Lôi Âm Ma Công - Chương 20

Chương 20 - Sát Kiếm ma Nân, Ngại tử đột quyết

Mặc cho Nhất Phàm đại sư cảnh
báo, Vương Bân vẫn thủ đôi quỷ búa sáng ngời phi thân lên lôi đài. Y trụ thân đối
mặt với người vận trường y bằng vải gai, tới lúc đó y mới ngỡ ngàng vì nhận ra kẻ
đó không phải là Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Vương Bân rít lên từng tiếng một:

- Ngươi là ai?

- Sát kiếm vô địch Ngại tử đột
quyết.

- Sát Kiếm vô địch? Ngươi tưởng
hù dọa bởi danh xưng đó rồi Vương mỗ rụt đầu rụt cổ sao.

Ngại tử đột quyết vẫn không hề
tỏ vẻ bất nhẫn bởi lời nói miệt thị của Vương Bân.

Y lạnh lùng:

- Hãy động thủ đi!

- Được lắm.

Vương Bân quát lên một tiếng thị
oai. Đôi quỷ búa múa vun vút rồi bổ thẳng vào Ngại tử đột quyết.

Một ánh chớp đỏ nhoáng lên, ngỡ
như có tia chớp bất thần xuất hiện giữa chín tầng mây khiến Vương Bân choáng mắt
chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Cùng với cảm giác chóa mắt đó, yết hầu của gã lạnh ngắt
và chẳng còn chút cảm nhận gì sau cái cảm giác lạnh giá kia.

Trong khi đó, tất cả mọi người
đứng trong nhà chỉ kịp thấy Vương Bân vung búa đánh xả vào kẻ vận trường y xám bằng
vải gai và khí ánh chớp đỏ xuất hiện rồi vụt tắt, Vương Bân vẫn sầm sập lao đến
đối phương, nhưng lạ lùng, y như một người mù chẳng nhìn thấy gì, nên đôi quỷ búa
nện xuống sàn lôi đài rồi đứng phỗng ra như pho tượng.

Nhất Phàm đại sư nhắm mắt, tay
lần chuỗi hạt:

- A di đà phật... Xin Như Lai
Phật tổ độ trì cho Vương thí chủ! Đại sư vừa dứt lời thì Ngại tử đột quyết tung
hữu cước đá thẳng vào cái xác của Vương Bân. Thân thể Vương Bân như một cánh diều,
bay ngược vào trong nhà đại sảnh.

Huỵch...

Chiếc thủ cấp của Vương Bân lật
ngược ra sau, chỉ còn dính một mảnh da sau gáy, trông vô cùng khủng khiếp. Cái chết
thảm của Vương Bân càng khiến cho không khí khủng bố đã căng thẳng càng căng thẳng
hơn.

Chín người còn lại trong Giang
Nam thập tướng đều quay quanh cái xác lạnh giá của Vương Bân. Triệu Tử Long gào
lớn:

- Lục đệ...

Đang Mỹ Dung, Đinh Đinh thì sụt
sùi khóc thổn thức:

Nhan Lũy gầm lên:

- Lục đệ... Ngũ ca sẽ trả thù
cho Lục đệ...

Nhan Lũy vừa nói vừa rút phắt
thanh đại đầu đao vắt lên vai toan phi thân ra ngoài, nhưng Nhất Phàm đại sư đã
kịp cản chân:

- Nhan thí chủ dừng bước...

Nhan Lũy nghiến răng ken két:

- Nhan mỗ không lấy mạng Sát kiếm
thì thà chết cho rồi.

- A di đà phật... Vương thí chủ
vừa mới bị tử bởi một sát kiếm vô địch, thí chủ đã thấy rồi. Võ công của Vương thí
chủ không phải tầm thường thế mà đi làm vật thử kiếm mà thôi. Lão nạp rất biết tâm
trạng của thí chủ, nhưng thí chủ ra ngoài lúc này sẽ tán mạng vô ích.

- Nhan mỗ không ra đòi nợ sao?
Chẳng lẽ chỉ biết khóc tế vong linh Lục đệ sao?

Nhất Phàm đại sư nhìn xác Vương
Bân:

- Các vị... Chiêu kiếm mà Vương
thí chủ thọ tử rất là tàn độc và khủng bố, một mình Nhan thí chủ đối mặt với kẻ
địch chỉ chuốc lấy họa diệt thân mà thôi, hay là ta cùng hợp lực để đối phó với
Tử Kiếm.

