Duyên tới là anh - Chương 03 - 04
Chương 3: Nhà
mới.
Trong kiếp trước,
bọn họ chính là mua nhà mới ở trung tâm Ginza, đây là khu an dân bên cạnh khu
ủy ban, là một khu vực của trung tâm thành phố. Khu vực không tệ, nhưng không
có tiềm năng phát triển nhiều, bên cạnh đều là các tiểu khu cổ đông đúc, chỗ
dừng xe cũng thành vấn đề khó khăn, trong kiếp trước về sau đến cả cửa tiểu khu
xe cũng không vào được. Nhà ở cũ kĩ, bởi vì chi phí dỡ bỏ và di dời quá cao,
lại không có quy hoạch, nên giá cũng không thể tăng lên.
Thật ra thì trong
lòng cô cũng không muốn mua cái tiểu khu này.
Nhưng mà, tóm lại
phải đi xem mới có thể đánh giá, hiện tại ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua,
cô nói cái này không tốt, cái kia tốt, thật sự không có sức thuyết phục.
Trung tâm Ginza
là tiểu khu đã bàn giao, trung tâm bán hàng thiết kế đặt tại một cửa hàng ở cửa
Nam khu dân cư, nhà Cố Hàm Ninh dừng trước phòng bán hàng, đi vào, liền có nhân
viên thân thiết tới ân cần chào hàng.
Cố Hàm Ninh không
có hứng thú, chỉ ở bên bàn mô hình khu dân cư nhìn một chút.
Tòa nhà cao năm
tầng, thang máy nhỏ, không có chỗ để xe, không có tầng hầm, cảnh quan còn không
tốt lắm, không có nhiều công ty bất động sản nguyện ý đầu tư mời nhà thiết kế
vườn hoa tới quy hoạch, toàn bộ đều chỉ là mấy cây xanh cùng bãi cỏ bình
thường.
Cố An Quốc cùng Diêu
Tuệ Nhã vây quanh nhân viên bán hàng nghe cẩn thận, nhìn một căn được chào bán,
trên mặt có chút phân vân do dự.
“Ninh Ninh, con
tới xem một chút, căn này thế nào?”
Cố Hàm Ninh đang
đi dạo quanh khu, trở về phòng bán hàng, đã thấy mẹ gọi.
Cố Hàm Ninh đi
qua vừa nhìn, quả nhiên, chính là căn hộ trước kia cha mẹ mình mua, phòng 902
tầng năm.
“Mẹ, dù sao chúng
ta cũng không vội, chi bằng cứ đi chỗ khác nhìn xem?” Cố Hàm Ninh không để ý
đến sắc mặt nhân viên bán hàng bên cạnh trầm xuống, cười kiến nghị.
Cố An Quốc nhìn
con gái một cái, buông sơ đồ phòng trong tay ra.
“Cũng được, lại
đi nhìn xem, dù sao hôm nay cũng ra ngoài, đi thêm mấy chuyến, hơn nữa chúng ta
cũng không vội mua.”
Cố Hàm Ninh cùng Cố
An Quốc đều nói như vậy, Diêu Tuệ Nhã dĩ nhiên không ý kiến.
“Vậy thì đi chỗ
khác. Nếu như không ưng, lại tới này đặt tiền cọc, nơi này bán rất chạy, chậm
khẳng định sẽ không có phòng.”
Thật ra Diêu Tuệ
Nhã cũng hơi do dự.
Căn nhà bây giờ
của bọn họ cách nơi này cũng rất gần, chẳng qua khu dân cư thật sự quá cũ, nhà
lại không đủ lớn. Nhưng khu này cách chợ khá gần, cách đơn vị bọn họ công tác
cũng không xa, thật sự là một lựa chọn không tồi.
“Kế tiếp đi nơi
nào?” Cố An Quốc cười hỏi Cố Hàm Ninh.
