Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Bình ngọc lung linh

Khi Ôn Thực Sơ tới lần nữa thì tôi đã đi cắt cỏ, hai bên
không hề gặp mặt. Khi tôi trở về, vầng tà dương đã đổ bóng, chỉ thấy Hoán Bích
và Cận Tịch đang ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy vẻ lúng túng đứng cạnh chiếc bàn.

Hoán Bích bước tới giúp tôi phủi những cọng cỏ dính trên
người. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà đứng ngẩn ngơ ở đây thế?”

Cận Tịch đưa mắt nhìn qua phía Hoán Bích, khóe miệng hơi máy
động, rốt cuộc vẫn không nói gì. Hoán Bích cất tiếng: “Ôn đại nhân vừa mới tới,
lần này có đưa tặng tiểu thư một món đồ.”

Còn về việc đưa tặng món đồ gì thì Hoán Bích không nói, chỉ
hơi dẩu môi trỏ về hướng chiếc bàn.

Tôi chỉnh sửa lại quần áo một chút, đưa mắt liếc nhìn qua,
lập tức sững người. Trên chiếc bàn cũ kĩ có đặt một chiếc bình ngọc trắng được
chế tác hết sức tinh xảo, bề mặt lóng lánh như gương, kích cỡ vừa đủ để có thể
đặt trong lòng bàn tay, nhỏ nhắn vô cùng. Lúc này, ánh chiều tà màu vàng kim
chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, rọi lên chiếc bình ngọc, làm vô số tia sáng dìu
dịu phản chiếu ra xung quanh.

Tôi nhất thời không hiểu, hỏi: “Y đưa tới món đồ quý giá thế
này để làm gì?”

Hoán Bích khẽ thở dài một hơi, đáp với giọng hết cách: “Tiểu
thư cứ mở ra xem khắc biết!”

Tôi mở nắp bình ra, không kìm được hít vào một hơi khí lạnh.
Trong bình không có thứ gì khác, chỉ có mấy miếng lê xắt miếng chỉn chu sắp
thành hình trái tim, màu sắc trắng ngần, thanh khiết.

Tôi cả kinh, đầu óc như nổ uỳnh một tiếng, không ngờ hắn lại
có ý này.

Hoán Bích cầm mép áo, cắn chặt môi. Vẻ mặt Cận Tịch phức tạp,
đứng bên cạnh tôi, khẽ nói: “Nguyên vẹn trái tim gửi trong bình ngọc, Ôn đại
nhân đã tỏ rõ tâm tư, nương tử định trả lời thế nào đây?”

Một cơn nóng giận từ nơi lồng ngực cơ hồ trào ra ngoài cổ
họng, tôi không kìm được đập tay xuống bàn. “Bộp” một tiếng, tuy tôi đập không
mạnh nhưng chiếc bàn cũ kĩ vẫn rung lên một hồi.

Hoán Bích sợ đến giật nẩy mình, vội bước tới xem bàn tay tôi,
khuyên nhủ: “Tiểu thư cẩn thận kẻo đau tay.”

Cận Tịch liếc nhìn tôi rồi dịu giọng nói với Hoán Bích:
“Nương tử đang khó chịu, khó tránh khỏi hơi nôn nóng.”

Cận Tịch tuy nói chuyện với Hoán Bích nhưng tôi lại hiểu rõ
ràng thâm ý bên trong, vì thế sắc mặt dần hòa hoãn, mỉm cười, nói: “Đúng là ta
có hơi nôn nóng. Đến nơi này rồi, không ngờ lại chẳng được bình tĩnh như xưa.”

Tới lúc này Cận Tịch mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm, dịu
giọng nói: “Nếu nương tử bằng lòng, cứ nhận lấy là được. Nhưng nô tỳ nhìn bộ
dạng của nương tử, rõ là chẳng vừa ý chút nào, hành động lần này của Ôn đại
nhân thực lỗ mãng quá!”

Hoán Bích đứng bên cạnh nói: “Cũng khó trách tiểu thư lại tức
giận, tiểu thư đang tu hành, sao có thể nhận những thứ như thế này. Hơn nữa,
những năm nay tiểu thư đối xử với y thế nào, y cũng nên hiểu rõ mới phải.”

Tôi buồn bã ôm gối ngồi xuống, ngẩn ngơ một chút, hậm hực
nói: “Sao y cứ luôn không hiểu chuyện như thế chứ? Tình ý của y với ta ngay
trước lúc vào cung ta đã cự tuyệt rồi, trước đây đã không cần, bây giờ lại càng
không cần. Ta chẳng qua chỉ coi y như huynh trưởng, như cố giao, sao y không
chịu hiểu điều này chứ?”

