Thiên sứ của chiến binh - Chương 38 - 39 (Hết)

Chương 38

Alaric
để Keeley lại với Maddie cùng Christina, còn Mairin cứ lẩn được khỏi Cormac
canh giữ ở cửa phòng lúc nào là vào thăm chừng lúc ấy.

Maddie
òa khóc khi Alaric nói cơn sốt của Keeley đã tan biến. “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy
chu đáo, Alaric. Hãy đi làm những gì phải làm đi. Tôi sẽ tắm rửa, bồi bổ cho
Keeley và cô ấy sẽ trên đà hồi phục khi cậu trở lại, tôi thề đấy.”

Alaric
mỉm cười. “Ta biết chị sẽ làm thế mà, Maddie.”

Chàng
đặt một nụ hôn cuối lên môi Keeley trước khi rời khỏi căn phòng và xuống lầu,
tới nơi mọi người đang đợi trong đại sảnh. Caelen gặp chàng ngay khi chàng vừa
bước xuống bậc thang cuối.

“Em
nghe nói Keeley đang bình phục.”

Alaric
mỉm cười. “Đúng thế.”

“Em
muốn anh biết, anh có thể trông cậy vào sự hỗ trợ của em bất kể có quyết định
gì vào hôm nay.”

Alaric
nghiêm túc lại. “Điều đó có ý nghĩa rất lớn với anh, Caelen.”

“Vậy
chúng ta đi xem đức vua nói gì nhé?”

Alaric
bước vào trước Caelen và căn phòng lập tức im phăng phắc. Đây là một cuộc họp
hết sức quan trọng. Ngồi tại bàn chính là Ewan và đức vua cùng với lãnh chúa
McDonald và Rionna ở bên phải.

Các
lãnh chúa khác ngồi ở hai chiếc bàn xếp hai bên bàn chính nằm giữa phòng.

Khi
thấy Alaric vào, đức vua ra hiệu cho chàng đi tới.

“Thưa
bệ hạ,” Alaric nói khẽ khi đến đứng trước mặt vị quân vương.

“Chúng
ta đang lâm vào một tình huống đầy thử thách và cần phải khẩn trương giải quyết
đấy, Alaric McCabe.”

Alaric
đứng đó, hai chân mở rộng, tay khoanh trước ngực chờ đợi đức vua nói tiếp.

“Thật
đáng ngưỡng mộ khi ngươi kết hôn với người phụ nữ mình yêu thương sau khi được
cô ấy cứu mạng và rồi cô ấy lại nằm hấp hối trong vòng tay ngươi. Vấn đề phát
sinh hiện thời là ta nghe nói cô ấy có thể khỏe lại.”

“Cô
ấy sẽ khỏe lại,” Alaric nhẹ nhàng sửa lời.

“Vậy
ngươi sẽ nhận thấy mình đã kết hôn với nhầm người.”

Lãnh
chúa McDonald đứng lên dộng nắm đấm xuống bàn. “Đây là một sự sỉ nhục. Thật lố
bịch. Thỏa thuận là anh ta cưới con gái tôi, Rionna, chứ không phải là ả điếm
bị đuổi khỏi gia tộc McDonald nhiều năm về trước.”

Alaric
gầm gừ và toan bước tới chỗ lão lãnh chúa ấy nhưng Caelen đã đến trước. Anh tóm
lấy cái cổ nung núc thịt của lãnh chúa McDonald và nhấn lão ngồi phịch trở vào
ghế. Lão ta lập tức nín thinh và ngó Caelen trân trân với vẻ hãi hùng.

Alaric
cau mày. Giữa hai người này có chuyện gì mà khiến Caelen tức tối như vậy và tại
sao lãnh chúa McDonald lại sợ Caelen đến thế?

“Im
lặng nào, lãnh chúa McDonald,” đức vua khiển trách. “Ả điếm ngươi nói tới đã
cứu mạng Alaric những hai lần, còn chăm nom săn sóc để cháu gái ta mang thai và
hạ sinh bình an vô sự người thừa kế mảnh đất Neamh Álainn đấy. Cô ấy là chủ
nhân của một món nợ lớn và ta muốn đảm bảo rằng cô ấy luôn có được bất cứ điều
gì mình muốn trong đời.”

