Mật mã - Chương 11 - Phần 1
Chương 11
“Không
được! Không được! Anh nói không được chính là không được! Chuyện này không thương
lượng!”
“Em
bị giam cầm ở trong đó năm năm, trong lòng anh biết rõ em là người quen thuộc với
chỗ đó nhất, em biết rõ tình hình ở trong đó, em còn nhớ rõ tất cả những đường đi
cùng lối ra...”
“Những
thứ đó em cũng có thể vẽ ra, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tình hình
ở bên trong có lẽ đã sớm thay đổi!”
“Anh
đang cố tình gây sự.”
“Cố
tình gây sự chính là em!” Gã đập bàn, nổi trận lôi đình quát: “Anh sẽ không cho
em tới gần nơi đó, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
“Muốn
đi vào nơi đó, các anh sẽ cần em.”
“Chó
má!”
“Các
anh muốn đi cứu người trước, đúng không?” Cô bình tĩnh nhìn gã, nói: “‘Thần hành
giả’ chỉ có em biết và có thể sử dụng, chỉ có em biết mở những cái khóa điện tử
kia như thế nào. Thời gian là quan trọng nhất đấy, chỉ cần em có thể bí mật đi vào
phòng thí nghiệm dùng ‘Thần hành giả’, là có thể từ hệ thống trung ương đem tất
cả cửa mở ra trong một lần, hay là anh còn muốn từng bước từng bước đi mở cửa, sau
đó chờ những tên bảo vệ kia tới bắt anh?”
Gã
cứng đờ, sắc mặt xanh mét kháng cự, “Anh sẽ không để cho em đi sử dụng cái thứ đồ
chết tiệt đó!”
“Anh
biết rõ đó là phương pháp tốt nhất và nhanh nhất.” Cô nhìn thẳng vào gã, thử muốn
thuyết phục gã nghe theo kế hoạch của mình.
“Hay
cho cái nhất!” Cảnh Dã cúi thấp đầu gầm gừ, quả thật muốn đưa tay lắc cô.
Người
phụ nữ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn không muốn gã đi, bây giờ
lại muốn tự mình chạy tới!
Trời
đánh, gã quả thực sắp bị cô làm cho phát điên rồi!
Hiểu
Dạ không hề nhìn gã, tự ý quay đầu hỏi người khổng lồ từ đầu đến cuối không nói
một câu nào kia.
“Hải
Dương, anh nói xem?”
Hải
Dương nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn gã bạn tốt đang nổi trận lôi đình, mới nhếch khóe
miệng lên, “Rất xin lỗi, A Dã, cô ấy nói đúng, muốn cứu người, cô ấy đi sử dụng
thứ đồ kia là phương pháp nhanh nhất.”
“Tiểu
Ảnh, cậu thì sao?” Hiểu Dạ lại nhìn về phía Tiểu Ảnh.
Thấy
vẻ mặt dữ tợn của Cảnh Dã, Tiểu Ảnh lui về phía sau lưng Hải Dương tìm kiếm sự che
chở trước, mới có gan mở miệng nói: “Thật có lỗi, Cảnh đại ca, mặc dù em rất sùng
bái anh, nhưng mà em cũng đồng ý với lời của chị ấy.”
“Ba
phiếu với một phiếu.” Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn gã, “Một nửa thông qua.”
“Cho
dù là một trăm phiếu cũng không cho phép!” Gã nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn cô
gào thét.
“Anh hãy nghe em nói.” Cô đưa tay
khẽ vuốt mặt gã, nhẹ nhàng mở miệng, “Em biết anh lo lắng cho em, nói thật, phải
đi về chỗ đó, em cũng rất sợ hãi, vô cùng vô cùng sợ hãi…”
“Vậy đừng đi nữa!” Gã quát.
