Hoa Tư dẫn - Phần I - Chương 5 - Phần 2

Trên
gò đất cao nở đầy hoa thục quỳ, dịu mềm viên mãn, gió thu nhẹ làm mặt sông dấy lên
những gợn sóng đuổi nhau xa tít. Bảy năm trước, mặc dù chưa đến đây, nhưng tôi đã
nghe nhiều truyền thuyết về gò đất này. Truyền thuyết kể rằng, gò đất này là nơi
chôn cất rất nhiều nghĩa sĩ của triều đại trước, hoa thục quỳ ở đây tươi tốt, lan
tràn là bởi vì đã tắm máu bao nghĩa sĩ, nhổ một bông hoa có thể nghe thấy tiếng
thở dài của tử sĩ. Tôi nghĩ, tôi đã tìm cho Thẩm Ngạn một chỗ rất tốt.


tiếng lá khô bị giẫm nát sau lưng, tiếng bước chân lại gần. Tôi quay người mỉm cười
nhìn chàng ta, ảo ảnh mà Tống Ngưng yêu đau đớn, yêu suốt cuộc đời, đến tận lúc
chết. Đôi ủng đen lướt trên đám thục quỳ dịu mềm, chàng ta ôm lấy tôi, ôm rất chặt,
giọng nhỏ nhẹ, vang bên tai tôi như tiếng thở dài: “A Ngưng, ta nhớ nàng”. Trong
gió có mùi máu, mùi máu mỗi lúc mỗi đậm, tôi rút con dao găm khỏi lưng chàng ta,
khẽ nói vào tai chàng ta: “Em cũng nhớ chàng!”.

Mùa
thu năm Lê Trang Công thứ mười tám, ngày mùng bốn tháng chín, Khương quốc mặc dù
thắng trận, binh soái đã hồi triều, nhưng vương đô không thấy vang khúc khải hoàn,
bởi vì chủ tướng bị hành thích, lương tướng qua đời, cả nước đau thương.

Phủ
tướng quân vang lên tiếng khóc bi ai, tôi và Tiểu Lam đứng lẫn vào đám người đến
viếng, nhìn thấy trong linh đường, trên hương án cao đặt bài vị của Thẩm Ngạn, trong
bình thủy tinh bên cạnh cắm đầy hoa lạ.

Dưới
ngọn nến trắng, chiếc quan tài bằng gỗ mun đổ bóng thê lương trên mặt đất, Tống
Ngưng đứng cạnh quan tài, đôi mắt đen trống rỗng, kiên cường, nhìn chằm chằm người
nằm trong đó. Thỉnh thoảng có khách viếng đến an ủi, cô không hề có phản ứng.

Tiểu
Lam hỏi tôi: “Đây chính là giấc mộng đẹp cô dệt cho cô ta?”.

Tôi
không giải thích: “Huynh thấy đó là giấc mộng đẹp sao? Là ác mộng thì có!”.

Tôi
phá giấc mộng đẹp để Tống Ngưng nhìn rõ hiện thực. Trên đời có một kiểu đẹp có thể
lấy tính mạng con người, đại đa số người ta đều nghĩ ngay đến phụ nữ, nhưng phụ
nữ sao phải làm khó chính mình, điều tôi nói không phải là phụ nữ, mà chính là Hoa
Tư mộng.

Tôi
vốn định giải thích với Tiểu Lam, nhưng anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm đó
cô ngộ sát Liễu Thê Thê, buồn phiền mãi, tôi thật không nghĩ cô có thể có gan tự
tay giết một người”.

Tôi
nói: “Bởi vì tôi đã khác rồi, huynh nên nhìn tôi bằng con mắt khác”.

Đêm
buông xuống, khách viếng đã ra về, trên trời, một vầng trăng cô lẻ chơi vơi, thời
khắc lựa chọn đã đến. Linh đường rộng lớn chỉ còn vợ chồng họ, một người sống, một
người chết, âm dương cách biệt. Khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngưng kề sát quan tài,
giọng thầm thì tản trong gió đêm vang vọng trong linh đường, thấm vào ánh nến: “Cuối
cùng chỉ còn hai ta”.

