Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 6) - Chương 23 - Phần 1
Chương
23
Kinh
Hồng điệu vũ nhẹ nhàng trên tay
Thời gian chậm rãi trôi đi, tuy Mục Quý
nhân thỉnh thoảng không kìm được mà tới Cảnh Xuân điện náo loạn, thế nhưng rốt
cuộc cũng không gây ra cơn phong ba nào lớn nữa, chẳng qua chỉ khiến mấy cuộc
chuyện trò trong lúc rỗi rãi của mọi người trong cung có thêm đề tài. Tôi vừa
nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung nên việc gì cũng phải cẩn thận, thêm vào đó
năm mới sắp tới, việc trong tay có rất nhiều, lần nào cũng phải thương nghị với
Đoan Phi và Kính Phi, đã thế còn phải chăm sóc cho hai đứa bé mới sinh, thực sự
là bận rộn vô cùng. Hiện giờ người bầu bạn với Huyền Lăng nhiều nhất là Hồ
Chiêu nghi, My Trang và Diễm Quý nhân, kế tới là Chu Dung hoa và Dư Dung nương
tử, tiếp nữa thì là mấy người Trinh Quý tần. Hoàng hậu cười nói rằng mình rốt
cuộc cũng có thể nhàn nhã mấy buổi, thường ngày chỉ kêu Triệu Dung hoa đi bầu
bạn với thánh giá, do đó Triệu Dung hoa tuy thất sủng đã lâu nhưng vì thường
xuyên gặp mặt, lại thêm là người cũ trong cung, hiểu được tính tình Huyền Lăng,
hầu hạ hết sức chu đáo, thế là dần đắc sủng trở lại. Ngày Hai mươi lăm tháng
Chạp, Hoàng hậu đề nghị phong Triệu thị làm Tiệp dư, tôi cũng thuận nước dong
thuyền xin phong Dung hoa Chu Bội làm Tiệp dư, Đức nghi Lưu Lệnh Nhàn thì vì
lúc trước đã ở bên giúp đỡ Trinh Quý tần sinh nở nên cũng được thăng làm Dung
hoa chính tứ phẩm. Kể từ đó Chu Bội lại càng chăm tới Nhu Nghi điện hơn, mà vì
nàng ta vốn thông minh, lanh lợi nên lại càng được Huyền Lăng sủng ái hơn
trước.
Ngày Ba mươi Tết, bữa tiệc mừng năm mới
được tổ chức tại Trọng Hoa điện, hoàng cung náo nhiệt vô cùng, vì vừa có hai vị
hoàng tử chào đời nên khắp nơi đều được trang hoàng rạng rỡ, hết sức xa hoa.
Lúc ban ngày các đoàn kịch không ngừng diễn những trò tạp kỹ như tung hứng,
nuốt dao, phun lửa, điều khiển sư tử hổ báo, phi đao, khiến các phi tần cung nữ
vốn quanh năm phải sống trong chốn thâm cung vui vẻ cười vang không ngớt. Khi
hoàng hôn đến, những khúc nhạc sôi nổi lần lượt được tấu lên, các vũ cơ tưng
bừng nhảy múa theo điệu nhạc, bầu không khí ngợp trong sự mừng vui.
Trận tuyết lớn rơi suốt ba ngày ba đêm đã
dừng, nhưng ngoài cửa sổ, thế giới vẫn ngợp trong một màu trắng bát ngát mênh
mang. Những lùm cây ngoài điện đều bị tuyết phủ dày, trên cành cây có rất nhiều
nhũ băng chĩa mũi nhọn xuống đất, ánh đèn lồng từ khắp nơi chiếu đến khiến
chúng lại càng thêm rực rỡ, long lanh, tạo nên một thế giới vô cùng hư ảo.
Trong một đêm tưng bừng như vậy, chắc bất
cứ ai cũng chẳng thể buồn thương.
