Lôi Âm Ma Công - Chương 52 - 53

Chương 52 - Sát kiếm đuổi quần ma

Một chớp đỏ sáng rực lóe lên,
ánh chớp đỏ đó tưởng như thoát ra từ dưới địa phủ vụt bay ngược lên không trung.
Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không khí trong tòa cổ miếu như
cô đặc hẳn lại, mọi người ngửi được mùi tử khí.

Ba thanh trường kiếm của ba vị
chưởng môn đại phái đã bị gãy ngang, cây phất trần cũng chẳng hơn gì. Mọi người
định thần mới nhận ra Tử kiếm Thường Nhẫn đứng ngay bên cạnh Thất Thất và Tiểu Quân.

Thanh huyết kiếm chĩa mũi xuống,
cặp mắt cá chết của Thường Nhẫn đã trở lại sắc ma lạnh lẽo như hôm nào.

Vương Túc Lệ sửng sốt:

- Tử kiếm Thường Nhẫn!

Thường Nhẫn nhướng đôi mày rậm
rịt, từ đôi mắt cá chết của y toát ra cái nhìn lạnh lẽo vô hồn vô cảm.

Vương Túc Lệ gằn giọng nói:

- Thường Nhẫn... Ngươi dám chống
lại Thánh Cô Ngũ Phương Đài?

Tiểu Quân lúc này đã ngồi kiết
đà dưới đất để vận công khống chế kịch độc.

Thường Nhẫn buông một câu lạnh
như băng hàn:

- Thường mỗ không chống, nhưng
không một ai được chạm đến Thất Thất và Tiểu Quân.

- Ngươi cứu hai người này thì
đã chống lại Ngũ Phương Đài rồi.

- Vương cô nương về nói lại với
Ngũ Phương Đài... Thường mỗ đã gởi lại nàng một cánh tay.

Thường Nhẫn nhìn Tiểu Quân. Gã
thở dài một tiếng, rồi quay sang Thất Thất:

- Thất Thất cô nương... Chúng
ta đi thôi!

Thất Thất cúi xuống tính xốc nách
Tiểu Quân, nhưng Vương Túc Lệ đã nghiến răng gằn từng tiếng:

- Một mình Thường Nhẫn và Thất
Thất đi thì được, nhưng phải để Tiểu Quân lại.

- Kiếm của ta gãy, mạng ta mất,
Tiểu Quân sẽ thuộc về các người.

Sau câu nói của Thường Nhẫn, vẻ
mặt Vương Túc Lệ đanh hẳn lại. Những nét kiều diễm lẳng lơ biến mất mà thay vào
đó là một lớp sắc da ngập tràn sát khí.

- Thường Nhẫn... Ý ngươi quyết
đấu với Túc Lệ à?

Nàng gằn từng tiếng:

- Ngươi quyết rồi à?

- Các người hãy quay về Kim Cung
đi.

- Hừ... Tử Kiếm... Ngươi tưởng
có thể cản được Vương Túc Lệ này sao?

Nàng phi thân về sau bốn bộ, ra
lệnh cho năm gã đại hán.

- Ngũ sát đường... lấy mạng gã
cho ta.

- Tuân lệnh Vương hộ tướng! Năm
gã đại hán đồng loạt rút binh khí. Trên tay những người đó là những ngọn quỷ đao
kì quặc vô cùng.

Cả năm người đồng loạt múa quỷ
đao đá tạo thành những đóa hào quang phát ra những âm thanh vi vu rờn rợn.

Áp lực của năm vòng kim quang
chưa thực sự tấn công mà Thất Thất cảm nhận sát khí tỏa ra nặng nề vô cùng. Nàng
âm thầm vận công để phối hợp với Thường Nhẫn.

Khi năm gã Ngũ sát đường dấn lên
một bộ, thanh trường kiếm trong tay Thường Nhẫn vẫn không hề nhích động. Trong khi
đó Thất Thất đã tỏ ra căng thẳng tột cùng.

Nàng nghĩ thầm:

“Không biết Tử Kiếm Thường Nhẫn
có đủ bản lĩnh đối phó cùng một lúc với năm gã này không.” Nàng liếc mắt chú nhãn
vào thanh huyết kiếm mà lo lắng.

“Chừng nào ngọn huyết kiếm kia
sẽ xuất chiêu đây? Tại sao nó tịnh yên đến độ không hề thấy chút biểu lộ gì.” Đôi
tinh nhãn của Thường Nhẫn vẫn lạnh băng như cặp mắt cá chết không hồn không cảm.

Năm vòng Kim quang quỷ đao từ
từ áp dần về phía ba người. Trang y của Thất Thất lẫn chéo y của Thường Nhẫn đã
chịu áp lực của năm vòng kim quang.

Ngũ sát đường quát lớn một tiếng:

- Vạn đao phân ảnh!

