Hoa miêu miêu (Tập 2) - Chương 49
Chương 49: Đêm vui vẻ
Hải Dương đã ngất ngây thấy Hướng Thanh
quay về thì lập tức nhào đến ôm chặt không buông, miệng còn lải nhải kể lể, tôi
phẫn nộ chạy lại gần, đá mạnh hắn, khiến hắn đau la oai oái.
Những người khác đều lục tục đứng lên,
một lần nữa kính rượu Hướng Thanh, Hướng Thanh thực sự không uống nổi nữa, suýt
thì nôn ra. Tôi vội vàng pha một cốc trà đặc cho chàng giải rượu, và ra lệnh
cho tất cả mọi người không được mời chàng nữa.
Tiểu Tử ngoan ngoãn giúp tôi cho một ít
bột hoa tỉnh rượu vào trà, sau đó tò mò hỏi:
“Hướng Thanh đại nhân, ngài đi đâu uống
rượu thế?”
Nhắc tới câu hỏi này thì Hướng Thanh đột
nhiên đỏ mặt, chàng nắm tay tôi nói:
“Ca ca của nàng thật quá đáng, huynh ấy
đưa ta tới Túy Hồng Lâu uống rượu hoa.”
“Ồ, rượu hoa ngon không?” Tôi tò mò hỏi.
“Làm sao mà ta uống được loại rượu đó!” Hướng Thanh xấu hổ nói. “Nhìn thấy đám nữ nhân đó là ta vội vàng
kéo ca ca của nàng ra ngay. Huynh ấy sống chết không chịu, còn ôm lấy cột, thế
là chúng ta một người kéo một người giữ, không cẩn thận làm đổ cả Túy Hồng Lâu,
lằng nhằng với lão chủ rất lâu, sau đó ca ca nàng phải đền tiền, nếu không bọn
ta chẳng thể về nhà được.”
“Không sao, ca ca của thiếp nhiều tiền lắm, vợ bé của huynh
ấy càng giàu hơn, hơn nữa đã muốn đi thì đám người kia cũng không giữ lại
được.” Tôi an ủi chàng, để chàng không phải lo lắng.
Thiếu Chúng đã say mơ màng, hắn ngẩng đầu lên giễu cợt Hướng
Thanh:
“He he… nam nhân… nam nhân đại trượng phu, uống rượu hoa có
gì mà to tát đâu, bọn tôi khi hạ phàm làm nhiệm vụ, thi thoảng cũng uống vài
ngụm.”
Lời còn chưa dứt, một li rượu đã ném thẳng vào đầu hắn, Tiểu
Tử giận điên người, lao tới như một con hổ, nhéo tai hắn quát:
“Chàng dám giấu thiếp đi uống rượu hoa?”
Thiếu Chúng đau quá, lập tức bịt tai lại hét:
“Đồ đanh đá, sao lại mạnh tay thế! Á á á! Đừng nhéo nữa! Ta
nhận lỗi! Tuy là uống rượu hoa nhưng ta chưa tìm cô nương nào để làm chuyện có
lỗi với nàng mà! Mau buông tay ra!”
“Chàng lừa ai hả? Nói là ra ngoài làm nhiệm vụ! Vậy mà lại
làm cái việc này! Hôm nay thiếp không tha cho chàng đâu!” Tiểu Tử hất đổ một
cái ghế, chuẩn bị tiến hành bạo lực gia đình.
Tôi thấy tình thế không bình thường thì vội vàng lao tới, bảo
vệ cái ghế và mỉm cười:
“Cô định đánh người thì ra ngoài cửa lấy thanh củi, dụng cụ
trong nhà ta đều là tự tay Hướng Thanh làm, làm hỏng thì tiếc lắm.”
Tiểu Mao lại còn chu đáo mang vũ khí đến cho Tiểu Tử, Thiếu
Chúng bị đánh lăn lê bò càng mà vẫn không dám đánh trả, miệng chỉ hét lên:
“Tiểu Mao, ngươi là tiểu tử chết tiệt, lần sau thúc thúc
không cứu ngươi nữa! Tiểu Tử dừng tay đi! Những gì ta nói là thật mà, ta tuyệt
đối không đi tìm những nữ nhân khác.”