“Hôm nay con thấy
trên báo nói, trong huyện có một tòa nhà mới chào bán, xem cũng không tồi.” Cố
Hàm Ninh cố ý cau mày, cẩn thận suy nghĩ.
“À, là Giang Nam
Xuân Thành hả?” Diêu Tuệ Nhã lập tức nghĩ tới.
Tòa nhà này gần
đây cũng làm mấy kì quảng cáo, chiếm hẳn một trang.
Cố An Quốc cũng
nghĩ tới, nhớ lại vị trí khu dân cư, chân mày cau lại.
“Ba nhớ là, tòa
nhà này ở trong thị trấn Phượng Khởi trong huyện mà? Cạnh đó đều là nông thôn
phải không?”
Huyện thành (thị
trấn, khu vực trung tâm huyện) của Huyện Giang Nam ở ngoại ô phía nam của khu
dân an, chỗ đó vốn cũng thuộc huyện Giang Nam, nhưng năm năm trước, thành phố
quy hoạch, tách phần đất đó cho khu dân an, mặc dù đã cắt đất, nhưng ủy ban
huyện Giang Nam vẫn chưa chuyển đi, vẫn ở chỗ cũ, viện thiết kế quy hoạch giao
thông của Cố An Quốc, trường cấp ba huyện của Diêu Tuệ Nhã, cũng nằm tại vùng
lân cận ủy ban huyện này.
“Chỗ đó chúng ta
đi làm sẽ bất tiện a? Hơn nữa gần đó cũng không có chợ, chúng ta luôn ở trong
thành phố, dời đến chỗ nông thôn, sẽ không quen đâu?” Diêu Tuệ Nhã có chút khó
xử.
Đề nghị của con
gái, cứ như vậy bác bỏ, dường như có chút không hợp tình, nhưng bà luôn cân
nhắc nhà mới phải ở gần đơn vị làm việc, trước giờ đều không muốn mua xa như
vậy.
Cố Hàm Ninh đương
nhiên thấy được vẻ mặt ba mẹ, cũng hiểu rõ bọn họ đang nghĩ cái gì, vội vàng
cười nói:
“Chúng ta cũng
không phải ngay lập tức chuyển qua đó, tòa nhà đó, hình như còn chưa có
giao bán đi? Cậu cả nói, ủy ban huyện chúng ta có thể sẽ dời đến thị trấn
Phượng Khởi phải không ạ?”
Một câu hỏi cuối
cùng của Cố Hàm Ninh chính là hỏi Cố An Quốc.
“Nói thế, hình
như cũng có việc như vậy. Có người ở trong viện nói, huyện muốn quy hoạch
chuyển từ khu an dân đến khu vực thị trấn Phượng Khởi, tuy còn chưa xác định,
nhưng cũng sắp thiết kế. Con nghe cậu cả con nói khi nào vậy?”
“Hình như là lúc
năm mới, con nghe anh họ nói, anh ấy nói cậu cả muốn mua nhà ở trấn Phượng
Khởi, để về sau cơ quan hành chính huyện chuyển đi cũng không
phải đi làm xa.” Cố Hàm Ninh nói rất vô tội.
Cố An Quốc khẽ
gật đầu.
Cậu cả Cố Hàm
Ninh làm ở trong huyện, nếu như ủy ban thật sự muốn chuyển đi, thì cậu ấy nghe được tin đồn đầu tiên, cũng
là bình thường.
Cố Hàm Ninh nhìn kĩ
sắc mặc Cố An Quốc, biết rõ ông đã tin, trong lòng thở phào một cái.
Cô nói cũng không
sai. Năm đó, thời điểm này cậu cả chuẩn bị mua nhà ở trấn Phượng Khởi, nhà mua
cũng là Giang Nam Xuân Thành, quả thật anh họ cũng nói với cô, chẳng qua khi đó
đang là Tết âm năm sau, chứ không phải năm nay, hơn
nữa, khi đó, nhà cậu cả ở Giang Nam Xuân Thành đã mua xong rồi.
