Tình Bất Yếm Trá - Chương 27 - 28
Chương 27: Chịu trách nhiệm
Nên xem, không nên xem, anh
đều đã thấy được cả rồi, hơn nữa lại đã mãnh liệt đập vào mắt, khiến một chỗ
nào đó trên thân thể cũng nhanh chóng có phản ứng, nhanh giống như phản xạ có
điều kiện. Yến tiên sinh từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng tự
kiềm chế, kinh ngạc phát hiện mình có xúc động mãnh liệt, muốn ôm lấy cô, vuốt
ve cô, thậm chí...
Cho nên không cần Ôn Tửu nói
đi ra ngoài đến lần thứ hai, Yến Luật đã xoay thân thể cứng đờ, quay mặt đi,
liếc nhìn nhiều hơn nữa, chỉ sợ sẽ không khống chế được.
Anh nắm tay nhắm hai mắt lại,
hít một hơi thật dài, muốn đè nén ham muốn này xuống, thế nhưng mà cho dù anh
có nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là bức họa cuộn tròn ướt át, dáng người đầy đặn
mà nhỏ bé, đường cong mềm mại hoàn mĩ, còn có da thịt trắng muốt không tì vết,
lại làm cho người ta phải phun máu ra.
Ôn Tửu nắm chặt áo lông, xấu
hổ tức giận đến mức hận không thể tiến lên đánh cho Yến Luật đã nhìn sạch mình
một trận đã đời. Cửa phòng rõ ràng là đã khóa, làm sao cô có thể nghĩ đến anh
vậy mà sẽ đạp cửa phòng để đi vào.
Vừa rồi lúc Yến Luật đạp cửa
đã gây ra tiếng động khá lớn, tiếng ông nội hỏi thăm vọng tới từ đầu bậc thang.
“A Luật, làm sao vậy?”
Yến Luật sợ ông nội đi lên,
vội vàng đáp một tiếng: “Không có việc gì.”
Sau đó là tiếng của Úc Thiên
Thiên: “Ông nội, cháu đi lên xem.”
Nghe thấy Úc Thiên Thiên muốn
đi lên, Yến Luật vội vàng đóng cửa phòng lại. Ôn Tửu nhìn thấy anh không đi ra
ngoài, mà ngược lại còn đóng cửa, một mình ở lại trong phòng cùng với cô, lập
tức vừa xấu hổ lại vừa bực bội, nếu không phải lúc này cô đang trần truồng,
thật muốn tiến lên đá cho anh một nhát bay ra ngoài.
Tay Yến Luật nắm lấy cửa
phòng, quay lưng về phía Ôn Tửu nói: “Nhanh mặc quần áo đi, không sẽ bị cảm
lạnh.” Lời vừa ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy cổ họng giống như đang sôi lên
một đốm lửa, trong đầu đều là dáng vẻ trần truồng của cô, đó như đã bị đao búa
khắc vào trong đầu, đời này đã không thể nào quên được.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng bước
chân trên cầu thang, vội vàng mặc quần áo vào, đôi mắt nhìn chằm chặp bóng lưng
của Yến Luật, nếu anh dám xoay mặt lại, cô sẽ đánh cho anh đến răng rơi đầy
đất.
“Không phải tôi cố ý muốn đi
vào, chỉ là vừa rồi nghe thấy cô hét lên.” Giọng nói của Yến Luật vô cùng trầm
thấp, giống như hô hấp có chút bất ổn.
Ôn Tửu thấy anh nắm tay đẩy
cửa, tư thế thay cô giữ cửa, cũng không có dấu hiệu bắt đầu làm loạn gì, cô
cũng đã bình tĩnh lại, nói: “Bồn tắm trong nhà vệ sinh có con rắn.”
“Có rắn?” Yến Luật kinh ngạc,
vô tình muốn quay đầu.
Ôn Tửu lập tức quát: “Quay
lại.”
Yến Luật lập tức quay mặt, kì
lạ, nhà cũng không phải xây ở vùng thôn quê hoang vu, mùa đông cửa sổ đều đóng
chặt, làm sao lại đột nhiên có một con rắn?
Anh đột nhiên nhớ ra, vừa rồi
Úc Thiên Thiên lên tầng đi vệ sinh, tầng một cũng có nhà vệ sinh, vì sao cô ta
lại cố ý chạy lên tầng hai? Còn có trong hành lí của cô ta, hòm gỗ bảo bối mà
cô ta tự ôm lên tầng. Lập tức Yến Luật đã hiểu rõ. Tính cách của con bé kia từ
nhỏ đã như con trai, lá gan lại lớn, việc nuôi rắn làm sủng vật này, với cô ta
mà nói thì thật ra cũng không có gì là lạ.