Cùng với tiếng quát như sấm động
đó, năm vòng kim quang đồng loạt ập thẳng vào Thường Nhẫn.

Đao đã nhập tất kiếm phải động.
Một cái động duy nhất nhưng nhanh không thể nào tưởng được, một cái động duy nhất
nhưng là cái động của uy lực chết chóc không sao lường được. Có lẽ cái tịnh vừa
rồi của thanh huyết kiếm là để chuẩn bị cho cái động này, một cái động xuất phát
từ cái tịnh, rồi quay trở về với cái tịnh vĩnh cửu.

Ống tay áo phập phều của Thường
Nhẫn không biết đã xuất ra từ lúc nào, nhưng nó đã đánh bật năm thanh quỷ đầu đao,
trong khi Tử Kiếm thì quét ngang một đường cầu vồng với độ chính xác không thể nào
tưởng tượng được.

Thường Nhẫn đã trở về tư thế khoáng
đạt của một kiếm thủ lạnh lùng và bất nhẫn trong khi Ngũ sát đường đứng đực ra giữa
tòa cổ miếu.

Vương Túc Lệ lẫn Trương Huyền
Tổ và ba vị chưởng môn đồng loạt lùi lại.

Vương Túc Lệ lắc đầu:

- Ngươi...

Thường Nhẫn buông một câu lạnh
nhạt:

- Hãy rời khỏi đây đi!

Thường Nhẫn dứt lời khẽ đảo bộ,
kiếm tra vào vỏ.

Két... Âm thanh kiếm khí như tạo
thành một kình lực vô hình thổi vào năm gã Ngũ sát đường. Năm gã đó ngã vật ra đất,
cùng với những cái thủ cấp rơi ra khỏi cổ.

Một cái chết không thể nào tưởng
tượng được, một cái chết mà trước đây Trương Huyền Tổ lẫn ba vị chưởng môn đại phái
đã từng run sợ bởi Ngại tử đột quyết, nhưng lần này cái chết do Thường Nhẫn tạo
ra còn nhanh hơn, khủng khiếp hơn. Mặc dù thủ cấp đã lìa khỏi cổ, nhưng năm gã Ngũ
sát đường vẫn còn chớp mắt liên tục, ngỡ như họ chưa biết đầu đã lìa khỏi cổ rồi.
Thậm chí đôi mày còn cau hẳn lại bởi còn cảm giác đau đớn khi đầu nện xuống sàn
cổ miếu.

Vương Túc Lệ biến hẳn sắc diện.

Trương Huyền Tổ thối về sau đứng
ngang với Túc Lệ.

Túc Lệ quát Trương Huyền Tổ và
ba vị chưởng môn nhân:

- Tới lượt các ngươi cản gã lại.

Trương Huyền Tổ và ba vị chưởng
môn biến sắc. Trương Huyền Tổ nói:

- Chúng tôi không phải là đối
thủ của Tử kiếm Thường Nhẫn.

- Các người cãi lệnh Vương Túc
Lệ này à?

Phàm Nhân khoát tay:

- Có muốn cản gã lại, chúng tôi
cũng không còn vũ khí.

Phàm Nhân vừa nói vừa cùng với
Hà Chỉ, Hạ Hầu phi thân ra ngoài cổ miếu. Ai mà chẳng quý mạng sống của mình. Ba
vị chưởng môn Hoa sơn, Thanh Thành và Tung sơn cũng chỉ vì sự sinh tồn mà đầu phục
Vương Túc Lệ, giờ đây họ lại đứng trước tử thần thì lòng ham sống càng dấy lên cao
hơn. Không nói, mà cả ba cùng một ý nghĩ là thoát chạy để sống.

Thấy ba người đó bỏ chạy rồi,
Trương Huyền Tổ lúng túng:

- Bần đạo cũng phải quay về bí
cung thôi.

Vương Túc Lệ lạng người chắn ngang
cửa:

- Lão đạo sĩ thúi cũng muốn đi
nữa sao?

- Vương hộ tướng... Bần đạo không
phải là đối thủ của Tử kiếm.

- Hừ... Lũ các ngươi quá quý
cái mạng bé xíu, sống chẳng đáng chút nào.

Túc Lệ vừa nói vừa bất thần thộp
trảo vào yết hầu của Trương Huyền Tổ.

Năm ngón chỉ ngọc của nàng giựt
mạnh, kéo theo một vòi máu phun ra xối xả.

Trương Huyền Tổ trợn trừng hai
mắt, đưa tay ôm lấy yết hầu. Lão khọt khẹt nói:

- Bần đạo... Biết sẽ có... Sẽ
có cái ngày này.

Trương Huyền Tổ gượng quay lại
nhìn Thường Nhẫn rồi dời mắt xuống Tiểu Quân:

- Tha... thứ cho... Tha thứ cho...