Ngón
tay thon mảnh của cô vuốt ve mặt quan tài gỗ mun, giọng thầm thì như trong chốn
khuê phòng: “Em vốn định đợi chàng khải hoàn trở về, sẽ đích thân báo với chàng
tin đó, mọi người muốn viết thư, em đều ngăn lại, em chỉ muốn thấy chàng vui sướng
thế nào. Chàng biết không, em chờ ngày này đã lâu, em muốn gặp chàng, em rất mong
gặp chàng”.

Bên
ngoài, một con chim trên cây đột nhiên kêu một tiếng, trong phòng ngọn nến chao
đảo, cô dùng tay che mắt, giọng nghẹn ngào: “Thẩm Ngạn, chúng ta đã có con”. Nhưng
cô không khóc, giọng dịu dàng, vô cùng dịu dàng, ngân nga trong linh đường, giống
một lời thổ lộ êm ái. Cô nói với chàng, nhưng chàng đã không còn nghe được nữa.

Đúng
lúc đó tôi bước vào linh đường, những lá phướn trắng bay bay trên cao, cô ngẩng
phắt lên: “Thẩm Ngạn?”.

Tôi
đi ra từ phía sau cờ phướn, bước ra chỗ ánh nến để cô nhìn rõ.

Đôi
mắt như nước mùa thu của cô chiếu vào y phục màu đỏ của tôi, ánh sáng chợt lóe lên
trong đó, rồi lập tức tắt lịm, nét mặt âm thầm, trống rỗng.

Gió
trong phòng phất qua chân váy, tôi nhìn cô: “Tôi không phải là Thẩm Ngạn. Tống Ngưng,
tôi đến để đưa cô ra khỏi mộng cảnh”.

Mặt
cô lộ vẻ hoang mang: “Mộng cảnh?”. Nhưng chỉ một khắc lại tỉnh táo trở lại, “Tôi
đã nhớ ra cô, trong núi tuyết bên cánh đồng hoang Thương Lộc tôi đã gặp cô, cô là…”.

Tôi
bước đến gần cô hơn, cười nói: “Lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi, không phải ở trên
núi tuyết. Tống Ngưng, tất cả, tất cả chỉ là mộng cảnh tôi dệt cho cô mà thôi”.

Tiểu
Lam xuất hiện bên tôi không biết từ lúc nào, đang thong thả nhìn ngắm linh đường.

Tôi
lại tiến đến gần cô hơn: “Trong mộng cảnh phu quân của cô đã chết, tang lễ lớn như
vậy nhưng trong thế giới hiện thực, chàng ta vẫn sống rất tốt, chàng ta đã phụ cô,
thành thân với người đàn bà khác, đã sinh con. Cô đã dùng tính mệnh của mình trao
đổi với tôi, để tôi giúp cô dệt mộng cảnh hai người yêu nhau đến bạc đầu. Cô xem,
trong mộng cảnh tôi dệt cho cô, quả nhiên chàng ta đã yêu cô. Nhưng tất cả chỉ là
tâm ma của cô, thực ra đều là giả”.

Tôi
nói ra những lời đó, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô xám dần, ánh mắt lộ vẻ
sợ hãi, đây không phải là Tống Ngưng mà tôi quen bảy năm sau. Cô loạng choạng lùi
mấy bước, làm đổ chiếc bình thủy tinh sau lưng, chiếc bình vỡ choang, người gục
xuống, mảnh thủy tinh cứa vào những ngón tay xinh đẹp của cô.

Tôi
hỏi: “Tống Ngưng, cô không tin tôi sao?”.

Thời
gian dừng lại, tôi đã nói trắng ra tất cả, cái chết của Thẩm Ngạn khiến Tống Ngưng
đau lòng như vậy, cô sẽ không đồng ý ở lại trong mộng cảnh vô vọng này. Không có
gì đáng sợ hơn mất đi người yêu dấu, trải qua đau khổ như vậy, không có được tình
yêu của Thẩm Ngạn trong hiện thực có là gì, bệnh của Tống Ngưng là tâm bệnh, chỉ
cần cô nghĩ thoáng, rời khỏi mộng cảnh này nhất định cô sẽ nhanh chóng bình phục.


vội vàng nhặt những mảnh vỡ trên nền đất, tôi cúi xuống định nhặt giúp cô, bị Tiểu
Lam ngăn lại, cô âm thầm nhặt những bông hoa rơi trên đất, cầm lên ngắm nhìn những
bông hoa mùa thu bạc màu: “Cô có biết, bấy lâu nay tôi vẫn mơ một giấc mơ, một giấc
mơ đáng sợ, mỗi lần tỉnh lại, tôi đều sợ run người, thì ra chính là giấc mơ đó,
tất cả những cảnh đó”. Cô từ từ, rất từ từ ngẩng đầu, “Tất cả những cảnh đó đều
là thật”.