Đức
vua chuyển sự chú ý trở lại Alaric. “Như ta đã nói, thật chính trực khi ngươi
tìm cách kết hôn với Keeley, nhưng ngươi phải đặt cô ấy sang một bên để cuộc
hôn nhân với Rionna McDonald có thể diễn ra. Ta có hàng tá lãnh chúa của các
gia tộc xung quanh sẵn sàng thề trung thành với ngai vàng và thiết lập mối liên
minh với gia tộc McCabe ngay khi ngươi kết hôn rồi nắm giữ cương vị lãnh chúa
của gia tộc McDonald.”

Alaric
nhìn chằm chằm đức vua, không tin rằng việc đặt người khác sang một bên để có
thể kết hôn với Rionna lại được đề nghị một cách hết sức nhẹ nhàng như thế. Rồi
chàng nhìn sang xem Ewan phản ứng ra sao. Anh trai chàng ngồi bên cạnh đức vua,
vẻ mặt khó đoán. Anh ấy cũng mong đợi chàng đặt Keeley sang một bên và cứ việc
tiến tới hôn ước với Rionna chăng?

Chàng
nghĩ về tất cả những điều đè nặng lên cuộc hôn nhân này. Sự an toàn cho gia tộc
của chàng. Anh em của chàng. Mairin và đứa bé. Cuối cùng nghĩ tới khả năng đi
đến chiến tranh và đánh bại Cameron.


cuộc hôn nhân của chàng có thể làm tất cả những điều đó ư? Chàng lắc đầu.
“Không. Thần sẽ không đặt cô ấy sang một bên.”

Đức
vua trừng mắt và đại sảnh chìm trong sự hỗn loạn. Những giọng nói cất lên.
Những tuyên bố đầy tức giận được đưa ra. Các mối đe dọa đã hình thành và lãnh
chúa McDonald tím mặt vì giận dữ.

Alaric
rống to yêu cầu giữ bình tĩnh. Khi đại sảnh cuối cùng đã im ắng, chàng đưa mắt
quét qua một lượt những người đàn ông tụ tập tại đó. “Chỉ có kẻ không có danh
dự mới đặt sang một bên người phụ nữ hắn yêu để cưới người khác. Chỉ có kẻ
không có danh dự mới bỏ mặc người phụ nữ của hắn nằm chờ chết sau khi đi cứu
mạng hắn. Tôi không là một kẻ như thế. Tôi yêu cô ấy. Tôi nợ cô ấy lòng trung
thành và bổn phận của tôi. Tôi nợ cô ấy sự bảo vệ của tôi và tất cả hạnh phúc tôi
có thể mang lại cho cô ấy trong quãng đời còn lại.”

Sau
đó chàng quay sang đối diện với Ewan. “Em biết điều này sẽ làm giảm đi sự quý
mến em trong gia đình. Anh em của em. Gia tộc của em. Đức vua của em. Nhưng em
sẽ không còn là một Alaric như anh từng biết nếu em làm việc này. Phải có cách
khác để tiến hành sự liên minh. Em trở thành thủ lĩnh gia tộc McDonald không
phải là điểm mấu chốt gắn kết tất cả chúng ta với nhau.”

Đức
vua thở hắt ra một hơi thật sâu, giận dữ long lên trong mắt. “Suy nghĩ những gì
ngươi làm đi. Cameron suýt nữa hủy diệt gia tộc của ngươi. Đây là cơ hội để
ngươi có thể kết thúc hắn một lần và mãi mãi.”

“Có
hay không có sự liên minh này, Cameron cũng phải chết,” giọng Alaric đầy đe
dọa. “Những gì ngài tìm kiếm là một mối liên minh ngăn Malcolm chiếm được ngai
vàng và ngài dùng gia tộc của chúng thần để đạt được điều đó.”

Đức
vua càng quắc mắt hơn.

“Tôi
sẽ không làm việc này.” Alaric liếc nhìn Rionna, lời xin lỗi hiện lên trong ánh
mắt. “Tôi xin lỗi, Rionna. Tôi không muốn làm bẽ mặt cô trước mọi người. Cô là
một cô gái tốt và xứng đáng có được một người chồng không đem lòng yêu người
khác. Tôi không thể cưới cô được.”

“Tôi
sẽ cưới cô ấy.”

