Mật mã - Chương 03 - Phần 1
Chương 3
“Em đang trốn tôi?”
“Không phải.”
“Em đang trốn tôi.”
“Tôi
nói là không phải.”
“Em
chính là đang trốn tôi.” Gã cường điệu lộ ra nụ cười hi hi ha ha.
Cô
buồn bực ở trong trung tâm mua sắm dừng lại, quay đầu nhìn gã nói, “Nói với anh
không phải chính là không phải! Muốn nói vài lần nữa anh nghe mới hiểu được à?”
“Nếu
không phải, vậy sao hôm qua ở siêu thị em vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?”
“Tôi
không nhìn thấy anh.” Cô mặt hơi đỏ, quay đầu, bỏ lại câu phủ nhận này, vội vàng
đẩy xe mua sắm đi về phía trước.
Không
thấy được mới là lạ!
Gã
nhướng mày, buồn cười đuổi theo, tay vừa tùy ý cầm ít một ít đồ quăng vào trong
xe mua sắm của cô, vừa sắc mặt thản nhiên nói: “Thế sao? Vậy hôm kia ở trong nội
thành, cách đây ba ngày, ở chợ, em cũng không nhìn thấy tôi?”
“Đúng.”
Cô mặt không đỏ, không thở gấp nói: “Tôi không thấy được.”
“Thì
ra là như vậy.” Gã giả vờ làm bộ dạng đã hiểu, tay cầm lấy lọ nước tương nghiên
cứu, miệng hỏi: “Em đã không trốn tôi, vậy khi nào thì chúng ta tiếp tục?”
“Tiếp
tục?” Cô đột nhiên dừng bước, quay lại mắt mở to, vẻ mặt kinh hoảng, “Tiếp tục cái
gì?!”
“Đương
nhiên là chuyện bị phá hỏng hôm đó.” Gã nhe răng cười, đem nước tương đặt vào trong
xe, lại vươn tay lấy thêm mấy gói mì ăn liền để vào trong xe mua sắm của cô.
“Tối
hôm đó không có chuyện gì bị phá hỏng cả!” Cô cố nhịn mặt đỏ lên, xoay người rời
đi, thấy gã lại muốn quăng một gói rong biển to vào, cô không nhịn được bước nhanh
đi, không muốn cho gã để vào. “Này, anh không có xe mua sắm riêng sao? Không cần
đem mấy thứ đều để ở xe của tôi!”
“Tôi
sợ em lại trốn, chưa kịp đẩy xe, đừng nhỏ nhen như vậy.” Chân gã dài, vẫn là dễ
dàng bỏ được món đồ vào trong xe mua sắm của cô, gã lại kéo lại chủ đề cũ, “Tối
hôm đó dĩ nhiên có chuyện bị phá hỏng.”
Trừng
mắt nhìn trong xe càng ngày càng chất nhiều đồ của gã, lửa giận trong cô cũng ngày
càng lớn, nhưng cô không thoát khỏi gã, lại không muốn cùng gã tiếp tục nói đến
cái đề tài kia, chỉ đành im lặng, cố gắng coi như không nhìn thấy gã, lại tăng nhanh
tốc độ mua sắm, hận không thể đem những thứ cần thiết bỏ vào trong xe.
Ai
biết tên kia cũng không chịu buông tha cho, cô thì đẩy xe giống như chạy, cả người
cũng là mệt đến không thở nổi, gã cũng vẫn là một bộ dáng thoải mái, hơn nữa còn
lộ ra nụ cười, mở miệng nói: “Ôi, em đi mua đồ luôn nhanh và chính xác vậy sao?”
Đừng
để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến
gã!
“Ôi,
tôi cũng rất thích ăn mỳ Ý, em biết nấu ăn sao?”
Cô
thiếu chút nữa đem mấy bao mỳ Ý trả lại trên giá, sau đó trong một phần ngàn của
giây quyết định tên dã nhân đáng ghét này không đáng để cô phải bỏ đi món ăn mà
cô yêu thích nhất.
Còn
giấy vệ sinh, nước rửa chén, nước sốt cà chua, sữa chua cùng bình xịt côn trùng!
Đúng,
bình xịt côn trùng! Có lẽ cô có thể dùng được với con muỗi siêu lớn đang theo đuôi
ở phía sau kia!