Trung Nguyên quân tử kiếm Vương
Bình thở dài nhìn Nhất Phàm đại sư nói:

- Đại sư... Làm như vậy Vương
mỗ nghĩ võ lâm hắc đạo sẽ chê cười chúng ta, lấy đông hiếp cô, thanh danh chính
nghĩa bạch đạo còn gì nữa.

- A di đà phật... Dĩ biến phải
tùng quyền, chúng ta không phá lệ chẳng lẽ chịu giam hãm trong gian đại sảnh này
à?

- Vương Bình tôi chỉ sợ tiếng
đồn không hay bay lan đến tai bọn hắc đạo, sau này chúng ta khó đem chuyện nghĩa
khí giang hồ mà nói với chúng.

Xung Hóa đứng bật dây, khoát tay
nói luôn:

- Không có đạo nghĩa gì cả, đối
với kẻ ác thì phải tiễu trừ thôi, đó cũng là đại nghĩa của võ lâm Trung Nguyên,
Vương chủ không ra thì cứ ở lại, còn chúng tôi nhận định phải lấy mạng gã kiếm thủ
sát nhân.

- A di đà phật... Các vị đã quyết
định thì chúng ta chẳng nên chần chờ nữa.

Triệu Tử Long rút tên tra vào
cánh cung.

- Đại sư... Chúng ta cùng xông
ra.

Lưỡng Nguyên thái cự kiếm pháp
Võ Đang Trương Tam Lang chen vào:

- Bần đạo sợ rằng dù tất cả chúng
ta cùng xông ra ngoài cũng không thay đổi được tình hình.

Xung Hóa tròn mắt:

- Đạo trưởng tưởng gã kiếm thủ
đó là thiên hạ đệ nhất vô địch sao mà có thể một mình chống chọi với bao nhiêu người?

- Bần đạo chỉ nói lên sự thật
mà thôi. Các vị hãy xem đi, ngay cả kiếm soái Tạ Ôn Hầu cùng ba vị hộ tướng cũng
phơi thây bởi một chiêu kiếm huyết ảnh...

Trương Tam Lang thở dài một tiếng:

- Bần đạo cho là chúng ta có thể
đối cự với gã kiếm thủ này trong nhất thời, nhưng rồi sau đó gã sẽ tìm đến từng
người từng môn phái thì đại họa sẽ như thế nào nữa?

Trương Tam Lang quay lại Nhất
Phàm đại sư:

- Đại sư... Trương bần đạo có
một ý, chỉ có đại sư mới thủ việc được thôi.

- Trương đạo sĩ cứ nói ra coi.

- Đại sư dụng danh Thiếu lâm cổ
tự mà giao hẹn với gã sát kiếm tử thần này để kéo dài thời gian. Sau khi rời khỏi
Vương gia trang, Thiếu Lâm và Võ Đang sẽ hiệu triệu quần anh hội, phát động anh
tài tất sẽ tìm được người thanh trừng gã.

Xung Hóa lắc đầu:

- Không được... Làm như vậy thì
đúng là hành động của bọn hắc đạo đê tiện bỉ ổi, cũng chỉ tên tử kiếm sát nhân này
biết rõ quần hào Trung Nguyên sẽ tổ chức quần hội đặng tiễu trừ gã. Y sẽ cao chạy
xa bay, chúng ta làm sao có thể đòi được món nợ máu của Lục sư đệ.

- Ý của bần đạo như vậy, nếu các
vị không chịu thì thôi, chứ theo bần đạo nghĩ, chúng ta không ai là đối thủ của
gã sát nhân kiếm thủ đang ngồi trên lôi đài kia.

Triệu Tử Long lườm Trương Tam
Lang:

- Lưỡng nguyên thái cực kiếm pháp
của Trương đạo trưởng lâu ngày không sử dụng đến, nên bây giờ mới thấy cái chết
lúc nào cũng đứng trước mặt mình.

Triệu Tử Long hừ lạnh một tiếng:

- Tất cả đều giống như rùa rụt
cổ thì cứ để cho Giang Nam thập tướng phán xử gã kiếm thủ sát nhân kia cho.

Triệu Tử Long quắc mắt, nói với
các huynh đệ:

- Giang Nam thập tướng của chúng
ta trước sau đã cùng với Vương Bân lục đệ đồng sanh đồng tử, hôm nay lục đệ bị thảm
tử, chúng ta không thể đứng nhìn kẻ thù nhởn nhơ trong cõi trời đất, tất cả sư đệ,
sư muội hãy cùng với Triệu huynh ra ngoài quyết một trận sống mái với kẻ thù.

