Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Phiên ngoại 1

Phiên ngoại: Ôn Hựu
(Thượng)

Thu Kiến Khang, so
với Lương Châu tới muộn hơn rất nhiều. Cho đến khi tháng chín sắp hết, thoáng
nhìn thấy lá rụng héo tàn ngoài sân, ta mới nhận ra: Không ngờ đã là mùa thu.

Chỉ còn cách hôn lễ
của ta hai tháng. Cách ngày nàng rời khỏi Kiến Khang, đã là nửa năm.

Hôm nay là sinh nhật
mười bảy tuổi của nàng. Kiến Khang này không có người nhớ đến, chỉ có ta. Không
biết chính nàng có nhớ hay không?

Ta cầm Giác, ở trong đình viện, luyện tập Công
Vân kiếm. Từ sau khi nàng rời đi, bộ Công Vân kiếm này ta luyện tập so với Phá
liễn kiếm pháp còn thuần thục hơn.

Ta vốn chẳng hề thích
Công Vân kiếm. Kiếm pháp này tuy linh hoạt thoát tục, nhưng lại không thích hợp
với nam tử.

Ta luyện tập cũng
chỉ vì đây là kiếm pháp nàng học tập từ nhỏ.

Một chiếc khăn bông
màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.

“Phò mã…” Công chúa
một thân cung trang, lẳng lặng đứng trước mặt ta: “Lau mồ hôi đi!”

Ta không nói gì tiếp
lấy khăn vuông lau đi mồ hôi trên mặt. Khi mở mắt ra lại thấy công chúa lộ ra
nét mỉm cười, trong lòng ta lại không khỏi phiền muộn.

“Phò mã, ngày mai bản
cung muốn đi đến núi Lạc Nhạn ở hướng tây ngắm cảnh thu, không biết phò mã…”

Công chúa còn chưa
nói xong, ta lại thấy một thân ảnh đột ngột vọt vào đình viện, biểu tình trên mặt
người tới nôn nóng, lại vì công chúa ở nơi này mà không dám tiến lên.

Ta bước dài xông tới.

“Phò mã, tin tức
bên kia.”

Ta lấy lại bình
tĩnh, mở cuộn giấy trong lòng bàn tay, khoảnh khắc lại có chút muốn hôn mê. Trên
giấy là nét chữ màu đen nhìn thấy ghê người: Thân trúng hai mũi tên, trọng
thương hôn mê!

Thanh Hoằng, Thanh Hoằng của ta!

Cảm giác đau sáp quen thuộc từ lồng ngực chậm rãi
tràn ra, đè nén khiến ta không thở nổi.

Nàng sao có thể bị thương? Lâm Phóng bọn họ, sao có
thể khiến nàng rơi vào trong hiểm cảnh?

Giấy trong tay bị ta vò dập nát, mọi thứ trước mặt
thậm chí có chút mơ hồ.

Thanh Hoằng, khoảng thời gian nàng gian nan như vậy,
ta lại không thể ở bên cạnh, không thể giống như trước đây, ôm lấy thân thể mềm
mại của nàng, làm cho nàng không sợ hãi.

Nàng có trách ta hay không? Bởi vì ta là một kẻ không
chữ tín, ta từng thề son hẹn sắt đối với nàng: “Vạn sự, có ta.”

Nàng nhất định còn nhớ được. Cho nên nàng không ngừng
gửi thư cho ta, tuy rằng trong thư, nàng không có trách ta.

Nàng nói: “Tử Tô, ta biết ngươi nhất định rất bận, mới
không viết thư cho ta.”

Nàng nói: “Tử Tô thối, ta phải đi đánh giặc, ngươi
không cần rất lo lắng.”

Thanh Hoằng, nàng nhất định không biết, ta hận không
thể tức khắc mọc thêm cánh, bay đến Miện Châu, đến bên cạnh nàng, cùng nàng
sóng vai chiến đấu; dù có chết trận tại Miện Châu.

Nhưng Thanh Hoằng, ta không thể.

Bây giờ, ngay cả nhìn nàng, ta đều không thể.

Nhìn thần sắc lo lắng của tín giả trước mặt, nhìn
sau lưng ta công chúa đang muốn nói lại thôi. Còn có trên đỉnh đầu, là cũi giam
bầu trời Kiến Khang.

Lẳng lặng đứng ở dưới bầu trời, trong đình viện này,
ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình muốn phát điên.