“Nói như vậy,
cũng có chút đạo lí.” Diêu Tuệ Nhã tập trung suy nghĩ một hồi, “Trong trường
học của mẹ cũng có người nói. Huyện Giang Nam cũng không thể luôn làm việc
trong khu an dân, mấy tòa nhà ủy ban huyện đều cũ cả rồi, mấy năm nay khuếch
trương tuyển nhiều người như vậy, là muốn xây dựng thêm tòa nhà mới, khu an dân
còn phải chờ chính phủ tới phê duyệt, không bằng chúng ta ở huyện Giang Nam tìm
một chỗ xây nhà to.”
Cố Hàm Ninh còn
có một câu không nói tới.
Sau khi tòa nhà
ủy ban huyện Giang Nam chuyển đến huyện mình, liền bỏ đi khu vực sửa
chữa, xúc tiến quy hoạch xây dựng khu vực mới, không chỉ có toàn nhà ủy ban
huyện, các cơ quan đơn vị cũng đều lần lượt chuyển tới khu mới, bao gồm viện
thiết kế quy hoạch giao thông của Cố An Quốc, cùng trường cấp ba của Diêu Tuệ
Nhã. Đến vài năm sau Cố Hàm Ninh tốt nghiệp, vùng mới quy hoạch của Giang Nam
phát triển tốc độ cực nhanh, bởi vì khu vực lớn, đất trống nhiều, rất nhiều
quảng trường nổi tiếng, cùng các tòa nhà cao ốc đều chọn xây dựng ở khu vực
Giang Nam, càng về sau, khu dân cư Giang Nam, căn bản không cần phải vào trong
nội thành mua đồ.
Vì khu mới mới
quy hoạch, đường rộng rãi, khu dân cư hạng sang, các phương tiện sinh hoạt tiện
lợi, khu thành thị mới của Giang Nam là thích hợp nhất dành cho dân nội thành.
Mà trấn Phượng
Khởi, sau khi bỏ khu vực sửa chữa nâng cấp, đổi lên là đường Phong Khởi, đã trở
thành trung tâm nội thành của khu quy hoạch mới của Giang Nam sau này.
Cố Hàm Ninh nhớ
tới đường Phong Khởi kiếp trước phồn hoa cùng phát triển, cảm thấy đáy lòng
nóng lên!
Cô không bao giờ
muốn về sau ba mẹ hối hận vì đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để mua nhà ở vùng quy
hoạch mới của Giang Nam! Mấy năm trước khi Cố Hàm Ninh qua đời, bởi vì không
chịu nổi chỗ để xe hỗn loạn của trung tâm Ginza, Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã
đã cắn răng lên đường Phong Khởi mua nhà cũ, khi đó giá nhà gấp hai mươi lần
bây giờ!
Nếu như không
phải Cố Hàm Ninh trải qua, căn bản không thể tin được, giá phòng nơi này lúc đó
lại tăng giá nhanh như vậy!
Khoảng cách đường
trấn Phượng Khởi đến khu an dân không xa, chỉ là không có giao thông bất tiện.
Đang suy nghĩ, xe
vững vàng dừng ở trước trung tâm bán nhà của Giang Nam Xuân Thành, Cố Hàm Ninh
vội vàng thu tinh thần lại, xuống xe đi theo ba mẹ.
Khác với phòng
bán hàng ở trung tâm Ginza, tuy Giang Nam Xuân Thành là nơi dự bán, nhưng bên
cạnh kiến trúc Giang Nam Xuân Thành có một tòa nhà trung tâm hai tầng, hình
thức cũng độc đáo, chỉ là bốn phía đồng ruộng, phòng phủ ngói, có chút khó
chịu.
Diêu Tuệ Nhã mới
nghĩ thông suốt nhìn bốn phía hoang vắng, lại nhíu mày.
