Hồ Đồ - Chương 45
Chương 45
Ngày Đông Thiên rời xa thế giới là một ngày rất đẹp, Thượng
Đế đã chọn một buổi trưa nắng vàng rực rỡ để đưa cậu đi.
Sau khi xuất viện, sức khỏe cậu bé càng lúc càng tệ, nhưng
vì không phải tiêm và rút máu nữa nên cậu bé cười rất nhiều, ban ngày thì đọc
sách, vẽ tranh, thỉnh thoảng xem ti vi, cậu thích hát cùng Trình Đoan Ngọ. Cậu
hát không hay, thường bị sai nhạc nhưng lại rất thích hát, mỗi lần hát cậu lại
cười híp mắt vẻ rất hạnh phúc.
Mặc dù rất nhiều lần cậu bị đau bụng, chảy máu cam và ngất
xỉu nhưng Trình Đoan Ngọ vẫn cố gắng tận dụng từng giây phút ít ỏi mà ông trời
lưu lại cho mẹ con cô.
Hôm đó, Đông Thiên thức dậy rất sớm. Mới bốn giờ sáng cậu bé
đã tỉnh, sức khỏe của cậu đã vô cùng yếu ớt, không còn sức để nói nữa, nói
chuyện lâu một chút là lại thở hổn hển, nhưng hôm đó cậu bé lại muốn đi đá
bóng.
Trình Đoan Ngọ nhìn cơ thể gầy như thanh củi của con mà lòng
xót xa vô cùng. Cô không biết phải từ chối cậu bé thế nào, im lặng hồi lâu,
cuối cùng không thể kìm nén được nước mắt, chạy nhanh ra khỏi phòng cậu, quay
lưng khóc thật to. Cô cứ đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh mà khóc. Cuối cùng thì cô
cũng phải chịu đầu hàng số phận rồi.
Rất lâu sau, cô táp nước lạnh lên mặt để rửa trôi những vệt
nước mắt, rồi cô ngẩng lên nhìn, trong gương là một người phụ nữ với khuôn mặt
hốc hác, mắt sưng húp, mặt trắng bệch. Cô mím môi, xoa xoa mặt, cố gắng mỉm
cười, cố gắng khiến sắc mặt mình trở nên tốt hơn một chút.
Lúc cô từ nhà vệ sinh bước ra thì Lục Ứng Khâm đã giúp Đông
Thiên mặc xong quần áo.
Nụ cười gượng biến mất, cô trợn tròn mắt, cất giọng: “Anh
định đưa con đi đâu? Nó không thể đá bóng đâu!”
Lục Ứng Khâm thở dài. “Anh biết là con không thể đá bóng,
anh muốn đưa con đi xem người ta đá bóng.”
Trình Đoan Ngọ biết mình đã hiểu nhầm Lục Ứng Khâm nhưng vẫn
thấy lo lắng, hai tay cô nắm chặt lại, lòng vô cùng đau xót, khóe miệng khẽ
nhếch lên. “Nhưng... nhưng bên ngoài...”
Lục Ứng Khâm ngắt lời cô: “Chỉ đi xem một lúc, không sao cả,
em đi lấy khẩu trang lại đây.”
Trình Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu, cố kìm nén dòng nước
mắt, đi lấy khẩu trang.
Gần nơi ở của Trình Đoan Ngọ có một trường trung học, đúng
lúc ấy ở trường đang chuẩn bị tổ chức giải thi đấu bóng đá dành cho học sinh.
Các cậu bé trong đội bóng đang cố gắng luyện tập. Lục Ứng Khâm bế Đông Thiên,
chọn một vị trí có góc nhìn đẹp nhất rồi ngồi xuống. Từ lúc ra khỏi nhà, tình
trạng của Đông Thiên đã không tốt, cậu có vẻ rất buồn ngủ, cứ ú ớ nói mê sảng
nên cô cũng không nghe rõ cậu bé nói gì.
