Lang Gia Bảng (Tập 2) - Chương 40 - Phần 01

Chương 40

Li biệt từ đây

Tê Ngưu trấn là một trấn nhỏ hết sức bình thường trong vô số
trấn nhỏ xung quanh Kim Lăng, cư dân chừng hai trăm hộ, chỉ có một con phố lớn,
trên đường có mấy hàng đậu phụ, hàng ăn vặt, hàng tạp hóa, đến ngày họp chợ còn
coi như náo nhiệt, bình thường thì cực kỳ vắng vẻ.

Sáng sớm nọ, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng bằng vải
thô màu xanh lắc lư đi vào Tê Ngưu trấn.

Bởi vì đêm trước có mưa nhỏ nên chân hai kiệu phu đều dính
bùn vàng, có thể thấy là họ vừa đi từ đường cái quan bên kia tới đây, dường như
đang muốn tìm một chỗ nghỉ chân chốc lát trong trấn nhỏ.

Cả Tê Ngưu trấn chỉ có một quán trà nhỏ kiêm bán hàng ăn vặt
và một tiệm ăn bán mì và các món ăn nóng, cho nên sau khi đi đến cuối con phố
chính, chiếc kiệu nhỏ lại quay về, dừng trước hàng ăn vì không có lựa chọn nào
khác.

Kiệu phu vén màn lên, người đi ra là một nữ khách.

Tuy là ngày hè nhưng ả vẫn đeo mạng che mặt. Sau khi vào
quán, ả đứng giữa phòng, nhìn quanh một vòng, có vẻ sợ bẩn nên không chịu ngồi
xuống.

Ông chủ đi ra đón tiếp, ân cần lau sạch bàn ghế lần nữa,
đang cười cầu tài định nói chuyện thì nữ khách đột nhiên nói trước: “Tứ tỷ
không ở ngoài này à?”

Nụ cười đông cứng trên gương mặt tròn của ông chủ, có điều
chỉ sau nháy mắt ông ta đã khôi phục vẻ tự nhiên, vắt chiếc khăn lên vai, đáp:
“Nghỉ ngơi đằng sau. Cô nương có vào không?”

Nữ khách gật đầu, theo ông chủ vào hậu viện.

Hai kiệu phu liền ngồi chờ bên một chiếc bàn trước cửa tiệm,
tự rót trà uống.

Hậu viện và quán ăn chỉ cách nhau một bức tường đất thấp
nhưng cảm giác bên trong lại khác hẳn, không những không hề rách nát, bẩn thỉu
mà còn rất sạch sẽ, thoải mái.

Hai cây hồng lựu rất to trồng giữa sân, những trái lựu đã
trĩu nặng giữa vòm lá xanh.

Ông chủ mời nữ khách ngồi dưới gốc cây lựu, còn mình thì đi
vào chái nhà phía đông. Một lát sau, ông chủ không đi ra mà người đi ra lại là
một nữ tử.

“Tứ tỷ!” Nữ khách lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Ngươi ngồi đi!” Vị Tứ tỷ đó nhìn qua rất trẻ, nước da mịn
màng, nét mặt yêu kiều, dù cài trâm gai, mặc váy vải thô nhưng vẫn không che
đậy được vẻ đẹp động lòng người.

Một mĩ nhân tuyệt sắc như thế không biết vì sao lại ẩn cư
trong trấn nhỏ tĩnh mịch, vắng vẻ này.

“Mấy năm không gặp, Tứ tỷ lại đầy đặn hơn một chút.” Nữ
khách bỏ mạng che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn nà, cười duyên, nói.

“Đúng vậy.” Tứ tỷ cười nhạt. “Mấy năm không gặp, ngươi lại
càng xinh đẹp hơn.”

“Làm sao dám so với Tứ tỷ? Năm đó, khi sắc đẹp rực rỡ nhất,
Tứ tỷ từng xếp hàng thứ ba trên bảng mĩ nhân Lang Gia, sau đó đột nhiên ẩn cư,
không biết có bao nhiêu người thở dài tương tư.”

Tứ tỷ buông mi, hơi thu cằm lại, dù không có hành động khác
nhưng lại lộ ra thần thái sầu bi như đánh thẳng vào lòng người. “Bát Nhã, năm
đó không từ mà biệt, ta thật có lỗi, nhưng quả thật ta mệt rồi... Ơn dạy dỗ của
sư phụ ta không hề quên, nhưng dù sao người đã không còn nữa, chúng ta... cũng
nên sống cuộc sống của chính mình...”

