Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 1) - Chương 37
Chương 37
Khoảng thời gian đó, cuộc sống của Đàm Duy thế nào
cũng phải có chuyện xảy ra, anh không diễn vai chính thì cũng vào vai phụ, có
khi vai chính vai phụ cũng khó phân rõ ràng, vai diễn không ngừng hoán đổi,
chưa đến lúc hạ màn thì căn bản không biết mình diễn vai nào.
Chuyện kể có một buổi chiều, Đàm Duy trên đường về
nhà ghé qua chỗ chú Đàm bàn chút việc, lần đó không phải đi “nạo thai” mà là đi
báo hỷ. Chú Đàm có người họ hàng không đỗ đại học trọng điểm nguyện vọng một
nhưng vẫn muốn học trường điểm nên quyết định đến Đại học B tự túc phí học đại
học. Nhưng những suất học tự túc này đa phần đều dành cho những thành phần lãnh
đạo của thành phố và nhà trường. Con cái hoặc họ hàng của họ nếu không đỗ nguyện
vọng một, thà rằng đến Đại học B học tự túc cũng không muốn đến học ở những trường
bình thường, sau này tốt nghiệp ít nhất cũng có cái bằng của Đại học B. Như vậy
thì tự túc hay không cũng chỉ là vấn đề tiền bạc mà thôi, mà bây giờ thứ mất
giá nhất, chính là tiền bạc.
Chú Đàm không phải là lãnh đạo thành phố nên họ hàng
của chú cho dù muốn bỏ tiền ra cũng chưa chắc vào được hệ tự túc của Đại học B,
thế nên chú tìm đến Đàm Duy nhờ giúp đỡ, nói Đàm Duy là phó giáo sư của Đại học
B, thể nào cũng sẽ có dây.
Thực ra Đàm Duy ở trường cũng không có đường dây gì,
bây giờ chú Đàm nhờ anh giúp, anh mới đi tìm dây, bất đắc dĩ cũng phải làm những
chuyện không ngay thẳng, mời khách tặng quà, cúi đầu chùn gối, rốt cuộc cũng có
một tia hy vọng, chính vì thế hôm nay đến đây để báo tin vui cho chú Đàm.
Chú Đàm hiển nhiên là cảm kích vô cùng, khăng khăng
muốn giữ anh lại ăn cơm tối. Anh khách sáo từ chối một hồi, cuối cùng thấy
không từ chối được liền ở lại ăn cơm. Đang ăn thì nghe tiếng xe máy vang lên
ngoài cửa, ngay sau đó là “họng khói” của Na Na: “Chú Đàm, mau ra giúp một tay,
giúp tôi gắn tấm biển số này.”
Đàm Duy theo chú Đàm ra ngoài cửa, nhìn thấy một chiếc
xe máy đỗ trước tiệm, rõ ràng là xe của Thường Thắng. Na Na nhìn thấy anh, câu
đầu tiên thốt ra là: “Anh Đàm, anh đến sửa xe à?”
“Không, có chút việc thôi...”
“Ờ.” Na Na giải thích: “Tôi đem xe của anh Thường ra
lượn chơi, kết quả là bị ngã xe, làm rụng cả biển số, phải mau chóng gắn nó lại,
khỏi làm anh ấy biết được lại không vui... Anh cũng đừng nói cho anh ấy nhé!”
Anh nhìn Na Na cả người trên dưới đều sạch sẽ, phẳng
phiu, không giống bị ngã xe, cảm thấy rất kỳ lạ, không nhịn được bèn hỏi: “Tiểu
Thường đâu?”
“Vẫn đang ngủ ở chỗ tôi, tôi để anh ấy ở đó rồi chạy
ra ngoài.”
Lần trước ăn cơm với Thường Thắng cũng thấy cậu ta
nói đến ngõ Ô Y tìm Na Na, khoảng thời gian gần đây anh cũng không chú ý việc
này, hôm nay gặp Na Na mới nhớ ra. Anh hỏi: “Tiểu Thường cậu ta... trước giờ có
đến... thường xuyên không?”
“Thường xuyên hay không chẳng phải cũng thế thôi
sao?” Na Na liếc anh một cái, lả lướt nói: “Đàn ông các anh không phải đều cùng
một giuộc hay sao? Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó nên mới chạy đi tìm người
ta...” Na Na đại khái cảm thấy sắc mặt của anh không tốt, vội thu lại vẻ lẳng
lơ, nghiêm túc nói: “Anh Đàm, tôi thấy tóc của anh cũng nên sửa lại rồi.”