“Không được, em nhất định phải đi,
nếu không nhất định em sẽ hối hận cả đời.” Cô đưa tay đặt ở trên lồng ngực gã, thử
thuyết phục gã, “Ba năm qua, em vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Em chạy thoát một
mình, những người khác vẫn ở lại chỗ đó, chịu đựng mọi sự tra tấn. Ba năm trước
đây, em chỉ có năng lực cứu bản thân mình, nhưng mà lúc này đây, đã không giống
nữa rồi, em không chỉ có một mình nữa, em hi vọng có thể giúp đỡ mà không phải là
đứng chờ đợi ở một bên, anh hiểu không?”
Gã mím môi không nói trừng mắt nhìn
cô, chỉ cảm thấy buồn bực.
“Hơn nữa, em phải đi hủy diệt ‘thần
hành giả’, chỉ cần nó còn một ngày, cho dù Midro chết rồi, em cũng sẽ không được
yên lòng.
“Anh sẽ thay em đem thứ kia hủy
đi.” Gã trợn mắt trả lời.
“Anh không biết bộ dáng của nó là
thế nào.” Người đàn ông này thật sự ngoan cố.
“Em có thể vẽ nó ra mà!”
Cô rất bình tĩnh nói đạo lý với
gã, “Cho dù em vẽ ra, các anh cũng tìm được rồi, nhưng mà các anh làm sao có thể
xác định được nó có phải là thật hay không? Lần này bọn họ đuổi theo đến nơi này
được nhanh như vậy, rõ ràng là Midro đã tìm được một người bị hại khác sử dụng ‘Thần
hành giả’, đã có thể có hai người sử dụng, vì sao không thể có hai cái ‘thần hành
giả’, hay là nhiều hơn nữa? Em phải tự mình đi xác định, chỉ có dựa vào ‘Thần hành
giả’ mới có thể tìm ra toàn bộ đáp án, hơn nữa hủy đi bản thiết kế ban đầu của ‘Thần
hành giả’, anh hiểu không?”
Trong lòng gã biết cô nói đúng,
nhưng vẫn không muốn cô đi theo.
Cảnh Dã nắm vai của cô, tức giận
cảnh cáo cô, “Em có nghĩ tới không, nếu như tên điên đó đã tìm được một người khác
rồi, sao vẫn còn muốn bắt em trở về? Mà tên đó có thể phái người đi giết em, nhưng
thằng cha đó lại để cho người ta cầm súng gây mê đi. Tên điên đó muốn em, em hiểu
không?”
“Em biết, chính vì biết rõ nên mới
càng phải quay về.” Cô nhìn gã nói: “Người khác không chịu đựng được bao lâu, hắn
từng nói qua với em, em là người không thể thay thế, người sử dụng thích hợp giống
như em, trong một trăm vạn người, có thể cũng sẽ không có một người, hắn ta không
có khả năng nhanh như vậy đã tìm ra được người thứ hai, còn tiếp tục như vậy nữa,
người kia sẽ chết.”
Gã nhìn thẳng vào đôi mắt trong
suốt của cô, biết cô là rất nghiêm túc, cô muốn đi cứu những người kia, hơn nữa
mặc kệ gã ngăn cản như thế nào, cô cũng nhất định sẽ đi.
“Chết tiệt!” Gã rủa một tiếng, đem
cô ôm chặt lấy, sau đó lại rủa một câu: “Đáng giận!”
“Cảnh Dã…” Cô ôm eo của gã, khuôn
mặt nhỏ ngã dựa sát vào trên ngực của gã, “Làm ơn”.
“Em cái người thích lo chuyện bao
đồng này!” Gã lại bắt đầu mắng, chỉ là lúc này giọng điệu mang theo thương yêu cùng
bất đắc dĩ: “Con mẹ nó, nhất định là đầu óc anh không minh mẫn rồi.”
“Cám ơn…” Biết gã đáp ứng rồi, cô
nhẹ giọng nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ đến phải quay về cái nơi kinh khủng đó, sự
sợ hãi ở sâu trong nội tâm vẫn làm cho cô không khỏi run lên.
Đáng giận, người phụ nữ này rõ ràng
sợ muốn chết!