Hai
giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, cô hỏi tôi: “Hiện thực mà cô không nói ra, có
phải là còn có... con trai tôi. Tôi có một đứa con, tên là Thẩm Lạc, nó đã chết
trong một trận cảm thương hàn?”.

Tôi
không trả lời, cô đăm đăm nhìn tôi, trong đôi mắt ướt hiện ra nụ cười, cô nói: “Tôi
muốn ở lại đây”. Trong đầu tôi “ù” một tiếng.


cúi đầu nhìn ngón tay mình, nước mắt chảy xuống bàn tay, rất lâu sau lại quay đầu
ngước nhìn linh vị Thẩm Ngạn: “Cô nói đây là mộng cảnh cô dệt cho tôi, không phải
sự thật, những gì tôi nhìn thấy trong mơ mới là thật, nhưng sự thực đó e là quá
đau lòng. Hiện thực mà cô nói và mộng cảnh tôi đang ở, rút cục chỗ nào đau khổ hơn?
Hiện thực đó, tôi chỉ thấy trong mơ cũng đã run lên, không thể chịu nổi, càng khỏi
nói đích thân trải qua, nếu đúng như cô nói, thật sự có bảy năm đó tôi làm sao chịu
nổi? Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy trong mộng cảnh, Thẩm Ngạn dù đã ra đi, tôi
cũng không khó chịu đựng như vậy, chúng tôi ít nhất cũng có hồi ức đẹp, tôi sẽ sinh
con cho chàng, tôi nghĩ tôi còn có thể sống tiếp, phải rồi, tôi còn có thể sống
tiếp, chàng cũng muốn tôi sống tiếp. Nhưng cô để tôi cùng cô quay về cái gọi là
hiện thực, một hiện thực bi đát như vậy, Thẩm Ngạn trong thế giới đó không hề yêu
tôi, chàng không muốn tôi sống, vậy tôi còn sống làm gì?”.

Những
lời đó của Tống Ngưng tôi không biết đối lại thế nào. Chỉ thấy gió ngoài linh đường
thổi càng mạnh, lá cây bay rào rào.

Tôi
muốn cứu cô, nhưng không cứu nổi.


bíu vào quan tài đứng lên, đem chỗ hoa trong tay cắm ngay ngắn vào một bình hoa
khác, quay lưng lại phía tôi, nên tôi không nhìn thấy sắc mặt cô lúc đó, chỉ nghe
thấy tiếng nói hững hờ: “Nghe cô nương nói, tôi dùng tính mạng đổi lấy mộng cảnh
này, trong thế giới hiện thực đó có phải tôi đã chết? Nếu như vậy, phiền cô hãy
hỏa thiêu xác tôi, sau đó mang tro của tôi... mang tro của tôi về Lê quốc, trao
cho đại huynh tôi”.

Tôi
há miệng, hồi lâu sau mới phát ra một tiếng: “Được”.

Năm
ngày sau tôi và Tiểu Lam rời khỏi Hoa Tư mộng của Tống Ngưng, trong thời gian đó
chúng tôi lại qua núi tuyết cạnh cánh đồng hoang Thương Lộc một lần nữa, chỉ do
thời gian quá gấp, Tiểu Lam vẫn còn hai nơi chưa thăm dò hết, vô tình được biết
Liễu Thê Thê quả nhiên chưa chết, nghe nói bị ngã xuống vực, mắc vào một cây tùng
bên vách núi, được một người đi săn cứu sống, để trả ơn cứu mạng, Liễu Thê Thê hứa
lấy anh ta, cuối cùng hai người thành thân.

Ngay
Liễu Thê Thê cũng có một mái ấm rất yên ổn.

Tôi
nói với Tiểu Lam: “Thực ra không nên giết Thẩm Ngạn, chỉ không ngờ mặc dù như vậy,
Tống Ngưng cũng không muốn thoát khỏi mộng cảnh. Tôi muốn cứu cô ấy nên mới giết
Thẩm Ngạn, nhưng lại thành ra hại cô ấy”.