Lão đổ gục xuống mặt gạch, hồn
lìa khỏi xác.

Vương Túc Lệ chiếu hai luồng sát
nhân vào mặt Tử Kiếm Thường Nhẫn:

- Những kẻ chống lại Kim Sa phái
đều phải chịu số phận như vậy đó. Rồi một ngày gần đây chính ngươi cũng phải chịu
chung số phận với lão đạo sĩ thúi này.

Nàng quay lưng phi thân ra ngoài
cổ miếu. Túc Lệ đứng ngay mái hiên, quay mặt lại gằn từng tiếng:

- Dù các người có trốn khỏi giang
hồ, Kim Sa phái cũng tìm đến các người.

Nói xong, nàng trổ khinh thuật
thoát đi luôn.

Thất Thất sực nhớ đến độc công
mà Tiểu Quân đã bị trúng vội vả nói với Thường Nhẫn:

- Thường huynh... Can ả lại...

Nhưng đã muộn quá rồi. Túc Lệ
chỉ còn là cái bóng nhạt nhòa trong màn sương sớm đầy hơi nước.

Thất Thất cúi xuống Tiểu Quân:

- Tiểu Quân...

Thường Nhẫn ngồi xuống bên Tiểu
Quân gọi khẽ:

- Xảo quỷ... Xảo quỷ...

Mặc cho Thất Thất và Thường Nhẫn
lay gọi, Tiểu Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Những giọt mồ hôi to bằng hạt
đổ tuôn ra phủ khắp khuôn mặt anh tuấn của chàng.

Thất Thất lay Tiểu Quân:

- Đệ đệ! Hãy tĩnh lại đi! Nàng
lau mồ hôi trên mặt Tiểu Quân.

Thất Thất ngước lên nhìn Thường
Nhẫn:

- Thường Nhẫn các hạ... Làm sao
bây giờ? Tiểu Quân đã bị trúng Đan sa thần dược của Đỗ Hạo Thiên và vô ảnh chi độc
của Tây Môn Báu...

Thường Nhẫn cau mày:

- Xảo quỷ trúng một lúc hai loại
độc chất đó?

Thất Thất gật đầu. Nàng chỉ chiếc
tịnh bình có phủ lớp vỏ bọc đầy những núm gai tua tủa.

- Họ dụng trò hạ đẳng đê tiện...

- Xảo quỷ đã bị lừa... Dù là người
thông minh cách mấy nhưng đâu phải lúc nào Xảo quỷ cũng minh mẫn.

- Thường các hạ... Chúng ta đi
tìm đại phu cho Tiểu Quân.

Thường Nhẫn gật đầu:

- Với hai thứ độc chất này không
biết có vị đại phu nào có bản lĩnh để có thể giải độc cho Xảo quỷ.

- Thất Thất nghĩ sẽ có người cứu
được Tiểu Quân.

Nàng vừa nói vừa cúi xuống toan
xốc nách chàng, nhưng Tiểu Quân thở ra một tiếng rồi mở mắt nhìn Thất Thất.

Thất Thất mừng rỡ:

- Tiểu Quân... Đệ đệ có sao không?

Tiểu Quân lắc đầu:

- Tạm thời còn sống, nhưng không
biết chết lúc nào.

Tiểu Quân đứng lên quay mặt nhìn
Tử Kiếm Thường Nhẫn:

- Tiểu Quân chờ đợi... Cuối cùng
Thường Nhẫn huynh cũng đã đến.

- Thường mỗ không thể không đến.

- Không có Thường huynh có lẽ
Thất Thất tỉ tỉ và Tiểu Quân đã rơi vào tay Đỗ Hạo Thiên rồi. Chúng ta mau rời
khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhất định Kim Sa phái sẽ truy sát chúng ta.

Tiểu Quân nhìn cái xác của Trương
Huyền Tổ. Chàng thở dài ảo não:

- Tiểu Quân không ngờ Trương chân
nhân phải chịu cái chết thảm như vậy.

- Chính Vương Túc Lệ đã lấy mạng
lão chân nhân đó.

Thường Nhẫn buông một câu lạnh
nhạt:

- Kẻ đi tìm cái sống thường nhận
được cái chết trong sự hối tiếc những ngày mình đã sống.

Thường Nhẫn quay sang Tiểu Quân:

- Chiếc Lâu thuyền của Tiểu Quân
đã bị bọn thảo khấu đốt mất rồi.

Tiểu Quân mỉm cười:

- Không sao... Nếu còn chiếc Lâu
thuyền đó chưa chắc Thường Nhẫn Tử Kiếm đã đến đây kịp cứu cái mạng của Xảo quỷ.
Chúng ta đi.

Thường Nhẫn hỏi:

- Đi đâu?

- Đến Chung Nam Sơn.

