch
Tịch Xuân đã nằm ngất dưới đất dậy, trên người y vết thương chằng chịt, ông ta
lập tức hét lên: “Muốn ra khỏi sư môn, phải trả lại cho sư môn mọi thứ, ngươi
muốn vi sư phế võ công của ngươi sao?”

“…
Việc này… xin thứ lỗi cho Hàn Nguyệt không thể nghe theo.” “Ngươi…”

“Hàn
Nguyệt sẽ lệnh cho người đưa Mạch Tịch Xuân đi chữa trị.” Hắn vỗ tay, hàng trăm
người từ trên nóc của biệt viên nhảy xuống, toàn mặc đồ đen, tay cầm cung cầm
chùy.

“Thu
Hàn Nguyệt!” Vân Yến Tử trong lúc tức giận lại hét lớn, “Ngươi dám uy hiếp vi
sư?”

“Không
dám. Nhưng nếu muốn Hàn Nguyệt trả lại võ công, thì vạn lần không thể.” Hắn
cung kính, giọng nói cũng rất kính trọng.

Không
cần nghĩ cũng biết, cuối cùng, sư đồ chia tay nhau trong hậm hực.

Xong
việc, Thu Hàn Nguyệt quay về biệt viên, vào tẩm thất, trên giường, Linh Nhi vẫn
đang nằm trong lòng Ngụy Di Phương, ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vô
cùng bình thản tin tưởng. Hắn bước lên phía trước, nói: “Nếu không phải nể tình
nàng rất tốt với Linh Nhi, thì lần này, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng.”

Ngụy
Di Phương cười khổ, “Quả nhiên là ngươi đoán ra rồi.”

Chương 78: Sự sắp đặt chủa thành chủ (1)

Túc
Hao thi pháp, biến Ngụy Di Phương thành Linh Nhi, còn mình thì hóa thành tà ma,
dùng thuật ẩn thân để dẫn dụ đám đạo nhân kia, giúp Linh Nhi thoát thân. Phương
pháp này, Túc Hao đã thực hiện vào ngày đại hôn của Linh Nhi, hôm nay thực hiện
lại, mặc dù cũng nghi ngại, nhưng Ngụy Di Phương là người phàm, nên lại trở
thành thượng sách. Huống hồ, sau khi dẫn đám đạo sĩ đó đi, cũng không phải như
thế là xong.

Đám
đạo nhân ở Thiên Nhạc sơn không phải đám ô hợp, và đã nghi ngờ thân phận của
Linh Nhi từ lâu, muốn hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ của họ, không dễ. Thế là, trong
mưu kế của thành chủ đại nhân, mới có phần sau.

“Ca
ca, chúng ta không về nhà sao?” Ở trong núi chơi vài ngày, Linh Nhi lại nhớ suối
nước nóng mà lúc nào cũng có thể tới ngâm mình kia, cả Hồ Điệp tỷ tỷ bay lượn
quanh nàng nữa.

“Đương
nhiên sẽ phải về.” Lúc này, hắn đang ở trong rừng phong ở hậu uyển trong biệt
viên, dưới chân lá phong dày như một tấm thảm, xung quanh hoa nở rực rỡ, hắn ôm
tiểu thê tử như hoa như ngọc trong lòng, cảm thấy có lỗi. “Đợi thêm mấy ngày nữa,
sẽ về thôi.”

“Còn
phải mấy người nữa?”

“Chỉ
vài ngày nữa thôi.”

“Vậy
sau này còn đến không?”

“Đến.”

“Hi,
Linh Nhi thích ca ca.”

“Ca
ca cũng thích Linh Nhi.”

“Hi
~ ~ ~.”

Hai
người đang tình cảm triền miên, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn nơi chân trời,
Linh Nhi sợ tới mức dính chặt vào người ca ca. Thu Hàn Nguyệt một tay ôm chặt
lưng Linh Nhi, hai mắt lại nhìn về phía chân trời.

Hôm
ấy, trên núi Phi Hồ ở phía tây ngoại thành Phi Hồ, đầu tiên là những tiếng nổ
nhẹ vang lên, sau đó là đủ mọi sắc màu, về hình về sắc đều khiến người nhìn rất
thích mắt, tưởng là dấu hiệu của điềm lành.

Người
dân thành Phi Hồ đứng đầy đầu phố, chen vai sát cánh, nghiêng đầu ngửa cổ, mong
chờ một năm thịnh vượng, mong chờ tương lai tốt đẹp, nên vỗ tay rần rần.

