Lôi Âm Ma Công - Chương 36 - 37

Chương 36 - Xảo ngôn lụy người

Nghe nữ nhân nói, Tiểu Quân chỉ
nhún vai. Chàng xoa đầu Lập Cư:

- Tiểu gia không được nhìn, Lập
bang chủ cũng không được liếc trộm đấy nhé.

Lập Cư chỉ hừ nhạt một tiếng.

- Tại sao Lập bang chủ hầm hừ
như vậy, bộ Tiểu Quân này nói không đúng sao?

Cái Bang thường hay nhìn trộm
người khác kia mà, bọn thuộc hạ Cái Bang còn như vậy huống hồ là bang chủ.

Tiểu Quân gãi đầu rồi nói với
nữ nhân vận bạch y đứng sau lưng mình:

- Nữ nhân mà không cho nam nhân
chiêm ngưỡng dung nhan phàm phải có nguyên do. Xin hỏi cô nương nguyên do đó là
gì?

- Chẳng có nguyên do nào cả.

Tiểu Quân bật cười khanh khách:

- Chẳng có nguyên do nào à? Tại
hạ không tin... Trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại không muốn để nam nhân chiêm
ngưỡng dung nhan của mình chứ... Ngoại trừ...

Tiểu Quân lưỡng lự, thở ra một
tiếng rồi vuốt đầu Lập Cư:

- Lập bang chủ biết ngoại lệ gì
không?

Lập Cư lắc đầu:

- Lập mỗ không biết gì hết.

Tiểu Quân gãi đầu:

- Ai da... Coi bộ trong vùng đất
thánh địa này có một ngoại lệ khác với ngoài giang hồ, hình như nam tử hán ở Thất
sơn đều phải cúi đầu trước nữ nhân.

Câu nói vô tình của Tiểu Quân
khiến nữ nhân đứng sau lưng chàng cất tràng cười tự thị tự mãn vô cùng. Thị cắt
tràng tiếu ngạo đó rồi nói:

- Xảo quỷ nói đúng đó. Tất cả
nam nhân trong địa phận Kim giáo đều là kẻ nô bộc mà thôi.

- Vậy sao? Theo cô nương thì tất
cả nữ nhân ở đây đều là La sát nương nương.

Nữ nhân nạt ngang Tiểu Quân:

- Bổn cô nương cấm ngươi không
được nói xàm bằng không chớ trách bổn cô nương.

- Cô nương không nhìn tấm liễn
sơn son thếp vàng treo trên vách à. Tiểu gia đến thánh địa này với cương vị là thượng
khách của Thánh Cô đấy.

Nữ nhân im lặng.

Tiểu Quân tủm tỉm cười, nói với
Lập Cư:

- Lập bang chủ đây đúng là nô
dịch của cô nương, nhưng Tiểu Quân thì khác... Đã khác Lập bang chủ, tất Tiểu Quân
không bao giờ tuân thủ mệnh lệnh của cô nương.

Tiểu Quân vừa nói vừa quay ngoắt
lại.

Đối mặt với Tiểu Quân không phải
là một nữ nhân như trong trí tưởng tượng của chàng, mà là một trang giai nhân tuyệt
sắc với khuôn mặt trái xoan, đôi mày vòng nguyệt, cặp thu nhãn long lanh, hai cánh
môi như quả đào chín và mái tóc đen nhánh.

Tiểu Quân thầm nghĩ:

“Nhan sắc của ả quả là niềm ao
ước của một nữ nhân trong chốn giang hồ.” Nữ nhân cau mày nhìn Tiểu Quân.

Trong khi đó Tiểu Quân lại trợn
ngược đôi mày lưỡi kiếm sắc nhởn như muốn thâu hết dung diện của nàng.

Nữ nhân bạch y buông lời cay độc:

- Ngươi dám nhìn bổn cô nương?

- Sao không dám chứ... Bộ nhìn
là có tội sao? Một nữ nhân đẹp lộng lẫy như nàng thì không một nam nhân nào không
muốn chiêm ngưỡng, huống chi Tiểu Quân là thượng khách nên lại càng muốn biết qua
dung diện của chủ nhân.