Hoán Bích cũng buồn bã nói: “Nhưng bây giờ cũng không tiện
trực tiếp cự tuyệt y. Lung Nguyệt Công chúa và Thẩm Tiệp dư ở trong cung đều
không rời được sự chăm sóc của y. Lúc này chúng ta vốn đã thế đơn lực bạc, lẽ
nào còn phải mất thêm vây cánh nữa? Tiểu thư nhất định phải suy nghĩ cho kĩ mới
được!” Sau đó lại nói thêm: “Ôn đại nhân kỳ thực cũng đã chiếu cố chúng ta rất
nhiều.”

Tôi hơi nghiêng đầu, hờ hững nói: “Y quả thực đã chiếu cố ta
rất nhiều, nhưng ta thật sự không thích y.”

Cận Tịch chỉ lặng lẽ đứng một bên, trên mặt chẳng có chút
biểu cảm nào. “Tình ý của Ôn đại nhân đúng là khiến người ta cảm động, trên đời
này nam tử như y đã chẳng còn được bao nhiêu nữa rồi.”

Tôi không ngờ Cận Tịch lại nói ra những lời như vậy, liền đưa
mắt nhìn sang. Hoán Bích cũng hơi sững người.

Ba chúng tôi đều không nói gì, mỗi người mang một tâm tư
riêng.

Hoán Bích đi tới bên cạnh tôi, tựa người vào tôi, sắc mặt dịu
dàng mà thương cảm, khẽ cất tiếng nói: “Thực ra suy nghĩ lại, Ôn đại nhân và
tiểu thư quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm y dành cho tiểu thư hết sức sâu sắc.
Ngày đó, trước khi tiểu thư vào cung tham gia tuyển tú, Ôn đại nhân đã tới
trước mặt tiểu thư bày tỏ tình ý nhiều năm của mình, muốn lấy tiểu thư làm vợ.
Khi ấy tiểu thư tâm khí cao vời, ánh mắt tất nhiên không dừng lại trên người Ôn
đại nhân. Nhưng giờ đây thời thế đổi thay, tiểu thư trải qua biết bao phong ba
trong cung, hiểu rõ rằng tình yêu của Hoàng thượng không hề đáng tin cậy, rồi
lại có một người thật tâm thật ý đối xử tốt với tiểu thư, hai bên cũng quen
biết nhau từ lâu, tại sao tiểu thư không thử tính toán đến một khả năng khác?
Dù có suy nghĩ thêm vài năm cũng tốt, không cần thiết phải trực tiếp buông lời
cự tuyệt y ngay.” Thấy tôi chỉ ôm gối không nói năng gì, Hoán Bích lại chậm rãi
khuyên nhủ tiếp: “Ôn đại nhân tuy nôn nóng và không biết lựa lúc nhưng tình ý
với tiểu thư bao năm như một, chưa từng thay đổi. Hơn nữa, y rất giỏi về y
thuật, gia đình lại giàu có, nếu hết lòng tương trợ tiểu thư, chưa biết chừng
lại có thể giúp tiểu thư rời khỏi chốn thị phi này.”

Tôi cũng không hẳn là không nghe lọt tai sự khuyên nhủ của
Hoán Bích, mà cuộc sống ở nơi này quả có thể nói là gian nan hết sức.

Tôi chỉ hỏi: “Khi y đến, còn nói những gì nữa?”

Cận Tịch trả lời một cách ngắn gọn và rõ ràng: “Ôn đại nhân
nói ba ngày sau sẽ quay lại đây lần nữa.”

Phía đằng xa hoa cỏ dập dờn, núi non ẩn hiện, ráng chiều ửng
đỏ, từng làn gió nhẹ như có như không thổi phớt qua mặt người mang theo cảm
giác lành lạnh. Những sự phiền não trong thiên hạ này quả là có tránh tới đâu
cũng không thể hết được.

Sắc trời dần tối, dường như có vô số cánh quạ che kín bầu
trời, tầng tầng lớp lớp, khiến tất cả chìm trong bóng tối. Tôi cảm thấy chán
ghét và mỏi mệt, khép chặt hai mắt lại, hờ hững nói: “Hai người ra ngoài đi, để
ta suy nghĩ một lát.”

Trong ba ngày này tôi vẫn hết sức bình thản, không nhắc gì
đến chiếc bình ngọc.

