Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 6) - Chương 10 - Phần 2

Tôi chân thành bộc bạch nỗi lòng: “Hoàn
Hoàn biết tứ lang thật lòng quan tâm đến Hoàn Hoàn, nhưng tứ lang thử nghĩ xem,
Đoan Phi tỷ tỷ vào cung sớm nhất, Kính Phi tỷ tỷ thì được phong làm Phi sớm hơn
thần thiếp mấy năm, hai vị tỷ tỷ đều đang hiệp trợ quản lý sự vụ lục cung, công
lao không nhỏ. Nếu bọn họ chỉ ở ngôi Phi mà Hoàn Hoàn lại nhảy vọt lên làm Quý
phi, thực khó tránh khỏi làm cho các phi tần trong cung nguội lòng.”

Ngôi vị Quý phi tất nhiên tôn quý, chỉ kém
một mình Hoàng hậu, quá nửa là có thể khiến Hoàng hậu kiêng dè. Nhưng nếu tôi
ngồi lên ngôi cao như thế, lại vừa sinh hạ Hoàng tử, Hoàng hậu không mưu mô tìm
cách ăn tươi nuốt sống tôi mới là chuyện lạ. Huống chi Hoàng hậu vốn là từ Quý
phi mà leo lên ngôi Hậu, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, tuy tôi thực sự cũng
muốn nàng ta không vui nhưng không thể nào vì sự sướng khoái nhất thời mà làm
lay động gốc rễ lâu dài của bản thân được. Hơn nữa nếu như Đoan Phi, Kính Phi
vì thế mà sinh ra hiềm khích với tôi, vậy thì thực là không hay chút nào.

Tâm tư tôi liên tục xoay chuyển, thầm nghĩ
sau việc Tích Hoa Phu nhân năm xưa, Huyền Lăng chưa từng lập thêm một vị Phu
nhân nào khác, bản thân nhắc tới chỉ e sẽ làm y không vui, vì vậy bèn nói:
“Thần thiếp tuyệt đối không dám ở ngôi Quý phi, xin Hoàng thượng hãy hiểu cho
một phen tâm ý này của thần thiếp.”

Lý Trường xưa nay vốn rất hiểu tâm tư Hoàng
đế, lại giỏi cách ứng phó luồn lách, vội đứng một bên cười trừ, nói: “Hoàn Phi
nương nương cứ thoái thác mãi như vậy Hoàng thượng e cũng khó xử, xin thứ cho
nô tài lắm lời một câu, trong số các ngôi vị chính nhất phẩm, chỉ cần không
phải Quý phi, Hoàng thượng có thể tùy ý chọn một ngôi vị khác cho Hoàn Phi
nương nương. Như thế vừa thể hiện được sự thương yêu của Hoàng thượng với nương
nương, lại vừa hợp với tâm ý của nương nương, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.”

Huyền Lăng đưa mắt nhìn Lý Trường, cười
nói: “Xem ra ngươi cũng khá thông minh đấy, không uổng công trẫm và nương nương
coi trọng ngươi như vậy.” Y suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Hiền phi thì
không hay, Đức phi lại đứng cuối cùng trong Tứ phi, duy có Thục phi là từ khi
đăng cơ tới giờ trẫm chưa từng lập lần nào.” Y trầm ngâm nói: “Thục phi, thục
đức kiêm đủ, trẫm thấy đúng là hợp với nàng nhất đấy, chỉ là như thế rốt cuộc
vẫn có chút bất công với nàng.”

Tôi tươi cười vui vẻ nói: “Đa tạ Hoàng
thượng, thần thiếp thích lắm!”

Y thoáng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp:
“Trong Tứ phi chỉ duy có Quý phi là có phong hiệu, qua đó thể hiện là người
đứng đầu trong các phi tần. Hoàn Hoàn là người trẫm thương yêu nhất, địa vị tất
nhiên ngang với Quý phi, từ nay về sau chữ “Hoàn” vẫn sẽ là phong hiệu của
nàng.”

Trong mắt người ngoài, chữ “Hoàn” ấy thực
là một niềm vinh hạnh to lớn tột cùng, nhưng lòng tôi lúc này lại đau đớn như
kim đâm. Trong một thoáng nghiêng đầu, tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ trăng sáng
như sương, bỗng có cảm giác bị sương tuyết phủ khắp đầy người, không kìm được
rùng mình một cái.