Cả
đại sảnh chết lặng. Alaric quay lại, để chắc rằng không phải Caelen là người đã
nói ra câu đó. Khi nhìn thấy quả thực em trai mình bước lên phía trước, dõng
dạc đưa ra tuyên bố, chàng chỉ có thể sững sờ kinh ngạc.

Rionna
thở gấp, đưa tay lên miệng và kinh hãi ngó Caelen chằm chằm.

Ewan
đứng lên, nét mặt thận trọng. “Anh không nghĩ rằng mình đã nghe đúng lời em
nói.”

“Em
nói rằng em sẽ kết hôn với cô ấy,” Caelen lặp lại. “Đó là giải pháp vẹn toàn
nhất. Một người McCabe vẫn trở thành lãnh chúa của gia tộc McDonald. Sự liên
minh của chúng ta vẫn được hình thành. Chúng ta cam kết với đức vua sẽ tiêu
diệt Malcolm và Cameron. Alaric vẫn kết hôn với Keeley. Tất cả mọi người đều
nhận được thứ mình muốn.”

“Ngoại
trừ em,” Alaric thì thầm.

Caelen
bĩu môi. “Điều đó không quan trọng. Miễn là cô ấy có thể sinh cho em đàn con đủ
trai lẫn gái là em sẽ hết sức vừa ý với cuộc hôn nhân.”

Rionna
tái nhợt đi và thụp trở vào ghế cạnh cha mình. Lão lãnh chúa gần như xanh mặt,
kinh hoàng nhìn chằm chầm vào đức vua.

“Điều
này không thể được phép,” lãnh chúa McDonald lắp bắp. “Thỏa thuận là Alaric
McCabe cưới Rionna và trở thành lãnh chúa khi tôi nhường vị trí.”

Đức
vua xoa cằm suy tư. “Ewan, ngươi nghĩ sao về sự lộn xộn này?”

Ewan
nghiêm khắc nhìn Caelen nhưng Caelen đáp trả bằng ánh mắt kiên quyết và không
nhượng bộ.

“Thần
nghĩ rằng,” Ewan chậm rãi nói, “đó là một giải pháp hợp lí, miễn là tất cả các
bên đồng ý.”

“Thần
không đồng ý!” lãnh chúa McDonald hét lên.

“Cha,
ngồi xuống đi,” Rionna lên tiếng bằng một giọng nghe như tiếng thanh gươm đập
vào tấm khiên. Cô rời chỗ, đi về phía giữa phòng, nơi Alaric cùng Caelen đứng
trước Ewan và đức vua.

“Điều
kiện của anh là gì?” Cô điềm đạm hỏi Caelen.

“Một
cô nàng thông minh,” Caelen thì thầm. “Đúng vậy, có điều kiện. Cha cô rời pháo
đài McCabe ngay lập tức và không bao giờ được quay lại khi Keeley McCabe còn ở
đây. Khi chúng ta trở về đất McDonald sau hôn lễ, cha cô lập tức rời vị trí
lãnh chúa và nhượng lại quyền hành cho tôi.”

“Đây
là một sự xúc phạm!” Lãnh chúa McDonald gầm lên.

Vài
người khác trong gia tộc McDonald cũng lên tiếng bất bình và chẳng mấy chốc đại
sảnh rung chuyển với những tiếng la hét tức giận.

Alaric
ngạc nhiên thấy Rionna không nói gì trong suốt trận cãi vã kia. Cô đứng bất
động hoàn toàn, không rời mắt khỏi Caclen.

“Điều
kiện của ngươi có vẻ không hợp lí,” đức vua cất lời.

Caelen
nhún vai. “Hợp lí hay không thì đó chính là điều kiện của thần.”

“Thần
chưa sẵn sàng từ bỏ cương vị thủ lĩnh,” lãnh chúa McDonald rống vang. “Thần dự
định nhượng quyền lại cho Alaric sau khi Rionna sinh con đầu lòng.”

Caelen
nhếch mép cười lười nhác. “Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng con gái ngài sẽ
sinh em bé trong vòng chín tháng sau đám cưới của chúng tôi. Cầm quyền thêm
chín tháng nữa thì có lợi gì cho ngài?”

Rionna
đỏ mặt còn lãnh chúa McDonald gần như nổ tung với cơn thịnh nộ.