Rượu được vài tuần, tôi đã thoáng có chút
men say, khuôn mặt hơi ửng đỏ, người ngả về phía trước, vừa khẽ nhấp rượu nho
trong chén vừa như vô tình như hữu ý dừng ánh mắt lại trên người Huyền Lăng lúc
này đang nói chuyện với Triệu Tiệp dư. Giữa ánh đèn rực rỡ, muôn vàn tia sáng
dường như đều tập trung trên bộ quần áo hoa lệ của Hoàng hậu, thế nhưng vẻ
trống vắng của một nữ tử đã ở vào độ tuổi xế chiều và không còn được sủng ái
vẫn không thể nào giấu nổi, khiến người ta bất giác phải thầm cảm thán sự vô
tình của thời gian.
Trong điện trải đầy thảm gấm đỏ tươi, bên
trên dọc ngang bàn ghế. Huyền Lăng giờ đang ngồi uống rượu trò chuyện với Kỳ
Sơn Vương, Kỳ Sơn Vương trước nay vốn chẳng có sở thích gì, chỉ ưa nuôi những
cơ thiếp xinh đẹp trong nhà, người cùng tới hôm nay là một vị trắc phi cực kỳ
trẻ trung, xinh đẹp. Huyền Thanh và Huyền Phần ngồi ở dãy ghế phía bên trái thì
đang tươi cười trò chuyện với nhau, ngón tay y chậm rãi gõ xuống bàn theo điệu
nhạc, khí độ ung dung, tao nhã. Sau lưng y là mấy cành mai đỏ khẳng khiu, vừa
khéo làm tôn lên chiếc áo khoác lông xanh biếc.
Ngụm rượu chảy vào trong cổ họng truyền tới
một mùi thơm nồng đậm, tôi ngồi bên cạnh Huyền Lăng, vô tình đón gặp ánh mắt
quan tâm của y từ xa chiếu tới, bất giác thầm hổ thẹn, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong điện lúc này trưng đầy hoa mai đỏ, hương thơm lẫn trong hơi ấm truyền đi
lại càng khiến lòng người mê say. Sau một khoảnh khắc ngẩn ngơ, tôi bất chợt
nhớ tới những bông mai xanh nơi Tiêu Nhàn quán, năm nay chẳng biết chúng có còn
nở hoa nữa không? Một cảnh tượng đẹp như thế, cho dù chỉ được sở hữu trong
khoảnh khắc thì con người ta cũng đủ thỏa mãn rồi.
Tôi ngoảnh đầu qua một bên, sợ rằng sự ấm
áp ngày xưa sẽ tràn lên làm con tim tôi không còn tỉnh táo. Rượu được nửa hồi,
nơi đuôi mắt mọi người lúc này đều đã mang theo mấy phần xuân ý, Hoàng hậu bám
vào tay Tiễn Thu, chậm rãi đi tới trước cửa đại điện, chăm chú nhìn ra xa một
chút rồi ngoảnh đầu lại, khẽ mỉm cười. “Hoàng thượng, tuyết lớn vừa ngừng rơi,
phong cảnh bên ngoài bây giờ thực không tệ chút nào.”
Hồ Chiêu nghi rót rượu đưa tới bên môi Huyền
Lăng, mắt sáng lung linh, cười tươi làm nũng: “Biểu ca, bên ngoài trời lạnh,
muội sợ lắm!” Hồ Chiêu nghi vốn là hạng nữ tử không cần điểm tô gì cũng xinh
đẹp sẵn, hôm nay lại cẩn thận trang điểm một phen, thực là diễm lệ tuyệt trần,
so với Hoàng hậu thì hơn nhiều lắm.
Hoàng hậu cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đem
đổ nửa chén rượu còn lại xuống đất, khi ngoảnh đầu nhìn Huyền Lăng trong mắt đã
rơm rớm ánh lệ, đoạn chậm rãi thở dài. “Tuyết đông vẫn hệt như xưa, chẳng biết
hoa mai trong Ỷ Mai viên bây giờ liệu chăng có còn diễm lệ?”
Huyền Lăng vốn đã định đồng ý với Hồ Chiêu
nghi, nhưng nghe thấy lời này chén rượu trong tay bất giác hơi run rẩy, nét
cười bên khóe miệng cũng lập tức tan biến chẳng còn, thần sắc đượm một vẻ cô
quạnh, buồn thương.”
