Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 61 - Phần 01

Chương 61

Sóng gợn đêm khuya

Trong lúc Mai Trường Tô đang ngồi suy nghĩ dưới giàn hoa,
chiếc xe ngựa chở Mông Chí và Hạ Đông đã nhanh chóng chạy đến thiên lao.

Tới ngoài cửa lớn, thoạt nhìn tất cả vẫn bình thường như
trước kia.

Mông Chí là đại thống lĩnh cấm quân, trước kia lại thường
xuyên ra vào gặp Hạ Giang và Hạ Đông, tất cả các giám ngục đều nhận ra ông ta,
lập tức có người tới nghênh đón, ân cần dẫn ông ta và Hạ Đông toàn thân giấu
trong áo choàng cùng đi qua u minh đạo vào nữ lao.

Đến trước khu chữ Chu, sau khi mở khóa, lao đầu liền cúi
đầu, khom lưng lùi ra ngoài.

Sau khi nhanh chóng nhìn lướt một vòng xung quanh, Mông Chí
liền đẩy cửa, cùng Hạ Đông khom người đi vào qua cánh cửa thấp nhìn vào trong
phòng giam.

Trong phòng giam quả nhiên trống không, không thấy bóng dáng
Cung Vũ. Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chỉ dừng lại chốc lát rồi lập
tức rút lui ra ngoài.

Không ngoài dự liệu, mới đi đến lối ra hành lang, một nam
nhân mặt lạnh như nước đã chặn phía trước, chính là thượng thư bộ Hình Thái
Thuyên.

Ngõ hẹp gặp nhau, không khí xung quanh lập tức như đông
cứng, bầu không khí âm u mà tĩnh lặng.

Ánh mắt sáng rực của Thái Thuyên dừng lại rất lâu trên người
Hạ Đông rồi mới cười lạnh, nói: “Thứ lỗi cho ta trí nhớ kém, không nhận ra các
hạ là ai, lộ rõ mặt thật cho ta xem được không?”

Vẻ mặt Mông Chí có chút lúng túng, tiến lên trước một bước,
nói: “Mông mỗ làm việc này là có nguyên nhân Thái đại nhân tạm chưa biết, xin
đại nhân bình tĩnh một chút, đừng nóng lòng đưa ra kết luận vội.”

Thái Thuyên nói, mặt không biểu cảm: “Được, ta sẽ bình tĩnh.
Mời Mông đại nhân giải thích.”

“Thực ra... thực ra là thế này...” Mọi người đều biết Mông
Chí không giỏi ăn nói, lúc này vẻ mặt càng tỏ ra hết sức khó xử, nói năng ấp
úng, mãi không nói được cho rõ ràng.

“Được rồi, Mông đại nhân.” Hạ Đông lau sạch lớp ngụy trang
trên mặt, để lộ khuôn mặt thật. “Đại nhân cứ nói thật đi. Đằng nào cũng bị bắt
rồi, không nói thật thì đại nhân còn có thể làm thế nào?”

“Hạ Đông?” Đôi đồng tử của Thái Thuyên hơi co lại, những
thắc mắc trong lòng càng thêm khó lý giải.

Hôm nay hắn nhận được mật báo, vội vã chạy tới thiên lao
kiểm tra, phát hiện người trong nhà lao quả nhiên không phải Hạ Đông, liền tức
giận đưa Cung Vũ tới phòng thẩm vấn, vặn hỏi rất lâu mà nàng không khai nửa
chữ. Đang lúc tức giận thì lao đầu lại chạy đến bẩm báo Mông Chí xuất hiện, hắn
không kịp ngẫm nghĩ, vội vã chạy tới chặn lại xem, ngoài Mông Chí, còn có Hạ
Đông, trong lòng càng thêm khó hiểu.

“Mông đại nhân còn do dự cái gì nữa?” Hạ Đông không để ý tới
ánh mắt của Thái Thuyên, chỉ cười lạnh một tiếng. “Bây giờ là Thái đại nhân
đang hỏi nguyên do, không phải ngài thích thì nói mà không thích thì thôi. Điện
hạ sau này cũng sẽ không trách tội ngài.”

“Điện hạ?” Thái Thuyên nhướng mày. “Điện hạ nào?”