Y đặt bàn tay ấm áp lên bờ vai tôi, cất
giọng xót xa, trìu mến: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại rùng mình thế, có
phải nàng thấy lạnh không?”

Cận Tịch máy động đôi mày, ngoảnh đầu qua
quát bảo ả cung nữ đang đứng hầu dưới cửa sổ: “Nương nương vừa sinh xong sao có
thể mở cửa sổ được, lỡ như làm nương nương bị cảm lạnh thì sao!”

Ả cung nữ đó tên gọi Phỉ Văn, vừa mới được
chọn vào Vị Ương cung. Thị xưa nay chỉ hầu hạ bên ngoài, có lẽ vì hôm nay nhân
thủ không đủ nên mới vào đây. Lúc này chắc thị đã sợ đến hồ đồ, không kìm được
hoang mang giải thích: “Vừa rồi bà đỡ nói là trong nội điện mùi máu nồng quá
nên mới bảo mở hé cửa sổ một chút...”

Huyền Lăng bất giác cau mày, nhìn thoáng
qua thị một chút rồi nói: “Ra ngoài! Đã làm nương nương bị lạnh mà còn dám cãi
lại, tát hai mươi cái.”

Đám cung nhân đều là hạng tâm tư nhanh
nhạy, thấy Huyền Lăng có vẻ tức giận thì lập tức kéo Phỉ Văn đang đầy mặt ấm ức
ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở vào đồng loạt quỳ xuống hô: “Chúc mừng Thục phi
nương nương! Thục phi nương nương vạn phúc kim an!”

Trong những tiếng hô vang ấy, tôi dần điều
chỉnh được hô hấp, khẽ nở nụ cười vừa mừng vừa thẹn, thấp giọng lẩm bẩm: “Chữ
“Hoàn” này bỗng làm thần thiếp nhớ tới lần đầu gặp tứ lang bên dưới những bông
hoa hạnh nơi hồ Thái Dịch thuở nào.”

Huyền Lăng tức thì nguôi giận, tươi cười,
nói: “Hoàn Hoàn giờ nở nụ cười, thực còn hơn lần đầu gặp mặt năm xưa nhiều
lắm.” Sau đó lại quay sang nói với Lý Trường: “Truyền chỉ đi khắp lục cung,
thông báo việc Hoàn Phi ở Vị Ương cung được tiến phong làm Thục phi chính nhất
phẩm, phong hiệu vẫn giữ nguyên, lễ sắc phong sẽ được cử hành vào ngày hoàng tử
đầy tháng. Đợi Thục phi ở cữ xong thì sẽ ban quyền hiệp trợ quản lý lục cung.”
Huyền Lăng nhìn tôi, hỏi: “Hoàn Hoàn, nàng có thích không?”

Tôi giả bộ thẹn thùng đưa mắt nhìn y.
“Hoàng thượng ban ân điển như vậy, thần thiếp tất nhiên vui thích vô cùng.” Hai
tai tôi bất giác nóng bừng lên, danh vị Thục phi cố nhiên quan trọng, nhưng đại
quyền hiệp trợ quản lý lục cung mới càng quan trọng hơn nhiều.

Hiện giờ Hoàng hậu chấp chưởng lục cung, ba
người Đoan Phi, Kính Phi và tôi thì cùng nhau hiệp trợ, chỉ cần ba chúng tôi
đồng sức đồng lòng, dù Hoàng hậu có muốn mưu hại tôi và con tôi thì cũng phải
suy nghĩ cho cẩn thận. Tôi thoáng trầm ngâm, Đoan Phi thì không có gì, nhưng
còn Kính Phi...

Lý Trường có lòng muốn giúp vui, bèn cười
tủm tỉm, nói: “Nô tài bạo gan xin nương nương ban cho chút phần thưởng, nương
nương giờ đang có phúc tinh chiếu rọi như thế, tùy tiện thưởng cho nô tài thứ
gì đó cũng có thể giúp nô tài được hưởng sái vận may.”

Tôi bèn cầm cây ngọc như ý đặt bên gối lại,
đích thân đưa tới tay Lý Trường, cười nói: “Bản cung cũng không có thứ gì tốt
cả, cây ngọc như ý này là do phu nhân của Khánh Quốc công lần trước đưa tặng
nhằm cầu phúc cho bản cung. Giờ đây hoàng tử và công chúa đều đã chào đời, cây
ngọc như ý này ta tặng lại cho ngươi, coi như là phần thưởng cho việc ngươi
trung thành với Hoàng thượng suốt bao năm nay.”

