Hồ Đồ - Chương 20
Chương 20
Trình Đoan Ngọ không nghĩ ra được lý do gì để tiếp tục nói
dối Lạc Lạc nữa. Đã tròn một tháng Du Đông không về nhà, giấy triệu tập của tòa
án cũng đã gửi về nhà. Du Đông cũng chẳng thông minh chút nào, bỏ toàn bộ tiền
đầu tư vào công ty, tất cả được công khai và giờ đây đều bị đóng băng. Để trang
trải và bù vào những khoản thâm hụt, Trình Đoan Ngọ phải rút số tiền tiết kiệm
cá nhân ít ỏi mà anh có, tiêu kha khá rồi. Cô định mời một luật sư nhưng chạy
khắp nơi mà chẳng có ai muốn đứng ra thụ lý vụ án này. Một vài người anh em
trước kia của Du Đông cũng lén đưa cho cô chút tiền, nhưng chẳng khác nào muối
bỏ biển. Không ai dám ra mặt giúp đỡ họ, nhưng cô cũng không thể oán hận người
ta. Thế lực của Lục Ứng Khâm lớn mạnh hơn cô nghĩ.
Người của ngân hàng đã ra thông báo niêm phong nhà của anh.
Trình Đoan Ngọ suy nghĩ rất lâu, cô không còn cách nào khác là gửi Lạc Lạc đến
nhà ông ngoại con bé như anh căn dặn.
Ông ngoại Lạc Lạc là giáo sư đã nghỉ hưu, tuổi cũng đã cao,
sống một mình. Ban đầu ông nhất định không chịu mở cửa cho Trình Đoan Ngọ,
nhưng cô cũng không phải là người thấy khó khăn là lùi bước, ôm Lạc Lạc đứng
đợi mấy tiếng đồng hồ ngoài cửa, rồi Lạc Lạc kêu đói bụng, ông thấy không đành
lòng nên ra mở cửa.
Trình Đoan Ngọ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng
cô cũng ít nhiều đoán được. Trước kia, thân phận Du Đông như thế nào, cô còn lạ
gì, người ta đường đường là con gái của một giáo sư mà lại lấy một người chẳng
ra gì như anh, đương nhiên chỉ nhìn qua là biết bên trong có vướng mắc, rối rắm
thế nào.
Dù sao thì cũng là cháu ngoại của mình, ông nói vẫn không
tha thứ cho Du Đông nhưng đứa nhỏ thì vô tội, Trình Đoan Ngọ cũng chẳng cần
nhiều lời thuyết phục ông đồng ý chăm sóc Lạc Lạc.
Trước khi rời đi, ông còn tiễn Trình Đoan Ngọ ra tận cửa.
Ông đã hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc nhiều nhưng vẫn rất
minh mẫn. Từ người ông toát ra vẻ nhân hậu và nho nhã của một học giả.
“Tiểu Trình!” Ông gọi cô lại, lấy từ trong phòng ra một
quyển sổ tiết kiệm, đưa cho cô. “Đây là tiền mấy năm nay cậu ấy cho tôi, tôi
không cần kiểu chuộc tội này của cậu ấy, cô cầm lấy và trả cho cậu ấy giúp
tôi.”
Tuy giọng điệu của ông cứng nhắc nhưng Trình Đoan Ngọ hiểu
được tấm lòng của ông. Dù sao thì trái tim con người cũng là máu thịt, sự cố
gắng của Du Đông nhiều năm qua cuối cùng cũng có chút thành quả. Ông là người
ngoan cố không chịu thay đổi nhưng dù sao vẫn chấp nhận người con rể như anh.
Trình Đoan Ngọ cẩn thận nhận quyển sổ tiết kiệm, cảm ơn ông rồi rời đi.
Du Đông vừa mang tiếng là dân “xã hội đen” lại vừa là tội
phạm kinh tế. Vấn đề cấp thiết bây giờ chỉ xoay quanh chữ “tiền”. Số tiền thâm
hụt kia cũng không phải là nhỏ, vì thế dù có đem toàn bộ số tiền dành dụm của
Du Đông ra bù vào cũng không đủ.
Trình Đoan Ngọ cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều năm qua, cũng vì
chữ “tiền” cứ treo lơ lửng trên đầu mà cô phải sống khổ sở như vậy.
