Người Dublin - Chương 13 - Phần 1

Ân sủng[1]

[1]
Trong Thần học Công giáo La Mã, ân sủng là món quà siêu nhiên Chúa Trời ban
tặng cho những tạo vật qua Đức tin để giúp họ có được cuộc sống bất tử, tuy
nhiên tồn tại mâu thuẫn giữa ân sủng và tự do.

Hai quý ông trong phòng rửa mặt lúc đó cố gắng nâng
anh ta dậy: nhưng anh ta gần như không cử động. Anh ta nằm co quắp ở chân cầu
thang đúng chỗ lăn xuống. Họ khó khăn lắm mới lật được anh ta. Mũ anh ta lăn
lóc cách đấy vài mét và quần áo thì lấm bẩn thấm đầy nước trên sàn, mặt đập
xuống đất. Mắt anh ta nhắm nghiền và anh ta thở khò khè. Một vệt máu nhỏ rỉ ra
từ khóe miệng.

Hai quý ông cùng một người hầu bàn khênh anh ta lên
gác và đặt anh ta nằm lại trên sàn quán rượu. Hai phút sau một nhóm nhỏ đã quây
tròn lấy anh ta. Người quản lý quán rượu hỏi mọi người xem anh ta là ai và anh
ta đến đây cùng với ai. Không ai biết anh ta là ai. Nhưng một trong những người
hầu bàn nói anh ta đã mang phục vụ quý ông này một ly rượu rum nhỏ.

- Lúcđó chỉ có một mình ông ta thôi à? - người quản
lý hỏi.

- Không, thưa ngài. Lúc đó có hai quý ông đi cùng
ông ta.

- Thế họ đâu?

Không ai biết, một giọng cất lên:

- Cho anh ta thở với chứ. Anh ta bị ngất kia mà.

Vòng tròn người xem dãn ra rồi co lại. Một vũng máu
nhỏ sẫm màu bắt đầu đọng lại gần cái đầu của người đàn ông trên mặt sàn đá hoa.
Người quản lý lo lắng trước sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, bèn cho người
gọi cảnh sát.

Cổ áo sơ mi của anh ta được mở ra và ca vát được nới
bớt. Anh ta mở mắt một giây, thở dài, rồi nhắm lại. một trong hai quý ông đã
khênh anh ta lên gác cầm trong tay một cái mũ lụa méo mó. Người quản lý hỏi đi
hỏi lại có ai biết người đàn ông bị thương này là ai không hoặc có ai biết bạn
ông ta đâu không. Cửa quán rượu mở ra và một viên cảnh sát khổng lồ bước vào. Đám
đông đi lên theo anh ta giờ tụ tập bên ngoài cánh cửa, chen nhau nhìn vào qua
lớp kính.

Người quản lý lập tức kể lại những gì ông ta biết. Viên
cảnh sát, một người đàn ông trẻ dáng dấp nặng nề, ù lì, lắng nghe. Anh ta quay
đầu chậm chạp từ phải sang trái và từ người quản lý xuống người dang nằm trên
sàn, như thể sợ mình bị biến thành nạn nhân trò lừa đảo nào đó. Rồi anh ta tháo
một bên găng, rút từ bên sườn ra một quyển sổ nhỏ, liếm đầu bút chì và sẵn sàng
ghi chép. Anh ta hỏi với giọng tỉnh lẻ đầy nghi ngờ:

- Người đàn ông này là ai? Tên và địa chỉ của anh ta
là gì?

Một người đàn ông trẻ trong trang phục đua xe đạp rẽ
đám đông bước vào. Anh ta lập tức quỳ xuống cạnh người bị thương và gọi đem
nước lại. Viên cảnh sát cũng quỳ xuống trợ giúp. Người đàn ông trẻ lau sạch máu
từ miệng của người bị thương rồi gọi mang lại một ít rượu cô nhắc. Viên cảnh
sát nhắc lại lời yêu cầu với giọng đầy quyền uy cho đến khi một anh hầu bàn
chạy lại tay cầm ly rượu. Cô nhắc được đổ vào trong cổ họng người đàn ông. Mấy
tích tắc sau anh ta mở mắt và nhìn quanh. Anh ta nhìn những khuôn mặt vây quanh
và rồi, hiểu ra mọi chuyện, cố gắng tự nâng mình dậy.

- Ngài ổn rồi chứ? - chàng trai mặc đồ đua hỏi.

- Dào, có gì đâu - người bị thương nói, cố gắng đứng
lên.