Caelen quay sang đức vua. “Thần đã hứa sẽ không hé môi về
chuyện xảy ra cách đây ít lâu. Nhưng lí do giữ kín chuyện đã không còn là vấn
đề nữa. Thần muốn mọi người cùng các gia tộc khác biết về phẩm hạnh của lãnh
chúa McDonald và tại sao điều kiện của thần là ông ta thoái vị ngay thời điểm
thần cưới con gái ông ta.”

Đức vua cau mày. “Vậy nói đi. Ta cho phép ngươi vi phạm
lời hứa đó.”

“Khi Keeley còn bé, cô ấy là người McDonald và cũng là
chị em thân thiết với Rionna. Lãnh chúa McDonald đã vào phòng vồ lấy cô ấy định
cưỡng hiếp lúc cố ấy chỉ vừa mới trở thành thiếu nữ. Vợ ông ta bắt gặp và hô
hoán Keeley là gái điếm và đuổi khỏi pháo đài. Cô ấy bị buộc phải sống một
mình, tự xoay xở nuôi thân mà lẽ ra không thiếu nữ nào phải chịu cảnh đó. Cô ấy
không hề được bảo vệ. Và điều kì diệu là cô ấy vẫn vượt qua.”

“Chuyện điên rồ,” lãnh chúa McDonald ấp úng. “Đúng như
phu nhân ta nói. Cô ả tìm cách ve vãn ta.”

Rionna quay phắt lại trừng mắt nhìn cha mình khiến lão ta
tái mặt và lại ngồi vào chỗ.

“Chưa hết đâu,” Caelen nhẹ nhàng nói tiếp. “Khi đến pháo
đài McCabe, phát hiện ra Keeley đang ở đây, ông ta đã đợi cô ấy đi ngang qua
phòng mình rồi dùng vũ lực kéo Keeley vào, khóa trái cửa, ý đồ muốn cưỡng hiếp
lần nữa.”

Alaric lao qua bàn và đâm sầm vào người lãnh chúa
McDonald. Lực tấn công đó khiến cả hai ngã nhào ra sàn với một âm thanh vạng
dội khắp cả tháp chính.

“Lão
khốn,” Alaric gầm lên. “Ngươi dám đụng tới cô ấy một lần nữa sao? Ta sẽ giết
ngươi vì điều đó!”

Chàng
kéo lão lãnh chúa đứng dậy, đấm thẳng vào mặt lão rồi hài lòng khi lão ta nhanh
chóng phun ra máu và hai cái răng. Alaric đưa tay định đánh tiếp thì Caelen
chụp lấy nắm đấm của chàng.

“Đủ
rồi,” anh điềm tĩnh nói. “Em cho anh đánh một cái thôi, còn giờ lão ta là của
em và em sẽ giải quyết lão một cách thích đáng.”

“Em
là người tìm thấy cô ấy, đúng không?” Alaric khàn giọng. “Em chẳng hề kể anh
nghe. Cô ấy là người anh cần bảo vệ. Lẽ ra phải là anh trừng trị lão vì cái trò
bẩn thỉu ấy.”

Caelcn
mỉm cười. “Cô nàng đã tự mình trả đũa đầy đủ rồi. Cô ấy đấm vỡ mũi hắn và làm
chỗ hiểm của hắn muốn nứt ra. Em chỉ hoàn tất công việc cho cô ấy thôi.”

Đức
vua đứng lên, khuôn mặt tối sầm lại trước diễn biến của sự việc. “Đây có phải
sự thật không, lãnh chúa McDonald? Ngươi tìm cách hãm hiếp một đứa trẻ thuộc về
sự chăm sóc và bảo vệ của chính ngươi ư? Và ngươi tấn công cô ta thêm một lần
nữa tại cơ ngơi của lãnh chúa McCabe sao?”

Lão
lãnh chúa vẫn câm nín vì ngậm một họng đầy máu.

“Phải,
ông ấy đã làm thế,” Rionna lặng lẽ lên tiếng. “Tôi đã ở đó.”

“Con
khốn bất trung!” Lão quát.

Caelen
quay lại nhìn lãnh chúa McDonald. “Ông đang xúc phạm vợ sắp cưới của ta. Ta đề
nghị ông sắp tới phải xem xét thật kĩ lời ăn tiếng nói với cô ấy.”