Cảnh Dã nắm chặt hai tay, một mặt
bội phục cô dũng cảm đối mặt với sợ hãi, một mặt khác lại vì cô cảm thấy sợ hãi.
Mẹ nó, sao gã lại đáp ứng cô vậy!
***
Đêm đen gió lớn, bóng cây lay động
dưới ánh trăng.
Cách đó không xa, một tòa kiến trúc
màu trắng chiếm diện tích cực lớn tọa lạc ở trong thung lũng.
Cảnh Dã từ trên cao nhìn xuống,
tòa nhà kia vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, cây cối ở gần đấy đều bị san bằng, khắp
nơi là những thảm cỏ nhân tạo được trồng, đèn pha sáng ngời đem bốn phía xung quanh
tòa nhà chiếu sáng như ban ngày.
Mặc dù khắp nơi không thấy bóng
người, nhưng gã biết nơi đó được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, sợ là ngay cả một con
ruồi cũng bay không vào được.
Gã dẫn đầu lén lút đi xuống, mãi
cho đến khi tới bìa rừng, mới ngừng lại giấu mình sau cây cối.
“Còn có mười giây.” Tiểu Ảnh mặc
đồ đen toàn thân, nhìn đồng hồ nhắc nhở, “Năm, bốn, ba, hai, một, tắt!”
Cậu ta nói thì nói như thế, nhưng
đèn đóm ở phía trước lại vẫn sáng trưng như cũ.
“Mẹ nó, cái con quỷ kia của nhà
mày rốt cuộc là làm được hay không?” Trừng mắt nhìn một mảnh đèn sáng, Cảnh Dã nhịn
không được thấp giọng mắng.
“Đương nhiên được, anh ấy lại không
ở đây, hạ lệnh ở trên internet lúc nào cũng sẽ có môt chút chênh lệch thôi!” Tiểu
Ảnh xấu hổ cãi chày cãi cối, may mà đúng lúc này, những cái đèn hải đăng kia cực
kì cho cậu mặt mũi mà cùng nhau tắt.
Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút
nữa là mất mặt.
“Ha ha, anh nhìn đi! Được rồi, nhanh
chút nhanh chút, từ giờ trở đi, bọn bảo vệ sẽ đi đến phòng điện, chỉ có năm phút
mà thôi, đừng có nhiều lời vô ích nữa! Tôi đi chuẩn bị xe trước. Lúc mọi người đi
vào cứu người, nhớ tiện thể giúp tôi trị bọn bảo vệ, một lát nữa ra cửa gặp.” Cậu
ta nói xong liền xoay người chuồn mất, không tới hai giây đã không thấy bóng dáng.
Cảnh Dã quay đầu mắt nhìn Hiểu Dạ,
mặc dù từ lúc xuống máy bay đến bây giờ, gã đã hỏi hơn trăm lần, vẫn là nhịn không
được mà hỏi lại: “Em xác định?”
“Xác định.” Cô mỉm cười.
Cảnh Dã nhíu mày, không có cách
gây khó dễ cô, đành phải dặn dò một lần nữa: “Chờ ở trong này đừng nhúc nhích, chờ
sau khi anh ra ám hiệu thì tới. Sau khi đi vào, đừng rời khỏi tầm mắt của anh, biết
không?”
“Biết rồi.” Cô gật đầu.
“Thật sự là điên rồi…” Nhìn khuôn
mặt tươi cười tín nhiệm của cô, gã tức giận nói thầm, sau đó đột nhiên nâng mặt
cô lên dùng sức hôn cô một cái, mới cùng Hải Dương và một tên đồng nghiệp khác mà
gã tìm đến hỗ trợ làm cái chào hỏi, tiếp đó vác một cái ba lô đầy thuốc nổ, im hơi
lặng tiếng lén lút đi tới khu vực cách cửa chính một trăm mét.
Hiểu Dạ chờ ở tại chỗ, tim đập như
nổi trống.