Vẻ nghiêm khắc lóe lên trong đôi mắt thanh tú của Tần Bát
Nhã nhưng ả lập tức mỉm cười, ngữ điệu vẫn bình thản: “Tứ tỷ sao nói vậy?
Nghiệp lớn phục quốc chưa thành, nỗi nhục mất nước chưa rửa, sao có thể dễ dàng
buông lơi?”

Tứ tỷ cười khổ. “Bát Nhã, sư phụ truyền y bát cho ngươi, cho
nên lúc ở kinh thành ta luôn nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Nhưng có những lời
bây giờ ta không thể không nói.

Hoạt tộc chúng ta bị diệt quốc đã hơn ba mươi năm, cái gọi
là nỗi đau mất nước chúng ta đều chưa từng trải qua, chỉ là nghe sư phụ kể lại
mà thôi.

Huống hồ khi đó quần hùng san sát, thôn tính lẫn nhau, trong
vài chục năm đã có hơn mười tiểu quốc bị nước lớn thôn tính, Hoạt tộc chúng ta
chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi, cần gì canh cánh trong lòng?”

Tần Bát Nhã khẽ cắn răng, lạnh lùng nói: “Bởi vì tiểu quốc
nên bị diệt là đúng phải không?”

“Ý ta không phải vậy, chẳng qua chỉ muốn làm ngươi nhận thức
rõ tình hình thôi. Trước kia Hoạt tộc chúng ta vẫn còn thì cũng không thể không
vùng vẫy tìm cách tồn tại, trước quy thuận Đại Lương, sau lại phản bội về Đại
Du, dùng hết mọi thủ đoạn cũng không bảo vệ được dòng tộc tôn thất, cuối cùng
còn bị Đại Lương mượn cớ đã quy thuận lại phản bội, nước diệt vua vong. Bây giờ
chúng ta không có cố quốc, không có căn cơ, hậu nhân Hoạt tộc người thì lưu
tán, kẻ thì đã bị người Lương đồng hóa, tình thế còn không bằng năm đó, nói hai
chữ phục quốc lại dễ vậy sao...”

“Nói cho cùng thì Tứ tỷ vẫn không tin ta.” Tần Bát Nhã nhìn
Tứ tỷ chằm chằm, mặt lộ vẻ lạnh lẽo. “Nếu sư phụ vẫn còn, với kỳ tài kinh diễm
và khả năng tính toán như thần của người thì Tứ tỷ cũng chưa đến mức chán
chường như bây giờ đúng không?”

Sắc mặt Tứ tỷ hơi tái, dường như bị nói trúng tâm tư. Ả
chuyển ánh mắt qua chỗ khác, một hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Có câu thông minh
quá dễ đoản mệnh, sư phụ chính là bởi vì linh khí quá thịnh nên mới không thọ.
Mặc dù Bát Nhã ngươi cũng thông minh tuyệt đỉnh nhưng chung quy vẫn khác sư
phụ. Ngươi ngẫm lại xem, từ sau khi người qua đời, ngươi khổ tâm làm việc như vậy
nhưng có được bằng nửa những gì người đã làm không? Thời thế như vậy, sức người
khó chống, ngươi cần gì phải khăng khăng cố chấp?”

Lúc đầu Tần Bát Nhã còn có vẻ xúc động, nhưng nghe đến những
lời cuối cùng, vẻ mặt ả lại trở nên nghiêm túc, giọng nói như băng: “Vậy theo ý
Tứ tỷ thì huyết thù tông miếu bị hủy, chủ thượng bị giết của chúng ta năm đó
không cần báo sao?” “Thù này không phải đã báo rồi sao?” Tứ tỷ than thở. “Sư
phụ lấy trí tuệ vô song, ẩn thân làm mưu sĩ, đong đếm lòng người, khuấy đảo
phong vân, cuối cùng khiến hoàng thất Đại Lương trở mặt với nhau, phụ tử nghi
kỵ, Xích Diễm quân tan tác, đây chẳng lẽ không xem như đã báo thù à?”

