Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 08 - Phần 2

Yvonne thấy ngực cô như thắt chặt lại. “Cậu biết đấy Jennifer, việc cậu có thể có bất cứ người đàn ông nào trong ngôi nhà này không có nghĩa là cậu buộc phải có.” Giọng bạn cô bỗng trở nên đanh thép.

“Cái gì cơ?”

Yvonne sửa lại chiếc khăn trên giá. “Ồ, nàng công chúa bé nhỏ mong manh đôi lúc thật ngây thơ. Ai cũng biết là cậu rất xinh đẹp. Ai cũng biết là tất cả những ông chồng của bọn tớ ngưỡng mộ cậu. Chỉ cần cậu để tâm một chút tới cảm giác của những người khác để sửa đổi mình.”

Họ chằm chằm nhìn nhau. “Cậu nghĩ về tớ như vậy đấy à? Rằng tớ cư xử như một nàng công chúa?

“Không. Tớ nghĩ cậu cư xử như một mụ đàn bà lẳng lơ.”

Jennifer tròn mắt. Cô mở miệng, như thế định nói điều gì đó rồi lại thôi, cô đứng thẳng người và giận dữ nhìn Yvonne. Rồi cô bước ra ngoài.

Yvonne nặng nhọc thả người tựa vào bồn rửa mặt và xỉ mũi. Cô nhìn chăm chăm về phía cửa phòng tắm, hi vọng nó lại mở ra, rồi khi không thấy có động tĩnh gì, đầu cô đổ gục xuống đôi tay.

Mất vài phút rồi cô nghe thấy tiếng Francis.

“Em ổn chứ, cô gái già của anh? Anh đang tự hỏi em ở đâu. Em yêu?”

Khi cô nhìn lên, nhận thấy sự xúc động còn hiện rõ trong mắt cô, anh vội cúi xuống nắm lấy tay cô thật chặt. “Em có ổn không? Có phải là do đứa trẻ không? Có cần anh giúp gì không?”

Cô bật ra tiếng nấc và để nguyên tay cô trong tay anh. Họ đứng đó vài phút, trong tiếng nhạc và tiếng ồn ào từ dưới lầu vọng lại, rồi tiếng cười lảnh lót của Jennifer. Francis cho tay vào túi áo và tìm một điếu thuốc đưa vợ.

“Cám ơn anh.” Cô cầm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cô cũng nhìn lên, đôi mắt thẫm màu của cô lộ rõ sự nghiêm trọng.

“Hãy hứa với em, Fanny thân yêu, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, ngay cả khi con chúng ta ra đời.”

“Cái gì đã -”

“Hãy hứa với em.”

“Em biết anh không thể làm thế,” anh giỡn, bẹo má cô. “Anh luôn tự hào là chỉ có thể làm em bực tức và giận dữ.”

Cô không thể nén cười. “Đồ quỷ.”

“Anh sẽ làm hết sức mình.” Anh đứng dậy và vuốt lại nếp nhăn trên quần. “Nhìn này. Anh đã nghĩ em bị kiệt sức. Anh sẽ tống cái vòi hoa sen này ra khỏi đây, và anh với em có thể lăn vào giường được rồi. Em thấy thế nào?”

“Đôi khi,” cô nói một cách trìu mến khi anh đưa tay đỡ cô dậy. “Em thấy trao nhẫn cưới cho anh cũng không phải là một điều phí phạm.”

Ngoài trời khá lạnh, vỉa hè xung quanh quảng trường hầu như vắng bóng người. Rượu đã làm cô ấm hơn, cô thấy hơi say và chóng mặt.

“Tôi không nghĩ chúng ta có thể gọi taxi,” Reggie dựng cổ áo và nói đầy hứng khởi. “Mọi người định thế nào?” Anh ta thở ra những vòng tròn khói trong buổi đêm giá lạnh.