Phía trước một mảnh âm u, bóng dáng
của gã thoáng cái đã bị bóng đêm nuốt lấy, cô căng thẳng chờ đợi, tên bảo vệ cầm
đèn pin đi tuần thủ qua lại, ánh đèn yếu ớt kia ở trong bóng đêm lại có vẻ đặc biệt
chói mắt, cô rất sợ ba người kia sẽ bị chiếu đến, nhưng giây tiếp theo, ánh đèn
của đèn pin nhoáng lên một cái, sau đó cô liền nhìn thấy ánh sáng đèn kia bật tắt
ba lần.
Là ám hiệu.
Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên hiểu
được, mặc dù không biết là ba người đàn ông này làm được như thế nào, nhưng cô vẫn
cầm súng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Còn chưa có chạy tới cửa, cô đã
thấy Cảnh Dã đứng ở cạnh cửa, bốn tên bảo vệ ngã ở trên mặt đất, Hải Dương cùng
người đàn ông kia lại không thấy bóng dáng.
Gã tắt đèn pin, hướng về phía cô
vẫy tay một cái, dẫn đầu đi vào cửa, cô vừa mới định hỏi gã những người khác đâu,
thì nhìn thấy Hải Dương đang đứng ở cửa phòng nghiên cứu, hai tay mỗi bên cầm đầu
của một tên bảo vệ, đập vào nhau, rồi đem hai người kia làm cho hôn mê rồi.
Một người đàn ông khác thì đã sớm
chờ ở cạnh cửa.
Cảnh Dã đi tới bên cạnh bọn họ,
ba người đàn ông trao đổi một cái ánh mắt, rồi từng người tách ra, Hải Dương đi
vào cửa bên phải, hướng đi về phía tầng hầm, người đàn ông còn lại có vẻ mặt u ám
đi về phía bên trái, biến mất ở khúc quanh, Cảnh Dã thì kéo Hiểu Dạ cùng nhau hướng
về phía vị trí phòng thí nghiệm ‘thần hành giả’ ở tầng hai.
Trên hành lang dài màu trắng, ngoại
trừ bóng đèn khẩn cấp chiếu sáng, không có ngọn đèn nào khác.
Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng mình
sẽ bởi vì sợ hãi mà không có cách nào để di chuyển, nhưng bầu không khí căng thẳng,
lại khiến cho cô không rảnh để sợ hãi, cô cùng Cảnh Dã cùng nhau lên lầu, người
gặp được trên đường, đều bị gã yên lặng không tiếng động xử lý sạch. Động tác của
gã vừa nhanh lại vừa kiên quyết, thông thường đối phương đều không kịp phản ứng,
đã bị gã đánh bại, khiến cho cô nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Gã vừa xử lý chướng ngại, còn vừa
ở trên đường bố trí thuốc nổ.
Sau khi lên lầu hai, cô rất nhanh
đã tìm được phòng thí nghiệm.
“Chính là nơi này.”
“Tránh ra.” Gã nói, vừa từ sau thắt
lưng rút ra một khẩu súng giảm thanh.
Hiểu Dạ vừa lui về phía sau, gã
liền hướng về phía khóa điện tử nổ mấy phát súng, chân to liền đá một cái, đã đem
cửa đá văng.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức xông vào,
nhưng trong thời gian một cái chớp mắt tiếp theo đã đứng lại ở trong phòng.
Cái bệ thiết bị kia vẫn an vị ở
chỗ cũ, cô trừng mắt nhìn nó, ký ức khủng bố giống như thủy triều xông tới, trong
lúc nhất thời, cô có chút kinh hoảng, nhưng Cảnh Dã lập tức nắm chặt tay cô.
“Hiểu Dạ?”
“Không... Em không sao.” Cô cầm
tay gã, hấp thu sức mạnh từ gã.
“Em không cần phải miễn cưỡng, chúng
ta vẫn còn có thể dựa theo kế hoạch ban đầu.” Gã trầm giọng mở miệng.
Cô lắc đầu, thở sâu, kiên định nhìn
gã,“Không, em không sao, đến đây đi, anh giúp em, sắp không còn thời gian.”
