Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 99 - 100 - 101 (Hết)

Chương 99:
Nỗi khổ cắt tim

“Ca ca!”

Trong màn đêm, mái tóc không được
buộc gọn gàng bay bay theo gió thành một tấm mành đen, đôi mắt tròn to đầy kinh
hoàng trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi chân trắng trẻo không giày không tất dưới
tà váy đang giẫm lên thảm cỏ xanh đẫm sương, chạy về phía trước không chút do dự.

“Linh Nhi, ngươi định đi đâu?” Một
bóng người hờ hững xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt nàng.

“Linh Nhi…” Rất kỳ lạ, Linh Nhi
biết ngay vị đại thúc này không thích việc nàng bỏ đi. “Linh Nhi… muốn đi tìm
ca ca!”

Hắn nhướng mày, nhếch môi lên, “Đại
thúc chẳng phải đã nói sẽ giúp Linh Nhi ư? Nửa đêm canh ba Linh Nhi đột ngột bỏ
đi như thế, muốn đi tìm ở đâu?”

“Nhưng, đại thúc bảo Linh Nhi phải
đợi, Linh Nhi không thể đợi được. Linh Nhi muốn gặp ca ca rồi, ca ca đau lắm, lại
không có ai thổi cho ca ca, Linh Nhi muốn đi…”

“Ngươi đã nhìn thấy ca ca ở đâu?”

“Trong
mơ, trong giấc mơ của Linh Nhi…”

“Chuyện
xảy ra trong mơ, làm sao có thể đúng được?”

“Đúng
lắm, mơ đúng lắm! Giấc mơ của Linh Nhi luôn rất đúng, đại thúc nếu không tin,
có thể đi hỏi đại ca ca!”

Sắc
mặt hắn trầm xuống, “Giờ ngươi hãy nhanh chóng quay vào giường, đừng nghĩ nhiều
tới việc khác.”

“…”
Linh Nhi thoáng co rúm người lại, nhưng rồi lại đứng thẳng lưng, “Linh Nhi muốn
đi tìm ca ca!”

“Ta
không cho phép.”

“…
Đại thúc không cho… Linh Nhi cũng phải đi!”

“Ngươi
dám?!”

Tiếng
thét chói tai vang lên, khiến Linh Nhi từ trước tới nay vẫn luôn được yêu
thương sủng ái mắt mờ sương, nước mắt như sắp trào ra, nhưng lập tức nàng nhăn
mặt, không chịu buông tiếng thút thít, “Linh Nhi muốn đi tìm ca ca, muốn đi!”
Nói rồi, đôi chân nhỏ quay ngoắt, bắt đầu chạy về hướng khác.

Hai
mày hắn cau chặt, ánh mắt rõ ràng rất tức giận, giơ tay chỉ về phía tiểu nha đầu
dám chống lại mệnh lệnh của mình kia, điểm vào gáy nàng.

Linh
Nhi bỗng dưng ngã ngửa về phía sau.

Hắn
nhanh nhẹn phóng người tới, cúi xuống, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đột nhiên bị
hôn mê trên đó vẫn còn đọng vẻ ấm ức, rít qua kẽ răng nói: “Còn tưởng ngươi đã
hoàn toàn thay đổi không còn giống như ngươi ở kiếp trước nữa, nhưng ngươi chỉ thay
đổi vẻ bề ngoài. Liệu ta có nên rút cốt của hai mẹ con ngươi, xem sự ương ngạnh,
phản kháng ấy còn có thể mọc ở đâu ra nữa?”

Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi…

Linh Nhi, ca ca đến rồi, ca ca
đưa Linh Nhi về nhà…

Linh Nhi đừng sợ, ca ca đến cứu
Linh Nhi đây, không kẻ nào được làm hại Linh Nhi của ta. Ác mộng của Linh Nhi bắt
đầu, đến, rồi kết thúc… Hai mắt Thu Hàn Nguyệt đột nhiên mở trừng, môi mấp máy,
sau khi nỗ lực đè nén nội khí công tâm, lại thổ ra một ngụm máu. Rất chính xác,
bắn hết lên vạt áo bào màu ngọc của Thu Quan Vân đang đứng trước đầu giường.

Thu Quan Vân không nói gì, vội
vàng truyền cho hắn một ít chân khí để ổn định tâm mạch, rồi hỏi: “Nhìn thấy gì
rồi?”