Đêm
đó, người trong thành Phi Hồ đều nằm thấy mộng đẹp, trong mộng bạch y tiên nhân
thướt tha giáng trần, nói: “Phi Hồ thành địa linh nhân kiệt, dân chúng lương
thiện, ông trời thương xót, sớm đã sai Phi Hồ tiên tử xuống thành Phi Hồ, phù hộ
cho người dân thành Phi Hồ, con dân thành Phi Hồ phải mở tuệ nhãn, sinh tuệ
căn, sớm tìm ra Phi Hồ tiên tử, nhận được phúc được thọ, an khang cả đời.”

Ngày
hôm sau, người người trong thành Phi Hồ bàn tán xôn xao, đoán định về thân phận
của Phi Hồ tiên tử giáng phàm xuống Phi Hồ thành này, nhất thời còn thêu dệt ra
rất nhiều chuyện kỳ quái về Phi Hồ tiên tử, nói mãi không hết.

“Nói
đi, Hàn Nguyệt ca ca, huynh muốn bổn thiên hạ đệ nhất mĩ thiếu niên diễn trò
này cho huynh là có ý gì?”

“Sao,
mấy ngày không gặp, từ Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên giờ đã thành thiên hạ đệ
nhất mĩ thiếu niên rồi à?” Thu Hàn Nguyệt trêu đùa vị đường đệ từ xa đến.

Lời
hắn nhất thời khiến đối phương kiêu ngạo, lắc đầu lại lắc đầu. “Việc ấy là
đương nhiên. Vốn là trước kia bổn thiếu gia khiêm tốn, muốn giữ lại danh tiếng
truyền thuyết ấy cho mĩ nhân của Hồ tộc, nay bổn thiếu gia đã tận mắt thấy
khuôn mặt ‘xác ướp’ của thủ lĩnh Hồ giới, chẳng bằng được mấy phần của bổn thiếu
gia. Vì vậy, danh thiên hạ đệ nhất mĩ thiếu niên, bổn thiếu gia không thể nhường
nữa.”

Cái
gật đầu của Thu Hàn Nguyệt, đã tích thêm cho sự kiêu ngạo của “đường đệ”, khiến
tiểu nha đầu thích đóng giả đàn ông làm vui này tiếp tục có cơ hội lúc lắc cái
đầu, còn bản thân hắn đang nghĩ cách xem về lại thành thế nào, vừa đạt được mục
đích vừa không để lại dấu vết gì.

Không
sai, gọi Thu Quan Vân đến cũng là một phần trong kế hoạch của hắn. Dùng người
phải dùng triệt để, đây là cách hay, tại sao không làm?

“Quan
Vân, nếu là đệ, muốn để lại chút tin tức cho người ta sau này liên tưởng, nhưng
không muốn quá nhiều người can dự vào thì nên làm thế nào?”

“Xì,
thế thì có gì khó? Cứ quay về như bình thường. Cái gọi là đuổi hình bắt bóng,
khi một người nào đó đã tin chắc vào một việc nào đó, thì bất kỳ hiện tượng nào
cũng khiến người ta liên tưởng. Bổn ác bá ta đã dọn đường cho huynh rồi, còn sợ
họ sau này không tự liên tưởng ra ư?”

Nhìn
đi, vị “đường đệ” xinh đẹp này rõ ràng cái gì cũng hiểu, suy nghĩ thấu đáo,
nhưng thích nhất là giả vờ ngu ngốc, lấy việc chọc người khác phát điên làm thú
vui của mình, cứ thế này, Thu Hàn Nguyệt thật sự thấy bi ai thay cho ông anh vợ
của mình.

Thế
là, thành chủ đại nhân đưa thành chủ phu nhân quay lại thành Phi Hồ như bình
thường. Trên đường, Thu Quan Vân nhất định muốn hưởng “Tề nhân chi phúc”[18],
bên trái là Linh Nhi, bên phải là Ngụy Di Phương, trái ôm phải ấp rất vui sướng.
Thu Hàn Nguyệt chẳng muốn kỳ kèo với y, kế hoạch tiếp theo của hắn không thể
thiếu được y, nên mặc kệ y một thời gian.

[18] Chỉ người coi cuộc sống một thê đa
thiếp là cuộc sống hạnh phúc.

Sóng
yên biển lặng, hơn mười ngày nhanh chóng qua đi.