Cố Hàm Ninh rất
sợ bà lại muốn lui đường, vội vàng đẩy bà vào trong.
“Mẹ, vào xem
trước hãy nói!”
Cố An Quốc quay
đầu, cũng nhìn thấy sắc mặt Diêu Tuệ Nhã, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho vợ.
“Đã tới rồi,
trước vào xem rồi nói sau.”
Trong lòng Cố An Quốc cũng có chút do dự.
Nơi này nhìn thật sự là quá hoang vắng, coi như muốn quy
hoạch phát triển, cũng không biết cần bao nhiêu năm?
Ba người mới vừa đi tới cửa kính của trung tâm bán hàng, thì
có nhân viên tiêu thụ nhiệt tình mở cửa đón bọn họ vào trong, người bên trong
không nhiều lắm, trừ mấy người Cố Hàm Ninh ra cũng có một bàn có khách đang xem
phòng.
Cố Hàm Ninh đi trước lôi kéo ba mẹ, nhìn mô hình khu dân cư,
sau đó mới ngồi xuống bàn trống gần đấy.
Giang Nam Xuân Thành là biệt thự nhiều tầng, thiết kế cao
tầng, ở giữa là khu biệt thự, phía sau là toàn nhà cao hơn sáu tầng, phía bắc
cũng là nhà cao tầng.
Cố An Quốc hỏi đầu tiên chính là giá tiền, nghe được đáp án
1200 nhân dân tệ một mét vuông?!
Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên.
Cô biết rõ giá nhà hiện tại ở trấn Phượng Khởi rất rẻ, nhưng
không ngờ có thể thấp đến mức giá này.
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm sơ đồ phòng khu biệt thự, nhịn
không được hỏi giá tiền biệt thự, nhận được giá là 1500 nhân dân tệ một mét
vuông!
Giá cả như vậy, tiền bọn họ định mua ở trung tâm Ginza, ở
Giang Nam Xuân Thành có thể mua một tòa biệt thự!
Cố Hàm Ninh vội vàng đè sự vọng động của mình xuống, không
dám ở trước mặt ba mẹ biểu hiện quá nóng vội!
Dù sao, triển vọng nơi này, ba mẹ cũng không biết!
Nhân viên bán hàng thấy Cố An Quốc do dự, vội vàng cười
giới thiệu.
“Tiên sinh, hiện tại nếu như giao tiền đặt cọc, chúng tôi
còn thể giảm xuống còn 98%, hơn nữa, cũng tặng diện tích ban công. Nếu như mua
tầng cao, giá tiền còn có thể giảm tới 50%. Có thể nói là tương đối ưu đãi.
Phương thức ưu đãi này, đến cuối tháng sẽ kết thúc.” Nhân viên tiêu thụ tận lực
chào hàng.
Cố An Quốc đặt sơ đồ các loại nhà đặt lên bàn, cười nói:
“Chúng tôi trước về thương lượng một chút. Nếu như quyết
định mua, vậy thì trước cuối thàng này sẽ trở lại đặt tiền cọc.”
Cố Hàm Ninh biết rõ là Cố An Quốc do dự.
Cũng đúng, mua nhà là một chuyện lớn như vậy, đương nhiên
không thể lập tức liền quyết định, ngay cả trung tâm Ginza, ba mẹ cũng không
phải là đi xem một lần liền mua.
Đoán chừng ông còn phải gọi điện thoại cho cậu cả hỏi một
chút, có tin tức xác thực mới có thể quyết định.
Cố Hàm Ninh mặc dù có chút nóng vội, nhưng cũng biết, chuyện
này không phải cô nóng vội mà được. Vẫn còn phải suy nghĩ một chút, sau khi trở
về làm thế nào khiến ba mẹ hạ quyết tâm đi.
Mặc dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn đem
sơ đồ nhà biệt thự trên tay để xuống, đứng dậy đi theo.