Cây ngọc như ý đó được điêu khắc thành từ
ngọc tím, hết sức tinh xảo, mà càng hiếm có hơn là nó được làm từ một khối ngọc
tím nguyên vẹn, long lanh trong suốt, chạm vào liền có cảm giác ấm áp, mịn
màng. Đây là một sự ân sủng rất lớn, Lý Trường bất giác cả kinh, vội vàng quỳ
xuống dập đầu thưa: “Nô tài vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nương nương thưởng hậu
thế này nô tài thực sự không dám nhận.”

Tôi cười tủm tỉm nhìn y. “Thưởng ngươi như
vậy kỳ thực còn có một duyên cớ khác bên trong nữa...” Tôi nhìn qua phía Huyền
Lăng lúc này đang tỏ vẻ khó hiểu, rồi lại mỉm cười nhìn Cận Tịch. Huyền Lăng
tức thì giật mình bừng tỉnh, tôi bèn mím môi cười nói: “Ân điển lớn như thế
này, vẫn nên là Hoàng thượng ra mặt ban cho thì mới vẻ vang.”

Huyền Lăng cười vang sảng khoái. “Chính
thế. Lý Trường, trước đây ngươi và Thôi Cung nhân đã phải chịu nỗi oan ức rất
lớn, hôm nay nương nương đã mở lời rồi, vậy trẫm sẽ chính phức ban Thôi Cung
nhân cho ngươi làm “Thái hộ[16]”, tuy rằng chỉ là phu thê hữu danh
vô thực nhưng ngươi cũng cần phải trân trọng người ta mới được.”

[16]
Cung nữ khi kết hôn với thái giám thì được gọi là “Thái hộ” - ND.

Tôi mỉm cười, nói: “Hoàng thượng nói rất
đúng, trong cung hiếm khi nào có một ân điển lớn thế này, các ngươi cần phải
trân trọng mới được. Cây ngọc như ý này coi như là quà mừng bản cung tặng cho
các ngươi.”

Ngày trước Hoàng hậu đã mượn việc giữa Cận
Tịch và Lý Trường để bày trò, gần như lấy đi tính mạng của bọn họ, còn khiến
Cận Tịch phải nhục nhã vô cùng, cơ hồ không thể ngẩng đầu lên trước mặt người
khác. May mà nàng ta tính tình kiên nghị, bằng không chỉ sợ sớm đã treo cổ tự
vẫn rồi. Bây giờ tôi nhắc lại chuyện cũ, còn xin Huyền Lăng ban Cận Tịch cho Lý
Trường làm “Thái hộ”, đó thực là một niềm vinh dự lớn nhất đối với hai người
bọn họ, sau này sẽ không còn ai có thể làm khó bọn họ nữa.

Nghe Huyền Lăng đích thân mở miệng như thế,
Lý Trường cơ hồ mừng đến ngây ra. Rốt cuộc vẫn là Cận Tịch tỉnh ngộ trước, lập
tức mặt mũi đỏ bừng kéo Lý Trường cùng khấu đầu tạ ơn. Lý Trường ra sức dập đầu
mấy cái thật vang, run giọng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn nương nương, Thôi
Cung nhân là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh nương nương, đã thưởng cho nô tài
rồi, nô tài nhất định sẽ đối xử với Thôi Cung nhân thật tốt.”

Hoa Nghi đứng kế bên mím môi cười nói:
“Công công sao vẫn gọi cô cô là “Cung nhân” như thế, nên đổi cách xưng hô rồi.”

Tôi lòng thầm máy động, bèn khẽ cười trêu
chọc: “Cận Tịch là Cung nhân bên cạnh bản cung, Lý công công thì là Tổng quản
nội đình bên cạnh Hoàng thượng, quản lý tất cả các cung nữ thái giám trong
cung, vậy há chẳng phải là Cung nhân của bản cung việc gì cũng phải nghe theo
ngươi hay sao? Thực chẳng có vẻ gì là giống phu thê cả.”

Huyền Lăng vỗ tay cười rộ. “Hoàn Hoàn nói
vậy là trẫm hiểu rồi, nàng sợ Cận Tịch sau này bị Lý Trường ức hiếp thì không
tiện quay trở về tìm nàng than khổ đúng không?” Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Cận Tịch bây giờ là Cung nhân chính tam phẩm, lần này Hoàn Hoàn được phong làm
Thục phi, Cận Tịch xem ra cũng nên được thăng lên làm Thận nhân chính nhị phẩm
rồi.”