“Chàng mà dám ra ngoài tìm một nữ nhân thôi thì lão nương sẽ
tìm cả trăm nam nhân ngay! Cho chàng thành con bò mọc sừng luôn!” Tiểu Tử càng
đánh càng hăng, vẫn không buông tha.
Hai người họ đánh nhau rất kịch liệt, chúng nhân đều chỉ mỉm
cười tránh đi, duy chỉ có Đường Tam Tạng là cố gắng khuyên nhủ điều gì đó. Tôi
vô cùng căng thẳng, chỉ sợ bị hỏng mất món đồ nào trong nhà, bèn lập tức chuyển
hết những đồ đạc quan trọng ra ngoài cửa.
Lúc này thì hình như Trư Bát Giới hiểu hết mọi chuyện, hắn
vừa than Thiên Giới cũng có người xấu, vừa ra sức ăn uống, hai mắt liên tục
nhìn về phía Hàn Kính, rồi bớt chút thời gian để hỏi han về Hằng Nga.
Hàn Kính chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn, sau khi lườm hắn một
cái, bèn kéo Tiểu Trà và Bách Tài ra dưới gốc cây ngoài sân và bắt đầu xem bói.
“Hàn Kính tỉ tỉ, tỉ là thần tiên, chắc chắn là bói giỏi lắm.”
Tiểu Trà cười nịnh nọt. “Chi bằng tỉ bói cho muộn xem khi nào có vận đào hoa,
mấy người, trượng phụ tương lai là ai? Đẹp trai không? Có tiền không?”
Bách Tài cười nói:
“Muội lại còn đòi một đống hoa đào cơ à? Tham lam quá.”
“Tỉ không hiểu đâu.” Tiểu Trà cười đùa với nàng ta một lúc,
rồi lại quấn lấy Hàn Kính thỉnh cầu.
Hàn Kính lấy chiếc gương đồng dùng để xem nói ra, đặt tay lên
mặt gương, một lúc sau mới chầm chậm lắc đầu:
“Không hay lắm.”
“Sao ạ?” Tiểu Trà trở nên hồi hộp.
Hàn Kính giải thích cho nàng ta:
“Vận đào hoa của muội sắp đến rồi, trong đời này chỉ có một
bông. Trượng phu không cao lắm, cũng không đẹp trai, tính tình khó chịu, tuy
rằng có tiền nhưng lại rất keo kiệt. Hơn nữa lại đối với muội không tốt, ngày
nào cũng đánh cũng chửi, gây khó dễ cho muội, cuộc sống này… khó sống lắm.”
“Thê thảm vậy sao?” Tiểu Trà biến sắc, không lâu sau thì hằn
học nói. “Quả nhiên nam nhân đều không phải người tốt, cùng lắm thì cả đời này
muội không cần nam nhân nữa! Tóm lại thà chết chứ không cưới loại nam nhân khốn
kiếp như vậy!”
Bách Tài an ủi:
“Đừng có để bụng, Hàn Kính có lúc bói chỉ đúng tám phần
thôi.”
Hàn Kính lạnh lùng nói:
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Ừ.” Tiểu Trà hình như cũng chẳng để bụng những lời họ nói,
chỉ lẩm bẩm một mình:
“Nữ nhân thì phải tự cường, cùng lắm thì mình mở một cửa tiệm
nào đó để kiếm tiền sinh sống, thanh lâu có lẽ là kiếm được nhất?”
Bách Tài nghe nói đến chủ đề làm ăn là lập tức xen vào:
“Thanh lâu với sòng bạc đều dễ kiếm tiền nhất, tiếc là ở trên
Thiên Giới không cho chúng ta hạ phàm mở tiệm, nếu không thì chắc chắn ta sẽ mở
một cái.”
Ba người hứng khởi trò truyện với nhau, trong phòng thì Thiếu
Chúng đã bị Tiểu Tử đánh ngất, Hải Dương phớt lờ lời kêu cứu của hắn, chỉ trao
đổi với Hướng Thanh kinh nghiệm thu phục yêu quái. Đường Tam Tạng khuyên chán
không ăn thua, bèn cáo từ định tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi bèn sắp xếp cho ông ta
tới phòng của Ngân Tử.