Tần Bát Nhã lắc đầu. “Người diệt Hoạt tộc tuy là Xích Diễm
quân nhưng mối hận mất nước này lại phải tính cho triều đình Đại Lương. Chỉ
tiếc trời cao không chịu cho sư phụ thời gian, nếu không với trí tuệ của người
thì cho dù không thể phục quốc cũng có thể lật sấp thiên hạ Đại Lương. Ngươi và
ta đều mang nặng ơn của sư phụ, dù có bất tài đến mấy cũng không thể coi thường
di nguyện của người.”

“Nhưng mà Bát Nhã, năm đó sư phụ thủ thắng bằng âm mưu quỷ
kế, dựa vào là trí tuệ của người. Mặc dù bây giờ ngươi vẫn duy trì mạng lưới
mật thám và nhân mạch người lưu lại, nhưng nếu không thể tính toán chu toàn
bằng người thì sao bọn ta có thể nói đến chuyện thực hiện nguyện vọng của
người?” Tứ tỷ run run hàng mi, ánh mắt ảm đạm. “Bây giờ ngươi làm mưu sĩ của Dự
vương chẳng qua chỉ là học theo kế sách li gián huynh đệ của sư phụ năm đó,
nhưng thành quả lại không bằng một, hai phần năm xưa. Đầu tiên là ngươi đã đánh
giá sai Dự vương, hắn không phải kẻ tầm thường để mặc ngươi thao túng, khi đó
không bằng ngươi chọn Thái tử còn dễ khống chế hơn. Lùi một vạn bước, cho dù
cuối cùng ngươi giúp Dự vương diệt được Thái tử, sau đó lại hủy Dự vương thì
chung quy cũng chỉ làm suy yếu quốc lực Đại Lương, để lân bang ngư ông đắc lợi
mà thôi, muốn phục quốc Hoạt tộc vẫn còn xa xôi lắm lắm...”

Một nụ cười lạnh hiện lên bên khóe miệng Tần Bát Nhã. “Phục
quốc vô vọng cũng được, làm cho Đại Lương cũng nếm trải cảm giác mất nước xem
như đã an ủi linh hồn sư phụ trên trời. Tứ tỷ, ngươi nói nhiều như vậy, tóm lại
vẫn chỉ là nói ta sẽ không thành công. Nhưng ta đã nhận y bát của sư phụ, há có
thể từ bỏ chỉ vì khó thành công? Mấy năm nay ngươi tiêu dao qua ngày, ta niệm
tình tỷ muội nên có bao giờ tới đây quấy quả? Nếu không phải gặp cửa ải khó
khăn thì ta cũng sẽ không tới đây. Tứ tỷ, vậy mà ngươi nói bao nhiêu lời lại
không hề hỏi ta tới tìm ngươi vì chuyện gì, thật sự khiến ta cảm thấy lạnh
lòng.”

Tứ tỷ cúi xuống, lộ vẻ áy náy. “Bát Nhã, ta nhàn tản mấy năm
nay, đâu còn có thể giúp được ngươi chuyện gì. Không hỏi chỉ là vì không dám
hỏi thôi.”

Tần Bát Nhã nhìn ả, môi run run, đôi mắt đẹp đẽ như phủ dưới
một lớp sương mù. “Tứ tỷ, Hồng Tụ Chiêu của ta đã sắp không duy trì được nữa,
ngươi có biết không?”

Tứ tỷ giật mình, thất thanh nói: “Sao lại thế?”

“Mấy tháng gần đây nhân mạch trọng yếu của Hồng Tụ Chiêu
hoặc chết hoặc phản bội, tổn thất gần hết, những người mới chiêu mộ chưa được
huấn luyện nên không dám dùng bừa, nhân thủ quả thật không đủ. Chuyện này còn
đỡ, ngay cả cơ sở bí mật bài bố trong các phủ cũng lần lượt bị nhổ đi, ta cũng
không dám để những kẻ còn sót lại hành động liều lĩnh. Gã Dự vương đó cũng đa
nghi bạc bẽo như phụ thân của hắn, sự tín nhiệm ta bồi đắp nhiều năm nay lại có
xu thế băng tán tuyết tan. Nếu ta không dùng thủ đoạn khiến hắn phân tâm nghi
ngờ Dự vương phi thì e rằng hắn đã trở mặt vì những tin mật thám sai lầm đó
rồi... Tứ tỷ, năm đó sư phụ dặn tỷ chăm sóc ta, chẳng lẽ đến lúc tồn vong này
tỷ cũng không hỗ trợ hay sao?”