Tôi khẽ đẩy y một cái, làm bộ hờn dỗi nói:
“Lý Trường là Tổng quản nội đình chính nhất phẩm kia mà, như vậy Cận Tịch của
thần thiếp rốt lại vẫn kém hơn người ta một bậc.”

Lý Trường là người cơ trí cỡ nào, lập tức
quỳ xuống thưa: “Nô tài cũng không muốn Cận Tịch phải chịu ấm ức. Huệ nhân
chính nhất phẩm bên cạnh Hoàng hậu, Cận Tịch tất nhiên không thể đảm đương được
rồi, có điều Cận Tịch từ nhỏ đã hầu hạ trong cung, nô tài dám đảm bảo rằng việc
quản lý mấy cung nữ thì thị vẫn còn làm được.”

Tôi khẽ đưa mắt liếc Huyền Lăng, cất giọng
yêu kiều: “Hoàng thượng xem Lý công công biết thương Cận Tịch chưa kìa. Cận
Tịch quả đúng là có phúc, được Hoàng thượng chọn cho một chỗ nương tựa tốt như
vậy.”

Huyền Lăng đang lúc hưng phấn, tất nhiên
lời gì nghe cũng lọt tai. “Trong hàng cung nữ còn có Thượng nghi chính nhất
phẩm nữa, được quyền quản lý tất cả cung nữ trong cung, chỉ là có hơi vất vả
một chút.”

Lý Trường liên tục dập đầu tạ ơn, miệng thì
nói: “Cận Tịch được Hoàng thượng và nương nương ban cho ân điển như vậy, dù
phải chịu khổ một chút cũng đáng thôi.”

Tôi mỉm cười đẩy nhẹ Cận Tịch. “Còn không
mau tạ ơn Hoàng thượng đi.”

Cận Tịch vâng lời tạ ơn, dưới ánh nến đỏ
chiếu vào, khuôn mặt cũng thấp thoáng nét mừng rỡ. Huyền Lăng nói: “Lý Trường,
vị ái thê này của ngươi giờ đã ngang hàng với ngươi rồi, sau này ngươi nhớ phải
thương yêu người ta đấy.”

Tôi chậm rãi thở phào một hơi, Cận Tịch, ta
chỉ có thể làm được cho ngươi đến thế mà thôi, hy vọng rằng sau này ngươi có
thể bình an vui vẻ, vậy coi như không uổng công ngươi vì ta mà chịu khổ bấy lâu
nay.

Các cung nhân xung quanh thấy Hoàng đế ban
cho Lý Trường và Cận Tịch ân điển lớn như vậy thì đồng loạt chạy tới chúc mừng
bọn họ, tôi vui vẻ nói: “Còn chờ gì nữa, mau đòi Lý công công và Thôi Thượng
nghi cho uống rượu mừng đi chứ.”

Đang lúc mọi người ồn ào, từ bên ngoài chợt
có một tiểu thái giám chạy vào dập đầu mừng rỡ bẩm: “Chúc mừng Hoàng thượng, Từ
Tiệp dư ở Ngọc Chiếu cung vừa sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử, mẹ
con bình an.”

Trong cơn ồn ào náo nhiệt Huyền Lăng không
nghe rõ lắm, liền hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

Gã tiểu thái giám đó lại dập đầu thật mạnh
một cái nữa, lớn tiếng hô lên: “Chúc mừng Hoàng thượng, Từ Tiệp dư ở Ngọc Chiếu
cung vừa sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử vào hồi giờ Thân một khắc,
mẹ con bình an.”

Huyền Lăng cả mừng: “Giờ thân một khắc? Vậy
tức là còn sớm hơn hoàng tử của Thục phi một khắc nữa.” Y dùng sức ôm chặt tôi
vào lòng, cười rộ, nói: “Hoàn Hoàn, nàng nghe kìa! Nàng nghe kìa! Yến Nghi cũng
đã sinh cho trẫm một hoàng tử rồi đấy.”