Càng về sau, những gì mà Thu Hàn
Nguyệt phải chịu đựng càng trầm trọng tàn khốc, nếu người thi pháp là hắn không
bình tĩnh bàng quan, thì có khi Thu Hàn Nguyệt chưa bỏ cuộc, hắn cũng đã buông
tay. Thế là, Thu Quan Vân lệnh cho mình phải tỉnh táo, lý trí.

“Căn nhà trúc, hoa đào đỏ thắm,
trên chiếc bàn vuông bằng gỗ lim chạm khắc cảnh thôn dã, chiếc gối sứ hình thỏ…
giường mà Linh Nhi ngủ treo rèm san hô đỏ, và màn trướng màu trắng… Tại sao
Linh Nhi không ngủ? Tại sao lại mặc phong phanh đi chân đất chạy ra ngoài, bên
ngoài sương xuống rất dày, sẽ không có lợi cho sức khỏe… Người này là ai? Tại sao
lại đối với Linh Nhi của ta như thế? Buông Linh Nhi ra… á!”

Đột nhiên, cơ thể hắn co giật, sắc
mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu túa ra, hắn thét lên xé gan xé phổi…
nỗi đau khổ như bị cắt tim bắt đầu.

Thu Quan Vân đứng bên thấy khó
lòng chịu được, đôi mắt đẹp nhắm chặt, bịt tai bỏ chạy ra ngoài, tâm trí hoang
mang, vừa hay va mạnh vào người từ ngoài bước vào.

“Ngươi… bị thương rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Thu Quan
Vân đột nhiên mở bừng mắt, “… Ngươi?”

“Trên người ngươi rất nhiều máu…
Ngươi bị thương ở đâu?”

Thu Quan Vân như bị ong đốt, vội
vàng hất bàn tay đang túm cổ tay mình ra: “Bổn thiếu gia bị thương thì liên
quan gì tới ngươi?”

Người kia sững lại, điềm đạm đáp:
“Là tại hạ nhiều chuyện.”

“Hiểu được thì tốt, kẻ nhiều chuyện
nên tránh xa bổn thiếu gia một chút…”

“Quan Vân, không được vô lễ với
Bách tiên sinh.” Một giọng nói yêu kiều cất lên, Vân Thương Hải, Phi Hồ tiên tử
cùng xuất hiện ngay sau đó.

“Bổn tôn đã đánh giá thấp những kẻ
này.”

Trên biển có tiên sơn, được bao
phủ giữa những lớp mây mịt mờ. Mây bay bay, đình đài lầu các lấp ló, quỳnh hoa
ngọc thụ thấp thoáng trong mây. Nổi bật nhất trong đó, là một thân hình cao lớn
đứng trên mây cúi xuống nhìn chúng sinh bên dưới, lúc này, dáng vẻ sắc mặt toát
lên sự tôn quý được tu dưỡng từ ngàn đời vạn kiếp, đột nhiên lên tiếng.

“Chỉ trong một thời gian ngắn đã
tìm ra tung tích, xem ra, bổn tôn đã thật sự đánh giá thấp họ, ngươi nói xem, Uẩn
Sơ?”

Người có tên là Uẩn Sơ đang đứng
bên trái, khuôn mặt thanh khiết, mỏng mày hay hạt, “Có lẽ ngài đã không tung
toàn lực, nếu không, họ có muốn kiếm tìm, cũng đâu dễ dàng như thế?”

“Uẩn Sơ cũng học được cách bợ đỡ
ta rồi sao?” Thân hình cao lớn kia quay đầu lại, như cười như không, “Ngươi chẳng
phải là phụ thừa tả tướng ăn ngay nói thẳng nhất ư?”

“Không phải bợ đỡ, mà là sự thật.
Uẩn Sơ còn biết, đợi khi họ tìm tới nơi rồi, lúc ấy sự trừng phạt của ngài mới
thật sự bắt đầu.”

“Trong trời đất này, người thật sự
hiểu ta, chỉ có mình Uẩn Sơ ngươi.”

Giọng nói ngậm cười này mang ý
tán thưởng, nhưng không khiến người được tán dương vui. Uẩn Sơ sắc mặt nghiêm
trọng, đáp: “Ngài nhất định phải như thế sao?”

“Hử?” Thu lại ánh mắt đang chăm
chú nhìn xuống trần thế, vẻ mặt người đó thoáng kinh ngạc.

