Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 6) - Chương 22 - Phần 1

Chương
22

Mây
vén trăng lên hoa giỡn bóng[34]

[34]
Trích Thiên tiên tử, Trương Tiên. Dịch thơ Nguyễn Xuân Tảo. Nguyên văn Hán
Việt: Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh - ND.

Đêm ấy Huyền Lăng nghỉ lại chỗ Diễm Quý
nhân. Trong tiết trời thu khô hanh se lạnh, nửa đêm Linh Tê chợt ho lên mấy
tiếng, nhũ mẫu vội vàng sai người đi nấu canh lê đường phèn. Chái điện mà Linh
Tê và Dư Hàm ở được trang hoàng hết sức sặc sỡ, khắp nơi đều là những món đồ
chơi nhỏ dành cho trẻ con. Chiếc siêu bạc bắc trong điện đang sôi lên sùng sục,
mùi thơm của lê và đường phèn trộn lẫn vào nhau bay lan ra xung quanh, bầu
không khí trong điện ngập tràn cảm giác ấm áp.

Linh Tê rất ngoan ngoãn, tôi xúc từng thìa
canh lê lên thổi mát rồi cho nó uống, Hoán Bích thì mỉm cười đứng kế bên cẩn
thận giúp nó lau đi chỗ nước canh rỉ ra bên khóe miệng, con bé liên tục chớp
chớp cặp mắt to tròn cười tươi ngọt ngào.

Linh Tê đúng là một đứa bé rất ngoan, tôi
vui vẻ nghĩ thầm.

Một làn gió mát thổi tới, Hoa Nghi đẩy cửa
đi vào, tươi cười nói: “Nương nương, nghe nói vừa rồi Mục Quý nhân đã dẫn theo
Ngưỡng Thuận nghi và Nghiêm Tài nhân tới Cảnh Xuân điện đại náo tưng bừng, làm
nhục An Quý tần một trận.”

Tôi khẽ thổi thìa canh lê vừa xúc, chậm rãi
nói: “Đúng là một lũ ngu xuẩn! Bọn họ lấy cớ gì mà náo loạn như vậy?”

“Mục Quý nhân nói An Quý tần là người chẳng
lành, liền đến Thông Minh điện xin một ít giấy bùa về dán khắp nơi trong Trường
Dương cung để trừ tà, còn đốt rất nhiều giấy vàng và vẩy nước phép gì đó nữa,
làm mọi thứ đều rối tung rối mù cả lên.” Hoa Nghi lộ vẻ lo lắng nói: “An Quý
tần tốt xấu gì cũng là chủ vị một cung, Mục Quý nhân làm vậy thực quá bất kính,
nương nương có qua đó xem một chút không?”

“Xem gì chứ?” Tôi đặt mạnh chiếc thìa bạc
trên tay vào trong bát. “Hoàng thượng đã nói cô ta là người chẳng lành, Mục Quý
nhân tuy quá đáng nhưng cũng chỉ là làm việc theo ý chỉ mà thôi, không có vấn
đề gì cả.” Rồi tôi lại dặn dò Hoa Nghi: “Đi nói với người bên ngoài là ta đã
ngủ, không gặp ai hết.”

Hoán Bích cười phì một tiếng, lộ rõ vẻ
thích chí. “Hay cho Mục Quý nhân, coi như đã giúp chúng ta trút giận một phen
rồi.”

Ngày hôm sau Hoàng hậu quả nhiên đã hỏi tới
việc này trước mặt mọi người, Mục Quý nhân liền đáp: “Thần thiếp làm sao dám
bất kính với An Quý tần, mang chỗ giấy bùa, nước phép đó tới không chỉ là để
giúp An Quý tần xua đuổi tà khí, còn vì mong lục cung được an định.”

Thế là Hoàng hậu liền không nói gì nữa. Mục
Quý nhân thấy Hoàng hậu không hỏi gì thêm, bất giác lộ rõ vẻ đắc ý, đồng thời
lại càng coi thường An Lăng Dung.

Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, gió tây kéo
về, trời dần lạnh hẳn. Trong Nhu Nghi điện, lò sưởi đốt suốt cả ngày, còn được
đặt thêm mấy chậu than, thỉnh thoảng than trong chậu lại phát ra những tiếng nổ
lốp đốp, càng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.