Ả thành khẩn nói, Tứ tỷ cũng không khỏi lộ vẻ xúc động, than
nhẹ, khuyên nhủ: “Bát Nhã, đã không chống chịu được thì đừng chống nữa, nhân cơ
hội này thoái ẩn, an ổn sống qua ngày không tốt sao?”

Tần Bát Nhã mặt lạnh như sương, quả quyết nói: “Tứ tỷ, tỷ có
thể cho là ta ngang bướng, nhưng đối với ta thì sứ mệnh lớn như trời, mặc dù tư
chất có hạn, khó làm nên chuyện nhưng dù sao cũng sẽ không tiếc tính mạng này
mà bỏ dở giữa chừng.”

“Ngươi...” Tứ tỷ thở dài một tiếng. “Được rồi, ngươi muốn ta
làm gì?”

Vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt Tần Bát Nhã, ả thu vạt áo thi lễ,
nói: “Bát Nhã muốn Tứ tỷ dùng nhan sắc và mị thuật để giúp ta đánh hạ một nam
nhân.”

“Một nam nhân?” Tứ tỷ nhướng cặp lông mày lá liễu. “Cần đối
phó nam nhân thì thủ hạ của ngươi thiếu gì người làm được?”

Tần Bát Nhã lắc đầu. “Người của ta không được, bọn chúng
thường xuyên ở kinh thành, đã rất quen mặt rồi. Tứ tỷ, tỷ quy ẩn nhiều năm, lại
giỏi hóa trang nên ít người biết, cũng dễ đắc thủ hơn. Hơn nữa, nếu nói đến thủ
đoạn quyến rũ nam nhân thì dưới tay ta không có kẻ nào so được với Tứ tỷ?”

Hai hàng lông mi dài của Tứ tỷ buông xuống che khuất thu ba
lấp lánh, nói nhỏ: “Bát Nhã, nhưng ta cũng không phải hoàn toàn không có người
quen ở kinh thành...”

“Ta biết.” Tần Bát Nhã nở nụ cười xinh đẹp. “Ta bảo đảm với
Tứ tỷ, lúc đối phó với nam nhân này, tỷ tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ quan lớn
quý nhân nào trước kia tỷ từng quen biết.”

“Sao?” Tứ tỷ hơi ngạc nhiên. “Người đó không có quan hệ gì
với quan lại ư? Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta đối phó với ai?” “Sáng sớm ngày mai
mời Tứ tỷ đến phường thêu Hoa Dung trong kinh thành, ta sẽ chỉ cho tỷ xem.”

Tứ tỷ khẽ mím đôi môi đỏ, từ từ xoay người đi vài bước trong
sân, hình như đang trầm tư, một hồi lâu không trả lời.

“Lần này Tứ tỷ trợ giúp, sau này tỷ có thể tiêu dao trời cao
biển rộng, tiểu muội sẽ không đến làm phiền.” Tần Bát Nhã nói thêm một câu.

“Nếu ta không thể thành công thì sao?”

“Đó không phải người khó đối phó, ta tin tưởng Tứ tỷ tuyệt
đối sẽ thành công.”

“Bây giờ ta cũng không còn được như năm đó...” Tứ tỷ thở dài
một hơi. “Nếu phụ sự phó thác của ngươi thì xin chớ trách. Chúng ta là đồng
môn, mặc dù đã mỗi người một đường nhưng chung quy vẫn khó có thể dứt tình.
Ngươi đã nói là lần cuối cùng thì ta cũng không có lý do gì không tin tưởng.
Được, theo sắp xếp của ngươi, ngày mai gặp lại ở phường thêu Hoa Dung.”

Tần Bát Nhã mừng rỡ, gương mặt trắng hồng vốn ảm đạm lúc này
lập tức trở nên sáng láng, lại nắm tay Tứ tỷ nói mấy lời thân mật rồi mới đeo
mạng che mặt lên, cáo từ ra về.

Đêm đó Tần Bát Nhã hiếm khi được ngon giấc như vậy. Sáng hôm
sau tỉnh dậy, rửa mặt trang điểm, thay một bộ xiêm y mộc mạc, đội nón có mạng
sa mỏng màu xanh nhạt, không mang theo thị nữ, không ngồi kiệu có sẵn mà một
mình lặng lẽ ra ngoài gọi một chiếc liễn nhỏ, nhanh chóng đến phường thêu Hoa
Dung.