Ôn Tửu vội vàng mặc áo ngủ
lên, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài. Lúc này, Úc Thiên Thiên đã đi đến
ngoài cửa: “Có chuyện gì sao Yến Luật, vừa rồi làm sao lại có tiếng động lớn
như vậy?”
Yến Luật cũng không trả lời
cô ta, khàn giọng hỏi Ôn Tửu: “Cô đã mặc đồ xong chưa?”
Ôn Tửu khó khăn ừ một tiếng.
Cô chỉ vội vội vàng vàng mặc cái áo ngủ, sau đó khoác thêm áo lông ở bên ngoài.
Lúc này Yến Luật mới quay
đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lẫn nhau đều có chút lúng túng. Chỉ là
trong sự xấu hổ của Yến Luật còn pha lẫn sự ấm áp và vui sướng không dễ cảm
thấy. Mà trong sự xấu hổ của Ôn Tửu lại đan xen nỗi tức giận và bất đắc dĩ rất
rõ ràng, trên khuôn mặt trắng nõn hơn cả tuyết trải dài một mảng đỏ ửng, trong
trắng như tuyết lại đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa xinh đẹp. Dáng vẻ lúng túng
xấu hổ của cô quả thực đã khiến Yến Luật kinh ngạc đến hô hấp cũng phải dừng
lại.
Ôn Tửu nhanh chóng rời ánh
mắt đi.
Úc Thiên Thiên thấy bên trong
cánh cửa không có ai nói chuyện, bèn trực tiếp vươn tay đẩy cửa, vội vàng quan
sát cảnh tượng trong phòng. Hành động này lại càng khiến Yến Luật khẳng định
quả thật là chuyện tốt cô ta đã làm.
Anh mở cửa phòng ra, Úc Thiên
Thiên đang đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Vừa rồi có tiếng động gì vậy?” Lúc nói
chuyện, ánh mắt trực tiếp lướt qua Yến Luật mà nhìn vào trong phòng. Phát hiện
bên dưới áo lông của Ôn Tửu là áo ngủ, trong lòng Úc Thiên Thiên không khỏi
dâng lên cơn đắc ý, chỉ tiếc không được tận mắt nhìn thấy bộ dáng chật vật kinh
hãi của cô ta.
Yến Luật cười lạnh: “Trong
bồn tắm có con rắn, là của cô đi.”
Úc Thiên Thiên giống như đột
nhiên nghĩ ra cái gì, nói với Yến Luật: “Ngại quá, tôi quên nói, ở trong phòng
tôi không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi hoa sen để tắm, Xán Xán cần bơi lội, cho
nên tôi để nó vào trong bồn tắm của phòng này. Tôi đi bắt nó ra.”
Quả nhiên là cô ta giở trò
quỷ, Yến Luật giận dữ: “Cô đây là cố tình đi, vì sao cô lại không nói cho Ôn
Tửu?”
“Thật xin lỗi, tôi quên mất.”
Miệng thì nói thật xin lỗi, thế nhưng trên mặt Úc Thiên Thiên lại không hề có
một tia áy náy nào, ngược lại là bộ dáng đùa dai, trong mắt có một tia cười hả
hê: “Vốn định ăn cơm xong sẽ lên lấy Xán Xan ra, kết quả là vừa nãy bà nội gọi
tôi chơi mạt chược nên tôi đã quên mất.”
Yến Luật cười lạnh: “Bệnh hay
quên của cô nặng như vậy sao?”
“Đúng vậy, bệnh hay quên của
tôi rất nặng, anh quen biết tôi đã hai mươi năm, cũng không phải không biết.”
Úc Thiên Thiên trợn mắt nhìn Yến Luật, sau đó cười nhạo Ôn Tửu: “Lá gan của cô
cũng quá nhỏ đi. Xán Xán cũng chỉ là một con rắn sủng vật mà thôi, nhỏ như vậy,
cô sợ nó cắn cô, hay là ăn thịt cô?”
Nếu như có được sự chuẩn bị
tâm lí, cho dù nhìn thấy rắn, Ôn Tửu cũng sẽ không kinh hoảng biến sắc kêu ra
tiếng như vậy, thế nhưng mà lúc ấy cô đang trần truồng để đi tắm rửa, không hề
chuẩn bị tâm lí, vừa khom lưng, đột nhiên một cái đầu rắn nhô lên từ trong bồn
tắm, cho dù là ai cũng sẽ hoảng sợ.