Tôi cẩn thận đặt bình ngọc vào trong chiếc tủ cạnh giường,
ngày nào cũng dùng khăn mềm lau chùi cẩn thận một lượt. Hoán Bích thấy tôi như
vậy, lần nào cũng chớp chớp mắt cười với Cận Tịch, Cận Tịch chỉ đáp lại bằng một
nụ cười mỉm.

Buổi chiều ba ngày sau, tôi cố tình ở trong phòng chờ sẵn,
không ra ngoài làm việc.

Ôn Thực Sơ quả nhiên đã tới. Căn phòng lúc này được quét dọn
hết sức sạch sẽ, một nhành hoa lê trắng muốt vừa nở cắm trong bình, từng làn
hương thơm thoang thoảng tỏa ra khiến người ta cảm thấy hết sức dễ chịu.

Tôi đã bảo Cận Tịch pha sẵn trà, mình thì ngồi một bên lặng
lẽ chờ hắn tới.

Ôn Thực Sơ còn chưa bước vào cửa đã tươi cười, nói: “Hoàn
muội muội hôm nay khí sắc tốt quá, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước nhiều rồi.”

Có lẽ khí sắc tốt của tôi đã giúp hắn xua đi nỗi thấp thỏm,
bất an ban đầu, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, ngồi xuống uống trà và trò
chuyện với tôi. Chúng tôi tán gẫu những chuyện vặt vãnh thường ngày, rồi tôi
cẩn thận lấy chiếc bình ngọc kia ra, đặt vào giữa hắn và tôi.

Chiếc bình ngọc quả thực rất đẹp và tinh xảo. Tôi dịu giọng
nói: “Nếu tiểu muội nhớ không nhầm, năm nay Thực Sơ ca ca đã hai mươi lăm tuổi
rồi.”

Nghe thấy lời này của tôi, hắn lộ rõ vẻ mừng rỡ, trong mắt
ánh lên những tia dịu dàng hết mực, cười nói: “Trí nhớ của Hoàn muội muội đúng
là tốt lắm, ta quả thực đã hai mươi lăm tuổi rồi.”

Tôi nửa như thở dài, nửa như cảm khái: “Hai mươi lăm tuổi,
nếu là một người bình thường, lúc này có lẽ đã thê thiếp thành đàn, quây quần
con cái rồi. Ôn bá phụ chắc hẳn từ những năm trước đã hết sức phiền não vì
chuyện hôn nhân của huynh.”

Hắn muốn nói gì đó song lại thôi, cuối cùng chỉ mỉm cười.
“Nếu không thể cưới người mà mình yêu, Thực Sơ thà rằng không cưới.”

Tôi gật đầu, nói: “Thực Sơ ca ca nói đúng lắm, cưới vợ phải
nhìn vào đức hạnh, nạp thiếp thì trông vào nhan sắc nhưng bất kể là vợ hay
thiếp cũng đều cần bản thân yêu thích mới được, nếu không, cuộc sống sẽ chẳng
còn gì thú vị nữa. Do đó, Thực Sơ ca ca có lấy vợ muộn một chút cũng không hề gì.”

Ôn Thực Sơ thoáng lộ vẻ ngượng ngập nhưng cũng rất tán thành
những lời này của tôi: “Ta chẳng qua là con nhà quan lại bình thường, lấy vợ
muộn một chút cũng không sao. Không như đấng cửu ngũ chí tôn, việc hôn nhân
liên quan tới thiên hạ, xã tắc, mới mười ba, mười bốn tuổi đã đại hôn rồi. Lại
nói tới hoàng tộc, vị Thanh Hà Vương kia năm nay cũng đã hai mươi ba, y không
muốn nạp phi đại hôn, ngay đến Thái hậu cũng chẳng có cách nào...”

Hắn còn chưa nói xong, tôi đã cảm thấy trái tim mình đau
nhói. Hắn thấy trên mặt tôi thoáng qua một tia buồn bã, biết rằng mình vừa nhắc
tới Hoàng đế khiến tôi không vui, bất giác lộ vẻ ngượng ngập, vội nói: “Ta
không cố ý đâu.”

Tôi làm bộ như không nghe thấy, mỉm cười nói: “Thanh Hà Vương
tầm mắt cao vời, thực không rõ phải là nữ tử thế nào mới xứng với y, chỉ nghĩ
thôi đã thấy thú vị rồi.”

Hắn thấy tôi không sao thì cũng thoáng yên tâm nhưng nhất
thời lại lúng túng chẳng nói được lời nào. Tôi hé môi cất tiếng: “Thực Sơ ca
ca, huynh còn nhớ cảnh chúng ta lần đầu gặp mặt không?”