Đại quân Đỗ Tăng cùng quân đội hùng hậu của Triệu quốc
áp sát, thành binh Miện Châu lực lượng nhỏ yếu. Thanh Hoằng, nàng thân trúng
hai mũi tên.

Nàng có thể chết trận hay không? Ta có thể sẽ không
còn được gặp lại nàng?

Ý niệm này vừa xuất hiện đã khiến ta cả kinh không
thở nổi.

Công chúa cũng được, gia tộc cũng được, chức quan
cũng được, hoàng đế cũng được… Tất cả, tất cả ta đều không muốn bận tâm nữa.

Nếu như Thanh Hoằng chết, ta vì sao còn phải để ý những
chuyện này?

Ta muốn đi Miện
Châu! Ta phải đi Miện Châu!

Tìm về Thanh Hoằng,
chỉ có Thanh Hoằng! Chỉ cần rời khỏi nơi này, chỉ cần rời khỏi Kiến Khang, ta
liền có thể gặp nàng, chân trời góc biển cùng nhau lưu lạc giang hồ! Không cần
bận tâm trần thế này thị phi, cũng không cần quản hoàng đế công chúa, sĩ tộc bần
hàn!

Ý niệm này như mầm
mống nảy nở, dẫn dắt ta phá tan tầng tầng cản trở trước mắt; ý niệm này quả thực
là dụ hoặc ngọt ngào, hấp dẫn ta!

Ta cầm Giác lên, bước nhanh về hướng ngoại
viên.

“Phò mã!” Công chúa
cao giọng gọi, mang theo một chút kinh hoảng van xin.

Bước chân ta hơi ngừng
nhưng không có quay đầu.

Ta thu dọn hành trang,
thay đổi trang phục võ sĩ, Giác nắm
chặt trong tay.

Cửa phòng mở ra một
thanh âm lạnh lùng truyền tới: “Ngươi lại không quan tâm đến sự sống chết của
người trên dưới Ôn gia sao?” Cha đầy phẫn nộ đứng che ở cửa: “Ngươi hôm nay muốn
đi, thì hãy bước qua thi thể ta đã!”

Ta phịch một tiếng
quỳ trên mặt đất: “Cha! Sinh mệnh nàng hấp hối…”

Cha giọng nói mềm mại
mấy phần: “Hựu nhi, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ đã là phò mã, kéo một sợi
tóc động đến cả ngàn người! Nàng là nữ nhi của hoàng đế, hay là cháu ngoại được
thương yêu nhất của Vương Đôn! Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người trong gia tộc
thay ngươi chôn cùng? Chẳng lẽ ngươi muốn cho Vương Đôn tìm đến hoàng đế lấy cớ
làm loạn?”

Trong lòng ta chấn
động, lại là lí do này, lại là lí do này! Nhưng…

Cha mở ra bàn tay:
“Ta vừa mới nhận được tin tức, nàng chỉ là trọng thương, không có nguy hiểm đến
tính mạng, ngươi yên tâm. Ngươi nếu thực không rời xa nàng được, đợi nàng trở lại
Kiến Khang, nạp nàng làm thiếp. Công chúa bản tính khoan hậu ấm áp, chắc hẳn sẽ
không ngăn trở.”

Ta ngẩng đầu, lại
thấy mấy bước bên ngoài, công chúa đứng ở trong đình viện, trên mặt tràn đầy lo
lắng, mắt trong hình như có lệ quang. Phía sau nàng, ánh nắng chiều đỏ tươi, lá
rụng đầy đất.

Ta chậm rãi đứng
lên, xúc động vừa rồi đè nén không được dần dần tiêu tán, thay vào đó chỉ còn
thê lương.

“Cha… Vừa rồi, là Hựu
nhi hồ đồ.”

Thực là… Hồ đồ…

Đã sớm chọn công
chúa, rời bỏ Thanh Hoằng!

***

Cùng nàng quen
nhau, là vào mùa hè hơn một năm trước.

Lúc ấy ta vừa mới từ
Lương Châu trở về Kiến Khang mấy tháng, cha đã trải sẵn đường cho ta: Giành được
vị trí minh chủ, nhất thống võ lâm Giang Đông, trở thành người trong võ lâm được
hoàng tộc mạnh mẽ ủng hộ.

Nhưng lại xuất hiện
một Lâm Phóng, cướp đi vị trí minh chủ võ lâm; xuất hiện một Chiến Thanh Hoằng,
phá rối cuộc sống của ta.