Ôn Tửu vốn bị Yến Luật nhìn
hết thân thể nên đã mang một bụng tức giận, lúc này Úc Thiên Thiên lại buông
lời khiêu khích ở trước mặt cô, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, đi đến trước
mặt túm lấy cánh tay cô ta, đùi phải vươn ra nhẹ cong một cái, Úc Thiên Thiên
còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, thân thể đã nghiêng đi, như ngã
sấp ngay xuống.
Cũng may, Ôn Tửu còn giữ lại
chút mặt mũi cho cô ta, cũng không thật sự dùng sức, chỉ dùng chút kĩ xảo đi
quấn chân cô ta, cho nên Úc Thiên Thiên lảo đảo vài vòng, kịp thời đỡ lấy lan
can miễn cưỡng đứng vững. Dù vậy, chuyện này cũng thực sự khiến cho Úc Thiên
Thiên cảm thấy mất mặt vô cùng, hơn nữa lại là trước mặt Yến Luật, cô ta lại
càng không thể chịu đựng được.
Cô ta tức giận vung tay lên,
kích động đánh về phía Ôn Tửu. Ôn Tửu đang chờ cô ta ra tay, cũng thuận thế dạy
bảo cô ta một trận ra trò, thế nhưng tay của Úc Thiên Thiên còn chưa tới trước
mặt cô, đã bị Yến Luật nắm lấy.
Úc Thiên Thiên tức giận nói: “Buông
tay.”
Yến Luật lạnh lùng quát to
một tiếng: “Láo xược.”
Úc Thiên Thiên nổi cáu: “Cô
ta lại dám đánh tôi, đừng quên tôi là khách.”
Yến Luật nhấn mạnh từng chữ,
từng chữ một: “Cô đừng quên cô ấy là bạn gái của tôi.”
Úc Thiên Thiên tức giận đến
cắn môi, lại không nói nên lời, bởi vì ý của Yến Luật rất rõ ràng, Ôn Tửu quan
trọng hơn cô. Anh sẽ không thể nào đứng về phía cô.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô,
cúi người xuống, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Đêm nay cô tốt
nhất trông coi tốt đồ đạc của mình, nếu lại đến dọa Ôn Tửu, cô có tin tôi sẽ
lập tức mang nó rán lên không?”
Ôn Tửu lần đầu tiên nghe thấy
Yến Luật dùng giọng điệu nặng như vậy để nói chuyện, mặc dù lúc anh bị cô chọc
tức đến mức giậm chân, cũng không nhìn thấy anh hung ác như vậy. Không biết
sao, trong lòng vậy mà lại khẽ rung động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn giáo
dục cô, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân mình, cho nên từ nhỏ đến
lớn, Ôn Tửu vẫn luôn tự tin độc lập đến lạ thường, chưa từng cảm thấy bản thân
mình cần đàn ông đến bảo vệ. Thế nhưng đến lúc Yến Luật thay cô nói chuyện,
thay cô ngăn cản Úc Thiên Thiên như vậy, cô đột nhiên cảm thấy, cảm giác được
người khác che chở quả thật là không tồi.
Yến Luật thả tay Úc Thiên
Thiên xuống, xoay người lại nói với Ôn Tửu: “Em đi vào trong phòng anh đi.”
“Em muốn ngủ.”
Yến Luật không cho cô cơ hội
từ chối: “Em ngủ phòng anh.”
Ôn Tửu lập tức trừng mắt nhìn
Yến Luật. Yến Luật lại lập tức nói: “Anh ngủ phòng em, cửa phòng đã bị anh làm
hỏng rồi.” Nói thêm những lời này, Ôn Tửu mới biết được mình đã oan uổng anh,
bèn gật đầu.
Yến Luật đưa cô sang phòng
ngủ của mình, sau đó thu dọn quần áo và máy tính của mình một lượt, cầm lấy đi
sang bên cạnh.
Ôn Tửu nghĩ lúc này Úc Thiên
Thiên chắc đang xử lí con rắn ở trong phòng tắm của cô, định đi qua phòng bên
cạnh lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình ở trong bồn tắm.
Không nghĩ tới một lát sau,
Yến Luật đã mang những thứ đó sang giúp cô. Bàn chải đánh răng và khăn mặt thì
cũng không có gì, cả nội y cô để trên giường chuẩn bị thay anh cũng thuận tiện
mang qua luôn.