Tôi lòng thầm buông lỏng, nàng ta rốt cuộc
cũng đã bình an sinh được đứa bé, vậy cũng coi như không uổng công tôi một lòng
bảo vệ nàng ta. Thế nhưng ngay sau đó trái tim tôi thắt lại, chợt nghĩ tới việc
nàng ta cũng sinh được một bé trai giống như mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi
cười, nói: “Chúc mừng Hoàng thượng.”

Huyền Lăng mừng đến nỗi chẳng biết phải nói
gì, bèn nắm chặt hai tay đứng lên đi đi lại lại mấy vòng, đột nhiên dừng lại,
cúi xuống nhìn tôi chăm chú. “Hoàn Hoàn, nàng vừa về cung liền mang tới cho
trẫm bao nhiêu vận may như thế, trẫm thật sự rất cảm ơn nàng!”

Tôi nhún nhường nói: “Hoàng thượng quá khen
rồi. Hoàng thượng là bậc thiên tử, gặp may cũng là lẽ thường tình. Thần thiếp
cảm thấy hôm nay Hoàng thượng được liền hai vị Hoàng tử thực là một điềm may
lớn, sau này Hoàng thượng nhất định sẽ còn có nhiều hoàng tử hơn. Xin cho phép
thần thiếp được giành phần trước nhất, có lời chúc mừng Hoàng thượng tại đây.”

Hoàng thượng tới lúc này mới chợt nhớ tới
một việc, bèn hỏi: “Từ Tiệp dư đã sinh hoàng tử từ lúc giờ Thân một khắc, tại
sao tới tận bây giờ mới báo tin? Việc sinh hoàng tử há có thể chậm trễ được!”
Gã tiểu thái giám đó nhất thời sợ hãi, vội dập đầu lia lịa thưa: “Nô tài không
dám.”

Tôi ở một bên khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt
giận, Ngọc Chiếu cung cách Vị Ương cung rất xa, có lẽ hắn cũng đã cố hết sức
rồi. Hôm nay là ngày mừng, Hoàng thượng chớ nên tức giận.”

Gã tiểu thái giám đó vội vàng nói: “Nô tài
khi đó đã chạy một mạch tới đây ngay, nhưng vừa mới tới liền nghe nói Thục phi
nương nương cũng sinh hạ Hoàng tử, thế rồi các công công của Vị Ương cung liền
kéo nô tài cùng đi lĩnh phần thưởng của Hoàng thượng, nói là để hưởng sái chút
vận may từ tiểu hoàng tử, nô tài thực không dám không đi.”

Tôi cười nói: “Thì ra là phần thưởng của
Hoàng thượng đã làm chậm bước chân của hắn, vậy mà Hoàng thượng còn trách tội
hắn nữa, thực là đáng thương quá chừng.”

Huyền Lăng bất giác bật cười, rồi liền nói
với gã tiểu thái giám đó: “Ngươi đứng dậy đi.”

Tôi khẽ tựa vào lòng y, dịu dàng nói:
“Hoàng thượng chuẩn bị đi thăm Từ Tiệp dư luôn chứ? Lúc này muội ấy nhất định
là đang rất mong Hoàng thượng đấy. Thần thiếp nghĩ nhị điện hạ nhất định cũng
giống như Từ Tiệp dư, vừa đáng yêu vừa trắng trẻo.”

Huyền Lăng thoáng lộ vẻ do dự: “Bên đó đã
có thái y trông coi rồi, trẫm muốn ở đây với nàng thêm lát nữa.”

Tôi cười nói: “Thời gian Hoàng thượng ở bên
thần thiếp còn dài, chỉ sợ Hoàng thượng sau này lại chê thần thiếp thôi. Từ
Tiệp dư mới lần đầu làm mẹ, Hoàng thượng nên quan tâm nhiều một chút mới phải.”

Huyền Lăng tới lúc này mới chịu đứng dậy để
một gã tiểu thái giám khoác áo choàng cho, rồi mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn đúng
là hiểu đạo lý, không thẹn là Thục phi của trẫm.” Y nắm lấy bàn tay tôi, cất
giọng trìu mến: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai trẫm sẽ lại tới thăm nàng.”

Tôi gọi Lý Trường lại, nói: “Đừng chỉ để ý
tới việc mừng của riêng mình, cẩn thận đưa Hoàng thượng tới chỗ Từ Tiệp dư đi.”

Lý Trường vui vẻ đáp “vâng” một tiếng rồi
liền cùng Huyền Lăng rời đi.

Báo cáo nội dung xấu