Hai người lớn và một đứa trẻ ngồi trên khán đài xem đá bóng
hơn hai tiếng đồng hồ, Lục Ứng Khâm nói cho cậu nghe về đội bóng AC Milan, về
Ronaldo, Beckham, rất nhiều quy tắc trong thi đấu bóng đá mà Trình Đoan Ngọ
nghe cũng chẳng hiểu lắm. Đông Thiên nghe rất chú tâm, cố gắng để không nhắm
mắt ngủ, thỉnh thoảng không hiểu lại mở miệng hỏi vài câu.
Trình Đoan Ngọ gần như không dám nhìn con, cô sợ phải nhìn
thấy cậu bé ngủ, sợ khi ngủ rồi, cậu bé sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ không mở mắt
ra nữa...
Mặt trời dần lên cao, trời trở nên nóng bức, những tán cây
rậm rạp đằng sau khán đài cũng che bớt phần nào ánh mặt trời nhưng vẫn cảm nhận
được sự đỏ rát trên da. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những bóng loang lổ
chiếu rọi lên khuôn mặt Đông Thiên. Nét mặt cậu bé rất hài lòng, đôi mắt khẽ
nheo lại, khóe miệng khẽ vểnh lên.
“Mẹ!” Cậu đang nói chuyện với Lục Ứng Khâm thì bỗng nhiên
lại gọi Trình Đoan Ngọ.
Cô hốt hoảng, lo lắng như một đứa trẻ. “Mẹ đây!”
Giọng cậu rất yếu ớt: “Mẹ, con muốn ăn kẹo sô cô la đậu
phộng, mẹ đi mua giúp con được không?”
Trình Đoan Ngọ gật đầu, trước khi đi cô còn vuốt nhẹ lên đôi
má ấm áp và mềm mại của Đông Thiên.
Cô chỉ rời đi một lúc thôi, có lẽ chỉ năm phút, mà cũng có
thể chưa đến năm phút.
Khi cô quay trở về thì cậu bé đã không còn tỉnh táo nữa.
Tiếng bước chân của cô không nhỏ nhưng cậu bé cũng chẳng hề nghe thấy. Cậu cứ
lầm rầm nói chuyện với Lục Ứng Khâm. Cô lắng nghe giọng nói ngây thơ của Đông
Thiên, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng từ lúc Đông Thiên mới sinh ra cho đến
lúc lớn lên. Cô không bước tiếp nữa, cứ đứng im ở đó để nghe hai cha con nói
chuyện. Giọng nói của hai cha con họ cứ lúc xa lúc gần, Trình Đoan Ngọ có cảm
giác như không phải là thật.
“...”
“Bố, thực ra con không muốn ăn kẹo sô cô la đậu phộng đâu,
con chỉ muốn nói với bố vài điều mà không muốn để mẹ nghe thấy...”
“Được rồi, con nói đi.”
“Bố, trước đây mẹ thường nói rằng, nuôi con là để sau này
con lớn lên sẽ hiếu thuận với mẹ, nhưng có lẽ con không thể hiếu thuận với mẹ
được rồi, con sẽ phải đi gặp Thượng Đế để hưởng phúc trước rồi.”
Lục Ứng Khâm quay lưng về phía Trình Đoan Ngọ nhưng cô vẫn
nhìn thấy rõ lưng anh ta đang run lên, giọng nói cũng khàn khàn: “Con trai
ngốc, đừng nói những điều ngốc nghếch! Con sẽ không đi gặp Thượng Đế đâu! Sẽ
không đâu!”
Đây là câu nói mà thời gian này Trình Đoan Ngọ và Lục Ứng
Khâm thích nói nhất. Hai người họ là những ông bố bà mẹ không mẫu mực. Rõ ràng
họ đều biết kết cục như thế nào nhưng vẫn cố chấp mà lừa dối người khác.
Chẳng biết Đông Thiên có nghe rõ câu nói của Lục Ứng Khâm
hay không, cậu bé lại nói tiếp: “Bây giờ mẹ không có ở đây, con có thể cầu xin
bố một việc được không?”