Thường Nhẫn cau mày:

- Đến Chung Nam Sơn?

Thất Thất lắc đầu:

- Đến Chung Nam Sơn làm gì? Lúc
này đi tìm đại phu chữa trị cho Tiểu Quân là hay nhất.

Tiểu Quân nhún vai:

- Đệ đệ biết trong người mình
như thế nào. Đừng mất thời gian nữa.

Chàng nhìn Thường Nhẫn:

- Thường huynh... Chúng ta không
có nhiều thời gian đâu và Tiểu Quân cũng không phải hạng người tham sống sợ chết.

- Ý của Tiểu Quân, Thường mỗ thông
cảm.

Thất Thất nhìn Tiểu Quân:

- Đệ đệ... Có cần thiết phải lặn
lội đến Chung Nam Sơn trong lúc đệ đệ bị trúng độc không?

Tiểu Quân nhìn Thất Thất:

- Tỉ tỉ... Ai cũng có một số
phận... Tiểu Quân cũng có số phận riêng của Tiểu Quân.

Tiểu Quân vừa mới dứt lời thì
tiếng nữ nhân trong trẻo như ngọc va vào nhau cất lên ngay bên ngoài cửa:

- Tiểu Quân nói đúng... Ai cũng
có một ngôi sao định mạng riêng. Không một ai sinh ra trên cõi đời này chối bỏ được
số phận của mình.

Thường Nhẫn vừa thoáng nghe giọng
nói đó, đã trố mắt nhìn ra cửa. Hai cánh môi của gã hé mở.

Nàng...

Chương 53 - Một người khó hiểu

Tiểu Quân vừa nghe giọng nữ nhân
đã phấn chấn hẳn lên. Chàng buột miệng nói:

- Thúy Ngân Đài... Hay quá...
Không ngờ nàng lại đến đây.

Tiểu Quân bước đến bên Ngân Đài:

- Tiểu Linh, Sư Sư, Cúc Cúc và
Trân Trân đang ở đâu?

Ngân Đài nhếch mép:

- Tiểu Quân lo lắng cho những
người đó à? Đừng lo lắng quá như vậy. Hiện nay họ đang ở một nơi rất an toàn.

Thất Thất nhìn Ngân Đài. Ánh mắt
của nàng soi mói như muốn đọc những ý niệm thầm kín trong đầu Ngân Đài.

Thất Thất hỏi:

- Sao Thúy Ngân Đài cô nương biết
chúng tôi đang ở đây?

- Ngân Đài đã xâm nhập tử địa
bí cung và biết được tất cả, nên mới đến đây.

Nàng nhìn Tử Kiếm Thường Nhẫn:

- Chính Ngân Đài đã hướng dẫn
Thường Nhẫn kiếm thủ đến nơi này.

Thường Nhẫn quay sang Tiểu Quân,
gật đầu:

- Chính Ngân Đài cô nương đã hướng
dẫn Thường mỗ đến nơi này.

Ngân Đài nói tiếp:

- Tiểu Quân... Ngân Đài đã chuẩn
bị sẵn tất cả mọi thứ rồi. Từ lương khô đến xe ngựa, chúng ta chỉ còn lên đường
thôi.

Thất Thất nheo mày:

- Ngân Đài cũng biết chúng ta
tính đi đến Chung Nam Sơn nữa à?

Ngân Đài gật đầu:

- Thất Thất tiên tử không biết
chứ tôi đã nghe tất cả rồi. Nếu như không đến Chung Nam Sơn tìm Tử Phương Thoa thì
dù cho có mười Tiểu Quân hay mười Tử Kiếm Thường Nhẫn cũng không ngăn được Đỗ Hạo
Thiên độc bá võ lâm, nếu như gã tụ thành cảnh giới tối thượng “Lôi âm ma công,”
đao thương bất nhập, kim cương bất hoại.

Ngân Đài quay lại Tiểu Quân:

- Tiểu Quân... Chúng ta lên đường
chứ. Ngôi cổ miếu này không tiện cho các người trú ngụ đâu.

Tiểu Quân nói với Thất Thất:

- Ngân Đài nói đúng đó. Chúng
ta lên đường thôi, đừng để mất thời gian nữa.

Mọi người rời cổ miếu, xuôi về
hướng Đông, đến một thị trấn cách tử địa bí cung độ ba mươi dặm thì mặt trời cũng
đứng bóng.

Ngân Đài nói với Tiểu Quân:

- Chúng ta vào một tửu quán nào
đó nghỉ ngơi, để tôi đi lấy lương khô vào xe ngựa.

Tiểu Quân gật đầu.

Thất Thất nhìn Ngân Đài:

- Thúy Ngân Đài cô nương đi một
mình sợ gặp kình địch. Hay để ta cùng đi với cô nương vậy.