“Larry có tài xế.” Chồng cô đứng trên vỉa hè ngay gần đó, nhìn ra ngoài đường. “Trừ khi có vẻ như anh ta mất dạng luôn rồi.” Cô bỗng thấy câu đùa của mình rất buồn cười và phải cố lắm mới không khúc khích cười.

“Anh đã cho tài xế nghỉ tối nay.” Laurence lẩm bẩm. “Anh sẽ lái. Em ở đây đợi anh lấy chìa khóa xe.” Anh bước lại về phía ngôi nhà.

Jennifer cuộn chặt hơn chiếc áo khoác quanh người. Cô không thể rời mắt khỏi Reggie. Chính là anh ấy. Bear. Chắc chắn là anh ấy. Anh ấy đã không rời cô nửa bước cả tối nay. Cô chắc chắn có rất nhiều thông điệp ẩn chứa trong vô số những lời ngợi ca của anh dành cho cô. Tôi không có cơ hội nói chuyện với Jennifer hàng thế kỉ rồi. Có điều gì đó đặc biệt trong cách anh nói. Cô chắc chắn đó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Anh ấy uống whisky.Bear. Đầu cô quay như chong chóng. Cô đã uống quá nhiều nhưng cô không bận tâm. Cô cần phải tìm ra sự thật

“Chúng ta bị trễ quá rồi,” bạn gái của Reggie nói một cách đau khổ.

Reggie phóng một cái nhìn bí ẩn về phía Jennifer và nhìn đồng hồ. “Ồ, chúng ta có lẽ đã lỡ buổi gặp. Chắc hẳn họ đã kéo nhau đi ăn rồi.”

“Vậy chúng ta đi đâu tiếp bây giờ?”

“Có Chúa mới biết?” Anh nhún vai.

“Đã bao giờ mọi người tới quán rượu Alberto chưa?” Jennifer đột ngột hỏi.

Reggie nở một nụ cười chậm rãi hơi pha chút ma mãnh. “Cô thừa biết là tôi biết nơi đó mà, bà Stirling.”

“Tôi biết ư?” Tim cô đập mạnh. Cô nhạc nhiên khi không ai ngoài cô nghe thấy tim cô đập mạnh thế nào.

“Tôi tin là tôi gặp cô tại quán Alberto lần cuối cùng tôi tới đó.” Giọng anh pha chút tinh nghịch.

“Thật là một buổi tối vô ích,” Maureen hờn dỗi, hai tay thọc sâu vào túi áo khoác. Cô giận dữ nhìn Jennifer, như thể Jennifer là người gây ra sự việc tồi tệ này.

Ồ, giá mà cô biến khỏi đây bây giờ, Jennifer nghĩ, tim cô tiếp tục đập mạnh. “Hay đi cùng chúng tôi đi,” cô đột ngột đề nghị.

“Cái gì?”

“Đến tham dự bữa tiệc tại công ty của Laurence. Có lẽ cũng là một bữa tiệc buồn tẻ nữa, nhưng tôi chắc hai người có thể vui thú một chút. Cả hai người luôn. Sẽ có rất nhiều đồ uống.”

Reggie tỏ vẻ thích thú. “Tuyệt vời, chúng tôi sẽ tham gia,” anh nói.

“Liệu em có quyền được phát biểu không?” Sự bực tức của Maureen thể hiện rõ trên từng nét mặt.

“Thôi nào, Mo. Sẽ rất vui đấy. Còn hơn là chỉ có anh và em trong một nhà hàng tẻ ngắt nào đó.”

Maureen thất vọng đến tột cùng trong mắt, và trong một khoảnh khắc Jennifer cảm thấy tội lỗi, nhưng cô gắng kiềm mình chống lại ý nghĩ đó. Cô cần phải biết.

“Laurence?” Cô gọi. “Laurence, anh yêu? Reggie và Maureen sẽ tham dự tiệc cùng chúng ta. Thật vui phải không?”