Anh ta được giúp đứng dậy. Người quản lý nói gì đó
về chuyện bệnh viện và mấy người đứng quanh bàn tán góp ý. Chiếc mũ lụa méo mó
được đội lên đầu người đàn ông. Viên cảnh sát hỏi:

- Ngài sống ở đâu?

Người đàn ông không trả lời, bắt đầu vân vê ria mép.
Anh ta cố tỏ vẻ bình thản trước tai nạn của mình. Có gì đâu, anh ta nói, chỉ là
một tai nạn nhỏ thôi mà.

Anh ta nói rất chắc chắn.

- Ngài sống ở đâu? - viên cảnh sát nhắc lại.

Người đàn ông nói họ cần gọi giúp xe cho anh ta. Trong
lúc yêu cầu đó còn đang được tranh cãi thì một quý ông cao, nhanh nhẹn, da sáng
màu, mặc áo choàng ulster[2] màu vàng bước tới từ góc bên kia quán
rượu. Nhìn thấy sự vụ, anh ta gọi to:

- Ê chào, Tom, ông bạn. Có vấn đề gì thế?

[2]
Áo choàng dài, rộng, có đai, nguồn gốc ở Ulster, Ireland.

- Dào, có ì âu - người đàn ông nói.

Người mới đến nhìn ngắm cái thân hình thảm hại trước
mắt r rquay sang viên cảnh sát nói:

- Không sao đâu, ngài cảnh sát. Tôi sẽ đưa ông ta về.

Viên cảnh sát đặt tay lên vành mũ, trả lời:

- Được, thưa ngài Power!

- Đi nào, Tom - Mr Power nói, đỡ tay anh bạn - không
gãy cái xương nào chứ? Cái gì cơ? Cậu có đi được không đấy?

Chàng trai trong bộ đồ đua đỡ tay kia người đàn ông
và đám đông rẽ ra nhường lối cho họ.

- Làm sao mà nên nông nỗi này? -
Mr Power hỏi.

- Quý ông bị ngã cầu thang - chàng trai nói.

- Tôi ang nợ ông ất iều, thưa ài - người bị thương
nói.

- Có gì đâu.

- Chúng ta uống tí gì chứ?

- Lúc khác. Lúc khác.

Ba người đàn ông rời khỏi quán rượu và đám đông dịch
chuyển từ cửa xuống đường. Người quản lý dẫn viên cảnh sát xuống gác kiểm tra
hiện trường tai nạn. Họ nhất trí rằng quý ông chắc hẳn đã bước trượt chân. Các
khách hàng quay trở lại quầy rượu và một anh hầu bàn bắt đầu lau dọn những vết máu
trên sàn.

Ra tới phố Grafton, Mr Power huýt sáo gọi một chiếc
xe ngựa. Nó bị thương lại cố hết sức nói:

- Tôi ang ợ ông ất iều, thưa ngài. Tôi y vọng úng ta
sẽ ặp ại au. Tên ôi là Kernan.

Cơn đau choáng giờ làm anh ta tỉnh rượu chút ít.

- Đừng bận tâm, thưa ngài - chàng trai nói.

Họ bắt tay nhau. Mr Kernan được đỡ lên xe và, trong
lúc Mr Power đang chỉ dẫn đường đi cho người đánh xe, anh ta thể hiện lòng biết
ơn đối với chàng trai và lấy làm tiếc rằng họ đã không thể cùng uống với nhau
một ly.

- Lần khác - chàng trai nói.

Chiếc xe chuyển bánh đi về phía phố Westmoreland. Khi
nó đi qua tòa nhà Ballast Office đồng hồ đã chỉ chín rưỡi. Một làn gió từ phía
đông lùa vào từ phía cửa sông. Mr Kernan co người lại vì lạnh. Bạn anh ta bảo
anh ta kể lại tai nạn đã xảy ra như thế nào.

- Ớ ông ể - anh ta trả lời - ưỡi ớ au lắm.

- Chìa ra xem nào.

Người kia rướn sang nhìn vào miệng Mr Kernan nhưng
anh ta không thấy gì. Anh ta quẹt một que diêm lên và, khum tay bao quanh nó, nhìn
một lần nữa vào miệng Mr Kernan đang mở ra ngoan ngoãn. Chiếc xe lắc nhẹ làm
que diêm rung rung trước cái miệng đang há. Hàm răng dưới và lợi đầy máu đọng
và một phần lưỡi hình như bị rách. Que diêm bị thổi tắt.