Lục Ứng Khâm nghẹn ngào nói: “Con nói đi! Bố nhất định sẽ
đồng ý điều con nói.”
“Sau này... sau này mẹ già rồi... bố phải thay con hiếu
thuận với mẹ nhé! Được không?”
“Được...”
Trình Đoan Ngọ vẫn đứng ở đó, những chiếc kẹo sô cô la đậu
phộng trong túi bị cô bóp chặt đến vỡ vụn. Nhưng cô không để phát ra bất cứ âm
thanh nào, cô không muốn làm ồn để cậu bé biết, cô không muốn cậu bé nhìn thấy
cô khóc.
“Bố, con buồn ngủ rồi, con muốn ngủ một lát...”
“Bố, bụng con đau, con muốn bố xoa bụng...”
“...”
Giọng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ, dường như mỗi từ nói
ra đều phải dốc hết sức lực mới nói được.
Chẳng biết là bao lâu, Trình Đoan Ngọ thấy toàn thân Lục Ứng
Khâm run lên. Cô ý thức được rằng, giây phút mà họ luôn luôn sợ hãi cuối cùng
cũng đến rồi...
Cô vẫn cứ đứng yên ở đó, không dám tiến lại gần, chỉ nghe
thấy tiếng Lục Ứng Khâm gọi tên Đông Thiên, gọi ba câu liền mà không thấy cậu
bé trả lời...
Ánh nắng rực rỡ, trái đất vẫn chuyển động như bình thường
nhưng con trai cô đã lặng lẽ rời bỏ cô rồi. Trình Đoan Ngọ cảm thấy nhịp tim
mình cứ chậm dần, chậm dần rồi gần như dừng lại, tựa như có ai đó đang cầm dao
mà tàn nhẫn khoét hết lục phủ ngũ tạng của cô ra, cô cảm thấy cơ thể trống
rỗng, từng cơn gió cứ thổi tới, lấp đầy cơ thể trống rỗng ấy nhưng lại chẳng hề
cảm thấy đau đớn...
Rất lâu sau cô mới tiến về phía trước, vỗ vỗ vai Lục Ứng
Khâm, anh ta không quay đầu lại, chỉ ôm chặt thằng bé, không chút động đậy.
Trình Đoan Ngọ quỳ xuống, tiến đến gần thằng bé lúc này đang nằm trong lòng Lục
Ứng Khâm, nét mặt cậu bé rất bình thản, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười thỏa
mãn...
“Đưa cho em được không?” Giọng cô rất bình tĩnh, Lục Ứng
Khâm thẫn thờ, cô nhìn rõ một cơn sóng ngầm ánh lên trong khóe mắt Lục Ứng
Khâm. Anh ta cũng vô cùng đau đớn, nhưng vì là đàn ông nên anh ta nhanh chóng
kiềm chế, lặng lẽ đưa cậu bé cho Trình Đoan Ngọ, đôi tay cô run rẩy đón lấy
cậu.
Giây phút chạm tay vào người cậu bé, toàn thân cô bỗng run
lên. Cô đưa tay lên mũi xem Đông Thiên còn thở hay không.
Cậu bé đã tắt thở nhưng rõ ràng trông cậu chỉ như đang ngủ
mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, nỗi đau đớn tưởng như đã tê liệt của cô bỗng
chốc trỗi dậy. Nỗi bi thương và đau đớn ùa về, bủa vây lấy cô, tấn công dữ dội.
Trái tim nhói đau vô hạn, cảm giác đau đớn ấy bắt đầu từ trái tim rồi lan khắp
cơ thể. Cô cảm thấy như mình sắp nghẹt thở.
Dường như trời đất bỗng sụp đổ, mọi vật đều ập xuống đầu cô,
dường như những cơn sóng lớn dữ dội, đất đá từ mọi nơi đều ùa vào người cô. Mọi
thứ trước mắt đều mang một màu xám xịt. Cô không thể nào chống chọi được với sự
tàn nhẫn của số phận, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng bị phá hủy rồi, cô cảm
thấy mọi thứ trên thế giới này đều mất hết màu sắc, cô tuyệt vọng đến muốn
chết...