Nghĩ
đến đây, tâm trạng của cô nhất thời khá hơn rất nhiều, lập tức điều khiển xe mua
sắm vòng một góc chín mươi độ, nhanh chóng tiến về phía đồ dùng gia đình.
“Em
muốn mua dầu gội đầu sao? Tôi thích mùi hương mà em đang dùng, đó là của hãng nào
vậy?”
Cô
không mở miệng, không quay đầu lại, cố gắng đi về phía trước!
“Tình
yêu, ít nhất em hãy nói cho tôi biết, vì sao chúng ta không thể tiếp tục được?”
“Vì
đó là sai lầm!” Cuối cùng cô cũng không nhịn được dừng lại gào với gã.
Trời
ạ, gã nhất định không chịu buông tha sao?
Cô
tức giận mắt nhìn gã, quả thật không thể tin được sự việc cũng đã trôi qua một tuần,
mà gã này vẫn còn không chịu buông tha cho sai lầm nhất thời lúc đó của cô.
“Tôi
không thấy đó là sai lầm, tôi cũng cảm thấy thật sự với em đó cũng không phải là
sai lầm, cảm giác rất tốt.” Gã lộ ra răng nanh trắng bóng, vẻ mặt tươi cười tới
gần cô, “Tôi biết em cũng ham muốn, phản ứng mãnh liệt tối hôm đó của em có thể
dùng để phát điện.”
Trời
ạ, chỗ này là cửa hàng lớn đấy! Tên dã nhân đang suy nghĩ cái gì vậy? Gã nói như
đang đứng trước micro vậy!
“Tôi
biết phản ứng mình, anh không cần phải lớn tiếng như vậy.” Trong giây lát cô đỏ
mặt, xấu hổ nhìn quan sát hai bên xung quanh xem có ai khác không, lại nhất thời
bị gã làm cho lùi về phía sau liên tục, lùi cho đến giá để đồ, thấy không có chỗ
để lùi, cô nhanh chóng trừng mắt nhìn gã, “Trời ạ, tôi còn thậm chí không biết tên
của anh!”
“Cảnh
Dã.” Hai tay của gã để ở trên giá, bao quanh người cô, cúi đầu lộ ra nụ cười vô
lại đối với cô, “Tôi gọi là Cảnh Dã. Được rồi, bây giờ em đã biết.”
Nhìn
gã bộ dáng “Ok, giờ không thành vấn đề, chúng ta bao giờ thì lên giường?”, cô vừa
thấy xấu hổ, vừa muốn nhấc chân đá gã.
“Trời
ạ, trong đầu của anh ngoài ham muốn tình dục, không có gì khác sao?”
Gã
nhìn thoáng qua phía trước, suy nghĩ rất nhanh, sau đó cúi đầu nhìn cô, khóe miệng
cong lên, nói ngắn gọn: “Tạm thời không có.”
Nói
xong, gã cúi đầu xuống hôn cô.
Cô
thật sự không thể tin được!
Càng
khiến cô không thể tin được là, ngay lúc này đây đầu của cô, tế bào toàn thân của
cô lại giống như người nguyên thủy vui vẻ nhảy múa quanh đống lửa.
Đáng
ghét, thế này thì hơi quá...
“Thấy
không, cảm giác đúng mà.” Gã rời khỏi môi cô, chạm vào trán cô, khẽ cười nói.
Cô
chỉ có thể dùng hai mắt phủ sương mù nhìn gã.
Nhìn
cô vẻ mặt mờ mịt, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt cũng đỏ ửng, gã không nhịn được lại
cúi xuống phủ lên cánh môi mềm của cô, lần này gã phải dùng hết sức của bản thân
mới dừng lại được, nhưng khi gã ngẩng đầu, cô lại sát vào.
“Khụ,
tình yêu à, tôi rất muốn tiếp tục.” Gã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, đem tay cô đặt
lên trên cổ gã kéo xuống, nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhưng mà nơi này không được, tôi
sợ sau khi tỉnh lại em sẽ làm thịt tôi.”
Sau
khi dùng sức đá vào xương ống chân của gã, hàng xóm đáng yêu của gã đã nổi giận
đùng đùng bỏ lại xe tạp hóa bỏ đi.
Shit,
một đá này của cô thật là hết sức!
Nhìn
bóng dáng cô đi xa, tuy Cảnh Dã ôm chân đau đến nhe răng trợn mắt, vừa mắng thô
tục bất nhã, vừa không nhịn được ý cười trên mặt.
