Bách quỷ tập - Phần XV (Hết)

BẠCH
QUỶ

Mở
đầu

Biển lửa cháy rừng rực, trong ánh lửa đỏ, giọng nam ấm
áp dịu dàng năm đó tựa như còn vang vọng mãi bên tai:

“Ráng sống thật tốt nhé!”.

Nàng choàng tỉnh, bầu trời đêm lấp lánh vô vàn ánh
sao, đâu có ai chìm trong biển lửa thế mà cảm giác nghẹt thở cứ đọng mãi trong
lồng ngực, khiến nàng không khỏi cau mày. Vẫn là giấc mơ đó, có điều chính bản
thân nàng đã dần không nhớ nổi dáng vẻ của người đó nữa rồi, tháng năm chảy
trôi vô thanh vô tức lại có thể sắc lạnh tựa ánh kiếm bóng đao.

Bạch Quỷ ngồi thẳng dậy, lặng lẽ ngắm nhìn dải ngân
hà hờ hững vắt ngang bầu trời. Trăm năm hay ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng chẳng
nhớ được chính mình đã phiêu bạt qua bao nhiêu năm tháng. Cũng may, nàng kịp
thu đủ một trăm con quỷ, một trăm thứ chấp niệm trước khi bản thân mình quên hết
mọi chuyện.

Bạch Quỷ đi vào con đường mòn lẩn khuất giữa rừng
cây rậm rạp ngập đầy chướng khí, cây khô cỏ dại phủ kín con đường mòn chênh
vênh dẫn lên núi. Đã lâu không quay lại chốn này, Bạch Quỷ phải mất một lúc lâu
mới xác định được đường đi.

Núi La Phù không cao, nàng chỉ đi một lát đã lên tới
đỉnh.

Nàng ngẩng đầu trông, một cây đa héo mòn cao lớn dưới
vòm trời mù mịt sương khói, rễ cây hỗn loạn, chằng chịt khắp mọi chốn. Thân cây
thẳng đứng, cành lá khô cằn vươn sang bốn phía, dáng vẻ tiêu điều tang thương.
Nhìn vào tình cảnh hiện tại cũng có thể tưởng tượng được, năm xưa khi cây ấy
còn sống, nơi đây hẳn là một vùng rợp bóng mát.

Bạch Quỷ bước lên một chiếc rễ lớn lộ hẳn trên mặt đất,
tiến thẳng tới bên thân cây cứng cáp. Nàng vươn tay, ve vuốt thân cây, hai mắt
rũ xuống, gương mặt khó phân biệt cảm xúc.

Tâm nguyện ấp ủ biết bao nhiêu năm, hôm nay cuối
cùng cũng có thể thành toàn, nàng không biết giờ đây mình nên tỏ ra thế nào.

Đứng lặng một lát, nàng rút cây bút chứa trăm loài
quỷ vẫn cất trong lòng ra, bàn tay nhẹ nhàng đưa đẩy, ngòi bút vẽ lên thân cây
khô xác một chữ “Sinh[27]”. Thoáng chốc, chữ ấy biến mất không một dấu
vết, một luồng sáng dịu dàng trào ra, cây bút chứa trăm thứ ác quỷ rạn nứt,
vang lên một tiếng giòn tan rồi vụt hóa thành bột mịn trong tay

[27]
. Sống.

Bạch Quỷ, cuối cùng bụi hòa vào trong gió núi, bị cuốn
mất không còn bóng dáng. Chữ “Sinh” chậm rãi chìm vào trong thân cây, tựa như
đang rót sức sống mãnh liệt tràn trề của mùa xuân vào thân cây xơ xác úa tàn, lộc
biếc phút chốc bật lên từ những cành cây héo quắt, sức sống tuôn ào ào vào lòng
đất. Tựa như vừa có một trận mưa rào đổ xuống, gột rửa khắp lượt rừng cây khiến
chướng khí dày đặc bốn bề loãng dần ra; cỏ xanh hoa thắm đội đất nhô lên, đâm
chồi khoe sắc. Núi La Phù như được tái sinh.