Anh vội khước từ: “Không phiền đến cô.”
Buổi tối sau khi Tiểu Băng về nhà, anh kể chuyện này
với Tiểu Băng. Tiểu Băng nói: “Cái gì? Hắn ta vẫn chưa nỡ dứt tình với con vợ
bé đấy hả? Cái lão Thường Thắng này thật là đáng ghét, để em vạch trần hắn ta,
gọi điện thoại nói cho Tạ Di Hồng.”
Anh không ngăn cản Tiểu Băng, cảm thấy cũng nên nói
cho Tạ Di Hồng, hơn nữa để Tiểu Băng gọi cũng hợp lý. Tiểu Băng nói chuyện điện
thoại với Tạ Di Hồng gần nửa tiếng đồng hồ, đợi cô gác máy, anh mới hỏi: “Hai
người bọn em nói cái gì mà nói lâu vậy? Không phải là kể cho Tiểu Tạ biết Thường
Thắng vẫn còn qua lại với Na Na thôi sao?”
“Chẳng lẽ em lại chưa nói hết câu đã gác máy? Cô ấy
giận điên cả người, em phải dỗ dành mãi, còn giúp cô ấy bày mưu tính kế nữa.”
“Hả? Em giúp cô ấy bày mưu tính kế gì?”
“Em khuyên cô ấy ly hôn với Thường Thắng, sau đó xuất
ngoại, tìm một anh chàng ngoại quốc để kết hôn, cho cái lão Thường Thắng tức chết
luôn.”
Anh cảm thấy kế hoạch xuất ngoại này rất tốt vì nghe
nói đàn ông ngoại quốc không quan tâm đến việc phụ nữ từng ly hôn hay chưa,
trình độ văn hóa cũng khá cao, lại lãng mạn, giàu tình cảm, chính là típ người
mà Tạ Di Hồng thích. Nhưng anh cũng lo nếu Tạ Di Hồng đưa ra đề nghị ly hôn, nhất
định Thường Thắng sẽ biết là anh tố cáo cậu ta, anh thì chẳng sợ Thường Thắng
tìm mình gây phiền phức, chỉ sợ anh ta gây khó dễ cho Tiểu Băng. Anh nhắc nhở
Tiểu Băng: “Em nói với Tạ Di Hồng rằng, nếu Thường Thắng hỏi chuyện này là ai
nói cho cô ấy... thì đừng lôi em vào, để tránh cậu ta tìm cơ hội trả thù em...”
Tiểu Băng không tin: “Em mà sợ hắn ta á? Hắn ta dám
động vào một sợi tóc của em, em sẽ gọi anh đến tẩn cho anh ta một trận.”
“Đợi đến lúc anh đến tẩn cho cậu ta một trận thì em
cũng ăn đủ rồi, cần gì phải vậy?”
Anh thấy Tiểu Băng không thèm quan tâm, liền tự mình
gọi cho Tạ Di Hồng để dặn dò cô ấy. Tạ Di Hồng nói: “Cũng chỉ có con mọt sách
như cậu mới nghĩ ra chủ ý này, tôi bảo cậu lén tố cáo thì hắn ta sẽ không làm
khó Tiểu Băng chắc? Hai người là vợ chồng, chồng nợ vợ trả, ai tố cáo chẳng phải
đều giống nhau hay sao? Cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không ngốc như cậu
đâu.”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng lúc nào cũng khoe mình có thể
giữ bí mật, nhưng hễ nóng đầu là không thể nào giữ mồm giữ miệng được, cái gì
cũng nói tuột ra. Anh sợ Tiểu Băng gặp phải rắc rối, bắt cô phải xin nghỉ phép
mấy ngày.
Tiểu Băng không chịu, khinh thường nói: “Hừ, Thường
Thắng chỉ là cái đồ ba hoa chích chòe, anh nghe hắn ta suốt ngày rêu rao là thế,
cứ như là xã hội đen ấy, chứ thực ra chẳng làm được trò trống gì cả.”
“Anh nghĩ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Về sau anh lại gặp Thường Thắng ở ngõ Ô Y hai lần, lần
thứ nhất là nhìn thấy xe của anh ta đỗ trước cửa “Hiệu tóc Na Na”, một lần khác
là thấy Thường Thắng hút thuốc trước cửa tiệm đó.
Thường Thắng cũng nhìn thấy anh, liền lên tiếng chào
hỏi: “Hi, lại sửa xe à?”
“Ừ.”