“Còn có vị điện hạ nào có thể sai khiến được đại thống lĩnh
cấm quân?” Hạ Đông cười nhạt, nói. “Thái đại nhân vốn là người thẳng tính nhưng
lại chịu bình tĩnh nghe Mông đại nhân giải thích, chẳng phải vì đại nhân cũng
cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường sao?”

“Không sai, ta cảm thấy rất kì lạ.” Thái Thuyên nhìn thẳng
vào mắt Mông Chí. “Rõ ràng ngài đã đánh tráo được Hạ Đông ra ngoài, vừa rồi ta
thẩm vấn phạm nhân giả trong lao, ả cũng không cung khai chuyện này có liên
quan tới đại nhân. Ta thật sự không nghĩ ra vì sao chính ngài lại dẫn phạm nhân
thật quay về. Có chuyện không giống lẽ thường tất có nguyên nhân khác thường,
nếu Mông đại nhân thật sự có thể giải thích vuông tròn thì hạ quan cũng không
ngại lắng nghe.”

Mông Chí day mi tâm, vẻ mặt vẫn có vài phần do dự. Hạ Đông
đột nhiên ngẩng mặt cười, nói: “Xem đại thống lĩnh như vậy, chắc vẫn sợ điện hạ
trách cứ. Vậy cứ để ta nói, có lẽ ta còn nói rõ ràng hơn một chút, Thái đại
nhân cũng không ngại nghe chứ?”

“Ngươi là nghịch phạm, ngươi nói bản quan không tin.” “Ngài
tin hay không thì cũng nghe xong rồi hãy đánh giá. Thái đại nhân là cao thủ phá
án, lời khai bịa đặt có kín kẽ đến mấy cũng không thoát được pháp nhãn của đại
nhân. Bóc mẽ lời khai của Hạ Đông ta thêm một lần cũng có sao đâu?”

Thái Thuyên nhìn ả chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
“Được. Ngươi nói.”

Hạ Đông khẽ cười, hạ thấp người thi lễ, giọng nói chậm rãi:
“Người đưa ta về lao, bị đại nhân bắt gặp tại chỗ là Mông đại thống lĩnh, đây
là sự thật, có điều người bí mật đánh tráo ta từ trong lao ra ngoài lại không
phải Mông đại thống lĩnh, đó cũng là sự thật.”

Thái Thuyên nhướng đôi mày rậm. “Nói suông một câu như thế
thì dễ quá.”

“Mặc dù thiên lao được canh gác nghiêm cẩn nhưng người có
thể chạy thoát từ trong lao ra cũng không phải chỉ có mình ta. Vì chuyện này
Thái đại nhân còn đã từng dâng sớ nhận tội, bị trừng phạt không nhẹ, cho nên
nhất định còn nhớ rõ, đúng không?”

Thái Thuyên biết ả ám chỉ chuyện Hạ Giang trốn ngục, sắc mặt
lập tức càng thêm âm trầm.

“Sư phụ của ta có người cứu, có thể bí mật trốn ra ngoài,
đương nhiên ta cũng có. Hơn nữa ta còn làm ảo diệu hơn ông ấy, đưa một người
vào đây thay thế, giấu được các ngài gần một tháng. Thủ đoạn cao tay như vậy,
có phải Thái đại nhân cũng nên khen ngợi mấy câu?” Hạ Đông cười mấy tiếng,
không thèm để ý đến bộ mặt tối sầm của Thái Thuyên. “Không khen à? Không khen
cũng được, dù sao ta cũng không có gì để đắc ý, mới chạy ra được chừng ấy ngày
đã bị người ta bắt về rồi.”

“Ý ngươi là... Ngươi bị ông ta bắt về?” Thái Thuyên dùng
đuôi mắt liếc Mông Chí, hiển nhiên không tin.

“Mông đại thống lĩnh hầu hạ ngự tiền, đâu có thời gian rảnh
rỗi tới bắt ta?” Hạ Đông khẽ nhếch miệng. “Ta bị người khác bắt, Mông đại nhân
chỉ là người đưa ta về thôi.”

“Bất kể ngươi bị ai bắt cũng đều nên áp tải thẳng về nha môn
bộ Hình chứ không phải lặng lẽ đưa vào đây như thế.” Ánh mắt sắc như dao của
Thái Thuyên cắt mấy nhát lên mặt Mông Chí. “Hành vi kì lạ như vậy hẳn cũng nên
có một nguyên nhân thích đáng chứ?”

“Bệnh hay quên của Thái đại nhân nặng quá.” Hạ Đông khoan
thai gạt lọn tóc bên tai, bật cười. “Ngài có nhớ sau khi sư phụ ta trốn ngục,
bệ hạ viết thế nào trong chiếu thư trừng phạt ngài hay không?”

Thái Thuyên đột nhiên rùng mình, những chữ trong chiếu thư
lập tức xuất hiện trong đầu khiến hắn bất giác nuốt nước miếng. “Nếu còn tái phạm,
tội thêm một bậc, cách chức điều tra.”

“Người bắt được ta lại trùng hợp là thủ hạ của vị thiên tuế
gia mới làm chủ Đông cung kia, đương nhiên ta bị áp tải đến trước mặt điện hạ
trước tiên.” Ánh mắt Hạ Đông lấp lánh, nhìn Thái Thuyên chằm chằm. “Điện hạ tán
thưởng và yêu quý Thái đại nhân thế nào, hẳn chính đại nhân cũng biết. Nếu công
khai áp tải ta đến thì cũng không khác nào tuyên bố bộ Hình để tội phạm phản
nghịch trốn thoát lần nữa, hơn nữa còn rất lâu không phát hiện ra. Tội danh này
đổ xuống đầu, cho dù có người xin giảm tội cho ngài thì cùng lắm cũng chỉ có
thể không bị cách chức, còn giáng chức thì không thể tránh được. Thế nhưng lại
có người còn không nỡ thấy ngài bị giáng chức, nên đành phải làm phiền Mông đại
nhân thường xuyên ra vào thiên lao đưa ta về đây. Nếu có thể lặng lẽ che giấu
đến mức thần không biết quỷ không hay thì tốt...”

Mặt Thái Thuyên lúc xanh lúc trắng, cắn răng trầm ngâm một
hồi lâu, ánh mắt lại lần nữa sáng lên, lớn tiếng hỏi: “Nếu những gì ngươi nói
là sự thật thì sau khi ngươi được đồng bọn giúp trốn ngục lại bị bắt, vậy ngươi
phải rất vui vẻ khi thấy Mông đại nhân bị ta hiểu lầm, tại sao còn biện hộ cho
ông ấy nữa?”

Hạ Đông cười thê lương, hất chiếc cằm gầy gò, thở dài một
tiếng. “Bởi vì lập trường của ta thay đổi rồi...”

“Lập trường?”

“Đúng. Mục đích trốn ngục của ta khác của sư phụ ta. Chỉ cần
nghĩ đến việc chưa thể tự tay giết chết nghịch phạm Xích Diễm đã hại chết phu
quân ta, trong lòng ta lại sớm tối không yên. Cho nên ta nghĩ trốn ra tìm sư
phụ, hỏi ông ấy rốt cuộc đã giấu Vệ Tranh ở nơi nào, không ngờ còn chưa tìm
được sư phụ, chính mình lại rơi vào tay thuộc cấp của Tĩnh vương phủ, bị dẫn
tới trước mặt Thái tử điện hạ.” Sóng mắt đung đưa, giọng nói của Hạ Đông ngày
càng nhỏ. “Trong Đông cung, điện hạ nói với ta một số việc, một số chuyện xưa
điện hạ đã truy tra rất lâu, rất rõ ràng, kết quả là ta đã bị thuyết phục. Ta
bắt đầu hoài nghi mối hận bao năm nay của mình có phải đã đặt sai chỗ rồi
không... Hạ Đông không phải người thiếu quyết đoán, đã quyết định tin tưởng điện
hạ thì cũng đáp ứng điện hạ sẽ trở lại trong lao để chờ chân tướng được làm
sáng tỏ. Đương nhiên ta sẽ không đứng nhìn Mông đại thống lĩnh bị ngài hiểu lầm
mà không nói một lời. Có điều Thái đại nhân tin lời nói của ta hay không thì ta
cũng không đảm bảo.”

Con ngươi Thái Thuyên chậm rãi đảo một vòng, vẻ mặt vẫn nặng
nề. “Không biết rốt cuộc điện hạ đã nói gì với ngươi mà thái độ của ngươi có
thể thay đổi như vậy?”

Hạ Đông cười nhạt, nói nhỏ: “Thái đại nhân, chuyện năm đó ta
nói là chỉ cái gì, chẳng lẽ ngài không đoán được? Thứ cho ta, chuyện này quá
sâu nặng, ngài nghe vào tai rồi quên ngay mới là thỏa đáng, thật sự không nên
hỏi nhiều hơn nữa.”

Thái Thuyên đột nhiên nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện với
Thẩm Truy trên xe ngựa hôm trước, nhớ tới trận mưa máu gió tanh mười ba năm
trước, lập tức mím chặt môi.

Mông Chí bên cạnh vẫn im lặng lắng nghe, lúc này cũng tiến
lên, nói: “Thái đại nhân, mặc dù ngài và ta giao tình không sâu, nhưng xưa nay
ta vẫn kính phục sự chính trực của đại nhân. Có điều thế cục Đại Lương chúng ta
hiện nay đã dần lộ rõ chiều hướng suy tàn, giờ phải phục hưng, cần nhất chính
là lương thần như đại nhân. Đông cung điện hạ đã có lòng bảo vệ, đại nhân cần
gì phải câu nệ, cố chấp mà phụ ý tốt của điện hạ?”

Thái Thuyên buông mí mắt, trong lòng dường như đã dao động.

Hạ Đông và Mông Chí cũng không thúc giục thêm, để mặc hắn
suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, thượng thư bộ Hình lần nữa ngước mắt lên,
vẻ mặt nặng nề. “Nếu những gì hai người nói đều là thật thì mũi tên mật báo với
ta hôm nay là do ai bắn?”

Câu này của hắn quả thật hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Hạ
Đông và Mông Chí, hai người đều không giấu được vẻ kinh ngạc, cùng kêu lên một
tiếng.

“Bắn tên mật báo?” Mông Chí kinh ngạc nói. “Những người dưới
tay điện hạ biết chuyện này đều là người ăn nói thận trọng, hơn nữa ta đưa Hạ
Đông về chứ không phải đến cứu Hạ Đông ra ngoài, tuy có chỗ trái với quốc pháp
nhưng cũng không phải chuyện gì quá lớn, ai lại đi mật báo chứ?” “Người mật báo
tố cáo tội danh của ngài là đánh tráo phạm nhân, không hề nói ngài sẽ đưa phạm
nhân về...” Thái Thuyên vừa nghĩ vừa nói. “Có lẽ có người biết Hạ Đông trốn
ngục, lại biết Mông đại nhân thường xuyên phụng chỉ vào thiên lao, cho nên kết
hợp hai chuyện này lại, viết lá thư tố cáo đó. Sau khi nhận được tin, đương
nhiên ta phải xem xét, sau khi xem xét đương nhiên sẽ phát hiện Hạ Đông đã bị
đánh tráo thật. Người ra vào thiên lao không nhiều, lại có thư tố cáo, Mông đại
nhân đương nhiên là người bị hiềm nghi nhất. Chỉ có điều bọn chúng không ngờ Hạ
Đông đã trốn thoát lại bị dẫn về đúng hôm nay...”

Hạ Đông cười, nói: “Mông đại nhân, nghe giống như nhằm vào
ngài. Ngài nghĩ xem mình có kẻ thù nào không?”

“Nói đến chuyện này...” Thái Thuyên vốn làm việc cẩn thận
lại quay về phía Hạ Đông. “E rằng ngươi vẫn phải giải thích một chút xem lúc
đầu ngươi trốn ra thế nào.”

“Cần bịt các sơ hở của thiên lao à?” Hạ Đông cười rất thoải
mái. “Thực ra rất đơn giản, lao đầu của nội lao không thủ mãi ở đây, chỉ cần
tìm một lao đầu thích rượu, sai người mời hắn uống rượu, sau khi hắn quá chén
thì thay y phục của hắn, dịch dung thành dáng vẻ của hắn, đợi sắc trời nhá nhem
tối thì mạo danh đi vào. Ngục tốt gác cổng thấy là lao đầu canh ngục sẽ không
kiểm tra kĩ, như vậy sẽ dễ dàng đi vào...”

Thái Thuyên “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Nhưng chìa khóa có
hai chiếc, phải có hai lao đầu cùng mở khóa mới được.”

“Ai nói vậy? Một lao đầu cầm hai chiếc chìa khóa cũng mở
được.” Hạ Đông nhẹ nhàng nói. “Chìa khóa của thiên lao không thể mang ra ngoài,
cho nên lần đầu tiên cải trang vào chỉ để lấy chìa khóa ra ngoài đánh chiếc
khác, ngoài ra không làm gì hết. Sau khi tỉnh rượu, lao đầu bị chuốc rượu cũng
không phát hiện có điều gì bất thường. Vài ngày sau lại nhằm vào lao đầu khác
để thực hiện kế sách tương tự.”

“Lại tìm lao đầu thích rượu khác à?”

“Không thích rượu cũng không sao, dùng gậy đánh vào sau gáy,
cũng không khác gì chuốc say.” Dường như không thấy sắc mặt Thái Thuyên ngày
càng đen, Hạ Đông vẫn nói đều đều. “Đương nhiên lúc đóng vai lao đầu thứ hai đi
vào thì phải dẫn theo người để đánh tráo, mang thêm một người đương nhiên là
khó hơn một chút, nhưng cũng không phải không tìm được cớ nào, chẳng hạn như
nói lao đầu đóng giả này có bằng hữu nhờ dẫn người vào thăm tù gì đó, vì là vào
chứ không phải ra nên bình thường ngục tốt sẽ nể mặt. Lúc này trong tay lao đầu
giả đã có hai chiếc chìa khóa, có thể thừa dịp đêm khuya yên tĩnh đến phòng
giam đánh tráo người, sau đó lại dẫn ta ra ngoài. Chỉ cần lúc đi ra ngục tốt
canh cổng không phát hiện lao đầu giả dẫn vào và đưa ra không phải một người
thì coi như đã thành công. Cho dù sau khi tỉnh lại, lao đầu bị đánh ngất cảm
thấy không ổn nhưng chưa chắc đã dám khẳng định việc mình bị đánh có liên quan
đến thiên lao. Hơn nữa trong lao có nhiều phạm nhân như vậy, lại không thiếu tù
nhân nào, hắn không tra ra chỗ nào xuất hiện vấn đề thì làm sao dám làm ầm ĩ?
Nếu may mắn thì có thể tiếp tục giấu được, còn nếu không may thì ít nhất cũng
phải đến hôm sau mới bị phát hiện. Lúc đó ta đã đi ra rồi, ai quan tâm chứ?”

“Chính ngươi thì đi ra rồi, nhưng còn người vào trong lao
thay ngươi?” Hắn “hừ” lạnh một tiếng. “Ả Cung Vũ ở Diệu Âm phường kia có quan
hệ gì với ngươi?”

“Thái đại nhân.” Hạ Đông nhẹ nhàng gạt tóc ra sau gáy, nói.
“Ngài không biết Huyền Kính ti có lực lượng bí mật à?” Cơ má Thái Thuyên đột
nhiên căng lên. “Cung Vũ là cơ sở ngầm của ngươi?”

“Không sai. Thân phận cơ sở ngầm của Huyền Kính ti rất bí
mật, ngoài thủ tôn và người liên lạc với cơ sở này thì không còn ai khác biết
được. Trước kia ta đã từng cứu mạng Cung Vũ, việc gì ả cũng sẵn sàng làm cho
ta, đây được coi như cơ sở ngầm đắc dụng nhất của ta.”

“Thảo nào.” Thái Thuyên tự nhủ. “Một nhạc kĩ mà tổng bộ đầu
lại nói ả có võ công trên người, hơn nữa võ công còn không kém...”

Mông Chí nhân cơ hội, nói: “Thái đại nhân, Hạ Đông đã về,
phạm nhân thật sự vẫn chưa chạy thoát, đương nhiên tất cả đều có thể giấu được.
Ta cho rằng ả Cung Vũ kia cũng không cần phải thẩm vấn nữa, đằng nào cũng là
cựu bộ của Huyền Kính ti, để ta đưa đi xử trí là được. Để ả ở lại bộ Hình thì
đại nhân lại không tiện xử lý.”

Thái Thuyên không trả lời ngay mà bình tĩnh nghĩ lại một
lượt những gì hai người nói từ đầu đến giờ, không phát hiện có sơ hở gì, hắn
mới “ờ” một tiếng, nói: “Tốt, sau khi Hạ Đông vào phòng giam, ta sẽ giao Cung
Vũ cho ngài.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3