Nữ nhân chớp mắt, lộ vẻ bất nhẫn:

- Ngươi nhìn rồi chứ?

- Nhìn rồi... Và bây giờ chẳng
muốn nhìn nữa.

Đôi mày vòng nguyệt của nữ nhân
thoáng chau lại, rồi nhanh chóng lấy lại sự bình thản:

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Nàng lắc đầu:

- Ngươi vừa nói thích chiêm ngưỡng
ta, vậy mà lại đổi ý không muốn nhìn vẻ kiều diễm của ta nữa...

Tiểu Quân nhún vai:

- Chẳng lẽ cô nương lại phải hỏi
điều dễ hiểu như vậy sao?

Tiểu Quân thở ra một tiếng:

- Có gì mà không hiểu chứ?

Chàng xoa hai bàn tay trông tựa
một gã điếm chủ kĩ viện nào đó chuẩn bị đon đả chào mời khách nhân:

- Để tại hạ giải thích cho cô
nương biết nhé. Trước khi nhìn cô nương trong đầu tại hạ tưởng tượng nhan sắc của
cô nương xấu ơi là xấu, xấu như một con quỷ dạ xoa từ dưới Diêm cung chui lên.

- Thế bổn cô nương có xấu không?

Tiểu Quân phì cười, rồi nói:

- Tất nhiên là không xấu rồi,
ngược lại đẹp là khác... Có thể nói nhan sắc của cô nương rất hiếm thấy trong giang
hồ, một nhan sắc mà bất cứ nữ nhân nào cũng đều mơ ước.

- Vậy sao ngươi lại không muốn
nhìn ta nữa?

Tiểu Quân thoáng liếc trộm nàng.
Chàng tự nhủ:

“Ả này như chẳng có chút cảm tính
gì hay sao mà khi đối đáp với mình không một chút biểu lộ tình cảm nào cả.”

- Cô nương muốn biết lí do đó
lắm hả?

Nàng buông một câu bằng chất giọng
lạnh như băng khiến ngay cả Tiểu Quân khi nghe cũng sởn gai ốc:

- Rất muốn biết!

Nghe giọng nàng, Tiểu Quân muốn
rùng mình. Chàng thở hắt ra một tiếng rồi nói:

- Tại hạ bắt buộc phải giãi bày
à?

- Ta muốn nghe... Rất muốn nghe!

- Thế thì tại hạ nói... Trên đời
này bất cứ cái gì hoàn hảo quá tất chỉ cần một vết xước thôi cũng đủ để phá vỡ
sự hoàn hảo đó. Thế mới có câu, càng đẹp bao nhiêu, càng xấu bấy nhiêu.

Chàng gãi đầu:

- Thú thật với cô nương... Thoạt
đầu tại hạ nhìn thấy nhan sắc của cô nương cũng phải thừa nhận là tuyệt mĩ, nhưng
khi phát hiện ra... Tại hạ chẳng muốn nhìn nữa.

Dung diện của nữ nhân thoáng biến
đổi, nhưng rồi nàng nhanh chóng lấy lại sắc diện lạnh nhạt ban đầu. Mặc dù sự biến
đổi đó chỉ thoáng qua thôi, nhưng Tiểu Quân vẫn thấy được. Chàng nhoẻn miệng cười,
nghĩ thầm:

“Nữ nhân vẫn là nữ nhân... Khi
bị người ta chê xấu tất biểu lộ sự bất nhẫn. Ả sắp hỏi mình cái chỗ xấu đó đâu.”
Quả đúng như Tiểu Quân nghĩ thầm, nữ nhân nhìn chàng, hỏi:

- Ngươi có thể chỉ cho ta biết
cái chỗ điểm khuyết không?

- Cô nương muốn biết lắm à?

Nàng thoáng bối rối, rồi gật đầu:

- Ta muốn biết...

- Tại sao muốn biết?

Nàng nạt ngang:

- Ta muốn biết là muốn biết...
Sao ngươi cứ hỏi vòng vo để làm gì chứ?

- Tại hạ chỉ lo cho cô nương mà
thôi.