Trình Đoan Ngọ cứ ôm chặt cậu bé như vậy, người cô cứng nhắc
như một bức tượng, máu trong người cũng như đông lại, lạnh băng. Cô ôm chặt cậu
bé, mở to đôi mắt chẳng còn chút thần sắc, tự nói với mình như một người điên:
“Con trai ngoan của mẹ, giờ thì không đau chút nào nữa rồi, sẽ không còn đau
nữa... Con ngủ ngoan nhé, khi tỉnh lại thì tất cả sẽ tốt đẹp, mẹ nhất định sẽ
cứu con... Đợi đến khi con hết bệnh rồi sẽ lại giống như các anh ở đây, con sẽ
được đá bóng, sau này mẹ sẽ đưa con đến Paris để học đá bóng, đưa Đông Thiên đi
gặp những ngôi sao mà con muốn gặp... Mẹ còn muốn con thi đỗ đại học, sau này
lấy một người vợ thật xinh đẹp, hiếu thuận với mẹ... Nghe lời mẹ nhé, chỉ được
ngủ một chút thôi đấy...”
“...”
Trình Đoan Ngọ cứ ôm cậu rất lâu, nói chuyện với cậu rất
lâu, nói đến khi miệng trở nên khô khốc, khóe miệng sưng mà cậu bé vẫn không
tỉnh lại. Chân tay cậu bắt đầu lạnh dần...
Rõ ràng hai tiếng trước, cô vẫn còn vuốt ve mặt cậu, nó ấm
áp, mềm mại, vậy mà hai tiếng sau thì...
Cậu sẽ không mở mắt ra và nói với cô một cách đáng thương:
“Mẹ, con làm xong bài tập thì mẹ cho con đi đá bóng nhé?”, cũng sẽ không còn ăn
vụng kẹo rồi sau đó cảm thấy áy náy, chủ động giúp cô làm việc nhà, sẽ không
ríu rít kể cho Trình Đoan Ngọ nghe những chuyện ở trường học, sẽ không đấm lưng
cho cô mỗi khi cô mệt mỏi, sẽ không vẽ tranh tặng cô vào ngày lễ của mẹ nữa...
Con trai cô, không còn nữa rồi, nó đã chết rồi...
Những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của cậu bé cứ hiện lên trong
đầu cô. Cậu bé không may mắn ấy ở bên cô chưa được hưởng phúc một ngày nào, khó
khăn lắm mới có được cuộc sống tốt hơn thì cậu lại bị bệnh...
Sự đau đớn và áy náy xâm chiếm toàn bộ giác quan của Trình
Đoan Ngọ. Cô cảm thấy cứ mỗi lần hít thở lại như có một mũi dao đâm vào tim...
Lục Ứng Khâm cứ đứng phía sau Trình Đoan Ngọ. Cậu bé rời
khỏi vòng tay anh ta, anh ta cũng đau đớn không kém Trình Đoan Ngọ, nhưng không
nỡ làm phiền cô. Anh ta cứ lặng lẽ đứng sau cô, giống như một bức bình phong
che chắn cho hai mẹ con cô trong một phạm vi rất nhỏ, khoảnh khắc ấy, anh ta
không muốn bị bất cứ người nào làm phiền.
Rất lâu sau, Trình Đoan Ngọ vẫn chìm đắm trong nỗi đau đớn
tột cùng, anh ta gọi cô mấy lần mà cô cũng chẳng có phản ứng. Bầu trời tối dần,
mặc dù Lục Ứng Khâm rất đau đớn nhưng vẫn đủ tỉnh táo. Anh ta nắm lấy vai Trình
Đoan Ngọ, giọng nói khàn khàn cất lên: “Đoan Ngọ, về nhà trước được không?”