Ngưỡng Thuận nghi thất sủng đã một thời
gian, đang muốn tìm thời cơ nịnh nọt Huyền Lăng mà không được, lúc này liền
đánh bạo bước lên phía trước, tươi cười nói: “Hoa mai trong Ỷ Mai viên dù đẹp
đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có vậy thôi, bên ngoài trời lạnh, Hoàng thượng
muốn ngắm thì cứ kêu người đi hái về là được rồi, dù sao long thể cũng là quan
trọng nhất.” Nàng ta cầm một chén rượu đưa tới trước mặt Huyền Lăng, ân cần
nói: “Mời Hoàng thượng uống cạn chén này cho ấm người.”
Huyền Lăng nghe nàng ta nói vậy, trong mắt
ánh lên mấy tia lạnh lùng, chẳng buồn đưa mắt liếc nhìn nàng ta. “Sao nàng biết
hoa mai trong Ỷ Mai viên không đẹp?”
Ngưỡng Thuận nghi chẳng hiểu ra sao, chỉ
đành cười trừ, đáp: “Thần thiếp thấy những gốc mai bây giờ đến lá cũng chẳng
có, nhìn cứ trơ trọi, còn chẳng đẹp được bằng hoa thủy tiên.”
Huyền Lăng đón lấy chén rượu trong tay nàng
ta, vung tay một cái, nguyên một chén rượu nho đầy bị hất cả vào mặt Ngưỡng
Thuận nghi, tức thì từ đầu tóc, mặt mũi đến quần áo của nàng ta đều dính đầy
rượu nho màu tím, trông nhếch nhác, thảm hại vô cùng, khuôn mặt thì đã tái nhợt
đi vì sợ hãi. Đột nhiên xảy ra biến cố này, mọi người trong điện không kìm được
đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì. Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của Hồ
Chiêu nghi, rồi cả hai đồng thời để lộ vẻ thấu hiểu.
Ngưỡng Thuận nghi còn chưa rõ nguyên cớ vì
đâu, chỉ biết vội vã quỳ rạp xuống khấu đầu lia lịa. Giọng nói lạnh lùng tựa
như băng giá của Huyền Lăng đột ngột vang lên giữa Trọng Hoa điện, bên trong
không có một chút nhiệt độ nào: “Ngưỡng thị mắc tội đại bất kính, phế bỏ ngôi
vị, cho đến Hoa phòng trồng hoa thủy tiên.”
Mục Quý nhân vốn giao hảo với Ngưỡng Thuận
nghi, thấy nàng ta đột nhiên mắc tội như thế thì vội quỳ xuống cầu xin giúp:
“Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp nghĩ Ngưỡng Thuận nghi không cố ý đâu. Hôm
nay là ngày mừng, mong Hoàng thượng tha thứ cho tỷ ấy một lần.”
Huyền Lăng hơi nhướng mày lên, lạnh lùng
nói: “Trẫm đã phế bỏ ngôi vị của cô ta rồi, nàng còn gọi cô ta là Thuận nghi
nữa sao?”
Mục Quý nhân cả kinh, sắc mặt tái đi mấy phần,
gượng cười, nói: “Thần thiếp không dám. Ngưỡng tỷ tỷ tuy có lỗi, nhưng mong
Hoàng thượng hãy nể tình tỷ ấy thường ngày hết lòng hầu hạ mà xử phạt nhẹ tay.”
Huyền Lăng lặng im trong khoảnh khắc, ánh
mắt băng giá lướt qua khuôn mặt đang tái nhợt đi vì sợ hãi của Ngưỡng thị.
“Được rồi, nếu ả tiện tỳ này có thể trồng ra hoa thủy tiên giữa mùa hè, trẫm sẽ
miễn tội cho cô ta.”
Thủy tiên vốn là hoa của mùa đông, giữa hè
làm sao mà trồng ra nổi. Ngưỡng thị nghe thấy lời này thì biết là không thể vãn
hồi, lập tức bất tỉnh nhân sự, bị người ta kéo ra khỏi Trọng Hoa điện.
Tôi lặng lẽ nhìn Ngưỡng thị bị kéo ra
ngoài, bất giác thầm thở dài buồn bã, nàng ta của ngày hôm nay cũng vô tri như
tôi năm nào. Nghĩ tới đây tôi có chút không đành lòng, bèn lén dặn dò Cận Tịch:
“Chiếu cố cô ta một chút, đừng để cô ta phải chịu khổ nhiều quá.”