Không bao lâu sau thì trời sáng, mọi người thấy thời gian đã
muộn bèn cáo từ ra về, người say, người tỉnh, người ngất ngây cùng bay lên
trời, người cưỡi bạch mã còn chưa tỉnh, đồ đệ của ông ta là Trư Bát Giới ngủ
ngon lành trong bếp, Sa Ngộ Tĩnh thì vào phòng chứa củi, Tôn Ngộ Không không có
vẻ gì là mệt mỏi, thế là ép họ dậy, tiếp tục đi về phía tây, để lại một đống đồ
bẩn thỉu khắp phòng cho tôi dọn dẹp.
Hướng Thanh tửu lượng kém nên đã ngủ từ lâu, Tiểu Trà bị Bách
Tài xúi giục cũng uống một li rượu cáo biệt, giờ rượu mới ngấm, chắc cũng ngất
ngư, nàng ta ngồi ở bậc cửa khóc tu tu, vừa khóc vừa nói những câu mà tôi chẳng
hiểu. Nàng ta nói mình mới tốt nghiệp cấp hai, bị cái gã nào đua xe đâm phải,
bây giờ chắc chắn cha mẹ đang đau lòng vì cái chết của mình, lại nói nàng ta
rất nhớ bằng hữu và bạn học, xuyên không thì sao, chẳng có gì hay cả, xui xẻo lắm…
Nàng nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ máy tính, nhớ KFC, nhớ bánh ga tô, nhớ
cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong… Nhưng không về được nữa… Nàng muốn về nhà, nàng
không muốn ở đây…
Tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng thấy nàng ta buồn như vậy
thì cũng hơi bất nhẫn, tim tôi bất giác mềm xuống, thế là lại gần ôm đầu nàng
ta an ủi rất lâu, cho tới khi tiếng khóc ngừng lại và nàng ta mệt mỏi ngủ thiếp
đi.
Tiểu Mao cũng mệt quá nên đi ngủ từ sớm, tôi vào phòng Hướng
Thanh, thấy chàng nằm trên giường quên cả tháo giày, bèn cởi áo và cởi giày
giúp chàng, quay lại nhìn gương mặt ngủ say của chàng, trong lòng thầm cảm thấy
hạnh phúc, thế là tôi bò lên giường, thơm mấy cái lên má chàng, quả nhiên là
ngủ say không hay biết gì.
Ừm, ngộ nhỡ lúc này có kẻ xấu tới thì làm thế nào? Tôi phải ở
lại đây để bảo vệ chàng. Tìm cho mình một lý do thiên kinh địa nghĩa, tôi vui
vẻ cởi bỏ y phục, ngủ bên cạnh chàng.
Nhịp tim của chàng nghe còn hay hơn tiếng tiên nhạc, vòng tay
của chàng còn ấm áp hơn cả cái chăn, tôi hôn lên má chàng, nhẹ nhàng ôm hông
chàng và cũng mơ màng chìm vào giấc mộng. Nhưng đã quá nửa đêm nên tôi ngủ
không ngon, hình như còn đá cả chăn…
Hôm sau là một ngày nắng, mặt trời rọi thẳng vào cửa sổ, ánh
nắng rực rỡ đánh thức tôi khỏi giấc mộng đẹp. Dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi phát
hiện ra chăn rơi dưới đất, Hướng Thanh vẫn đang nằm trong lòng tôi, hơi thở của
chàng đều đều, dường như ngủ còn sâu và ngon giấc hơn tôi. Gương mặt chàng ánh
lên vẻ dịu dàng, có lẽ cũng đang nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Tôi trở mình ngồi lên thân hình khỏa thân của chàng, đưa ngón
tay ra vuốt trán chàng, chầm chậm xoay mấy vòng, rồi lại men theo lông mày,
sống mũi trượt xuống, dừng lại trên môi chàng, mỉm cười đẩy đẩy, thấy chàng
không tỉnh lại, thế là tôi cúi xuống hôn, dùng lưỡi cuốn nhẹ đôi môi chàng, rồi
chầm chậm đưa lưỡi vào bên trong.
