Bách quỷ tập - Phần XI - Chương 5 - 6 - 7 - 8 - 9

Chương
năm

Lần đâu tiên Lăng Tinh có cảm giác mình là đồ ích kỷ.

Nàng đưa Dận Liên tới đỉnh Thương Sơn, đó là nơi cư
ngụ của Hỏa kỳ lân. Hàn khí trên đỉnh núi gió tuyết bốn bề sẽ kiềm chế hoạt động
của nội đan Kỳ lân, mà người bình thường cũng không thể chịu nổi lạnh lẽo khi
trèo lên đỉnh núi. Hơn nữa, nơi đó bí mật, sẽ không bị người ta phát hiện. Lăng
Tinh tính toán tới được đó sẽ lại nghĩ cách lấy nội đan ra, biết đâu linh khí
trên núi thiêng có thể giữ được tính mạng cho Dận Liên. Suốt dọc đường đi, hai
người họ phải chịu qua bao nhiêu màn đuổi giết, hết lần này đến lần khác, dày đặc
đến độ Lăng Tinh nghẹt thở.

Suốt hai năm qua, Dận Liên phải chịu đựng cuộc sống
này sao... Khó trách y chỉ một lòng muốn chết quách.

Đêm khuya, hai người không dám nhóm lửa sợ đánh động
tới truy binh, chỉ đành men theo con đường mòn hẻo lánh tiến sâu vào rừng
hoang. Một cây đại thụ chìa ra hai nhánh mập mạp, mỗi người họ chọn một nhánh,
dựa lưng nghỉ ngơi.

Suốt mấy ngày liên tục tiêu hao sức lực khiến Lăng
Tinh tiều tụy đi không ít. Không có nội đan duy trì, nàng đành phải dùng chính
sức lực từ máu thịt mình. Đây không phải kế sách lâu dài, hiện giờ nội đan dần
dung hòa với cơ thể Dận Liên, y bắt đầu vô thức hấp thụ tinh lực của nội đan rồi.
Đó là tổn thương trí mạng đối với Lăng Tinh. Nếu ngày nào đó, Dận Liên có thể hấp
thụ trọn vẹn năng lực của nội đan, thì... nàng sẽ vĩnh viễn tan biến.

“Làm sao anh bị phát hiện có máu kỳ lân trong người?”
Lăng Tinh ngẩng đầu, ánh mắt dán lên bầu trời mênh mông ngập đầy ánh sao, lên
tiếng hỏi.

“Cô gái đính ước với ta lâm bệnh nặng, ta cứu nàng.”
Y chỉ đáp gọn lỏn như vậy, Lăng Tinh có thể đoán ra toàn bộ sự tình sau đó: Nhất
định cô gái kia đã bán đứng Dận Liên, dù máu của y công hiệu kém hơn hẳn nội
đan của kỳ lân, nhưng nếu dùng trong thời gian dài, quả thực có tác dụng chữa bệnh
cứu mạng.

Có lẽ đây cũng là một lý do y hận kỳ lân. Lăng Tinh
thở dài một tiếng, thấy Dận Liên lạnh lùng nói: “Không cần thương hại”.

“Ta không thương hại, chỉ là...” Lăng Tinh nghẹn cứng
họng, bộc lộ quá nhiều cảm xúc đối với một con người bình thường rõ ràng là
không nên. Nàng cũng chẳng hiểu bản thân mình rốt cuộc ra sao, vừa hơi áy náy,
vừa thấy xót xa, lại pha thêm chút cảm xúc lạ lẫm, nàng không hiểu được.

Nàng mới nói một nửa, nhưng Dận Liên chẳng tha thiết
truy hỏi thêm, tựa như cân nhắc hồi lâu, cuối cùng y mới mang chuyện vẫn canh
cánh trong lòng ra hỏi: “Vì sao cô nhất định phải liều mạng cứu ta?”.