Thấy hào khí hừng hực quyết tử
của Triệu Tử Long, bất giác quần hào đồng la hưởng ứng:

- Triệu đại hiệp nói đúng... Chẳng
lẽ với bao nhiêu cao thủ đang có mặt ở đây lại biến thành lũ rùa rụt cổ bởi một
kiếm thủ vô danh sao? Chúng tôi sẽ cùng theo Giang Nam Triệu đại hiệp ra ngoài quyết
một trận sống chết với tên tử kiếm đó.

Nhất Phàm đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà phật! Lời của Trương
đạo trưởng nói cũng đúng, chí của Triệu đại hiệp cũng không sai, nếu ở đây tất cả
mọi người đều quyết một trận sống chết, lão nạp cũng không can, nhưng chỉ khuyên
các vị bảo trọng, nếu thấy như thật bất tòng tâm thì hãy mau li khai để tự cứu bản
thân mình trước.

Quần hào nhìn Nhất Phàm đại sư:

- Đa tạ đại sư đã chỉ giáo! Triệu
Tử Long giương cung nhắm Ngại tử đột quyết.

Phựt... Mũi tên thoát ra khỏi
cánh cung, bay đi như một tia chớp nhanh không thể tưởng.

Triệu Tử Long vốn đã nổi tiếng
khắp các tỉnh Giang Nam bởi tuyệt kĩ xạ tiễn. Hình như từ trước đến giờ một khi
Triệu Tử Long xạ tiễn thì ngay cả một con nhặng cũng không thể thoát được mũi tên
thần tốc của y.

Mũi tên xé gió xẹt thẳng vào yết
hầu của Ngại tử đột quyết trong khi đó mọi người cùng đồng loạt phi thân ra ngoài.

Ai cũng đều hướng mắt nhìn về
lôi đài. Mũi tên của Triệu Tử Long bắn đi ghim luôn vào thân ảnh gã kiếm thủ đang
ngồi bất đọng trên lôi đài.

Thấy sát kiếm bất động, nên vô
hình trung mọi người cùng một ý niệm, tên tử kiếm sát nhân kia đã bị tán mạng bởi
mũi tên thần kì của họ Triệu.

Quần hào đồng loạt nhìn Triệu
Tử Long:

- Triệu đại hiệp xạ tiễn như thần,
đã lấy mạng gã tử kiếm vô nhân.

Triệu Tử Long phấn khích vô cùng,
ưỡn ngực nói:

- Triệu mỗ một tiễn lấy mạng đại
địch cũng nhờ các vị bằng hữu hỗ trợ tinh thần.

Họ Triệu vừa dứt lời thì trên
lôi đài Ngại tử đột quyết từ từ đứng lên.

Quần hào trố mắt nhìn con người
lạnh giá vô cảm đó.

Ngại tử đột quyết chiếu đôi ma
nhãn sáng quắc vào Triệu Tử Long. Chạm vào hai ánh mắt sát nhân cường nộ của Ngại
tử đột quyết, Triệu Tử Long không khỏi rùng mình, lưng sống lạnh ngắt.

Mặc dù vậy Triệu Tử Long vẫn giữ
được vẻ bình thản bên ngoài. Y gằn từng tiếng để tỏ lộ dũng khí với quần hào:

- Ngươi không phải là Tử Kiếm
Thường Nhẫn.

- Ngại tử đột quyết là ta.

- Ngại tử đột quyết... Ngươi hứng được một mũi tên của Triệu mỗ coi như có chút
bản lĩnh đó!

- Ta chỉ dùng kiếm chứ không dùng cung tên. Trả lại ngươi mũi tên đây.

Ngại tử đột quyết hất mũi tên lên và cùng động tác chém xả vào mũi tên đó.

Đường kiếm của y nhanh ngoài tầm mắt quần hào. Mọi người chỉ kịp thấy một ánh
chớp đỏ nhoáng lên, cùng với âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống.

Triệu Tử Long vốn đã phòng bị từ trước, biết chắc đối thủ sẽ dụng chính mũi
tên của gã để công kích lại, nên thoắt điểm chân phi thân về sau.

Triệu Tử Long đã nhanh nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay thần chết. Khi ánh
chớp vụt tắt thì mũi tên của Triệu Tử Long bị chẻ làm hai cùng ghim thẳng vào hai
con ngươi của họ Triệu.