Cuối cùng Hướng Thanh cũng tỉnh lại, chàng mơ màng mở mắt ra,
tôi thấy thế lập tức trèo xuống khỏi người chàng, chàng dụi mắt, hình như thần
trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi:
“Mặt trời đã to thế kia cơ à, hôm nay ta ngủ quên mất, giờ
này là giờ nào?”
“Sắp trưa rồi.” Tôi vội vã đáp.
“Ồ.” Hướng Thanh nhắm mắt vào một lát, rồi đột ngột mở bừng
ra, “Sao nàng lại ở trên giường của ta?”
“Hôm qua thiếp ngủ với chàng mà.” Tôi vừa nói vừa ngọ nguậy
trong lòng chàng.
Ánh mắt của Hướng Thanh trượt từ mặt tôi xuống dưới, chàng im
lặng trong giây lát rồi đột nhiên quay đầu đi, nhìn vào vách tường ra lệnh.
“Mau… mau mặc y phục vào!”
Tôi cúi đầu nhìn y phục của mình, vì tư
thế ngủ không được đẹp mắt nên chiếc áo mỏng manh đã bị tuột ra, phần ngực trễ
nải, để lộ bầu ngực căng tròn. Váy cũng bị vén lên, để lộ đôi chân thuôn dài.
Có cái gì không đúng sao? Đã từng ngủ
với nhau không mặc gì, giờ mặc mà cũng sợ hay sao? Nhưng tôi vẫn hỏi Hướng
Thanh:
“Chàng sao thế?” Chàng quay đầu lại, mặt
càng đỏ hơn, hơi thở thì dồn dập, hình như đang chịu đựng một việc gì đau đớn
lắm, khiến tôi thầm lo lắng, thế là lại hỏi, “Có phải chàng thấy không khỏe chỗ
nào không?”
“Không phải…” Hướng Thanh bịt mũi, nhảy
xuống giường rồi mặc quần áo vào.
Đột nhiên tôi phúc chí tâm linh, vỡ lẽ
ra:
“Có phải chàng muốn ăn thiếp không?”
Hướng Thanh nghe thấy câu ấy của tôi thì
suýt ngã nhào ra:
“Bây giờ không muốn ăn.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu, ngày trước
chàng rất muốn ăn tôi, sao giờ lại không ăn nữa? Chẳng nhẽ vì lần trước lúc tôi
kháng cự lại chàng đã cắn chàng rất đau nên chàng không dám ăn? Sau khi hiểu ra
chuyện này, tuy rằng không thích bị ăn, nhưng tôi vẫn quyết định vì người mình
thích mà hi sinh một chút, thế là tôi thu hết dũng khí, nói với chàng:
“Được rồi, lần này thiếp cho chàng ăn,
không cắn nữa, yên tâm đi.”
Nói xong tôi nhắm mắt lại, dang tay
giang chân nằm xuống giường, Hướng Thanh vội vàng đẩy cửa, chạy vào bếp, mang
theo cái thùng đựng nước để ngoài đó. Không lâu sau, trong bếp vang lên tiếng
dội nước ào ào.
Tôi tưởng là chàng sợ, vội vàng bò dậy
thay quần áo, chạy tới cửa bếp, gọi với vào trong:
“Lần này thiếp không cắn người nữa đâu,
tin thiếp đi.”
“Vấn đề này để nhắc lại sau, nàng ra
ruộng trước đi, ta sẽ tới sau.” Giọng của Hướng Thanh khàn khàn, chàng lại từ
chối tôi, hơn nữa hình như chàng đang muốn đuổi tôi đi, thế là tôi đành phải
chạy vào gọi Tiểu Trà và Tiểu Mao cùng đi ra ruộng.
Không ngờ hai người đều không có trong
phòng, Tiểu Mao chê nơi này quá sơ sài, hôm qua lại chưa được ăn no nên chạy về
Lạc Anh Sơn tìm đồ ăn rồi, mai mới quay về. Tiểu Trà thì ngồi ở bậc cửa, thần
thờ nhìn về phía xa, nét mặt ủ rũ, không biết là đang nghĩ gì.