Cô phải ở trong thời gian sớm nhất
hủy bỏ tất cả chức năng phòng vệ tự động cùng với tất cả các thiết bị giám sát mới
được.
Thấy lòng cô đã quyết, gã không
tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ hỏi: “Làm như thế nào?”
Hiểu Dạ buông tay gã ra, cố lấy
dũng khí ngồi trên cái vị trí kia, đội “Thần hành giả” lên, sau đó nhìn gã nói:
“Ở đây có điện dự trữ, máy tính vẫn đang mở, anh chỉ cần di chuyển chuột, dựa theo
chỉ thị ở trên mà làm là được.”
Thấy cô chuẩn bị xong, Cảnh Dã nghe
được liền làm theo.
Chuột vừa mới bấm mở giai đoạn đầu
tiên, sắc mặt cô liền lập tức trắng xanh, hai tay nắm chặt tay cầm ghế ngồi.
Cảnh Dã thấy thế, rất muốn tắt bỏ
cái máy chết tiệt này đi, nhưng vẫn cố nhịn.
Giây tiếp theo, ánh đèn sáng rực,
cả căn phòng thí nghiệm sáng rực lên, gã lập tức cầm súng phòng trấn thủ ở cửa,
nhưng còi báo động lại không vang lên, rõ ràng là cô đã tiến vào hệ thống máy chủ.
Cảnh Dã thở dài, buông ba lô xuống,
động tác nhanh chóng đem bom hẹn giờ đã chuẩn bị xong bố trí ở bốn phía của căn
phòng cùng với trên đầu máy tính.
Trên màn hình, gã hoàn toàn không
biết được những ký tự cùng con số hiện lên nhanh chóng, gã quay đầu lại nhìn cô,
lại nhìn thấy ở dưới ngọn đèn màu trắng, sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán toát
ra mồ hôi lạnh, đau đớn cắn môi dưới.
Chết tiệt, còn mất bao lâu nữa?
Cô đã cắn môi mình đến chảy máu
rồi.
Cảnh Dã không nhịn được nữa, gần
như đưa tay tắt bỏ cái thứ đồ quỷ quái kia, đúng lúc này, ngoài cửa có người cảm
thấy không đúng, vội vàng chạy tới xem xét.
Đến thì tốt!
Nghe thấy tiếng bước chân, Cảnh
Dã vội nép vào cạnh cửa, đối phương vừa mới vào cửa, gã cướp lấy súng của đối phương,
kéo về phía hông của mình, sau đó là một quyền đánh tới.
Đối phương tới một người, gã đánh
bẹp một người, tới hai người, gã sẽ đánh bẹp hai người, bốn tên bảo vệ có vũ trang
một loạt xông lên, gã một tên một quyền, đem cơn tức giận đều trút lên người những
tên này, hai ba cái đã đánh cho bọn chúng ngã phải ngã trái, ngay cả bò cũng không
bò dậy được.
Quay đầu lại, cô đã mở mắt ra, đang
suy yếu đứng dậy, nâng tay muốn lấy “Thần hành giả” xuống, lại thiếu chút nữa đã
ngã xuống đất.
Gã tiến lên đỡ cô, hai tay vừa mới
chạm vào cô, Cảnh Dã liền phát hiện toàn thân cô đã sớm ẩm ướt mồ hôi, ngay cả môi
cũng trắng nhợt, cô suy yếu đến mức căn bản đứng cũng không đứng nổi, gã một tay
ngăn cản cô rồi ôm lên, quyết định trước tiên đem cô đi ra ngoài rồi nói tiếp, lại
nghe thấy cô mở miệng.
“Em… đem tất cả cửa mở ra…” Cô níu
cổ áo gã, cố sức mở miệng yêu cầu, “Một cái khác… ở bên cạnh… làm ơn…”
Gã âm thầm mắng một câu, đem cô
đặt nằm gọn ở trên ghế.
“Anh đi xử lý, em đừng lộn xộn.”