Thúy Ngân Đài mỉm cười:

- Thất Thất tỉ tỉ đừng lo...
Trong giang hồ Ngân Đài đâu phải hạng nữ nhi ẻo lả.

Tiểu Quân nhìn Thương Nhẫn:

- Thường huynh ở lại đây cùng
với Thất Thất tỉ tỉ, để Tiểu Quân đi cùng với Ngân Đài.

Thường Nhẫn lẳng lặng chẳng nói
tiếng nào.

Thất Thất lắc đầu:

- Tiểu Quân chưa trục được Đan
sa và Vô ảnh chi độc, nên ở lại, để tỉ tỉ đi cho.

- Tỉ tỉ cứ lo cho Tiểu Quân
hoài... Hãy lo lắng cho Thường huynh đây.

Ngân Đài khoát tay:

- Không cần đâu... Ngân Đài đi
một mình được mà. Trong nửa khắc, tôi sẽ quay trở lại ngay.

Ngân Đài nói xong, quay lưng trổ
khinh công siêu phàm thoát đi nhanh hơn một cơn gió thoảng.

Ngân Đài đi rồi, Thất Thất mới
nói với Tiểu Quân:

- Đệ đệ, tỉ tỉ cảm thấy có điều
gì đó không ổn. Linh cảm của tỉ tỉ cảm nhận có người nào đó đang lợi dụng chúng
ta.

Tiểu Quân nheo mày:

- Ai lợi dụng chúng ta... Tỉ
tỉ nghi ngờ Thúy Ngân Đài à?

Thất Thất gật đầu:

- Đúng như vậy. Tỉ tỉ cảm nhận
vị cô nương này đang giấu một âm mưu gì đó.

Tiểu Quân bật cười khanh khách:

- Tỉ tỉ quá đa nghi rồi. Tào
tháo mà sống dậy chắc phải nhận tỉ tỉ là sư mẫu của lão. Tiểu Quân biết Thúy Ngân
Đài mà. Hành tung của nàng rất bí ẩn nhưng nhứt nhứt đều lo cho Tiểu Quân. Tại Thiếu
Lâm Tự, nếu không có Thúy Ngân Đài, Tiểu Quân đã bị lão Lập Cư chôn dưới đống gạch
vụn rồi.

Thường Nhẫn nhìn Tiểu Quân.

Thất Thất thở dài một tiếng:

- Tiểu Quân đã nhận định như vậy
thì tỉ tỉ tin theo Tiểu Quân, đừng nói gì với Thúy cô nương đấy nhé.

- Tất nhiên đệ đệ sẽ không nói
đâu.

Tiểu Quân quay lại Thường Nhẫn:

- Thường huynh, ước gì bây giờ
chúng ta có một vò rượu năm cân để chén thù chén tạc nhỉ. Nghĩ cũng nực cười, có
lúc rượu uống không hết, kén chọn từng vò rượu ngon đặc biệt, có khi chẳng có được
một bầu rượu nhỏ để giải cơn thèm.

Thường Nhẫn vuốt thanh huyết kiếm:

- Có gì khó đâu... Trước mặt chúng
ta là một kho rượu kia.

Tiểu Quân nghiêm mặt:

- Sợ chúng ta vào tửu điếm sẽ
lộ hành tung.

Thất Thất tròn mắt:

- Í... Tiểu Quân mà cũng sợ lộ
hành tung sao?

- Tỉ tỉ không hiểu... Lúc này
cũng giữ bí mật đến Chung Nam Sơn càng tốt chứ có gì đâu.

- Đệ đệ mất nhuệ khí từ lúc nào
thế?

- Ý tỉ tỉ... Thôi được.

Tiểu Quân nhìn Thường Nhẫn:

- Thường huynh... Chúng ta vào
tửu quán chứ?

Thường Nhẫn gật đầu. Ba người
kéo vào tửu quán ven đường. Tiểu Quân nhìn đảo qua một lượt, thấy trong tửu quán
chẳng có bóng khách nhân nào, phấn khởi vô cùng nói với Thường Nhẫn:

- Thế này thì tốt quá rồi.

Tiểu Quân chọn chiếc bàn đặt ngay
bên cửa sổ, từ chiếc bàn này có thể quan sát toàn bộ không gian bên ngoài. Chàng
gọi gã điếm nhị bưng ra vò rượu năm cân.

Gã điếm nhị từ sau bếp tất tả
bước ra. Y khúm núm nói:

- Khách quan dùng rượu gì ạ?

Tiểu Quân nhìn Thất Thất, rồi
quay sang Thường Nhẫn, dời mắt lại điếm nhị.

- Tiểu gia nói thật, lúc này Tiểu
gia chẳng có mang kim ngân theo, nếu như điếm chủ tin tưởng thì có thể bán thiếu
cho Tiểu Quân năm cân rượu... Rượu gì cũng được.