Tôi tới cạnh Tiểu Trà bảo nàng ta ra
ruộng, nàng ta ngơ ngác ừ một tiếng, chưa kịp lấy nón lá đã theo tôi luôn.
Học theo những người nông dân, tôi cẩn
thận gieo hạt xuống bùn, Tiểu Trà cũng học theo, làm việc cùng tôi, lúc lâu
sau, nàng ta thở dài nói:
“Miêu Miêu tỉ tỉ, muội thấy hơi buồn…”
“Buồn gì?” Tôi hỏi.
“Muội phát hiện ra hình như mình không
bình thường.” Tiểu Trà sầu não, ấp úng đáp.
“Muội vốn đã không bình thường rồi.” Tôi
chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào.
“Không phải vấn đề này!” Tiểu Trà vội
vàng xua tay, “Muội phát hiện mình có vấn đề về giới tính! Ngày trước muội vẫn
thích đàn ông bình thường, nhưng… nhưng từ khi tới đây muội phát hiện ra mình
động lòng với con gái!”
“Cô gái nào khiến muội động lòng?” Tôi
chẳng hiểu gì.
“Muội nghĩ… có lẽ muội thích Ngân Tử mất
rồi.” Tiểu Trà khó nhọc nói.
“Thích hắn chẳng phải là một chuyện tốt
sao? Có gì mà phải khó xử?” Tôi cảm thấy chẳng có gì to tát cả, rồi lại quay
sang gieo hạt.
Tiểu Trà lo lắng gọi tôi:
“Con gái làm sao thích con gái được? Như
thế là có bệnh.”
“Sao con gái là không được thích con
gái? Ta cũng thích rất nhiều cô gái mà.” Tôi nhìn nàng ra bằng ánh mắt ngơ
ngác.
“Không phải là thích bình thường, muội
với Ngân Tử là… thích như một nữ nhân thích nam nhân cơ! Ngày trước muội yêu
thầm cậu bạn lớp trưởng đẹp trai của lớp bên cạnh cũng chẳng cảm thấy mãnh liệt
như thế.” Tiểu Trà vội vàng thanh minh, còn chưa chờ tôi nói gì, nàng ta đã tự
an ủi mình. “Không đúng, không đúng, muội không phải là biến thái, hiện tượng
này rất bình thường, trong sách tâm lý nói mỗi người đều ẩn chứa khuynh hướng
đồng tính, vấn đề là giấu sâu bao nhiêu mà thôi, mình chắc chắn vẫn bình
thường.”
Nữ nhân thích Ngân Tử đúng là rất bình
thường, có gì không đúng sao?
Tiểu Trà lẩm bẩm một lúc lâu, sau đó vội
vàng kéo lấy tôi, năn nỉ:
“Miêu Miêu tỉ tỉ, tỉ đừng nói với Ngân
Tử là muội thích tỉ ấy nhé, tỉ ấy đã ghét muội lắm rồi, nếu biết muội là Les
thì chắc chắn sẽ càng ghét muội hơn, tới lúc đó chắc không thèm nói chuyện với
muội nữa.”
“Được.” Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, suy
nghĩ lại trôi về buổi sáng nay, vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, vì sao Hướng Thanh
lại không ăn tôi?
Tiểu Trà tiếp tục kéo tôi hỏi:
“Ngân Tử đã về lâu lắm rồi, khi nào thì
quay lại ạ?”
“Hắn mới đi hôm qua mà… Chắc phải hai,
ba ngày nữa mới quay lại.” Chắc là để sờ hết đống đá quý trong động của hắn
cũng phải mất ngần ấy thời gian.
Tiểu Trà “ừm” một tiếng rồi không nói
tiếp, chỉ cắm cúi gieo hạt, nỗi phiền não của tôi càng lúc càng dâng lên, thế
là kể cho nàng ta nghe chuyện sáng nay, hỏi nàng ta xem giải quyết thế nào.