Triệu Tử Long rú lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm đầu, đổ gục xuống đất
giẫy lên trong sự thất thần của quần hào.

Chiêu công của Ngại tử đột quyết vừa ra chỉ có thể thực hiện được ở một người
đã đạt đến trình độ kiếm đạo xuất thần nhập tâm ý có thể thành chiêu, mà chiêu thì
tràn ngập sát khí theo ý mà hạ tử đối phương.

Triệu Tử Long quằn quại một lúc, nằm thẳng người tắt thở.

Tám người còn lại trong Giang Nam thập tướng gầm lên như bầy hổ dữ, rầm rập
lao lên lôi đài.

Ngại tử đột quyết nhìn tám người đó, bình thản chống huyết kiếm đưa ánh mắt
ngầu đục nhìn lướt qua một lượt.

Y buông một câu lạnh nhạt:

- Ngại tử đột quyết này giết tám người một lượt hay giết từng người?

Xung Hóa gầm lên:

- Xung mỗ không đập nát đầu ngươi thề không đứng trong giang hồ nữa.

Xung Hóa vừa nói vừa vũ lộn cây Lang nha bỗng nặng non hai trăm cân, cùng với
Mang Vũ tung mành lưới sắt chụp thẳng vào thân ảnh Ngại tử đột quyết.

Mang Vũ rít lên:

- Đền mạng!

Ánh chớp đỏ một lần nữa xuất hiện. Quần hào đứng dưới lôi đài chẳng ai kịp nhận
ra Ngại tử đột quyết phát tác chiêu công từ lúc nào. Họ chỉ cảm nhận khi sát chiêu
của đối phương được phát tác thì càn khôn rung chuyển, không ai còn thấy được gì
cả.

Khi mọi người định thần được, có thể nhận rõ cục trường trên lôi đài, thì Xung
Hóa và Mang Vũ đứng như pho tượng bất động. Hai cái đầu hơi lắc một chút và khi
Ngại tử đột quyết tra kiếm vào vỏ thì hai người đổ kềnh xuống sàn lôi đài, cùng
một cái chết thảm như Vương Bân.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà bốn vị trong Giang Nam thập tướng, những
nhân vật nổi tiếng khắp giải Giang Nam Tứ Xuyên, phải tán mạng thì không một ai
có ý nghĩ đối đầu với Ngại tử đột quyết.

Ngại tử đột quyết nhìn sáu người còn lại trong Giang Nam thấp tướng, ánh mặt
của y thật lạnh lùng vô cảm.

Nhất Phàm đại sư không thể đứng yên bên ngoài được nữa rồi. Đại sư lần chuỗi
hạt, phi thân lên lôi đài.

Nhất Phàm đại sư nghĩ thầm:

“Nếu mình khoanh tay tọa thị nhứt định Giang Nam thập tướng sẽ bị gã kiếm thủ
sát nhân này xóa tên trong chốn giang hồ.” Vừa trụ thân, Nhất Phàm đại sư cẩn trọng
chuyển hóa nội khí vào đan điền, có thể sẽ tử đấu với Ngại tử đột quyết.

- A di đà phật!

Ngại tử đột quyết nhìn đại sư:

- Lão tăng muốn tỉ đấu với ta?

Nhất Phàm đại sư lắc đầu:

- Trong một ngày đã có bao nhiêu người chết, lão tăng thấy sát kiếp tràn ngập
quá nên mới bước lên lôi đài.

Ngại tử đột quyết sa sầm mặt xuống:

- Lão sư không muốn Ngại tử đột quyết này giết thêm người nào nữa?

- A di đà phật... Đó là ý của phật tổ.

- Lão tăng không muốn Ngại tử đột quyết này giết người vậy có cản được thanh
kiếm của tại hạ không?

Nhất Phàm đại sư lắc đầu:

- Lão nạp không có bản lĩnh đối phó với sát chiêu của thí chủ.

Ngại tử đột quyết nheo mày:

- Nếu như đại sư không có bản lĩnh đối phó với huyết kiếm của Ngại tử đột quyết
sao không ở trong nhà đại sảnh, còn bước ra ngoài làm gì?

- Lão nạp không muốn thấy bao nhiêu sinh linh chết thảm bởi sát chiêu tử kiếm
của thí chủ.

- Lão sư thật đại từ, đại bi.

- Đa tạ thí chủ đã có lời tốt cho bần tăng.

- Tại hạ nể mặt đại sư cho tất cả những người này được cơ hội sống còn. Nhưng...