Du Giai Giai biến mất, không chút tin tức, Du Đông chẳng còn
bất cứ người thân nào có thể giúp đỡ.
Trình Đoan Ngọ bất đắc dĩ phải tìm một vài việc để làm thêm,
làm cả ngày cả đêm để kiếm tiền bù vào khoản thâm hụt đó.
Anh trai cô không thể nhìn cô một mình vất vả như vậy nên
cũng nhận việc đóng gói thủ công tại nhà. Hai anh em họ đều biết rất rõ rằng,
số tiền ít ỏi mà họ kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Ban đêm, Trình Đoan Ngọ nhận công việc gấp giấy ở một xưởng
in, gấp được một trăm trang mới được mười tệ. Trình Đoan Ngọ gấp cả đêm không
nghỉ chút nào cũng chỉ có thể gấp được khoảng năm trăm trang, được năm mươi tệ.
Nhưng ban đêm thì chẳng có nơi nào có thể kiếm được tiền nên cô đành phải làm.
Sáng sớm, lúc hết giờ làm, một đồng nghiệp làm thêm cùng cô
tên là Tiểu Diêu gọi cô lại. Đa số những người đi gấp giấy cùng cô đều vì gia
đình có việc cần tiền gấp, mọi người cùng cảnh ngộ nên cũng đồng cảm với nhau,
chung sống rất hòa thuận.
Hai người họ thường bầu bạn cùng nhau.
“Đoan Ngọ, chị đang rất thiếu tiền, đúng không?” Tiểu Diêu
tính tình hoạt bát, ít hơn Đoan Ngọ hai tuổi, vì mẹ đang bị bệnh nên cô phải
làm thêm để kiếm tiền, mặc dù vất vả nhưng rất lạc quan, những lúc rảnh rỗi cô
thường kể chuyện cười hoặc chọc cười mọi người, vì vậy những nữ công nhân vốn
bị cuộc sống đè nặng lên đôi vai ở đây cũng cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn.
“Ừ.” Trình Đoan Ngọ còn nhận một công việc tạm thời lúc bảy
giờ, bây giờ, nếu về nhà cũng tranh thủ nghỉ ngơi được hai, ba tiếng, cô mệt đến
nỗi chẳng có sức mà nói chuyện.
“Haizz...” Tiểu Diêu thở dài. “Có lúc cảm thấy thật không
công bằng, có người thì từ lúc sinh ra đã chẳng thiếu thốn thứ gì, còn chúng
ta, mệt đến mức sống dở chết dở mà vẫn không đủ ăn.”
Trình Đoan Ngọ không nói gì thêm, lặng lẽ thở dài. Cô cũng
là người sinh ra đã chẳng thiếu thứ gì đấy chứ! Nhưng bây giờ, đến ăn cũng
không đủ no.
Dưới ánh đèn đường, Tiểu Diêu nhìn Trình Đoan Ngọ một lượt
từ đầu đến chân. Rất lâu sau, cô khẽ nói: “Nếu như chị đang cần tiền gấp thì em
có một cách kiếm tiền rất nhanh đấy!”
Trình Đoan Ngọ nghe vậy, thấy rất hứng thú. Cô ngẩng lên,
cẩn thận nghe Tiểu Diêu nói.
Tiểu Diêu ghé sát vào tai Trình Đoan Ngọ, hỏi rất nhỏ: “Chị
vẫn còn trinh chứ?”
“Gì cơ?” Trình Đoan Ngọ liền ngước lên, chỉ trong giây lát
cô đã hiểu ý của Tiểu Diêu. Cô cũng chẳng cảm thấy bị xúc phạm gì cả, mặc dù ý
của Tiểu Diêu là “bán thân” nhưng với một người phụ nữ nghèo khổ như cô thì
cũng chẳng có tư cách gì mà bàn đến phẩm hạnh. Người ta cũng chỉ là có ý tốt
muốn chỉ cho cô cách kiếm tiền nhanh mà thôi. Cô cười, từ chối: “Cái này không
làm được, chị đã có con sáu tuổi rồi.”
“Gì cơ?” Tiểu Diêu trợn tròn mắt nhìn Trình Đoan Ngọ vẻ
không thể tin được. Hồi lâu sau mới định thần lại, bùi ngùi nói: “Thật sự là
không nhìn ra đấy!”