Ban đầu giúp đỡ còn có thể hiểu vì hành hiệp trượng
nghĩa, nhưng sau này liên tiếp bảo vệ qua biết bao phen sống chết kề cận, chỉ e
người thân cận với nhau nhất cũng chẳng làm nổi. Nàng cứng cỏi quật cường, chẳng
bao giờ nói mình bị thương, nhưng Dận Liên biết, y từng thấy nàng một mình lén
ra bờ sông lau rửa vết thương xé nát da thịt. Ngực y không tự chủ được co rút, quặn
thắt giống như đau đớn.

“Vì sao ư?” Lăng Tinh mệt mỏi trừng mắt, thần trí từ
từ chuyển sang mơ hồ, nàng líu ríu những tiếng không rõ ràng: “Ừm, chắc vì xót
xa vì anh đấy”.

Xót xa ư?

Dận Liên lạnh lùng chế giễu: “Gạt người”.

Nhưng gương mặt y lại không kiềm được mà đỏ bừng
lên. Lòng y như có ngàn đợt sóng triều cuồn cuộn dâng lên, hết đợt này đến đợt
khác, vỗ ì oạp lên bờ, khiến cho đá ngầm cũng phải lung lay.

Sáng tinh mơ, Lăng Tinh bị tiếng mũi tên nhọn hoắt
xé gió lao về phía mình lay tỉnh. Nàng quay đầu lại, nghe “phập” một tiếng, mũi
tên cắm phập vào thân cây kế bên nàng. Đuôi tên rung rinh, Lăng Tinh nhìn xuống
cô gái dưới tán cây, nhíu mày: “Của ả?”.

Cô gái kia cười lạnh băng, giương cung hướng thẳng về
phía Lăng Tinh: “Ngươi cao giọng càn rỡ thật, hôm nay các ngươi đừng hòng trốn
thoát được”. Cô ta dứt lời, một đoàn người áo đen đông đúc chui khỏi bụi cây,
vây kín lấy cây cổ thụ kia.

Lăng Tinh cau mày, vết thương trên người nàng chưa
lành, nếu phải gắng sức đánh với chừng đó người, chỉ sợ...

“Diêu Dao.” Dận Liên vốn trầm mặc đến giờ đột nhiên
lên tiếng, “Ta theo cô về An Sơn vương phủ, tha cho cô ấy”. Dận Liên xoay người,
đáp từ một nhánh cây khác xuống đất. Y nhìn đăm đăm về phía cô gái kia, giống
như đang nhìn một vật chết.

Chương
sáu

Gương mặt Diêu Dao cứng đờ, sau đó nở nụ cười lạnh
giá: “Anh vì ả ta cam tâm quay lại làm người thuốc?”.

Oán hận rực lên trong mắt cô gái kia khiến Lăng Tinh
hiểu ra: “A, hóa ra đó chính là cô ả hôn thê thất tín bội nghĩa của anh”. Mặt
Diêu Dao biến sắc, Lăng Tinh chẳng buồn để ý tới nàng ta, nhảy xuống khỏi nhánh
cây, một tay túm lấy tay Dận Liên: “Ta chưa đến mức cần xin người khác tha mạng
cho đâu”.

Nhưng thái độ của Dận Liên kiên quyết đến khác thường,
y nắm chặt lấy cổ tay Lăng Tinh, khống chế mệnh môn của nàng. Võ công của y
không kém, chẳng qua bị người ta phế mất thôi. Mà kẻ hủy võ công của y không ai
khác chính là Diêu Dao. Dận Liên cúi đầu xuống, nói với Lăng Tinh: “Đa tạ cô từ
đó tới nay đã liều mạng tương trợ”. Y có thể cảm nhận được nỗi mỏi mệt của Lăng
Tinh, mà y càng không thể nhẫn nại chịu đựng vẻ tiều tụy của nàng:

“Đến đây là đủ lắm rồi”.

Để y có thể tin rằng, cuộc đời này vẫn còn chút ấm
áp dành cho người như y. Vậy cũng đủ lắm rồi.

Không thể kiềm chế được cảm xúc dào dạt tuôn chảy
trong lòng, môi Dận Liên nhẹ lướt qua trán Lăng Tinh, thậm chí còn chẳng đáng gọi
là một nụ hôn. Sau đó, y buông tay, hướng về phía Diêu Dao.