Lần đầu tiên gặp,
nàng nữ cải nam trang. Lúc đó ta mới bước chân vào chốn võ lâm, vẫn tin rằng
nàng chính là nam tử, kết quả khẽ vươn tay, bắt lấy của nàng, nàng thở gấp, nổi
giận vô cùng. Mà ta rõ ràng võ nghệ cao hơn nàng, lại bị nàng một cước đá xuống
nóc nhà…

Nhưng nàng nhất định
không biết, đêm đó ta ở trên mặt đất, nằm rất lâu cho đến tận khi bàn tay không
nóng rực nữa.

Cảm giác tiếp xúc mềm
mại ấy, còn có đôi mắt sáng nàng nhìn ta, ám ảnh ở trong đầu liên tiếp mấy
ngày, không rời đi được.

Từ ấy về sau, ta
không còn hồ đồ, chỉ cần hơi hơi để ý liền có thể phân biệt người trước mắt là
nam hay nữ. Cho nên sau đó, ta ở trong hoàng cung gặp được công chúa Hoa Diêu nữ
giả nam trang, ta cẩn thận cúi đầu. Nhưng công chúa vẫn nhìn thấy ta.

Để ý Thanh Hoằng,
dường như cũng chính là từ những lần chúng ta cãi vã nhau. Đêm đó, ta lại cùng
nàng say rượu hồ nháo, kinh động cả sông Tần Hoài.

Nàng rất nhu nhược
rơi vào trong nước, ta lại chẳng hề nghĩ ngợi nhảy xuống cứu nàng. Nàng ở trong
lòng ta, rõ ràng sợ nước muốn chết, còn to gan lớn mật khiêu khích hỏi: “Trên
môi ngươi thoa son phấn?”

Ta thiếu chút bị cô
nương không đầu óc này làm cho tức chết! Thế là sinh ra ý nghĩ trêu đùa nàng,
tay vừa buông lỏng, quả nhiên nàng bị dọa đến kêu oai oái, cả thân thể dán vào
ta, liều mạng ôm chặt ta…

Một khắc ấy, ta bỗng
nhiên cảm thấy thoải mái. Nàng dán sát ta, ta lại không muốn buông ra.

Chậm rãi, ta muốn
nàng.

Càng muốn nụ cười của
nàng, càng muốn vẻ tinh nghịch của nàng.

Càng muốn càng muốn
nàng.

Cho nên ta chưa từng
nghĩ đến, có một ngày, ta sẽ mất đi nàng.

Lúc ở Quảng Châu,
ta thiếu chút mất nàng.

Lúc nàng bị Hoắc
Dương đánh trọng thương hôn mê nằm ở trong lòng ta, ta thiếu chút không để ý đến
sự cản trở của Lâm Phóng cùng sư phụ mà quay ra giết Hoắc Dương.

Vị cô nương này, dường
như trước giờ đều không biết tự bảo vệ mình. Mỗi lần, đều xông lên trước tiên.
Như nam hài tử, dũng cảm đến ngốc nghếch.

Một cô nương như thế,
ta làm sao nhẫn tâm không bảo hộ? Ta làm sao có khả năng, không đem nàng che chở
sau mình?

Cái thời điểm ấy,
ta cho rằng ta có thể. Cho nên ta nói với nàng: Vạn sự có ta.

Sau đó, Hoắc Dương
chính thức được đưa vào nhóm người chúng ta. Tuy ta biết hắn là nhân tài hiếm gặp,
nhưng nghĩ đến Thanh Hoằng thiếu chút nữa bị hắn giết chết, ta lại có chút ý hận.
Nhưng không ngờ đến, Hoắc Dương lại dứt khoát nói: “Nàng là người trong lòng
ngươi, cũng là sư phụ của ta!”

Không thể phủ nhận,
lời nói này của hắn nghe có chút thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn, lại
thấy Thanh Hoằng đỏ bừng cả khuôn mặt.

Không biết sao, tâm
tư của ta khẽ động. Ta nói với Hoắc Dương: “Ngươi biết thì tốt.”

Đầu nàng cúi xuống
càng thấp, nàng nghe hiểu sao? Tâm ý của ta, người trong lòng của ta nàng hiểu
không?

Nhưng ta nghe hiểu.
Một đêm kia, nghe thấy nàng có chút yêu thích có chút thấp thỏm nói với Tiểu
Lam.