“Đáng bị trừng phạt thì đã trừng
phạt rồi, đáng phải trả giá cũng đã trả giá rồi, họ chưa bao giờ thoát được. Tại
sao ngài không tha cho họ một đường sống, tha cho họ lần này?”

“Uẩn Sơ là phụ thừa tả tướng của
bổn tôn, nay cũng là người bạn duy nhất mà bổn tôn có thể trút bầu tâm sự, đến
ngươi cũng không chấp nhận được hành động của bổn tôn sao?”

“Bất luận là tranh thần, hay là
chí hữu, Uẩn Sơ cũng đều sẽ thẳng thắn với ngài.”

“… Tốt lắm.” Người đó chầm chậm gật
đầu, chầm chậm quay người, ánh mắt tập trung vào một chỗ, lạnh lùng. “Ngay cả Uẩn
Sơ cũng đã bắt đầu bảo vệ các ngươi rồi, bổn tôn rất tức giận đấy. Bổn tôn phải
nghĩ xem, nên tiếp tục vở kịch lớn này thế nào để giúp bổn tôn hả giận.”

Uẩn Sơ thất kinh, mở miệng định
nói, nhưng rồi đột nhiên dừng lại: Giờ mà khuyên can tiếp, thì chẳng khác nào
thêm dầu vào lửa, tất cả đành phải trông chờ vào tạo hóa của họ thôi.

“Cảnh sắc thế này, cách bố trí
này, trong tam giới cũng chỉ có nơi ấy mà thôi.” Nghe Thu Quan Vân tường thuật
lại, Phi Hồ tiên tử nói.

“Tiên tử biết Linh Nhi đang ở
đâu?” Thu Quan Vân vui mừng,

“Những miêu tả đó đã đủ chưa? Có
cần phải thi pháp thêm không?”

“Chưa đủ.” Phi Hồ tiên tử chau
mày không nói, Vân Thương Hải thở dài: “Ngươi phải thi triển tới bước cuối
cùng, chính là để Hàn Nguyệt liên hệ được với Linh Nhi, chúng ta mới có thể tìm
ra con đường đưa Linh Nhi tới đó. Bước này là bước hao tổn công lực của ngươi
nhất, còn Hàn Nguyệt… hồn phách xuất khướu, phải dùng toàn bộ tinh lực thì
không nói, nhưng khi hồn phách quay trở lại thể xác, hắn sẽ phải chịu nỗi đau
tan xương nát thịt khó tưởng tượng. Ta có thể giúp ngươi một tay, nhưng Hàn
Nguyệt… đành dựa vào khả năng của hắn vậy, haizzz…”

Chương 100:
Trái tim thiêu đốt

“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi,
Linh Nhi____”

“… Ca ca?” Linh Nhi đang nằm trên
giường bỗng bật dậy, lắc lắc cái đầu nhỏ, lắng nghe xem tiếng gọi vừa rồi là ảo
hay thật?

“Linh Nhi, ta ở đây, tới đây!”

“Ca ca!” Nàng đi ra phòng ngoài,
mở tung hai cánh cửa, người đứng bên ngoài cửa kia chẳng phải là Hàn Nguyệt ca
ca luôn quấn lấy nàng trong mơ hay sao? “Ca ca, ca ca…”

“Linh Nhi cứ đứng đó, đừng tới chỗ
ta vội!” Thu Hàn Nguyệt giật lùi một bước, tránh vòng tay của tiểu nha đầu.

“Ồ!” Linh Nhi xưa nay vẫn rất
nghe lời phu quân, ngoan ngoãn đứng khựng lại, lo lắng hỏi: “Ca ca… không cho
Linh Nhi ôm ca ca, có phải là giận Linh Nhi rồi không?”

Thu Hàn Nguyệt chăm chú nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình đang nhung nhớ tới phát cuồng kia, dịu giọng đáp:
“Ca ca không giận Linh Nhi…” Ánh mắt tham lam quấn quýt lấy tiểu thê tử không rời,
đột nhiên, mặt hắn biến sắc, nghiêm giọng hét: “Quay vào phòng cho ta!”

“… Ca ca!”

“Mau đi giầy và tất vào!” Giờ trời
đang lạnh thế này, tiểu nha đầu lại dám đi chân không ra ngoài, đương nhiên
đáng đánh đòn! “… Ồ ồ!” Linh Nhi vội vàng chạy vào phòng, đi đôi tất hồng được
đặt gọn gàng trên giường vào, xỏ giầy, rồi lại chạy ra. “Ca ca, Linh Nhi đi
xong rồi, ca ca không giận nữa, không giận nữa nhé.”