Sắc mặt hắn lập tức ngợp đầy nét dịu dàng. “Sao có thể không
nhớ được? Việc này ta vẫn luôn ghi nhớ, khi đó muội mới tròn mười tuổi, Chân
huynh sau khi tan học liền trốn sư phụ lén dẫn muội xuống hồ bơi thuyền. Vừa
khéo hôm ấy ta cưỡi ngựa ra ngoài, thấy muội búi tóc thành hai trái đào, trong
lòng ôm đầy những bát sen, đứng ở đầu thuyền ngâm nga ca hát. Về sau gặp ta,
muội cũng không sợ người lạ, còn bóc hạt sen cho ta ăn nữa.”

Tôi khẽ nở nụ cười mỉm, những chuyện thú vị ngày xưa bây giờ
nhớ lại mới thấy thật quý giá và đẹp đẽ vô cùng. Giữa những tháng năm vô ưu vô
lo đó, tôi đâu biết được, đâu đoán trước được, con đường về sau lại gian nan,
khó khăn đến nhường này, khiến tôi dù chẳng còn đường để đi cũng vẫn phải tiếp
tục vùng vẫy mà tiến về phía trước.

Bởi vì có sự ngọt ngào thuở ban đầu, nỗi đắng cay trong cuộc
đời ngày sau mới càng trở nên rõ ràng, đã thế còn không sao tránh được.

Tôi khẽ cất tiếng ngâm nga: “Hỏi ngó sen, tơ có bao nhiêu?
Tâm sen vì ai mà đắng? Cặp hoa liền gốc thắm thiết nhìn nhau...” Nhưng rồi lại
quên mất lời, không sao hát tiếp được, chỉ đành cười, nói: “Thật sự không nhớ
được nữa rồi!” Ôn Thực Sơ tiếp lời: “Câu tiếp theo cũng là câu cuối cùng rồi,
chính là đôi nam nữ thuở xưa[9].”

[9] Câu này cùng với mấy câu bên
trên là phần đầu của bài từ Mô ngư nhi - Vấn liên căn hữu ti đa thiểu, tác giả
Nguyên Hiếu Vấn. Tương truyền ở tỉnh Hà Bắc ngày xưa có một đôi nam nữ yêu
nhau, cùng nhảy xuống sông tự vẫn, trong năm đó tất cả hoa sen đều chung gốc
với nhau mà nở, tỏ sự cảm phục trước tình yêu của họ. Sau khi nghe xong câu
chuyện, tác giả viết ra bài từ này để bày tỏ tâm tư - ND.

Tôi ngượng ngùng đưa tay lên vuốt má, cười hờ hững, nói:
“Chẳng trách ta lại quên...” Hơi hạ thấp giọng, tôi mang theo một chút bất lực,
đôi nét âu sầu, khẽ nói: “Chúng ta đều không phải là đôi nam nữ thuở xưa nữa,
bài hát thuở xưa cũng nên quên đi thôi.” Sau đó liền đẩy chiếc bình ngọc tới
trước mặt hắn, trịnh trọng nói: “Nguyên vẹn trái tim gửi trong bình ngọc, Chân
Hoàn tự thẹn không thể nhận nổi tình ý sâu đậm như thế, Thực Sơ ca ca xin hãy
thu về đi.”

Ôn Thực Sơ biến hẳn sắc mặt, vội uống một ngụm trà để cố giữ
lòng mình bình tĩnh, chậm rãi nói: “Chiếc bình ngọc này là bảo bối gia truyền
của nhà ta, gia phụ từng dặn dò ta, nhất định phải tặng nó cho người mình yêu nhưng
trước đây, ta chưa có cơ hội tặng cho muội. Giờ đây với cả tấm lòng thành, ta
khẩn cầu muội hãy nhận lấy chiếc bình ngọc này.”

Tôi lắc đầu, dịu dàng nói: “Chiếc bình ngọc này quý báu như
thế, huynh nên trao cho người mình yêu. Nhưng Thực Sơ ca ca, huynh không phải
là người mà ta yêu, do đó ta không thể nhận chiếc bình ngọc này. Nếu huynh ép
ta nhận lấy thì thật là không công bằng đối với chiếc bình ngọc này.”

Ôn Thực Sơ không còn lời gì để nói, sắc mặt trở nên cứng đờ,
tựa như chiếc lá xanh bị làn sương thu đầu mùa bao phủ, đầy vẻ uể oải, chán
chường. “Hoàn muội muội, muội vẫn không chịu chấp nhận ta. Trước đây là vậy,
bây giờ cũng vậy.”

Báo cáo nội dung xấu