Ngửa đầu nhìn cây đa sum suê tươi tốt, ký ức chịu
trăm lớp xiềng xích trùng trùng điệp điệp của thời gian như bị phá tung, mọi thứ
hiện lên trước mắt Bạch Quỷ rõ ràng và sống động. Rất nhiều rất nhiều năm trước,
nàng đã gặp Dung Hề chính tại nơi đây.

Ngày ấy, toàn thân nàng nhuộm trong máu hồng, dáng vẻ
tiêu điều thê lương, còn chàng áo trắng phất phơ, mỉm cười dịu ngọt. “Ta sẽ chở
che cho nàng!”

Chính
văn

Vị Đại Phật trao cây bút Bách Quỷ cho nàng đã nói rằng,
nguyện vọng duy nhất mà Bách Quỷ bút không thể thực hiện là làm người chết sống
lại. Tử sinh là lẽ trời định, chẳng ai có thể cưỡng cầu. Dẫu cho người nàng
mong tái sinh không phải người, mà là thần minh, sơn thần.

Bạch Quỷ dựng một căn nhà gỗ đơn sơ kế bên cây đa
cao lớn, rồi nàng sống luôn ở đó. Ngày ngày, nàng chăm sóc cây đa, chờ đến ngày
nó hóa linh.

Từ ấy Bạch Quỷ chẳng còn bôn ba khắp chốn, không còn
bận bịu đủ thứ công việc như trước nữa. Sau khi thu thập đủ trăm loại chấp niệm,
cuộc sống của Bạch Quỷ bỗng chốc chở nên nhàn nhã vô cùng, nàng bắt đầu có thêm
thời gian để thường xuyên tưởng nhớ lại những chuyện xưa cũ, từ khi nàng gặp được
Dung Hề, quen biết chàng, cho đến tận khi hai người cách biệt tử sinh.

Ngày trước Dung Hề vì cứu nàng mà táng thân giữa biển
lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc đời này của nàng có sống tiếp cũng chỉ là vô nghĩa.
Thế nhưng đến khi thu đủ trăm thứ ác quỷ, chứng kiến trăm loại chấp niệm trên đời,
giờ đây quay đầu nhìn lại nàng cảm thấy đau thương hay yêu hận đều đã trở thành
áng mây mờ của ngày đã xa.

Nàng trông coi núi La Phù, cũng chẳng chấp nhất mong
chờ được gặp lại Dung Hề lần nữa, chỉ là một đời nàng chẳng còn mong cầu điều
chi nữa.

Từ khi Bách Quỷ bút biến mất, cuộc đời nàng cũng chậm
rãi chảy trôi, mười năm, hai mươi năm, rồi ba mươi năm... Chừng ấy thời gian, đối
với nàng trước kia cũng chỉ như một chớp mắt, nhưng giờ đây năm tháng đã lưu lại
những dấu vết hư hao không thể xóa nhòa trên thân mình nàng. Trông bản thân mỗi
lúc một hao mòn gầy cỗi mà cây đa già trước mặt vẫn chẳng có dấu hiệu gì sẽ sản
sinh ra một vị sơn thần mới.

Bạch Quỷ biết, muốn để núi La Phù mới khôi phục lại
linh khí sản sinh ra một sơn thần khác có lẽ phải đợi trăm năm, ngàn năm, vạn
năm... Thậm chí vĩnh viễn chẳng thể đợi chờ nổi. Sinh mệnh nàng không phải vĩnh
hằng, nàng chẳng thể sống mãi trên đời, chỉ biết lặng lẽ đợi chờ, nhưng còn có
thể đợi chờ nghĩa là vẫn còn hy vọng.

Hơn nữa, với nàng lúc này ý nghĩa của việc chờ đợi
đã không còn đơn giản là để được thấy lại gương mặt Dung Hề lần nữa.