Tiểu
Lam nhìn tôi hồi lâu, trầm ngâm: “Đó mới là giấc mộng đẹp thật sự, Thẩm phu nhân
khao khát một người yêu mình suốt đời, Thẩm tướng quân chết đi trong lúc yêu cô
ấy nhất, cô ấy muốn sống tiếp với tình yêu chung thủy của anh ta, chỉ cần vượt qua
những ngày đau buồn đó chính là sự yên lành vô lo mà cô ấy mưu cầu suốt đời. Nếu
không giết tướng quân Thẩm Ngạn, hậu họa sẽ khôn lường, cô sao có thể đảm bảo, trong
mộng cảnh này, chẳng phải anh ta có thể suốt đời chung thủy với Tống Ngưng sao?”.

Tôi
tỏ vẻ kinh ngạc: “Huynh lại nói với tôi một đạo lý lớn như vậy, đàn ông các người
chẳng phải không thích nói những chuyện tình ái tầm thường hay sao?”.

Anh
ta nhìn tôi: “Có chuyện đó ư? Nếu đúng là vậy, thanh lâu trên khắp Đại Triều này
đã phải đóng cửa từ lâu”.

Tôi
nghĩ, câu trả lời đó thật quá thẳng thắn.

Tôi
nắm tay Tiểu Lam rời khỏi mộng cảnh, anh ta lại nắm tay tôi, thản nhiên nói: “Ảo
ảnh là ảo ảnh, cô đừng so sánh ảo ảnh với hiện thực”.

Khi
anh ta nói câu đó, có một đôi vân nhạn bay ngang trời.

Thời
gian nửa năm trong Hoa Tư mộng chỉ ứng với một ngày ngắn ngủi trên trần thế.

Thoát
khỏi mộng cảnh, một dòng nhiệt lưu đi thẳng vào ngực chỗ có viên giao châu, huyết
dịch toàn thân tôi vụt nóng bừng. Đó là do giao châu đã hút tính mệnh của Tống Ngưng.
Tống Ngưng đã chết trong một chiều hoàng hôn đượm buồn nhưng trong thế giới hiện
thực không ai biết.

Gia
nhân trong biệt viện vẫn ngay ngắn đứng hầu bên ngôi thủy các, Quân Vỹ và Tiểu Hoàng
ngủ gật cạnh cây đàn, ánh mặt trời nhàn nhạt tỏa xuống, tất cả vẫn bình yên tĩnh
mịch, như không có chuyện gì xảy ra. Chấp Túc nhìn thấy Tiểu Lam, sung sướng reo
lên: “Công tử!” khiến Tiểu Hoàng và Quân Vỹ giật mình tỉnh dậy, một người, một hổ
vội chạy ra đón tôi. Chính trong lúc đó, từ ngôi thủy các phía xa một ngọn lửa bùng
lên, chớp mắt đã bốc cao cả trượng.

Quân
Vỹ sững người: “Tống Ngưng vẫn còn trong đó?” rồi lập tức lao đi cứu, bị tôi ngăn
lại.

Tiểu
Lam nói nhỏ: “Hình như Thẩm phu nhân đã tiên liệu kết cục cuối cùng”.

Tôi
nói với Quân Vỹ đầu đuôi sự việc, nhìn những bức rèm xung quanh ngôi thủy các lộ
ra hình thù kỳ dị trong ngọn lửa, sực nhớ tới lời Tống Ngưng trong mộng, nhờ tôi
thiêu xác cô.

Tống
Ngưng đến chết vẫn là người chu đáo, không phiền tôi động tay, trước khi vào mộng
cảnh, cô đã thu xếp hậu sự đâu vào đấy. Cách nửa hồ sen, mấy nô bộc trung thành
kinh sợ gào khóc, trùm những tấm chăn dày nhúng nước xông vào thủy các, đều bị ngọn
lửa rừng rực ngăn lại. Tống Ngưng quả nhiên đã thu xếp chu toàn, mỗi phân đất trong
thủy các đều bị lưỡi lửa liếm sạch, cô muốn thân xác mình thiêu thành tro, đựng
trong một bình gốm đẹp, trở về Lê quốc sau bảy năm xa cách.