- Thí chủ cứ nói, lão tăng đem sinh mạng mình ra bảo chứng.

Ngại tử đột quyết nhìn Nhất Phàm chằm chằm, nghiêm giọng nói gằn từng tiếng,
cốt cho tất cả quần hào cùng nghe:

- Ngại tử đột quyết muốn lấy mạng Xảo quỷ Tiểu Quân, hắn chết thì các vị giữ
được cái mạng của mình. Ngại mỗ gởi cho mỗi người một cái mạng, mỗi ngày sẽ tính
sổ một người, khi nào gặp được Tiểu Quân mới thôi.

- A di đà phật...

Ngại tử đột quyết quắc mắt, nhìn qua tất cả quần hào. Ánh mắt sát nhân của gã
di dời đến ai, người đó tưởng như hồn đã bị treo trước móc câu của tử thần.

- Ngại tử đột quyết đã nói là thực thi sứ mạng mình. Chỉ có cái chết của Xảo
quỷ Tiểu Quân mới cứu được các người mà thôi.

Ngại tử đột quyết dứt lời, phi thân xuống lôi đài. Y vừa đặt chân xuống đất,
trổ luôn khinh thuật thượng thừa nhoáng một cái đã thoát ra ngoài cổng tam quan
mất dạng.

Đến lúc này mọi người mới thở phào một tiếng như trút hẳn một gánh nặng trên
vai xuống đất.

Mặc dù thoát được cái chết hôm nay, nhưng cái chết vẫn treo trước mặt họ. Bất
giác ai cũng hướng mắt nhìn về hướng nhật quang cầu mong cho vần dương quang kia
dừng lại đừng lặn dần về hướng tây.

Vương Bình từ trong đại sảnh bước ra. Y ôm quyền xá Nhất Phàm đại sư:

- Đại sư... tính sao bây giờ?

Nhất Phàm đại sư thở dài một tiếng:

- Lão nạp cũng chưa biết tính như thế nào, nhưng có lẽ mọi người hãy đến Thiếu
Lâm tự, rồi sẽ bàn tính sau.

Vương Bình quay lại quần hào:

- Các vị bằng hữu... Tình hình này chúng ta không thể chia lẻ ra được, mà hãy
nghe theo lão sư, tạm thời đến Thiếu Lâm tự tá túc.

Lưỡng nguyên thái cực kiếm pháp hộ tướng Võ Đang Trương Tam Lang nói:

- Vương đại hiệp nói rất đúng... Mặc dù lúc này tử kiếm sát nhân đã bỏ đi nhưng
chắc chắn một khi gã đã nói, nhứt định sẽ thực thi lời nói. Mỗi ngày gã sẽ lấy mạng
một người, mà trong chúng ta không ai là đối thủ của gã cả... Hãy tạm đến Thiếu
Lâm tự rồi...

Trương Tam Lang nhìn Nhất Phàm đại sư:

- Chúng ta sẽ cho người đi tìm Xảo quỷ Tiểu Quân.

- A di đà phật... Xảo quỷ Tiểu Quân hành tung bất định, nay chỗ này, mai chỗ
khác, chẳng biết đâu mà lường, lão nạp biết tìm gã ở đâu bây giờ?

- Đại sư... Chúng ta có thể nhờ Cái Bang phóng tin này cho Xảo quỷ.

Vương Bình lắc đầu, khoát tay:

- Không được đâu... Nếu chúng ta nói cho người của Cái Bang biết, tất lũ ăn
mày sẽ truyền tin này ra ngoài giang hồ, bạch đạo chính phái còn mặt mũi nào nhìn
hắc đạo nữa chứ.

Nhất Phàm đại sư nhìn Vương Bình:

- Vương thí chủ nói cũng rất đúng, nhưng không tìm ra Tiểu Quân không được.

Nhất Phàm đại sư thở dài một tiếng:

- Không biết Xảo quỷ Tiểu Quân đã làm gì mà khiến một sát kiếm ma vương tìm
gã quyết lòng thanh toán.

Nhất Phàm đại sư nhìn quần hào:

- Các vị hãy chôn cất những người đã chết, rồi cùng bần tăng sớm lên đường đến
Thiếu Lâm. Từ Vương gia trang đến cổ tự cũng mất ba ngày, sát kiếm sát nhân nhứt
định sẽ theo chân chúng ta để thực hiện lời gã đã nói, vì vậy phải tranh thủ càng
sớm càng tốt.