Tiểu nha đầu này… Thu Hàn Nguyệt
nhướng môi lên, cố gắng để nụ cười của mình vẫn giống như ngày thường, “Linh
Nhi có khỏe không?”

“Ừm, khỏe… không, không khỏe lắm.”

“Không khỏe thế nào?”

“Linh Nhi cũng nhớ…” Nàng… Hự! Đột
nhiên tim đập thình thịch, hắn ôm ngực, một tiếng hự nhẹ ép nỗi đau lại.

“… Ca ca đau ở đâu?!” Khuôn mặt hồng
hào của Linh Nhi biến sắc, bước tới trước một bước.

“Đứng im đừng cử động… ca ca hỏi
nàng vài câu, nàng phải trả lời cho thật, hiểu không?”

“… Vâng.”

“Nàng có thích nơi này không?”
“Thích…”

“Thích?” Trái tim hắn thắt lại.

“Nhưng, không có ca ca, thì không
thích.”

“… Thật không?” Đôi mắt hắn sáng
lên. “Nếu ca ca muốn đưa Linh Nhi đi, Linh Nhi sẽ đi chứ?”

“Đi đi, Linh Nhi muốn đi với ca
ca, ca ca đi đâu, Linh Nhi sẽ đi đấy!”

Sự kiên định không chút do dự
này, chính là thứ hắn cần, “Vậy, đợi lát nữa ta gọi Linh Nhi đi theo ta, Linh
Nhi nhất định phải đi theo!”

“Giờ đi luôn nhé…”

“Đi đâu?”

“Đi về nhà của chúng ta… Đại
thúc?”

Người vừa hỏi, chầm chậm bước tới,
gió thổi áo bay, tóc thướt tha, thần tiên một vẻ, chẳng mấy chốc đã tới bên
Linh Nhi, mắt mày cùng cười, giọng vui vẻ: “Linh Nhi muốn đi đâu?”

“… Linh Nhi… Linh Nhi muốn đi
cùng ca ca!” Bàn tay nhỏ nắm lại, lo sợ, thận trọng lên tiếng.

Người đó mặt buồn bã: “Linh Nhi
không phải đã hứa ở lại với ta sao?”

“Ừm…”

“Chuyện đã hứa thì phải làm được,
nếu không không phải đứa trẻ ngoan, Linh Nhi hiểu không?”

“Linh Nhi hiểu…”

“Vậy Linh Nhi định thất hứa ngay
bây giờ sao?”

“Linh Nhi…”

Sự đau đớn trong tim càng ngày
càng kịch liệt, đau đớn tới mức ngay cả thở cũng khiến nó nhói lên, mà điều khiến
Thu Hàn Nguyệt buồn bực nhất bây giờ là, lúc này hắn không thể lên tiếng để cho
tiểu thê tử bất kỳ lời khuyên nào.

“Tiểu tẩu tử cần phải tự nguyện
tuyệt đối theo huynh quay về, như thế mới khiến ‘Sảo hồn đại pháp’ phát huy được
uy lực mạnh nhất, mới có thể đoạt được người từ tay vị chí tôn của tam giới
kia. Đương nhiên, Hàn Nguyệt ca ca càng nhẫn nại, thì nỗi đau đớn mà hồn phách
phải chịu càng mãnh liệt. Nếu huynh không chịu đựng được, nhớ dùng ngón trỏ của
tay trái viết hình dấu thập lên lòng bàn tay phải, ta sẽ đưa huynh về…”

Dấu thập đó, được diễn tập đi diễn
tập lại khi linh hồn, cơ thể phải chịu sự giày vò đau đớn, rất muốn tuân theo sự
sai khiến của cơ thể mà viết vào lòng bàn tay phải… Pháp thuật của Vu giới tại
sao lại kỳ lạ như vậy? Chẳng phải nói khi hồn phách rời khỏi cơ thể, thì sẽ
không còn gì nữa, sẽ không còn cảm giác gì nữa mà? Tại sao lại bắt hắn chịu đựng
sự giày vò này?

“Linh Nhi muốn về cùng ca ca, về
nhà của chúng ta!” Phía bên này, Linh Nhi đã ngập ngừng, nhưng khẳng định đáp lời.