Lửa
được gió càng cháy mạnh, bốc cao, chiếu rực nửa bầu trời, chiếc xà ngang từ trên
cao rơi xuống hồ sen bốc khói ngùn ngụt, bốn chiếc cột lớn ở bốn góc thủy các từ
từ sụp đổ, có thể nhìn thấy chiếc giường mây bị cháy, trong đó Tống Ngưng đã yên
nghỉ, đang chìm trong ánh lửa mênh mông.

Trong
truyền thuyết dân gian, một câu chuyện như vậy trong giờ phút đó luôn có một trận
mưa lớn trút xuống đúng lúc, nhưng ngôi thủy các cháy trụi đến khi không còn gì
để cháy, ông trời cũng không đổ một giọt mưa, gió muộn đã mang hơi lạnh, ánh mặt
trời tàn đỏ như máu. Ánh mặt trời tàn đỏ như máu phủ lên đống hoang phế trên hồ
sen, phía trước đống hoang phế đó, một đám gia nhân vẫn quỳ sụp, không ai dám vào
chuyển di cốt của Tống Ngưng.

Tôi
nói với Tiểu Lam: “Đi thôi, chúng ta lượm xác cô ấy”.

Anh
ta nhìn về phía sau lưng tôi, thong thả nói: “Không cần chúng ta, người lượm cô
ấy đã đến”.

Tôi
hiếu kỳ ngoái đầu, nhìn thấy dưới bóng cây liễu già bên con đường lát sỏi, người
đến lượm di thể Tống Ngưng mà Tiểu Lam nói, người đã dồn Tống Ngưng vào chỗ chết.

Thẩm
Ngạn, phu quân của Tống Ngưng.

Chàng
ta vận áo chùng gấm trắng toát, vạt áo và cổ tay điểm những hoa văn chìm màu tối,
trông như một chiếc áo tang sang trọng, bộ xiêm y thực là hợp cảnh. Chàng ta đi
thẳng đến trước mặt chúng tôi, chiếc áo chùng gấm làm nổi bật gương mặt trắng bệch
của chàng ta, nét mặt vẫn vẻ lạnh lùng đã thấy, giọng nói lại run run: “Cô ấy đâu,
cô ấy ở đâu?”.

Tôi
chỉ đống hoang phế trên hồ sen: “Ngài nghe tin, đến để lượm xác cô ấy phải không?
Tống Ngưng nói với tôi, cô ấy chỉ cần một bình đựng tro, một chiếc bình gốm màu
xanh đế trắng, ngài có mang đến không?”.

Chàng
ta há mồm không nói, quay người bước vội đến chỗ tôi vừa chỉ, người loạng choạng
chực ngã. Đám gia nhân quỳ trước thủy các vội nhường đường. Tôi ôm cây đàn đuổi
theo, nhìn thấy người chàng ta lảo đảo, sụp xuống bên đống hoang tàn, ánh mặt trời
phía sau kéo bóng chàng ta đổ dài trên đó.

Qua
vai chàng ta có thể nhìn thấy di hài Tống Ngưng, sáng nay khi gặp tôi, cô còn vấn
tóc cao, trên má thoa phấn hồng, xinh đẹp rạng rỡ.

Sáng
còn là hồng nhan, chiều đã là nắm xương tàn.

Ánh
sáng và thời gian ngừng lại, tôi nhìn thấy Thẩm Ngạn lặng lẽ quỳ trong vầng sáng
im lìm đó.

Một
khúc gỗ đang cháy nổ bốp một tiếng, như đột nhiên sực tỉnh, chàng ta ôm chầm di
hài cô, động tác mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng nhợt, giọng nói lại hết sức nhẹ
nhàng: “Chẳng phải em đã nói, dù chết em cũng phải nhìn thấy ta tắt thở trước mặt
em sao? Chẳng phải em nói, ta có lỗi với em, em phải nhìn thấy ông trời trừng phạt
ta thế nào sao? Em hận ta như thế, ta còn chưa chết, sao em lại chết trước ta?”.
Không có ai trả lời chàng ta.

Chàng
ta ôm chặt cô, thận trọng như ôm báu vật, khuôn mặt trắng bệch dán vào mái đầu xưa
là mái tóc dài óng ả, giờ đã cháy đen của cô, như thầm thì với người yêu: “A Ngưng,
em nói đi”.

Đống
hoang phế đỏ rực trong ánh hoàng hôn, mịt mờ một bầu không khí ma quái, mặt đất
cũng bị đốt nóng ran.