Trình Đoan Ngọ vẫn không có phản ứng. Trong thời gian cậu bé
bị bệnh, cô cứ khóc suốt, nhưng từ giây phút cậu bé ra đi, cô lại không nhỏ một
giọt nước mắt, rõ ràng đau đớn vô cùng nhưng cô lại không thể khóc...
Người Lục Ứng Khâm cứng đờ, anh ta thực sự không nỡ nhìn
Trình Đoan Ngọ như vậy. “Đoan Ngọ, đừng như vậy nữa, có tâm trạng gì thì cứ
trút hết ra, Đông Thiên không muốn nhìn thấy em tự hành hạ mình như vậy đâu!”
Trình Đoan Ngọ ôm cậu bé, từ từ đứng dậy. Mặc dù cậu bé đi
rồi nhưng cũng không phải là không có chút trọng lượng nào. Từ lúc cậu bé bị
bệnh, Trình Đoan Ngọ cũng gầy rộc đi, tiều tụy và hốc hác, nhưng giây phút cô
bế cậu bé lên, Lục Ứng Khâm lại cảm thấy cô giống như một người khổng lồ, còn
cậu bé là toàn bộ sức mạnh của cô vậy. Anh ta không dám mở miệng bảo cô đưa cậu
bé cho mình, anh ta sợ cô thực sự sẽ sụp đổ.
Ánh mắt Trình Đoan Ngọ cứ mông lung nhìn ra phía sân bóng.
Hồi lâu sau, cô mới khẽ nói với Lục Ứng Khâm: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh con em
đến tận giờ phút cuối cùng, cảm ơn anh đã mang lại cho Đông Thiên một gia đình
toàn vẹn trước lúc nó rời đi, cảm ơn... cảm ơn anh...”
Câu nói cảm ơn của cô khiến anh ta cảm thấy bối rối, anh ta
nhíu mày. “Cảm ơn anh làm gì, Đông Thiên cũng là con anh mà...”
“Không, không phải, nó là đứa trẻ mà anh không hy vọng sẽ
được sinh ra, là đứa trẻ mà em cứ khăng khăng muốn sinh ra. Giờ thì tất cả đều
là báo ứng, là báo ứng, báo ứng vì em đã làm ngược ý trời... Chỉ có điều... chỉ
có điều... đã làm khổ đến con em... Đáng lẽ con không phải chịu tội ấy, con
ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, đáng lẽ không phải chịu tội như thế...”
Lục Ứng Khâm thấy sự bất thường của Trình Đoan Ngọ liền tiến
lên, giữ chặt Trình Đoan Ngọ. “Đoan Ngọ! Nghe anh nói! Em đã làm rất tốt. Đông
Thiên rất yêu em. Nó cảm thấy rất tự hào vì có một người mẹ như em. Em đừng tự
trách mình. Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã không làm tròn trách nhiệm của
một người cha. Em đừng tự trách mình như vậy!”
“Không phải!” Trình Đoan Ngọ đẩy mạnh Lục Ứng Khâm ra, giống
như con thú mẹ đang nổi giận, gầm lên: “Là lỗi của em! Tất cả đều là lỗi của
em! Lẽ ra em không nên mang con đến thế giới này để nó phải chịu khổ. Em không
nên ích kỷ như vậy! Em không nên! Tất cả đều là lỗi của em! Em đáng chết! Tất
cả đều là do em!”
Cô bỗng không thể kiềm chế, chạy về phía sân bóng như phát
điên. Cô vẫn ôm cậu bé trên tay nhưng chạy rất nhanh, dường như trút toàn bộ
sức lực để chạy. Chẳng ai biết là cô chạy đi đâu, ngay đến chính bản thân cô
cũng không biết nữa.
Lục Ứng Khâm đuổi theo cô. Anh ta có thể hiểu được nỗi đau
đớn đến mức không muốn sống của cô, hiểu được cô không thể nào chấp nhận được
sự thật này, nhưng anh ta chỉ có thể hiểu chứ không thể để cô tự hủy hoại chính
mình.