Ôn Tửu vừa thấy anh cầm áo
lót và quần con của mình trong tay, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng vươn tay
đoạt lấy, đỏ mặt nói: “Cảm ơn, ngủ ngon.”
Ý tiễn khách trong lời nói đã
rất rõ ràng, Yến Luật lại chưa đi mà cúi đầu xuống nhìn cô: “Cô không sao chứ?”
“Chuyện gì?”
“Có sợ không?” Giọng nói Yến
Luật ấm áp đến lạ thường.
“Vẫn ổn, lúc đó bị dọa một
chút, nhưng cũng đã sớm không sao nữa rồi.” Ôn Tửu nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ
vừa rồi, không khỏi thay đổi sắc mặt. Khí thế của cô tuy rằng mạnh mẽ, thế
nhưng cũng chỉ là cô gái trẻ tuổi, chưa bao giờ để cho người khác phái nhìn
thấy thân thể, thật sự là vô cùng xấu hổ.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.” Yến
Luật thấy cô đỏ ửng mặt, trong lòng nhộn nhạo cảm giác say rượu nhè nhẹ, vô
hình chung, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng đến khác thường.
“Chờ một chút, còn có chuyện.”
“Chuyện gì?” Trong lòng Yến
Luật khẽ động, có phải là cô muốn anh chịu trách nhiệm không? Tuy rằng anh sợ
nhất là bị phụ nữ lừa bịp, nhưng nếu như cô thật sự cứng rắn bắt anh phải chịu
trách nhiệm... Được rồi, sẽ cố mà đồng ý đi.
Đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy
của Yến tiên sinh bình tĩnh nhìn bờ môi của Ôn Tửu, vừa khó xử lại vừa... chờ
mong, chờ cô nói ra. Thế nhưng mà, Ôn Tửu cũng không nói chuyện, mà duỗi ngón
tay chỉ cái giường, vẻ mặt dường như có chút xấu hổ.
Yến Luật lập tức cảm thấy tim
trong ngực đập thình thịch điên cuồng, chẳng lẽ cô muốn anh ở lại ngủ cùng? Cái
này, cái này... cũng quá nhanh rồi.
“Anh có thể lấy một cái ga
giường mới không?”
Chương 28: Dáng người
Yến Luật rốt cuộc cũng hiểu
được cái gì là bị người ta chặn đầu giội cho một chậu nước lạnh.
Ý nghĩ ướt át trong lòng
trong nháy mắt đã bị cả chậu nước lạnh to tướng này gột rửa sạch sẽ, anh bình
tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo của Ôn Tửu, từ đầu đến chân
đều bốc khí lạnh.
Ga giường đó anh chỉ mới ngủ
có một đêm, vậy mà cô lại ghét bỏ!
Ôn Tửu xấu hổ nói: “Vỏ chăn
thì không cần phiền anh đổi lại một lần nữa, ôm chăn trong phòng tôi đến là
được rồi!”
Yến Luật hít một hơi thật sâu,
không nói một lời mà ôm lấy cái chăn mình vừa mới ngủ có một đêm đã bị ghét bỏ,
sải bước đi ra khỏi phòng, mặt lạnh đến nỗi sắp có vụn băng rơi xuống.
Ôn Tửu còn có chút buồn bực,
như thế nào vừa nãy vẫn còn tốt mà, vậy mà trong chốc lát đã bắt đầu chuyển từ
trời trong xanh sang âm u rồi? Thật đúng là người đàn ông cảm xúc luôn luôn
thay đổi, chẳng hiểu ra sao.
Một lát sau, Yến Luật cầm một
chiếc ga giường mới tinh, ôm cái chăn của Ôn Tửu sang, xụ mặt để lên trên
giường.
Ôn Tửu nói lời cảm ơn. Yến
Luật cũng giống như không nghe thấy, không nói một lời mà đi ra khỏi phòng.
Sau lưng lập tức vang tới
tiếng Ôn Tửu đóng cửa khóa lại, tiếng ấn khóa vang lên rất khẽ, giống như đang
cười nhạo ý nghĩ tươi đẹp chợt lóe lên vừa rồi của anh, buồn cười đến cỡ nào,
hoàn toàn là tự mình đa tình. Người ta không chỉ không có ý giữ anh ở lại cùng
một phòng và ngủ cùng một giường, đã thế lại còn ghét bỏ ga giường anh đã từng
dùng.