Ở ngoài cửa kính lớn có vài vị khách sang đây xem phòng, một
nhân viên tiêu thụ ân cần mở cửa, Cố Hàm Ninh ôm vai Diêu Tuệ Nhã, cúi đầu hỏi
thăm lát nữa đi đâu ăn cơm, lúc ngẩng đầu cười, vừa lúc lướt qua mấy vị khách
mới vào cửa.
Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, bước chân không dừng, do dự quay
đầu lại, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm cũng đang quay đầu nhìn mình.
Cửa kính lớn ở phía sau từ từ khép lại, Cố Hàm Ninh dường
như vẫn còn có thể cảm nhận được cặp mắt kia, mang theo độ ấm nóng rực nhìn
mình.
Cho đến khi ngồi lại trên xe, Cố Hàm Ninh mới nghĩ đến, sao
cậu ta lại ở chỗ này?
Cô nhớ rõ ràng, Triệu Thừa Dư, cũng không phải người thành
phố N nha?
Hơn nữa, nhìn ánh mắt của cậu ta, giống như quen biết mình.
Nhưng trước đại học, cô rõ ràng không quen biết Triệu Thừa
Dư mà?
Chương 4: Trường học
Trên đường trở về thành phố, trong đầu Cố Hàm Ninh luôn luôn
nhớ tới ánh mắt thâm thúy của Triệu Thừa Dư, giống như mang theo nóng bỏng, tuy
rằng nóng rực cũng không tổn thương người...
Nhất thời tim đập thật nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi cổ
họng...
Cố Hàm Ninh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ Triệu Thừa Dư mình gặp
lần đầu năm đó.
Đó là khi nào
nhỉ?
Đúng rồi, khi lần
đầu tiên mình nhìn thấy Cao Thần, Triệu Thừa Dư cũng ở bên cạnh!
Khi đó, biểu tình
của cậu ấy là như thế nào đây?
Trong nhí nhớ của
Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư phần lớn là đứng ở góc khuất phía sau nhìn, có vẻ
không quan tâm, mà khi đó, Cố Hàm Ninh đã cùng Cao Thần ở chung một chỗ.
Cố Hàm Ninh đột
nhiên có chút kinh ngạc...
Thì ra, không
phải ngay từ đầu Triệu Thừa Dư đã như thế!
Có phải hay
không, bởi vì mình và Cao Thần yêu nhau, cho nên...
Cố Hàm Ninh khi
đó vô duyên vô cớ lại khiến Triệu Thừa Dư đau lòng.
Cô vốn cho rằng,
giữa mình và Triệu Thừa Dư sẽ không cùng xuất hiện quá nhiều, lại không nghĩ
rằng, kiếp này, thế nhưng đụng phải cậu ấy!
Chẳng lẽ là sau
đó Triệu Thừa Dư mới rời đi sao?
Cô nhớ rõ ràng, Triệu
Thừa Dư cùng Cao Thần, Phạm Ý Mân là bạn học cấp ba, bọn họ hẳn đều là người
thành phố S mới đúng chứ?
Cố Hàm Ninh tinh
thần không yên trở về nhà, ánh mắt cô từ đầu tới cuối đều ở trên
người Cao Thần, cho nên, trong trí nhớ, hình ảnh Triệu Thừa Dư cũng không
nhiều, thêm nữa thời gian qua cũng lâu, hiện tại nhớ lại, chỉ có một hình ảnh
mơ hồ...
Cố An Quốc trở
về nhà, dưới sự thúc giục của Diêu Tuệ Nhã, gọi điện thoại cho cậu cả Cố Hàm
Ninh, chứng thực chuyện chính phủ huyện muốn quy hoạch cao ốc mới ở trấn Phong
Khởi, biết được Cố gia quyết định mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành, cũng để lộ ra
tin tức huyện Giang Nam tương lai sẽ đưa vào phạm vi nội thành, bỏ khu tu sửa
của huyện cũng là chuyện tình của mấy năm sau.