- Trông kinh quá - Mr Power nói.

- Ào, có ì đâu - Mr Kernan nói, ngậm miệng lại và
dựng cổ chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình lên.

Mr Kernan là người chào hàng the trường phái cổ lỗ
sĩ, tin tưởng vào sự cao quý của nghề này. Anh ta không bao giờ để người ta
nhìn thấy mình đi trong thành phố mà không đội chiếc mũ cao bằng lụa và đi ghệt.
Nhờ vào hai món trang phục này, anh ta nói, mà một người đàn ông luôn được coi
trọng. Anh ta tiếp nối truyền thống vị anh hùng Napoleon của mình, Blackwhite
vĩ đại[3], người anh ta vẫn luôn luôn tưởng nhớ qua truyền thuyết
hoặc bắt chước theo. Hệ thống thương mại hiện đại đã chẳng mang lại cho anh ta
cái gì ngoài một văn phòng bé tí xíu trên phố Crowe, trên màn cửa sổ có đề tên
hãng anhta làm việc với địa chỉ - London, E. C. Trên bệ lò sưởi của cái văn
phòng bé xíu đó là một tiểu đoàn hộp thiếc đựng trà và trên mặt bàn trước cửa
sổ có bốn hay năm cái bát sứ trong đó chứa đến lưng bát luôn là một thứ nước
màu đen. Mr Kernan uống trà từ những cái bát này. Anh ta thường nhấp một ngụm
to, thưởng thức nó, đẩy nó ngập vòm miệng và rồi nhổ toẹt vào lò sưởi. Rồi anh
ta ngừng lại đánh giá.

[3]
Nhân viên chào hàng huyền thoại đối với Kernan có tầm vóc ngang với Napoleon
này có thể hư cấu (Gifford).

Mr Power, một người trẻ hơn rất nhiều, làm việc ở sở
cảnh sát Hoàng gia Ireland đóng tại lâu đài Dublin. Cung đồ thị thăng tiến xã
hội của anh ta cắt với vòng cung xuống dốc của người bạn, nhưng sự xuống dốc
của Mr Kernan được giảm nhẹ đi nhờ một số người bạn, từng biết anh ta hồi còn
huy hoàng, vẫn nhìn anh ta như một nhân vật quan trọng. Mr Power là một trong
những người bạn đó. Những món nợ khó hoàn toàn luôn là trò cười cho đám bạn bè
anh, anh là một người đàn ông trẻ nhu nhược.

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ trên đường
Glasnevin và Mr Kernan được dìu vào nhà. Vợ anh ta đỡ anh ta lên giường, trong
khi Mr Power ngôi chỗ bậc cầu thang trong bếp hỏi lũ trẻ chúng học trường nào
và đang học quyển gì[4]. Bon trẻ, hai đứa con gái và một đứa con
trai, ý thức rõ cha chúng đang bất lực không làm gì được và mẹ chúng không có ở
đấy, bắt đầu bày ra những trò đùa nhả với anh. Anh ngạc nhiên trước những cử
chỉ và giọng phát âm của chúng, và nhíu mày nghĩ ngợi. Một lúc sau Mrs Kernan
bước vào bếp, kêu lên:

- Thật khiếp quá! Trời ạ, cứ kiểu này thì chẳng bao
lâu nữa lão ấy sẽ đi tong thôi, thề có Chúa. Từ thứ Sáu đến giờ hôm nào lão
cũng say khướt.

[4]
Nghĩa là đang học lớp mấy.

Mr Power cẩn thận thanh minh với chị ta rằng anh
không có trách nhiệm gì trong chuyện này hết, rằng anh chỉ tuyệt đối tình cờ có
mặt tại nơi sự việc xảy ra. Mrs Kernan, nhớ lại sự can thiệp tử tế của Mr Power
trong những lần gia đình họ cãi nhau, cũng như rất nhiều những khoản giúp vay
nhỏ nhưng kịp thời của anh, bèn nói:

- Ôi vâng, anh không cần phải giải thích cho tôi đâu,
ngài Power. Tôi biết anh là một người bạn thực sự của lão ấy, không như những
người khác lão ấy vẫn đi lại. Họ chỉ tử tế với lão chừng nào lão còn có tiền
trong túi đủ để ăn chơi bỏ mặc vợ con. Bạn bè tử tế thế đấy! Tối nay không biết
lão đã đi cùng ai kia chứ?