Yến Luật đóng cửa phòng, căm
phẫn ngồi ở trên giường, phiền muộn trong lòng quả thực sắp nổ tung ra rồi. Anh
còn chưa ghét bỏ cô, cũng chưa tính toán là phải thay đổi ga giường, cô lại
muốn đổi. Ha ha, đây thật quá buồn cười, anh chính là người đàn ông mỗi ngày
đều tắm rửa thay đổi nội y.
Vừa nghĩ tới tắm rửa, đầu óc
anh lại bắt đầu không khống chế được nữa rồi, nhanh chóng hiện lên hình bóng
cô, ánh sáng bốn phía, uyển chuyển thướt tha, cơn tức giận lập tức bị cảm giác
khô nóng khó tả thay thế, ham muốn trong cơ thể không thể khống chế giống như
dòng điện lướt qua. Anh đứt vọt dậy, đi vào nhà vệ sinh tắm gội.
Tắm rửa xong, sau khi thay áo
ngủ vào, Yến Luật kéo chăn lên, trùm lên trên người, trên cái gối đầu như có
như không mùi hương nhàn nhạt, thoáng cái đã lọt vào chóp mũi, dường như là làn
gió mát ấp ủ làm say lòng người, nhưng ngửi lại thật kĩ thì dường như mùi gì
cũng đều không có.
Anh tắt đèn, nhắm mắt lại,
thế nhưng mà mùi hương này lại lơ đãng xuất hiện, giống như một con mèo nghịch
ngợm thỉnh thoảng lại cào vào lòng anh một cái. Một đêm này, trong giấc mơ của
Yến Luật chỉ toàn là Ôn Tửu. Sau khi tỉnh dậy, cái ga giường này không muốn đổi
cũng phải đổi.
Một đêm này Ôn Tửu lại ngủ
yên giấc, sau khi tỉnh dậy rửa mặt xong mới xuống tầng, Yến Luật cũng đã vừa
chạy bộ trở về.
Trong nắng sớm, anh mặc đồ
thể thao, so với trang phục áo khoác nghiêm chỉnh thì bộ dạng này càng lộ vẻ
đẹp trai trẻ tuổi.
Đã qua một đêm, nhưng gặp mặt
anh cô vẫn có chút xấu hổ. Ôn Tửu cũng không thể nào thản nhiên thưởng thức vẻ
đẹp của anh như ngày hôm qua rồi, vừa thấy anh, sẽ phản xạ có điều kiện mà nghĩ
đến cảnh tượng xấu hổ kia. Mà ánh mắt Yến Luật nhìn cô, thâm thúy khó lường, có
chút âm u giống như là biển sâu, càng khiến cô không được tự nhiên.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Úc
Thiên Thiên đi xuống tầng, nhìn thấy Ôn Tửu và Yến Luật, vốn không muốn phản
ứng, nhưng ông bà nội đều đang ở đây, nên cũng miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi
Yến Luật, còn Ôn Tửu, cô ta hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, trong lòng âm thầm
cắn răng, cô chờ xem, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Cô đã lớn đến như vậy, nhưng
đến cả cha ruột cũng không đụng đến một ngón tay của cô, Ôn Tửu vậy mà lại dám
khiến cho cô mất mặt đến như vậy, suýt nữa đã ngã chổng vó trước mặt Yến Luật.
Cô làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này, cả đêm đều suy nghĩ làm thế nào để báo
thù.
“Nào, tới ăn sáng đi.” Ông bà
nội căn bản không hỏi chuyện tối ngày hôm qua, cười ha hả mời Úc Thiên Thiên
đến ăn sáng.
Úc Thiên Thiên có cảm giác,
hai ông bà tuy vẫn đối xử rất tốt với cô, trước sau như một, nhưng lúc Ôn Tửu ở
đây, cô rõ ràng chính là một vị khách.
Ăn cơm xong, Úc Thiên Thiên
kéo cánh tay bà nội, nói: “Bà nội, chúng ta lại chơi mạt chược đi. Cháu muốn
kiếm hết tiền đã thua ngày hôm qua trở về.”
Nói xong, Úc Thiên Thiên nhíu
mày với Yến Luật, ngày hôm qua anh đã thắng cô ba trăm đồng, tiền chỉ là chuyện
nhỏ, thế nhưng mà bị thua bởi anh, cô làm sao có thể chịu phục.
Bà nội cười nói: “Không có
vấn đề gì.”
Đối với sự khiêu khích của Úc
Thiên Thiên, trên cơ bản Yến Luật đã dựng trạng thái mặc kệ, quay đầu nói với
Ôn Tửu: “Em đi đến siêu thị với anh.”