“Ừ.” Trình Đoan Ngọ đã quen với việc mọi người đều ngạc
nhiên khi cô nói đã có con sáu tuổi. Cô cũng quen với việc mọi người nhìn mình
bằng ánh mắt hoàn toàn khác biệt. Nói dễ nghe một chút thì cô được gọi là
“trưởng thành sớm”, còn nói khó nghe thì là “không biết tự trọng”.
“Đừng nghĩ em là người xấu nhé, tại em thấy chị còn thiếu
tiền hơn em, mà nhìn chị cũng xinh đẹp nên mới nói như thế. Nhưng nếu chị không
để bụng thì cùng em đến đó quét dọn vệ sinh. Những chỗ ăn chơi như vậy, những
cô gái gia đình gia giáo không dám đến đâu, mà nhất là lại làm đêm nữa, cho nên
họ trả lương rất cao, chỉ cần đợi khách ăn uống xong, chúng ta vào dọn dẹp,
cũng chẳng có gì nguy hiểm, em làm được hơn một tuần rồi, không có chuyện gì
đâu.”
“...”
Sau khi cân nhắc một hồi, Trình Đoan Ngọ cũng chấp nhận ý
kiến của Tiểu Diêu. Cô có làm thêm mấy chỗ thì cũng không bằng công việc dọn
dẹp vệ sinh ở kia. Những nơi cao cấp thì cũng khác những chỗ bình thường.
Ngày đầu tiên đến đó làm cô phát hiện ra rằng, tất cả những
người làm vệ sinh ở đây đều là những cô gái trẻ, tuy sắc đẹp của họ không vượt
trội nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy thích thú. Theo như giám đốc nơi này
nói, ở đây, hạng bét nhất cũng phải là mỹ nhân.
Trình Đoan Ngọ không nói nhiều, hằng ngày đi làm đúng giờ,
về đúng giờ. Ông chủ cũng thoải mái, trả lương cho cô đúng hẹn, thỉnh thoảng
còn thưởng thêm. Trình Đoan Ngọ mới làm việc một tuần mà đã hai lần được nhận
tiền thưởng.
Ở đây, nói dễ nghe một chút thì là “câu lạc bộ đêm”, còn nói
khó nghe hơn thì là “điểm trụy lạc”, khách đến đây với mục đích trao đổi làm ăn
hoặc mua vui, họ chỉ uống chút rượu, nghe hát một lúc rồi mỗi người ôm eo một
em, kéo đi chỗ khác. Đôi lúc Trình Đoan Ngọ vô tình chạm phải những người như
thế thì cũng chỉ cúi đầu, coi như không nhìn thấy gì, nhanh chóng đẩy chiếc xe
vệ sinh đi chỗ khác.
Bao nhiêu năm qua, Trình Đoan Ngọ cũng đã trải qua rất nhiều
vất vả, khổ cực, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại đến những nơi như thế
này. Cô không dám nói cho Du Đông hay anh trai, chỉ có thể mỗi ngày thận trọng,
sợ mình nhất thời sơ suất để lộ điều gì đó thì người đen đủi chịu thiệt chính
là cô.
Gần đây, tâm trạng của Lục Ứng Khâm rất tệ. Những người dưới
quyền đều nhận ra điều ấy nên tìm mọi cách để lấy lòng anh ta.
Du Giai Giai bị anh ta đưa ra nước ngoài, người ngoài tưởng
cô đi du lịch, anh ta thiếu “chuyện kia” nên họ đưa anh ta đến nơi bát nháo
này.
Ban đầu, Lục Ứng Khâm cũng chẳng tỏ ra hứng thú, ngồi ở một
góc sofa, một mình buồn bã uống rượu, sau đó sự việc phát triển một cách không
bình thường, chưa được bao lâu mà những người trong phòng cứ lần lượt rời đi,
cuối cùng, một tên thuộc hạ lỗ mãng của anh ta ra vẻ thần bí nói: “Đại ca, tối
nay cứ vui vẻ nhé, em đã tìm cho anh một món hàng rất tuyệt.”
Nói rồi, hắn ta đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình
Lục Ứng Khâm. Những tình huống như thế này tất nhiên là anh ta đã gặp rồi, cũng
biết rõ tiết mục tiếp theo sẽ là gì.