Laurence dừng bước ngay bậc thềm, hơi sững người, chìa khóa xe cầm trong tay, ánh mắt ông lướt nhanh qua hai người. “Tuyệt vời,” ông nói, tiếp tục bước những bước vững chắc xuống thềm và mở cửa sau chiếc ô tô to màu đen.

Jennifer dường như đã đánh giá thấp khả năng khuấy động phong trào tại những bữa tiệc giáng sinh của công ty khai khoáng Acme Mineral and Mining. Có lẽ nhờ vào sự trang hoàng công phu, dồi dào đồ ăn và thức uống và có thể nhờ cả sự vắng mặt của sếp, buổi tiệc thực sự sôi động khi họ tới nơi. Ai đó đã mang tới một máy hát cầm tay, ánh sáng mờ ảo, những chiếc bàn đã được dọn vào một góc để tạo một sàn nhảy rộng rãi, nơi rất nhiều người đang hò hét quay cuồng trong tiếng nhạc của Connie Francis.

“Larry! Anh chưa bao giờ nói với chúng tôi là nhân viên của anh quậy đến mức này!” Reggie vô cùng phấn khích.

Jennifer để chồng đứng ngay bậc cửa, cô nhìn vào phía trong rồi bước vào đám đông đang nhảy múa. Cô có thể thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt chồng cô: nơi làm việc của ông, lãnh địa của ông, nơi ẩn náu của ông - thật khó nhận ra, nhân viên không còn có thể kiểm soát được nữa và ông ghét cái cảm giác này. Cô thấy bà thư kí đứng dậy từ chiếc ghế có lẽ bà đã ngồi cả tối nay và nói điều gì đó với ông. Ông gật đầu, cố nở một nụ cười.

“Cho tôi li rượu!” Jennifer gọi to, cố đứng càng xa Laurence càng tốt. “Hãy tự tìm đường đi Reggie.”

Cô thoáng nhận ra một vài ánh nhìn ngạc nhiên khi lướt qua nhân viên của chồng, một vài người đã quăng ca-ra-vát, mặt đỏ bừng vì rượu và nhảy. Họ hết nhìn cô rồi lại nhìn Laurence.

“Chào bà Stirling.”

Cô nhận ra anh chàng kế toán đã nói chuyện với cô trong văn phòng vài tuần trước đó và cô mỉm cười chào lại anh ta. Khuôn mặt anh ta nhễ nhại mồ hôi, tay ôm eo một cô nàng đang cười khúc khích trong chiếc mũ Giáng sinh. “Ồ, xin chào! Anh có thể chỉ cho tôi chỗ để đồ uống không?”

“Đằng kia, cạnh bàn đánh máy.”

Một hũ rượu to pha chế với sữa, đường, chanh đá được bày sẵn. Những li rượu bằng giấy cũng đã được rót sẵn và đem phân phát cho từng người. Reggie đưa cô một li và cô chỉ cần một hớp là uống cạn. Cô phì cười khi thấy việc đó khiến cô ho sặc sụa. Rồi cô nhảy, mất hút trong đám đông cuồng nhiệt, lờ mờ nhận ra nụ cười của Reggie, tay anh thỉnh thoảng đặt trên eo cô. Cô thấy Laurence đứng tựa tường dõi theo cô một cách dửng dưng và rồi miễn cưỡng quay sang nói chuyện với một người đàn ông có vẻ đứng tuổi hơn. Cô không muốn đứng gần chồng một chút nào. Cô ước gì ông đi về và để lại cô với những điệu nhảy. Cô không thấy Maureen đâu cả. Có lẽ cô gái đã rời khỏi buổi tiệc. Mọi thứ bỗng trở nên mờ ảo, thời gian co dãn. Cô đang rất thích thú. Cảm thấy oi bức, cô đưa hai tay lên đầu, thả lỏng mình theo điệu nhạc, mặc kệ ánh mắt tò mò của những cô gái bên cạnh. Reggie xoay cô tới mệt lử khiến cô cười phá. Lạy Chúa, cô vẫn đứng vững. Đây mới là thế giới của cô. Lần đầu tiên cô không cảm thấy lạc lõng trong một thế giới mà tất cả mọi người khẳng định là của cô.