Nàng chau mày:

- Lo cho ta... Ta tức cười quá...
Xảo quỷ Tiểu Quân mà lo cho Vương Túc Lệ này à... Nghe ngươi nói mà ta ngỡ mình
đang nằm mơ.

Tiểu Quân tủm tỉm cười nói:

- Ậy... Vương cô nương đừng cho
rằng Tiểu Quân là Xảo quỷ rồi cứ khăng khăng lời của Tiểu Quân chỉ toàn là xảo ngôn
quỷ kế.

- Ta không cần nói ra nhưng giang
hồ cũng đã khẳng định.

- Đó là chuyện của giang hồ. Thiên
hạ thì rất nhiều chuyện để nói. Chuyện ít nói nhiều, việc nhỏ thì xé ra to. Kẻ để
tâm đến lời truyền tụng trên giang hồ chỉ rặt đám tiểu nhân mà thôi.

Vương Túc lệ biến sắc:

- Ngươi chửi ta à?

Tiểu Quân khoát tay:

- Ậy... Tại hạ đâu có khiếm nhã
như vậy trước mặt một trang giai nhân tuyệt sắc như Vương cô nương. Tiểu Quân hay
nói lời thiệt nên dễ xúc phạm người mà thôi.

- Ta không muốn nói quanh co nữa...
Ngươi có thể cho ta biết điểm xấu của ta là chỗ nào?

- Tại Vương cô nương không nhìn
kĩ mình trong gương mà thôi. À... Mà điểm đó cũng rất khó thấy... Ngay như nam
nhân nếu không luyện được nhãn quang như tại hạ cũng khó mà thấy, bởi khiếm khuyết
đó đã bị vẻ đẹp kiêu kì của cô nương khỏa lấp.

- Nói như vậy chỉ có mình ngươi
thấy thôi sao?

- Tất nhiên rồi... Nhưng tại hạ
không dám khẳng định chỉ có mình tại hạ mới thấy.

- Ngươi hãy nói đi!

Tiểu Quân gãi đầu:

- Nói ra Vương cô nương đừng bận
tâm để lòng, mà nhan sắc sớm úa tàn. Tại hạ chỉ lo cho cô nương như vậy thôi.

- Ta không để tâm tới đâu.

- Nếu cô nương đã quyết như vậy,
Tiểu Quân sẽ nói. Tất nhiên cái điểm xấu đó vẫn có cách sửa chữa.

- Sao ngươi nói nhiều quá vậy...

Tiểu Quân nheo mày, ngắm dung
diện Vương Túc Lệ. Chàng nghĩ thầm:

“Ả đang nôn nóng nghe mình nói
đây. Hừ biết người ta là Xảo quỷ mà cứ muốn nghe, nghĩ thiên hạ cũng ngộ thật, người
ta ngoa ngôn chừng nào là càng muốn nghe chừng nấy.” Tiểu Quân thở ra một tiếng.

Vương Túc Lệ thấy Tiểu Quân thở
hắt ra như vậy, cau mày gằn từng tiếng:

- Ngươi chẳng có lời để nói à?

- Tại cô nương hấp tấp nôn nóng
quá, càng khiến tại hạ lưỡng lự không biết nên giấu hay nên nói ra cho cô nương
biết.

- Ta muốn biết.

- Vậy Tiểu Quân xin được mạn phép
nói ra điều không muốn nói.

Tiểu Quân gõ tay vào trán mình:

- Nếu Tiểu Quân nhìn không lầm
thì dưới chân mày bên phải của Vương cô nương có một nốt ruồi.

Vương Túc Lệ cau mày:

- Ngươi nhìn thấy được một nốt
ruồi dưới chân mày của ta à?

Nàng bật cười khanh khách, rồi
nói tiếp:

- Xảo quỷ ơi... Mắt của ngươi
tinh tường quá, nên mới thấy được nốt ruồi ẩn dưới chân mày Vương Túc Lệ này. Nhưng
lời của ngươi ai tin chứ... Ngay bản thân ta cũng không tin.

Tiểu Quân hỉnh mũi nói:

- Vương cô nương không tin thì
để tại hạ cạo chân mày tất nốt ruồi kia sẽ lộ ra ngay...

