Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 24 - Phần 1

Chương 24

Hợp hoan

Giờ
đã gần cuối hạ, vậy mà thời tiết nóng nực vẫn chẳng hề giảm bớt, ngược lại càng
thêm oi nồng khó chịu.

Sáng
sớm hôm ấy, tôi tới chỗ Hoàng hậu thỉnh an theo lệ thường, Hoàng hậu chỉ nói
“tinh thần không được tốt”, sau đó dặn dò vài câu rồi cho mọi người giải tán.
Tôi cũng không nói nhiều với các phi tần khác, có lẽ vì có bài học từ việc tôi
trừng phạt Tường Tần nên những kẻ thường xuyên nói xấu sau lưng tôi khi tới
trước mặt tôi đều không dám ho he, đặc biệt là đám người Mục Quý nhân, ai nấy
đều có vẻ hậm hực không vui.

Rồi
sau đó mọi người nhanh chóng giải tán, tôi thì bám vào tay Cận Tịch mà chậm rãi
bước ra ngoài. Buổi sáng hôm ấy, sắc trời vốn khá đẹp, những áng mây màu tựa
như gấm vóc che phủ khắp trời, thế nhưng chỉ một lát sau, mây đen đã ùn ùn kéo
tới, kèm theo đó còn có tiếng sấm sét ì ùng. Tuy có kiệu theo sau nhưng Cận
Tịch vẫn không yên tâm, liền nói: “Nương nương, e là chúng ta chẳng thể về cung
trước khi trời mưa rồi, chi bằng hãy tìm một nơi nào đó nghỉ tạm, đợi mưa tạnh
rồi hãy đi. Tuy ngồi kiệu thì sẽ không bị ướt người, nhưng sợ là trời mưa đường
trơn, nhỡ mấy kẻ khiêng kiệu trượt chân thì nguy hiểm lắm.”

Cận
Tịch xưa nay vẫn luôn cẩn thận, ý kiến đưa ra cũng khá hợp lý, tôi liền tán
thành ngay, rồi chúng tôi tranh thủ lúc trời chưa mưa mà đi vào một ngôi đình
gần đó. Vừa mới vào tôi liền cảm thấy vô cùng quen mắt, Cận Tịch khẽ nói:
“Nương nương, đây là Ký Lan đình đấy.”

Tôi
bất giác sững người, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Là Ký Lan đình ư?”


Lan đình, mười hai hàng lan can đỏ bị vô số đôi tay vuốt ve trở nên bóng loáng,
trải bao năm tháng, còn toát lên cảm giác trầm buồn đượm dấu ấn của thời gian.
Ký Lan đình, đó chính là nơi mà năm xưa tôi và Huyền Lăng lần đầu gặp mặt.

Tự
nơi đáy lòng tôi bỗng trào dâng mấy niềm thương cảm, thời gian thoăn thoắt trôi
đi, mới thoáng đó đã gần chục năm rồi, con người ta chẳng thể nào trở lại ngày
xưa. Còn nhớ thuở nào ân ái, lòng xiết nỗi mừng vui, mang theo biết bao tâm
trạng của người thiếu nữ. Đời người nếu mãi như lần đầu gặp mặt thì tốt biết
bao!

Chỉ
đáng tiếc, có thể trùng phùng nhưng lại chẳng thể có được tâm trạng của năm
nào.

Cây
hạnh ngoài Ký Lan đình chỉ còn lại một mảng xanh um, chiếc xích đu khi xưa sớm
đã chẳng còn nhưng mấy gốc hợp hoan thì nở hoa rất đẹp, tựa những áng mây màu,
đầy vẻ mộng ảo, dưới sắc trời âm u trông lại càng tươi đẹp, diễm lệ hơn.

Tôi
dừng ánh mắt trên những bông hoa hợp hoan, khẽ nói: “Dù có đẹp đến mấy thì cũng
chỉ vậy thôi, mưa rào trút xuống là sẽ phải lụi tàn.” Lời còn chưa dứt trời đã
đổ mưa tầm tã, tựa vô số ngọn roi quất xuống mặt đất, làm những giọt nước trắng
xóa bắn đi tung tóe, nhất thời mọi thứ đều trở nên mờ mịt, ngay đến cảnh vật ở
cách mười bước chân cũng trở nên mơ hồ không thể thấy rõ.