Bên dưới cửa sổ trong tẩm điện có kê một
chiếc sạp quý phi dài đóng bằng gỗ đàn hương, hai bên sạp đặt hai chiếc kỷ nhỏ
kiểu hoa mai, bên trên để rượu nóng và đồ điểm tâm. Cạnh tường có đặt mấy chậu
sơn trà vốn được trồng trong phòng ấm, những cánh hoa đỏ tươi căng đầy như nhung,
được hơi ấm phả vào lại càng toát ra một thứ mùi thơm thanh nhã.

Bên ngoài trời lúc này gió tây cuồn cuộn,
tiếng gió vù vù vọng vào nghe như thể bên ngoài có vô số con sài lang hổ báo
đang chạy rầm rầm. Tôi ngồi trên chiếc sạp, ngoảnh đầu qua bưng chén bạc lên
đưa về phía người trước mặt mà khẽ nở nụ cười. “Mời tứ lang uống cạn chén này.”

Y ngẩng đầu một hơi uống cạn, trên khuôn
mặt bất giác thấp thoáng mấy tia ửng đỏ vẻ say sưa. “Rượu chẳng say người người
tự say, trẫm xem ra thực sự đã say rồi.”

Mái tóc tôi lúc này chỉ được cố định qua
loa bằng một cây trâm ngọc, mấy lọn tóc mềm mại buông lơi lả lướt bên tai, đôi
hàng lông mày vẽ theo kiểu Giảo lê trang nhìn đáng yêu rất mực, còn mang theo
nét xuân tình. Tôi phỉ phui một tiếng, bàn chân trần trắng muốt đá nhẹ vào
chiếc chậu nhổ tráng men bên cạnh. “Tứ lang chẳng nghiêm túc gì cả.” Rồi lại
cười, nói: “Tứ lang vừa mới dỗ Hàm Nhi ngủ xong, chẳng lẽ bây giờ lại định làm
nó thức dậy? Như thế thì thực chẳng ra sao cả!”

Chiếc áo tơ mỏng màu ngó sen được kéo xuống
tới cánh tay, đầu bút ươn ướt mềm mại lướt đi nhẹ nhàng trên bờ vai lõa lồ
trắng nõn, y đang lúc cao hứng, liền vẽ lên vai tôi một bức hình Hải đường xuân
thụy đầy nét hữu tình. Đầu bút vừa nhúng đẫm mực chạm vào da làm tôi thấy hơi
ngứa ngáy, liền không kìm được cười khì một tiếng. Y vội giữ tôi lại, dịu dàng
nói: “Đừng động đậy, sắp xong tới nơi rồi.” Tôi lúc này cũng đã hơi say, sắc
mặt lộ ra mấy tia uể oải, ngoảnh đầu lại thấy trên vai có mấy điểm đỏ tươi tựa
như san hô lóng lánh, lại càng làm tôn lên làn da trắng ngần, liền không kìm
được cất tiếng ngâm nga: “Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự
thùy gia viện[35]...”

[35]
Đây là lời hát được trích từ vở kịch Mẫu Đơn đình của Thang Hiển Tổ. Dịch
nghĩa: Thời tiết và cảnh vật đều đẹp mê hồn, nhưng lòng ta sao quá ư buồn chán,
những việc vui vẻ thú vị đang diễn ra ở nhà ai đây? - ND.

Vẻ mê say trong mắt y lại càng thêm nồng
đậm. “Hiếm khi được nghe nàng hát một câu thế này.”

Chiếc váy dài màu hồng phấn lẳng lặng buông
lơi bên mép sạp, tôi cất giọng lả lướt: “Trong cung đã có An muội muội rồi,
Hoàn Hoàn thực thẹn không dám mở miệng.” Y hơi ngẩn ra. “Giọng hát của nàng ta
đã hỏng rồi.”

Tôi đưa tay chỉnh lại búi tóc đã hơi trĩu
xuống, cất giọng dịu dàng: “An muội muội quả thực rất đáng thương, Hoàng thượng
cũng nên qua thăm muội ấy một chút.”

Y khẽ “ồ” một tiếng, hờ hững nói: “Vào lúc
này, chớ nên nhắc tới nàng ta làm gì cho mất hứng.” Dứt lời liền khom người
xuống, khẽ hôn lên bờ vai trần của tôi. “Trước mặt đang có cảnh xuân tươi đẹp,
muôn hồng ngàn tía thế này, ta đâu còn tâm trạng nào mà nghĩ tới vách nát tường
xiêu...”