Đức
vua mệt mỏi vuốt dọc sống mũi. “Ngươi nghĩ gì về chuyện này, Ewan? Chúng ta còn
có thể cứu vãn mối liên minh này không và những người khác có muốn gia nhập vào
sự nghiệp chiến đấu cùng chúng ta nữa không?”

Ewan
nhướng mày rồi quan sát khắp lượt những người có mặt trong đại sảnh, hầu hết
vẫn im lặng khi chứng kiến chuyện xảy ra giữa gia tộc McDonald và gia tộc
McCabe.

“Sao
ngài không hỏi họ?”

Nhà
vua cười ra tiếng. “Quả là một ý kiến hay đấy, Ewan.”

Đức
vua giơ tay yêu cầu im lặng rồi cất lời trước đông đảo mọi người. “Các lãnh
chúa thấy sao? Nếu Caelen McCabe kết hôn với Rionna McDonald và gắn kết vùng
đất Neamh Álainn vào lãnh thổ McCabe thông qua sự liên minh với gia tộc
McDonald thì mọi người có cùng tham gia vào cuộc chiến chống Duncan Cameron và
Malcolm không?”

Các
lãnh chúa bước lên, từng người một, chỉ vang lên một âm thanh duy nhất, đó là
tiếng giày của họ lê trên mặt sàn.

“Thần
từ chối liên minh với một gã hèn hạ làm hại trẻ con,” một lãnh chúa nói to.
“Nếu Caelen McCabe trở thành lãnh chúa thông qua cuộc hôn nhân với Rionna
McDonald thì thần đồng ý tham gia và thề trung thành với bệ hạ cùng gia tộc
McCabe.”

Các
lãnh chúa khác cũng gật đầu và bày tỏ sự tán đồng.

“Chỉ
còn một câu hỏi cuối cùng,” Caelen lên tiếng.

Tất
cả quay về phía Caelen còn anh hướng mắt tới Rionna vẫn còn tái mét và đứng như
trời trồng ở giữa phòng.

“Nàng
sẵn sàng kết hôn với ta thay vì Alaric McCabe chứ, Rionna McDonald?”

Rionna
nhìn chằm chằm vào cha mình và buồn bã lắc đầu. Cuối cùng, cô ngước lên, nhìn
sâu vào ánh mắt Caelen bằng đôi mắt mang sắc vàng quyến rũ.

“Vâng,
Caelen McCabe. Chàng đã chứng minh mình là một người bạn của Keeley, một người
em của Alaric rất đáng kính trọng và trung thành.”

“Vậy
nàng có ủng hộ ta trở thành lãnh chúa thông qua cuộc hôn nhân của chúng ta và
để cha nàng thoái vị không?”

Lần
này, cô thậm chí không hề có chút do dự nào. “Em không muốn ông ấy ở trên mảnh
đất của chúng ta.”

Cả
sảnh xôn xao, sửng sốt trước lời nói của Riona. Lãnh chúa McDonald trắng bệch,
thô bạo vùng dậy. “Con khốn vô ơn! Mày nghĩ cha mày sẽ đi về đâu?”

“Tôi
không quan tâm. Nhưng ông không được chào đón trên đất McDonald nữa.”

Caelen
nhướng mày ngạc nhiên rồi trao đổi cái liếc mắt với Alaric. Cả hai anh em đều
không ngờ đến sự thể này. Rõ ràng là từ chuyến viếng thăm trước của gia tộc
McDonald, giữa hai cha con có nảy sinh căng thẳng, nhưng họ không chuẩn bị tinh
thần đón nhận quyết định vô tình này của Rionna.

“Vậy
mọi chuyện đã được giải quyết xong,” đức vua lên tiếng. “Cuối cùng thì chúng ta
vẫn có đám cưới để dự.”

Chương 39

Alaric
gặp Caelen ngay khi chàng định vào phòng Keeley. “Gửi cho cô ấy sự yêu quý của
em và nói với cô ấy rằng em không bao giờ mảy may nghi ngờ cô ấy,” giọng Caelen
pha chút thích thú.

“Ừ,
anh sẽ chuyển lời. Và Caelen, cảm ơn em. Anh thậm chí không biết phải nói gì.
Về việc em đã giúp đỡ anh cùng Keeley. Bọn anh có lẽ không thể đền đáp được hết
ân nghĩa này.”