“Tỉ hỏi đúng người rồi!” Tiểu Trà nghe
xong đột nhiên trở nên hưng phấn, nàng ta nói đầy tự tin:
“Muội đọc nhiều sách liên quan đến vấn
đề này lắm, nhất là mấy vấn đề về cung đấu. Những ví dụ về cách quyến rũ nam
nhân trên đó đều có thể sử dụng, chắc chắn là hữu hiệu.”
“Trong sách cũng dạy những cách này?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
Tiểu Trà khẳng định:
“Đương nhiên là có! Muội sẽ giúp tỉ tìm
ra một phương án tối ưu, chắc chắn có thể khiến Hướng Thanh lập tức lao tới tỉ,
ăn sạch sẽ.”
Nhưng vì sao tôi cứ phải nộp mình cho
chàng ăn… Tôi hoàn toàn không hiểu nổi tâm lý mâu thuẫn này, Tiểu Trà nhìn tôi
đầy khinh bỉ:
“Hôn nhân không tình dục thì không thể
hạnh phúc! Sau này sẽ gây ra mối bất hòa, ở chỗ nhà muội rất nhiều cặp vợ chồng
li hôn vì nguyên nhân này. Nhưng hôn nhân hạnh phúc thì có thể duy trì được một
mối quan hệ rất tốt.”
Cái gì? Không thể ăn được thì sẽ bị bỏ?
Tôi sợ hãi, vội vàng hỏi Tiểu Trà phương pháp, suýt chút nữa thì gọi nàng ta là
sư phụ luôn.
Lúc này Hướng Thanh đã tắm gội xong, tới
bên bờ ruộng, thấy tôi và Tiểu Trà đang thì thầm với nhau thì có vẻ ngượng, thế
là lại gần bảo chúng tôi về nhà nghỉ ngơi, chỗ còn lại cứ để chàng làm.
Lần này tôi chẳng từ chối nữa, lập tức
kéo Tiểu Trà về nhà mang “Xuân Cung Đồ” mà tôi quý như báu vật ra chia sẻ với
Tiểu Trà, nàng ta giở xem rất lâu rồi cười quỷ dị:
“Trong cuốn sách này cũng có múa cột à,
có khi là tiền bối nào xuyên không về trước vẽ ra để kiếm tiền, không biết vẽ
cái này có kiếm được nhiều tiền không … Tiếc là truyện tranh GV với H muội xem
ít, nếu không thì cũng vẽ ra để bán.”
Những gì nàng ta nói tôi chẳng hiểu gì cả,
chỉ ra sức hỏi làm thế nào để Hướng Thanh lao tới tôi. Tiểu Trà bảo tôi đứng
lên, xoay người tại chỗ mấy vòng, sau đó hài lòng gật đầu:
“Miêu Miêu tỉ tỉ xinh thật đấy, thân
hình lại bốc lửa, nếu ăn mặc vào nữa thì nam nhân nào không lao tới tỉ thì đúng
là không bình thường.”
Không bình thường? Tức là cơ thể có
bệnh? Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Tôi vội vã hỏi:
“Ăn mặc thế nào?”
Tiểu Trà suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Y phục, người ta vẫn nói người đẹp vì
lụa, con người đẹp nhờ quần áo, tỉ có bộ y phục nào vừa mỏng, vừa nhẹ, lại
trong suốt không?”
“Sao lại mặc loại y phục đó?”
“Phải gợi cảm! Cũng giống như Viên Lâm ở
Tô Châu ấy, chẳng bao giờ cho ai vào ngắm cảnh, chắc chắn là vì có gì đó bí mật
nên người ta lại càng muốn xem trộm.” Sư phụ Tiểu Trà lên lớp cho tôi một bài.
“Đối phó với nam nhân cũng vậy, cởi hết ra thì chẳng có tý quyến rũ nào, phải
thoắt ẩn thoắt hiện, muốn nhìn không được nhìn hết, như thế mới thu hút được
người ta, không đúng, như thế thì người ta mới lao đến.”