Cận
Tịch bước tới đứng chắn trước tôi. “Nương nương đứng vào trong một chút đi,
đừng để bị cảm lạnh.” Dứt lời, nàng ta chợt không kìm được “úi” lên một tiếng.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt nàng ta, thấy có bóng dáng lờ mờ của một nữ tử nào
đó giữa màn mưa. Nàng ta không vội vã tránh mưa, còn cúi đầu không ngừng nhặt
nhạnh thứ gì đó. Tôi nhất thời tò mò, liền nói: “Cận Tịch, mau qua đó xem xem,
bất kể là ai cũng cứ gọi vào đây tránh mưa cái đã.”

Cận
Tịch vâng lời đội ô ra ngoài, chỉ một lát sau đã dắt theo một nữ tử đi vào,
nói: “Nương nương, là Diễm Thường tại.”

Quả
nhiên là Diệp Lan Y, nàng ta mặc một chiếc áo màu xanh ngọc bích, bên trên thêu
rất nhiều hoa văn sặc sỡ, phía dưới là một chiếc váy dài màu đen. Lúc này xiêm
y của nàng ta đã ướt sũng và dính sát vào người, lại càng làm tôn lên những
đường cong căng tràn sức sống, bất cứ nam nhân nào nhìn vào hẳn đều máu huyết
sôi trào. Mái tóc của nàng ta vốn được búi lại gọn ghẽ trên đầu nhưng vì bị ướt
nước mưa nên rũ xuống, dính sát vào mặt. Hai tay nàng ta lúc này vẫn giữ chặt
một bọc vải, mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều cánh hoa hợp hoan màu sắc
diễm lệ, nhìn nàng ta như là đang ôm vô số áng mây màu vào lòng. Nàng ta hành
lễ qua loa với tôi, sau đó cũng chẳng để tâm tới việc xiêm y đã ướt, có khả
năng bị nhiễm phong hàn, hết nhìn những cánh hoa hợp hoan trong lòng lại nhìn
những cánh hoa hợp hoan đang không chịu nổi sự tàn phá của mưa gió mà rơi rụng
ngoài kia.


nàng ta ướt sũng toàn thân nên mọi đường cong trên người đều lộ cả cả, mấy gã
thái giám đứng bên cạnh ai nấy đều cúi gằm mặt không dám nhìn. Tôi đưa mắt ra
hiệu một cái, Cận Tịch hiểu ý liền khoác cho nàng ta một chiếc áo choàng, nói:
“Diễm tiểu chủ cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn đấy!”

Nàng
ta khẽ “ừm” một tiếng coi như đáp lại, mắt vẫn nhìn những bông hoa bên ngoài vẻ
đầy âu lo. Cận Tịch đưa mắt nhìn qua phía tôi, như thể muốn nói: Tính tình Diễm
Thường tại đúng là quái dị quá chừng!

Tôi
cũng không tỏ thái độ gì, thản nhiên quay lại dặn dò mấy gã thái giám đứng sau
lưng: “Xem ra Diễm Thường tại rất thích hoa hợp hoan, các ngươi hãy gỡ rèm kiệu
ra rồi trải xuống dưới gốc cây kia cho ta, đợi lát nữa mưa tạnh rồi thì đổ nước
đi, mang cánh hoa tới chỗ Diễm Thường tại.” Khẽ mỉm cười một tiếng, tôi quay
sang nói với nàng ta: “Dùng cách này có thể thu được hết cánh hoa mà khỏi cần
dầm mưa, Thường tại thấy thế nào?”

Diệp
Lan Y tới lúc này mới lộ nét vui mừng, quỳ xuống cung kính nói: “Đa tạ nương
nương.”

Tôi
đưa mắt nhìn bộ đồ trên người nàng ta, khẽ cười nói: “Hình như thường tại rất
thích những chiếc áo màu xanh thì phải, mỗi lần ta gặp đều thấy là như thế.”

Nàng
ta mỉm cười, lập tức lộ vẻ diễm lệ khó tả, còn mang theo một chút hơi lạnh của
những giọt mưa. “Nương nương tâm tư tinh tế quá, xiêm y của tần thiếp quả thực
đa phần đều là màu xanh.” Nàng ta dừng một chút rồi lại tiếp: “Tần thiếp chỉ
thích màu xanh thôi.”

