Bách quỷ tập - Phần II - Chương 5 - 6 - 7

Chương
năm

Tháng Giêng vừa tận, lại nổ ra chiến tranh giữa Vệ
quốc và Nhung quốc ở phương Bắc. Người Nhung trời sinh bản tính hung hãn, tình
hình chiến trận biên cương vô cùng cấp bách. Trên triều, Hoàng đế ban thánh chỉ
giao lại đại ấn tướng quân cho Hoắc Dương.

Giờ bãi triều, Hoàng đế nước Vệ triệu kiến riêng Hoắc
Dương. Trong ngự thư phòng, Hoàng đế giao một phong thư cho Hoắc Dương, ngài
nói: “Trẫm nghe nói trong cuộc chiến với nước Từ, cuối cùng khanh kiên quyết từ
chối thư xin hàng của nước Từ, thậm chí còn chưa từng liếc mắt qua thư hàng một
lần. Liệu có nguyên do gì không?”.

“Nước Từ dẫu nhỏ nhoi nhưng cực kỳ đề cao sự trung
thành. Nếu không phá hủy hoàn toàn niềm tin của bọn họ, chỉ e hậu họa khôn lường.”

Hoàng đế gật gật đầu, chỉ vào phong thư trong tay y
nói: “Gần đây trẫm có thử mở thư hàng của nước Từ ra xem, phát hiện trong đó
còn gửi kèm một phong thư này.

Trẫm đã xem qua, biết được đây là thư một nữ tử nước
Từ gửi cho khanh”.

Hoắc Dương cả kinh, lập tức quỳ sụp xuống: “Vi thần có
tội!”.

Hoàng đế khoát khoát tay: “Có gì đâu, trẫm biết lòng
trung thành của khanh trước sau không đổi. Nhưng khanh cũng nên đọc phong thư
này”.

Lúc ấy Hoắc Dương mới lấy phong thư trong bao ra,
nét chữ thiếu nữ đẹp đẽ mang theo ít nhiều khí khái anh hùng hiếm thấy. Vừa đọc
dòng đầu tiên, sắc mặt Hoắc Dương chợt tái lại trắng bệch ra. Một bức thư thật
dày kể lại hết những chuyện tương phùng biệt ly, nói cho tường tận sự đời bất đắc
dĩ, oái oăm. Giữa chiến trận khốc liệt, người nữ nhi mới thật mỏng manh, nhỏ
nhoi xiết bao. Nàng nói Từ quốc đã hàng rồi, Tô Đài chỉ cầu tướng quân buông
tha cho dân chúng trong thành, bỏ qua cho tướng sĩ nước Từ, nàng nói, Hoắc
Dương chàng ơi, thiếp và con thơ không muốn vùi mình trong biển lửa chiến
tranh.

Nàng đã buông bỏ tự tôn, từng câu từng chữ giống đổ
huyết lệ khẩn cầu, vậy mà cuối cùng thứ nàng nhận được chỉ là một câu trả lời
“không chấp nhận thư hàng”.

Phảng phất như bị kim châm thẳng vào lồng ngực, mỗi
lúc một đâm sâu vào tận xương thịt theo từng nhịp thở. Hoắc Dương không thể tưởng
tượng nổi nàng đã mang tâm trạng như thế nào khi cắn răng nuốt những nắm rễ cỏ,
vỏ cây xuống, tâm tình nàng ra sao khi phải chết dưới những mũi tên bén nhọn do
binh sĩ của y phóng ra.

Nàng đã buông bỏ tôn nghiêm của bản thân, vậy mà y lại
lạnh lùng ném bỏ, vì vậy nàng chỉ còn cách hèn mọn nhặt tự tôn xác xơ đến đáng
thương lên, ráng sức chở che cho quân vương, lấy cái chết giữ trọn danh trung
nghĩa.

Nàng chẳng phải người cứng miệng dứt khoát không chịu
cầu xin tha thứ, nàng không hề cố tỏ ra kiên cường, nàng đã cầu xin rồi, nhưng
lại bị chính tay y đẩy xuống vực sâu...