“Thật không?” Tôi bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là thật rồi.” Tiểu Trà trả
lời rất quả quyết. “Nhà tỉ có một quyển sách, trong sách nói Hoàng Cung có ba
ngàn giai nhân, vì tranh sủng một người mà giở ra đủ mọi thủ đoạn, cạnh tranh
khốc liệt hơn tỉ bây giờ nhiều, người ta dựa vào thủ đoạn thì mới thành công,
sao tỉ lại không thế? Chắc chắn là có thể!”
“Nếu thực sự không thành công thì sao?”
Tôi vẫn hơi lo lắng.
“Thế thì có lẽ là tướng công nhà tỉ có
vấn đề rồi, cần phải quan sát thử nghiệm thêm, nếu thực sự không được thì tỉ
đành phải nén bớt đau buồn thôi.” Tiểu Trà tỏ ra rất có kinh nghiệm.
Chàng không thể ăn tôi thì sẽ tới mức
phải “nén bớt đau buồn” sao? Tôi thấy khủng hoảng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập
tức lao ra ngoài cửa, dùng tốc độ nhanh nhất về Hoa Phủ lấy Yêu Khuyển Địa Ngục
rồi lao lên Thiên Giới, cũng bất chấp lời chào của Oa Oa với Tiểu Lâm, xông
thẳng tới phòng của tôi với Bích Thanh Thần Quân, lục hòm tìm kiếm. Không phân
biệt được thế nào mới là y phục gợi cảm mà Tiểu Trà nói, thế là tôi cho hết y
phục trong đó vào một tay nải, mang tất cả đi.
Cõng theo một cái bao tải cao bằng
người, tôi bày hết y phục của mình ra giường như đang khoe báu vật, để cho Tiểu
Trà lựa chọn, nàng ta vừa chọn vừa kinh ngạc, nói rằng đây là cảnh giới tối cao
của y phục cổ đại “không một kẽ hở”. Còn muốn hỏi mượn tôi vài bộ, tôi cho nàng
luôn, không cần trả nữa.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra một
chiếc áo ngủ bằng voan mỏng màu đỏ rực, đây là món quà kết hôn Cẩm Văn tặng
tôi. Cả bộ y phục dùng loại tơ màu đỏ rực rỡ nhất để dệt thành, cánh tay rất
rộng, kín từ cổ tới chân, nhưng chất liệu lại trong suốt, mặc lên rất vừa
người, thấp thoáng có thể nhìn thấy làn da bên trong, đuôi váy còn có vô số
những hạt thủy tinh sáng lấp lánh, phân bổ rải rác không có quy củ, khi bước
chân đi, trông như thể vô số vì sao đang nhấp nháy trên trời.
Tôi mặc lên rồi quay một vòng, Tiểu Trà
luôn miệng vỗ tay khen đẹp. Rồi lại chọn ra trong đống y phục một trường bào
bằng lụa màu hồng, bảo tôi mặc ra ngoài cái áo ngủ, chiếc áo đó hơi rộng, thêu
rất nhiều những đóa hoa sen nở rộ, trông vô cùng xinh đẹp. Nàng ta ngắm nghía
một hồi lâu, suy nghĩ giây lát rồi tìm một chiếc áo khoác màu trắng khoác ra
ngoài chiếc trường bào màu hồng, chiếc áo khoác này vô cùng đơn giản, hầu như
không có trang trí gì, chỉ có điều tay áo rất rộng, khi dang tay ra trông như
một chú bươm bướm màu trắng, hơn nữa còn tạo cảm giác về một người đoan trang
thục nữ.
“Y phục thì như thế này.” Cuối cùng Tiểu
Trà cũng tỏ ra hài lòng với cách ăn mặc này của tôi, nàng ta giải thích với tôi.
“Tối này tỉ vào phòng của Hướng Thanh xong đừng vội lao tới quyến rũ, phải từ
từ cởi bỏ y phục, cứ bỏ một lớp thì sẽ thêm một bất ngờ cho huynh ấy, nam nhân
đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Với sắc đẹp và thân hình của tỉ,
cho dù là Liễu Hạ Huệ chuyển thế cũng phải động lòng.”
Nàng ta lại bảo tôi luyện tập mấy lần
cách thoát y, làm thế nào để đánh mắt, rồi mới yên tâm giơ tay ra dấu thành
công
Thành công hay không phải xem tối nay
thế nào.
