Phồn Chi (Tập 1) - Chương 06 phần 1

Chương 6

Từ Văn Diệu sống hơn ba mươi
năm, bàn tay bị người ta siết chặt như thế, có thể nói là rất hiếm hoi.

Anh không thích chào hỏi bằng
cách bắt tay. Những khi gặp đối tác hay bàn chuyện kinh doanh, anh cũng đều tận
lực né tránh. Khi ấy, anh sẽ mỉm cười, vỗ vai đối phương, vừa khách sáo vừa
nhiệt tình hàn huyên. Còn nếu gặp phải trường hợp không tránh được, anh cũng
bình tĩnh học theo phương Tây, để hai bàn tay chạm vào nhau không quá ba lóng
tay, thời gian chưa đến ba giây, đối phương chưa kịp nhận ra sự khác biệt đó
thì nghi thức đã kết thúc.

Phương thức giao thiệp của
anh phải nói là rất hoàn hảo, hành động vừa nhiệt tình vừa cởi mở kiểu Mỹ, ánh
mắt khi cười ánh lên sự thiện chí và vui vẻ. Lúc ôm chào hỏi ai đó, hai cánh
tay anh duỗi dài, lực vỗ vào lưng không quá mạnh cũng không quá yếu, khi đối
diện với phụ nữ, thì cử chỉ lại tự nhiên thanh lịch và tao nhã.

Anh kì thị chuyện bắt tay như
thế, lần đầu chính thức gặp Vương Tranh, anh nhìn thấy tay cậu đang băng bó do
bị thương, nên mới giả vờ đưa tay ra.

Tại sao anh lại chán ghét
chuyện bắt tay đến vậy? Tình nhân trước đây của anh từng hỏi thế, anh liền chỉ
cười, ôm choàng lấy vai người kia rồi nói: “Em đã xem phim hay đọc truyện võ
hiệp bao giờ chưa? Biết cái gì gọi là mạch môn[16] không? Nói em nghe, thật ra anh là võ
lâm cao thủ ẩn thân đấy, nên đời nào lại phơi bày yếu điểm của mình cho người
khác thấy?”

[16] Mạch môn (hay mạch khẩu) bao gồm tám
đường chân khí trong cơ thể người. Trong Đông y, mạch môn dễ bị nhìn thấy nhất
là ở cổ tay, cũng chính là vị trí thường để thầy lang bắt mạch chẩn bệnh.

Tình nhân của anh không tin,
nhưng lại rất tinh ý, không hỏi thêm gì quá nhiều, đoạn lại cúi đầu liếm một
đường dài trên cổ tay anh, nói đầy khiêu khích: “Em hiểu rồi. Nói vậy xem ra
cách duy nhất giữ được anh chính là chế ngự được mạch môn của anh.”

Vốn dĩ chuyện đó cũng không
có gì nghiêm trọng cả, nhưng dần dà, Từ Văn Diệu bắt đầu để ý, cẩn thận che
giấu việc anh không thích bắt tay, cũng không để lộ cho người khác thấy.

Những tình nhân anh quen sau
đấy không nhạy cảm và có khiếu quan sát như người trước kia, nên chẳng mảy may
phát hiện ra đặc điểm này ở anh. Sau đó, anh về nước, bận bịu sự nghiệp, không
cố định bạn tình như trước, đơn thuần chỉ là quan hệ bạn giường, vì vậy cũng
không ai chú ý tới việc nọ nữa.

Hiện tại, tay anh lại bị
Vương Tranh siết chặt, như thể cậu đang cố vin vào anh để gửi gắm một bí mật
nào đấy, siết chặt, không rời.

Mười năm trước không có người
nắm lấy tay anh, mười năm sau anh cũng không để ai nắm tay mình. Cho dù vào lúc
cơ thể tiếp xúc thân mật nhất, anh cũng không lơi là cảnh giác một giây. Song
phương vừa trải qua phút tình ái rất tuyệt, nhưng giây tiếp theo, nếu đối
phương muốn đan mười ngón tay họ vào tay anh, anh sẽ liền trở nên lạnh lùng,
cẩn thận tránh né.

Việc tiếp xúc tay cũng giống
như một giới hạn của Từ Văn Diệu vậy. Trong giới hạn đó, là thế giới nhân sinh
hoàn mĩ không một chút thiếu sót Từ Văn Diệu tự mình tạo ra, sức quyến rũ của
anh tỏa ra như ánh chớp bừng sáng, bao gồm cả những cử chỉ lễ độ không thể chê
trách, là nụ cười dịu dàng đến mềm lòng, là sự quan tâm chăm sóc chân thành mà
đúng mực.

Bên ngoài thế giới ấy, lại là
những hành vi chưa từng tưởng tượng ra. Tới tận bây giờ, anh chưa từng một lần
nắm tay tình nhân đi hết một đoạn đường bình thường trên phố, hay hẹn hò nhau
cùng đến rạp xem một bộ phim thông thường. Hoặc thừa lúc quá đông người không
ai để ý mà đan hai bàn tay vào nhau, nhằm bày tỏ tình cảm gần gũi thân mật và
rung động bị giấu kín của những người đồng tính.

Bởi vậy, ngay lúc Vương Tranh
chụp lấy tay anh, siết chặt, anh bản năng đã muốn giật tay ra. Nhưng anh lại
làm không được, vì khi lòng bàn tay Vương Tranh áp sát vào, anh nhận thấy rõ sự
run rẩy và lạnh buốt truyền đến từ bàn tay cậu. Như một chiếc túi bị vứt đi
trong cơn bão, tình cờ neo lại được trên một nhánh cây, rồi vừa sợ hãi vừa hốt
hoảng bám trụ để không bị cuốn đi.

Từ Văn Diệu có thể chắc chắn,
Vương Tranh thông qua việc níu tay anh mà nhắn gửi một nỗi sợ hãi đã giấu trong
lòng quá lâu. Nỗi sợ hãi đơn thuần như của một đứa trẻ, với bóng tối, với tự
nhiên, với trừng phạt lúc mắc sai lầm, với một ngày mai không đoán biết trước.

Những điều đó đều được truyền
đến một cách chân thực không nghi ngờ sau khi cậu nắm lấy tay anh. Anh thấy
Vương Tranh nhẹ nhõm thở ra, như một phi thuyền đơn độc lạc trong vũ trụ bỗng
chốc nối được tín hiệu với trạm không gian.

Trái tim Từ Văn Diệu bất chợt
tan ra.

Anh cau mày, chịu đựng cảm
giác khó chịu khi bị người khác nắm chặt tay như vậy, anh bèn vươn cánh tay còn
lại ra ôm cậu vào lòng. Anh định sẽ đỡ cậu đến gặp bác sĩ trực, nhưng sau đó,
anh lại không muốn động đậy.

Từ Văn Diệu đột nhiên nhớ tới
rất nhiều năm về trước, khi chỉ mới là cậu bé mười bốn tuổi đã mang đầy lòng
yêu thương, trong đầu trong tim đều mạnh mẽ khát khao được chiếm hữu người
thanh niên nọ. Anh đã nhân lúc người kia đang chợp mắt ngủ trưa, đặt một nụ hôn
nhè nhẹ lên khóe môi hồng của anh ta.

Khi ấy, anh vừa hạnh phúc đến
run rẩy, vừa lo lắng nghĩ nếu người kia tỉnh dậy, anh sẽ dũng cảm thổ lộ hết
một lần.

Một bên mặt nhìn nghiêng của
người thanh niên khi ngủ trông rất đẹp. Dù nhiều năm đã trôi qua, anh vẫn có
thể mường tượng lại rõ ràng những đường nét đó, từ mũi đến khóe miệng đều như
được tác gia tạc ra, vừa có vẻ thuần khiết vừa mang chút dại khờ con trẻ. Vết
chiếu hằn hồng hồng trên mặt, nom anh ta nhìn có vẻ ngốc và hiền dịu, khiến
người khác vừa ngọt ngào muốn yêu thương, vừa chua xót không nỡ làm tổn hại,
hệt chén nước ô mai mùa hè.

Từ Văn Diệu chầm chậm thở ra
một hơi.

Lúc anh giật mình thoát khỏi
quá khứ, định gọi bác sĩ đến, thì Vương Tranh cũng mở mắt ra, hít sâu một hơi,
buông bàn tay anh ra, kiệt sức nói: “Không cần gọi bác sĩ đâu. Tôi không sao.”

Từ Văn Diệu rụt tay lại, lo
lắng hỏi: “Vừa nãy cậu bị sao thế?”

“Chỉ là bệnh cũ, ngủ một giấc
là khỏe ngay thôi,” Vương Tranh nói. “Thật ngại quá, khiến anh lo lắng rồi.”

Từ Văn Diệu lắc đầu. “Đừng
khách sáo. Bệnh của cậu cũng nguy hiểm quá, tốt hơn là cậu nên đi kiểm tra xem
sao. Hay là bây giờ chúng ta đến gặp bác sĩ luôn, cũng đang ở bệnh viện mà.”

“Không cần đâu. Tết rồi, bác
sĩ cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Vương Tranh bật cười. “Có lẽ là tụt huyết áp, tôi
vẫn chưa ăn gì cả.”

Anh giật mình trợn mắt nhìn
cậu, đoán chắc là cậu đã gặp chuyện gì không vui nhưng cũng chẳng tò mò, lái
chuyện sang hướng khác. “Thế sao được, dù gì cũng là giao thừa mà… tôi dẫn cậu
đi ăn cơm.”

Anh đứng dậy, Vương Tranh
chần chừ: “Vu Huyên…”

“Nó không sao, ăn xong thì
ngủ rồi, dễ nuôi như heo vậy,” anh đùa. “Đi thôi. Chúng ta tìm chỗ nào ngon
ngon ấy, dầu gì cũng giao thừa mà!”

Vương Tranh đáp: “Giao thừa
thế này chắc các nhà hàng đóng cửa hết rồi, còn nếu có mở cửa thì cũng chỉ cho
người đã đặt bàn trước thôi. Bây giờ mà đi, e là không tìm được nơi nào khả
dĩ.”

Từ Văn Diệu khẽ cười. “Cậu
không cần lo chuyện đấy, cứ đi theo tôi là được. Chuyện khác tôi không dám cam
đoan, nhưng việc này thì cứ nghe tôi.”

Nói xong, anh thoáng do dự,
nhưng cuối cùng vẫn chủ động vươn tay ra cho cậu nắm. Vương Tranh cười một
tiếng, chỉ vịn tay anh đứng lên rồi buông ra. Tim Từ Văn Diệu khẽ nhói, song
nét mặt lại rất bình tĩnh, vỗ vỗ lên cánh tay mình: “Bây giờ đi được rồi chứ?
Nếu cậu đi không nổi thì để tôi cõng cho.”

Vương Tranh phì cười. “Đã có
thức ăn làm động lực thì có bò tôi cũng bò cho tới nơi.”

Từ Văn Diệu cũng cười theo,
sự khó chịu có phần kì quái khi bị người ta nắm tay và cảm giác rung động khác
lạ trong tim cũng tiêu tán đi. Trong tranh sáng tranh tối ngoài hành lang bệnh
viện, một bên mặt nhìn nghiêng của Vương Tranh nom rất gầy nhưng cực kì tuấn
nhã. Chuỗi thời gian dường như bị xé rách để lộ một lỗ hổng, đưa dẫn người ta
về lại quá vãng đã mất. Người thầy trẻ tuổi của nhiều năm về trước vẫn còn
sống, dù mặt mày lúc nào cũng mỏi mệt, thậm chí phủ đầy bụi. Nhưng anh ta vĩnh
viễn đứng lại nơi cũ, còn Từ Văn Diệu anh thì bị cuốn đi, dần dần trưởng thành.
Anh bây giờ cánh tay dài ra khỏe mạnh tráng kiện, cơ thể cường tráng, cơ bắp
chứa chất sức mạnh, chỉ cần nguyện ý thì chỉ cần dùng nửa sức đánh ra một quyền
cũng đủ đấm vỡ mũi bất kì ai.

Nhưng chỉ trong một khắc, Từ
Văn Diệu giật mình tỉnh lại. Vương Tranh không phải người nọ.

Nắm đấm của anh đã mạnh lên,
nhưng tiếc thay, lại không có người để anh vì người đó mà vung nắm đấm lên.

Mười bốn tuổi, Từ Văn Diệu
muốn làm gì đó cho người anh yêu. Tình yêu của anh đậm sâu nhường ấy, lại không
phương thức biểu đạt, chỉ có thể tự nhấn chìm mình. Có một lần, anh nhìn trộm
chứng minh thư của người thầy trẻ đó, biết được sinh nhật của anh ta, may mắn
lúc đó là chưa đến sinh nhật. Từ Văn Diệu vì chuyện tặng quà mà lo nghĩ mỗi
ngày. Vô hình trung, sinh nhật của người thanh niên kia trở thành chuyện trọng
đại nhất với anh.

Anh ngày lo, đêm tưởng, khi
ăn cơm cũng nghĩ ngợi, lúc học bài cũng suy tư, không biết phải tặng món quà
nào mới hợp. Món quà đó phải có ý nghĩa, không được quá cầu kì, nhưng biểu lộ
được thành ý, nên như một vật biểu trưng, chứng minh cho tình yêu thì tốt nhất.

Thiếu niên non trẻ hạ quyết
tâm, phải khiến người mình yêu vừa nhìn thấy lần đầu đã yêu thích món quà mình
tặng, rồi sẽ nở nụ cười ấm áp đáp lại anh.

Có thể anh ta sẽ vì thế mà
đặt anh vào lòng.

Sau bao ngày cẩn thận quan
sát, anh để ý thấy người thanh niên đó không có đồng hồ. Vốn xuất thân con
quan, nên anh hiểu một chiếc đồng hồ tốt có trị giá nhiều bao nhiêu và cũng có
ý nghĩa thế nào. Mười bốn tuổi, anh vẫn nguyện tin rằng có những món quà sẽ
mang lại ý nghĩa vượt xa giá trị tiền tệ của nó, chỉ quyết tâm tặng bằng được
cái đồng hồ bỏ túi cho người đó.

Đồng hồ anh tặng người đó là
loại bỏ túi kiểu cổ, thứ các văn sĩ nho nhã đi du học mang về ở bến Thượng Hải
xưa, mẫu đồng hồ cơ do Đức chế tác, vỏ ngoài mạ bạc, nhưng được chạm trổ tinh
tế, với hình thần tình yêu đang giương cung được khắc phía trên cùng các dây
hồng gai và kim ngân quấn quanh. Đó thật sự là một tác phẩm nghệ thuật.

Từ Văn Diệu đã phải cậy nhờ
người thân ở nước ngoài mua gửi về, còn dùng hết tiền mừng tuổi.

Chiếc đồng hồ khi được trao
cho đối phương thật sự đã khiến anh ta mỉm cười đầy yêu thích, nhưng không lâu
sau đó, Từ Văn Diệu phát hiện nó đã được tặng lại cho cô bạn gái của anh ta.

Đó vốn dĩ chẳng phải chuyện
gì đáng trách, nhưng với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói, việc đó lại trở
thành đòn đả kích đầy vũ nhục. Anh đã tức giận đến sôi sục, máu nóng bốc lên,
hận đến nỗi chỉ muốn bóp chết cô ả đó trước mặt người thầy giáo.

Nhưng, anh đã không làm vậy,
mà dùng một cách khác. Cũng chính vì thế đã biến một người thầy hiền lương nổi
điên, giết chết cô gái anh ta yêu.

Lúc anh ta bị bắt bỏ tù, Từ
Văn Diệu không phải là chưa từng nghĩ cách cứu anh ta, chỉ là khi ấy, anh chỉ
mới mười bốn tuổi, không biết nên cầu ai mới được. Anh vẫn chưa hiểu phải luồn
lách qua những kẽ hở của pháp luật và đạo đức thế nào. Cách thức duy nhất anh
biết chính là quỳ xuống cầu xin cha anh.

Cha anh nhìn con trai như thế
liền không đành lòng, nghĩ rằng thằng bé vì kính yêu thầy giáo của mình nên mới
kiên quyết làm vậy, nên liền cho người đi lật lại án.

Nhưng vụ mưu sát của người
giáo viên trẻ đã sớm kinh động cả thành phố, khiến người người đổ mắt nhìn vào,
bây giờ có muốn nhúng tay sửa án là không thể nữa, hơn hết, bị cáo hoàn toàn
không có ý hợp tác, nếu còn tiếp tục chỉ có thể bị phán tử hình.

Từ Văn Diệu run sợ, xin luật
sư đưa anh đi gặp thầy mình. Anh muốn khuyên người kia mau nhận tội, bất luận
thế nào thì được sống là quan trọng nhất.

Anh cuối cùng cũng được như
nguyện, gặp người mình ngày đêm nhung nhớ. Nhưng người kia đã mất hết vẻ nho
nhã từng có. Anh ta mặc áo tù quá khổ, tóc tai bị cắt xén tùy tiện, mắt đờ đẫn.
Lúc Từ Văn Diệu đến gặp, anh ta ngơ ngác nhìn anh rất lâu, sau đó mới quái gở
cười rống lên.

Từ Văn Diệu rất muốn khóc khi
đối mặt người anh ngày nhớ đêm mong. Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn xanh
thẫm nhưng đối phương lại như biến thành một sinh vật mà anh không biết, như
thể có sức mạnh dị hợm nào đó đã chiếm lấy tâm hồn anh ta. Người thầy giáo
trước đây luôn sống với tinh thần an bần lạc đạo[16], bất luận là lúc nào cũng nói cười niềm nở, bây giờ
lại gầy trơ xương như củi, đôi mắt chớp nhắm bất định, luôn nhìn người khác một
cách sợ hãi và dè chừng, đồng thời lại mắc chứng rối loạn thần kinh.

[16] An bần lạc đạo: có nghĩa là cam phận
nghèo mà vui với đạo đức.

Từ Văn Diệu nghe theo đề nghị
của luật sư, có ý khuyên thầy giáo nhận tội, Nếu anh ta ngoan ngoãn hợp tác,
quan tòa nhất định miễn tội tử hình. Anh nói đau cả cổ họng, nhưng đối phương
lại chẳng mảy may chú ý.

Mười lăm phút sau, Từ Văn
Diệu bị buộc rời đi. Nước mắt chực trào nơi khóe liền rơi xuống má. Anh nhớ lúc
đó mình đã đau khổ rống lên: “Thầy, thầy nhận tội đi. Nếu không sẽ chết đó,
thật sự sẽ chết đó…”

Người thanh niên đột nhiên
bật đứng dậy, dùng hết sức nắm lấy cổ tay Từ Văn Diệu, như thể muốn vặn gãy nó
ra. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào anh dấy lên ngọn lửa phấn khởi kích động,
phút chốc khiến Từ Văn Diệu chết sững, luật sư cũng ngây người. Cảnh ngục vội
vàng tiến lên đè anh ta lại. Đối phương không giãy dụa, chỉ nhìn đăm đăm vào
mặt Từ Văn Diệu, chốc sau vừa cười vừa gào thét như loài thú bị dồn vào đường
cùng: “Tôi không nhận tội! Tôi không có tội! Không có tội!...”

Đó là lần cuối cùng Từ Văn
Diệu nhìn thấy mặt và nghe tiếng của đối phương. Hai ngày sau, nhà giam đưa
tin, người thầy trẻ đã dùng dây lưng quần móc vào thành giường mà siết cổ tự
sát.

Bị cáo hẳn phải quyết tâm
muốn chết lắm nên mới có thể trong tình trạng sát đất mà thắt cổ chết được.

Anh ta nói đúng. Anh ta không
có tội. Tội lỗi anh ta mang đã cấy qua người Từ Văn Diệu thông qua cái siết tay
đáng sợ đó.

“Văn Diệu? Văn Diệu?”

