Tính Bất Yếm Trá - Chương 60 - 61

Chương 60: Chiều theo

Ôn Tửu lại càng lúng túng,
vội vàng đứng lên, nói: “Tan tầm ngày mai anh có thời gian không?” Cô vội vàng
đổi đề tài, nếu không tình hình trước mắt sẽ không thể cứu vãn được, cứ tiếp
tục như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Yến Luật gật đầu: “Có.” Không
có chuyện gì quan trọng hơn Ôn Tửu, cho nên vừa tan làm anh đã cắt hết tất cả
xã giao, ngay cả chuyện tụ tập cùng nhóm Kỷ Lan Dung Kiền cũng tạm thời gác
lại, một lòng chiếm được Ôn Tửu, giải quyết chuyện cả đời.

“Chúng ta cùng đi thăm ông
ngoại anh nhé.”

Yến Luật vui vẻ gật đầu, “Vậy
thì tốt quá, ông cụ còn đang giận anh, gặp em, nói không chừng sẽ bớt giận.”

Ôn Tửu hỏi: “Ông cụ vẫn còn
đang ở bệnh viện sao?”

“Ở đó hai ngày sau đó kiểm
tra không còn gì đáng ngại liền ra viện. Ông cụ không thích không khí trong
bệnh viện, trong nhà mời một hộ lí đến chăm sóc, dì anh cũng đã về hưu rồi, chỉ
ở nhà chăm sóc ông cụ.”

“Vậy ngày mai tan làm rồi chúng ta cùng đi.”

“Được, anh đến chỗ làm đón em.”

“Em đi về ngủ đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Yến Luật lưu luyến không rời nhìn Ôn Tửu trở về, một mình trong phòng, lăn
qua lăn lại trên chiếc giường rộng hai mét.

Trưa hôm sau, Ôn Tửu nhân lúc nghỉ giữa giờ đi đến cửa hàng tổng hợp gần
đó, mua chút quà, sau đó đến lúc tan tầm đi cùng Yến Luật đến viện điều dưỡng.

Ông ngoại ở cùng với dì cả của Yến Luật, dì cả nghe nói hôm nay Ôn Tửu tới,
lập tức gọi điện thoại bảo dì hai đến. Dì hai cũng rất tò mò với Ôn Tửu mà Yến
Luật nghìn chọn vạn lựa hết mực chung tình, cho nên dẫn cả chồng và con gái
cùng tới.

Con gái của dì cả đã lấy chồng, nghe nói cậu em họ Yến Luật từng này tuổi
mà còn độc thân luôn kén chọn, coi phụ nữ là phiền phức lại dẫn bạn gái về nhà,
nổi lòng tò mò, không chỉ về nhà mẹ đẻ một mình, mà còn kéo theo cả chồng con
cùng về.

Kết quả Ôn Tửu vừa vào nhà đã bị một phòng đông đúc làm cho sợ hết hồn,
ngay cả Yến Luật cũng không nghĩ đến lại rầm rộ như vậy, cho nên hai người liền
bị cả phòng vây quanh.

Lần này Ôn Tửu thật sự lúng túng rồi. Trước kia đến thành phố X gặp ông bà
nội cũng không mất tự nhiên như bây giờ, dù sao khi đó cô không phải bạn gái
thực sự của Yến Luật, cho nên ông bà nội nghĩ về cô như thế nào, cô đều không
để ý lắm. Nhưng mà bây giờ là bạn gái hàng thật giá thật, cảm giác đương nhiên
không giống nhau.

Yến Luật dẫn Ôn Tửu đi giới thiệu cho người nhà xong liền vội vàng dẫn Ôn
Tửu phá vòng vây đi lên tầng.

“Chúng cháu lên tầng thăm ông ngoại.”

Cố Anh Kiệt nghe thấy tiếng cười nói dưới tầng thì đã biết Yến Luật dẫn Ôn
Tửu tới, nghe thấy tiếng bước chân, ông bỏ tờ báo trong tay xuống, cũng tháo cả
kính lão ra, tỏ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hai người đang đi tới cửa.

Ôn Tửu mỉm cười gọi một tiếng ông ngoại.