Tôi
đứng nhìn tất cả cảnh tượng đó, đột nhiên cảm thấy sự hư không của sinh mạng, mệt
mỏi hỏi chàng ta: “Ngài muốn cô ấy nói gì? Bây giờ cô ấy không nói gì được nữa,
cho dù ngài muốn nghe, cô ấy cũng không thể nói được nữa. Cô ấy đã bảo tôi đêm tân
hôn cô ấy muốn nói những lời ngọt ngào với ngài. Cô ấy vừa được gả đến Khương quốc,
lạ cảnh lạ nhà, trong ánh mắt trái tim cô ấy đâu đâu cũng là ngài. Cô ấy không cha
không mẹ, không chị em, không có ai dạy cô ấy phải làm thế nào mới có được trái
tim và khối óc của đấng phu quân mình trao thân gửi phận. Nhưng đêm đó, cô ấy thực
lòng muốn thổ lộ với ngài, ‘Phu quân, em đã trao A Ngưng cho chàng, trao hết cho
chàng, chàng nhất định phải trân trọng’, chỉ đáng tiếc ngài không cho cô ấy nói”.

Chàng
ta ngẩng phắt đầu lên.

Tôi
ngồi xuống nhìn vào mắt chàng ta: “Ngài nói Tống Ngưng hận ngài, thực ra chưa bao
giờ cô ấy hận ngài, trên đời này chưa một cô gái nào yêu ngài như cô ấy”.

Chàng
ta nhìn tôi đăm đăm, như bị vật gì đánh trúng, khuôn mặt trắng bệch không còn sắc
máu, rất lâu sau lại phát ra tiếng cười nhỏ khô khan, nói dằn từng chữ từng chữ:
“Cô ấy yêu tôi? Sao cô dám nói thế. Cô ấy không hề yêu tôi. Cô ấy còn hận sao tôi
không chết ở chiến trường”.

Tôi
tìm một chỗ ngồi xuống, để cây đàn lên đầu gối: “Cô ấy nói trái lòng mình”.

Tôi
ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Thẩm Ngạn, nghe nói suốt hai năm qua ngài không hề gặp
Tống Ngưng một lần nào, ngài còn nhớ hình bóng cô ấy không? Tôi cho ngài nhìn thấy
hình bóng Tống Ngưng năm xưa, ngài thấy thế nào?”.

Không
đợi chàng ta trả lời, tôi đã đánh thanh âm cuối cùng trên phím đàn. Đánh ngược Hoa
Tư điệu để cho mộng cảnh đã dệt cho Tống Ngưng có thể hiển hiện trên thế giới hiện
thực. Tôi không đợi chàng ta trả lời, bất luận chàng ta có muốn hay không, có một
số điều tôi cần cho chàng ta biết.

Trong
cảnh hoàng hôn thê lương, trên đống hoang phế mịt mờ khói trắng, từng cảnh của quá
khứ lướt trên không trung, in hình xuống mặt nước hồ sen.

Trên
sa mạc hoang vắng, bao la tuyết, Tống Ngưng rạp mình trên lưng ngựa, vượt qua sa
mạc lổn nhổn đá, gió mang theo cát và đá vụn táp vào mặt, vào cánh tay để lại những
vết sây sát loang lổ, cô ôm cổ ngựa thúc giục con ngựa chiến đã gần kiệt sức: “Chạy
nhanh hơn nữa đi, xin mày đấy chạy nhanh lên, Thẩm Ngạn không đợi được nữa rồi”.

Trên
Tu La trường cánh đồng hoang Thương Lộc, cô xuống ngựa, loạng choạng lao vào chiến
trận đầy xác chết, cánh tay và mặt bị gió táp thâm tím vết thương, y phục dính đầy
máu, môi mím chặt, người cứng đờ đi lật từng xác chết, từ lúc bình minh đến đêm
khuya, cuối cùng tìm được người cần tìm. Cô dùng tay áo lau máu trên mặt người đó,
ôm chặt chàng: “Thẩm Ngạn, em biết mà, em cần đến đây”. Nói xong ôm mặt, lệ tuôn
như mưa.