Những lời ấy, giống như làn nước ấm
ào vào trong trái tim hắn, làm dịu nỗi đau, hắn nhướng môi lên, định mỉm cười với
tiểu thê tử, nhưng lực bất tòng tâm…

“Ca
ca làm sao thế? Ca ca cười như rất đau đớn ấy, ca ca đau ở đâu?”

Linh
Nhi tiến lại gần, bất đắc dĩ, hắn phải phản lại mong muốn của trái tim mình, giật
lùi về phía sau thêm bước nữa.

Người
kia bỗng mở miệng nói: “Hắn làm sao ư? Hắn đang phải chịu đau, vì ngươi, hắn
đang phải chịu nỗi đau đớn lớn nhất trên thế gian này. Linh Nhi, nếu ngươi yêu
người này như thế, sao ngươi nỡ?”

“Ta…”

“Nếu
ngươi đi theo hắn, thì hắn còn phải chịu đau đớn nhiều hơn, ngươi có nhẫn tâm
không?”

“Ta…”

“Nếu
ngươi rời khỏi đây, hại hắn phải chịu khổ, mà cũng bỏ lại ta cô độc, ngươi nhẫn
tâm làm được việc ấy sao?”

“Ta…”

Thấy
vẻ mặt Linh Nhi ngày một hoang mang, Thu Hàn Nguyệt không thể kìm nén được nữa,
định mở lời, nhưng đột nhiên ngực như bốc cháy, những ngọn lửa rừng rực thiêu đốt
từng thớ thịt hắn…

“Ca
ca!”

“Nếu
ngươi chạm vào hắn, hắn sẽ mãi mãi biến mất tại chỗ này.” Người kia nhắc nhở.

Linh
Nhi đang định lao về phía Thu Hàn Nguyệt, bỗng khựng lại.

“Ngươi
muốn cứu hắn không khó, an tâm ở lại đây là được.”

“Ta…”

“Nếu
không muốn, thì hãy đi theo hắn đi, để nhìn hắn vì ngươi mà chịu khổ, vì ngươi
mà mất mạng…”

“Dương
Hạo!”

Nghe
thấy tiếng quát ấy, môi người kia nhếch lên cười: Người nên xuất hiện, cũng xuất
hiện rồi.

“Các
hạ là chủ của tam giới, là bậc chí tôn, tại sao lại không chịu tha cho vãn bối?”
Phi Hồ tiên tử hỏi.

Trước
căn nhà trúc, vốn là một khoảng đất trống, cỏ mọc rậm rạp, lúc này vì sự xuất
hiện một một nam một nữ, dung mạo tuyệt thế, mà bỗng trở nên rạng rỡ huy hoàng
hơn. Nhưng không khí quanh đây lại không được đẹp đẽ thơ mộng như cảnh tượng của
nó.

Thiên
đế Dương Hạo, trong thời kỳ đen tối nhất, tam giới hỗn chiến, máu chảy thành
sông, hắn đã đắc thành đại đạo sau khi trải qua muôn ngàn kiếp nạn, trở thành
chủ của tam giới, lập ra thiên địa đại luật, tạo ra thứ tự sinh tồn trong tam
giới, lúc này, đang nhàn nhã ung dung, tay chắp sau lưng đứng đó. Còn người vừa
hét lên chính là Phi Hồ tiên tử.

“Bổn
tôn cho rằng, với ngạo khí của nàng, thì phải nên đến đây một mình mới phải.”

“Ngài
định thế nào mới chịu tha cho Linh Nhi đi?” Rõ ràng, Phi Hồ tiên tử không hứng
thú với đề tài mà người kia vừa khơi gợi.

“Bổn
tôn đã bao giờ nói không cho cô nương Linh Nhi đi đâu?” Dương Hạo giọng rất nhạt,
chậm rãi: “Là Linh Nhi hiểu được đại cục, hiểu được tính mạng phu quân đang
nguy hiểm, nên không muốn manh động. Ta nói có đúng không, Linh Nhi?” Linh Nhi
cúi đầu không đáp.

“Linh
Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.”

“Mẹ…”
Linh Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài, Linh Nhi muốn nhào vào lòng mẹ mà
khóc mà trút hết mọi ấm ức tủi hờn, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc đang nhìn
chằm chằm vào mình kia ngăn lại: Tính mạng của ca ca, đang nằm trong tay mình,
phải làm thế nào, làm thế nào?