Nàng nói: “Ta là cảm
thấy hắn dễ nhìn nhất so với Văn Tuyền, so với cha ta còn dễ nhìn hơn…”

Nàng nói: “Ta nghĩ
có thể cùng hắn, cứ như vậy vĩnh viễn lưu lạc dưới giang hồ. Đem tám châu võ
lâm đều dẹp yên ổn…”

Nàng nói: “Chúng ta
có thể đi khắp đại giang nam bắc, Thành quốc, Triệu quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng
Lai…”

Nàng nói: “Một người
một con ngựa, nơi nào đều có thể đi, đi nơi nào đều có thể.”

Nơi nào đều có thể đi,
đi nơi nào đều có thể.

Nhưng Thanh Hoằng,
bây giờ, ta đã không thể cùng nàng, nơi nào đều có thể.

Ta vốn tưởng rằng
chính mình tính toán không lộ chút sơ hở nào, ta vốn tưởng rằng tất cả sẽ không
khó khăn như vậy. Nếu sớm biết mọi chuyện muôn vàn khó khăn như thế, lúc ở Giang
Châu ta đã dẫn nàng đi, rời khỏi Kiến Khang, rời khỏi triều đình, cũng rời khỏi
giang hồ.

Ta muốn quang minh
chính đại cưới nàng, ta sung mãn hi vọng, nàng cũng thế. Ta thậm chí sớm đã
nghĩ sau khi trở lại Kiến Khang, nếu như cha đồng ý ta sẽ cưới nàng, chỉ cưới một
mình nàng, đã là quá đủ. Nếu cha không đồng ý, ta sẽ dẫn nàng đi, lưu lạc chân
trời. Dù sao cha cũng còn hai sư huynh. Ta thậm chí đã mang sẵn tư tưởng có thể
rời bỏ gia tộc.

Cho nên ta nghĩ,
không ai có thể đem chúng ta tách ra.

Nhưng ta không ngờ đến,
ta còn chưa kịp nói ra tâm tư của mình, ta còn chưa kịp sắp xếp chuyện gì nhưng
tất cả lại đã được sắp đặt.

Ngày thọ yến đại tướng
quân Vương Đôn, hoàng đế đích thân tới. Cả sảnh đường tân khách, ăn uống linh
đình. Vương Đôn lại chỉ gọi ta đến bên cạnh đánh giá một phen.

Hắn nói với hoàng đế:
“Hoa Diêu công chúa năm nay vừa đầy mười sáu, bà ngoại của nàng vẫn kêu gào phải
tìm cho nàng một mối lương phối.”

Hoàng đế ngẩng đầu
cười nhìn ta: “Đại tướng quân thực sự thương yêu cháu ngoại. Không ngại, trong
tiệc đêm nay rất nhiều là thiếu niên tài tuấn.”

Đêm hôm đó, ta hoảng
hốt trở lại Ôn phủ. Trên mặt cha lại là vẻ vui mừng không che hết, nhưng trong
mắt ta lại là đỉnh điểm của sự tuyệt vọng.

Ta dứt khoát quỳ:
“Cha, người ta muốn cưới, chỉ có duy nhất một mình Thanh Hoằng!”

Cha sửng sốt, than
thở: “Chuyện này sao có thể do phụ tử ta quyết định?”

Lần đầu tiên ta
không có làm theo ý của cha, ta dập đầu ba cái: “Cha, thứ cho Hựu nhi bất hiếu!”

Cha đột nhiên ngẩng
đầu, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn bất hiếu ra sao? Là muốn Ôn tộc ta bị tịch
thu tài sản, bị khép vào tội khi quân phạm thượng? Hay muốn Chiến gia Kinh Châu
bị Vương Đôn coi như phản tặc mà tiêu diệt? Hay muốn Vương Đôn mượn chuyện này
để làm loạn, phạm thượng với hoàng đế?”

Ta nói không ra lời.
Ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh trăng tàn ảm đạm, tinh quang như mộng.

Ánh trắng mĩ lệ ở Kiến
Khang này, thì ra chưa bao giờ chiếu đến ta cùng Thanh Hoằng.

***

Ta còn nhớ được,
ngày Thanh Hoằng cùng mọi người rời khỏi Kiến Khang, là một ngày trời trong. Mà
ta, lại là người nhận lệnh thay hoàng đế đến đưa tiễn bọn hắn rời khỏi.

Đỉnh núi có rất nhiều
người, bọn hắn đều vây quanh ta, quanh Lâm Phóng, Thanh Hoằng cũng đứng trong
đám người. Ta biết, Thanh Hoằng vẫn lén lút nhìn ta, nàng phải chăng muốn ta
cùng nàng nói chút lời thân cận?