Ôn Tửu gật đầu, lên tầng lấy
ví da của mình, đi ra ngoài sân với Yến Luật.
Yến Luật vậy mà rất tự nhiên
vươn tay ra, thế nhưng Ôn Tửu lại không phối hợp ăn ý đưa tay ra cho anh giống
như ngày hôm qua, mà bình tĩnh thọc vào trong túi áo, coi như không phát hiện
ra tay anh, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bởi vì đã xảy ra chuyện xấu
hổ ngày hôm qua, trong tiềm thức cô đã có chút kháng cự tiếp xúc chân tay với
Yến Luật, cho nên cố ý giả vờ như không phát hiện ra, không muốn nắm tay anh,
ai ngờ Yến Luật trực tiếp thò tay vào trong túi áo cô, bắt lấy tay cô ở bên
trong, cứ thế nắm lấy.
Đối mặt với hành vi gần như
là vô lại của Yến tiên sinh, Ôn Tửu cũng hơi đỏ mặt lên, theo bản năng muốn
vùng ra khỏi tay anh. Nhưng Úc Thiên Thiên lại đang ở trong phòng khách, có thể
nhìn thấy bọn họ, cô đành phải rút tay ra khỏi túi.
Khóe môi Yến tiên sinh cong
lên, lộ ra nụ cười thắng lợi.
Không khí trên đường đi có
chút xấu hổ, hai người đều không nói một lời. Đến siêu thị, Yến Luật đẩy xe,
vòng vo cả buổi cũng không mua cái gì.
Ôn Tửu không nén được đành hỏi:
“Anh muốn mua cái gì?”
Yến tiên sinh đã im lặng cả
buổi mới trả lời: “Ổ khóa.”
Ôn Tửu đi tới hỏi người bán
hàng bên cạnh. Người bán hàng nhiệt tình dẫn Yến Luật đi, mua đồ xong, Yến Luật
đang muốn đi, Ôn Tửu đột nhiên nói: “Yến Luật, ngày mai là sinh nhật của ông
nội, tôi nên chuẩn bị chút quà gì đó cho thích hợp không?”
Yến Luật nói: “Không cần.”
“Thật sự không cần.”
“Không cần. Cô đã là món quà
tốt nhất.”
Những lời này rất có ý nghĩa
sâu xa, nửa thật nửa giả làm cho người ta khó mà phân biệt được. Trong lòng Ôn
Tửu ngẩn ra một chút, lại nhìn Yến Luật, anh đã quay mặt đi, lấy tiền ra để
thanh toán.
Hai người về đến nhà, bà nội
và Yến Thanh Ngọc đang cùng xem tivi, Úc Thiên Thiên ngồi ở một bên chơi trò
chơi trên điện thoại. Hoan Hoan ngồi ghé vào bên cạnh say sưa xem.
Ôn Tửu đang muốn ngồi xuống
nói chuyện phiếm với bà nội, Yến Luật đã thò tay kéo lấy cánh tay cô: “Em đi
lên giúp anh đi.” Ôn Tửu đi theo anh lên tầng hai. Yến Luật bắt đầu thay thế
cái khóa cửa hôm qua đã bị đá hỏng.
Ôn Tửu tò mò nhìn anh thành
thạo tháo ổ khóa cũ ra rồi thay cái mới vào, kinh ngạc không thôi: “Anh vậy mà
có thể làm những thứ này? Yến tiên sinh, anh thật đúng là nhà đồng hành tốt khi
ở nhà cũng như đi du lịch đấy.”
Yến Luật nhìn cô, hừ nói: “Cô
mới biết sao.”
Thật quý trọng vào.
Ôn Tửu phát hiện anh kêu mình
lên giúp đỡ, nhưng thật ra cô không phải làm gì cả, chỉ phải đứng ở một bên
nhìn anh. Trong lúc vô tình cô nhìn thoáng qua bên trong cửa, phát hiện ga
giường anh cũng đã đổi, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Cô thực sự không
phải là người thích sạch sẽ, nhưng ngủ trong chăn gối đã từng sử dụng của nhau,
trong lòng cảm giác có cái gì đó không đúng, dường như trong lúc vô hình đã tạo
thành quan hệ thân mật mập mờ.
Đã sửa xong khóa cửa, Yến
Luật đứng lên nói: “Vào đi.”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
Yến Luật tức giận trừng mắt
nhìn cô: “Đúng, có việc.”
Ôn Tửu đi vào trong phòng đã
hỏi ngay: “Chuyện gì thế?”