Yến Luật nở nụ cười nắm tay Ôn Tửu đi tới trước mặt ông ngoại, sợ ông cụ
đột nhiên cáu kỉnh lại ném đồ, anh đề phòng duy trì một khoảng cách nhất định.

Ông cụ xụ mặt, nhìn hai người, chưa nguôi cơn tức.

Yến Luật mỉm cười nói: “Ông ngoại, ông nhìn xem, Ôn Tửu mua nhiều đồ tặng
ông như vậy, nghe nói ông bị bệnh liền đến thăm ông ngay, đúng là một cô gái
tốt.”

Ông cụ hừ một tiếng: “Thật là tốt, tốt hơn cháu nhiều lắm.” Nghĩ tới thằng
nhóc thối này lại dám đăng báo tìm bạn gái, thế mà không làm cho ông lão bảo
thủ kia ngất đi.

Ôn Tửu dịu dàng nói: “Ông ngoại, chuyện lừa gạt ông lần này là chúng cháu
không đúng. Hôm nay tới đây để nhận lỗi trước ông, có điều cháu và Yến Luật yêu
nhau thật lòng, không phải vì bất kì điều gì khác, mong ông ngoại hãy tin chúng
cháu.”

Yến Luật nghe thấy bốn chữ yêu nhau thật lòng, quả thực trong lòng cũng
muốn nở hoa, khóe môi không khỏi nhếch lên, liếc sang Ôn Tửu, chỉ cảm thấy cô
xinh đẹp như tiên, anh ngắm trăm lần không biết chán.

Cố Anh Kiệt vừa nhìn thấy ánh mắt của cháu ngoại thì đã biết đôi này dù phá
cũng không tan được.

Ôn Tửu lại nói: “Ông ngoại, cách quen biết của nhiều đôi vợ chồng không hề
giống nhau, có khi là xem mắt, có khi là tình cờ gặp, có khi là thanh mai trúc
mã, mà cháu và Yến Luật tuy cách quen biết hơi đặc biệt, nhưng bất kể là bằng
cách nào, có thể có kết cục mĩ mãn là được. Ông ngoại đừng giận nữa mà.”

Ông cụ hừ một tiếng: “Muốn ông không tức giận, thì hãy kết hôn sớm đi.”

Ôn Tửu đỏ mặt, không kịp mở miệng, Yến Luật đã giành nói: “Tất nhiên ạ,
chúng cháu nhất định sẽ sớm kết hôn. Ôn Tửu cũng đồng ý rồi.”

Ông cụ hỏi: “Thật không?”

Tình hình trước mắt như thế này, Ôn Tửu chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, để ông
cụ hết giận rồi nói tiếp.

Lúc này sắc mặt của ông cụ mới tốt hơn. Đối với ông cụ thì vấn đề này mới
là quan trọng nhất, kết hôn rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đứa chắt
mập mạp gì đó cũng không còn xa nữa.

Yến Luật lập tức đi tới, ôm bả vai ông cụ, cười nói: “Ông ngoại, xuống tầng
ăn cơm thôi, mọi người đều ở đây, hôm nay rất nhộn nhịp nha.”

Ông cụ trừng anh: “Không đủ nhộn nhịp. Ông còn chờ cháu cho ông thêm một
đứa chắt mập mạp đây.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Yến Luật lập tức cười như có như không nhìn Ôn Tửu, hàm ý không cần nói
cũng hiểu.

Ôn Tửu thấy nóng cả mặt, trừng anh một cái.

Hai người đỡ ông ngoại xuống tầng. Mọi người tụ chung một chỗ vô cùng nhộn
nhịp, Ôn Tửu nhìn thái độ của hai người chú dì dành cho Yến Luật thì biết ở bên
ngoại Yến Luật là nhân vật được nâng niu trên tay. Ngay cả hai chị họ cũng đối
xử với anh vô cùng tốt, hai anh rể muốn vợ được vui vẻ, càng không cần phải
nói.

Ôn Tửu lần đầu gặp mọi người, tự nhiên sẽ thành nhân vật chính, may mà hai
chị họ của Yến Luật chỉ hơn cô năm ba tuổi, cũng nói chuyện được, không đến nỗi
quá khó xử.