Anh ta tóm chặt lấy cánh tay của Trình Đoan Ngọ, cô muốn hất
tay ra nhưng vì đang bế cậu bé nên lực không mạnh.
“Lục Ứng Khâm! Buông em ra!”
Lục Ứng Khâm nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng như gầm
lên: “Em muốn bế con đi đâu?”
Trình Đoan Ngọ bỗng bị tiếng gầm của anh ta làm cho khựng
lại, lúc này cô mới vô thức cúi đầu nhìn Đông Thiên, cô đau đớn như đứt từng
khúc ruột, trái tim như rỉ máu, cổ họng nghẹn đắng nhưng không thể khóc được.
Nỗi đau như xé nát tim gan ấy khiến cô cảm thấy người lắc lư, lảo đảo.
“Đúng vậy!” Cô tự nói với mình. “Em có thể đi đâu? Em chẳng
thể đi đâu được, chẳng thể đi đâu được...”
Lục Ứng Khâm nắm chặt cánh tay cô, khuyên cô một cách chân
thành: “Nghe lời anh, Đoan Ngọ, hãy cùng anh quay về đã, những việc khác, chúng
ta sẽ cùng bàn bạc.”
“Quay về? Quay về đâu?” Cô mở to đôi mắt trống rỗng như mất
hồn nhìn Lục Ứng Khâm. “Mẹ đi rồi, bố đi rồi, anh đi rồi, Đông Thiên cũng đi
rồi, trên thế giới này chỉ còn lại mình em, quay về đâu? Quay về đâu chứ? Em
không còn nhà nữa rồi! Em chẳng còn gì nữa rồi! Mất hết rồi!”
Lục Ứng Khâm nhìn cô tuyệt vọng như vậy mà chẳng biết mình
có thể làm được gì. Anh ta không dám buông tay ra, sợ Trình Đoan Ngọ cũng sẽ bỏ
đi cùng cậu bé.
Giờ đây, trong ánh mắt Trình Đoan Ngọ không còn chút tình
cảm nào nữa, trái tim cô đã nguội lạnh như tro tàn, anh ta sợ cô sẽ tìm đến cái
chết bất cứ lúc nào.
“Nghe lời anh, Đoan Ngọ, hãy nghe anh, em không chỉ có một
mình, vẫn còn có anh, vẫn còn có anh nữa...” Lục Ứng Khâm chân thành nói, chưa
bao giờ anh ta muốn gấp gáp chứng minh tình cảm của mình với một người phụ nữ
như lúc này. Nhưng dù anh ta có gấp gáp bộc lộ tình cảm như thế nào đi nữa thì
Trình Đoan Ngọ vẫn chẳng chút lay động, cô giống như người điên chẳng có chút
sinh khí, cứ lảm nhảm nói một mình...
Khoảng thời gian cô vội vã quay về bên Đông Thiên cho đến
lúc cậu bé qua đời là đúng bốn mươi tám ngày. Trong bốn mươi tám ngày ấy, mọi
thứ đều diễn ra quá nhanh khiến họ không kịp trở tay, tựa như một cơn ác mộng
vậy.
Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ rằng mình đang hoang tưởng, khi tỉnh
lại thì tất cả mọi thứ sẽ trở về như bình thường.
Nhưng chỉ là cô nghĩ thế mà thôi.
Đông Thiên qua đời tròn một tuần, cô cũng mất ngủ một tuần.
Ngày nào cô cũng ôm lọ tro cốt của Đông Thiên, không muốn gặp bất cứ người nào,
sống khép mình. Cô cứ chìm đắm trong những ký ức đẹp đẽ, không thể nào thoát ra
được, trầm lặng như một cái xác không hồn.
Lục Ứng Khâm cũng không làm phiền cô. Anh ta sợ cô xảy ra
chuyện gì nên ngày nào cũng ngồi ở chiếc giường nhỏ bên cạnh chiếc giường của
cô để trông chừng. Anh ta cũng không khuyên cô trở về nước, chỉ cho cô thời
gian để cô tự sắp xếp.