Vương Bình nói:

- Lão đại sư nói rất đúng, xin các vị khẩn trương. Chúng ta không thể mất thời
gian nhiều được. Trễ một ngày thì một người chết, khi nào đến thánh địa Thiếu Lâm
may ra mới được an toàn.

Vương Bình nói xong, quần hào liền lần lượt gom tất cả những người đã chết,
vội vã đem chôn, rồi cùng với Nhất Phàm đại sư, Trương Tam Lang, Vương Bình và sáu
người Giang Nam thập tướng lên đường hướng vê Thiếu Lâm tự.

Đang Mỹ Dung và Đinh Đinh đi được mươi dặm, bất ngờ dừng bước nói với Nhất
Phàm đại sư.

Đang Mỹ Dung nói:

- Đại sư... Tôi và Đinh Đinh sư muội sẽ rời đoàn thân hành đi tìm Xảo quỷ Tiểu
Quân.

Nhất Phàm đại sư nheo mày:

- Đi chung với nhau còn chưa biết ai được sống ai phải chết, hai vị tách khỏi
đoàn tất dữ nhiều lành ít đó.

- Ai cũng chỉ một lần chết thôi. Triệu đại ca, Xung Hóa nhị ca và Mang Vũ tam
ca cùng với Vương lục ca đã bị thảm tử rồi, chúng tôi đâu còn sợ gì nữa.

Nhan Lũy, Tần Tần Côn, Nhị Giản, Lý Lâm Kỳ cũng đứng hẳn về phía Đang Mỹ
Dung và Đinh Đinh.

Tần Tần Côn nói:

- Đại sư... Sư huynh muội chúng tôi sẽ đi tìm Xảo quỷ Tiểu Quân.

Nhất Phàm đại sư thở dài:

- Các vị đã quyết, bần tăng không cản, cầu Như Lai Phật tổ bảo trợ cho các vị.

Sáu người Giang Nam thập tướng xá Nhất Phàm đại sư:

- Đại sư bảo trọng! - A di đà phật... Các vị cũng phải bảo trọng.

Sáu người của Giang Nam thập tướng xá Nhất Phàm đại sư, rồi băng mình đi.

Li khai khỏi đoàn người do Nhất Phàm đại sư hướng dẫn, sáu người của Giang Nam
thập tướng đến Giang hạ.

Tần Tần Côn nói:

- Chúng ta cùng đi về một hướng sẽ không thể nào tìm ra được tung tích Tiểu
Quân.

Hay chúng ta chia làm ba hướng, một đi về hướng Bắc, một hướng Nam, còn nhóm
thứ ba đi theo dòng Hoàng Giang.

Đang Mỹ Dung nói:

- Tần đại ca nói rất đúng. Nên chia làm ba hướng, trên đường đi, mỗi nhóm đều
để lại ám hiệu, nếu như ám hiệu không còn thì những người còn lại cũng biết nơi
huynh đệ thảm tử. Hẹn nhau đúng một con trăng sẽ đến Thiếu Lâm tự.

Tần Tần Côn gật đầu.

Đinh Đinh nói:

- Đinh Đinh và Đang Mỹ Dung tỉ tỉ sẽ đi về hướng Bắc.

Tần Tần Côn gật đầu:

- Hai muội lên đường nhớ bảo trọng.

Y thở dài một tiếng, rồi tiếp:

- Nếu như gặp Tử Kiếm sát nhân Ngại tử đột quyết thì lẩn trốn, không lẩn trốn
được thì hãy bảo hắn đến gặp Tần huynh.

Mỹ Dung mỉm cười:

- Tần huynh lo lắng cho muội quá thôi, chứ giang hồ mênh mông, làm gì gã tử
kiếm sát nhân đó gặp được Mỹ Dung và Đinh Đinh.

- Vậy hai muội mau sớm lên đường.

Đang Mỹ Dung và Đinh Đinh xá Tần Tần Côn rồi trổ khinh công nhắm hướng Bắc.

Tần Tần Côn và Nhan Lũy tiến về
hướng Nam, còng lai Nhị Giản và Lý Lâm Kỳ thì đi dọc theo sông Hoàng Giang.

Tất cả những người còn lại của
Giang Nam thập tướng đều mang tâm trạng nặng nề. Họ chia tay nhau mà chẳng biết
có còn gặp lại nhau nữa hay không.

Ai cũng mang ý niệm:

“Đây là lần chia tay cuối cùng của Giang Nam thập tướng để rồi giang hồ chẳng
bao giờ còn nghe được tiếng tăm của họ nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3