Giữa ánh nến đỏ dịu êm, chiếc màn hồng
không ngớt đung đưa nhè nhẹ.

Khi tôi thức dậy thì đã là nửa đêm, chín
ngọn nến trong điện đều đã gần cháy hết, ánh nến như tỏa ra những tia đỏ mông
lung. Mùi thơm ngọt ngào của Nga lê trướng trung hương vương vất trong không
khí, khi vừa thức giấc tôi bất giác có chút mơ màng, cảm thấy mình như chẳng ở
nhân gian. Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Huyền Lăng, tôi mới lập tức
bừng tỉnh, cất giọng dịu dàng: “Tứ lang sao vẫn còn thức thế?”

Một lọn tóc mềm bị y quấn vào đầu ngón tay.
“Trẫm muốn ngắm cảnh hải đường ngủ xuân, do đó không đành lòng đi vào giấc
mộng.”

Tôi hơi nhích về phía y một chút. “Hoàn
Hoàn thì muốn được ngủ mãi bên cạnh tứ lang thế này, vĩnh viễn không bao giờ
tỉnh lại.”

Y nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay ôm tôi
vào lòng. “Trẫm có việc này muốn nói với nàng.” Y dừng một chút rồi mới tiếp:
“Trẫm chuẩn bị tấn phong cho Xích Thược.” Xích Thược vừa mới trở thành Tuyển
thị chưa lâu, bây giờ lại chuẩn bị được tấn phong tiếp, đủ thấy cô ta đang đắc
sủng thế nào. Tôi từng nghe Yến Nghi nhắc tới việc này, do đó không mấy ngạc
nhiên, chỉ khẽ nở nụ cười. “Mấy việc như thế này Hoàng thượng nên thương lượng
với Hoàng hậu mới đúng.”

Huyền Lăng nói: “Hoàng hậu ắt sẽ không phản
đối...”

Tôi mỉm cười cắt ngang lời y: “Lẽ nào Hoàng
thượng nghĩ là thần thiếp sẽ ghen sao?”

Y bật cười, đưa tay tới gài lại mép chăn
giúp tôi. “Nàng là Thục phi, có quyền hiệp trợ quản lý lục cung, trẫm tất nhiên
phải nói với nàng rồi. Nếu nàng không muốn, trẫm không tấn phong cho nàng ta
cũng được.”

Tôi đưa mắt lườm y một cái. “Hoàng thượng
nghĩ thần thiếp thế nào vậy chứ? Vinh Tuyển thị nếu hầu hạ tốt thì tấn phong
cũng là điều nên làm. Chỉ là Hoàng thượng nhớ dạy dỗ quy củ cho nàng ta một
chút, chớ để nàng ta được sủng ái quá mà kiêu ngạo, kẻo rồi lại giẫm vào vết xe
đổ của Diệu Âm Nương tử ngày trước.”

Y khẽ mỉm cười. “Xích Thược tuy xuất thân
nô tỳ nhưng quả là có chút kiêu ngạo, sau này nàng cứ dạy dỗ nàng ta cho cẩn
thận là được rồi.”

“Nàng ta được Hoàng thượng sủng ái, có kiêu
ngạo một chút cũng không phải vấn đề gì cả, nhưng bây giờ dù sao cũng là tiểu
chủ rồi, nếu tính khí lớn quá đi xem thường người khác thì sẽ làm tổn thương
tới hòa khí giữa các phi tần, cũng không đè nén được người dưới, sẽ chẳng có
chút bộ dạng nào của một tiểu chủ cả.”

Y lộ vẻ trầm ngâm. “Quả đúng là như vậy.
Trẫm từng nói với Yến Nghi là muốn phong nàng ta làm Nương tử, Yến Nghi không
có ý kiến gì. Về sau thấy Xích Thược hầu hạ rất âm cần, chu đáo, trẫm liền nghĩ
phong cho nàng ta làm Tài nhân cũng không sao. Nhưng bây giờ mà phong như vậy
thì có phần vội quá, tạm thời cứ phong làm Nương tử là được rồi.” Y đưa tay
chống cằm, nói tiếp: “Cũng không cần chọn chữ tốt lành gì cả, Xích Thược thích
hoa thược dược, cứ tìm một biệt danh nào đó của hoa thược dược làm phong hiệu
là được rồi.” Y vạch ngón tay, nói: “Thược dược còn được gọi là tương ly, kiều
khách, dư dung, lam vĩ xuân, trẫm thấy đặt phong hiệu cho nàng ta là lam xuân
hay dư dung đều ổn cả, nàng nghĩ sao?”