Nhưng ta nói không
nên lời. Nếu như Ôn Hựu ta có thể nói với Thanh Hoằng, ta ba tháng sau phải cưới
Hoa Diêu công chúa…

Ta nói không nên lời.

Cho nên ta không ngừng
cùng nhóm thường hầu, thái giám bên cạnh nói chuyện. Không ngừng nói chuyện,
không liếc nhìn nàng một cái.

Ngày ấy, Lâm Phóng
vẫn lẳng lặng nhìn ta, đây là lần đầu tiên ta thấy thần sắc thương xót trên mặt
Lâm Phóng.

Mặt trời đỏ rực đến
chói mắt này, bầu trời cũng toàn một màu lam đến chói mắt. Đỉnh núi nhiều người
như vậy… Trên mặt mỗi người đều là vẻ tươi cười. Trừ ta cùng Thanh Hoằng.

Rất nhiều người
nóng lòng khí thế hừng hực, rất nhiều người hàn huyên khách sáo.

Chỉ có ta, lòng vẫn
nặng trĩu nặng, phảng phất muốn chìm vào nơi thấp nhất của núi Lạc Nhạn.

Nếu như thực sự có
thể chìm xuống, cũng tốt.

Rốt cuộc cũng đến
lúc ta tiễn đưa Thanh Hoằng. Rốt cuộc có thể mũ miện nhìn thẳng khuôn mặt xinh
đẹp của nàng. Nàng hôm nay một thân nam trang, tuấn tú vô cùng. Mỗi một cái
quay mặt một ánh mắt của nàng ở trong mắt ta đều xinh đẹp đến đoạt tâm phách
người.

Ta một chút cũng
không muốn nhớ những lời lẽ mà lão quan viên kia đã viết sẵn cho ta. Những thứ loạn
thất bát tao ấy, không thuộc về ta cùng Thanh Hoằng.

Ta bưng rượu, không
chú ý ánh mắt trừng lớn của những người khác.

“Một chúc Tướng
quân, bách chiến bách thắng, chiến công không dừng!”

“Hai chúc Tướng
quân bình an vô sự, không bệnh không đau.”

“Ba mong tướng quân
sớm khải hoàn trở về!”

Thanh Hoằng, ngươi
nghe đến những lời này, có phải sẽ cười thầm nói ta quá rất nghiêm túc ra vẻ người
lớn đúng không? Nhưng đây thực là nguyện vọng của ta, Thanh Hoằng, nàng có biết.
Trên lưng nàng mang lí tưởng chung của ta hai, bước lên hành trình. Còn ta lại
phải xoay người rời bỏ, đi cưới một người khác.

Trừ chúc nàng bình
an, ta cái gì cũng không thể làm!

Nàng cố nén nước mắt,
uống sạch bát rượu. Nhưng nàng không biết, tất cả mọi người đều không biết, ta
phải nỗ lực siết chặt nắm đấm mới có thể khống chế chính mình không ôm nàng vào
trong lòng!

Thời gian li biệt,
rất nhanh liền đến. Có lẽ là Lâm Phóng sợ ta thất lễ, có lẽ là Lâm Phóng không
nhẫn nại nhìn sự nản lòng của ta, hắn tập hợp đội ngũ, bắt đầu xuất phát.

Bọn hắn càng lúc
càng xa. Thanh Hoằng ở trên ngựa liên tục quay đầu, tựa hồ cùng Lâm Phóng nói
cái gì đó, lại lộ ra nụ cười tươi tắn.

Ta hoảng hốt nghĩ:
Sau này, nụ cười ấy sẽ không còn thuộc về ta nữa.

Mắt nhìn, bọn hắn
chốc lát nữa sẽ đến góc cua, ngay cả bóng dáng cũng sẽ không thấy nữa. Năm ba
tháng sau, nàng trở về Kiến Khang, ta đã là trượng phu của người khác.

Trong lòng lại đau
đớn khó kiềm chế, bên cạnh có người thúc giục ta trở về, ta lại nhìn thấy nàng
chậm rãi quay đầu, xa xa nhìn ta.

Trong lòng ta, dường
như có thứ gì, ầm ầm sụp đổ.

Thì ra ta phải mất
đi nàng, mất đi Thanh Hoằng của ta. Vào thời khắc này, ngay ở chỗ này, từ nay về
sau.