Vương Túc Lệ biến sắc:

- Im đi... Ngươi tưởng ta là gã
tri tân khách ngu đần dễ bị ngươi gạt lắm sao. Nếu như Vương Túc Lệ này có nốt ruồi
đó dưới chân mày thì cũng chẳng có điểm nào phá vỡ sự hoàn mĩ trên dung diện của
ta.

Tiểu Quân vỗ tay:

- Cô nương nói rất đúng... Rất
đúng... Tất nhiên cái nốt ruồi kia chẳng thể nào phá vỡ được cái đẹp trên khuôn
mặt của cô nương rồi... Bởi nó bị ẩn dưới chân mày mà... Nhưng... nhưng...

Túc Lệ nạt ngang:

- Nhưng cái gì?

- Tại hạ không giấu gì cô nương...
Tiểu Quân có hàm thụ thuật tướng số của một vị cư tu sĩ trên đỉnh Phong Sơn. Chính
vì đã thụ giáo thuật tướng pháp nên tại hạ mới thấy được nốt ruồi ẩn dưới chân mày
cô nương. Mà nốt ruồi này rất tệ hại, nó ẩn trên mặt cô nương, nhưng lại lộ bên
dưới.

Túc Lệ cau mày:

- Ngươi nói nhăng nói cuội gì
thế, ẩn bên trên lộ bên dưới là sao chứ?

Tiểu Quân nhăn mặt:

- Phàm những ai, nhứt là nữ nhân
có nốt ruồi ẩn dưới chân mày, thì nhất định nốt ruồi đó sẽ lộ trên phần ngực bên
trái. Chính cái nốt ruồi đó sau này sẽ khiến cho tướng công của Vương cô nương nhận
thấy điểm xấu trên những đường nét hoàn mĩ.

Tiểu Quân thở dài:

- Tại hạ thề không ngoa ngôn.
Tướng công của cô nương khi thấy nốt ruồi chết tiệt kia nhất định sẽ hắt hủi cô
nương. Nếu như y không hắt hủi cũng lạnh nhạt. Cô nương khổ lắm... Khổ lắm!

Vương Túc Lệ bặm môi.

Vương Túc Lệ suy nghĩ một lúc
rồi mới hỏi Tiểu Quân:

- Có thật như lời ngươi nói không?

- Tại hạ nói theo thuật tướng
pháp mà tại hạ đã hàm thụ tại đỉnh Phong Sơn. Cô nương tin lời tại hạ hay không
là quyền của cô nương.

Tiểu Quân bước tới một bộ, theo
quán tính tự nhiên chàng lại vuốt mũi:

- Cái nốt ruồi đó đúng là bất
lợi cho cô nương, nhưng Tiểu Quân vẫn có cách sửa được.

- Ngươi có cách?

- Cách đó không khó lắm đối với
Tiểu Quân... Nhưng trước khi tại hạ giúp cô nương, tại hạ muốn nhờ cô nương một
chuyện.

Túc Lệ lườm Tiểu Quân:

- Ngươi muốn nhờ chuyện gì?

- Chuyện cũng rất dễ dàng làm
thôi.

- Dễ thì ngươi nói đi.

Tiểu Quân chỉ bang chủ Lập Cư:

- Tại hạ nhờ cô nương đục hai
lỗ tai và móc con mắt còn lại của Lập bang chủ.

Lập Cư la toáng lên:

- Vương hộ tướng đừng nghe lời
Xảo quỷ Tiểu Quân, sao ngươi ác với ta như vậy... sao ngươi ác với ta như vậy...
Mau giải huyệt cho Lập mỗ.

Tiểu Quân nhún vai:

- Tại hạ không phải ác với Lập
bang chủ đâu, mà sự tình bắt buộc thôi.

- Ngươi còn nói sự tình bắt buộc
nữa... Ở đây ai bắt buộc được Vương hộ tướng đục tai móc mắt Lập mỗ chứ.

- Ậy... Tiểu gia chỉ nói vì sự
tình bắt buộc chứ có ai bức được Vương cô nương đâu.

Lập Cư nhăn nhó:

- Sự tình bắt buộc như thế nào...
Ngươi nói đi!

Tiểu Quân quay lại Vương Túc Lệ:

- Vương cô nương cho tại hạ nói
chứ?