Hôm
nay, thành chủ trở về phủ sau thời gian công cán, thấy trước cửa phủ nhiều vệ đội
đứng kín đặc, cùng một đám đạo sĩ tay cầm kiếm đứng rất oai nghiêm. Hắn ghìm
cương ngựa, nhảy xuống, bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thành
chủ, những đạo nhân này cố tình xông vào phủ, lại còn nói những lời rất phỉ
báng, thuộc hạ đang định đuổi họ đi!” Thủ lĩnh thị vệ trong phủ ra bẩm báo.

Ánh
mắt hắn hướng về phía đám đạo nhân, “Lại là mấy vị?” Không thể không cảm thán về
tính tất yếu của kế hoạch hắn vạch ra, sự cố chấp của các vị đạo sĩ này, quả thật
như dòi trong xương, khiến người ta chán ghét. “Sao không thấy Tuyệt Tâm đạo
trưởng?”

“Thành
chủ đại nhân vẫn nhớ tới Tuyệt Tâm sư huynh của bọn ta ư?” Một đạo nhân mặt mày
gầy gò khô héo bước ra khỏi hàng nói. “Bần đạo là Tuyệt Vọng, bái kiến thành chủ.
Bần đạo muốn hỏi thành chủ một câu, Tuyệt Tâm sư huynh của bọn ta đâu mất rồi?
Tại sao tới tận giờ này, vẫn không thấy huynh ấy quay về?”

“Việc
này…” Đôi mày kiếm nhướng lên, ánh mắt băn khoăn, hắn lắc đầu. “Bổn thành chủ
làm sao biết được? Hôm đó Tuyệt Tâm đạo trưởng sau khi chữa khỏi bệnh cho ái
thê đã cáo từ ra về. Bổn thành chủ phải chịu trách nhiệm cho hành tung của sư
huynh quý môn ư?”

Từ
cuối cùng vừa buông, vẻ phong độ nho nhã đã bay biến mất một nửa, chỉ còn lại
khí thế lạnh lùng uy hiếp, Tuyệt Vọng đạo nhân thoáng run sợ, bất giác giật lùi
về phía sau nửa bước.

“Các
vị tập hợp nhau ở đây, là vì muốn đòi người từ chỗ bổn thành chủ ư?”

“Không
phải vậy.” Một đạo sĩ khác bước ra khỏi hàng. “Hành tung của Tuyệt Tâm sư huynh
mặc dù rất quan trọng, nhưng diệt yêu trừ ma mới là việc quan trọng hàng đầu của
bổn môn! Thành chủ đại nhân, xin hãy cho bọn ta được gặp mặt lệnh phu nhân một
lần.”

“Đây
là lời khốn kiếp gì thế?” Một thiếu niên áo gấm mặt ngọc nhảy ra từ trong phủ
thành chủ, tư dung tuyệt thế, nhưng những lời chửi rủa thốt ra từ miệng y rất
khủng khiếp. “Đám yêu đạo chết tiệt các ngươi, kẻ nào kẻ nấy giống hết cẩu, miệng
toàn nói lời thối phải không? Thành chủ phu nhân là người các ngươi muốn gặp là
gặp chắc? Còn muốn sống để ngắm mặt trời mọc ngày mai, thì mau cút ngay cho bổn
ác bá, nếu không bổn ác bá sẽ lột da các ngươi, cắt từng miếng đem ra chợ bán
như bán thịt chó!”

Đám
đạo nhân vô cùng kinh hãi, “Ngươi ngươi ngươi… là kẻ nào? Mở miệng chửi người,
không phải chuyện hay, ngươi…”

“Ngươi
ngươi ngươi cái gì? Mặc kệ các ngươi dù có là yêu đạo quỷ đạo cẩu đạo, bổn ác
bá nói được làm được, còn không cút, lột da lóc thịt đem bán như bán thịt heo!”

Trong
nháy mắt, từ thịt chó đã biến thành thịt heo? Thu Hàn Nguyệt khẽ hừ, khoanh tay
đứng nhìn. Chính là muốn tiểu ma đầu này tùy tiện làm càn, khiến mọi người đều
biết, sau khi làm loạn, hậu quả khôn lường. Cho tới hiện tại, tình hình vẫn nằm
trong tay hắn.

“Ca
ca xinh đẹp, huynh đang ồn ào gì thế?” Người duy nhất nhảy khỏi lòng bàn tay hắn,
xuất hiện rồi.

Báo cáo nội dung xấu