Trong
hang núi tuyết gần chiến trường, chàng nằm bất động, trên người chàng đắp tấm nhung
bào, cô ngậm từng ngụm nước mớm cho chàng, kiên trì ép chàng uống từng ngụm. Bên
ngoài, trên trời sao còn chưa mọc, gió lạnh buốt rít ù ù, cô co người run rẩy phục
trên ngực chàng: “Bao giờ chàng tỉnh lại, có phải chàng không bao giờ tỉnh lại không?
Thẩm Ngạn, em sợ lắm”.


ép sát vào người chàng, ôm thật chặt, thủ thỉ bên tai chàng: “Thẩm Ngạn em sợ lắm”.

Suốt
ba ngày cô cõng chàng, mấy lần ngã lăn trên dốc núi, dốc núi toàn cọc nhọn, cô dùng
hết sức để kéo chàng lại, cọc nhọn đâm vào eo cô, cô nén đau thở phào nhẹ nhõm:
“May quá”. Cô đứng không vững nhưng vẫn cố gượng dậy, hôn mắt chàng, ôm mặt chàng:
“Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”.

Hoa
Tư điệu đột ngột dừng lại, tôi hỏi chàng ta: “Ngài đã từng nhìn thấy một Tống Ngưng
như vậy chưa?”.

Lời
chưa dứt, chàng ta đã cắt ngang: “Không phải, tôi không tin”. Thẩm Ngạn một tay
ôm ngực, trán toát mồ hôi, người run lẩy bẩy, nhưng lại nhìn tôi nói ra những lời
tàn nhẫn: “Những cái đó không đúng, tôi không tin!”.

Tôi
cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng: “Thẩm Ngạn, rút cục là giả hay thật, trong
lòng ngài rõ nhất. Tống Ngưng luôn muốn nói với ngài tất cả câu chuyện đó, nhưng
ngài chưa bao giờ cho cô ấy cơ hội”.

Tôi
nói: “Thẩm Ngạn, ngài có biết Tống Ngưng chết thế nào không? Chết trong mộng cảnh.
Cô ấy chìm đắm trong mộng cảnh, từ bỏ tính mạng của mình. Bởi vì trong mộng cảnh
đó, cuối cùng ngài đã yêu cô ấy, hai người thề sống bên nhau trọn đời. Tống Ngưng
chìm đắm trong mộng cảnh hư không đó. Nhưng về sau ngài chết ngoài chiến trường,
mặc dù ngài đã chết, cô ấy cũng không muốn ra khỏi mộng cảnh đó. Cô ấy nghĩ đến
nỗi đau ngài đã gây ra cho cô ấy trong cuộc sống hiện thực, còn đau đớn gấp vạn
lần nỗi đau vĩnh viễn mất ngài trong mộng cảnh. Tống Ngưng đã lệnh cho gia nhân
thiêu di hài cô ấy, không muốn lưu lại cho ngài bất cứ thứ gì. Thẩm Ngạn, ngài không
hề biết, cô ấy đã yêu ngài, luôn yêu ngài suốt bảy năm qua”.

Tôi
nói xong những lời đó, nhìn thấy ngón tay run run của chàng ta vuốt ve chiếc vòng
ngọc ở chỗ xương cổ tay cô, rồi nắm chặt lấy, các khớp ngón tay trắng bệch, toàn
thân đột nhiên đổ về phía trước, thổ ra máu, máu tươi vẩy trên di hài Tống Ngưng,
trong ánh hoàng hôn ánh lên một màu yêu ma quái dị. Chàng ta thét gọi một cái tên,
như đau đớn không sao chịu nổi, miệng há ra mấy lần, mới có thể thốt lên lời: “A
Ngưng”. Nhưng cô đã không thể trả lời.

Tôi
ôm đàn đứng dậy: “Tống Ngưng bảo tôi đem tro của cô ấy mang về Lê quốc, từ nay về
sau hai người không còn bất cứ quan hệ gì nữa, Thẩm tướng quân, sau ba ngày nữa
tôi đến lấy tro của Tống Ngưng”.

Chàng
ta không để ý lời tôi, ôm di thể Tống Ngưng, từng bước ra khỏi thủy các, bước chân
xiêu vẹo.

Gia
nhân phục trên đất khóc thảm thiết.

Tôi
ngây người, nói: “Vậy cũng được, phiền Thẩm tướng quân hoàn thành tâm nguyện cuối
cùng của cô ấy, để cô ấy vào một bình gốm xanh đế trắng đưa đến Lê quốc trao tận
tay đại huynh cô ấy”.