Túc Lệ gật đầu:

- Nghe ngươi nói Túc Lệ rất tò
mò... Ngươi thử giải thích xem.

- Vương cô nương đã cho phép,
Tiểu Quân chẳng khách khí làm gì. Cô nương thử nghĩ coi, nếu như cô nương muốn Tiểu
Quân tẩy xóa nốt ruồi kia tất sẽ phải thoát y để tại hạ dùng thuật kim châm phá
nó.

Tiểu Quân chỉ Lập Cư:

- Bang chủ Lập Cư vốn có cái tật
hay nhìn trộm, muốn giữ bí mật phần thượng đẳng của cô nương thì phải móc mắt gã
là lẽ đương nhiên.

Vương Túc Lệ nheo mày:

- Ngươi nói đúng. Còn tại sao
phải đục thính nhĩ Tri tân khách đường chủ?

- Không giấu gì Vương cô nương,
khi tại hạ dùng kim châm tẩy bỏ nốt ruồi của cô nương, sẽ rất đau đớn, tất phải
rên la. Lập bang chủ mặc dù không thấy nhưng vẫn nghe tiếng rên rỉ của cô nương,
tất gã sẽ tưởng tượng những hình ảnh bậy, rồi sẽ bù lu bù loa, còn gì phẩm giá của
Vương cô nương nữa.

Lập Cư trợn mắt, quát lớn:

- Vương hộ tướng đừng nghe gã
nói.

Vương Túc Lệ lưỡng lự. Nàng nhìn
Lập Cư, nói:

- Xảo quỷ phân giải cũng rất đúng
đấy chứ...

Lập Cư thất sắc liếc Tiểu Quân:

- Tiểu quỷ, sao ngươi ác với Lập
mỗ như vậy.

Tiểu Quân khoát tay:

- Tại hạ đâu có ác... Chẳng qua
bởi sự tình bắt buộc, không còn cách nào khác.

Còn diễn tiến như thế nào tùy
vào Vương cô nương mà thôi.

- Ngươi dụng xảo ngôn để lừa gạt
Vương hộ tướng mà thôi.

- Nếu như Lập bang chủ nói tại
hạ dụng xảo ngôn thì cứ nài Vương cô nương minh chứng.

Lập Cư nghiêm giọng hỏi:

- Minh chứng như thế nào?

- Dễ như vậy mà bang chủ cũng
hỏi ta nữa à?

Vương Túc Lệ xen vào hỏi Tiểu
Quân:

- Minh chứng như thế nào?

- Chỉ cần cô nương cho tại hạ
và Lập bang chủ thấy phần ngực bên trái của cô nương thì đã có chứng lí để thẩm
định lời nói của tại hạ.

Hai gò má Vương Túc Lệ thoáng
vẻ thẹn thùng.

Tiểu Quân tủm tỉm cười:

- Vương cô nương chắc ngại...

- Ta không ngại.

Nàng quay lại Lập Cư:

- Tri tân khách đường chủ nhắm
mắt lại.

Lập Cư răm rắp nhắm nghiền hai
mắt. Trông bộ mặt của gã thật là tội nghiệp.

Vương Túc Lệ khẽ xoay người đối
mặt với Tiểu Quân. Nàng đặt tay phải lên gờ vai trái, từ từ kéo trễ xiêm y của mình.

Mặc dù Túc Lệ tự kéo trang y của
mình, nhưng Tiểu Quân lại căng thẳng ra mặt.

Chàng nhủ thầm:

“Ả này chẳng lẽ lại tin vào lời
của mình. Không lẽ ông trời cho mình giọng nói bắt ai cũng phải nghe theo à.” Vương
Túc Lệ đã kéo trang y quá bờ vai. Nàng tỏ ra lưỡng lự một chút, nhìn Tiểu Quân nói:

- Xảo quỷ nhìn cho kĩ nhé!

Chương 37 - Giọt nước tràn li

Thường Nhẫn ngồi bất động trên
khoang thuyền, không biết y đang tâm niệm điều gì mà thần sắc ưu tư như một pho
tượng trét sáp, trầm mặt và vô cảm.