Yến Luật nhăn lông mày, không
vui nhìn cô chằm chằm: “Người yêu nhau không giờ không phút nào không muốn dính
chặt lấy nhau một cách riêng tư, cô không hiểu sao?”
Ôn Tửu để hai tay trong túi
áo, tùy ý đáp một câu gọn lỏn: “Tôi cũng chưa từng yêu, tôi nào biết.”
Yến Luật khẽ giật mình, đôi
mắt bỗng nhiên sáng như lửa, cô vẫn chưa từng yêu! Lập tức, niềm vui mừng đến
điên cuồng không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên, khóe miệng cũng bắt đầu không
kìm được mà nhếch lên, mắt thấy sắp không khống chế được mà sắp toe toét hết cả
ra, anh vội vàng xoay người, quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai, bầu trời bên ngoài cửa
sổ, thật sự là rất xanh đấy.
“Hơn nữa chúng ta cũng không
phải người yêu thật sự, cứ luôn ở riêng với nhau rất không được tự nhiên.”
Khóe miệng Yến Luật cứng đờ,
nụ cười lập tức biến mất.
Anh xoay người, xụ mặt nói: “Ngày
mai Úc Thiên Thiên sẽ trở về, hôm nay cô cần phải lúc nào cũng ở một chỗ với
tôi như hình với bóng, đừng để lộ ra chút sơ hở nào, nếu không thì đúng là kiếm
củi ba năm thiêu một giờ.”
Ôn Tửu gật gật đầu, thế nhưng
tỏ vẻ cố mà làm, không tình nguyện. Yến Luật lập tức cảm thấy lòng tự ái của
mình một lần nữa nhận lấy sự tổn thương nghiêm trọng vô cùng.
Anh tự hỏi bất kể là bề
ngoài, học vấn hay là sự nghiệp, mọi thứ đều là hàng đầu, từ lúc bắt đầu học
cấp hai đã bị vô số bạn học nữ thầm mến rồi quang minh chính đại theo đuổi, làm
cho anh phiền đến chịu không nổi. Trong chuyện này, nói thật anh phải cảm ơn Úc
Thiên Thiên, bởi vì cô mãnh liệt muốn giữ lấy anh, vẫn cho rằng anh là sở hữu
cá nhân của cô ta, vì vậy đều tiêu diệt hết tình địch bốn phía, ngược lại đã
thay anh giải quyết không ít phiền phức.
Bị nhiều con gái theo đuổi
như vậy đã đủ để nói lên sức hấp dẫn nam tính của anh. Vậy mà sao đến trước mặt
Ôn Tửu, anh lại biến thành một người đàn ông không hề có chút hấp dẫn nào, cô
vậy mà còn ghét bỏ cái chăn anh đã từng đắp, ga giường anh đã từng ngủ.
Ôi, đây quả thực là quá buồn
cười.
Yến Luật cảm thấy cuộc đời
vẫn luôn thuận buồm xuôi gió của anh khi gặp phải Ôn Tửu, đột nhiên đã bắt đầu
biết được mùi vị sông có khúc, người có lúc.
Mà trong thời gian anh đang
cảm khái, Ôn Tửu vẫn đang suy nghĩ, hai người ngồi ở trong phòng, lại không có
việc gì làm, vẻ mặt của Yến tiên sinh lúc thì hân hoan, lúc thì lại lạnh như
băng, không hiểu thấu được, khó có thể suy đoán. Hơn nữa trải qua cảnh xấu hổ
đêm qua, cô cũng không thể nào tự nhiên đối diện với Yến Luật nhẹ nhàng giống
như lúc trước nữa rồi, theo bản năng đã muốn tránh xa anh, không muốn một mình
đối mặt.
“Chúng ta xuống tầng cùng
chơi mạt chược với bà nội đi.”
Tim Yến Luật đau buốt, sau
khi sức hấp dẫn cá nhân của anh đã không bằng Hoan Hoan, lại lần nữa rớt xuống
một bậc thang, bây giờ rõ ràng còn không bằng mạt chược nữa.
Yến tiên sinh không vui nhăn
mày: “Tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo.”
“Đi đâu?”
“Cô đến sẽ biết.”
Ôn Tửu đã cho rằng Yến Luật
sẽ đưa cô đến một nơi nào đó thật đẹp, nào ngờ lái xe một vòng lớn, lại dừng một
chỗ trên quảng trường.
Xuống xe, Ôn Tửu quan sát, ra
là rạp chiếu phim.