Vài phút sau, cửa phòng mở ra, một người rụt rè bước vào.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, anh ta cứ ngồi ở góc đó rót rượu
uống, cũng không nhìn người vừa bước vào kia.
Có lẽ nét mặt đăm đăm của anh ta trông rất đáng sợ nên cô
gái kia thấy luống cuống, không biết phải làm gì, không dám tới gần, cũng chẳng
dám rời đi, cứ lúng túng đứng im một chỗ, rụt rè cúi đầu.
Nhìn bộ dạng đó cũng biết cô gái ấy là người chưa từng trải.
Xem ra người đưa cô đến đây cũng chưa hề dạy bảo cô chút gì.
Lục Ứng Khâm thích kiểu này.
Anh ta rất ghét loại phụ nữ phong trần, những người đàn bà
khôn khéo, những kẻ nịnh hót, những người quá thông minh. Thậm chí, anh ta cũng
chẳng biết mình thích gì nữa, chỉ biết rằng mỗi khi gặp phải những kiểu phụ nữ
ấy, trong đầu anh ta luôn hiện lên một hình bóng mơ hồ nào đó.
“Lại đây!” Lục Ứng Khâm lạnh lùng gọi một tiếng, đặt cốc
rượu trên tay xuống.
Cô gái rụt rè bước đến, lặng lẽ ngồi cạnh Lục Ứng Khâm. Cô
rất nhút nhát, ngồi hồi lâu mới dám nhích lại gần, run rẩy rót rượu cho anh ta.
“Tiên sinh, để em hầu rượu anh.”
Lục Ứng Khâm không từ chối, cũng chẳng để ý, mặc cho cô gái
rót rượu.
“Tiên sinh...” Rót rượu xong, cô không biết nói gì thêm, lắp
bắp nói: “Tiên sinh, anh muốn... muốn... muốn gì ạ?”
Lục Ứng Khâm mỉm cười, ngẩng lên nhìn cô một lượt. Xem ra cô
cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, ánh
mắt nhút nhát, rụt rè như thỏ con, nhưng cơ thể thì đã hoàn toàn phát triển, đủ
để kích thích dục vọng của đàn ông, vậy mà không hiểu sao Lục Ứng Khâm lại
chẳng có chút hứng thú.
Anh ta không phải là một chàng trai mới hai mươi tuổi, cũng
chẳng phải người đàn ông trung niên giàu có, phóng túng, buông thả.
Ba mươi tuổi, Lục Ứng Khâm không còn chìm đắm, mê muội trong
tiền tài, quyền lực và đàn bà nữa. Anh ta đã có tất cả, thậm chí cũng chẳng tìm
ra thứ gì có thể khiến mình ham muốn hay khát vọng nữa.
“Em tên là gì?”
“Ngũ Hạ.”
“Là tên thật à?”
“Vâng!”
Lục Ứng Khâm im lặng một lúc. Cô gái này, bất kể là cái tên
hay phản ứng đều khiến anh ta nhớ đến một người. Điều đó khiến anh ta bỗng thấy
khó chịu. Anh ta cầm cốc rượu mà cô vừa rót, uống cạn.
Mùi vị của rượu vừa quen thuộc lại vừa dễ chịu. Anh ta bỗng
thô bạo đẩy cô gái ngã xuống sofa.
Cô gái bị kéo mạnh, khó chịu kêu lên một tiếng rồi im lặng
mặc cho Lục Ứng Khâm muốn làm gì thì làm.
Lục Ứng Khâm nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy tức
giận, liền hung ác xé quần áo trên người cô rồi giày vò không thương tiếc. Dù
sao thì cũng là làm việc để lấy tiền nên rõ ràng đau đớn đến cực điểm nhưng cô
gái đó vẫn cố gắng kết hợp nhịp nhàng, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy cũng đã chạm
đến dây lưng của anh ta.
“Cạch!” Không phải là dây lưng bị tháo, mà là cánh cửa đột
nhiên mở ra.
Hai người trên sofa lập tức dừng động tác, vị khách không
mời vừa đẩy cửa bước vào kia vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức
đóng cửa lại, ngay cả câu xin lỗi cũng không kịp nói.
Căn phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh trước đó. Cô gái kia
lấy lại tinh thần, đưa tay ra ôm chặt thắt lưng của Lục Ứng Khâm nhưng bất ngờ
bị anh ta đẩy mạnh ra.