Caelen
mỉm cười. “Em học được rất nhiều điều từ cô nàng của anh đấy, Alaric. Em chưa
bao giờ gặp ai cực kì trung thành và vị tha như Keeley. Cô ấy không cho em kể
anh nghe về vụ tấn công của lãnh chúa McDonald vì cô ấy biết anh sẽ xử sự ra
sao. Cô ấy lo điều đó sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân giữa anh và Rionna. Keeley biết
mối liên minh này có ý nghĩa thế nào đối với gia tộc của ta. Vì giờ đây cô ấy
xem gia tộc McCabe là gia đình của minh nên sẵn sàng dẹp tình riêng sang một
bên, không đoái hoài tới mong muốn và khao khát của bản thân để làm những gì cô
ấy nghĩ là tốt nhất cho gia đình. Làm sao em lại chịu thua kém được?”

“Chăm
sóc Rionna tốt nhé,” Alaric cảnh báo. “Mairin đã lo rằng anh quá hà khắc với cô
ấy, và chắc hẳn chị ấy sẽ còn lo lắng hơn khi em kết hôn với Riona đấy.”

Caelen
khịt mũi.

“Mairin
dường như nghĩ rằng tất cả chúng ta đều muốn đối xử khắt khe với Rionna và đè
bẹp phần đặc biệt trong con người cô ấy.” Alaric nhún vai. “Chắc chắn phải có lí
do cô ấy mới khoác lên người trang phục nam giới và biết dùng gươm cưỡi ngựa
giỏi hơn cả khối chiến binh như vậy.”

“Cô
ấy sẽ nghe theo lời em,” Caelen uể oải nói.

“Anh
ước gì có mặt ở đó để chứng kiến.”

“Đi
gặp cô nàng của anh đi. Vợ của anh,” Caelen sửa lại.

Alaric
vỗ vai Caelen rồi vào phòng Keeley. Chàng ngạc nhiên thấy Gannon ngồi trên
giường, sát bên Keeley, lấy khăn ướt lau trán cho nàng.

Chàng
suýt bật cười. Keeley đã thu phục được cảm tình của tất cả mọi người. Chàng sẽ
không ngạc nhiên nếu toàn thể gia tộc thay phiên nhau trông nom Keeley.

Gannon
ngước lên thấy Alaric. “Maddie đưa Mairin xuống phòng để cho em bé bú. Tôi chăm
sóc cô ấy đến khi có người quay lại.”

Alaric
gật đầu rồi ra hiệu cho Gannon đứng lên.

“Cô
ấy thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”

“Keeley
đổ mồ hôi và nóng nực đến mức phải mở cửa sổ để không khí mát mẻ tràn vào. Cô
ấy vẫn còn lơ mơ lắm, nhưng tôi nghĩ cô ấy ngủ nhiều hơn là bất tỉnh.”

Alaric
hít vào một luồng hơi nhẹ nhõm dễ chịu và thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó
trên lưỡi.

“Giờ
anh có thể đi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy kể từ lúc này.”

Gannon dừng lại ở cửa. “Dưới đó có chuyện gì vậy? Nghe
nói đức vua ra lệnh cho anh để Keeley sang một bên.”

Alaric
mỉm cười. “Đúng thế.”

Gannon
cau có và vai căng lên như sắp nổ tung.

“Ta
đã từ chối.”

Gannon
nhướng mày sửng sốt. “Anh nói không với đức vua ư?”

“Phải,”
Alaric nói một cách rầu rĩ. “Nó dễ hơn ta tưởng.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Đây là một câu chuyện dài và nếu anh đi tìm Caelen, ta
chắc cậu ấy sẽ vui vẻ hơn để kể hết cho anh nghe. Ngay bây giờ, ta cần gặp vợ
ta để nói lời yêu thương.”

Gannon mỉm cười và gấp rút đi khỏi.

Alaric vội vã đến bên Keeley rồi nằm sát vào cạnh bên.
Nàng cuộn người trong lòng chàng và Alaric tận hưởng cảm giác thích thú khi da
nàng áp vào người mình, rất ấm áp, mềm mại, mịn màng và vô cùng mong manh,
ngược hẳn với vóc dáng vạm vỡ, lực lưỡng của chàng.