Gã điếm nhị lưỡng lự.

Tiểu Quân dựng đôi chân mày lưỡi
kiếm:

- Ê... Ngươi không tin Xảo quỷ
này à.

Gã điếm nhị nhìn chàng chằm chằm:

- Khách nhân đây là... là Xảo
quỷ Tiểu Quân... Chủ nhân lâu thuyền “Nghê thường vũ y khúc” - Chiếc lâu thuyền
đó đã chìm dưới dòng Hoàng Giang rồi.

- Mà có đúng khách nhân chính
là Xảo quỷ không?

- Chẳng lẽ ta là ai?

Thất Thất gật đầu với gã điếm
nhị:

- Đúng vậy đó... Vị công tử này
chính là Xảo quỷ Tiểu Quân.

Gã điếm nhị reo lên:

- Tốt lắm... Tốt lắm rồi... Nếu
đúng là Xảo quỷ Tiểu Quân, tiểu nhân xin thết đãi...

Tiểu Quân nhướng mày với gã:

- Sao điếm chủ lại muốn thết đãi
ta?

- Tiểu nhân được Xảo quỷ ghé vào
quán là vinh dự lắm rồi đâu dám lấy kim ngân của người. Trong giang hồ đâu đâu cũng
nghe danh Xảo quỷ.

- Ngươi nói quá làm lỗ mũi Tiểu
gia phình ra đấy. Thôi đừng tâng bốc nữa, nếu có lòng thì bán thiếu cho ta là tốt
lắm rồi.

- Dạ dạ... Tiểu nhân sẽ phục vụ
Xảo quỷ thật chu đáo.

Gã điếm nhị nói xong, lẩn luôn
vào sau nhà, một lúc sau khệ nệ bưng lên một vò rượu năm cân. Gã đặt vò rượu xuống
bàn:

- Đây là Bách hoa tửu... Loại
rượu ngon nhất mà Tiểu nhị có trong nhà, thỉnh Xảo quỷ! Tiểu Quân mở nắp vò rượu.
Mùi hảo tửu bốc lên ngùn ngụt khiến hai cánh mũi của chàng phập phều.

Chàng nhìn gã điếm nhị:

- Chưa uống rượu mà ta đã cảm
nhận rượu ngon như thế nào rồi.

Tiểu Quân bưng cả vò rượu rót
vào ba cái chén. Chàng rót rượu đầy vun, nhưng khi bưng chén thì Thất Thất đã cản
lại.

Nàng nghiệm giọng nói:

- Con sâu rượu của ngươi thôi
thúc đến độ thần trí u mê à?

Nàng vừa nói vừa chớp mắt với
Thường Nhẫn.

Thường Nhẫn bật đứng dậy, cầm
luôn chén rượu của mình, đưa đến trước mặt gã điếm nhị:

- Tại hạ mời điếm chủ chén rượu
đầu.

Gã điếm nhị nhìn Thường Nhẫn chằm
chằm. Y ngượng ngịu nói:

- Các hạ sợ tiểu nhị bỏ độc vào
trong rượu hả?

Y lắc đầu:

- Không ngờ tiểu nhân có lòng
tốt lại bị người nghi ngờ.

Gã vừa nói vừa đón chén rượu đưa
lên miệng uống cạn, rồi đặt chén xuống bàn.

Y chép miệng nói với Tiểu Quân:

- Ái chà... Bách hoa tửu của tiểu
nhân quả là ngon vô cùng. Vò rượu này tiểu nhân đã phải hạ thố đúng năm niên mới
có được cái mùi này. Nếu như Xảo quỷ và nhị vị đây sợ trong rượu có độc... Tiểu
nhân mạn phép xin lại.

Tiểu Quân nhướng mày:

- Ê... Tiểu gia có sợ đâu. Chẳng
qua tỉ tỉ và Thường huynh quá cẩn trọng đấy thôi.

- Thế Tiểu nhị kính Xảo quỷ!

- Ha... Ha... Ha... Tốt lắm...
Tốt lắm...

Tiểu Quân cầm chén rượu, chỉ một
hơi uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.

Chàng chép miệng:

- Ái chà... Rượu của điếm chủ
quả là ngon.

- Xảo quỷ quá khen đấy thôi, nhưng
đem ra rượu tiễn đưa người chết thì lúc nào cũng ngon.

Thường Nhẫn vừa nghe gã điếm chủ
nói, trừng mắt gằn giọng:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Gã điếm chủ nhìn Tiểu Quân:

- Tiểu nhân không nói ra, nhưng
Xảo quỷ vẫn có thể đoán biết. Bách hoa tửu là thứ rượu để cúng tế những người sắp
mang đi hạ huyệt.

Gã tiểu nhị rót thêm rượu ra hai
cái chén nữa.