Hơi thở ấm áp trên trán khuấy đảo lòng dạ Lăng Tinh,
đến khi nàng kịp hồi phục tinh thần, Dận Liên đã tới gần trước mặt Diêu Dao. Mắt
thấy người phụ nữ kia sắp tóm lấy tay Dận Liên, một thứ cảm xúc kỳ quái nhưng mạnh
mẽ nhảy vọt khỏi lòng Lăng Tinh, nàng không buồn nói gì, rút xoẹt ngọn roi dài,
hung hăng đánh một đòn vào cổ tay Diêu Dao.

Diêu Dao nhăn mày, giẫm chân đè chặt sợi roi của
Lăng Tinh, phất tay ra lệnh: “Giết ả cho ta!”.

Mười mấy tên áo đen đồng loạt xông lên, Lăng Tinh rũ
sợi roi da, tiếng hét thất thanh kéo dài, hơn chục người có mặt đều trọng
thương, ngã vật trên mặt đất. Những kẻ đứng sau e dè một đòn này của Lăng Tinh
nên dừng bước, không ai dám tiến lên tiếp. Diêu Dao thấy vậy, cực kỳ nhanh
chóng điểm vào huyệt đạo quanh thân Dận Liên rồi kéo y chạy sâu vào rừng. Khinh
công của nàng ta rất khá, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Lăng
Tinh vừa dây dưa đối phó với đám người còn lại vừa nhằm đuổi theo vào rừng.

Dận Liên bị Diêu Dao đưa đi rất xa, đến một lối rẽ,
nàng ta chợt dừng bước, nhìm chằm chằm Dận Liên hồi lâu, trầm giọng nói: “Tôi nợ
anh rất nhiều, cô gái vừa rồi xem ra thật lòng đối tốt với anh. Thế tử An Sơn
vương gia mắc bệnh nặng, An Sơn vương bày ra thiên la địa võng để tìm anh. Nếu
anh đồng ý theo về, chỉ e sau này cuộc sống còn đau khổ hơn trước kia nhiều.
Tôi chỉ có thể giúp anh một lần này thôi, mau chạy thật xa khỏi thế gian này, ắt
có nơi thế lực của vương phủ không thể với tới”. Nàng bèn giấu Dận Liên vào một
bụi cỏ rậm rạp, nàng liếc nhìn Dận Liên lần cuối cùng, trầm giọng nói: “Dận
Liên ca ca, cố gắng sống tốt”.

Diêu Dao vừa chạy thật xa vừa rút từ trong tay áo ra
một thanh chủy thủ, đâm mạnh một nhát vào bụng mình, máu tươi túa ra giàn giụa.
Phía sau, Lăng Tinh đang vội vã đuổi theo, kế đó là vô số kẻ đang đuổi riết họ.
Diêu Dao giả vờ bị thương nặng, ngã vật xuống đất, thét lớn: “Không cần để ý tới
ả, người thuốc chạy mất rồi. Đuổi về phía đông”.

Đám thuộc hạ đều được đào tạo bài bản và nghiêm chỉnh,
nghe vậy họ lập tức thu thế công lại, nhất tề đuổi về phía đông.

Đợi đám hắc y nhân biến mất, Lăng Tinh toàn thân nhuộm
máu quỳ sụp trên mặt đất, Diêu Dao băng bó vết thương bên hông, rồi liếc nhìn
nàng một cái, cũng cắm đầu bước theo lối đám người áo đen rút đi.

Lăng Tinh cảm nhận được nội đan của kỳ lân đang ở rất
gần, Dận Liên hoàn toàn không chạy trốn, nàng hiểu ra rằng, vị hôn thê kia cuối
cùng cũng vẫn còn chút lương tâm. Mà Lăng Tinh cũng chẳng còn đủ sức đi kiếm Dận
Liên, nàng kiệt sức xụi lơ, máu tươi chảy ròng ròng cơ hồ thấm ướt mặt đất.

Nằm bẹp từ sáng sớm đến tận chạng vạng tối, huyệt đạo
trên người Dận Liên cuối cùng cũng được giải, y đi tìm thấy Lăng Tinh nằm xoài
trên đất tựa như đã ngừng thở.