“Đổi xe máy đi, chú cứ đạp con xe rách này, nào có
giống phó giáo sư chứ?”
““Là phó giáo sư” là được rồi, sao phải “giống phó
giáo sư”?”
Thường Thắng đưa cho anh một điếu thuốc, hào phóng
nói: “Đợi bọn anh ra nước ngoài rồi, anh sẽ để lại cho chú cái xe này, dù sao
cũng chỉ để ở nhà, đợi khi nào bọn anh về chú trả lại cho bọn anh là được.”
“Chú muốn xuất ngoại sao?”
“Vợ anh đã tìm được việc ở Mỹ rồi, bọn anh sẽ nhanh
chóng ra nước ngoài thôi, đến lúc đó anh phải mang vài cây thuốc sang, thuốc lá
Mỹ anh hút không quen.”
Anh biết chuyện Tạ Di Hồng được một tổ chức bên Mỹ
nhận vào làm nhưng anh không ngờ Tạ Di Hồng lại định đưa Thường Thắng đi cùng,
chẳng lẽ Tạ Di Hồng không định ly hôn mà chỉ muốn tách Thường Thắng ra khỏi Na
Na thôi sao? Anh cảm thấy Tạ Di Hồng làm thế là rất nguy hiểm, cho dù Thường Thắng
ra nước ngoài không tìm gái Tây nữa thì cũng làm ăn được gì chứ? Tiếng Anh
không giỏi, chuyên ngành có lẽ cũng quên hết rồi, lại không chịu được khổ,
không chịu lao động, ra nước ngoài cũng chỉ gây phiền phức và là gánh nặng của
Tạ Di Hồng.
Lúc anh nói với Tiểu Băng chuyện này, Tiểu Băng cũng
cảm thấy không thể tin nổi. “Không thể nào! Tạ Di Hồng còn muốn đưa Thường Thắng
xuất ngoại hả? Không sợ làm mất thể diện của người Trung Quốc chúng ta sao? Em
thấy cô ấy xuất ngoại chủ yếu cũng vì muốn thoát khỏi Thường Thắng, sao lại có
thể đưa Thường Thắng theo chứ?”
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ...”
“Em thấy cô ấy làm như thế là để giữ yên Thường Thắng
đây mà.”
“Có gì mà phải giữ yên cậu ta chứ? Chẳng lẽ Thường
Thắng lại mua chuộc được cả hải quan không cho Tạ Di Hồng xuất ngoại sao? Anh
thấy thà cô ấy trước khi ra nước ngoài ly hôn cho xong, đỡ đến lúc lại phải về
nước để kiện cáo ly hôn...”
“Có khả năng đấy chỉ là ý nguyện đơn phương của Thường
Thắng, tưởng là vợ mình làm thủ tục xuất ngoại thì nhất định sẽ có phần của
mình.”
Anh cảm thán: “Nếu nói như vậy, Thường Thắng quả thực
vừa đáng thương lại vừa đáng trách.”
Hai người còn chưa hiểu rõ chuyện này thì đột nhiên
nghe được một tin động trời: Thường Thắng bị người ta đánh trọng thương.
Buổi sáng hôm đó Đàm Duy vừa đến phòng làm việc,
đang chuẩn bị lên lớp thì nhận được điện thoại của Tạ Di Hồng: “Cậu có thể lên
lớp thay tôi không? Hôm nay tôi không đến trường được, chưa kịp thông báo cho
sinh viên biết.”
“Không vấn đề. Sao vậy? Cậu không gặp chuyện gì chứ?”
“Tôi không sao. Thường Thắng nhập viện rồi, tôi phải
trông ở đó.”
“Thường Thắng... bị làm sao?”
“Tối hôm qua anh ta bị người ta đánh trọng thương.”
“Cái gì? Cậu ta bị người ta đánh trọng thương? Đã xảy
ra chuyện gì vậy? Ở đâu?”
“Ở ngõ Ô Y đấy, đại khái anh ta vừa đi ra từ chỗ vợ
bé...”
Đàm Duy vừa nghe nói là bị đánh ở ngõ Ô Y liền cảm
thấy trong đầu như có một tiếng “bịch”, lo lắng hỏi: “Cậu ta bị thương có nặng
không?”
“Chắc là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà người
ngợm bị thương không nhẹ.”
“Ai lại muốn đánh cậu ta nhỉ?”
“Chắc là vì của cải hại đến thân, xe máy, đồng hồ,
điện thoại... đều bị cướp hết.”