Ngày ngày ngắm nhìn ánh mặt trời mỗi sớm ban mai,
ánh tà dương mỗi hoàng hôn, năm năm trông hết thảy hoa cỏ mùa xuân tới bóng
trăng ngày thu, nàng nhận ra mỗi cảnh sắc đều có một vẻ đẹp riêng. Đến lúc này
nàng mới hiểu được ý nghĩa ẩn giấu sau lời Dung Hề nói “Ráng sống thật tốt
nhé!” trước khi chàng biến mất. Vậy ra, người đàn ông thanh tao nho nhã kia đã
hiểu nàng đến mức ấy.

Năm này trôi qua, năm khác tới, người dưới chân núi
đã truyền tai nhau biết bao lời đồn đại về bà lão sống trên đỉnh núi La Phù. Bạch
Quỷ vẫn ngày ngày ngồi trên xích đu trong sân, ngắm nhìn cảnh sắc đất trời. Thế
nhưng đã là sinh mệnh sống trên đời sẽ đều có hồi kết.

Vào buổi chiều rực rỡ ánh nắng ấy, Bạch Quỷ ngồi
trên xích đu trong sân, chậm rãi khép hai mắt, đột nhiên nàng thấy như có một đứa
bé nhảy từ trên cây đa cổ thụ xuống. Đứa bé chạy đến bên nàng, nghiêng ngó săm
soi hồi lâu, cất giọng giòn tan hỏi nàng: “Bà là ai? Vì sao luôn ở đây trông chừng
ta?”.

Bạch Quỷ dịu dàng cười với nó: “Nếu bà già này làm
phiền tới cậu, vậy từ nay về sau, ta không canh chừng cậu nữa, đã được chưa?”.

Đứa trẻ ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: “Bà cứ ở đó
trông chừng giùm ta đi, không sao đâu”.

“Nghỉ một chút đã.” Giọng Bạch Quỷ chầm chậm nhỏ dần,
“Bao nhiêu năm như vậy rồi, để cho ta nghỉ ngơi một chút nhé, rồi đổi lấy một
dáng hình khác lại tới thăm cậu”. Bốn bề tối sầm xuống.

Có điều thật may thay, đất trời có lòng hiếu sinh,
đã thấu hiểu cho nguyện vọng cuối cùng của nàng.

Đoạn
kết

Một trăm năm sau.

Bạch Nha một thân nhuốm máu chạy vào núi La Phù, đường
lên núi gập ghềnh hiểm trở, mãi rồi nàng cũng lên được tới đỉnh, chỉ thấy một
cây đa già cỗi tỏa bóng xuống nếp nhà gỗ đơn sơ cũ nát. Lòng nàng chợt nhói lên
một cảm giác quen thuộc không sao lý giải nổi.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ
cho người yêu sách.]

Chẳng hiểu đám người truy sát sau lưng đã biến mất từ
lúc nào. Bạch Nha hơi tò mò tiến lại bên hàng rào gỗ vây quanh sân, cứ tiến
thêm một bước, cảm giác quen thuộc lại càng tăng lên. Lúc nàng tới trước gian
nhà gỗ, chưa kịp đẩy cửa ra, phía sau chợt truyền tới tiếng một người đàn ông:

“Nàng đã trở lại!”

Bạch Nha cả kinh, xoay người về phía đó, bắt gặp một
người đàn ông vận quần áo trắng muốt, chẳng biết đã đứng sau nàng từ khi nào.

Gió núi thổi mơn man, lá đa già xôn xao trong gió
núi, tựa như có tinh linh đang nấp trên mặt lá khúc khích đùa giỡn.

Bạch Nha cảnh giác nhìn kẻ đó, thấy y mỉm cười thật
dịu dàng: “Không sao đâu, ta sẽ chở che cho nàng”.

Ánh nắng ấm áp ngày xuân rọi vào mắt nàng, Bạch Nha
giật mình thất thần, bất giác buông một câu: “Vâng, thiếp đã về rồi”.

Hết

Thực hiện bởi​

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Sienna - Mint

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3