Bàn tay của Reggie nắm chặt tay cô, cuồng nhiệt và dữ dội. Những cái liếc mắt của anh bỗng trở nên đầy ý nghĩa, nụ cười của anh như biết nói. Bear. Hình như anh đang thì thầm điều gì đó.

“Gì vậy?” Cô vuốt một bên tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi mặt.

“Ở đây nóng quá. Tôi cần một li rượu nữa.”

Bàn tay của anh nóng bỏng trên eo cô. Cô đi theo anh, len lỏi giấu mình trong đám đông. Cô liếc tìm Laurence, ông không còn đứng đó. Có lẽ ông đã trở về phòng làm việc. Ở đó sáng đèn. Laurence chắc hẳn ghét buổi tiệc này. Ông ghét mấy trò vui chơi kiểu này, chồng cô là như thế. Thỉnh thoảng, những tuần gần đây, cô tự hỏi có phải ông cũng đang rất ghét cô hay không.

Reggie ấn vào tay cô một li rượu nữa.

“Không khí,” anh hét lên. “Tôi cần một ít không khí để thở.”

Và rồi họ cùng kéo nhau ra dãy hành lang chính, yên tĩnh hơn và mát hơn. Chỉ có hai người. Tiếng ồn ào từ bữa tiệc nhỏ dần khi cánh cửa khép lại sau lưng họ.

“Tới đây,” anh nói, kéo cô băng qua thang máy về phía cầu thang thoát hiểm.

“Chúng ta ra bằng lối này.” Anh đẩy mạnh cánh cửa và họ đã ở ngoài trời giá lạnh. Jennifer hít thật sâu như thể uống một hơi cho đỡ khát. Phía dưới họ là đường với đèn pha lấp lánh từ những chiếc xe hơi.

“Tôi ướt sũng rồi!” Anh kéo áo sơ mi lên. “Chẳng biết tôi quẳng cái áo khoác ở đâu nữa.”

Cô chăm chú ngắm nhìn cơ thể anh, lúc này hiện lên rất rõ qua chiếc áo thấm đẫm mồ hôi và quay đi. “Nhưng rất vui,” cô thì thầm.

“Tôi cũng vậy. Không thấy ông già Larry ra nhảy nhỉ.”

“Anh ấy không bao giờ nhảy,” cô nói, tự hỏi sao mình có thể nói chắc chắn như vậy. “Chưa bao giờ.”

Họ im lặng, cùng nhìn vào bóng đêm lấp lánh của thành phố. Vọng lại từ xa là tiếng xe cộ và văng vẳng tiếng nhạc của bữa tiệc. Cô thấy như được nạp lại năng lượng và hít thật sâu tận hưởng khí trời.

“Làm một điếu đi,” Reggie rút bao thuốc lá ra khỏi túi và châm cho cô một điếu thuốc.

“Tôi không - Cô ngừng lại. Cô đâu có biết? Có thể trước đây cô đã hút hàng trăm điếu thuốc rồi. “Cám ơn,” cô nói. Cô cẩn thận cầm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, hít một hơi và ho sặc sụa. Reggie phá lên cười.

“Tôi xin lỗi,” cô mỉm cười với anh. “Có vẻ tôi không biết xài cái này.”

“Cô cứ thoải mái đi. Nó sẽ làm đầu cô nhẹ nhõm hơn.”

“Tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.” Cô thấy người bắt đầu ấm lên.

“Hãy lại gần anh, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nữa,” anh vừa nói vừa cười ngoác miệng, tiến lại gần cô sát hơn. “Anh tự hỏi khi anh chỉ có mình em bên cạnh,” anh lần vào phía trong cổ tay áo cô, “thật khó để có thể nói suy nghĩ của mình, khi có một đám người ở xung quanh mình.”