Đáng
chết, gã thật sự càng ngày càng thích cô nàng này.
Khi
mới gặp cô, gã chỉ cảm thấy bộ dạng cô coi như là dễ nhìn, thân hình gầy gò toàn
xương giống như chỉ gió thổi qua sẽ đổ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cùng ngôn từ trào
phúng khiến cho gã một bụng tức giận.
He
he, ai biết gã đánh bậy bạ, phát hiện dưới tòa núi băng này cất giấu một tòa siêu
cấp núi lửa.
Cho
tới bây giờ gã chưa từng gặp qua phụ nữ nào có phản ứng mãnh liệt như cô, cảm giác
như thế thật thú vị.
Tuy
gã cũng từng hoài nghi có phải do mình lâu lắm không chạm vào phụ nữ, nhưng nụ hôn
vừa rồi, đã khiến cho gã có thể trăm phần trăm xác định chuyện tối hôm đó không
phải do tự gã ảo tưởng ra.
Nghĩ
đến đây Cảnh Dã nhếch miệng cười, tâm tình vui vẻ, vừa huýt sáo, vừa đẩy xe mua
sắm đến quầy tính tiền.
Cạch
cạch phập phập phập phập cạch cạch...
Đáng
chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết...
Cầm
dao thái, Ô Hiểu Dạ liều mạng băm tỏi nằm trên thớt gỗ đã sớm vụn nát.
Cạch
cạch phập phập phập phập cạch cạch...
Đáng
chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết...
Đã
băm tỏi xong, cô lấy củ gừng ra, lại tiếp tục hung hăng băm chúng nó.
Cạch
cạch phập phập phập phập cạch cạch...
Ngu
ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc...
Đã
băm xong gừng, cô lấy đồ ăn Hàn Quốc ở dưới tầng chót tủ lạnh, sau khi cắt xong
nguyên liệu, sau đó lại xử lý rau hẹ cùng cà rốt, mộc nhĩ, cùng với thịt đã sớm
băm xong, mới đưa chúng vào trong hai cái bát inox, bỏ thêm dầu vừng, muối ăn, tỏi
giã trộn đều, chia làm đồ ăn Hàn Quốc ăn cùng rau hẹ và thịt băm.
Đợi
sau khi chuẩn bị xong thịt băm, một bụng cơn tức của cô mới tiêu hóa bớt, khi hết
giận, cô cũng rơi vào trong vực sâu uể oải không đáy.
Mọi
việc sao có thể biến thành như vậy?
Cô
thật không dám tin mỗi lần gã vừa hôn cô, cô liền rơi vào trạng thái vô cùng háo
sắc.
Đem
bột mỳ cán mịn trên bàn ăn, lại lấy ra vỏ bánh sủi cảo, cô vạn phần bất lực ngồi
trên ghế, không có tâm tình tiếp tục làm vỏ bánh sủi cảo, chỉ có thể ngẩn người
nhìn đống nguyên liệu ở trên bàn.
Được
rồi, cô thừa nhận dáng người tên kia rất quyến rũ, bộ dạng tuy không phải rất đẹp
trai, cũng có chút dễ coi, nhưng mà, nhưng mà… Nói như thế nào đây, cô cũng chỉ
mới quen gã có vài ngày mà! Cô không tin mình lại nông cạn đến mức trông mặt mà
bắt hình dong (nhìn vẻ bên ngoài đoán tính cách), cũng không tin tưởng cái chuyện
quỷ quái tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa tình huống bây giờ của cô cơ bản
không có khả năng cùng người nói chuyện yêu đương...
Cô
uể oải đưa tay lên che mắt kêu lên một tiếng, sau đó, một suy nghĩ trong đầu đột
nhiên xuất hiện.
Trời
ạ, sẽ không phải tác dụng phụ của thí nghiệm năm đó chứ?
Ý nghĩ
này chợt lóe lên rồi biến mấy khiến trong lòng cô giật mình, cô ngẩng đầu nhìn bức
tường trước mặt, sặc mặt lập tức tái đi.
Không
thể nào! Không thảm đến mức như vậy đi? Cô cũng chưa phải chưa từng nhìn thấy đàn
ông!
Đúng
vậy, đúng là như vậy, những người đàn ông kia lại không hôn cô!