“Xem phim còn tốt hơn chơi
mạt chược.” Nói xong, Yến Luật kéo tay cô đi vào trong.
Lúc này lại không có người,
không cần diễn kịch, Ôn Tửu đã muốn rút ngay tay về, Yến Luật lại nắm lấy tay
cô thật chặt, lạnh mặt nói: “Cẩn thận một chút, lát nữa nói không chừng Úc
Thiên Thiên cũng sẽ đến.”
Ôn Tửu quay đầu lại nhìn,
nhưng không thấy bóng dáng của xe Jeep.
Yến Luật không cho cô cơ hội
lựa chọn, nói: “Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.” Nói xong, đã kéo cô đi
vào ngay.
Yến Luật tuy đã đi đến thành
phố X vô số chuyến, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên đi tới rạp chiếu phim. Cơ
sở vật chất ở đây kém rất nhiều so với thành phố Z, hơn nữa cũng bởi vì đang là
Tết âm lịch, bên trong trống trơn, dường như không có người đến.
Mấy bộ phim chiếu có vẻ cũng
không hay lắm. Chỉ là ý định ban đầu của Yến Luật cũng không phải là xem phim,
mà là vì muốn ở bên Ôn Tửu. Ý nghĩ này vừa lóe ra, đột nhiên dọa anh nhảy dựng,
nhưng lập tức đã bị anh phủ định. Làm sao có thể như vậy được, anh chỉ muốn
tránh Úc Thiên Thiên đi mà thôi, anh chỉ là không muốn chơi mạt chược mà thôi.
Ừ, chính là như vậy.
“Tiên sinh, có phòng lớn,
phòng thượng khách, phòng sang trọng, ngài chọn cái nào? Trong phòng sang trọng
nhiệt độ điều hòa rất ấm.”
“Phòng sang trọng.”
Yến tiên sinh nhanh chóng mua
hai tấm vé, đi vào phòng sang trọng cùng với Ôn Tửu.
Ôn Tửu đi vào quan sát, lại
không khỏi phì cười. Lại còn phòng sang trọng, cũng chẳng khác là mấy với ở nhà
xem tivi to cả. Càng bi thảm chính là, tiết tấu sinh hoạt của thành phố nhỏ
tương đối chậm, cô gái nhỏ hay mua bỏng và đồ uống, giờ người ta nghỉ về nhà
rồi, ngay cả đồ ăn vặt cũng không có.
Ôn Tửu vẫn rất dễ thích ứng
với mọi hoàn cảnh, cảm thấy xem phim một lúc cũng không có gì là không tốt. Để
tránh phải ngồi một chỗ với anh trong nhà, anh giống như cái camera ngồi ở sau
lưng cô.
Bởi vì chiều theo ý Ôn Tửu,
Yến Luật chọn phim tình cảm Hàn Quốc, tự suy đoán là có lẽ phụ nữ thích xem
phim này. Quả nhiên, ngay từ đầu phim, nhân vật nam chính vừa xuất hiện, Ôn Tửu
đã “oa” một tiếng: “Rất đẹp trai!”
Yến Luật nhìn nhân vật nam
chính mắt nhỏ một mí kia, nhếch miệng, có đẹp trai như tôi sao?
Nhân vật nam chính bắt đầu
chơi bóng rồi, kĩ thuật cũng không tệ lắm. Yến tiên sinh đang muốn thảo luận về
kĩ thuật chơi bóng với Ôn Tửu, Ôn Tửu lại mê trai khen ngợi một câu: “Chân dài
ghê!”
Rốt cuộc là cô xem bóng, hay
là xem chân? Yến Luật hừ một tiếng, gác cái chân lên rồi để xuống, có chân dài
như chân tôi sao?
Đánh bóng xong, nhân vật nam
chính lại đi tắm vòi hoa sen, màn ảnh chỉ quay đến bộ ngực, kết quả Ôn Tửu lại
ca thán: “Dáng người thật đẹp.”
Đây rốt cuộc là xem phim hay
là ngắm trai đây, Yến Luật không thể nhịn được nữa, chua chua hỏi lại: “Cái này
mà cũng gọi là dáng người đẹp?” Anh đều hận không thể cởi quần áo ra, lấy bản
thân mình để thuyết phục Ôn Tửu, cho Ôn Tửu thấy cái gì mới gọi là dáng người
đẹp!
Ôn Tửu nhàn nhạt liếc anh: “Dù
sao cũng đẹp hơn dáng người của anh khi đầy tháng.”