Sương khuya đọng ướt cả lớp vải
trang y mà tưởng như y chẳng hề cảm nhận được cái lạnh xé da cắt thịt, lẫn sự cô
tịch nặng nề vây bọc xung quanh, mặc dù thỉnh thoảng y lại thở dài não nề. Tiểu
Quân đã đi rồi nhưng Thường Nhẫn vẫn khoác vẻ trầm cảm chối bỏ mình.

Trong sự cô tịch bất động đó,
bất chợt Thường Nhẫn đấm một thoi quyền bằng cánh tay còn lại xuống sàn thuyền.
Y nghiến răng gằn từng tiếng:

- Tại sao ta phải cầm kiếm...
Tại sao ta phải cầm kiếm? Tại sao... Tại sao...

Y bật lên tràng cười tựa những
tiếng khóc thảm thê, u uất rồi lại rên rỉ như kẻ cuồng si:

- Tại sao... Ông trời... Tại sao
ta muốn quên ta, mà ông trời cứ bắt ta phải trở thành một kiếm thủ... Tại sao chứ?

Có tiếng chân người khẽ vang lên
sau lưng Thường Nhẫn. Bước chân này Thường Nhẫn đoán chắc là của Đồng Tiểu Linh.

Y rít lên bằng chất giọng cay
độc, oán hờn:

- Hãy tránh xa ta ra... Hãy tránh
xa ta ra... Thường Nhẫn này không muốn gặp ai... không muốn gặp ai.

Quả đúng như Thường Nhẫn nghĩ,
tiếng Tiểu Linh cất lên bằng một chất giọng buồn cay vẻ hờn trách:

- Tiểu Quân đã đi rồi và Tiểu
Linh cũng muốn thông báo cho Thường các hạ biết, tất cả các tỉ tỉ cũng đã rời
bỏ Lâu thuyền mà đi rồi. Bây giờ đến lượt Tiểu Linh rời thuyền để cho các hạ được
ở lại trong sự cô đơn của các hạ. Ý này cũng là của Tiểu Quân muốn gởi lại cho tỉ
muội chúng tôi.

Thường Nhẫn lắp bắp nói:

- Mọi người... Mọi người đi hết
rồi sao?

- Đi hết rồi... Và Lâu thuyền
từ nay chẳng còn chủ nhân. Nó sẽ trở thành con thuyền ma trên dòng Hoàng Giang.

Vẻ mặt Thường Nhẫn căng thẳng
tột cùng:

- Tại sao mọi người lại bỏ đi?

- Tiểu Quân đã đi, nên chiếc Lâu
thuyền này không một ai muốn ở lại nữa.

Tiểu Linh đặt xuống trước mặt
Thường Nhẫn thanh huyết kiếm đã bọc lụa cẩn thận.

Nàng nhìn Thường Nhẫn nói:

- Thanh kiếm này của Thường kiếm
khách, các hạ hãy giữ lại. Trước khi đi Tiểu Quân có nói, kiếm là thần của kiếm
thủ, là vật bất li thân. Thanh huyết kiếm này của Thường Nhẫn kiếm khách, nên nó
phải trở về với chủ nhân của nó.

Tiểu Linh thở dài một tiếng, toan
quay lưng phi thân xuống chiếc thuyền nan, nàng chưa kịp thoát đi thì đột ngột bốn
hắc y nhân che mặt phi thân lên khoang thuyền. Bốn người này chẳng hề nói nửa lời.
Cả bốn đồng loạt rút trường kiếm công thẳng Tiểu Linh.

Tiểu Linh quát lớn:

- Các người là ai?

Mặc cho Tiểu Linh thét quát, bốn
gã hắc y nhân không màng đến lời của nàng, vung kiếm xuất ra một lúc ba chiêu nhanh
không thể tả.

Thường Nhẫn biến sắc, quát lớn:

- Dừng tay...

Tiếng quát của Thường Nhẫn còn
đọng trên hai cánh môi thì Tiểu Linh đã bị thúc thủ rồi.

Ba gã hắc y nhân thộp trảo công
vào thân ảnh nàng nhấc bổng lên.