Nhất thời, trái tim y siết chặt.

“Dận Liên...” Người nằm trên mặt đất nghe tiếng bước
chân y lại gần, nhưng chẳng buồn mở mắt ra: “Tới Thương Sơn... Nơi đó, ít người,
không gặp nguy hiểm”.

Dận Liên dừng bước, cắn răng nói: “Ta tự đi được. Cô
đi đi, đừng ở cạnh ta nữa”.

Lúc đó Lăng Tinh mới mở cặp mắt nhầy nhụa máu, ánh mắt
mơ mơ hồ hồ nhìn về phía y: “Đi không được”.

“Không bò đi nổi nữa.” Lăng Tinh khó nhọc nhếch khóe
môi, nở nụ cười: “Không nhúc nhích nổi nữa rồi”.

Dận Liên siết chặt nắm tay, xoay người quả quyết bỏ
đi, sau lưng lại truyền tới tiếng Lăng Tinh khàn khàn: “Ai da... Không hiểu sao
nữa, hình như tôi thích anh mất rồi”.

Mắt Dận Liên ửng đỏ, không nghe thấy tiếng y đáp lời.

Chương
bảy

Trăng sáng sao thưa, đỉnh Thương Sơn mù mịt tuyết trắng.

Vừa ngơi một hồi chém giết, gió lạnh buốt như mài
xương róc thịt thổi tan mùi tanh nồng ám trên thân thể nàng.

Dấu chân độc hành in trên nền tuyết phủ, hòa với máu
tươi, cô gái áo đỏ lết từng bước, mỗi bước nặng tựa ngàn cân. Đột nhiên, nàng
trượt chân, té lăn trong đống tuyết. Băng tuyết thấm tận xương tủy, giống như
muốn vùi lấp cả thân mình nàng.

Một đôi tay lạnh như băng kéo nàng khỏi đống tuyết.
Lăng Tinh gắng gượng mở mắt, thấy trước mặt mình là một đôi giày sắc xanh đen,
nàng cố sức ngẩng đầu, thấy người đàn ông áo xanh quần trắng, vẻ mặt lạnh lùng
đứng trước mặt nàng: “Cô đi đi”. Y nói: “Ta không đáng để cô đối đãi như vậy”.

Không đáng... Lăng Tinh nghĩ, cũng có lúc đáng hay
không đáng bản thân chẳng thể tự nói trước được. Giọng nàng khàn đục, khô khốc
líu ríu cất lên: “Ta cảm thấy rất đáng”.

Người đàn ông nhìn gương mặt trắng bệch tái xám của
nàng, cau chặt mày, y xoay người, giọng hơi cứng ngắc: “Ta sẽ không cảm kích
đâu”.

Lăng Tinh nén mùi tanh tưởi đang cuồn cuộn trong ngực
mình xuống, vừa đứng lên, vừa khẽ nói: “Ta cũng không cần anh cảm kích”. Nàng lết
lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay những ngón tay lạnh như băng khiến
người ta rợn người của người đàn ông. Hai bàn tay có lạnh giá đến đâu, khi bị nắm
vào vẫn vô tình tỏa ra một tia ấm áp giống như chính con người Lăng Tinh vậy.
Hơi ấm nhỏ nhoi nhen lên giữa giá lạnh cùng cực cũng đủ khiến lòng người rạo rực
chấn động, khiến y không tự chủ được... mê muội đắm chìm.

“Ta đuổi chúng đi rồi, chúng ta trở lại thôi.” Giọng
điệu thật dịu dàng, tựa như đang dỗ dành một đứa nhóc tính tình bướng bỉnh ưa nổi
loạn.

Ở một góc độ Lăng Tinh không thấy rõ, Dận Liên cụp mắt
nhìn gương mặt nàng, rung động trong lòng bị cảm giác bất đắc dĩ cùng cực gắt
gao dằn xuống. Y giống một con dã thú bị giam trong lồng, bị song sắt lạnh lùng
kiềm bước chân. Dận Liên rụt tay lại, tiến lên trước vài bước, giọng lạnh lùng:
“Ta và cô không có quan hệ gì”.