Cố An Quốc cùng Diêu
Tuệ Nhã mừng rỡ cười toe toét, tuy nói Cố Hàm Ninh đã sớm biết chuyện này,
nhưng thấy ba mẹ vui vẻ, không nhịn được cũng vui theo.
Người một nhà
cùng một chỗ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ưu sầu cũng là hạnh phúc!
Ngày hôm sau, một
nhà Cố Hàm Ninh lại tới Giang Nam Xuân Thành, trải qua cả đêm Cố Hàm Ninh “dụ
dỗ,” trực tiếp quyết định mua một căn biệt thự cùng một căn hộ cao tầng hơn 120
mét vuông, chỉ là trong đó có một phần Cố An Ninh và Diêu Tuệ Nhã còn phải dùng
tới quỹ vay thế chấp mới trả hết.
Lúc rời khỏi
trung tâm bán hàng, Cố Hàm Ninh nhịn không được quay đầu nhìn một chút, nhưng
lần này, không thấy đôi mắt đẹp kia nữa.
Về đến nhà, Cố An
Quốc liền nói giỡn, bảo bọn họ phải ăn dưa muối một thời gian rồi.
Cố Hàm Ninh lập
tức giơ tay, tỏ vẻ nguyện ý hiến tiền tiêu vặt của mình, trợ giúp cả nhà vượt
qua cửa ải khó khăn.
Kì thật cô cũng
biết, lần mua nhà này tuy đối với nhà bọn họ mà nói, kinh tế nhất thời có chút
không ổn, nhưng không phải không có cách nào khắc phục. Thời điểm này, rất
nhiều người còn chưa thích ứng việc vay thế chấp để mua nhà, kì thật, chỉ bằng
lương mỗi tháng của Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, cũng đủ trả vay rồi.
Cố Hàm Ninh ở
trong nhà nhàn nhã thong dong suốt nửa tháng, thời gian từ từ trôi qua, đã sang
tháng chín.
Đến ngày khai giảng!
Cố Hàm Ninh nhìn chín chữ thật to trên lịch treo tường, nhất thời có
chút sợ hãi.
Kiếp trước mình
mang theo thấp thỏm cùng hưng phấn, đối với tương lai chờ mong vô hạn, mà ra
khỏi nhà.
Hiện tại, vốn cho
rằng tâm đã lạnh, không ngờ, khi xuất phát, cảm xúc vẫn khẩn trương mà chờ đợi
như xưa...
Cố Hàm Ninh soi
gương, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt, nơi đó không có nếp nhăn hằn lại, không có
bọng mắt chảy dài, nhịn không được cong cong khóe môi.
Trong gương, cô
gái mắt đen da trắng, còn có một nụ cười đơn thuần, tuổi trẻ thật tốt...
Ai có thể nhìn
ra, cô cười có bao nhiêu phần là giả?
“Ninh Ninh, mau
lên! Phải lên đường rồi!”
Diêu Tuệ Nhã đứng
trước cửa đã đi xong giày, lại thấy Cố Hàm Ninh còn đang soi gương, vội vàng
hô:
“Đẹp lắm rồi!
Đừng soi nữa!”
Cố Hàm Ninh quay
đầu, nở một nụ cười thật lòng với mẹ.
“Tới ngay đây ạ!”
Giống như trong kí
ức của Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị cho cô một đống hành lí, từ đồ nhỏ
là miếng rửa bát, cho đến đồ lớn là chăn dày mùa đông, cố gắng nhét vào cốp xe,
còn có một ít đồ thật sự không còn chỗ để nữa, đành phải bỏ vào chỗ ghế ngồi
phía sau.
Có điều, lần này
Cố Hàm Ninh không hề oán trách gì.
Cố Hàm Ninh ngáp
một cái, tối hôm qua lại bị mất ngủ, cô vỗ vỗ cái chăn bông mềm mại bị xõa tung
bên cạnh, dứt khoát co người, cuộn tròn trên chăn, nhắm mắt lại.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Dậy dậy!”