Hoàng hậu làm như chẳng hề nhìn thấy những
việc vừa xảy ra, vẫn tươi cười đoan trang, nền nã, thế nhưng từ trong giọng nói
lại toát ra đầy vẻ thê lương: “Ngày đó Hoàng thượng và tỷ tỷ tự tay trồng xuống
mấy gốc mai quý trong Ỷ Mai viên, bây giờ mùa đông lại tới, thần thiếp thực sự
rất nhớ tỷ tỷ.”
Huyền Lăng lặng lẽ gật đầu, đứng dậy đi tới
bên cạnh Hoàng hậu, dắt tay nàng ta, nói: “Đi thôi!” Y chợt dừng lại, đưa mắt
nhìn qua phía Tiễn Thu bên cạnh Hoàng hậu. “Tay Hoàng hậu lạnh quá, ngươi đi
lấy một chiếc áo choàng tới đây.” Tiễn Thu vội vàng chạy đi mang một chiếc áo
choàng gấm thêu hoa tới khoác lên người cho Hoàng hậu. Huyền Lăng ân cần nói:
“Trời đang lạnh thế này, nàng cũng phải chú ý giữ gìn thân thể mới được.”
Hoàng hậu nở một nụ cười cảm kích, cất
giọng dịu dàng: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm!”
Huyền Lăng sánh vai cùng đi với Hoàng hậu,
nhưng vừa đi được hai bước thì chợt quay sang vẫy tay với tôi, cất lời cảm
thán: “Ỷ Mai viên cũng là nơi mà trẫm và Hoàn Hoàn gặp mặt lần đầu, người cũ
thì đã đi rồi, nhưng nàng lại vẫn còn ở ngay trước mắt, đi cùng trẫm luôn nào.”
Chờ tôi đi tới liền cũng nắm lấy bàn tay tôi.
Hồ Chiêu nghi hơi đảo mắt một chút, lập tức
cười tươi. “Hoa mai trong Ỷ Mai viên là do Hoàng thượng và tiên Hoàng hậu cùng
trồng, chắc những cây mai khác trên thế gian này đều không thể nào so sánh,
thần thiếp cũng muốn được ngắm thử một phen.”
Huyền Lăng gật đầu, nói: “Nàng có lòng như
vậy quả đúng là hiếm có.” Thế rồi liền kêu các phi tần khác đi cùng luôn, cả
một đoàn người rầm rộ cùng tiến về phía Ỷ Mai viên.
Tuyết vừa rơi mấy ngày liền nên đường rất
khó đi, các phi tần thường ngày đã quen sống trong nhung lụa, bây giờ lại không
ngồi kiệu, thành ra ai nấy đều cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng vì sợ gặp tai
họa như Ngưỡng thị nên không dám ho he gì, chỉ biết cắm đầu mà đi, trong lòng
thì ngấm ngầm kêu khổ.
Đi được chừng nửa canh giờ, tất thảy mọi
người đều vừa lạnh vừa mệt, duy có Huyền Lăng và Hoàng hậu là vẫn cực kỳ hào
hứng, thần thái không thay đổi chút nào.
Lúc này tuyết lớn vừa ngừng rơi, hoa mai
khắp vườn nở rộ, khung cảnh ngợp trong hai màu đỏ trắng, vương vất hương thầm.
Những cành mai bị tuyết đè cong xuống, nhưng vẫn ngạo nghễ vươn mình, những
bông mai đỏ rực như lửa nổi bật lên giữa nền tuyết trắng, toát ra một vẻ yêu
kiều, diễm lệ vô song.
Tử Áo Thành phồn hoa náo nhiệt ngày xưa nay
đã bị tuyết phủ dày, toát ra một vẻ thoáng đãng và cô quạnh, thỉnh thoảng lại
có làn gió lạnh căm thổi tới làm cho tuyết đậu trên cành mai rơi xuống lả tả.
Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng, âu yếm
đưa mắt nhìn tôi. “Nếu gió đông hiểu ý, xin đừng hại đến hoa. Ngày đó trẫm và
nàng đã nên duyên ở chính nơi này.”