Trời
ạ, vậy chỉ có tên kia hôn thì cô sẽ biến kẻ háo sắc, hay là tất cả đàn ông đều như
vậy?
Loại
khả năng đáng sợ này khiến sắc mặt cô càng tái nhợt, chỉ nghĩ thôi đã khiến cô đau
đầu muốn chết.
Nếu
thật sự là như vậy thì phải làm sao bâu giờ? Cô phải làm thế nào để có thể xác định?
Chẳng lẽ muốn cô đi trên đường lớn tùy tiện kéo một chàng trai nào đó hôn thử sao?
Tiếng
nhạc dễ nghe của chuông cửa vang lên, cô đột nhiên tỉnh táo, xác định dã nhân kia
tuyệt đối không hiểu được việc ấn chuông cửa, cô vốn không muốn đi mở cửa, nếu chuông
cửa vang, người bên ngoài chắc chắn không phải gã.
Tuy
không biết người bên ngoài là ai, nhưng cô rất mừng có cơ hội đem suy nghĩ khiến
cô đau đầu quăng sang một bên, cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
“Hi.”
Phong Thanh Lam mặc quần đùi áo phông đứng ở cửa nhìn cô, trong tay cầm theo một
túi đồ lớn, “Đại tinh tinh nói chị để quên đồ này, lão ý muốn em mang lên cho chị.”
Đại
tinh tinh?
Hiểu
Dạ vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, tên gọi này thực sự rất thích hợp với tên
kia.
Nhìn
túi đồ trên tay cô bé, cô nhíu mày, tên kia xem ra còn chút lương tâm, lúc trước
cô tức giận quay đầu bỏ đi, vốn tưởng ngày mai lại phải đi mua một lần nữa.
“Cám
ơn, bao nhiêu tiền?” Cô mở cửa ra, tay nhận lấy túi đồ, cô lấy ví muốn trả tiền.
“Không
cần, lão nói lão không tính toán, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.” Cô bé bĩu môi.
Hiểu
Dạ nghe thế không khỏi nhíu mày, biết là tên kia cố ý, cô mới không cần thiếu tên
kia chút tiền. Không muốn làm cô bé khó xử, cô lại không kiên trì, quyết định đem
tiền này nhét phong bì, nhét dưới cửa nhà tên kia.
“Vậy…
chị nói có vấn đề có thể tới hỏi chị.” Cô bé có chút không chắc chắn mở miệng.
Thấy
vẻ mặt cô bé có chút cứng ngắc không được tự nhiên, Hiểu Dạ biết cô bé sợ mình từ
chối cô bé.
“Vào
đi.” Cô cầm theo đồ xoay người, “Chị đang làm vỏ bánh sủi cảo.”
Cô
trở lại ngồi xuống bàn ăn, cô bé cũng theo tới.
“Ngồi
đi.” Hiểu Dạ nhìn cô bé một cái, “Chị có thể gọi em là Tiểu Lam không?”
“Vâng.”
Cô bé ngồi đối diện cô, tò mò nhìn nguyên liệu trên bàn.
“Sao
vậy? Em còn đau sao?” Tính thời gian, nguyệt sự của cô bé hẳn là đã qua rồi mà?
Sợ
cô bé xấu hổ, Hiểu Dạ vừa ở bên làm vỏ bánh sủi cảo, vừa mở miệng giống như nói
chuyện phiếm.
Cô
bé lắc đầu, yên lặng nhìn cô làm bánh sủi cảo, qua một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Băng
vệ sinh của em đã dùng hết rồi, em định tự mình đi mua, nhưng mà em vừa đến, không
biết đi nơi nào, em sợ lần sau không đủ dùng, chị có thể… mua giúp em không?”
Hiểu
Dạ nhìn, không nghĩ tới việc này, cũng khó trách cô bé này lại đến tìm cô, mà không
nói trực tiếp với dã nhân kia.
“Được,
không thành vấn đề.” Cô mìm cười, “Buổi chiều em có việc không? Nếu không có việc
gì, chúng ta đến nội thành đi, em có thể đi mua luôn những thứ cần thiết.”
Tiểu
Lam nghe vậy nhẹ nhàng thở phảo, hai tay đang nắm chặt cũng thả lỏng buông ra, cô
bé nhìn cô gái tươi cười trước mặt, không tự chủ cũng nở một nụ cười, “Á… Cám ơn.”