Thước Thước, con của chị họ cả vừa tròn bốn tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh vô
cùng đáng yêu, nhìn cô xinh đẹp mà cậu dẫn về, liền mở to mắt dùng sức cọ cọ
vào người Ôn Tửu.

Ôn Tửu ôm bé con vào trong lòng, cười khanh khách hỏi: “Cháu tên là gì, mấy
tuổi rồi?”

“Cháu tên là Thước Thước.” Bé con mở to mắt, lại gọi một tiếng chị rất ngọt
ngào.

Ôn Tửu phì cười, “Gọi là cô.”

Yến Luật lập tức sửa lại: “Gọi là mợ.”

Bé con đương nhiên nghe lời cậu, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng mợ.

Tất cả mọi người cùng cười. Ôn Tửu thoáng cái lại đỏ mặt, vỗ nhẹ vào người
Yến Luật.

Yến Luật cười nói: “Còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao, tránh đến
lúc đó lại phải thay đổi cách gọi.”

Ông cụ Cố nhìn thấy cháu ngoại quyết định chắc chắn là Ôn Tửu, tự nhiên
cũng cắt luôn suy nghĩ làm đám hỏi với nhà họ Úc. Lần này bị bệnh khiến cho ông
nghĩ thoáng ra, Úc Thiên Thiên và Yến Luật không hợp, lấy nhau về nhất định ba
ngày thì hai ngày cãi nhau, cái thân già khọm này của ông cũng không muốn hằng
ngày bị tức thành bệnh. Hơn nữa khi ở trong bệnh viện, Yến Luật đã kể cho ông
nghe về gia đình Ôn Tửu. Ông cụ biết rằng cô không phải vì tiền mà đến với Yến
Luật, lúc này mới coi như bỏ được vướng mắc trong lòng.

Ôn Tửu hiểu chuyện hơn Úc Thiên Thiên, đứng cạnh Yến Luật cực kì xứng đôi.

Thước Thước hít hà cái mũi nhỏ, “Cậu, người mợ thơm lắm, cậu ngửi xem.”

Chị họ cả cười phì cười, “cậu đã sớm biết rồi, đâu cần con nói nữa.”

Ôn Tửu càng ngày càng xấu hổ, đỏ bừng mặt lên, Thước Thước thấy mợ xinh xắn
vừa thơm vừa đẹp, không khỏi hôn chụt một cái.

Yến Luật lập tức tách bé con ra khỏi người Ôn Tửu.

Ăn cơm tối xong, Yến Luật dẫn Ôn Tửu chào mọi người đi về. Dì hai và chồng
nhiệt tình mời Ôn Tửu đến nhà làm khách, nghiễm nhiên đã coi cô như người trong
nhà.

Về đến Lục Nhân Các, Ôn Tửu vào phòng ngủ thay bộ quần áo trong nhà, đi ra
ngoài thì nhìn thấy Yến Luật đang rửa trà. Anh cầm chiếc chén sứ trắng, chậm
rãi xoay một vòng, sau đó dùng nước trà tưới lên, tư thế thanh tao lịch sự
thong dong, ngón tay thon dài đẹp đẽ lại càng thêm xinh đẹp.

Anh nói, đời này cô chỉ có thể chạm vào tay anh. Nghĩ tới câu này, cảm giác
ngọt ngào ấm áp từ từ dâng lên. Cô đưa mắt nhìn Yến Luật. Yến Luật đúng lúc
cũng đưa mắt nhìn, ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều có cảm giác rung rinh
trong lòng.

Yến Luật nhìn cô đi tới bên cạnh mình không chớp mắt, lúc này mới lấy lại
tinh thần, rót một chén trà đưa cho Ôn Tửu.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, bật tivi. Trong phòng khách, Ôn Tửu đặt hai
chiếc ghế sô pha đơn. Khi tình cảm nồng nàn tự nhiên là hận không thể dính sát
vào nhau, một mét cũng đủ cho hai người cảm thấy tương tư. Yến Luật ngồi một
mình chưa tới một phút đã không nhịn được trực tiếp ngồi xuống ghế của Ôn Tửu,
ôm vai cô, cúi người ngửi ngửi bên tai cô.