Gã nói xong liền xách ba lô đi,
cứ đi, trên hành lang, quả nhiên tất cả cửa đều đã bị mở ra, gã đến phòng bên cạnh,
quả nhiên là thấy một cái máy giống như đúc, gã nhìn thấy cái thứ kia lại tức giận,
không muốn rời khỏi cô quá lâu, gã chĩa thẳng súng vào máy tính và cái mũ kia bắn
mấy phát, sau khi xác định bọn chúng không thể dùng được nữa, mới đem thuốc nổ ném
vào trong góc, tiếp đó lập tức quay người trở về bên người cô; gã không mất công
thiết lập thời gian, dù sao thì thuốc nổ ở phòng bên cạnh cũng có kíp nổ, bên này
cũng sẽ cùng nhau phản ứng dây truyền, ngược lại cài đặt chỉ là lãng phí thời gian
mà thôi.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, gã đã
nhìn thấy một người cầm súng muốn xông vào phòng Hiểu Dạ đang ở, gã không nói hai
lời, đưa tay bắn một phát, trực tiếp tặng cho cái tên vương bát đản kia một viên
đạn.
Đem ba lô đeo ở trên người, gã vào
cửa cho cái máy tính cùng cái mũ sắt kia mấy phát đạn như vừa rồi, mới ôm cô chạy
như bay rời khỏi.
Gã đem đồng hồ cài đặt vào đúng
năm phút đồng hồ sau, căn cứ vào sự điều tra của con quỷ kia cùng những gì Hiểu
Dạ nhớ được, tầng một ở dưới mặt đất giam mười chín người, tầng hai năm người, bọn
họ cho rằng những người đó hẳn là đã bị cho dùng thuốc, chẳng qua là nếu như kế
hoạch thuận lợi, Hải Dương và Tiểu Ảnh mới có thể kịp thời đem tất cả mọi người
cứu ra ngoài.
“Đợi chút… Phía trước quẹo phải…
Đến số phòng A24…” Thấy gã muốn xuống lầu, Hiểu Dạ vội vàng ngăn cản gã.
“Vì sao?” Gã nhíu mày khó hiểu.
“Một người khác… người sử dụng…”
Cô rùng mình mở miệng.
“Bị nhốt ở đó?”
Cô gật đầu.
Ba năm trước đây cô tìm ra từ trong
máy tính, ngoại trừ cô ra, tất cả những người thí nghiệm đều bị nhốt ở dưới tầng
hầm không nhìn thấy mặt trời, trước đó sau khi Cảnh Dã cùng Hải Dương và một người
đàn ông khác thương lượng, đã quyết định Hải Dương đi xuống cứu người, còn người
đàn ông kia thì đi về phía sau, tới chỗ ở của Midro giải quyết gã.
Vốn là toàn bộ sẽ là như vậy, nhưng
cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúc nãy vừa mới tiến vào gian phòng
kia, cô mới nhớ tới mặc dù trước kia cô cũng từng bị nhốt lại ở tầng hầm, nhưng
mà sau này bởi vì thuận tiện cho Midro sử dụng, đem cô chuyển lên lầu hai, nhưng
phòng cô vẫn không có bất kì cửa sổ nào, thế cho nên trước đó nhất thời cô đã quên
mất chuyện này.
Nếu không phải đột nhiên nhớ tới
trong cơn ác mộng của mình luôn có một đoạn trượt xuống cống thoát rác kia, chỉ
sợ là đã bỏ sót mất một người khác rồi. Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức dùng ‘thần
hành giả’ kiểm tra, phát hiện quả nhiên là Midro cũng nhốt người còn lại ở đó.
Thấy Hiểu Dạ gật đầu, Cảnh Dã lập
tức ôm cô hướng phòng kia chạy tới.
A21, A22, A23, A24…
“A24! Đến rồi!”
Khu kiến trúc ở bên trái lúc này
truyền đến một tiếng nổ mạnh, đó là thuốc nổ TNT mà lúc gã vừa lên lầu đã bố trí
ở bên trái đầu cầu thang, dùng để điệu hổ ly sơn, khiến cho kẻ địch chú ý.