“Không
cần khách sáo, kia cũng không có gì.” Hiểu Dạ đem gói tốt năm túi bánh sủi cảo,
nhìn cô bé, không suy nghĩ nhiều, cô mở miệng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa? Có muốn cùng
chị ăn bánh sủi cảo không?”
Lời
vừa ra khỏi miệng, cô đã bị chính mình làm sợ hãi, cô biết bản thân không nên cùng
người khác quan hệ quá nhiều, nhưng cô bé này vừa quật cường lại yếu đuối khiến
lòng người thương xót, cô thật sự không biện pháp tỏ ra cứ mặc kệ.
“Em…
sẽ không…”
Tuy
cô bé lắc đầu, trong mắt khó nén được sự vui mừng cùng khát vọng khiến cô quyết
định, mặc kệ sau này như thế nào, cho dù ngày mai cô sẽ rời đi, cũng không có nghĩa
là ngày hôm nay cô sẽ không thể đối tốt với cô bé này một chút, hơn nữa cô ở đây
đã vài tháng cũng chưa có việc gì… Có lẽ… Giờ đây cô thật sự có thể sống yên ổn…
Tuy
biết kia là hi vọng xa vời, nhưng trong tận sâu đáy lòng cô vẫn không nhịn được
có một ngọn lửa hi vọng nhỏ bé bùng lên.
Nhìn
cô bé kia, cô lộ ra nụ cười, “Không sao, chị dạy cho em, rất đơn giản, đến đây nào…”
****
“Nơi
này cách nội thành rất gần, đi hết đường này qua cây cầu kia chính là khu trung
tâm, về sau em có thể tự mình đi xe đạp qua.” Vừa lái xe chở Phong Thanh Lam đến
khu phố trung tâm, Hiểu Dạ vừa chỉ đường cho cô bé biết đường.
“Em
không có xe đạp, em cũng không lái xe.”
“Em
không đi xe đạp?” Hiểu Dạ kinh ngạc nhìn cô bé một cái.
“Không
ạ.” Cô bé lắc đầu, “Em trước kia ở Đài Bắc, không có chỗ học lái xe, mẹ cũng không
yên tâm cho em đi xe đạp ra ngoài.”
“Vậy
em đi học như thế nào?”
“Mẹ
em sẽ lái, nếu mẹ không rảnh, em tự mình đi xe bus cùng tàu điện ngầm.”
“Nơi
này của chúng ta không có xe điện ngầm, xe bus cũng có nhưng rất ít, tuy về sau
trường của em cũng rất gần, đi bộ là có thể đến, nhưng mà không có xe đạp muốn đi
chỗ khác cũng không có phương tiện.” Hiểu Dạ suy nghĩ một chút, “Vậy đi, dù sao
bây giờ em vẫn còn đang nghỉ hè, lát chúng ta đi mua xe đạp, chị sẽ dạy em.”
“Trên
người em không có nhiều tiền như vậy.”
“Đừng lo lắng, chị có.”
Tuy không muốn thêm phiền toái cho
người ta, nhưng lại thật sự muốn có một chiếc xe của riêng mình, Phong Thanh Lam
vụng trộm nhìn cô gái đang lái xe một cái, cắn môi phân vân một lúc, mới nhẹ giọng
nói: “Cám ơn, em nhất định sẽ trả lại cho chị.”
Hiểu Dạ cũng không định cầm tiền
của cô bé này, nhưng cô biết lòng tự trọng của đứa bé này rất cao, cho nên cũng
không mở miệng từ chối, chỉ tươi cười.
Sau khi mang cô bé đi mua băng vệ
sinh, Hiểu Dạ lại thuận tiện cùng cô bé đi mua ít đồ lót, còn có một số đồ mà một
cô gái cần phải có.
Đã rất lâu không có đi dạo phố,
cô dường như đã quên mất thú vui khi được chọn lựa, mua đồ gì đó.
Mấy tháng qua, mỗi lần đến nội thành,
cô luôn quay về vội vàng, mua thật nhanh, rất ít khi dừng lại, lần này cùng cô bé
này mua quần áo cùng trang sức, dẫn cô bé ăn chút gì đó, giống như những năm tháng
không lo nghĩ đó, tuy cô vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng xuống, nhưng cùng người
đi dạo phố, loại hoạt động bình thường này, vẫn khiến cho cô không hiểu sao thấy
cảm động.
***