“Vậy cậu ta có đoán được là ai không?”
“Không, anh ta nói có người đi xe máy chạy đằng sau
húc vào anh ta, đâm đổ xe anh ta, sau đó liền có mấy người xông ra, lấy một cái
áo trùm đầu anh ta đánh cho một trận rồi bỏ chạy.”
Anh vốn định hỏi đã báo án chưa, nhưng mà nghĩ đến
anh trai Tạ Di Hồng là công an, chuyện này chắc chắn không cần anh phải bảo, chỉ
lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi.”
Tạ Di Hồng cười ha ha, nói: “Tôi lo lắng gì chứ, tôi
mới không cần phải lo lắng. Đáng đời hắn! Đây gọi là có công mài sắt có ngày
nên kim, ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi.”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng dùng câu “có công mài sắt có
ngày nên kim” thật có vấn đề, nghe như thể Tạ Di Hồng đang cầu nguyện Thường Thắng
bị đánh vậy. Anh nghĩ Tạ Di Hồng muốn nói là “gieo nhân nào gặt quả ấy” hoặc là
“lưới trời khó thoát“ chứ không phải “có công mài sắt có ngày nên kim”, cứ như
đang nói lên ước nguyện chủ quan của chủ thể vậy.
Anh gọi điện thoại cho Tiểu Băng, nói chuyện Thường
Thắng bị đánh, bị cướp cho cô nghe, dặn dò cô phải chú ý an toàn, về nhà sớm một
chút, nếu trời tối nhất định phải chờ anh đến đón về.
Tiểu Băng vừa nghe câu “có công mài sắt có ngày nên
kim” mà Tạ Di Hồng nói liền thốt lên: “Hả? Có công mài sắt có ngày nên kim á?
Sao nghe cứ như Tạ Di Hồng ngày ngày đều cầu nguyện cho Thường Thắng bị đánh vậy?”
“Liệu có phải là lỡ miệng chăng?”
“Em cảm thấy không giống lỡ miệng lắm...”
“Vậy có lẽ cô ấy không biết ý nghĩa của câu này?”
Tiểu Băng nói: “Sao có thể như thế chứ? Một nghiên cứu
sinh, một giảng viên đại học lại không biết câu có công mài sắt có ngày nên kim
có ý nghĩa gì sao? Có thể ở trước mặt anh, cô ấy không cần giấu giếm những suy
nghĩ thật sự trong lòng. Lần trước mắc bệnh truyền nhiễm đã làm tổn thương trái
tim cô ấy rồi, mặc dù cô ấy chưa ly hôn với Thường Thắng nhưng có khả năng vì sợ
người nhà biết sẽ lo lắng thôi, cô ấy chắc chắn là ghét Thường Thắng lắm, chỉ hận
anh ta không chết quách đi.”
“Kể cả trong lòng cô ấy mong Thường Thắng bị đánh đi
chăng nữa, cũng không thể để cho ông trời nghe thấy, giúp cô ấy thực hiện nguyện
vọng này chứ?”
“Nói không chừng là người nhà cô ấy biết chuyện,
thuê người đến dạy cho tay họ Thường kia một bài học...”
Đây cũng là phán đoán của anh, anh cảm thấy Tạ Di Hồng
không thể làm những chuyện thế này, kể cả là muốn thì cũng không quen biết bọn
xã hội đen, nhưng anh của Tạ Di Hồng thì lại khác. Anh đã gặp Tạ Di Vũ, đúng là
người cũng như tên, cao lớn uy vũ, nhất là ánh mắt, quả thực khiến người ta khó
quên. Nói dễ nghe thì là một luồng khí lực uy nghiêm, còn nói khó nghe một chút
chính là một cỗ sát khí. Tạ Di Vũ ngày ngày tiếp xúc với tội phạm, tìm mấy tên
lưu manh đánh cho Thường Thắng một trận thật quá dễ dàng.
Vấn đề là chuyện vợ bé của Thường Thắng do anh phát
hiện ra, là Tiểu Băng nói cho Tạ Di Hồng, nếu Thường Thắng có mệnh hệ gì, vợ chồng
anh sẽ trở thành tội nhân. Anh cảm thấy nếu chuyện này do một tay Tạ Di Hồng dựng
nên thì dường như cũng có phần hơi... độc ác, dù Thường Thắng đáng ghét đến thế
nào thì hai người họ ly hôn là được rồi, không cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy,
nếu đánh Thường Thắng đến tàn phế thì chẳng phải là hại cả đời cậu ta sao?