Tôi
khẽ gật đầu. “Dung nhan của Thường tại khá diễm lệ, kỳ thực mặc màu đỏ chắc
cũng sẽ rất đẹp, giống như những bông hoa hợp hoan mà Thường tại thích vậy.”

Nàng
ta không tán đồng cũng chẳng phản đối, chỉ bình thản nói: “Sắp vào thu rồi, hoa
hợp hoan đã chẳng còn nhiều nữa.”

Tôi
mỉm cười dịu nhẹ. “Trong Thượng Lâm uyển, hoa hợp hoan ở chỗ này coi như là khá
đẹp rồi!”

Đôi
mắt nàng ta bỗng hơi sáng lên, từ bên trong tỏa ra những tia thần thái linh
động yêu kiều, giọng nói ngọt ngào vô hạn: “Hoa hợp hoan ở đây đâu đã được coi
là đẹp. Hoa hợp hoan ở Lũ Nguyệt Khai Vân quán mới thực sự là thiên hạ đệ nhất,
lúc vừa vào hạ nơi đó giống như là biển hoa, ngay đến nước hồ Thái Dịch cũng có
mùi hoa thoang thoảng.”

Trong
mắt nàng ta lóe lên một tia say mê và khát khao khó tả, lòng tôi thì lại đột
nhiên bị phủ lên một lớp mây đen, tựa như sắc trời bên ngoài ngôi đình lúc này
vậy. Lũ Nguyệt Khai Vân quán chính là nơi ở của Huyền Thanh trong Tử Áo Thành,
nằm ngay giữa hồ Thái Dịch, thế nhưng nam nữ khác biệt, tôi vĩnh viễn không thể
nào đặt chân tới đó. Cảnh hoa hợp hoan mỹ lệ ở đó ngay đến Hoán Bích cũng đã
từng thấy, nhưng với tôi thì lại là gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.


Nguyệt Khai Vân quán là như thế, còn y, há lại không phải là như thế?

Thế
nhưng một sự nghi hoặc khác lại trào lên trong lòng tôi, tôi ngây người trong
chốc lát, trong khi đó sắc mặt Diễm Thường tại đã trở nên ảm đạm, dường như
phát hiện ra là mình vừa lỡ lời, bèn cười tự giễu: “Trước đây tần thiếp thân
phận hèn mọn, ngay đến cung nữ cũng chẳng bằng, tất nhiên có thể tùy ý đi lại.”

Tôi
khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Người ngoài nói thế nào là việc của người ngoài nhưng
nếu tự thấy mình hèn mọn thì không hay chút nào đâu. Nói tới hèn mọn, bản cung
kỳ thực còn là con gái của tội thần cơ đấy!”

Nàng
ta dường như có vẻ xúc động nhưng rất nhanh sau đó đã nhìn ra ngoài đình, đưa
tay đón lấy dòng nước chảy từ trên mái đình xuống. “Mưa tạnh rồi!”

Tôi
đưa mắt nhìn nàng ta. “Sao bên cạnh Thường tại chẳng có kẻ hầu người hạ nào đi
theo vậy? Trời vừa mưa to xong, chi bằng để bản cung sai người đưa Thường tại
về.”

Nàng
ta cười mà chẳng phải cười, một tia lạnh lùng thấp thoáng lộ ra. “Xưa nay chẳng
có phi tần nào muốn đặt chân tới Lục Nghê cư, lẽ nào nương nương có hứng thú
ghé thăm tệ xá?”

Tôi
vốn không có ý đích thân đưa nàng ta về, thế nhưng nàng ta đã nói như vậy,
thành ra tôi không tiện cự tuyệt, đành nói: “Thường tại không hoan nghênh bản
cung sao?”

Nàng
ta đưa tay ra dấu. “Mời nương nương.”

Lục
Nghê cư lung linh tinh xảo, cảnh sắc xung quanh cũng khá đẹp đẽ, khi thời tiết
tốt nhìn về phía xa còn có thể thấy được khu trung tâm của hồ Thái Dịch. Giữa
sân có mấy con vẹt đang xòe cái đuôi ngũ sắc sặc sỡ ra mà ung dung đậu trên
cành cây, không hề có vẻ sợ người. Tôi vừa bước chân vào nội điện liền nhìn
thấy có một con mèo hoa lớn lao ra, bất giác sợ đến giật nẩy mình, phải cố hết
sức kìm nén mới có thể nuốt được tiếng kêu kinh hãi vào trong. Cận Tịch lẳng
lặng bước tới đứng trước mặt tôi, cười nói: “Con mèo này của Thường tại thực là
đẹp quá!”