“Cả hai nghe đều rất hay, Hoàng thượng cứ
tự mình quyết định là được rồi.”

Huyền Lăng ngáp dài một cái, uể oải nói:
“Nàng ta vốn họ Vinh, vậy sau này hãy gọi là Dư Dung Nương tử đi[36].”

[36]
Ở đây chữ “vinh -
荣” và chữ “dung - 容” đồng âm - ND.

Tôi khoác áo đứng dậy đi tới bên bàn rót
một chén trà, đang định xoay người đưa cho Huyền Lăng thì chợt thấy y cũng đã
rời giường, lúc này đang đi chân trần đứng sau lưng tôi. Y ôm chầm lấy tôi từ
phía sau, khẽ hôn lên má tôi một cái, cất giọng áy náy: “Hoàn Hoàn, có chuyện
này... trẫm thật sự rất khó xử.”

Tôi cười, nói: “Tứ lang có gì xin cứ nói,
Hoàn Hoàn tuy chưa chắc đã có thể phân ưu cho tứ lang nhưng lúc nào cũng sẵn
lòng nghe tứ lang giãi bày tâm sự.”

Hơi trầm ngâm một chút, y chậm rãi nói:
“Trẫm đã sai người đón hai vị muội muội của nàng vào cung bầu bạn với nàng,
nàng vừa lòng chứ?”

“Đa tạ tứ lang, bọn họ lúc này sống trong
cung cũng đã khá quen rồi. Có bọn họ bầu bạn, thần thiếp thấy thoải mái hơn
nhiều lắm.” Dừng một chút, tôi chăm chú nhìn hai cái bóng thành đôi thành cặp
của mình và y trong chén trà xanh biếc. “Nghe hai vị muội muội nói cha mẹ thần
thiếp cũng sẽ vào kinh ở lại lâu dài, không biết giờ đã khởi hành chưa? Từ khi
vào cung đến giờ, thần thiếp đã lâu lắm không được gặp lại song thần rồi. Có
lúc thần thiếp thật sự rất ngưỡng mộ Hồ Chiêu nghi vì Tấn Khang Quận chúa có
thể thường xuyên vào cung thăm nom, hưởng niềm vui mẹ con đoàn tụ.”

Y đặt bàn tay lên cánh tay tôi, cất giọng
hơi trầm thấp: “Điều trẫm muốn nói chính là về cha mẹ nàng... Trong thời gian
tới chỉ sợ là bọn họ không thể vào kinh được.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống, khẽ “ưm” một tiếng
bằng giọng nghi hoặc. Y lại nói tiếp: “Huynh trưởng của Kỳ Tần là Quản Khê và
Quản Lộ cực lực phản đối, cha anh của Tường Tần cũng đều không tán thành, dâng
tấu nói cha nàng vốn là tội thần đã bị biếm đi xa, nếu vì nàng đắc sủng mà được
vào cung, chỉ e người trong thiên hạ ai cũng sẽ nói là trẫm dùng người chỉ theo
tình cảm cá nhân, không hợp lẽ công bằng.”

Năm xưa sau khi bình định Nhữ Nam Vương,
Huyền Lăng đã tuyển vào cung bốn phi tần mới là người của các gia tộc vừa nổi
lên trong triều. Đến bây giờ, nhà họ Lạc của Thụy Tần sớm đã suy bại, trong ba
nhà còn lại thì nhà họ Lê của Phúc Tần cũng dần thất thế, chỉ có nhà họ Nghê
của Tường Tần và nhà họ Quản của Kỳ Tần là vẫn khá có quyền lực.

Tay tôi bất giác run run, nước trà trong
chén theo đó hơi sóng sánh làm chiếc bóng của tôi và y tan vỡ cả. Tôi gượng
cười, hỏi: “Hoàng thượng rất để ý đến lời can gián của bọn họ ư?”