Ôn Tửu cảm thấy ngưa ngứa, cười trốn anh: “Anh làm gì thế?”

“Thước Thước nói người em rất thơm. Anh muốn ngửi xem.” Anh vừa nói, vừa
cúi đầu cọ cọ cổ cô, Ôn Tửu sợ ngứa, vội vàng ngồi sang chiếc ghế sô pha kia.
Yến Luật lại chuyển sang chiếc ghế cô ngồi, trong lòng cảm thấy căm thù mấy
chiếc ghế sô pha đơn này đến tận xương tủy, hận không thể đổi thành một chiếc
ghế sô pha cỡ lớn ngay lập tức.

Ôn Tửu mặc bộ quần áo ở nhà bằng nhung màu đỏ san hô, màu này lại càng tôn
lên làn da trắng hồng của cô. Lòng Yến Luật ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt trông
mong nhìn cô, chỉ muốn nhào vào cô. Ôn Tửu cảm thấy như có một con hổ lớn đang
ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn mình chằm chằm khiến cô cảm thấy trái tim đập rộn
lên.

Cô nhấp một ngụm trà, còn chưa nuốt xuống, Yến Luật đã ngậm lấy môi cô,
đoạt một nửa nước trà trong miệng cô. Ôn Tửu vừa thẹn đỏ mặt vừa buồn cười,
liếc xéo anh hỏi: “Không phải anh thích sạch sẽ sao?”

“Đúng. Nhưng mà của em cũng giống của anh.” Yến Luật ngậm lấy môi cô, cắn
một cái.

Ôn Tửu xoa môi, sẵng giọng: “Em mới không thèm giống anh ấy, anh giống như
cún, động tí là cắn người.”

“Dám nói anh là cún.” Yến Luật hừ một tiếng, bắt lấy cổ tay Ôn Tửu, cù vào
nách cô.

Ôn Tửu sợ nhất là buồn, vội vàng né tránh, nghiêng người một cái, tay Yến
Luật liền không cẩn thận chạm vào ngực cô, vừa vặn chạm vào chỗ cao vút đẫy đà
trên ngực cô.

Ôn Tửu vừa xấu hổ vừa lúng túng, dùng sức đẩy Yến Luật ra, cô vốn không
yếu, lần này lại cảm thấy xấu hổ, lực đẩy lại càng mạnh. Kết quả là Yến Luật
không hề đề phòng nên bị cô đẩy từ trên ghế sô pha xuống.

Cánh tay Yến Luật vang lên choang một tiếng giòn tan, hồ cá đặt trên bàn
trà bị tay anh đẩy rơi xuống sàn nhà. Thân thể Yến Luật nghiêng một cái, một
tay chống xuống sàn nhà, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.

Ôn Tửu vội vàng kéo cánh tay còn lại của anh, Yến Luật giơ tay lên nhìn,
thấy trong lòng bàn tay bị ghim mấy mảnh kính vỡ, máu ào ào chảy ra.

Ôn Tửu vừa nhìn liền gấp gáp, vội nói: “Mau đi bệnh viện.” Cô vội vàng hấp
tấp không kịp thay quần áo, chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài xong rồi cầm lấy
chìa khóa xe chạy thật nhanh xuống tầng.

Yến Luật nói: “Em mặc ít quá, thay quần áo đã.”

Ôn Tửu vội kêu lên: “Không kịp nữa rồi.” Nhìn Yến Luật bị chảy máu, Ôn Tửu
rối bời ruột gan chạy thẳng vào gara, vội vã khởi động xe, chở Yến Luật đến
bệnh viện gần nhất.

May mắn là bệnh viện cộng đồng rất gần Lục Nhân Các. Đến phòng cấp cứu, bác
sĩ gắp mấy miếng thủy tinh trong lòng bàn tay Yến Luật ra ngoài, sau đó chống
viêm băng bó, xử lí vết thương xong xuôi, lúc này Ôn Tửu mới thở phào.

Phòng khám bệnh có lò sưởi nên không cảm thấy lạnh, lúc hai người đi về đã
là đêm khuya, gió thổi qua, Ôn Tửu hắt xì mấy cái, lúc này mới cảm thấy thật
lạnh.