Diễm
Thường tại khẽ cười. “Con mèo to lớn ngu ngốc này thì có gì đâu mà đẹp.” Nàng
ta ngoảnh đầu nhìn quanh, khẽ cất tiếng gọi: “Đoàn Nhung đâu rồi?”

Từ
nơi góc tường chợt có một quả cầu tuyết lăn ra, Diễm Thường tại đưa tay tới bế
vào lòng, thì ra là một con mèo trắng nhỏ nhắn, cuộn tròn người lại thì chỉ to
ngang hai nắm tay, cặp mắt tròn xoe xanh biếc, bộ lông trắng muốt không có chút
màu tạp nào, chẳng trách lại có tên là Đoàn Nhung.

Diễm
Thường tại âu yếm vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, Đoàn Nhung cũng ngoan
ngoãn vô cùng, không cọ quậy gì cả, chỉ uể oải kêu lên “meo” một tiếng, nghe
đầy vẻ xa xăm. Tiếng kêu ấy của nó vừa dứt, xung quanh lập tức có mười mấy con
mèo cùng chạy lại, kêu vang hết tiếng này tới tiếng kia. Tôi kinh hãi đến nỗi
tim đập thình thịch, vội lùi lại hai bước, cố che giấu vẻ thiếu tự nhiên. Diễm
Thường tại thoáng tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Nương nương sợ mèo ư?”

Tôi
vội vàng gượng cười che giấu: “Đâu có, bản cung chỉ thấy tò mò vì Đoàn Nhung
vừa kêu lên liền có thể dụ được một bầy mèo tới thôi.”

Diễm
Thường tại lộ vẻ tự đắc nói: “Đoàn Nhung không phải loại mèo tầm thường, nó
không kêu thì thôi, chỉ cần kêu một tiếng là đám mèo xung quanh sẽ chạy tới.
Nếu không phải tần thiếp có xuất thân là người huấn luyện thú, e là khó có thể
thuần phục được nó.”

Tôi
sợ tới nỗi lông tơ toàn thân cơ hồ đều dựng đứng, Cận Tịch vội cười, nói:
“Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi đấy, để nguội mất thì e là không dễ uống
đâu.”

Tôi
hiểu ý, bèn nói: “Bản cung còn phải về uống thuốc, không tiện ở lại lâu. Thường
tại vừa bị ướt nước mưa, nhớ phải uống canh gừng nóng đấy!”

Diễm
Thường tại khẽ gật đầu, sau đó liền sai người cất chỗ cánh hoa hợp hoan vừa
mang về đi.

Cận
Tịch đỡ tôi ra ngoài, vừa xoa ngực vừa nói: “Thật là đáng sợ quá, nhìn thấy lũ
mèo vừa rồi nô tỳ liền nhớ đến buổi đêm ở đỉnh Lăng Vân, đến bây giờ vẫn còn
thấy rùng mình.” Nàng ta nắm lấy bàn tay tôi, ân cần hỏi: “Nương nương không
sao chứ?”

Tôi
cười gượng đáp: “Không sao. Nàng ta chẳng qua cũng chỉ nuôi chơi thế thôi!”

Màn
đêm hôm ấy nhẹ nhàng buông xuống như một tấm rèm sa, giữa bầu không khí vẫn còn
vương chút hơi nóng chưa tan đi hẳn. Vì việc ban ngày nên khi đêm đến tôi không
sao ngủ ngon được, trên trán liên tục rỉ ra những giọt mồ hôi lấm tấm, cuối
cùng liền dứt khoát vén chăn trở dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường. Trong Nhu
Nghi điện lúc này không thắp nến, duy có viên dạ minh châu lớn nơi nóc điện là
đang tỏa ra những tia sáng dìu dịu như ánh trăng. Từ ngoài điện đôi làn gió nhẹ
thổi vào, mang theo chút hương hoa cuối hạ. Trong chiếc lò hương nơi góc điện
vẫn đang đốt An Tức hương, từng làn khói nhẹ bay ra lững lờ, khiến người ta cảm
thấy hết sức uể oải.