Cố Hàm Ninh đột nhiên giật mình tỉnh lại, híp mắt, nhất thời
có chút không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu
Tuệ Nhã đang lo lắng nhìn mình.
Cố Hàm Ninh sửng sốt, lập tức cười nói: “Mẹ, không sao, chỉ
là gặp ác mộng thôi.”
“Đứa nhỏ
này, ngủ như vậy cũng có thể gặp ác mộng.” Diêu Tuệ Nhã trợn mắt trách cứ Cố
Hàm Ninh một câu, lúc này mới quay đầu trở lại.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lau đi mồ hôi, thở ra một hơi thật dài,
quay mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô đã thật lâu không mơ thấy ác mộng nữa, có lẽ là do càng
lúc càng gần trường học chăng, vừa rồi chỉ nghĩ nhắm mắt một lát, không ngờ thế
nhưng lại ngủ thiếp đi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa quen thuộc lại xa lạ, tim Cố Hàm
Ninh đập dần dần ổn định lại.
Trường học phía trước cách không xa, bọn họ đều đang đợi
mình...
Trên đường cao tốc xe chạy như bay, màng dán màu đen chống
nắng trên cửa kính xe, phản chiếu đôi mắt Cố Hàm Ninh có chút lạnh lẽo...
Lúc Cố Hàm Ninh tới trường đã là mười giờ sáng, đây là kết
quả việc bọn họ ra khỏi nhà lúc bảy giờ, bởi vì chưa quen đường, Cố An Quốc đi
rất chậm, lại còn hỏi đường nữa.
Thời điểm này, xe chưa thịnh hành GPS, thật là hơi bất tiện!
Kiếp trước, Cố Hàm Ninh ngủ thẳng tới chín giờ mới rời
giường, mười giờ hơn mới ra khỏi cửa, người một nhà đều không biết đường, đi
lòng vòng một lúc lâu mới tới, cho nên, khi đó Cố Hàm Ninh là một trong những
người tới phòng ngủ muộn nhất.
Dừng xe xong, Cố Hàm Ninh cầm giấy báo trúng tuyển, đứng phía
sau ba mẹ, sắc mặt lạnh nhạt.
Kì thật cô biết rõ nơi báo danh, chỉ là cô thích cảm giác
trốn sau lưng ba mẹ, yên tâm không quản việc gì, giống như trước mặt có ba mẹ
chắn đỡ, vấn đề gì cũng đều không có.
Dực vào sức mình làm nhiều năm như vậy, cô đã sắp quên mất
loại cảm giác này...
May mắn một đường từ bãi đỗ xe đến nơi báo danh đều có bảng
hướng dẫn, trên đường cũng có rất nhiều sinh viên tình nguyện.
Một nhà Cố Hàm Ninh đi được một nửa, liền có một học trưởng
là sinh viên tình nguyện mặc áo gi-lê đỏ đi tới, sau khi hỏi thăm xong liền dẫn
bọn họ đi.
Báo danh xong, nhận chìa khóa phòng ngủ, Cố Hàm Ninh quay
đầu, nhìn bốn phía ngẫu nhiên xuất hiện mấy người chút quen mặt, không khỏi mỉm
cười khe khẽ.
Loại cảm giác này thật tốt!
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ở trong ngôi trường này,
tất cả kí ức đều là tốt đẹp!
Đồ Cố Hàm Ninh mang thật sự rất nhiều, sau khi hỏi thăm tình
nguyện viên, Cố An Quốc lại đem xe lái ra khỏi cổng trường, vòng qua khu giảng
đường, quẹo vào cửa khu sinh hoạt, dừng xe xong, kì thật kí túc xá còn cách
cổng một đoạn đường ngắn, Cố An Quốc đưa chìa khóa xe cho Cố Hàm Ninh, mình
thì đi trước xách rương hành lí to mang lên lầu, Diêu Tuệ Nhã một tay cầm chăn
bông, một tay cầm bình thủy (phích nước), theo sát phía sau Cố An
Quốc.