Nàng phải đi phương
xa, nàng phải một mình đi làm việc mà chúng ta muốn làm, bên cạnh nàng không có
ta.

Cạnh nàng, không thể
có ta.

Tay của ta mờ mịt đụng
đến Giác. Trong đầu, bỗng nhiên
thoáng hiện lên bộ dạng nàng ngày thường đắc ý khoe khoang Công Vân kiếm pháp.
Một nụ cười một cái nhíu mày phảng phất ngay ở trước mắt…

Ta nhìn ánh nắng
chói trên đỉnh đầu, phá tan tầng mây thật dày mà chiếu xuống. Trong đầu, bỗng
nhiên nghĩ đến một câu thơ:

Hoa nở bán hạ hai bên quên, một đời phù vân tình như trước.

Đóa hoa này, chỉ nở
nửa mùa hè, liền phải suy tàn.

Thanh Hoằng, cho dù
ngươi khi nào trở về, cho dù ta cưới ai. Dù kiếp này định trước hai chúng ta
không thể bên nhau, dù bên cạnh nàng sẽ có một người khác làm bạn đến bạc đầu.

Một đời mây bay,
tình ta vẫn như trước.

Nghĩ đến đây, ta bỗng
nhiên cảm thấy thoải mái. Không có vấn đề gì, tất cả đều không có vấn đề gì. Cưới
công chúa, cũng được; đưa tiễn Thanh Hoằng, cũng không sao cả. Dù sau này không
thể nắm tay nàng, không thể thì thầm gọi nàng là “Mị Nô,” cũng không có vấn đề gì.

Vốn là tất cả, liền
không có vấn đề gì. Trong lòng ta có nàng là đủ. Ta yêu nàng, là đủ.

Giác của
ta rung động như muốn nổ tung, kiếm khí dường như muốn phun trào ra. Ta thét
dài một tiếng, nhảy lên.

Thanh Hoằng, đây là
Công Vân kiếm của ngươi, từng chiêu thức, đều khắc sâu trong lòng ta. Công Vân
kiếm của nàng, cũng là của ta.

Ta vọt tới giữa
không trung, ta trước giờ vốn không biết, thì ra Công Vân kiếm, cũng có thể được
ta múa đến mạnh mẽ như thế! Thì ra thời điểm buồn thế này, vũ động Công Vân kiếm,
lại có thể khiến cho ta thoải mái đến vậy!

Giống như, ta chưa
hề rời khỏi, nàng chưa hề rời đi.

Từng chiêu từng thức,
ta nhìn không rõ mặt trời, nhìn không rõ mây bay. Ta chỉ thấy phía trước xa xa,
nàng che miệng. Trên mặt nhất định đầy ắp nước mắt, giống như ta!

Cuối cùng, ta hạ xuống.
Ta hướng về phương hướng của ngươi cúi xuống, ta không dám ngẩng đầu.

Ta sợ nhìn thấy ánh
mắt của nàng, cũng sợ cho nàng thấy, nước mắt trên mặt ta.

Cho đến rất lâu
sau, ta mới đứng thẳng lên, sức cùng lực kiệt.

Phía trước đã không
còn bóng người.

Chỉ có mặt trời
chói sáng loá mắt, kéo dài mênh mông trên đỉnh ngọn núi, mây trắng vạn trượng,
lặng lẽ trôi dạt.

Ta đem Giác tra vào vỏ, quay đầu lại bắt gặp tất
cả mọi người trên mặt đều ngượng ngùng. Đoán chừng là sắc mặt của ta rất khó
nhìn, bọn hắn đều không nói chuyện.

Ta không để ý, xoay
người rời đi.

Vương Đông An chạy
tới, đổ ập xuống nói: “Tử Tô, ngươi hôm nay vì sao lại thất thố như vậy, công
chúa lần trước đã hỏi chuyện của Chiến cô nương. Nếu việc hôm nay lại truyền đến
tai công chúa…”

“Phanh” một tiếng,
ta đem Giác ném đến bên chân hắn,
nghe thấy giọng nói chính mình phát run: “Hôm nay Tử Tô đã mất đi người ta yêu
nhất! Tự tay đưa đi, tự tay đoạn tuyệt! Đời này kiếp này, không thể quay trở lại!
Hoàng gia hao tổn một chút thểd iện, có tính là gì? Chẳng lẽ ta đã tàn nhẫn đem
tình cảm của chính mình giẫm nát dưới chân, còn không thể tùy ý lần này sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3