“Có chứ!” Giữa mênh mang tuyết trắng, bóng dáng người
đàn ông áo xanh quần trắng dần chìm vào mông lung, mơ hồ mờ mịt. Lăng Tinh
không tự chủ được đi tới bên cạnh: “Quan hệ của chúng ta không mỏng đâu”.

Phía sau chợt vang lên một tiếng động nhỏ, rồi chìm
vào lặng thinh. Dận Liên nhìn lại, thấy cô gái áo đỏ đã xỉu trên mặt đất, máu
tươi nhuộm khoảng đất trắng nhợt nhạt quanh thân nàng thành một mảng đỏ ối.

Đau đớn tựa như bị muôn ngàn vuốt sắc cào xé tâm
can, Dận Liên không thể giả vờ lạnh lùng được nữa. Y bước nhanh tới cạnh Lăng
Tinh, ôm chầm nàng vào lòng, cẩn thận kiểm tra, đến tận khi cảm nhận được hơi
thở mong manh của nàng, y mới cho phép bản thân được buông lơi, thân thể run
lên.

“Cô đi đi,” y cất giọng khàn khàn, nói rồi liền gục
đầu kề sát hai bên má Lăng Tinh, san sẻ cho nàng chút hơi ấm nhỏ nhoi, bất lực
và tuyệt vọng nỉ non: “Bỏ ta lại... Cầu xin cô”.

Máu trong cơ thể chầm chậm cuộn chảy theo những dao
động cảm xúc mãnh liệt của Dận Liên. Bầu trời ngập tuyết khiến y nhanh chóng nhận
ra một hơi ấm thiêu cháy tâm can. Hơi ấm sực lên khắp thân thể, đủ sức thiêu rụi
tất thảy, khiến Dận Liên đau đớn như bị cứa rời từng mảnh.

Máu kỳ lân... Tất thảy trò đùa của số mệnh này đều
do máu kỳ lân mà ra. Nếu không có thứ này... Tiếng gầm gào trầm trầm réo vang
trong cổ họng Dận Liên tựa như tiếng dã thú vướng vòng lao đao, hận đến muốn tự
hủy chính mình. Mà có thể ngay đến khi chết hắn cũng chẳng thoát được sự vây
hãm trói buộc của máu kỳ lân.

Lúc Lăng Tinh tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm
trong một sơn động ở Thương Sơn. Ánh lửa sáng rỡ ấm áp trong lòng sơn động đối
lập hoàn toàn với cảnh sắc bốn bề băng tuyết vĩnh cửu bên ngoài. Nàng nhìn Dận
Liên chỉ khoác một lớp áo mỏng manh đang đứng trước cửa động, lòng thầm nghĩ hẳn
nội đan của kỳ lân đã dung hòa hoàn toàn với máu thịt của y, chỉ là y chưa thực
sự sử dụng được sức mạnh của nội đan mà thôi. Mà hiện tại, thân thể Lăng Tinh
đã chịu đựng đến cực hạn, nếu không mau chóng thu hồi nội đan, chỉ e nàng sẽ sớm
biến mất khỏi thế gian này. Nhưng thu hồi nội đan, tính mạng của Dận Liên sẽ
khó giữ nổi.

Hậu quả ngươi sống ta chết, đối với Lăng Tinh hiện tại
là chuyện đơn giản nhất, cũng là chuyện phức tạp nhất.

“Dận Liên.” Nàng cất tiếng gọi khẽ, người đứng bên cửa
động xoay thân lại, bàn tay y nhuộm máu tươi, khiến Lăng Tinh hoảng hốt:
“Tay... sao vậy?”.

Dận Liên tùy tiện lắc lắc máu đọng trên cổ tay:
“Không có gì”. Y cười lạnh giá, gương mặt đầy vẻ giễu cợt: “Dù sao ta cũng là
quái vật dở sống dở chết”.