Hoàng đế thở dài: “Hoắc Dương à, chúng ta từ nhỏ lớn
lên bên nhau, lần này chiến sự biên cương thực sự rất hiểm nguy, người Nhung
hung hãn, mà phương Bắc hiện giờ tuyết băng ngập trời, trên chiến trường đao
thương không có mắt... Cô gái này đã mang theo huyết mạch của khanh, không ngại
thì hãy đón nàng ta đến Nghĩa Phong, nếu có chuyện gì sơ suất... Ta nhất định sẽ
chở che, vun đắp cho huyết mạch của khanh tiếp tục trở thành rường cột nước
nhà. Có vậy mới không uổng phí ân tình của Hoắc lão tướng quân dành cho ta”.

Hoắc Dương lặng lẽ hồi lâu nói: “Hoàng thượng, Hoắc
gia từ nay tuyệt hậu”.

Trước khi dấn thân tới biên ải xa xôi, Hoắc Dương một
mình lên lầu Trích Tinh[4]. Chính tại nơi này, y từng hứa hẹn, sẽ chở
che, bảo vệ cho Tô Đài bình an không phải âu lo suốt cuộc đời này.

[4]
. Lầu hái sao.

Khi ấy chính giữa mùa hè, trời đêm thăm thẳm ngập đầy
sao sáng phản chiếu trong đáy mắt sáng rực của Tô Đài. Nàng ép y chìa ngón tay
út ra: “Ngoắc tay nhé! Chàng nói xạo là phải uống một trăm bát nước hoàng liên
nhé. Bằng không, ta đây có chết cũng hóa thành quỷ quyết không tha cho chàng!”.
Y tuân theo ý nàng, chỉ coi như một lời đùa giỡn mà thôi. Giờ đây nghĩ lại mới
nhận ra khi ấy lòng Tô Đài bất an ra sao.

“Hoắc Ấp.” Y cất tiếng gọi gia thần theo hầu bên cạnh,
“Nấu cho ta một trăm bát nước hoàng liên”.

“Dạ, thưa tướng quân?”

“Thật đặc, thật đắng.” Y đã nuốt lời rồi, tất nhiên
phải chịu trừng phạt.

Hoắc Dương tới bên lầu Trích Tinh, tựa mình trên lan
can yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm sáng trong như ngọc. Y vốn thích ngắm thiên
văn, nghiên cứu thiên tượng, thích được đứng ở những nơi thật cao, hướng mắt xuống
ngắm nhìn nhân thế phồn hoa, ngắm nhìn vạn dặm giang sơn gấm vóc tươi đẹp do
bàn tay mình bảo vệ chở che. Những lúc như thế, y cảm thấy vô cùng an tâm,
nhưng Tô Đài lại nói: “Nơi cao nhất, phồn hoa rực rỡ nhất, cũng là nơi giá lạnh
không thể chịu nổi”. Trước kia, y chưa từng để ý thấy nơi càng cao lại càng giá
lạnh, mà nay vừa ngẩng đầu nhìn lại, chợt phát hiện, hóa ra mình đã cô độc đến
thế nào.

Cao xử bất thắng hàn[5], bởi vì người có
thể sóng vai bên y đã không còn nữa rồi.

[5]
. Nơi cao không chịu nổi giá lạnh. Con người một khi đã lên tới những vị trí
quá cao sẽ phải chịu nỗi cô độc hơn hẳn người thường.

Hoắc Dương giơ tay lên cao, cầm lấy một bát nước
hoàng liên, trước khi uống cạn, y nhẹ giọng nỉ non: “Tô Đài, hôm nay ta chỉ uống
hết chín mươi chín bát, nợ lại nàng một bát. Nếu có ngày nàng thành ngạ quỷ, nhất
định sẽ tới tìm ta”.

“Ta chờ nàng.”