Có lúc có những cuộc điện thoại liên quan đến công việc, anh
ta nhận điện thoại ngay trước mặt cô, một phút cũng không dám rời xa cô.
Ngày Tết Thiếu nhi hôm đó, Trình Đoan Ngọ như bỗng tỉnh lại,
cô lôi hết đồ chơi ở trong nhà ra, thổi rất nhiều bóng bay, cắt rất nhiều ruy
băng màu, trang trí căn phòng như một vương quốc trẻ thơ lộng lẫy.
Lục Ứng Khâm không hề ngăn cản cô, đó cũng là lần đầu tiên
cô nói chuyện với anh ta kể từ khi Đông Thiên qua đời.
“Qua ngày mùng Một tháng Sáu, em sẽ đưa Đông Thiên về nước,
để Đông Thiên sống cùng bố và anh trai em. Họ sẽ giúp em chăm sóc Đông Thiên.”
Lục Ứng Khâm thấy rất vui vì Trình Đoan Ngọ đã chủ động nói
chuyện với mình, anh ta xúc động trả lời: “Được! Được! Qua ngày mùng Một tháng
Sáu sẽ quay về!”
“Tối nay có thể để em và Đông Thiên ở cùng nhau được không?
Chỉ một đêm thôi.”
Lục Ứng Khâm hoài nghi lời thỉnh cầu đó của cô. “Tại sao?”
Trình Đoan Ngọ nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt trống rỗng. “Chẳng
tại sao cả, em sẽ không chết đâu, em sẽ không tự sát, cho nên anh không cần
phải sợ hãi mà trông chừng em thế này đâu. Con trai em dũng cảm như vậy, em
không thể là một người mẹ khiến nó phải mất mặt được.”
Lục Ứng Khâm trầm lặng, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu
của Trình Đoan Ngọ. Nhưng anh ta vẫn thấy không yên tâm, liền ngủ ngoài cửa
phòng cô, không cho cô khóa cửa, cứ mười phút lại mở cửa một lần.
Cho dù Lục Ứng Khâm có trông chừng chặt chẽ như vậy, Trình
Đoan Ngọ vẫn xảy ra chuyện.
Đến quá nửa đêm, Lục Ứng Khâm cũng mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Hơn bốn giờ sáng thì anh ta thức giấc, mở cửa phòng, thấy cô vẫn đang ngủ. Cốc
nước mà anh ta rót, để trên bàn chỉ còn lại một nửa, tất cả mọi thứ đều bình
thường. Lục Ứng Khâm thấy cô ngủ nên không muốn làm phiền. Đến tám giờ sáng thì
Lục Ứng Khâm mới cảm thấy có gì đó không bình thường. Anh ta đi vào, lay lay
Trình Đoan Ngọ nhưng cô vẫn không tỉnh lại. Anh ta lập tức bế cô lên, chiếc
chăn trên giường bị xô kéo, một hộp thuốc rỗng không rơi xuống, hộp thuốc bằng
nhựa va chạm trên nền gạch phát ra tiếng “lách cách” rồi lăn lông lốc trên sàn
nhà, xa mấy mét.
Lục Ứng Khâm ôm Trình Đoan Ngọ mà toàn thân run lên, chưa
bao giờ anh ta lại cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Trình Đoan Ngọ gần như không còn sức sống nữa nhưng Lục Ứng
Khâm cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô, anh ta không do dự một giây, lập tức
gọi xe cấp cứu...
Trình Đoan Ngọ được cứu sống, cô được rửa ruột để rửa trôi
năm mươi viên thuốc ngủ, với lượng thuốc đó thì cũng chưa đến mức chết người
nhưng cũng rất nguy hiểm đến tính mạng.
Trình Đoan Ngọ đã được cứu sống nhưng vẫn trong tình trạng
hôn mê. Lần này Lục Ứng Khâm rút kinh nghiệm, anh ta không dám rời cô một phút
nào nữa.
Người phụ nữ này nhẫn tâm hơn anh ta nghĩ.