“Cút!” Giọng của Lục Ứng Khâm biến đổi hoàn toàn, sự ham
muốn mãi mới dấy lên đã biến mất trong phút chốc. Toàn thân anh ta giờ đây chỉ
toát ra sự hung ác khiến người ta phát sợ. Cô gái đó vô cùng sợ hãi, cuộn tròn
người lại.
“Cút!” Lục Ứng Khâm lại gầm lên lần nữa.
Cô gái tên Ngũ Hạ đó ngẩn người khi nghe thấy tiếng gầm của
anh ta. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì mà lại đắc tội với anh ta như
vậy. Nhưng anh ta đã tức giận rồi, cô cũng không dám ở lại lâu hơn nữa, nhanh
chóng vơ lấy quần áo, mặc vội rồi đi ra ngoài.
Trình Đoan Ngọ ảo não kéo chiếc xe vệ sinh, nhanh chóng rời
đi.
Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Lan Uyển và Mai Uyển là hai
phòng khác nhau, một phòng ở hướng đông, một phòng ở hướng tây, vậy mà cô cũng
vào nhầm được. Nghiêm trọng nhất là người quản lý đã nói rất rõ ràng với cô là
hôm nay Lan Uyển sẽ tiếp khách quý, bất cứ ai cũng không được phép đến gần,
ngay cả bảo vệ cũng tự giác đứng cách đó rất xa, vậy mà cô còn bén mảng tới. Tệ
hơn nữa là cô còn đẩy cửa, suýt bước vào...
Trong phòng rất tối nhưng nghe tiếng thở dốc của đôi nam nữ
cô cũng đủ hiểu trong đó đang có chuyện gì.
Cô đẩy chiếc xe vệ sinh đến một góc tường, đứng trước cửa
sổ, hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần. Tim cô đập rất nhanh, cô cũng biết
rõ nếu bị mất việc thì cô sẽ bị động thế nào.
Cô phạm sai lầm lớn như vậy, ngay đến chính cô cũng không
biết phải nói thế nào nữa, chỉ hy vọng vị khách kia trong giây phút vui vẻ với
người ấy sẽ quên đi hành động đường đột đó của cô...
Trình Đoan Ngọ hít thở vài cái thật sâu rồi xoay người,
chuẩn bị tiếp tục công việc. Cô vừa xoay người lại, mùi rượu nồng nặc xộc vào
mũi. Cô choáng váng đến mức gần như không mở được mắt. Cô chưa kịp phản ứng gì
thì đôi tay của người ấy đã đặt lên ngực cô.
Sự tiếp xúc vừa xa lạ vừa vô liêm sỉ đó khiến cô giật mình,
cô trợn tròn mắt, khuôn mặt xa lạ của người đàn ông trước mặt khiến cô sợ hãi
vô cùng.
“Mới đến à?” Người đàn ông trung niên béo mập, cái bụng bia
của ông ta cọ xát vào người Trình Đoan Ngọ, bàn tay thì sờ soạng khắp người cô.
Trình Đoan Ngọ muốn đẩy ông ta ra, nhưng sức cô quá yếu,
không thể phản kháng, đành lấy hết sức để giữ bàn tay ông ta. “Xin ông hãy tỉnh
táo lại, tôi chỉ là người quét dọn vệ sinh thôi, chứ không phải các em phục vụ
ở đây.”
Người đàn ông say mèm đó đang vô cùng hứng thú, làm sao nghe
thấy những gì mà Trình Đoan Ngọ đang nói chứ! Ông ta cười dâm đãng. “Cứ giả bộ,
tiếp tục đi, anh thích giọng điệu của em. Các em bây giờ có đủ các loại kỹ
năng. Anh thích! Anh rất thích!”
Trình Đoan Ngọ không thể nhẫn nhịn được nữa, liền cầm chai
nước tẩy rửa cạnh đó ném lên người lão.
Lão bị bất ngờ nên kêu lên, rồi tỉnh táo hơn, vừa ôm đầu vừa
xông vào tát Trình Đoan Ngọ, cái tát như trời giáng của lão khiến Trình Đoan
Ngọ hoa cả mắt, suýt nữa thì ngã nhào.