Lầu Trích Tinh vô cùng tĩnh lặng giữa đêm đen, Tô
Đài cuộn mình trong chiếc áo choàng xanh đen, đứng nép bên chân tường. Hương vị
hoàng liên đắng chát lạnh lùng lan tỏa trong không khí lạnh lẽo như băng. Lỗ
tai thính nhạy của Tô Đài nghe được, trên tầng lầu thứ chín xôn xao tiếng người
nôn mửa, ồn ào tiếng ai đó thiết tha khuyên nhủ.

Nàng giơ tay che kín miệng, chỉ còn một tiếng thở
dài run rẩy.

Chương
sáu

Vùng tái ngoại gió tuyết giăng giăng, người Nhung
hung hăng hiếu chiến, nhưng Hoắc Dương dụng binh như thần, bức lui hết tất thảy
những đợt tấn công của người Nhung, ép họ tới tận quan ngoại. Giao tranh suốt nửa
tháng, người Nhung tháo lui gần trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng xông lên, có ý
buộc người Nhung từ nay không được phép dấy binh xâm phạm nước Vệ nữa.

Chiến tuyến càng lúc càng bị kéo giãn thêm, đến khi
Hoắc Dương ý thức được đây là kế dụ địch xâm nhập của đối phương thì mọi sự đã
quá muộn màng.

Hôm ấy, Hoắc Dương dẫn theo ba ngàn khinh binh thiết
kỵ bất ngờ đánh úp doanh trại người Nhung, thế nhưng khi bọn họ tới nơi chỉ thấy
bốn bề trống không, không một nóc nhà, một doanh trướng. Hoắc Dương hạ lệnh lập
tức rút quân nhưng nào có kịp, ba vạn đại quân người Nhung đã vây kín quân sĩ
nước Vệ.

Hoàng tử Nhung quốc ngông cuồng tự đại, đã vây chặt
được Hoắc Dương nhưng chưa vội hạ lệnh tấn công. Hắn đứng ở chỗ thật cao, háo hức
trông xuống, thưởng thức gương mặt ngưng trọng của vị tướng quân nước Vệ nổi
danh dũng mãnh xưa nay: “Hoắc Dương, đánh trận gặp ngươi đúng là gặp được kỳ
phùng địch thủ. Hôm nay phải giết ngươi đi, bổn vương cũng cảm thấy thật đáng
tiếc”.

Lưu Nguyệt sắc lông đỏ sẫm đứng trong gió tuyết lại
càng nổi bật, Hoắc Dương mang theo cờ chỉ huy đen tuyền, sắc mặt trầm ổn không
một chút kinh hoảng: “Vương tử Thiết chớ nói vậy, vừa giảm uy phong của ngươi
cũng vũ nhục ta đây”.

Hoàng tử sa sầm sắc mặt, cười lạnh nói: “Nếu tướng
quân đã nói vậy, bổn vương lại muốn thử vũ nhục ngươi một lần xem sao”. Hắn
vung tay lên, ba vạn kỵ binh Nhung quốc chen nhau ùa tới. Nháy mắt, tất cả bị
cuốn vào một màn chém giết điên cuồng, chẳng ai chú ý tới một binh sĩ gầy gò yếu
ớt vận trang phục Nhung quốc đang âm thầm len lỏi vào sâu trong chiến trường.

Bốn phía vang dội tiếng sát phạt chém giết, chẳng
khác gì mấy so với cuộc chiến cuối cùng bảo vệ Từ quốc. Tô Đài chậm rãi tiến lại
gần Hoắc Dương, y ngồi trên lưng ngựa cao cao, dễ tìm nhưng không dễ cứu đi. Tô
Đài cắn chặt răng, chộp lấy thanh đại đao treo trên người một binh sĩ nước Vệ
đang ở cạnh mình, lập tức dùng sống đao đánh ngất kẻ đó. Tô Đài quay người lại,
lưỡi đao lướt vèo khỏi lòng bàn tay, bay tới ghim chặt vào bụng Lưu Nguyệt.

Con hãn huyết bảo mã nhất thời dựng đứng thân mình,
hí lên vang lừng, hai vó trước khua loạn trong không trung, đá chết không ít
binh sĩ nước Nhung đang vây quanh. Nhưng chính vết thương ấy khiến ngựa mất sức
rất nhanh, vó trước còn chưa kịp chạm xuống đất, một tên lính Nhung quốc liều mạng
xông tới chém thẳng vào hai chân nó.

Lưu Nguyệt đổ rầm xuống. Hoắc Dương nhảy khỏi ngựa,
bàn tay cầm đao vừa vung lên, bốn năm cái đầu địch rơi xuống. Y vuốt ve đầu Lưu
Nguyệt, vẻ mặt bi thương. Hoắc Dương ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đài, lửa giận bừng
bừng không hề che giấu cháy lên trong đôi mắt lạnh băng.

Tô Đài lặng lẽ di chuyển đến phía sau một binh sĩ
người Nhung, còn đang băn khoăn làm thế nào để đến gần được Hoắc Dương bỗng giật
mình thấy một tiếng quát từ không trung truyền đến.

Y phi thân lao tới, thoắt cái vung đao chém tên lính
trước mặt Tô Đài thành hai khúc. Máu tươi tanh nồng vấy khắp thân thể Tô Đài,
nàng ngơ ngác nhìn sát khí ngùn ngụt bừng lên trong đáy mắt Hoắc Dương.

Chính tại nơi này, họ đối mặt nhau không hề được chuẩn
bị trước. Nàng như thoáng thấy trong cặp mắt lạnh băng thấu xương kia xuất hiện
một chút sửng sốt không dám tin.

Máu tươi, chiến trường, chém giết điên cuồng, phảng
phất như gợi nhắc khung cảnh nước Từ ngày trước, bổ sung cho cuộc gặp mặt cuối
cùng chưa kịp diễn ra.

Chương
bảy

“Tô...” Hoắc Dương vừa lên tiếng, Tô Đài choàng tỉnh,
hồi phục tinh thần. Nàng nhào người tới, ôm chầm lấy cổ Hoắc Dương.

Người ôm y bây giờ đã không còn là thiếu nữ mang
hương thơm dìu dịu ngọt ngào năm xưa nữa, áo giáp lạnh băng chạm vào nhau phát
ra những tiếng loảng xoảng trong vắt. Bên tai không nghe thấy hơi thở, từ người
nàng tỏa ra mùi vị mục nát nồng nặc. Tất cả mọi thứ bủa vây hết cảm xúc của Hoắc
Dương, khiến y ngây người thất thần.

Tô Đài lợi dụng cơ hội ấy lột lá cờ lệnh y choàng
trên vai xuống, tiện tay quăng ra xa. Giờ đây khôi giáp trên người Hoắc Dương
cũng chẳng khác gì những binh lính bình thường. Tô Đài dắt y len lỏi giữa chiến
trường vô cùng hỗn loạn, ba vạn binh sĩ nước Nhung rốt cuộc đã không còn nhận
được ra ai mới thực sự là đại tướng quân nước Vệ nữa.

Hoắc Dương bị Tô Đài kéo đi một lúc mới sực tỉnh ra:
“Nàng giết Lưu Nguyệt... để cứu ta?”. Tô Đài không quay người lại, tiến thẳng một
mạch về phía trước, Hoắc Dương nhướng mày: “Tô Đài!”.

Người trước mặt ngừng lại một chút, lúc Tô Đài xoay
người lại cũng đồng thời giơ tay lên, bột phấn trắng muốt bay tứ tán. Hoắc
Dương cảm thấy hoa mắt, thân thể lập tức mềm nhũn ra, khuỵu xuống: “Nàng... lại
tính kế ta”. Tô Đài đỡ lấy thân thể xụi lơ của y, nghe thấy tiếng y nỉ non cố
chấp bên tai: “Lại nữa, lại nữa...”.

Một lời thở than này, ngập đầy thê lương, chứa chan
bất đắc dĩ, như thể đang nói mạng ta đặt trong tay nàng, suốt kiếp này cũng thế.

Tô Đài không lộ chút cảm xúc, giả vờ bày ra bộ dạng
đang giằng co tranh đấu không ngừng với Hoắc Dương, rồi chầm chậm dìu chàng tới
một quân trướng không người. Nàng rút trong người ra một bộ trang phục của binh
sĩ nước Nhung, mặc lên người Hoắc Dương.

Tô Đài biết rõ, lâm vào tình huống như vậy muốn ép
Hoắc Dương bỏ lại ba ngàn binh sĩ, chạy trốn một mình, y tuyệt đối không chấp
nhận. Người đàn ông này bụng dạ cũng chẳng khác gì nhiệt huyết, chấp nhất cùng
cực. Nàng chỉ còn cách giết ngựa, kéo y thoát khỏi tầm ngắm của kẻ thù, chỉ hận
không thể biến y thành hạt cát, phiến bụi, bởi chỉ có vậy nàng mới có thể cứu
được y.

Bởi vì nàng biết mùi vị cái chết đáng sợ ra sao, đó
là thứ áp lực kinh hoàng mà bất kể người ta có gắng gượng đè nén đến đâu thì
tuyệt vọng vẫn dâng tràn lên nhấn chìm tất cả, bất kể người ta có nỗ lực tự an ủi,
vỗ về bản thân đến đâu cũng không thể cưỡng được nỗi lo sợ trào ra từ trong huyết
mạch, bất kể người ta có muốn kiên cường chống đỡ thế nào thì mùi máu tanh nồng
của nỗi bất lực vẫn lơ lửng bên cạnh.

Tư vị như vậy, nàng đau đớn không muốn để Hoắc Dương
phải nếm trải.

Tô Đài đợi tới khi tiếng chém giết điên cuồng ngoài
kia dần dần lắng xuống mới xốc lấy Hoắc Dương đưa ra ngoài. Ba ngàn binh sĩ nước
Vệ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mùi máu tươi tanh nồng xen lẫn trong không khí lạnh
lẽo. Tô Đài cụp mắt, lết theo hàng ngũ thương binh người Nhung, rút khỏi chiến
trường. Dọc đường, nàng giết mười mấy tên thương binh, cướp ngựa, mang theo Hoắc
Dương hôn mê băng qua sơn cốc bốn bề tuyết phủ, tìm được tới quân doanh nước Vệ.

Nàng chưa bao giờ thấy biết ơn cái thân thể cương
thi của mình đến thế, nếu nàng vẫn còn là Tô Đài trước kia, chỉ e mấy vết
thương phải nhận trên chiến trường đã đủ lấy mạng nàng rồi. Thân xác này, không
còn biết tới đau đớn, không già đi cũng chẳng biết tới cái chết, nếu nàng cứ
khăng khăng không nói ra lời cuối cùng, thì có thể kéo dài sự sống mãi mãi.

Nhưng sống mãi sống mãi, đối với nàng có nghĩa lý gì
đây.

Nàng ý thức rõ ràng hơn bao giờ, tình cảm của mình cũng
dần dần biến mất theo thân xác đã vong của nàng, chẳng còn xúc cảm, chẳng biết
u sầu, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.

Lúc Hoắc Dương tỉnh lại thấy thân mình đã được băng
bó gọn ghẽ, nhìn khung cảnh xung quanh, cơ hồ Hoắc Dương đã lập tức hiểu ra
hành động của Tô Đài trên chiến trường. Y xoay người xuống giường, vén rèm trại
ra ngoài. Binh sĩ canh gác trại lập tức hành lễ với y, Hoắc Dương hỏi: “Cô gái
đưa ta về đây đâu rồi?”.

“Bẩm tướng quân, hình như nàng ấy đã đi rồi ạ.”

Hoắc Dương biến sắc: “Không có quân lệnh mà các người
dám thả người mặc y phục quân địch đi sao!”.

Hai tên lính lập tức quỳ sụp xuống, run rẩy nói:
“Lúc nàng ấy đưa tướng quân về... cảm thấy hai người rất thân mật, thuộc hạ cho
rằng, cho rằng... vì thế không dám ngăn cản hành động của nàng ấy”.

Hoắc Dương chau mày, còn chưa mở miệng, khóe mắt chợt
thoáng thấy một cô gái vận áo xám ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm về
phía y. Hai tên lính đang quỳ sụp dưới đất mừng rỡ hơn bất kỳ ai: “Tướng quân,
nàng ấy quay lại rồi ạ”.

Tô Đài nhìn Hoắc Dương, đôi mắt trầm tĩnh như nước,
nàng gật đầu khe khẽ với Hoắc Dương rồi xoay người bước đi. Hoắc Dương nắm chặt
tay, lòng còn chứa chất biết bao hồ nghi, trước kia y tận mắt chứng kiến quân y
rạch bụng nàng, mà nay nàng vẫn còn sống đây. Vì sao nàng ở chốn này, vì sao...
nàng còn cứu y?

Y không tự chủ được, bước theo bắt kịp Tô Đài. Ra khỏi
doanh trại, Tô Đài chậm rãi tiến thẳng về phía vùng đất mênh mang băng tuyết.

Tuyết băng vùng tái ngoại lớn như lông ngỗng lẫn
trong gió lạnh lẽo táp thẳng qua mặt họ, hai người họ lặng lẽ một trước một sau
trơ trọi bước đi giữa khoảng không trắng toát. Trong khoảnh khắc, Hoắc Dương có
cảm giác như cô gái kia lúc nào đó sẽ mọc cánh mà bay vút đi như thiên tiên.

“Tô Đài.” Cuối cùng, y cũng không nhịn được, bật ra
thành tiếng, nhưng ngoài tên nàng, y nhất thời không còn biết nói gì khác nữa.
Tô Đài bước thêm vài bước, chợt ngồi xổm xuống, đào lấy một nhành cỏ trắng muốt
giữa vùng băng tuyết, loại cỏ này trị thương vô cùng hữu hiệu. Nàng vẫy vẫy tay
với Hoắc Dương, ý bảo y lại gần mình.

Lúc giao nhánh thảo dược vào tay Hoắc Dương, ngón
tay lạnh lẽo của nàng chợt chạm phải bàn tay ấm áp của y, hai người đều ngơ
ngác.

Tô Đài nghĩ, nếu nàng có thể quên hết tất cả đi thì
thật tốt biết bao. Buông bỏ tất cả, cứ ở cạnh y như thế này, nhưng nàng hiểu rằng
không thể có chuyện đó. Giữa hai người họ còn khoảng cách vô tận của phản bội,
tử sinh, đan thêm mối thù nước hận nhà, nàng không mất trí nhớ, vì thế vĩnh viễn
không thể ở cạnh y được nữa.

Khoảnh khắc ấy, câu hỏi đó trăm lần vạn lần cứ xoáy
mãi vào tâm trí Tô Đài: “Vì sao không chấp nhận thư hàng?”. Vì sao nhất định phải
đẩy nước Từ vào cảnh tang thương như vậy, vì sao nhất định phải đuổi tận giết
tuyệt, chàng không để tâm tới ta, cũng không cần con thơ, chàng kiên quyết chỉ
trung thành với quân vương của chàng sao? Một chút nhún nhường cũng không thể?
Hay chẳng qua chàng chỉ muốn trả thù ta đã phản bội chàng, chỉ muốn để ta không
còn mặt mũi nào đối mặt với tướng sĩ, dân chúng nước Từ dưới âm phủ?

Bao nhiêu nghi vấn giờ khắc này cũng chẳng còn quan
trọng nữa. Dẫu cho Hoắc Dương có chấp nhận thư hàng cũng chẳng thể thay đổi được
sự thật rằng chính chàng là kẻ đã hủy diệt nước Từ.

Chàng phải trung với đất nước của chàng, nàng phải bảo
vệ quốc vương của nàng.

Tô Đài tỉnh ngộ, hóa ra, ngay từ khi bắt đầu, vận mệnh
đã định sẵn họ chỉ như hai kẻ xa lạ mà thôi.

Tô Đài tóm lấy một bông tuyết rớt trên vai áo Hoắc
Dương, giống như ngày hè ấy, nàng ngồi dưới bóng cây, thấm đi mồ hôi ướt đẫm
thái dương chàng. Nàng gắng gượng cong khóe môi hé ra một nụ cười, nhưng cuối
cùng vẫn không thể, đành buông xuôi. Bầu không khí trầm mặc bủa vây lấy hai người,
cuối cùng Tô Đài cầm tay Hoắc Dương lên, đặt bàn tay y kề sát bụng mình.

Làn da dưới lớp áo mỏng gồ ghề, lồi lõm. Bất kể đã cố
gắng sắp xếp ra sao, nội tạng của nàng cũng không chịu nằm gọn ghẽ đúng vị trí,
chúng là minh chứng cho việc nàng đã chết thật rồi.

Tô Đài nhẹ nhàng nhếch môi, nhả ra mấy tiếng: “Hoắc
Dương à, con chúng ta là con trai”.

Hoắc Dương run lên dữ dội, hơi co người lại tựa như
sốt rét. Tô Đài thuận thế buông tay y ra, nàng cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nhẹ
nhàng vuốt ve, dẫu gương mặt không chút biểu tình nhưng nét dịu dàng trong mắt
nàng đủ khiến Hoắc Dương nghẹt thở.

Tô Đài còn muốn nói, cậu nhóc này giống chàng lắm, thật
khỏe mạnh, thật xinh đẹp. Nhưng số mệnh đã không cho nàng cơ hội được mở miệng
thêm lần nữa.

Nàng lùi dần từng bước, Hoắc Dương phản ứng theo bản
năng đưa tay kéo lại, nhưng bàn tay y vừa mới chạm tới cánh tay nàng thì cơ thể
Tô Đài liền tan ra như bị đánh nát vụn, mang theo thứ yêu hận không còn tồn tại
nữa, tan trong những cơn gió lạnh lẽo hòa vào bầu trời ngập tuyết trắng mênh
mông, tung bay phấp phới.

Hoắc Dương chẳng có cơ hội phản ứng, trơ mắt nhìn
nàng tan biến ngay trước mắt.

Khung cảnh hôm ấy đã đọng lại thành cơn ác mộng ám ảnh
giấc mơ y từng đêm, khiến y không còn một ngày bình yên.

“Cạch” một tiếng, mảnh lược gỗ đào rớt trên mặt tuyết,
Hoắc Dương sửng sốt. Đúng lúc ấy, y thấy một bàn tay trắng bệch nhợt nhạt nhặt
cây lược gỗ trên mặt đất lên, chẳng biết cô gái vận áo trắng này xuất hiện từ
bao giờ, tà áo trắng muốt tựa như muốn dung thành một khối với đất trời mênh
mang. Nàng rút một cây bút trong người ra, điểm nhẹ lên mảnh lược gỗ, nói như
an ủi: “Quỷ trong lòng ngươi, ta lấy đi!”.

Hoắc Dương vẫn còn thất thần.

Bạch Quỷ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hoắc Dương
đang ngã khuỵu dưới chân mình, giọng nàng cất lên trong trẻo nhưng lạnh lùng,
mang theo chút lãnh đạm vô tình: “Quỷ của ngươi, ta không lấy đi được”.

Từ ngày ấy, nam nhân này rốt cuộc không thể buông bỏ
quá khứ, cũng chẳng thể lấy lại những gì đã vuột qua...

Chỉ còn nhung nhớ khôn nguôi, đau đớn thấu tâm can.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3