Vẻ mặt y khiến Lăng Tinh cụp mắt. Nàng lặng lẽ hồi
lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu tôi nói, tôi có thể giúp anh thoát khỏi máu
kỳ lân, nhưng phải đánh đổi bằng tính mạng của anh, anh sẽ chọn thế nào?”.

“Cầu còn không được.”

Chương
tám

Đêm xuống, Lăng Tinh đem chút thuốc mê cuối cùng vẫn
giấu kỹ bỏ vào đồ ăn của Dận Liên, chẳng bao lâu sau y cũng ngủ thật say, giống
như bao lần trước. Nàng cởi bỏ quần áo của y. Đầu tiên, những ngón tay nàng lại
lướt một lượt trên từng vết sẹo của y, sau đó nhẹ nhàng áp sát lồng ngực, ngay
chỗ trái tim. Giờ đây, bàn tay nàng đã không còn hơi ấm áp trước kia nữa, lạnh
giá đến độ Dận Liên vô thức run rẩy nổi da gà.

Cảm nhận được dưới bàn tay mình ngoài một trái tim
đang đập đều đều còn một rung động rất mong manh của nội đan, đầu ngón tay Lăng
Tinh không tự chủ run lên theo. Nàng muốn tự tay giết chết Dận Liên, biến lồng
ngực ấm áp này thành lạnh băng, khiến trái tim đang đập những nhịp đều đặn này
từ từ lặng câm.

“Thực xin lỗi...” Lăng Tinh khàn giọng giải thích.
“Ta không nghĩ sẽ có ngày mọi sự thành như vậy, để chàng phải đau đớn...”. Nàng
cắn chặt răng, ngón tay run rẩy khua lên, bắt đầu chầm chậm tách nội đan khỏi
tâm mạch Dận Liên.

Dân Liên chấn động toàn thân, khoảnh khắc nội đan rời
khỏi tâm mạch y, cảm giác đau đớn dữ dội ùa khắp toàn thân, cơ hồ khiến y đau đến
co rút. Dận Liên cảm thấy không thể tiếp tục giả bộ được nữa, nếu không mở mắt
ra chỉ e y sẽ vĩnh viễn không thể thấy được Lăng Tinh lần cuối.

Lăng Tinh mặt mũi tái nhợt, mồ hôi đổ ào ào như mưa,
giống như còn đau đớn hơn Dận Liên vài phần. Nội đan của kỳ lân trở lại khiến
da dẻ Lăng Tinh bắt đầu hiện ra vảy kỳ lân, sừng mọc dài trên đầu nàng, chân
thân dần lộ diện.

Nhìn gương mặt trước mắt mình, Dận Liên choàng tỉnh.
Bao nhiêu ngờ vực trước kia của y lúc này đều được giải đáp. Nàng cứu y, liều cả
sống chết giúp y, hóa ra vì nội đan của nàng đang giấu trong thân thể y.

Dận Liên luôn hiểu rõ Lăng Tinh đối xử như vậy với y
hẳn còn có lý do gì đó, có điều trước kia lý do của nàng vẫn là điều bí ẩn, vì
thế y liền buông bỏ cảnh giác, thậm chí tin tưởng cái lý do rất ngớ ngẩn vì
nàng “thích” y. Nhưng khi lý do chân chính bày ra trước mặt, Dận Liên đột nhiên
cảm thấy mình đã bị bỡn cợt, bỡn cợt triệt để.

Nàng không hề thích y, trước sau chỉ lợi dụng mà
thôi. Ý nghĩ ấy khiến Dận Liên sa sầm mặt mày.

“Nếu cô muốn lấy lại nội đan thì nói thẳng từ đầu là
được rồi. Ta chẳng hứng thú với thứ này, muốn lấy thì cứ lấy, há phải khổ cực
hao tâm tổn sức đến vậy làm gì?” Y lẳng lặng lên tiếng, Lăng Tinh giật mình,
bàn tay thoáng buông lơi, nội đan bị hấp thụ ngược trở lại tâm mạch của Dận
Liên: “Cô bỏ biết bao tâm sức ra để lấy lại thứ này, chẳng hiểu sao, giờ ta lại
chẳng muốn cho cô nữa”.