Phải đến ngày thứ hai Trình Đoan Ngọ mới tỉnh lại. Vừa mở
mắt đã nhìn thấy ngay khuôn mặt giận dữ của Lục Ứng Khâm, rồi cô nhìn lên ống
truyền dịch đang treo lơ lửng, đương nhiên cô biết chuyện gì đã xảy ra.
“Không phải em muốn tự sát.” Giọng Trình Đoan Ngọ khàn khàn
cất lên. Câu đầu tiên khi cô mở miệng nói là câu giải thích như vậy.
Lục Ứng Khâm không muốn nghe câu giải thích vô nghĩa đó của
cô. Năm mươi viên thuốc ngủ mới là bằng chứng xác thực của sự việc.
“Không muốn tự sát? Không muốn tự sát thì việc gì phải uống
năm mươi viên thuốc ngủ?! Trình Đoan Ngọ! Em đã nói với anh là dũng cảm cái gì
chứ! Không để Đông Thiên phải mất mặt cái gì chứ! Chẳng phải tất cả những điều
ấy là lừa dối sao?!”
“Không phải!” Trình Đoan Ngọ đau khổ ôm trán, về mặt lý trí,
cô biết rằng tất cả những điều mình làm đều không đúng, cô không nên tự làm hại
bản thân, không nên tiêu cực, không nên tuyệt vọng, nhưng những ký ức đau
thương đó cứ như một sợi dây gai quấn chặt lấy cô, cô không thể thoát ra được,
tưởng chừng như từng giây, từng phút đều không thở được.
Mất đi Đông Thiên, cô giống như bị ai đó lấy mất trái tim,
không biết mình sẽ phải sống tiếp như thế nào, không biết mình sống tiếp vì
điều gì nữa.
Cô đã mất đi tất cả dũng khí, sự tồn tại của cô chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Cuộc sống của cô mất đi mục đích, thậm chí, ngay đến một người để
cô quan tâm cũng không còn nữa...
Cô không thể ngủ được, ngủ rồi cũng không muốn tỉnh lại nữa,
cô cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi. Cô muốn là một người mẹ không để con mình
phải xấu hổ, nhưng khi nhắm mắt lại thì trong đầu cô toàn là hình ảnh khuôn mặt
đáng yêu của con trai, cô đã quá đau khổ rồi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật
ngon thôi.
Cô ôm trán, rồi lại chống tay lên cằm, rồi lại ôm mặt, bắt
đầu nức nở, nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ bất lực và yếu đuối. Những giọt
nước mắt trong suốt như pha lê xuyên qua kẽ ngón tay, chảy xuống.
“Em chưa từng nghĩ là mình sẽ tự sát, không phải là em muốn
làm hại chính mình... Em chỉ muốn ngủ một giấc thôi... Em không ngủ được...”
Lúc Đông Thiên mới phát bệnh, cô bị chứng trầm cảm mất ngủ
nên bác sĩ mới kê loại thuốc ngủ đó cho cô. Mỗi lần uống một viên, nhưng hồi đó
cô sợ nếu mình ngủ rồi, chẳng may Đông Thiên xảy ra chuyện gì nên cô chưa uống
viên nào, không ngờ cứ tích lại ở đó thành năm mươi viên.
Đêm ấy, Lục Ứng Khâm không có ở đó, cô vẫn ôm lọ tro cốt của
Đông Thiên, cứ nghĩ đến là lại thấy đau đớn, một đứa trẻ hoạt bát như vậy mà
bỗng dưng lại biến thành một nắm tro, cô thấy rất khó chịu, cô không thể nào
chịu đựng được, cô cố ép mình không nghĩ đến nữa, cố ép mình phải ngủ, nhưng
làm thế nào cũng không ngủ nổi...
“Em phải làm thế nào đây? Sống đã quá mệt mỏi rồi...” Cô ôm
mặt để Lục Ứng Khâm không nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình lúc khóc. “Phải làm
thế nào đây? Em phải làm thế nào đây?”
“...”