Lặng
lẽ, lạnh như một thanh kiếm sắc, giọng chàng ta thảng thốt vọng lên từ trong tiếng
khóc than của đám gia nhân: “Trước khi chết cô ấy có gì muốn nói với tôi không?”.

Tôi
nhìn theo bóng chàng ta: “Không, không một lời nào hết, cô ấy đã không còn mong
muốn điều gì ở ngài nữa”.

Không
lâu sau khi câu chuyện này trôi qua, nghe nói hai nước Khương, Lê lại xảy ra chiến
tranh, quân đội Lê quốc do đại tướng quân Tống Diễn chỉ huy, quân đội Khương quốc
do tướng quân trấn ải Thẩm Ngạn thống lĩnh. Lúc này, chúng tôi đang du sơn ngoạn
thủy ở biên giới Khương quốc.

Trong
mưa đêm ngày mùng bảy tháng năm, Tiểu Lam mang đến một tin, Thẩm Ngạn đã chết trên
chiến trường Thương Lộc, trận này vốn dĩ chàng ta chiếm ưu thế, lẽ ra có thể toàn
thắng, nhưng không hiểu sao lại bại trận thân vong. Nghe nói trước khi chết chàng
ta dặn thuộc hạ chôn chàng ta ở cánh đồng hoang Thương Lộc, lúc hạ táng, họ phát
hiện bên người chàng ta có một bình gốm xanh đế trắng, bên trong bình đựng đầy tro
xương của ai đó.

Thê
thất của chàng ta ở phủ nghe tin chàng ta tử trận, tối đó tất cả thắt cổ tự vẫn
trong hoa đình.

Tiểu
Lam hỏi tôi nghĩ gì, tôi cười nói với anh ta: “Nếu công chúa Kính Võ Tống Ngưng
còn sống trên đời, có lẽ Thẩm Ngạn sẽ không chết, trên đời chỉ có một người không
tiếc tính mạng yêu chàng ta, cứu chàng ta, đáng tiếc người đó đã chết quá sớm”.

Tiểu
Lam trầm ngâm hồi lâu, nói: “Có phải bởi Tống Ngưng đã chết, nên chàng ta không
muốn sống?”.

Tôi
nói: “Thế ư?”.

Anh
ta không nói gì.

Tôi
nhìn màn mưa rả rích bên ngoài, lơ đãng nói: “Tôi không tin”. Cúi đầu hỏi Tiểu Hoàng:
“Mày có tin không?”. Tiểu Hoàng đang lẳng lặng gặm nửa con gà nướng, nghe tôi gọi
liền ngẩng đầu băn khoăn nhìn tôi một lát rồi lại cúi đầu gặm tiếp.

Hai
chúng tôi ngồi đối diện, yên lặng rất lâu, tôi hỏi Tiểu Lam: “Sao dạo này không
thấy huynh mặc màu lam?”.

Anh
ta cười: “Tại sao tôi nhất định phải mặc màu lam?”.

Tôi
đáp: “Bởi vì tôi gọi huynh là Tiểu Lam”.

Anh
ta nhướn cặp lông mày đẹp như nét vẽ: “Tôi cũng thấy lạ, tại sao chưa bao giờ cô
hỏi tên tôi, Tiểu Lam chẳng phải là…”.

Anh
ta làm ra vẻ suy nghĩ, giống như đang tìm một từ phù hợp, hoa đèn bất chợt nổ “bép”
một tiếng, Tiểu Lam nhìn tôi, nét mặt êm đềm như mặt nước thu: “Chẳng phải là tên
thân mật cô đặt cho tôi sao?”.

Tôi
nghĩ lại toàn bộ câu chuyện, nhận ra quả nhiên như vậy, vội cầm ấm trà rót thêm
vào cốc: “À, huynh vốn cũng có một cái tên nào đó, chẳng qua tôi thấy tên cũng chỉ
là một ký hiệu, gọi Tiểu Lam quen rồi, thành ra lại quên hỏi tên huynh, vậy huynh
tên gì?”.

Anh
ta nhẹ giọng: “Mộ Ngôn, Mộ trong nhớ nhung ngưỡng mộ, Ngôn trong không còn lời nào
để nói, đó là tên tôi”.

Tay
tôi run bắn, trà trong cốc sánh đầy ra đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3