Thất Thất nhìn chằm chằm vào hai
chén rượu. Nàng hơi sững sờ bởi câu nói của gã điếm chỉ nhưng lại thấy y tiếp tục
rót rượu thì càng ngạc nhiên hơn.

Nàng hỏi gã:

- Trong Bách hoa tửu có độc?

Gã tiểu nhị lắc đầu:

- Không... Trong rượu không có
độc, nhưng Bách hoa tửu dùng để đưa người chết vào huyệt thôi à.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

- Dạ tiểu nhân chỉ nói theo đúng
nghi thức.

Tiểu nhị vừa nói vừa quay lưng
ra cửa hậu, lớn giọng ra lệnh:

- Đưa người đi! Bốn gã đạo tì,
đi cùng với Song Tình khệ nệ khiêng vào một cỗ áo quan.

Thường Nhẫn đứng bật dậy:

- Các ngươi muốn...

Thường Nhẫn chưa nói hết câu thì
tiếng của Ngũ Phương Đài vọng lên ngay ngoài mái hiên:

- Gã nói đúng đó... Xảo quỷ đã
dùng rượu cúng tiễn đưa người chết, nên y phải trở về cõi âm ti thôi.

Thường Nhẫn đanh mặt lại khi nghe
chất giọng của Phương Đài:

- Ngũ Phương Đài!

Thất Thất căng thẳng hẳn lên:

- Thánh Cô!

Các thớ thịt trên khuôn mặt lạnh
lùng của Thường Nhẫn run lên giần giật, tưởng chừng như y đang đứng trên một ngọn
lửa đỏ cháy bừng bừng ngay dưới chân.

Gã điếm nhị nhìn Tiểu Quân:

- Xảo quỷ đã dùng rượu Bách hoa
tửu, vậy tiểu nhân thỉnh người vào áo quan! Thất Thất nhướng đôi mày vòng nguyệt:

- Các người có thể bắt được Tiểu
Quân chui vào chiếc áo quan này sao?

Gã tiểu nhị bình thản nói:

- Xảo quỷ đã dùng Bách hoa tửu
rồi.

Tiểu Quân liếc Ngũ Phương Đài
rồi dời mắt lại gã điếm nhị:

- Tiểu Quân mới dùng có hai chén
mà... Chưa hết vò rượu ngon này, sao vội đưa Tiểu Quân đi chôn như vậy.

Gã điếm nhị nhìn Ngũ Phương Đài:

- Thỉnh Thánh Cô cho biết ý định.

Ngũ Phương Đài thở ra một tiếng:

- Cứ để Tiểu Quân dùng hết vò
rượu đó.

Tiểu Quân vỗ tay reo lên:

- Các người nghe rõ rồi chứ?

Chàng dứt lời bưng luôn vò rượu
năm cân ngửa cổ tu ừng ực. Tiểu Quân đặt vò rượu xuống bàn, đưa tay chùi miệng chép
lưỡi:

- Rõ ràng rượu tiễn đưa người
chết lúc nào cũng ngon hơn những loại rượu khác.

Chàng nhìn gã điếm nhị:

- Í... Mà hình như điếm chủ cũng
có dùng Bách hoa tửu phải không.

Gã điếm chủ gật đầu.

Tiểu Quân nheo mày, nhìn lại cỗ
áo quan:

- Ái chà... hai người sắp đi xuống
âm ti mà chỉ có một cỗ quan tài... Có chật lắm không?

Chàng vuốt mũi nói tiếp:

- Tiểu Quân nói thật nhé... Tiểu
Quân không muốn nằm chung với nam nhân trong một cỗ áo quan đâu.

Chàng nhìn lại Ngũ Phương Đài:

- Phải chi người dùng Bách hoa
tửu với Tiểu Quân là Phương Đài Thánh Cô, Tiểu Quân này sẵn sàng chui ngay vào trong
chiếc áo quan này nằm chờ.

Phương Đài nghe Tiểu Quân nói
nhưng không mở miệng đáp trả. Nàng chỉ cụp đôi mi cong vút, nhìn xuống đất.

Tiểu Quân lại bưng vò rượu uống
tiếp. Chỉ hai lần bưng vò rượu đã vơi xuống phân nửa, chàng xoa tay vòng quanh vò
rượu Bách hoa tửu.

Gã điếm nhị dõi mắt chờ Tiểu Quân
uống hết vò rượu năm cân, để đưa chàng vào cỗ áo quan.

Vừa lúc đó, có tiếng ngựa hí vang
bên ngoài. Cùng với tiếng ngựa hí vang đó, hai mươi mũi tên tẩm dầu phầm phập ghim
vào vách ngôi tửu quán.

Tiểu Quân nhảy đỏng lên:

- Tiểu gia không muốn bị thiêu
đâu.

Tiểu Quân vừa nói vừa quẳng vò
rượu vào cỗ áo quan. Chàng điểm mũi giày phi thân qua cửa sổ.