Hoa Dung là một trong những phường thêu lớn nhất kinh thành,
dọc theo tường viện ngoài cửa có nhiều quầy hàng nhỏ bán thuốc nhuộm, kim chỉ,
lụa là gấm vóc dưới danh tiếng của phường thêu, rất nhiều cô nương và phụ nhân
trong kinh thành đều thích đến đây chọn mua vật dụng nữ công.

Tần Bát Nhã tỏ vẻ như đang chọn lựa chỉ màu, chờ khoảng một
khắc, bóng dáng mảnh dẻ, thướt tha của Tứ tỷ đã xuất hiện cách đó không xa.

Hai người gặp mặt, chỉ chào hỏi nhau qua loa. Tần Bát Nhã
cũng không nhiều lời, dẫn Tứ tỷ chậm rãi đi dạo dọc theo dãy hàng, mua mấy cuộn
chỉ màu, mấy mẫu thêu, sau đó mới tiện đường đi vào quán trà gần đó, ngồi xuống
bên một chiếc bàn vuông đặt ngoài cửa.

“Tỷ xem bên kia...” Ngón tay ngọc nõn nà của Tần Bát Nhã
chậm rãi chỉ về một hướng. “Biết đó là nơi nào không?”

Tứ tỷ nhìn theo tay ả, cách một con phố, vuông góc với
phường thêu là bức tường cao của một tòa trạch viện. Trạch viện có một cổng sau
sơn đen mở ra phía tây, trong viện cây cối xanh tốt, um tùm râm mát, bóng cây
đã trùm ra ngoài tường, che mát non nửa mặt đường.

“Xem ra là cửa sau của một phú gia nào đó, người mà ngươi
muốn ta đối phó ở trong đó ư?”

Khóe miệng Tần Bát Nhã lộ ra một nụ cười, chậm rãi lắc đầu.
“Tứ tỷ ẩn cư ở ngoại ô kinh thành, mặc dù khoảng cách không xa nhưng tin tức
lại thiếu linh thông. Chủ nhân nơi này không phải quan to quý nhân mà chỉ là
một thường dân, tòa trạch viện này cũng mới được mua có hơn nửa năm. Nhưng bây
giờ ở trong kinh thành chỉ cần nhắc tới hai chữ Tô trạch là mọi người sẽ lập
tức nghĩ đến nơi này...”

“Ngươi nói như vậy ta cũng thấy tò mò, là nhân vật ghê gớm
thế nào mà có thể giành được tấc đất cắm dùi ở đế kinh toàn là hào môn quý tộc
này?”

Tần Bát Nhã chậm rãi đưa chiếc khăn màu đỏ tươi lên che
trước môi, ghé sát vào bên tai Tứ tỷ thầm thì một hồi như hai khuê nữ đang trao
đổi riêng tư với nhau. Tứ tỷ nghe xong hơi lộ vẻ xúc động, thấp giọng hỏi: “Vị
Tô tiên sinh này cũng là mưu sĩ của Dự vương, tại sao lại có mâu thuẫn lợi ích
với ngươi? Ngươi muốn ta đối phó với hắn để tìm hiểu vấn đề gì?”

“Không phải...” Tần Bát Nhã giữ tay Tứ tỷ, sóng mắt long
lanh. “Vị Tô tiên sinh này cao thâm khó dò, không phải mĩ nhân tuyệt sắc là có
thể lay động được. Đối với những kẻ khác dùng sắc là thượng sách, nhưng đối với
hắn thì dùng sắc lại là hạ sách. Ta cũng không dám làm liều như vậy, Tứ tỷ
không được hiểu lầm.”

“Vậy ngươi kêu ta đến đây...”

“Tứ tỷ đừng vội, nhìn một lát nữa sẽ biết.”

Tần Bát Nhã nâng bát trà lên môi, có lẽ chê trà kém ngon nên
không uống mà chỉ lắc lắc, nhìn nước trà màu đỏ nhạt trong bát.

Tứ tỷ cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, thấy ả dừng
lời, Tứ tỷ chỉ yên lặng nhìn cổng sau Tô trạch, không hỏi thêm nữa.

Nửa canh giờ chậm rãi trôi qua, có mấy người lục tục ra vào
cánh cổng gỗ sơn đen đó, có người chở nước, có người chở hoa tươi, chở trái
cây, đều là những đồ ăn thức uống hằng ngày.