Cô tự hỏi không biết mình nghe có đúng không. “Vâng,” cô trả lời và nghe trong giọng mình một tiếng thở nhẹ. “Ôi, Chúa ơi, em đã muốn nói điều này với anh sớm hơn. Nhưng thật là khó. Em sẽ giải thích sau, đã có lúc... Ôi, hãy ôm em đi. Ôm em thật chặt đi. Bear. Ôm em nào.”

“Anh rất vui.”

Anh bước về phía trước và vòng tay ôm cô, kéo cô về sát mình. Cô không nói gì, hoàn toàn thả lỏng người trong vòng tay anh và cố gắng tìm lại cái cảm giác được anh ôm sẽ như thế nào. Anh kề sát mặt vào cô, còn cô nhắm mắt, chờ đợi, nghe rõ mùi đàn ông trong mùi mồ hôi của anh, cảm nhận rõ bộ ngực đang áp sát vào cô. Cô sẵn sàng bùng nổ. Ôi, em đã đợi chờ anh biết bao lâu, cô nói với anh trong im lắng, và đưa mặt cô lại gần anh hơn nữa.

Môi anh chạm vào môi cô, và trong một khoảnh khắc cô bị kích thích vì sự đụng chạm đó. Nhưng nụ hôn của anh vụng về và độc chiếm. Hàm răng của anh ngấu nghiến trong miệng cô và lưỡi anh thô bạo tìm đường thọc sâu vào trong đó khiến cô chợt ngãng ra.

Anh dường như không hề bận tâm. Tay anh tìm cúc áo của cô, kéo cô áp sát vào người. Anh nhìn cô đắm đuối, đôi mắt thèm khát. “Em muốn tìm phòng khách sạn? Hay là... ở đây?”

Cô nhìn anh không chớp mắt. Chắc chắn đó là anh, cô tự nhủ. Mọi thứ diễn ra trong tối nay đã nói lên điều đó. Nhưng sao B của cô - dường như không giống người đàn ông đã viết thư cho cô.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi khi thấy một đám mây u ám chợt vụt qua trên gương mặt cô. “Em thấy lạnh hả? Hay em không muốn tới khách sạn - quá mạo hiểm?”

“Em -”

Có gì đó nhầm lẫn ở đây. Cô lùi lại một bước khỏi vòng tay anh. “Em xin lỗi. Em không nghĩ là...” Cô đưa tay lên ôm đầu.

“Em không muốn làm ở đây?”

Cô cau mày và nhìn lên anh. “Reggie, anh có biết ‘tan chảy’ nghĩa là gì không?”

“Tan - gì cơ?”

Cô nhắm mắt rồi từ từ mở mắt. “Em phải đi,” cô thì thầm. Bỗng nhiên cô thấy mọi việc cực nghiêm trọng.

“Chẳng phải em thích phiêu lưu ư? Em thích hành động mà.”

“Em thích gì cơ?”

“Ồ, chắc chắn anh không phải là người đầu tiên, đúng không?”

Cô chớp mắt. “Em không hiểu?”

“Ồ, đừng giả vờ ngây thơ, Jennifer. Tôi đã thấy cô, nhớ chứ? Với một thằng trai kháu khỉnh. Tại quán rượu Alberto. Cô say đắm anh ta. Lúc tối khi cô nhắc tới quán rượu này trước mặt mọi người tôi đã hiểu ý cô muốn gì.”

“Chàng trai tôi say đắm?”

Anh hít một điếu thuốc, tàn thuốc rớt ngay dưới chân anh.

“Thì ra đó là cách tiêu khiển của cô hả? Đó là gì vậy? Tôi không được chọn chỉ vì tôi không hiểu một từ ngu ngốc nào đó chăng?”

“Chàng trai nào?” Cô bám chặt vào tay áo anh, không thể kiềm chế. “Anh đang nói về ai vậy?”