Gã ở trong tiếng nổ mạnh, ôm Hiểu
Dạ xông vào trong cửa, trong phòng lại xuất hiện hai người ở ngoài dự đoán.
Hai người, một lớn một nhỏ, một
nam, một nữ.
Nam tuổi chừng bốn mươi, tóc vàng,
mắt xanh, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt đẹp đến mức có thể so sánh với ngôi sao
điện ảnh; nữ chỉ là một cô bé con năm, sáu tuổi, cô bé con mắt to, xinh xắn đáng
yêu, nhưng lại tóc đen mắt đen, mặc dù làn da trắng nhợt, nhưng khuôn mặt này, nhìn
thế nào cũng giống một người châu Á.
Cảnh Dã liếc thấy cô bé con đó,
trong lòng không hiểu sao lại nhảy dựng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen
mặt.
Người đàn ông da trắng ôm cô bé
con con, đứng ở bên giường, thấy hai người xông tới, tương đối bình tĩnh, chỉ là
có chút kinh ngạc mà nhướng nhướng mày.
“XU4781...”
Bốn người vừa đối mặt, người đàn
ông vừa thấy Hiểu Dạ, buột miệng liền nói ra số hiệu này.
“Đừng nhúc nhích!” Cảnh Dã nhanh
như chớp dùng súng nhắm ngay vào người đàn ông này.
Gã rất nhanh đã đoán ra được người
đàn ông này chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, lại khó tránh khỏi lắp bắp kinh hãi,
chỉ vì một người sử dụng ‘thần hành giả’ lại trẻ như thế.
Trời ạ, thằng cha này quả nhiên
là người điên, vậy mà lại lấy một đứa bé nhỏ như vậy để làm thí nghiệm!
Gã lạnh mặt, cầm súng hướng về phía
tên kia, cũng không dám tùy tiện nổ súng, cô bé con kia ở trên tay tên đó, gã không
thể lấy an nguy của cô bé con ra để mạo hiểm.
Nghe được Cảnh Dã quát, người đàn
ông lúc này mới phát hiện ra người ôm XU4781 chạy vào, trong tay cầm một khẩu súng.
“Đây là đang làm cái gì?” Tên kia
ung dung ôm cô bé con, mặt không chút thay đổi nhìn hai người.
“Để em xuống…” Hiểu Dạ trừng mắt
nhìn người đàn ông kia, nhẹ giọng yêu cầu với Cảnh Dã.
Gã không tranh cãi với cô, nhẹ buông
tay, đặt cô đứng vững, tay trái cầm súng, tay phải vẫn còn đặt ở trên eo cô, giữ
vững cô; nhưng mà từ đầu đến cuối, họng súng của gã cũng chưa từng rời khỏi mục
tiêu.
“Midro, buông cô bé ra.” Hiểu Dạ
tức giận thở hổn hển, nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn mỹ đẹp như thiên sứ, nhưng
lại tà ác như quỷ dữ kia, “Ông cần là tôi, không phải là cô bé, thả cô bé đi.”
Cảnh Dã nghe vậy, bàn tay đặt ở
trên eo cô xiết chặt, nhưng cái gì cũng không nói.
“Vậy sao?” Khóe miệng Jonhan Midro
khẽ nhếch, cười nhẹ một tiếng, “Cô xác định?”
“Ông biết rõ chỉ có tôi là người
sử dụng thích hợp nhất.” Cô lạnh mặt hỏi: “Ông nhầm rồi à?”
“Không, đúng vậy.” Gã còn đang mỉm
cười, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc dài đến eo của cô bé con, nhìn về phía cô bé con
nói: “Cô là người sử dụng thích hợp nhất.”
Tình huống quỷ dị khó hiểu, gã đang
trả lời câu hỏi của Hiểu Dạ, nhưng một đôi mắt vẫn luôn nhìn vào cô bé con ở trong
lòng.
“Vậy thả cô bé đi.” Cô nói.