Tần Bát Nhã vẫn thờ ơ nhìn, đến cuối cùng mới đột nhiên ngồi
thẳng lên.

Tứ tỷ phát giác, vội chăm chú nhìn, chỉ thấy một chiếc xe
lừa chở đầy rau tươi lộc cộc chạy tới trước cửa, người đánh xe là một thanh
niên khỏe mạnh hơn hai mươi tuổi mặc áo vải thô, tay áo xắn cao lộ ra hai cánh
tay khỏe mạnh. Xem ra hắn cũng thường chở rau đến, chỉ chào hỏi người gác cổng
rồi đánh xe lừa chạy thẳng vào trong viện.

“Chính là người này.” Tần Bát Nhã quay đầu lại nhìn Tứ tỷ.

“Nam nhân chở rau kia ư?” Tứ tỷ hơi nghi hoặc. “Hắn có gì
không ổn à? Nếu vì hắn thường xuyên ra vào Tô trạch khiến ngươi sinh nghi thì
ta nghĩ những người chở hoa hay trái cây kia cũng khác gì đâu?”

“Tứ tỷ nói không sai, vốn ta cũng không cảm thấy hắn có gì
khác những người đưa hàng kia.” Sắc mặt Tần Bát Nhã trở nên âm trầm. “Nếu không
phải Khiêm thúc tra được một số thông tin thú vị thì e rằng đến bây giờ ta cũng
không chú ý tới người này.”

“Không ngờ ngươi lại mời được cả Khiêm thúc. Có phải cũng
đáp ứng Khiêm thúc đây là lần cuối cùng không?”

“Lần này nếu thua thì sẽ không còn gì nữa, muốn không phải
lần cuối cũng không được.” Tần Bát Nhã cắn răng. “Cho nên ta chỉ có thể dùng
toàn lực để chuẩn bị cho cuộc chiến này.”

“Khiêm thúc tra được tin gì?”

“Đột nhiên một loạt cơ sở ngầm ta cài vào các phủ mất tích
vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, khi đó ta cảm thấy không phải là trùng hợp
cho nên đã nhờ Khiêm thúc tra rõ tung tích của bọn chúng, đồng thời lệnh cho
những kẻ ẩn mình khác tạm dừng hành động, muốn dùng cách này để bảo tồn lực
lượng còn lại. Không ngờ, dù đã làm như vậy cũng không thể ngăn cản tình hình
ngày càng xấu đi, sau đó ta gần như không thể khống chế được tình hình nữa. May
mà bên chỗ Khiêm thúc có chút tiến triển, truy tra được hành tung của hai
người. Đương nhiên ta muốn bắt bọn chúng về tra hỏi nguyên do, ai ngờ sơ suất
một chút bọn chúng lại trốn mất.

Mà một trong hai đứa đó chính là do nam nhân chở rau này
đích thân ra tay cứu.”

“Có thể hắn chỉ làm anh hùng cứu mĩ nhân?”

“Nếu vậy thì tốt, đáng tiếc sau khi điều tra nhằm vào hắn,
Khiêm thúc phát hiện người này tên là Đồng Lộ, hắn không chỉ cứu một người ta
cần đuổi bắt mà còn có dính dáng hoặc nhiều hoặc ít với việc hai, ba kẻ nằm
vùng khác bỗng dưng mất tích. Tứ tỷ nghĩ xem, hắn làm anh hùng cứu mĩ nhân mà
chỉ cứu mĩ nhân dưới tay ta sao?”

Tứ tỷ hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu.

“Hơn nữa một gã bán rau ở trong mái nhà rách nát, rõ ràng
chỉ là một người không hề quan trọng, vậy mà ngay cả Khiêm thúc cũng không tra
ra được thông tin về hắn. Sau đó ta lại phát hiện trong số những nơi hắn thường
xuyên lui tới hằng ngày không ngờ lại có Tô trạch, liên hệ với mọi chuyện trước
kia, làm sao ta có thể không kinh hãi? Có điều bây giờ ta cũng chỉ biết Đồng Lộ
thường đưa rau đến Tô trạch, còn hắn có phải thật sự chỉ là đến đưa rau hay
không thì lại khó mà xác định được.”

“Ngay cả Khiêm thúc cũng không tra được chính xác sao?”

Báo cáo nội dung xấu