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Tinh: “Hỏa kỳ
lân, ngươi hại ta đến nước này, sao ta phải để ngươi thư thái dễ chịu đây?”.

Mặt Lăng Tinh chuyển trắng bệch.

“Dẫu ngày sau Dận Liên ta có phải tiếp tục chịu đựng
đau đớn khó chịu, hôm nay cũng quyết không để ngươi lấy lại nội đan. Chúng ta
không chết không thôi.”

Lăng Tinh nhìn y một lát, bỗng nở nụ cười: “Dận
Liên, tôi thực sự thích anh, không can hệ gì tới nội đan. Tôi muốn đối tốt với
anh cũng vì thích anh, tôi...”.

Lúc ấy lòng Dận Liên cực kỳ hỗn loạn, bất kể Lăng
Tinh có giải thích ra sao, y đều cho rằng nàng nhất định còn mục đích khác. Vừa
nghĩ đến chuyện tất cả những lời nàng nói, những việc nàng làm đều là giả dối,
y lại cảm thấy trái tim mình giống như bị cứa nát, khó có thể chịu đựng:
“Cút!”. Y cắt phăng lời Lăng Tinh: “Đừng để ta thấy mặt ngươi thêm lần nữa”.

Lăng Tinh lẳng lặng nhìn y: “Nhưng tôi vẫn muốn nhìn
anh thêm một lát”. Không có nội đan, nàng cũng chỉ còn vài ngày mà thôi.

“Cút ngay!” Nội lực dâng lên cuồn cuộn ùa ra mạnh mẽ,
đẩy Lăng Tinh bật ra hơn một trượng.

Y... đã sử dụng được năng lực của nội đan kỳ lân.
Lăng Tinh ôm ngực, nôn ra một búng máu, vừa cảm thấy vui vẻ lại vừa thấy có
chút mất mát. Sau này chàng đã có thể bảo vệ chính mình rồi, không bao giờ... cần
tới nàng nữa.

Chương
chín

Lăng Tinh đi thật rồi.

Dận Liên ở yên trong sơn động, một bước không rời, đợi
nàng suốt ba ngày. Y đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài tìm nàng, lại lo nếu đi
nhỡ Lăng Tinh trở về không thấy mình. Y biết rõ nội đan của Lăng Tinh còn ở
đây, nàng nhất định sẽ không đi quá xa, nhất định vẫn ở gần nơi này, chẳng qua
mấy hôm trước y bực bội nên quá nặng lời khiến nàng không dám trở lại mà thôi.

Dận Liên không phải kẻ ngu ngốc, lúc sau tỉnh táo lại
y hiểu rõ hơn ai hết, ở chung hết ngày này đêm khác, y cũng chẳng hồ đồ đến độ
ngay cả lòng giả tình thật cũng không phân biệt nổi. Khi đó, y quá tức giận mà
thôi.

Gió tuyết đột nhiên truyền tới mùi máu tanh nồng. Mấy
ngày nay, các giác quan của y đã tinh tường hơn rất nhiều, thoảng qua có thể nhận
ra mùi máu Lăng Tinh.

Lòng y chợt dâng lên một dự cảm bất an. Y lao ra khỏi
động, lần theo mùi máu.

Dưới chân Thương Sơn, xác một cô gái áo đỏ bị treo lủng
lẳng trên cành cây trơ trụi. Khắp người nàng bê bết máu, máu tươi nhỏ tí tách
xuống nền đất, rồi bị tuyết hút sạch như thấm sâu vào lòng cát. Giữa tiếng gió
lạnh gào rú tuyệt không nghe thấy hơi thở của nàng.

Dận Liên chậm rãi tiến tới, ngẩng đầu nhìn nàng, thế
giới trong mắt y bị ánh dương rực rỡ xé nát tả tơi, chầm chậm đổ sụp xuống, chỉ
còn lưu lại xác Lăng Tinh bị chém nát, cùng đôi mắt không thể khép của nàng.

“Lăng Tinh...”