Bấy giờ, Từ Văn Diệu mới hồi
tỉnh.

Trước mặt là khách sạn danh
tiếng nhất của thành phố G có món ăn Tây tại tầng cao nhất, bốn phía ánh lên vẻ
xa hoa: không gian thoang thoảng mùi hương dễ chịu, nội thất xa hoa lộng lẫy.
Trên mỗi bàn ăn đều là những li thủy tinh đế cao sáng long lanh, khách hàng đều
quần là áo lượt rì rà rì rầm, thì thầm to nhỏ, tiếng nhạc không át đi tiếng nói
chuyện khe khẽ của khách. Giờ phút này, người đang ngồi đối diện Từ Văn Diệu là
Vương Tranh. Cậu trông rất thanh tú, thậm chí còn rất đẹp, nom càng trẻ tuổi
hơn, tính cách cậu kiên nghị cũng như ý chí cứng cỏi hơn. Anh nghĩ cậu hẳn sẽ
không làm những chuyện như lấy dao cắt cổ một cô gái, hay tự thắt cổ mình trên
đầu giường khi gặp chuyện gì đó thay đổi cuộc đời cậu.

Từ Văn Diệu im lặng nhìn
Vương Tranh, bỗng nhiên lại nhẹ nhõm thở ra.

Vương Tranh tò mò hỏi: “Tôi
gọi món gan ngỗng béo nhé? Trước giờ vẫn không dám ăn thử món này, với lại hiếm
khi được anh mời khách mà.”

Từ Văn Diệu phì cười, Vương
Tranh và Vu Huyên bên nhau quen mùi, nên nói năng không khách sáo hệt như cô:
“Có chắc là món đó hợp khẩu vị của cậu không?”

“Tết nhất phải thử ăn mấy món
bình thường chưa từng ăn, đây chẳng phải là lợi ích của Tết sao?” Vương Tranh
tinh ranh cười. “Tôi suy nghĩ kĩ rồi, món gan ngỗng béo này rất đắt, thế nào
cũng phải ăn thử mới được.”

Từ Văn Diệu sủng nịnh nhìn
cậu, ngoắc tay gọi nhân viên, thành thạo gọi món. Vì khách khứa nơi này đa phần
là người ngoại quốc, nên thực đơn hầu như là món Pháp, ngay cả thực đơn cũng
viết bằng tiếng Pháp. Vương Tranh xem hình minh họa thì đoán là món gan ngỗng
béo, sau đó nghe Từ Văn Diệu liến thoắng một tràng ngôn ngữ cậu không hiểu.

Một lúc sau, nhân viên mang
rượu đến, Vương Tranh ngạc nhiên hỏi: “Còn cả rượu nữa ư?”

Từ Văn Diệu bật cười, bảo
nhân viên rót rượu đỏ vào li, rồi cầm li đảo đều rượu bên trong, đoạn lại nói:
“Giao thừa sao lại thiếu rượu được, uống một chút cũng hay hay. Nào, nâng li,
chúc mừng năm mới.”

Vương Tranh gật gù, giơ li
lên cùng nói: “Chúc mừng năm mới.”

Sau khi dùng xong bữa, hai
người lại quay về bệnh viện, Vu Huyên vẫn ngủ rất ngon. Cả hai hỏi thăm y tá
trực đêm, biết rằng trong suốt thời gian đó, cô không hề thức dậy lần nào. Từ
Văn Diệu nhờ y tá coi sóc Vu Huyên cẩn thận. Dựa vào ngoại hình điển trai, thái
độ y tá đối với anh vô cùng ân cần, còn tặng thêm một nụ cười miễn phí, thậm
chí lúc hai người rời khỏi, cô cũng rộng rãi tặng một hộp kẹo nhỏ, ấn theo
phong tục trong nước, Tết đến phải mời người khác ăn những loại mứt kẹo này.
Tuy Từ Văn Diệu không hảo ngọt, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười nhận lấy, sau đó
trước mặt Vương Tranh lấy một xấp phong bao lì xì từ trong túi ra tặng cho
những y tá có mặt.

Báo cáo nội dung xấu