Nàng là một phép màu. Phép màu của chàng. Một phép màu mà
trong suốt quãng đời còn lại, ngày nào chàng cũng sẽ cảm tạ Chúa trời vì đã ban
cho chàng.

“Alaric?” Nàng thì thầm.

“Ừ, sao thế tình yêu của ta?”

“Chàng định để em sang một bên ư? Em còn sống ngày nào
thì chuyện đó không thể đâu. Lần này em sẽ không để yên. Chàng là chồng em và
em sẽ không chịu từ bỏ để chồng mình cưới người khác.”

Giọng điệu hờn dỗi của nàng làm chàng cười thầm. Nàng có
vẻ vô cùng kích động và buồn phiền cứ như chuyện đó đã xảy ra.

Chàng hôn lên mũi Keeley, áp má vào má nàng. “Không đâu,
tình yêu của ta. Ta e là nàng đã mắc kẹt với ta rồi. Ta đã bất chấp đức vua,
anh trai mình, khoảng mười hai gia tộc khác, chưa kể đến lão lãnh chúa McDonald
khốn kiếp mà nàng đã không kể ta nghe rằng hắn lại tấn công nàng cách đây vài
ngày.”

“Chàng đã làm tất cả những điều đó vì em sao?” Giọng nàng
ngái ngủ.

“Đúng vậy.”

Môi nàng đặt trên cổ chàng nở nụ cười. “Em yêu chàng. Em
đã nói với chàng chưa, rằng em đã nghĩ đến cái chết nhưng không chịu nổi khi sẽ
chẳng bao giờ được nhìn thấy chàng nữa, ngay cả khi chàng đã kết hôn với người
phụ nữ khác?”

Chàng cau mày nhìn xuống và nâng cằm nàng để ánh mắt cả
hai giao nhau. “Nàng không bao giờ được nghĩ đến chuyện đó nữa, nghe không? Ta
cấm nàng chết.”

“Vậy thì tốt, vì chàng cấm như thế, em nên cho chàng biết
là em định sẽ hoàn toàn bình phục. Vết thương rất đau và thật sự em thấy muốn
nôn mỗi khi cử động mạnh, nhưng kế hoạch của em là ngồi dậy và đi lại trong
vòng một tuần nữa, nhớ lấy lời em nhé.”

Chàng bật cười trước những lời lẽ kiêu ngạo đó rồi khiến
nàng im bặt bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi.

“Ta yêu nàng, Keeley McCabe. Nàng giờ đã thực sự là một
người McCabe. Chúng ta đã kết hôn trước sự chứng giám của Chúa và gia tộc. Tất
cả những gì cần thiết bây giờ là động phòng.”

Nàng rên rỉ. “Phần đó thì sẽ phải chờ một thời gian.”

Chàng ôm Keeley hết sức cẩn thận. Đó chỉ là ôm ấp, hưởng
thụ niềm vui sướng của việc nàng còn sống, thuộc về chàng và Alaric có thể nói
với cả thế giới rằng chàng yêu nàng.

“Ta sẽ chờ đợi bao lâu cũng được, tình yêu của ta. Chúng
ta có cả quãng đời phía trước để động phòng. Thực ra, ta nghĩ chúng ta nên xem
xét việc ân ái đều đặn mỗi ngày. Tất nhiên là sau khi nàng khỏe hẳn.”

Keeley thở dài và áp má vào ngực chàng. “Em yêu chàng,
Alaric McCabe. Và em sẵn sàng thử cùng chàng động phòng vào tuần sau nếu chàng
quá ham muốn.”

Chàng
bật cười, xoay xở bắt lấy môi nàng trong một nụ hôn mê đắm kéo dài. “Quá ham
muốn hả? Tình yêu của ta à, không có điều gì trên đời này mà ta mong muốn hơn
là cùng nàng có một cuộc sống tràn ngập yêu thương, những tiếng cười và lũ
trẻ.”

Nàng
ngáp dài rồi nhắm mắt lại. Alaric ngắm nàng trôi vào giấc ngủ sát bên ngực
mình. Chắc chắn không có cảnh tượng nào tuyệt diệu hơn hình ảnh Keeley nằm dài
trên người chàng và không có gì ngọt ngào hơn việc nàng thực sự là của chàng.
Sẽ mãi như thế cho đến tận hơi thở cuối cùng của cả hai.

Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Bupbecaumua – H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu