Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 66 - Phần 01

Chương 66

Bão táp trên điện

Sau khi trở lại Tô trạch, Mai Trường Tô cảm thấy có chút mệt
mỏi, đang định bám vào người Phi Lưu đi đến giường nằm một lát. Lúc này có
tiếng gõ cửa phòng rồi Lận Thần nghênh ngang đi vào, trên mặt mang nụ cười thần
bí, dương dương tự đắc, nói: “Có một tin tốt, ngươi có muốn đoán thử không?”

Hắn không hỏi người ta có muốn nghe hay không mà lại hỏi có
muốn đoán hay không, vừa nghe đã biết lúc này hắn lại đang buồn chán, không có
việc gì làm.

Mai Trường Tô mặc kệ hắn, nhắm mắt lại nằm xuống giường.

“Đoán đi, đoán đi.” Lận Thần chạy tới kéo chàng ngồi dậy.
“Ta phát hiện dạo này vận may của ngươi rất tốt, có thể nói là cầu được ước
thấy. Đối với ngươi, tin tốt này tuyệt đối là thêu hoa trên gấm, ta cho ngươi
đoán ba lần!”

Mai Trường Tô yên lặng nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của
hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thất thanh nói: “Ngươi bắt được Hạ Giang
rồi à?”

Lận Thần nghiêm mặt, nói bằng giọng cực kì bất mãn:

“Chẳng phải ta cho ngươi đoán ba lần sao?”

Phi Lưu ở bên cạnh mừng rỡ nói: “Một lần!”

Lận Thần với tay véo má hắn. “Là Tô ca ca của ngươi một lần
đoán trúng ngay chứ có phải đồ đần nhà ngươi đoán trúng đâu, ngươi đắc ý cái
gì?”

“Ngươi đừng bắt nạt Phi Lưu nữa.” Mai Trường Tô kéo cánh tay
hắn. “Nói xem nào, làm sao bắt được? Bây giờ hắn ở đâu?”

Lận Thần xòe một bàn tay ra, lắc lư trước mặt Mai Trường Tô.

“Chân Bình!” Mai Trường Tô ngán ngẩm nhìn Lận Thần, quay ra
ngoài, cao giọng kêu lên. “Cầm ngân phiếu một ngàn lượng vào đây!”

Ngoài phòng có tiếng đáp lời, một lát sau Chân Bình đẩy cửa
đi vào, tấm ngân phiếu trên tay thoạt nhìn còn rất mới. “Tông chủ, ngân phiếu
đã mang đến, tông chủ cần làm gì?”

“Đưa cho hắn.” Mai Trường Tô hất cằm về phía Lận Thần. “Lang
Gia các người ta trả lời câu hỏi là phải thu tiền. Vừa rồi ta hỏi hai câu, hắn
ra giá năm trăm, hai câu đương nhiên chính là một ngàn...”

Lận Thần vui vẻ rút tấm ngân phiếu trên tay Chân Bình, mở ra
xem xét thật giả, cười nói: “Vốn ta ra giá năm mươi lượng một câu, ai biết Mai
đại tông chủ nhà ngươi lắm tiền như vậy, nhất định đòi trả ta một ngàn, nếu từ
chối thì lại thành bất kính.”

“Phi Lưu, chúng ta ra ngoài đi.” Chân Bình vẫy thiếu niên.
“Gã này thật sự làm người ta không chịu nổi, trẻ con ở gần hắn sẽ hư hỏng hết.”

Phi Lưu hết sức tán thành kết luận “không chịu nổi” này, quả
nhiên bay theo Chân Bình ra ngoài chơi.

“Được rồi, tiền đã nhận, ta sẽ trả lời ngươi.” Lận Thần hả
lòng hả dạ cất ngân phiếu vào trong lòng. “Người bao che Hạ Giang không ngoài
ba loại, Hoạt tộc, cựu bộ Huyền Kính ti và người bị hắn nắm được chuôi. Điều
tra theo những hướng này, cuối cùng ta tìm được hắn trong một am ni cô. Ta nói
với ngươi, bắt được Hạ Giang là chuyện nhỏ, mấu chốt là trong am đó có một tiểu
ni cô thật xinh đẹp, ta định sang năm cho nàng lên bảng...”

“Nhốt ở đâu?”

“Tiểu ni cô ấy à? Vẫn đang ở trong am ni cô đó, dựa vào cái
gì mà ta bắt người ta lại chứ?”

“Lận Thần...” Cuối cùng giọng nói của Mai Trường Tô cũng
mang theo mùi nguy hiểm.

Lận Thần cười, giơ tay đầu hàng. “Được rồi, được rồi, Hạ
Giang bị nhốt trong một cửa tiệm của ta. Ngươi yên tâm, hắn có thể trốn ra khỏi
thiên lao nhưng tuyệt đối không thể trốn ra khỏi cửa tiệm của ta.”

“Lại là nữ nhân Hoạt tộc che giấu hắn à?” Mai Trường Tô lộ
vẻ suy tư.

“Đúng vậy, đám cựu bộ của công chúa Toàn Cơ ngày xưa đúng là
làm người ta đau đầu, giống như một nắm cát bay đi khắp nơi, ngay cả ta cũng
không dám nói bao giờ mới nhặt lại hết được.”

Ánh mắt Mai Trường Tô cố định trên khung cửa sổ màu đỏ buông
rèm sa xanh lục, sau khi yên lặng một lúc lâu, chàng đột nhiên nói: “Đứng ở bên
ngoài làm gì? Vào đi.”

Lận Thần đứng dậy duỗi lưng một cái, mệt mỏi nói: “Tối qua
thi nhặt đậu với Phi Lưu, ngủ không đủ giấc, giờ ta phải đi ngủ bù. Thằng nhóc
đó lại thua, ngày mai phải xay đủ một thùng đậu phụ. Ngươi cứ chờ mà ăn.” Vừa
nói hắn vừa lắc lư lướt ra bên ngoài, ra đến cửa thì gặp Cung Vũ đang chậm rãi
cúi đầu đi vào, liền tặng cho nàng một nụ cười khuyến khích.

“Có chuyện gì cần nói với ta sao?” Đợi Cung Vũ đi tới bên
giường, Mai Trường Tô điềm đạm hỏi.

Hai bàn tay Cung Vũ vặn vẹo đầu dây lưng, đến lúc ngón tay
đã trắng bệch mới đột nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Xin tông chủ thứ tội...”

“Thứ tội gì?”

“Tội... tội che giấu...”

“Ngươi che giấu cái gì?”

“Thuộc hạ... thuộc hạ cũng là người Hoạt tộc...” Cung Vũ hít
sâu một hơi, cắn răng, ngẩng đầu nói: “Nhưng thuộc hạ và công chúa Toàn Cơ
tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào. Lúc thuộc hạ sinh ra thì Hoạt quốc đã
không còn, mạng của thuộc hạ cũng là do tông chủ... Đời này kiếp này, Cung Vũ
tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây hại cho tông chủ. Kể cả lần trước
hiến kế vào thiên lao đánh tráo phạm nhân, thuộc hạ cũng là thật tình thật ý
suy nghĩ cho tông chủ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có bất ngờ như vậy... Thuộc
hạ... thuộc hạ...”

Nói tới đây, vì quá lo lắng nên Cung Vũ không nói tiếp được
nữa.

Mai Trường Tô dịu dàng nhìn nàng, cười nói: “Được rồi, ta
biết tâm ý của ngươi, không cần lo lắng.”

“Tông chủ...”

“Ta biết ngươi là người Hoạt tộc từ lâu rồi, nhưng ta không
thấy có chuyện gì cả. Hoạt quốc đã nhập vào Đại Lương ta hàng chục năm, phần
lớn con dân Hoạt tộc đã không có gì khác trăm họ Đại Lương, người như công chúa
Toàn Cơ chỉ là số ít.” Mai Trường Tô bình thản nói. “Thị cũng có niềm tin và lý
tưởng của mình, chỉ có điều không thấy rõ nguyên nhân mình mất nước, không nhìn
rõ đại thế thiên hạ mà thôi. Tất cả những việc làm của công chúa Toàn Cơ đương
nhiên sẽ tự có báo ứng, nhưng nếu vì vậy mà giận lây sang tất cả người Hoạt tộc
thì không khỏi quá mức hẹp hòi. Ngươi dừng để ý quá, Lận Thần thường nói nữ
nhân rất quý giá, ngươi quỳ như vậy thì còn ra gì?”

Thời gian gần đây Cung Vũ vẫn ngày đêm lo lắng vì chuyện
này, hôm nay lấy đủ dũng khí tự thú với Mai Trường Tô, lại không nghĩ rằng
chuyện sẽ mây mờ gió nhẹ như vậy. Lúc nghe lời Mai Trường Tô đứng dậy, hai mắt
nàng đã đỏ hoe.

Mai Trường Tô yên lặng chờ một lát, thấy nàng vẫn đứng yên
không động, lại hỏi: “Còn có chuyện khác sao?”

“Tông chủ... trông có vẻ hơi mệt mỏi. Cung Vũ mới phổ một
khúc có thể giúp tông chủ yên giấc... không biết có thể...

có thể...”

“A.” Vẻ mặt rất lạnh nhạt, Mai Trường Tô gật đầu, nói. “Vậy
thì làm phiền ngươi.”

Chàng chỉ không từ chối đã đủ khiến Cung Vũ vui mừng, hai
lúm đồng tiền hiện rõ trên má, nàng nhanh chóng đi lấy đàn đến. Cố gắng tĩnh
tâm điều chỉnh hơi thở, sau đó nàng mới chậm rãi ngồi xuống, đưa hai tay đến,
xòe ngón tay lướt trên dây đàn.

Khúc nhạc mới này có nhịp điệu chậm rãi, thanh tịnh như
nước, nhàn nhã du dương, hơn nữa người đánh đàn có trình độ vượt trội, chân
tình thật ý, nghe đàn quả nhiên làm tâm tình thanh thản, ưu tư biến mất.

Mai Trường Tô nằm trên gối nhắm mắt nghe, vẻ mặt không hề thay
đổi, có điều một lát sau chàng khẽ nghiêng người quay mặt vào bên trong.

Lận Thần đang giúp Phi Lưu ngâm đậu ở sân bên cạnh khoan
thai lắng nghe, đột nhiên thở dài một hơi, búng nước trên tay lên mặt Phi Lưu.
“Tiểu Phi Lưu, ngươi nói xem, Tô ca ca nhà ngươi không hiểu phong tình hay là
quá hiểu phong tình?”

Phi Lưu nghe không hiểu, chỉ giận dữ lau nước trên mặt, quay
đầu phớt lờ hắn.

Lúc này trời bắt đầu có gió, một đám mây nhanh chóng xuất
hiện ở phía đông, ngày càng dày, ngày càng tối.

Cát thẩm chạy tới chạy lui trong viện thu quần áo, vô cùng
bận rộn.

Lận Thần ngẩng đầu nhìn trời, nheo mắt lại.

Dưới tầng mây âm u, đế đô Kim Lăng nắng nóng đã lâu hình như
đang chuẩn bị nghênh đón trận mưa thu đầu tiên. Những cơn mưa lớn sau tết Trung
Thu có thể xóa sạch những dấu vết của mùa hạ, sau mấy ngày rả rích, hơi nóng
mùa hạ dần dần biến mất, không khí sáng sớm và buổi tối đã vô cùng mát mẻ.

Mai Trường Tô mặc nhiều quần áo hơn, cả ngày ở nhà đánh đàn
đọc sách, thật sự thờ ơ với ngoại giới, nhất tâm tĩnh dưỡng.

Dưới sự nhiếp chính của Thái tử, trong ngoài triều đều gió
êm sóng lặng, hết thảy như thường, chỉ có bộ Lễ hơi bận rộn vì phải chuẩn bị
cho nghi điển mừng thọ Hoàng đế.

Ngoài các triều thần và tôn thất được Tiêu Cảnh Diễm tín
nhiệm, không có người nào khác biết một trận bão táp được ấp ủ đã lâu sắp nổi
lên.

Sáng sớm ngày Ba mươi tháng Tám, Thái tử phi ở nội viện Đông
cung dậy sớm, rửa mặt chải đầu, ăn mặc đẹp đẽ, sai người mang lễ phục thái tử
đã chuẩn bị từ đêm hôm trước vội vã đi tới điện Trường Tín, nơi Tiêu Cảnh Diễm
sinh hoạt thường ngày.

Do chưa hết quốc tang, sau một trăm ngày tính từ hôn sự thì
Thái tử phi mới có thể sống chung với Thái tử, cho nên hai phu thê mới cưới này
còn chưa quen nhau cho lắm. Mỗi lần đến trước mặt Thái tử, cháu gái Trung Thư lệnh
vẫn khó tránh khỏi cảm giác e lệ và một sự sợ hãi mơ hồ.

Xưa nay Tiêu Cảnh Diễm vẫn dậy rất sớm, hôm nay hắn còn dậy
sớm hơn, lúc hắn luyện võ rồi tắm rửa xong thì trời mới sáng rõ. Sau khi Thái
tử phi đích thân hầu hạ thắt đai chỉnh mũ, hắn thả lỏng để giảm bớt nhịp tim
đập nhanh hơn bình thường, nói một câu: “Đa tạ nàng.”

“Đây là trách nhiệm thần thiếp phải làm.” Thái tử phi dịu
dàng nói. “Điện hạ ăn sáng ở Đông cung hay là vào ăn sáng cùng bệ hạ và mẫu
phi?”

“Vào cung vấn an.”

Thái tử phi lập tức dặn dò chuẩn bị xa giá, lại tự mình đi
kiểm tra quà mừng thọ. Sau khi xác nhận hết thảy đều thỏa đáng, nàng mới vào
bẩm Tiêu Cảnh Diễm. Hai phu thê cùng lên một chiếc kiệu vàng, đi vào vườn
thượng uyển trong vòng vây của nghi thức Đông cung, đến cửa Đan Tê hạ kiệu
chuyển sang ngồi liễn đi thẳng vào tẩm điện của Hoàng đế.

Lúc này Hoàng đế Đại Lương vừa được Tĩnh quý phi hầu hạ rửa
mặt xong, nghe báo Thái tử và Thái tử phi vào vấn an, nếp nhăn trên mặt dãn ra,
vội sai người tuyên vào.

“Nhi thần dẫn thê tử đến vấn an phụ hoàng, cung chúc phụ
hoàng thiên thu!” Tiêu Cảnh Diễm và Thái tử phi hành đại lễ ba bái với Hoàng đế
Đại Lương, lại quay sang dập đầu với Tĩnh phi. “Khấu thỉnh mẫu phi kim an.”

“Mau bình thân, bình thân!” Hoàng đế Đại Lương cười, đưa
tay. “Sớm thế này nhất định còn chưa ăn cơm. Đến đúng lúc lắm, buổi trưa phải
dự tiệc cùng các triều thần, chắc là sẽ rất ồn ào. Gia đình chúng ta cũng chỉ
có thể cùng ăn bữa sáng yên ổn.”

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Sau khi tạ ơn, Tiêu Cảnh Diễm
liền ngồi xuống bên trái Hoàng đế Đại Lương, Tĩnh quý phi ngồi bên phải, các
thị nữ lập tức đi qua đi lại bày cơm, Thái tử phi thì ngồi trên cùng hàng bên
phải chia thức ăn, tận chức trách của dâu ngoan vợ hiền.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ, đầm ấm, bầu không khí rất hòa thuận.

Thời gian dần trôi, một chút thấp thỏm không yên trong lòng
sớm đã được Tiêu Cảnh Diễm kìm xuống, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ điềm tĩnh,
an bình của mẫu phi thì tâm chí hắn càng kiên định.

Ăn xong, Hoàng đế Đại Lương hỏi vài chuyện triều chính, đều
là những câu Tiêu Cảnh Diễm đoán trước được ông ta sẽ hỏi nên trả lời rất trôi
chảy, chu toàn. Hoàng đế Đại Lương hết sức hài lòng, khen hắn mấy câu, lại sai
người bày bàn cờ, đánh cờ với hắn.

Đánh được nửa ván, thắng bại khó phân, Tiêu Cảnh Diễm đột
nhiên dừng tay, nói: “Phụ hoàng, đã qua giờ Tị rồi, chắc hẳn bá quan đã đến đủ,
phụ hoàng nên khởi giá đến điện Vũ Anh rồi.”

Hoàng đế Đại Lương nhìn bàn cờ một hồi, phất tay áo bào,
nói: “Ván cờ này đang giằng co, xem ra một giờ nửa khắc quả thật không kết thúc
được. Thôi, sau nghi điển cha con chúng ta lại đánh tiếp.”

Cao Trạm vội ra ngoài truyền giá. Hoàng đế Đại Lương được
Tĩnh phi dìu đứng dậy, thay hoàng bào rồi đi ra cửa điện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3