Mr Power lắc đầu nhưng không nói gì cả.

- Tôi rất xin lỗi - chị ta nói tiếp - chẳng còn gì
trong nhà để mời anh. Nhưng nếu anh chờ một phút tôi sẽ chạy ra hiệu Forgaty
xem sao, ở ngay góc phố thôi.

Mr Power đứng dậy.

- Mẹ con chúng tôi đang chờ lão mang tiền về. Lão ta
dường như chẳng bao giờ bận tâm là còn có cái nhà này nữa.

- Không, từ bây giờ, chị Kernan - Mr Power nói -
chúng tôi sẽ giúp anh ấy bắt đầu lại. Tôi sẽ nói chuyện với Martin. Anh ấy có
thể giúp được. Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ đến và nói chuyện với anh ấy.

Chị tiễn anh ra cửa. Người đánh xe đang giậm chân đi
đi lại lại trên đường tay vung vẩy giữ ấm.

- Anh thật tử tế đã đưa chồng tôi về nhà - chị ta
nói.

- Không có gì đâu - mr Power nói.

Anh ngồi vào xe. Khi xe chuyển bánh, anh vui vẻ nâng
mũ chào chị ta.

- Chúng tôi sẽ lột xác cho anh ấy - anh nói - Tạm
biệt chị, chị Kernan.

Đôi mắt đầy dò hỏi của Mrs Kernan nhìn theo chiếc xe
cho đến khi nó khuất hẳn, rồi chị ta quay đi, vào nhà và lộn tung túi áo chồng.

Đó là một phụ nữ trung tuổi, nhanh nhẹn, thực tế. Cách
đây chưa lâu chị ta vừa làm lễ kỷ niệm lễ cưới bạc của mình và làm sống lại
tình âu yếm với chồng bằng điệu nhảy valse với anh ta trên nền nhạc đệm của Mr
Power. Hồi còn hẹn hò yêu đương, Mr Kernan đối với chị ta dường như không thiếu
hào hoa phong nhã, và giờ đây chị ta vẫn luôn chạy hộc tốc đến nhà thờ mỗi lần
nghe nói đang có đám cưới và, nhìn thấy cô dâu chú rể, chị ta lại vui sướng nhớ
lại cảnh mình bước đi từ Nhà thờ Ngôi sao biển ở Sandymount, dựa vào cánh tay
của một người đàn ông vui vẻ khỏe mạnh đẹp đẽ trong chiếc áo choàng dài và quần
màu tím thẫm, tay kia cầm chiếc mũ vải lụa cao thật phong nhã làm sao. Sau ba
tuần chị ta nhận ra cuộc đời làm vợ thật tẻ nhạt và, sau đó, khi bắt đầu thấy
nó trở nên không thể chịu nổi thì chị ta đã làm mẹ. Vai trò làm mẹ không thể
gây ra cho chị ta thêm khó khăn khủng khiếp nào nữa và trong suốt hai mươi lăm
năm chị ta khéo léo chăm sóc nhà cửa cho chồng. Hai thằng con lớn của chị ta
giờ đã bay nhảy. Một đứa đang làm cho tiệm vải ở Glasgow còn đứa kia làm nhân
viên cho hãng buôn trà ở Belfast. Chúng nó là những đứa con ngoan, bao giờ thư
về đều đặn và thỉnh thoảng còn gửi tiền. Mấy đứa còn lại thì vẫn đi học.

Hôm sau Mr Kernan gửi giấy báo đến văn phòng và nằm
liệt giường. Chị vợ làm súp thịt bò nghiền cho chồng và quở mắng luôn miệng. Chị
ta chấp nhận thói rượu chè say sưa tối ngày của chồng như chấp nhận thời tiết, ngoan
ngoãn chăm sóc mỗi lần anh ta ốm và luôn cố ép anh ta phải ăn sáng. Có những
ông chồng còn tồi tệ hơn ấy chứ. Anh ta không còn đánh đập vợ nữa từ khi bọn
con trai lớn lên, và chị ta biết chồng mình sẽ chịu cuốc bộ đến tận cuối phố
Thomas rồi quay lại chỉ để đặt mua dù chỉ một món nhỏ.

Buổi tối hai hôm sau đó, các bạn anh ta đến thăm. Chị
ta dẫn bọn họ vào phòng ngủ của chồng, căn phòng đượm mùi người ốm, và mời họ
ngôi xuống bên lò sưởi. Lưỡi của Mr Kernan, nguyên nhân làm ban ngày anh ta cáu
giận lúc nó lên cơn nhức, giờ trở nên lịch sự hơn. Anh ta ngồi trên giường dựa
vào đống gối và màu hơi đỏ trên đôi má sưng phồng của anh ta làm hcúng trông
giống đám tro hồng. Anh ta xin lỗi khách vì sự lộn xộn của căn phòng, nhưng
cũng lại nhìn họ với một vẻ khá tự hào, niềm tự hào của một cựu chiến binh.

Anh ta không hề biết rằng mình là nạn nhân của một
kế hoạch các bạn anh ta sắp bày ra, kế hoạch mà Mr Cunningham, Mr M'Coy và Mr
Power vừa tiết lộ cho Mrs Kernan biết ngoài phòng khách. Ý tưởng là của Mr
Power, nhưng việc phát triển nó được tin tưởng giao cho Mr Cunningham. Mr
Kernan vốn là người Tin lành, và mặc dù anh ta đã cải đạo sang Thiên chúa giáo
hồi cưới vợ, hai mươi năm nay anh ta đứng ngoài địa phận giáo hội. Thêm nữa, anh
ta còn thích châm chọc thiên Chúa giáo.

Mr Cunningham chính là người họ cần cho một ca như
thế này. Anh ta là đồng nghiệp cũ của Mr Power. Cơ bản gia đình của chính anh
ta cũng không được hạnh phúc lắm. Mọi người vô cùng thông cảm với anh ta, bởi
ai cũng biết anh ta đã lấy phải một người đàn bà đáng hổ thẹn, một kẻ nghiện
ngập vô phương cứu chữa. Anh ta đã phải mua sắm lại đồ đạc trong nhà sáu lần, và
lần nào cô ta cũng mang đồ đi cầm cố.

Ai cũng khâm phục Martin Cunningham đáng thương. Anh
ta là một người đàn ông biết phải trái, có uy tín và thông thái. Những hoàn
toàn biết sâu sắc về con người của anh ta, sự sắc sảo thiên phú cộng với kinh
nghiệm lâu năm với những vụ ở tòa án, tất cả được tưới tắm bằng vốn triết học
rộng khắp. Anh ta thật uyên bác. Bạn bè anh ta luôn phải ngả mũ cúi chào những
ý kiến của anh ta và đều đồng ý rằng khuôn mặt anh ta trông rất giống
Shakespeare.

Khi kế hoạch được tiết lộ cho chị ta, Mrs Kernan
nói:

- Tôi nhờ cậy cả vào ngài, ngài Cunningham.

Sau một phần tư thế kỷ sống cuộc sống hôn nhân, chị
ta còn lại rất ít ảo tưởng. Đức tin tôn giáo gần đây với chị ta cũng trở thành
một thói quen, và chị ta nghi ngờ chuyện một người đàn ông ở tuổi chồng mình
lại có thể thay đổi hoàn toàn trước khi anh ta qua đời. Chị ta cũng muốn được
biết lý do khó hiểu của vụ tai nạn này của chồng, nhưng không muốn tỏ ra quá
quắt, nếu không thì chị ta đã nói với các quý ông rằng lưỡi của Mr Kernan nếu
có bị ngắn đi nữa thì anh ta cũng chẳng sao đâu. Tuy nhiên, Mr Cunningham là
một người giỏi giang, và tôn giáo thì vẫn là tôn giáo. Kế hoạch của họ có thể
mang lại điều tốt và, ít nhất, thì nó cũng chẳng hại gì. Chị ta một lòng tin
Thánh Tâm là gần như có ích nhất trong các phụng hiến Thiên Chúa giáo và ủng hộ
tất cả các bí tích. Đức tin của chị ta bị giới hạn bởi cái bếp của chị ta, nhưng,
nếu có thể, chị ta cũng sẽ tin vào thần banshee và Chúa Thánh thần.

Các quý ông bắt đầu nói về vụ tai nạn. Mr Cunningham
nói trước đây anh ta từng biết một ca tương tự. Một người đàn ông bảy mươi tuổi
đã cắn mất mẩu lưỡi của mình trong cơn động kinh và lưỡi ông ta đã liền lại, không
ai phát hiện ra vết cắn nữa.

- Nhưng tôi đã bảy mươi đâu - người ốm nói.

- Lạy Chúa tôi - Mr Cunningham nói.

- Giờ lưỡi cậu không đau nữa chứ? - Mr M'Coy nói.

Mr M'Coy có thời là một giọng nam cao khá nổi tiếng.
Vợ anh ta, từng là nghệ sĩ giọng nữ cao, giờ vẫn dạy bọn trẻ chơi piano với giá
khiêm tốn. Cuộc đời của anh ta không thuận buồm xuôi gió chút nào và có thời
anh ta đã phải vật lộn xoay xở kiếm sống. Anh ta từng làm nhân viên phòng giấy
cho hãng xe lửa Midland Railway, nhân viên quảng cáo cho tờ Thời báo Ireland, và
tờ Người Tự Do, nhân viên chào hàng hưởng hoa hồng cho một hãng buôn than, điều
tra viên tư, nhân viên phòng giấy cho phòng xử lý nước đọng, và gần đây anh ta
trở thành thư ký cho Phòng Điều tra tử nạn thành phố. Công việc mới khiến anh
ta quan tâm đến trường hợp của Mr Kernan.

- Đau á? Không đau lắm - Mr Kernan đáp - nhưng khó
chịu. Tớ thấy như sắp ọe ra.

- Đấy là tại bữa say - Mr Cunningham khẳng định.

- Không - Mr Kernan nói - tớ nghĩ tớ đã bị cảm lạnh
lúc ngồi trên xe. Cứ có cái gì đó dâng lên trong họng, đờm hay...

- Mù - mr M'Coy nói.

- Nó cứ xộc lên từ đáy họng, cái thứ kinh tởm ấy.

- Phải, phải - Mr M'Coy nói - chỗ lồng ngực đấy mà.

Anh ta nhìn Mr Cunningham và Mr Power cùng một lúc
với một vẻ thách thức. Mr Cunningham gật nhanh đầu và Mr Power nói:

- Không sao đâu, rồi tất cả sẽ ổn thôi.

- Tớ rất biết ơn cậu, ông bạn - người ốm nói.

Mr Power xua tay:

- Thế hai gã tớ uống cùng hôm đó...

- Cậu uống cùng ai? - Mr Cunningham hỏi.

- Một gã. Tớ không biết tên. Chệt tiệt. Tên hắn là gì
nhỉ? Gã nhỏ thó tóc hung...

- Với ai nữa?

- Harford.

- Hừm - Mr Cunningham nói.

Nghe thấy Mr Cunningham tỏ thái độ như vậy, tất cả đều
im lặng. Rõ ràng là người nói có ý bí mật nào đó. Trong trường hợp này từ đơn
âm tiết kia mang một hàm ý đạo đức. Mr Harford thỉnh thoảng lại triệu tập một
biệt đội cứ ngay sau trưa Chủ nhật là rời thành phố làm sao đến thật nhanh
trong một quán rượu nào đó vùng ngoại ô, nơi những thành viên của nó tự xếp
mình một cách thích đáng họp giữa những lữ khách bona-fide[5]. Nhưng
những đồng nghiệp chào hàng chưa bao giờ cho phép bỏ qua gốc gác anh ta. Anh ta
đi lên từ một tay cho vay mờ ám, chuyên cho công nhân vay những khoản nhỏ lãi
suất cắt cổ. Sau đó anh ta trở thành đối tác của một quý ông béo lùn, Mr
Goldberg, tại ngân hàng Liffey Loan. Mặc dù anh ta chưa bao giờ áp dụng nhiều
hơn là bộ luật đạo đức Do Thái, những người Thiên Chúa giáo đồng nghiệp của anh
ta, mỗi lần khốn khổ bị anh ta đích thân hay ủy quyền cho người khác đến đòi
tiền, gọi anh ta một cách cay độc nào là tên Do Thái người Ireland với gã vô
học, và rủa rằng thằng con trai anh ta ngu đần như thế là bởi nó đã phải gánh
chịu thay bố nó hình phạt tội cho vay nặng lãi. Nhưng những lúc khác thì họ lại
ca ngợi những điểm tốt của anh ta.

[5]
Pháp luật quy định hồi đó các quán rượu chỉ được phép mở cửa ngoài giờ thông
thường để phục vụ những lữ hành thực sự (bona fide), việc đi quãng đường ít
nhất năm dặm không nghỉ. Điều này khiến các quán rượu vùng ngoại ô rất đông
khách (Brown).

- Tớ không biết anh ta đi đâu - Mr Kernan nói.