Chương 101: Chỉ còn mênh mang

“Nói
cho mẹ biết, con có muốn đi cùng với ca ca của con không?”

“Muốn…
nhưng, Linh Nhi không muốn ca ca chết, cũng không muốn ca ca bị đau, ca ca rất
đau, Linh Nhi buồn lắm…” Bàn tay nàng đưa lên quệt những giọt nước mắt, một tay
đưa lên chỉ về phía Thu Hàn Nguyệt đang được Thu Quan Vân và Bách Diêu đỡ. “Mẹ
có thể cứu ca ca, đúng không?”

Phi
Hồ tiên tử không thể gật đầu. Lúc này chỉ cần bất kỳ một lời dỗ dành khuyên nhủ
nào được thốt ra, thì sẽ khiến bao công lao trước đó của Sảo hồn đại pháp sẽ đổ
sông đổ bể.

“Linh
Nhi chỉ cần cho mẹ biết, con có muốn sống cùng ca ca không thôi?”

“…
Linh Nhi không muốn… Linh Nhi không muốn ca ca chết… hu hu hu…” Hai tay che mặt,
nghẹn ngào khó nói.

Tình
này cảnh này, khiến trái tim những người yêu thương tiểu nha đầu như tính mệnh
như bảo bối đau xé như bị dao cắt, đứt ruột đứt gan. Phi Hồ tiên tử mặt trắng bệch
như màu tuyết, hỏi: “Linh Nhi muốn ở lại đây không?”

“…
Không, không muốn!” Linh Nhi vừa khóc vừa la, “Linh Nhi không muốn rời xa ca
ca, không muốn không được gặp mặt ca ca nữa!”

“Cao
minh.” Dương Hạo khẽ vỗ tay. Không hỏi trực diện, cũng không dỗ dành dụ dẫn, hỏi
thế này, thật hết sức cao minh.

“Vậy,
nếu ca ca của con rời khỏi đây, thì con sẽ lựa chọn thế nào?”

“Linh
Nhi sẽ đi theo…” “Đi theo, nhìn hắn chết đi sống lại thế nào, rồi lại thật sự
chết đi như thế nào ư?” Dương Hạo điềm đạm cất tiếng hỏi.

“…
Không, không muốn!” Linh Nhi ngẩn người, kịch liệt lắc đầu. “Ca ca không thể bị
đau, không thể chết, Linh Nhi… Linh Nhi…”

“Linh
Nhi.” Cho dù tiếng gọi đó rất yếu ớt, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của tiểu
nha đầu. “Linh Nhi nhìn ca ca này.”

Nhìn
ca ca… Linh Nhi nghe vậy thì quay lại, ngây ngô, ngờ nghệch, chăm chú nhìn hắn,
như trong trời đất này, ngoài việc nhìn ca ca như thế ra, những việc khác không
hề quan trọng nữa.

“Ca
ca, ca ca, ca ca…” Bàn chân nhỏ do dự dịch về phía Thu Hàn Nguyệt, từ chậm tới
nhanh, rồi vội vàng chạy về phía người đàn ông có ánh mắt dịu dàng ấm áp nhất
thế gian ấy.

Sau
lưng nàng, tiếng hét của Dương Hạo vang lên đuổi theo: “Ngươi muốn hắn chết?”

“Không
muốn!” Linh Nhi đột ngột quay đầu, đôi mắt to long lanh nước, không hề có chút
bàng hoàng hoang mang nào. “Nhưng, Linh Nhi không muốn rời bỏ ca ca hơn!”

“Vì
muốn được ở bên hắn, mà ngươi để hắn phải chết vì ngươi?” Giọng nói đó lạnh
lùng vang lên.

“Ca
ca đau, Linh Nhi sẽ chăm sóc cho ca ca, không để ca ca đau. Ca ca… Linh Nhi muốn
ở bên cạnh ca ca… cho dù là đi tới đâu, Linh Nhi cũng vẫn ở bên ca ca!”

“Ngươi…”
Đáy mắt Dương Hạo lóe lên những tia nhìn sắc lẹm. “Các ngươi cho rằng chỉ dựa
vào lũ phàm nhân các ngươi, mà có thể đưa người đi khỏi bàn tay của bổn tôn ư?
Bổn tôn hôm nay sẽ…”

“Hạo
Hạo ~ ~” Hắn ngẩn ngơ.

“Hạo
Hạo làm như vậy là không đúng rồi.”