Dưới chân Thương Sơn, gió lạnh quét đến thê lương, y
phảng phất nghe thấy tiếng Lăng Tinh nói: “Nhưng tôi còn muốn nhìn anh thêm
chút nữa”. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt còn mở trừng trừng rốt cuộc chậm rãi khép chặt
lại.

Y đã kịp thấy nàng lần cuối.

Dận Liên ôm lấy mặt, quỳ sụp xuống giống như toàn
thân kiệt sức. Bàn tay y che kín gương mặt, huyết lệ chầm chậm tuôn chảy, không
nói nổi đau đớn trong lòng. Y không hề muốn đuổi nàng đi, y chẳng qua, chẳng
qua không thể lường được một lần chia xa là một đời vĩnh biệt...

Có tiếng bước chân sột soạt, y nhìn đám truy binh của
An Sơn vương phủ phía xa đang dần thắt chặt vòng vây, sát ý dâng lên trùng
trùng trong cặp mắt ngầu đỏ, không gì khống chế nổi.

Hồi
kết

Hai mươi năm sau.

Một người mượn sức Hỏa kỳ lân tận diệt toàn bộ An
Sơn vương phủ, khắp thiên hạ kinh hãi.

Trên đỉnh Thương Sơn, Dận Liên lặng lẽ đứng nhìn bầu
trời mịt mù gió tuyết, lòng trống trải đến độ gió tuyết lạnh lẽo cũng chẳng thể
lùa vào.

“Ngươi lại tới nữa.”

Tiếng chuông bạc mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng hẳn
sau lưng y: “Ước hẹn hai mươi năm trước, ngươi hứa hôm nay sẽ giao đồ cho ta,
ta tới lấy đi”. Cô gái toàn thân trắng như tuyết, tựa hồ dung thành một khối với
bầu trời tiêu điều nơi đây. Giọng nàng hơi khàn khàn, có chút giống với người
trong lòng Dận Liên. Nhưng giọng nói của nàng chẳng mang nửa phân tình cảm.

Dận Liên hơi nhếch khóe môi. Bàn tay y xoa ngực: “Đại
thù đã báo, nội đan của kỳ lân giờ chẳng còn tác dụng gì với ta nữa, cô muốn
thì cứ lấy đi”.

Bạch Quỷ rút cây bút ra, điểm nhẹ trên lưng Dận
Liên. Lúc lấy nội đan ra, Dận Liên đột nhiên nói: “Nếu cô tới sớm một chút, lấy
trước khi Lăng Tinh tìm được ta thì thật tốt”.

“Thứ ta muốn, bất quá là nỗi hối hận bám riết lấy nội
đan của kỳ lân này.” Bạch Quỷ trầm mặc rất lâu, lên tiếng hỏi: “Báo thù rồi, cảm
thấy vui hơn chút nào không?”.

“Không biết.”

Y làm nhiều chuyện như vậy, dùng hết nửa cuộc đời chỉ
để báo thù, ngẫm lại chợt thấy tất cả việc mình ráng làm ấy so ra còn thua một
nụ cười của Lăng Tinh còn sống. Y hối hận, hận trước kia mình quá đỗi ngu ngốc
và vô tình. Đau đớn và hối hận, dẫu có đổ bao nhiêu máu tươi, trả thù bao nhiêu
lần cũng không cách gì tiêu trừ được.

Thứ y muốn đoái chuộc, muốn đền bù, đã sớm bị tháng
năm lạnh lùng vô thanh vô tức hủy diệt hoàn toàn. Rốt cuộc chẳng thể tìm lại.

Ngòi bút rời xa thân thể Dận Liên, nội đan của kỳ
lân dính vào ngòi bút cũng bị lôi ra theo. Ánh mắt Dận Liên trống rỗng, thân
mình ngã nhào xuống vách Thương Sơn vạn trượng thẳng tắp. Từ từ rơi xuống,
nhưng gió tuyết vĩnh viễn không ngừng buông trên đỉnh Thương Sơn.

Bạch Quỷ cầm nội đan, trông về đường chân trời xa
xăm, buông một tiếng thở dài: “Chín mươi bảy con quỷ, chỉ còn ba con nữa...”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3