Tôi cười e thẹn. “Thì ra Hoàng thượng vẫn
còn nhớ.”
Y vẫn còn nhớ, tôi cũng làm sao mà quên
được. Không chỉ có y, ngay tới Huyền Thanh... Tôi cố đè nén nỗi xúc động muốn
ngoảnh đầu lại nhìn y, chẳng hề động đậy chút nào. Nếu thời gian có thể trôi
ngược, tôi thà rằng mình chưa từng đến nơi này, chưa từng quen biết người trước
mắt, mãi mãi làm một Quý nhân nho nhỏ vì cáo bệnh mà không được sủng ái trong
Đường Lê cung, như thế cuộc đời tôi sẽ có thể trôi qua trong bình lặng, không
phải trải qua những cơn phong ba làm người ta đau đến nhói lòng.
Hoàng hậu hơi ngước mắt lên, cất tiếng ngâm
khe khẽ: “Mấy nhành mai ngậm tuyết, trơ ngọn xiết thanh cao. Hương mang đầy ý
vị, mặc gió lạnh thổi vào. Khẳng khiu cành xuôi ngược, nhìn như bệnh tựa sầu.
Nếu gió đông hiểu ý, xin đừng hại đến hoa.” Nàng ta hơi dừng một chút, chăm chú
nhìn Huyền Lăng. “Hoàng thượng còn nhớ không? Hồi mới vào cung, tỷ tỷ vẫn
thường ngâm bàiMai hoa này của Thôi
Đạo Vinh.”
Tôi bất giác ngẩn ngơ, thì ra ngay đến một
chút ký ức ấm áp sót lại từ thuở ban sơ gặp mặt kia cũng chỉ là giả dối, ẩn
đằng sau đó còn có một duyên cớ thế này. Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc tôi đã
khẽ cười tự giễu, trong lòng Huyền Lăng tôi chẳng qua chỉ là cái bóng của nàng
ta, đã hiểu được điều này rồi, hà tất phải tính toán quá nhiều làm gì nữa? Thế
là tôi bèn đưa mắt liếc nhìn Huyền Lăng, cất giọng nhẹ nhàng: “Thì ra Thuần
Nguyên Hoàng hậu cũng giống như thần thiếp, đều vô cùng tán thưởng cái sự thanh
cao, thuần khiết của hoa mai.”
Trong mắt thoáng lộ vẻ áy náy và an ủi, y
khẽ nắm lấy bàn tay tôi, lại ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng hậu, hờ hững nói: “Chẳng
qua chỉ có mấy ngày đầu là như vậy thôi, Nhu Tắc lúc đó mới vào cung, gặp hoàn
cảnh mới nên khó tránh khỏi có chút buồn bã. Kỳ thực nàng ấy tính tình ngây
thơ, trong sáng, không hề có nhiều tâm tư phiền muộn như vậy.”
Tôi bình thản cười, vừa định nói thì chợt
nghe thấy có tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên.
Từ trong mảnh rừng mai mé đông, một nữ tử
vận xiêm y màu vàng nhạt vừa nhảy múa vừa tha thướt bước ra, trên váy áo đính
đầy những viên đá quý tỏa sáng lấp lánh. Kết hợp với bộ đồ lộng lẫy đó của nàng
ta là mái tóc được búi lại gọn gàng, bên trên cài đầy những món đồ trang sức
châu ngọc. Theo mỗi bước nhảy của nàng ta, những dải tua đính trên mấy món đồ
trang sức trên đầu không ngừng lay động, ngoài ra xung quanh nàng ta còn có một
vài bông tuyết và mấy cánh hoa mai lất phất tung bay, hoàn toàn hòa theo điệu
nhạc, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ vô cùng.
Ánh mắt Huyền Lăng lập tức bị hấp dẫn, lộ
vẻ si mê. Mọi người nhìn mà vừa kinh hãi vừa ngơ ngẩn, nữ tử đó đột nhiên xoay
người lộ làn thu ba lóng lánh, cặp mặt sáng rực như hút đi hồn phách của người
ta. Trong các phi tần đã có người không kìm được ngạc nhiên hô lên: “An Quý
tần!”