“Mẹ kiếp, dám đánh ông à?” Khi nhìn thấy rõ bộ đồng phục vệ
sinh cô đang mặc, lão mới cảm thấy ngán ngẩm. Lão nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi
nhặt chai nước tẩy rửa từ dưới sàn lên, mở nắp, đổ lên đầu Trình Đoan Ngọ rồi
vứt mạnh vỏ chai. “Mẹ kiếp, thật là bẩn thỉu!”
Nói xong, lão phủi phủi tay, rời đi, giống như sợ bị người
khác nhìn thấy lão suýt nữa lả lơi với cả một nhân viên vệ sinh.
Sau khi người đàn ông đó rời đi, Trình Đoan Ngọ từ từ quỳ
xuống vẻ mệt mỏi, gân cốt rã rời. Nước tẩy rửa từ trên đầu chảy xuống, cô không
ngừng lấy tay lau đi. Nước chảy cả vào mắt khiến mắt cô đỏ hoe, vừa đau vừa
xót, nước mắt chảy dài. Cô mệt mỏi thu dọn đống lộn xộn mà người đàn ông kia
vừa gây ra.
Cô không oán trách gì cả, dù sao vẫn cảm thấy may mắn, người
đàn ông say rượu đó trút giận xong, rời đi luôn chứ không truy cứu gì thêm.
Người thuộc tầng lớp hạ đẳng như cô cũng chẳng có tư cách gì
mà yêu cầu người khác phải tôn trọng mình, điều này thì Trình Đoan Ngọ biết rất
rõ.
Bây giờ cô rất cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Còn những thứ khác... chẳng là gì cả...
Lục Ứng Khâm nãy giờ vẫn khoanh tay trước ngực, đứng yên
lặng ở góc khuất của hành lang. Tuy cách một hàng cây trang trí nhưng anh ta
vẫn nhìn thấy cô, nhìn rất rõ đôi mắt đen láy, trong trẻo khiến anh ta đã phải
thao thức mấy đêm liền, giờ đây đôi mắt ấy đang lộ rõ vẻ hoảng hốt và bất lực.
Chứng kiến tất cả sự việc xảy ra vừa rồi, anh ta rất tức
giận. Từ lúc cô đẩy cửa bước vào phòng, anh ta đã nhận ra cô.
Đây là nơi nào, đương nhiên Lục Ứng Khâm biết rõ nhất.
Cô thà đến những nơi như thế này chứ nhất định không chịu
làm theo ý anh ta. Lục Ứng Khâm cảm thấy thật nhục nhã, anh ta bừng bừng lửa
giận, đến mức muốn bóp chết cô.
Nhưng khi nhìn thấy cơ thể gầy yếu của cô bị người khác ức
hiếp, rồi bị tát mạnh như vậy, anh ta lại cảm thấy đau lòng, nỗi đau ấy không
thể giải thích nổi, cảm giác đó ập đến tựa như một trận sấm sét, anh ta không
làm cách nào chống đỡ được.
Cô co rúm người trong góc tường, phát ra tiếng kêu rất nhỏ,
rõ ràng cô đang thở dốc nhưng dường như lại chẳng có chút sức lực. Anh ta thậm
chí còn hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ, cứ đứng im, không phát
ra tiếng động. Anh ta sợ nếu phát ra tiếng động thì anh ta sẽ tỉnh lại và sau
đó, tất cả những gì nhìn thấy trước mắt đều tan biến như giấc mộng.
Anh ta cứ đứng ngây ra đó, nhìn Trình Đoan Ngọ vừa khóc vừa
lau nước mắt, cảnh tượng ấy khiến anh ta cảm thấy rất hoang mang.
Trong ánh đèn mờ ảo, dường như anh ta bị một sức mạnh thần
bí dẫn đường, từng bước, từng bước tiến đến bên cô, cho đến khi tới trước mặt
cô thì dừng lại.
Ánh sáng bỗng bị che phủ, trước mặt là một bóng đen khiến cô
phải chú ý. Cô ngẩng lên mà không có chút phòng bị gì cả, đôi mắt trong trẻo
đẫm nước, nhìn thấy người vừa bước đến, nét mặt lập tức biến đổi. Cô tựa như
con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ, lập tức đứng dậy đề phòng, cất giọng vừa lạnh
lùng vừa sợ hãi: “Lục Ứng Khâm!”
“...”