Anh ta muốn những chi tiết của vụ tai nạn ở trong
vòng mơ hồ. Anh ta muốn bạn mình nghĩ rằng đã có nhầm lẫn nào đó, rằng Mr
Harford và anh ta đã không gặp nhau. Bạn anh ta thừa biết khi Mr Harford mà
uống thì có nghĩa là thế nào, tất cả đều im lặng. Mr Power nhắc lại.

- Rồi tất cả sẽ ổn thôi.

Mr Kernan ngay lập tức lái câu chuyện sang hướng
khác.

- Cậu ấy thật tử tế, cái cậu sinh viên y khoa đó -
anh ta nói - Nếu không có cậu ta...

- Vâng, nếu không có cậu ta - Mr Power nói - có khi
đã phải ngồi tù một tuần, làm gì có chuyện được nộp tiền phạt.

- Phải, phải - Mr Kernan nói, cố gắng nhớ lại - Giờ
tớ đã nhớ ra ở đấy còn có viên cảnh sát. Một chàng thanh niên trông cũng tử tế.
Rốt cuộc thì mọi chuyện đã xảy ra thế nào vậy?

- Chuyện xảy ra là cậu đã say mèm chứ còn sao, Tom -
Mr Cunningham nói một cách nghiêm trang.

- Đúng vậy - Mr Kernan nói, giọng cũng nghiêm trang
không kém.

- Tớ cho rằng cậu đã thu xếp được ổn thỏa với gã
cảnh sát, phải không Jack? - Mr M'Coy nói.

Mr Power không thích thú lắm khi bị gọi bằng tên
riêng. Anh không phải là người quá trọng hình thức, nhưng anh không thể quên
được rằng gần đây Mr M'Coy đã đôn dáo hỏi mượn vali và mắc áo khắp nơi giúp Mrs
M'Coy có thể thực hiện dcz sự mệnh tưởng tượng ở vùng nông thôn[6]. Anh
bực dọc trước thói chơi bẩn đó nhiều hơn là bực tức chuyện bị chế giễu. Anh trả
lời câu hỏi, vì vậy, như thể cậu hỏi đó là của Mr Kernan.

[6]
M'Coy mượn đồ cho những chuyến đi tưởng tượng của vợ anh ta nhưng thực ra có
thể để mang chúng đi bán hoặc đi cầm (Brown).

Câu chuyện thuật lại làm Mr Kernan phẫn nộ. Anh ta
luôn ý thức được tinh thần công dân, muốn được sống với thành phố của mình một
cách hòa thuận tôn trọng lẫn nhau và bực dọc trước mọi sự sỉ nhục gây ra bởi
những người anh ta gọi là lũ nhà quê thô lậu.

- Chúng ta phải nộp thuế vì những kẻ như thế sao? -
anh ta kêu lên - Nuôi ăn nuôi mặc một lũ ăn hại ngu dốt ấy... và đấy là tất cả
những gì bọn họ làm sao?

Mr Cunningham phá lên cười. Anh ta là nhân viên Sở
Cảnh sát chỉ trong phạm vi giờ làm việc.

- Thế bọn họ còn có thể làm gì được khác nào, Tom? -
anh ta nói.

Anh ta lấy giọng nặng âm địa phương và nhại theo
kiểu mệnh lệnh:

- Số sáu nhăm, bắt lấy bắp cải này!

Tất cả cười ồ lên. Mr M'Coy, đang chăm chăm tìm chỗ
để chen được vào câu chuyện, giả vờ rằng anh ta chưa được nghe kể chuyện đó, Mr
Cunningham nói:

- Chuyện này, họ nói vậy, các cậu biết đấy, xảy ra
tại doanh trại nơi người ta huấn luyện các chàng lính nhà quê cao lớn, những gã
ngốc ấy, các cậu biết đấy. Viên trung sĩ bắt cả bọn đứng thành một hàng trước
tường và giơ đĩa lên.

Anh ta minh họa câu chuyện bằng những cử chỉ lố bịch.

- Lúc đấy là lúc ăn tối, các cậu biết đấy. Rồi anh
ta mang một nồi bắp cải to tướng đặt lên bàn cùng một cái thìa to như cái xẻng.
Anh ta múc một thìa bắp cải rồi hất ngang qua phòng và những gã ngốc khốn khổ
phải cố hứng cho được vào đĩa mình: số sáu nhăm, bắt lấy bắp cải này.

Ai nấy lại cười ầm lên, nhưng Mr Kernan vẫn có vẻ
phẫn nộ. Anh ta nói đến chuyện phải gửi thư tố cáo lên báo.