Đêm, ăn tối xong, Hướng Thanh về phòng
mình, thắp đèn dầu lên. Tôi với Tiểu Trà vội vàng chạy về phòng, mặc y phục lên
người, vì cả hai đều không biết chải đầu nên chỉ đành để mái tóc dài màu lam
tím của tôi buông xuống. Tiểu Trà nói ngày trước nàng ta từng xem một bộ phim
điện ảnh có một con hồ li tinh họa bì quyến rũ một vị tướng quân, nữ nhân vật
chính không búi tóc lên mà vẫn rất xinh đẹp, tôi lại còn xinh đẹp hơn cả nàng
ta, chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Hít thở sâu, định thần lại, tôi nhẹ
nhàng đẩy cửa phòng Hướng Thanh, lúc này chàng đang ngồi trước bàn đọc sách,
thấy tôi vào thì cả người chàng cứ như bị điện giật, hai mắt nhìn chằm chằm vào
mặt tôi, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Tôi tiện tay khép cửa lại, nhớ tới từng
bước tôi đã tập hôm nay, đi tới bên cạnh chàng, đưa tay ra nghịch mái tóc dài,
sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài, chiếc váy màu trắng rơi xuống chân, Hướng
Thanh thở hắt ra, hơi thở lại trở nên dồn dập, hai mắt nhìn tôi si mê.
“Nàng… làm gì thế?” Hướng Thanh ném
quyển sách ra, có vẻ đứng ngồi không yên.
Tôi không trả lời, khéo léo xoay một
vòng, lúc quay người lại, tôi đã cởi chiếc trường bào màu hồng xuống tới ngang
eo, vải lụa trơn như nước, rơi xuống đất không một tiếng động, để lộ ra chiếc
áo ngủ màu đỏ vô cùng quyến rũ. Hướng Thanh không ngồi được nữa, chàng đứng bật
dậy, lao ra ngoài cửa.
“Quay lại!” Hành động này không nằm
trong phạm vi diễn tập của tôi với Tiểu Trà, tôi sốt ruột, nhân lúc chàng còn
chưa ổn định được tinh thần, tôi lao tới, khóa cửa lại, đẩy tủ sách ở gần chặn
cánh cửa vào, rồi cười cười nhìn chàng, ngoan ngoãn nói:
“Ăn thiếp đi.”
“Miêu Miêu, nàng đừng như thế…” Giọng
nói của Hướng Thanh run rẩy, dường như đang đau đớn chịu đựng điều gì đó. “Bây
giờ vẫn chưa được…”
Có gì mà chưa được? Tôi tươi cười lại
gần chàng, ép:
“Ăn thiếp đi… ăn đi … nếu không, thiếp
ăn chàng cũng được.”
Hướng Thanh đi giật lùi về sau, cho tới
khi lưng dựa sát vào tường, trán chàng lấm tấm mồ hôi, đưa mắt nhìn lên trần
nhà, nhìn xuống đất rồi lại nhìn vào bức tường, nhưng vẫn không chịu nhìn tôi.
Tôi thấy thủ đoạn của mình không có tác
dụng thì trong lòng thoáng nghĩ có thể chàng có vấn đề, rồi lại không nghĩ ra
rốt cuộc là vì sao, thế là sốt ruột nhào đến, quyết định chủ động trước! Tôi đè
chàng xuống đất rồi nhanh chóng cởi y phục ra.
“Miêu Miêu, không được!” Hướng Thanh cố
gắng chống cự, tuy rằng sức của chàng giờ rất khỏe, có thể đấu tay đôi với
nhau, nhưng lại thiếu cái đuôi của mèo, tôi khéo léo dùng đuôi kéo đai quần của
chàng ra, vừa xé vừa cắn, nhanh chóng lột được y phục của chàng, để lộ ra vòm
ngực rắn chắc và làn da trắng trẻo.
Tôi mặc kệ sự giãy giụa của chàng, tiếp
tục lột sạch. Nhưng khi lột tới đai quần trong thì bất giác tôi lại do dự.