Tiểu Ling cầu cứu Thường Nhẫn:

- Cứu tôi với! Thường Nhẫn giờ
đây làm gì có bản lĩnh để cứu được nàng, gã chỉ còn biết đưa cặp mắt bất lực nhìn
Tiểu Linh bị ba gã hắc y nhân mang xuống thuyền nan.

Trên khoang thuyền còn lại một
tên hắc y nhân. Gã đứng dạng chân đối mặt với Thường Nhẫn. Y cười khẩy một tiếng.
Tiếng cười nghe thật dị kì. Sau tiếng cười đó, hắc y nhân phóng kiếm, cất thành
một ánh chớp bạc cầu vòng, tiện gọt búi tóc của họ Thường.

Thế kiếm của đối phương quá mãnh
liệt, Thường Nhẫn chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết. Hắn chỉ hơi ngạc nhiên khi gã
Hắc y nhân không lấy mạng y mà chỉ dụng kiếm cắt tiện búi tóc mà thôi.

Thần sắc Thường Nhẫn bây giờ trông
chẳng khác một tên Cái Bang thô kệch, với mái tóc nham nhở.

Hắc y nhân cười gằn một tiếng
nữa, y lắc đầu nhìn Thường Nhẫn bằng cặp mắt khinh miệt. Y nheo mày, rồi quay nhìn
khoang thuyền.

Thường Nhẫn nghẹn giọng nói:

- Ngươi là ai?

Hắc y nhân nhún vai, chẳng thốt
lời nào. Gã thản nhiên lấy đá lửa trong thắt lưng đánh vào một nhúm mồi.

Thường Nhẫn hoảng kinh:

- Ngươi định đốt chiếc Lâu thuyền
này?

Hắc y nhân quay lại đối nhãn với
gã, rồi lạnh nhạt gật đầu. Sau cái gật đầu đó, Hắc y nhân quẳng mồi lửa vào trong
khoang thuyền.

Y cất tràng cười khanh khách,
rồi thản nhiên phi thân xuống chiếc thuyền nan mà đồng bọn của y đã chờ sẵn. Con
thuyền tách khỏi Lâu thuyền, nhanh chóng lướt ra xa.

Thường Nhẫn lao vào trong khoang
thuyền, nhưng lửa đã bén vào các vật dụng, bốc cháy lớn rồi. Thường Nhẫn như con
rối nhưng chẳng biết làm cách gì khả dĩ có thể giữ được chiếc Lâu thuyền. Lửa bốc
lên chẳng mấy chốc đã phủ trùm Lâu thuyền.

Thường Nhẫn chỉ kịp xuống chiếc
nan thuyền còn lại để rời con thuyền đã hóa thành ngọn lửa khổng lồ trên dòng Hoàng
Giang.

Trên con thuyền nan tựa chiếc
lá khóm trôi giữa dòng lũ dữ, Thường Nhẫn thất thần nhìn chiếc Lâu thuyền của Tiểu
Quân. Một lần nữa gã lại tự trách mình, trách người và trách cả ông tạo sao cứ mãi
khoác lên số phận gã những điều cay nghiệt xót xa.

Xa xa trên chiếc thuyền nan ẩn
hình trong màn sương nước, tiếng cười của bọn Hắc y nhân cất lên tưởng như muôn
ngàn tiếng sét dội thẳng vào thính nhĩ của Thường Nhẫn.

Nghe tiếng cười đó, khuôn mặt
của Thường Nhẫn đanh hẳn lại. Gã rít lên với tất cả nổi phẫn uất của mình:

- Thường Nhẫn... Ngươi có còn
là người không?

Y ôm thanh huyết kiếm ngồi bệt
xuống khoang thuyền, ánh mắt ngầu đục, vời vợi nhìn lên bầu trời đầy sao. Y tơ tưởng
ngày nào đó sẽ hóa thân thành một vì sao ẩn khuất trên bầu trời.

Thường Nhẫn nhìn lại thanh huyết
kiếm. Tay y đặt vào đốc kiếm:

- Ta đã trót là Tử kiếm, dù có
muốn chối bỏ mày, cuối cùng mày cũng không lìa xa ta.