Chỉ chờ có thế, Tử kiếm Thường
Nhẫn và Thất Thất đồng loạt phát chiêu công vào đối phương.

Thúy Ngân Đài điều khiển đôi tuấn
mã sắc lông đen mượt kéo theo cỗ xe lao đến.

Nàng thét lớn:

- Tiểu Quân!

Tiểu Quân phi thân luôn lên chỗ
ghế xà ích.

Chàng thét lớn:

- Tỉ tỉ... Thường huynh...

Thường Nhẫn và Thất Thất lướt
ra ngoài nhưng hai người chạm mặt ngay với Thánh Cô Ngũ Phương Đài. Ngũ Phương Đài
không màng đến Tiểu Quân mà hình như chỉ cốt chặn đường Thường Nhẫn và Thất Thất
mà thôi.

Đối mặt với Ngũ Phương Đài, tay
cầm kiếm của Thường Nhẫn run bần bật.

Gã trông tựa như một con bệnh
đang lên cơn sốt.

Thúy Ngân Đài quất roi da vào
mông ngựa. Tiếng ngựa hí vang lồng lộng.

Tiểu Quân nheo mày:

- Ngân Đài... Nàng tính bỏ...

- Không kịp nữa đâu.

Đôi tuấn mã chồm đến trước sau
cái đánh roi lần thứ hai của Ngân Đài. Chúng nện vó phi nước đại, để lại phía sau
những lớp bụi mù mịt.

Khi cỗ xe song mã đã mất hút rồi.
Thường Nhẫn mới lấy lại được bình tâm. Y gằn giọng nói:

- Phương Đài... Nàng hãy tránh
ra.

- Thường Nhẫn... Ngươi không dám
xuất kiếm với bổn nương à.

Thất Thất thở hắt ra một tiếng,
nhìn Phương Đài nói:

- Tử kiếm không dám động đến Thánh
Cô nhưng Thất Thất thì khác.

Phương Đài nhìn nàng.

- Bổn nương thỉnh giáo Băng Tâm
tiên tử.

Ngũ Phương Đài vừa dứt lời Thất
Thất băng lại áp sát vào nàng. Đối mặt với Ngũ Phương Đài lần này, Thất Thất đã
hạ quyết tâm lấy mạng Thánh Cô. Nàng vận công hết mười hai thành chân âm, tống ra
một đạo kình âm nhu, nhưng tiềm ẩn bên trong sức mạng di sơn đảo hải, có thể đập
nát một tòa nhà ba gian.

Kình khí âm nhu vừa chạm vào thân
ảnh của Ngũ Phương Đài thì bị màn kiếm khí càn khôn chẻ nát thành những mảnh kình
bé nhỏ. Kình lực của Thất Thất nhanh chóng tản mác thành những ngọn gió hiu hiu
chẳng có chút dư lực gì, thậm chí cả xiêm y của Phương Đài cũng chỉ hơi lay động.

Ngũ Phương Đài chẳng hề phản công
lại sau khi hóa giải nội kình âm nhu của Thất Thất.

Nàng còn khoanh tay trước ngực
vẻ bàng quan như chẳng hề biết vừa rồi Thất Thất đã dụng đến mười hai thành chân
âm tấn công mình.

Nàng còn cười mỉm với Thất Thất.
Phương Đài quay sang Thường Nhẫn:

- Thường Nhẫn... Phương Đài đã
lấy của ngươi một trái tim, một cánh tay, giờ ta gởi lại ngươi vị cô nương này.

Nàng nhìn lại Thất Thất:

- Một chưởng ta nhận của nàng
xem như ta đền lại cho Thường Nhẫn. Bảo trọng!

Phương Đài quay lưng trổ khinh
thuật bỏ đi. Nàng vừa thoát đi thì Song Tình và mấy gã kia cũng lũ lượt kéo theo
sau Phương Đài.

Thất Thất nheo mày:

- Tại sao Thánh Cô lại bỏ đi...
Thất Thất không thể hiểu được.

Nàng bước đến bên cạnh Thường
Nhẫn:

- Thường kiếm thủ... Chúng ta
mau đuổi theo Ngân Đài và Tiểu Quân.

Thường Nhẫn lắc đầu:

- Họ đã đi xa rồi.

Thất Thất hỏi tiếp:

- Tại sao Thánh Cô không lấy mạng
chúng ta hoặc dẫn độ về Tử địa bí cung?

- Nàng muốn gởi lại Thường Nhẫn
một trái tim và một cánh tay.

- Hành tung của Phương Đài không
sao hiểu được.

- Thất Thất nói đúng đó... Cuộc
đời, ý niệm và hành động của Thánh Cô Ngũ Phương Đài là một dấu hỏi, không một ai
có thể lí giải được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3