Đôi
bàn tay trong ống tay áo bỗng dưng nắm chặt.

“Hạo
Hạo, ngươi rất ngốc, trước kia ngươi ngốc nghếch, giờ vẫn còn rất ngốc…”

“…
Im miệng!” Không thể nhẫn nhịn được nữa, Dương Hạo quay người lại, đôi mắt tức
giận trừng trừng nhìn về bóng hai người đang đi lại phía mình, “Sao ngươi lại tới
đây?”

“Ta
à, là…” Nương tử nói, không cần phải nói quá nhiều lời với

Hạo
Hạo, chỉ nói những gì nên nói. “Chi Tâm rất nhớ Hạo Hạo mà.”

“Ngươi…
Người này, sao cái tật xấu đó vẫn chưa bỏ, bao nhiêu năm trôi qua, vẫn giọng điệu
ấy? Ngươi luân hồi chuyển thế ở phàm gian, lẽ nào khi xuống địa ngục người ta
không cho ngươi uống canh Mạnh Bà? Sao ngươi còn nhớ ta?”

“Có
uống mà, nhưng Chi Tâm nhìn thấy Hạo Hạo là liền nhớ ra Hạo Hạo, Hạo Hạo đừng
lo, Hạo Hạo là bạn tốt của Chi Tâm,

Chi
Tâm sẽ không quên Hạo Hạo đâu.” “…” Ta phải lo thế nào đây?

“Hạo
Hạo vừa rồi làm rất không đúng, rất không tốt.”

“Không
tốt? Không đúng?” Dám trách cứ bậc chí tôn của tam giới như vậy, cho dù ngươi
là… cố nhân, bổn tôn cũng có cách trị ngươi! “Không tốt không đúng thế nào?”

“Hạo
Hạo rõ ràng không muốn nói như thế làm như thế, nhưng lại vẫn nói thế làm thế,
đấy là ngốc nghếch, vì vậy không đúng, không tốt!”

“…”
Bổn tôn làm cái việc ngu ngốc ấy bao giờ?

“Ngài
nhìn đi, Hạo Hạo rõ ràng rất thương Linh Nhi, còn muốn làm cho nó khóc, Hạo Hạo
rõ ràng rất muốn được ở bên Phi Hồ tiên tử, nhưng vẫn ra sức chọc giận Phi Hồ
tiên tử, chẳng phải là rất ngốc hay sao?”

“…”
Đôi mắt phượng của hắn trợn trừng, “Suy đoán ngông cuồng, mở miệng nói bừa, bổn
tôn phải trừng trị ngươi…”

“Hạo
Hạo giận rồi sao? Là bởi vì bị Chi Tâm nhìn thấu tâm can rồi phải không?” Chi
Tâm, Lương Chi Tâm, trải qua năm tháng, đã không còn là thiếu niên với diện mạo
mĩ miều năm đó nữa, nhưng vẫn có khuôn mặt của một mĩ nam tử khiến người khác
nhìn mà say, bước lại, thân thiết vỗ vai cố nhân, “Hạo Hạo đừng xấu hổ mà, bị
Chi Tâm nhìn thấu tâm can cũng có gì đâu, Chi Tâm không cười ngài, mà sẽ giúp
ngài, sẽ không để ngài giống như rất lâu rất lâu rất rất lâu trước kia, làm cái
việc ngốc nghếch, sau đó vùi mình vào chăn mà khóc lóc mà ân hận.”

“…”

“Đã
lâu như thế rồi, những người muốn thân thiết muốn yêu thương ngài nhiều như vậy,
nhưng ngài chỉ cùng Phi Hồ tiên tử sinh ra một mình bảo bối Linh Nhi, đủ biết
ngài yêu thương họ tới mức nào, đừng xấu hổ, cười lên nào, cười một cái sẽ thoải
mái hơn đấy…”

“…”

Khi
cả đoàn người ra khỏi kết giới, quay đầu lại nhìn chỉ thấy mây vờn quấn quýt,
và biển mênh mông, như vừa trải qua một giấc mộng, không dám tin vào mắt mình.

“Chuyện
thật sự đến đây là kết thúc ư?” Đế vương Hồ giới xưa nay vẫn tự tin ung dung,
mà giờ cũng phải cất giọng nghi ngờ hỏi.

“Vị
đó thật sự buông tay như vậy sao?” Thu Quan Vân bóp trán, “Vậy trước đó bày đủ
mọi kế sách giày vò đau khổ để làm gì?”