Cố Hàm Ninh cầm lên một túi quần áo, đi ở phía sau mấy bước,
khóa cửa xe, cầm thêm một túi hành lí khác, bỗng bên cạnh có một nam sinh đi
tới, dường như quay đầu nhìn cô một cái, dừng một chút, lập tức đi qua.
“Bạn... Bạn học, mình giúp bạn cầm!” Nói xong, liền đoạt lấy
túi hành lí trên tay phải của Cố Hàm Ninh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Cố Hàm Ninh ngẩn người, vừa rồi không nhầm hình như là Triệu
Thừa Dư a?
...
Cố Hàm Ninh nhìn thân ảnh bước nhanh trước mắt, đứng ngây
ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học,
bạn ở tầng mấy...”
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư sắc mặt ửng đỏ, hì
hì cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía phòng mình.
“Tầng sáu...”
Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm
Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu
bước nhanh đi tiếp.
Cố Hàm Ninh cười lắc lắc đầu.
Không nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu
Thừa Dư...
Nhớ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm
Ninh nhịn không được cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần tăng tốc.
So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào
quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, cũng nhiều hơn một phần tuấn nhã,
tuy ngũ quan còn mang một chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn không gây trở
ngại ngày sau cậu ta trưởng thành sẽ là một vị soái ca ổn trọng thanh nhã.
Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt đã thanh đổi, Cố Hàm
Ninh không khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, sẽ thích kiểu như vậy đi...
Cố Hàm Ninh đi nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư đi vào kí
túc xá, bên trong hành lang có không ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh,
Cố Hàm Ninh đi tới đầu bậc thang, liền thấy Cố An Quốc đang vội vàng chạy
xuống, Diêu Tuệ Nhã đi theo phía sau.
“Ba, mẹ.”
Triệu Thừa Dư nghe được tiếng Cố Hàm Ninh phía sau gọi, lập
tức dừng chân, cầm túi hành lí, có chút không biết phải làm sao.
Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ một
cánh tay, nhìn bóng lưng phía trước cứng ngắc, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Đoán
không được nhanh như vậy đã gặp ba mẹ sao?
Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy rõ ràng hai cái tai hồng
hồng trước mắt.
Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa
Dư tuyệt đối đã quen biết mình.
Từ sau khi cô sống lại, tính cả lần này, hai lần ngẫu nhiên
gặp, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều kinh ngạc, còn có một chút mừng rỡ mà Cố Hàm
Ninh không dám khẳng định?
Chỉ là, điều này lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.
***
TNN: Xét thấy mọi người bị
nhầm lẫn giữa hai
thể loại trọng sinh và trùng sinh, nên hôm nay ta quyết định giải thích qua một
chút, để các nàng dễ dàng phân biệt hai loại truyện này.
Trọng sinh, theo ta
được biết nó có nghĩa là nữ chính chết đi, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào một thân thể khác, bắt đầu
sống một cuộc sống mới, không liên quan tới kiếp trước. Thường là xuyên vào một bé gái, hoặc mới sinh ra.
Trùng sinh, có
nghĩa là nữ chính xuyên ngược về một thời điểm nào đó trong quá khứ của mình,
thay đổi vận mệnh của bản thân, nữ chính đã biết hết những chuyện đã xảy ra, cho nên
có thể thay đổi những tình tiết đó theo hướng tích cực, theo ý muốn của mình,
một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc mới, nhân sinh mới.
Thêm một điều nữa là chữ “trọng” và chữ “trùng” trong
tiếng Trung Quốc đều cùng một từ nên hai thể loại này vốn là một, chỉ là tách riêng ra cho dễ hiểu hơn thôi.