Anh lắc cô giận dữ. “Cô đang coi tôi như một trò chơi đúng không?”

“Không,” cô thảng thốt. “Tôi chỉ muốn biết anh đã nhìn thấy tôi đi với ai.”

“Lạy Chúa! Lẽ ra tôi nên đi cùng Mo khi cô ấy cho tôi một cơ hội. Ít nhất cô ấy cũng biết trân trọng đàn ông. Cô ấy không phải là một kẻ chơi bời,” anh tức giận.

Đột nhiên khuôn mặt anh, lúc này đang rất giận dữ, ngập trong ánh sáng. Jennifer quay lại và thấy Laurence một tay giữ cửa lối cầu thang thoát hiểm. Ông sững người trước cảnh tượng vợ ông và một người đàn ông khác đang quay lưng đi ra. Reggie cúi đầu, đi ngang qua Laurence không nói một lời, một tay quệt miệng.

Cô đứng đó, đông cứng. “Laurence, không phải như anh nghĩ-”

“Đi vào ngay,” ông nói.

“Em chỉ -”

“Đi vào ngay. Ngay bây giờ.” Ông gằn giọng một cách lạnh lùng.

Sau một chút lưỡng lự, cô bước về phía trước và đi xuống cầu thang. Cô chuẩn bị sẵn tinh thần hòa nhập tiếp vào buổi tiệc, dù cô vẫn chưa hết run và bàng hoàng. Nhưng khi cô vừa bước qua cửa, ông nắm vội cổ tay cô, siết chặt và đưa lên trước mặt ông.

“Đừng nghĩ cô có thể cắm sừng tôi, Jennifer,” ông nói lạnh lùng.

“Hãy buông em ra!”

“Tôi không đùa đâu. Tôi không phải là một thằng khờ mà cô có thể -”

“Thả em ra! Anh đang làm em đau!” Cô bước lùi về phía sau.

“Nghe này.” Cơ hàm ông bạnh ra. “Tôi sẽ không để cô dắt mũi tôi. Cô hiểu chứ? Tôi sẽ không để cô làm thế.” Hàm răng ông nghiến chặt. Giọng ông đầy giận dữ.

“Laurence!”

“Larry! Gọi tôi là Larry!” Ông thét lên, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cửa bỗng bật mở, anh chàng nhân viên phòng Kế toán bước vội ra ngoài. Anh ta đang cười hết cỡ, tay ôm eo cô nàng lúc trước. Thấy cảnh tượng trước mặt, nụ cười vụt tắt. “Ôi... Chúng tôi chỉ định ra ngoài hít thở một ít không khí trong lành,” anh nói ngượng ngịu.

Chỉ tới lúc đó Laurence mới thả tay cô ra và Jennifer vội tận dụng cơ hội lách nhanh qua cặp đôi trẻ và chạy xuống cầu thang.

Có những điều anh đặc biệt thích ở em, nhưng có những điều anh lại rất ghét. Anh đoán em chắc đã biết càng ngày anh càng nghĩ nhiều về những điều ở em khiến anh phải bận tâm suy nghĩ.

Về khoảnh khắc em lột vỏ con tôm hùm đó. Về những lúc em hét lên và vỗ tay để bọn bò tránh đường cho xe chạy. Vì sao em không đơn giản đợi cho chúng đi qua? Chúng ta suýt nữa đã lỡ buổi xem phim...

Rồi cả cái cách em nhặt rau rất bừa bãi.

Em luôn suy nghĩ tiêu cực.

Anh phải mất tới ba lần quét lại lớp sơn trên tường mới xóa được mấy con số điện thoại em ghi lại trên tường bằng bút đỏ. Anh biết đằng nào cũng phải trang trí lại nhà cửa nhưng thật là tốn sơn.

Thư một người đàn ông gửi người đàn bà.

Báo cáo nội dung xấu