“Khổ
sở nghĩ kế sách mấy trăm năm, khổ sở theo dõi mấy trăm năm, giờ lại dễ dàng từ
bỏ vậy sao?”

Vân
Thương Hải chau mày khẽ lẩm bẩm.

“Các
vị xin cứ yên tâm.” Mĩ phu nhân La Chẩn, dung mạo duyên dáng mỉm cười nói: “Có
Chi Tâm nhà ta ở đây, có xảy ra nhiều bất ngờ thế nào cũng không cần lo lắng.
Chính vì điểm này, nên ta mới nén đau thương mà cho vị tôn giả đó mượn Chi Tâm
vài ngày, để chàng ở đó cùng cố nhân ôn lại chuyện cũ.”’

“Việc
này…” Vân Thương Hải đảo mắt sang nhìn Phi Hồ tiên tử nãy giờ vẫn im lặng. “Nếu
sự xuất hiện của vị thông gia nhà chúng ta có công hiệu thần kỳ như vậy, tại
sao tiên tử không mời hắn ra mặt ngay từ đầu?”

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Phi
Hồ tiên tử trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp: “Mọi chuyện đều phải do duyên, duyên
chưa tới, thì việc khó thành.”

La
Chẩn gật đầu: “Câu này có lý, không có tình cảm kiên định chung thủy của Linh
Nhi làm bệ phóng, thì dù Chi Tâm nhà ta xuất hiện, e cũng chẳng được công hiệu
như thế.”

“Đúng!”
Thu Quan Vân vỗ tay reo lên. “Trong việc này, thì mấu chốt quan trọng nhất
chính là Thu Hàn Nguyệt và tiểu tẩu tử, nếu tình cảm giữa họ không vững, không
sâu, ý chí không kiên định, thì những người ngoài như chúng ta cũng chẳng giúp
ích được gì nhiều!”

“Thật
chẳng mấy khi, nha đầu điên khùng nhà ta mà cũng nói được một câu có tình có lý
như vậy.” Vân Thương Hải che miệng cười.

“Có
quan trọng tới đâu, thì cũng không thể qua cầu rút ván chứ! Nhìn hai người họ
kìa, bỏ mặc những đại công thần vì giúp họ mà tới là chúng ta đây, chỉ mải dính
chặt lấy nhau chàng chàng thiếp thiếp, bảo chúng ta phải làm sao bây giờ? Sớm
biết thế này, ta không nên cho Hàn Nguyệt ca ca ăn Xá Lợi Châu mà Phổ Hiền đại
sư tặng, xem huynh ấy còn sức đâu mà ôm tiểu tẩu tử chặt như tên háo sắc thế
kia!”

Không
hẹn mà mọi người cùng phá lên cười, không hẹn mà cùng hướng mắt về phía cặp
uyên ương kia.

Đúng
như những lời bất bình của Thu Quan Vân, hai người mười ngón tay đan chặt, dính
lấy nhau, hoàn toàn không còn biết đến trời đất, biết đến xung quanh, trong mắt
chỉ có nhau.

“Ca
ca, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, được không?”

“Được.”

“Ca
ca, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được không?”

“Được.”

“Ca
ca, chúng ta sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long, được không?”

“Được.”

“Ca
ca…”

Cho
dù tiểu nha đầu có nói một nghìn lần một vạn lần những lời như thế, hắn nghe
mãi vẫn không thấy chán; cho dù phía trước vẫn còn vụ án mất mạng của Nghiêm
Triều Tông chưa được giải oan, hắn cũng chẳng thấy phiền não. Quan trọng là,
quan trọng nhất là, nàng đã ở trong vòng tay hắn, có được chỗ dựa này, thì mưa
gió bão bùng ngoài kia, hắn chẳng hề sợ khi phải đối mặt.

Đây
chính là…

Thành
chủ phong lưu hồ ly ngốc nghếch yêu kiều, viết nên mối tình nhân – hồ mãi mãi
không dứt.

Nguyện
cho những người nhân duyên trong thế gian này đều kết quả ngọt.

Thiên
trường địa cửu cũng có lúc tận, chỉ có triền miên yêu thương mới không bao giờ
kết thúc.

Những
người yêu nhau trong thiên hạ đều được thành đôi.

_________HẾT_________

Thực
hiện bởi

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Sienna
- Du Ca

(Duyệt
– Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3