Y đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của tôi.
“Không phải vì mấy lời can gián đó, trẫm chỉ lo cho nàng thôi. Khi nàng về cung
các đại thần đã dị nghị rất nhiều rồi, nếu bây giờ lại sinh thêm thị phi, chỉ e
danh dự của nàng sẽ bị tổn hại.” Đôi mắt y lóe lên những tia sâu thẳm, tựa như
ánh sáng của những vì sao giữa bầu trời đêm mịt mùng. “Hơn nữa, như thế sẽ
không có lợi cho tương lai của Hàm Nhi sau này.”

Tôi lờ mờ hiểu được thâm ý trong lời nói
của y, trong lòng dâng lên muôn niềm cảm khái: “Dư Hàm hãy còn nhỏ, còn có Dư
Bái nữa mà.”

Y khẽ gật đầu, bàn tay hơi dùng sức hơn một
chút. “Đúng là còn nhỏ, nhưng trẫm cũng chưa già, vẫn có thể cẩn thận dạy dỗ nó
từ bé, không thể để nó giống như Dư Ly được.”

Tôi định thần lại, nói: “Hoàng thượng muốn
dạy dỗ con trẻ không có gì là sai, nhưng tiền triều cũng cần ổn định, không thể
để xảy ra biến cố Nhữ Nam Vương và nhà họ Mộ Dung như ngày xưa được.” Tôi
ngoảnh đầu nhìn y. “Kỳ thực Hoàng thượng hẳn cũng rõ, việc của nhà mẹ đẻ thần
thiếp năm xưa rõ ràng có rất nhiều ẩn tình. Hoàng thượng đã suy nghĩ cho tương
lai của Dư Hàm, vậy không thể để nhà ngoại của nó mãi mãi mang tiếng tội thần
được. Hoàng thượng có từng nghĩ tới việc điều tra lại vụ án năm xưa không?”

Huyền Lăng mím chặt đôi môi tạo thành những
đường cong cứng đờ, tôi chăm chú nhìn y, thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt y đã
lan tới tận khóe miệng y rồi, mang theo những tia lạnh lẽo. Ngọn nến chợt nổ
đốp một tiếng giòn tan, rồi y cũng cất giọng nhẹ nhàng: “Kỳ Tần chưa phạm phải
lỗi lầm gì lớn trong cung, nhà họ Quản tạm thời cũng không có sai sót gì, tùy
tiện lật lại bản án năm xưa sẽ chỉ khiến triều chính rối ren xao động.”

Vậy lẽ nào chỉ có thể để cha anh thần thiếp
vĩnh viễn chịu mối oan khuất đó sao? Tôi rất muốn lớn tiếng hét lên như vậy,
thế nhưng khi lời ra đến bên miệng thì lại biến thành một câu nói điềm nhiên,
bình thản vô cùng, là nói với y mà cũng là nói với bản thân tôi nữa: “Thần
thiếp có thể đợi.”

Ngày hôm sau, Huyền Lăng truyền chỉ phong
Vinh Xích Thược làm Dư Dung Nương tử chính thất phẩm. Các phi tần theo lệ đều
phải tới chúc mừng, nhưng vì Xích Thược xuất thân hàn vi, các phi tần trong
cung hầu hết đều xuất thân thế gia cả, do đó chẳng muốn tới bợ đỡ nàng ta làm
gì. Mấy ngày nay trời đổ mưa liên tục, đường lầy lội khó đi, mọi người vừa hay
có thể dùng làm cái cớ. Lại vì trời lạnh, thời gian này Đoan Phi và Thái hậu
đều tái phát bệnh cũ, Trinh Quý tần thì vẫn nằm bệnh từ trước, ngay đến Mục Tần
khi ra ngoài cũng trượt chân ngã bị thương, thế là Hoàng hậu liền cho miễn luôn
việc thỉnh an trong mấy ngày này, các phi tần đều có thể ở trong cung của mình
tránh rét.

Ra ngoài không tiện, bên ngoài trời lại vừa
lạnh vừa ẩm ướt, mọi người cả ngày ở trong cung đều thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cái
thai của My Trang lớn dần, vì đề phòng sơ sảy nên lại càng chẳng bao giờ bước
chân ra khỏi cửa. Tôi thì không có việc gì làm, ngày ngày đều bầu bạn bên Dư
Hàm và Linh Tê, lấy đó làm niềm vui thú.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3