Tôi
không sao ngủ tiếp được nữa, bên tai không ngừng vang lên tiếng gió đêm luồn
lách qua những tòa kiến trúc đình đài lầu các ở Tử Áo Thành, loáng thoáng còn
như có tiếng người đang nghẹn ngào khóc lóc, nghe chan chứa nỗi bi thương tột
độ. Tôi thầm cảm thấy phiền muộn, liền lớn tiếng gọi: “Cận Tịch...”

Cận
Tịch bước tới khoác cho tôi một chiếc áo ngoài, khẽ hỏi: “Sao nương nương lại
trở dậy thế?”

Tôi
bám vào tay nàng ta, đáp: “Có lẽ vì cái bụng đã lớn hơn nên đâm ra khó ngủ,
ngươi đỡ ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Thế
rồi tôi liền bám vào tay Cận Tịch, Hoa Nghi và Tiểu Liên Tử đi theo sau, tất cả
cùng cất bước ra ngoài.

Khi
đi qua hành lang, tôi chợt nhớ tới một việc, bèn hỏi: “Cận Tịch, đêm nay Hoàng
thượng chọn thẻ bài của ai vậy?”

Tiểu
Liên Tử cười đáp thay: “Nói ra thì rất lạ, hôm nay Hoàng thượng chọn thẻ bài
của Huệ Quý tần, thực đúng là chuyện lạ khó tin.”

Tôi
thầm kinh ngạc, không kìm được hơi nhướng mày hỏi: “Huệ tỷ tỷ cũng đã khá lâu
không gặp Hoàng thượng rồi, tại sao tự dưng Hoàng thượng lại chọn thẻ bài của
tỷ ấy thế?”

Tiểu
Liên Tử cúi đầu đáp: “Nghe nói hôm nay Huệ Quý tần đánh rơi vòng tay, không ngờ
trùng hợp thế nào lại rơi ngay ở con đường trước Nghi Nguyên điện. Khi Huệ Quý
tần dẫn người đi tìm thì vừa khéo là lúc Hoàng thượng tan buổi chầu, thế là hai
người liền gặp mặt.”

Tôi
trầm ngâm suy nghĩ, sáng sớm hôm nay khi đi thỉnh an Hoàng hậu, dường như My
Trang đã trang điểm rất cẩn thận, trên đầu cài một đôi trâm vàng hình phượng
hoàng dang cánh, lại mặc một chiếc áo dài màu hồng, bên trên thêu hình hoa lá.
Đó vốn là thứ màu sắc mặc vào dễ có cảm giác tầm thường, thế nhưng mặc lên
người My Trang lại chỉ làm tăng thêm dáng vẻ đoan trang, hiền thục của tỷ ấy,
càng nhìn lại càng khiến người ta yêu quý.

Tôi
trầm giọng nói: “Hoàng thượng cũng chưa tính là tuyệt tình với My Trang tỷ tỷ,
đã gặp như vậy rồi ắt sẽ chẳng đối xử lạnh nhạt.”

Cận
Tịch đứng kế bên nhẹ nhàng cất tiếng: “Thái hậu vốn thích các phi tần đoan
trang, nền nã hầu hạ Hoàng thượng, mà Huệ Quý tần thì vẫn luôn được lòng Thái
hậu nhất mà.”

“My
Trang tỷ tỷ còn đang độ trẻ trung xinh đẹp, cứ ngày ngày ở ẩn trong Đường Lê
cung cũng chẳng phải chuyện hay.” Thế nhưng nơi đáy lòng tôi lại nổi lên một
tia nghi hoặc, với tính cách của My Trang, dù người khác có bức ép thế nào tỷ
ấy cũng chẳng chịu phục tùng, hơn nữa tỷ ấy lại là người cẩn thận, trước giờ
vẫn luôn cố gắng né tránh Huyền Lăng, sao có thể đánh rơi vòng tay ở khu vực
xung quanh Nghi Nguyên điện được, lẽ nào thực sự có chuyện trùng hợp đến thế?

Hoa
Nghi đưa tay chỉ về hướng xa. “Nương nương xem kìa, là xe Phượng loan xuân ân
đấy, vừa đi từ Đường Lê cung ra, chắc chính là Huệ Quý tần rồi.”

Báo cáo nội dung xấu