Thường Nhẫn nghiến răng từ từ
rút thanh kiếm máu ra khỏi vỏ. Y thở gấp:

- Thường Nhẫn đã là Tử kiếm và
sẽ vĩnh viễn là Tử kiếm.

Trên chiếc thuyền nan kia, bốn
gã Hắc y nhân đã trút bỏ vuông luạ đen che dung diện. Họ chẳng phải ai xa lạ mà
chính là Ngân Đài, Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân.

Tiểu Linh hỏi:

- Sư Sư tỉ tỉ... Thường Nhẫn
như thế nào khi Lâu thuyền bốc cháy?

- Tỉ tỉ cũng không biết... Nếu
như y trở lại với đời thường tất không chết trong ngọn lửa kia, bằng không gã cũng
chẳng nên sống làm gì nữa.

Trân Trân nhìn ngọn lửa từ Lâu
thuyền:

- Chúng ta đã đốt Lâu thuyền theo
ý Tiểu Quân.

Cúc Cúc thở dài:

- Từ nay trên dòng Hoàng Giang
chẳng còn Lâu thuyền “Nghê thường vũ y khúc.”

Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi.

Tiểu Linh hỏi Cúc Cúc:

- Tại sao Tiểu Quân muốn đốt Lâu
thuyền?

- Giọt nước sau cùng sẽ làm tràn
li uất hận trong con người gã Tử Kiếm.

Ngân Đài nắm tay Tiểu Linh:

- Tiểu Quân muốn kéo Thường Nhẫn
ra khỏi cuộc sống trầm mặc để trở về với đời thường.

Cúc Cúc thở ra:

- Sao Tiểu Quân muốn Thường Nhẫn
phải là Tử kiếm?

Sư Sư dõi mắt nhìn ngọn lửa xa
xa, chiếc Lâu thuyền như miếng mồi ngon từ từ chui vào dòng Hoàng Giang. Khi ngọn
lửa đỏ tắt ngúm chẳng để lại dấu tích gì, nàng mới quay lại nhìn mọi người, nói:

- Có lẽ Tiểu Quân nghĩ đến giang
hồ nhiều hơn bản thân mình.

Tiểu Linh nói:

- Các vị tỉ tỉ... Bây giờ chúng
ta đi đâu?

Ngân Đài nhướng mày:

- Chỉ có một nơi chúng ta phải
đến.

Sư Sư nhìn Thúy Ngân Đài:

- Ý Ngân Đài muốn nói đến Kim
Cung?

Ngân Đài lắc đầu:

- Tiểu Quân không muốn chúng ta
đến Kim Cung.

- Lâu thuyền đã chìm rồi, chúng
ta đi đâu bây giờ? Không đến Kim Cung chẳng lẽ lại đến Thiếu Lâm tự sao?

- Cũng không đến Thiếu Lâm tự.

- Ngân Đài. Vậy chúng ta đi đâu?

- Tứ Hải quán.

Tiểu Linh cau mày:

- Tại sao chúng ta phải đến Tứ
Hải quán.

Ngân Đài nhìn Tiểu Linh:

- Trước đây, Tiểu Linh không có
ý thâu tóm Tứ Hải quán của họ Đỗ à?

- Tiểu Linh chỉ hành sự như vậy
để tìm tung tích Đồng đại ca mà thôi.

- Vậy bây giờ Tiểu Linh còn giữ
ý đó không?

- Tất nhiên vẫn còn chứ... Tiểu
Linh chưa tìm được tung tích của Đồng đại ca mà.

- Nếu như Tiểu Linh còn giữ ý
niệm đó thì chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.

Trân Trân mỉm cười nói:

- Ngân Đài nói rất có lí, chúng
ta đã mất Lâu thuyền “Nghê thường vũ y khúc” tất phải tìm một chỗ nào đó thế vào
chứ.

Cúc Cúc nói:

- Chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.

Nàng nhìn Ngân Đài:

- Theo Ngân Đài... Nếu Tiểu Quân
không... thì sẽ tìm chúng ta ở Tứ Hải quán chứ?

Ngân Đài gật đầu:

- Ngân Đài nghĩ như vậy.

Tiểu Linh mỉm cười:

- Thế thì không bàn gì nữa. Chúng
ta đến Trường An.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3