- Những gã thô lậu đấy lên đây - anh ta nói - tưởng
muốn làm gì ai cũng được. Tớ nghĩ chắc cũng không cần phải nói với cậu, Martin,
rằng họ là loại người thế nào.

Mr Cunningham gật đầu đồng ý.

- Thì cũng giống như tất cả những thứ khác trên thế
gian này - anh ta nói - Có kẻ xấu và người tốt.

- Tất nhiên rồi, phải, phải, vẫn có những người tốt,
tớ công nhận - Mr Kernan nói, vẻ hài lòng.

- Tốt hơn là không dính dáng gì đến bọn họ - Mr
M'Coy nói - Đấy là ý kiến của tớ.

Mrs Kernan bước vào phòng, đặt một cái khay lên bàn
và nói:

- Xin các ngài tự nhiên.

Mr Power đứng dậy đáp lễ và nhường ghế cho chị ta. Chị
ta từ chối, nói còn đang phải là quần áo dưới nhà, và, sau khi trao đổi cái gật
đầu nhẹ với Mr Cunningham đang ở phía sau Mr Power, toan rời khỏi phòng.

Chồng chị ta gọi theo:

- Không mang gì cho tôi à, bà xã?

- Ông ấy à! Có mà cho ông ăn vào mắt! - Mrs Kernan
đáp lại chanh chua.

Chồng chị ta với theo:

- Không có gì cho ông chồng bé nhỏ tội nghiệp này
sao!

Anh ta làm nét mặt và giọng nói hài hước đến nỗi
không khí chia bia trở nên khá vui nhộn.

Các quý ông rót bia và uống, đặt lại ly lên bàn rồi
dừng lại. Mr Cunningham quay sang Mr Power và nói với một giọng làm như chợt
nhớ ra:

- Tối thứ Năm, cậu nói thế, phải không Jack?

- Thứ Năm, phải - Mr Power nói.

- Duyệt! - Mr Cunningham nói nhanh.

- Chúng ta có thể gặp nhau ở quán M'Auley- Mr M'Coy
nói - Chỗ ấy là tiện nhất.

- Nhưng không được đến muộn - Mr Power nói một cách
nghiêm túc - bởi sẽ chật cứng đấy.

- Chúng ta có thể hẹn nhau lúc bảy rưỡi - Mr M'Coy
nói.

- Duyệt! - Mr Cunningham nói.

- Thế quyết định là bảy rưỡi ở quán M'Auley đấy nhé!

Rồi im lặng một lúc. Mr Kernan đợi để xem anh ta có
được chia sẻ câu chuyện của các bạn không. Rồi anh ta hỏi:

- Có vụ gì đấy?

- Dào, có gì đâu - Mr Cunningham nói - chỉ là chuyện
nhỏ bọn tớ thu xếp cho thứ Năm thôi mà.

- Xem opera phải không? - Mr Kernan hỏi.

- Không, không - Mr Cummingham nói giọng thoái thác -
Chỉ là một vấn đề nhỏ về... tâm linh thôi ấy mà.

- À - Mr Kernan nói.

Lại im lặng một lúc, rồi Mr Power nói toạc ra:

- Nói thật cho cậu biết, Tom, bọn tớ đang định tổ
chức một buổi cầu kinh chay tịnh.

- Phải, đúng thế - Mr Cunningham nói - Jack và tớ và
M'Coy đây, bọn tớ sẽ gột sạch tâm hồn.

Anh ta dùng phép ẩn dụ với một vẻ phấn chấn và, được
khuyến khích bởi chính giọng nói của mình, tiếp tục:

- Cậu biết đấy, tất cả chúng ta dù có là ai đi nữa, thì
cũng chỉ là một đám vô lại, tất cả - anh ta nhấn mạnh với vẻ sôi nổi thô lỗ và
quay sang Mr Power - Thú nhận đi!

- Thú nhận - Mr Power nói.

- Tớ cũng thú nhận - Mr M'Coy nói.

- Thế là chúng tớ định sẽ cùng nhau gột sạch tâm hồn
- Mr Cunningham nói.

Dường như một ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu anh ta. Anh
ta quay ngoắt sang người ốm và nói:

- Cậu biết tớ vừa nghĩ ra điều gì không, Tom? Cậu có
thể tham gia và chúng ta có thể làm thành một bộ tứ.

- Ý hay đấy - Mr Power nói - Bốn chúng ta với nhau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3