Yến Luật cởi áo khoác ngoài, muốn đưa cho Ôn Tửu, Ôn Tửu ngăn lại nói: “Anh
cứ chăm sóc bản thân mình cho tốt, bị thương chứ có phải khỏe gì cho cam.”

Ôn Tửu gấp gáp tỏ ra hung dữ, Yến Luật lại mỉm cười không tức giận chút
nào, cô thật sự rất quan tâm đến anh.

Hai người vào trong xe, trong lúc làm ấm xe, Yến Luật nghiêng đầu nhìn Ôn
Tửu. Cô đi một đôi thấp gót, phía dưới mặc quần nhung dài màu đỏ san hô, đầu
tóc vì vội vàng mà rối bời, một phần tóc còn nhét trong cổ áo của áo khoác
ngoài, chưa bỏ ra.

Đây là lần đầu tiên Yến Luật nhìn thấy Ôn Tửu lôi thôi lếch thếch như vậy,
nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có thể thấy được cô quan tâm
anh bao nhiêu, điều này thể hiện cô vẫn rất yêu anh.

Yến Luật hài lòng tựa vào chiếc ghế phụ lái, giơ tay bắt đầu kêu đau.

Ôn Tửu vội vàng nghiêng người sang hỏi: “Anh có muốn uống thuốc giảm đau
không?”

Yến Luật nói: “Không muốn uống thuốc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Yến Luật luôn luôn yếu ớt, Ôn Tửu biết, lần này
anh bị thương là do cô đẩy ngã, cho nên vừa đau lòng vừa gấp gáp, hận không thể
vâng lời răm rắp.

Yến Luật thản nhiên nói: “Em hôn anh, phân tán lực chú ý của anh, có thể sẽ
đỡ hơn một chút.”

Ôn Tửu vừa bực mình vừa buồn cười, đến gần hôn lên môi anh một cái, dịu
dàng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn được một chút rồi.” Yến Luật đạt được ý nguyện mấp máy môi, một lát
nữa về đến nơi phải tiếp tục đòi phúc lợi mới được.

Trở về Lục Nhân Các, Ôn Tửu giúp Yến Luật mở cửa phòng, sau đó quan tâm
nói: “Sáng sớm ngày mai em đưa anh đi làm.” Bởi vì tay anh không thể lái xe
được.

Yến Luật nhíu mày: “Ừ, thế lúc tan làm thì sao?”

Ôn Tửu dịu dàng nói: “Tan làm em cũng đón anh.”

Yến Luật vô cùng hài lòng với câu trả lời này, ừ, ngày tháng bị thương cũng
rất hạnh phúc nha.

Ôn Tửu nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”

“Em cứ thế bỏ rơi một mình anh ở đây sao?” Yến Luật tắt ngấm nụ cười.

Ôn Tửu nhẹ giọng nói: “Em ở ngay đối diện mà, có chuyện gì thì gọi em.”

Yến Luật hầm hừ nói: “Tay anh đau, làm sao cởi được quần áo? Làm sao rửa
được mặt? Gội đầu? Tắm? Em định không quan tâm đến anh à? Hử?”

Anh liên tiếp lên án, khiến Ôn Tửu nghẹn họng không nói nên lời, anh lại bị
thương ở tay phải, đúng là rất không tiện.

Yến Luật nặng nề hừ một tiếng, dùng ánh mắt tức giận, im lặng chỉ trích cô,
lại tạo áp lực lần nữa.

Ôn Tửu nhẹ giọng: “Vậy, tối nay em ngủ chỗ anh?”

Yến Luật vênh khuôn mặt tuấn tú, kiêu căng ỡm ờ đáp “ừ,” trong lòng thì
đang nổ pháo hoa ăn mừng.

Zê, tối nay rốt cục đã có thể ngủ cùng cô trên một chiếc giường rồi.

Chương 61: Cùng giường

Ôn Tửu vừa thấy vẻ mặt của anh đã biết anh muốn mình ở lại chăm sóc anh.
Anh bị thương tay phải xác thực rất bất tiện, lại do cô đẩy ngã mà anh bị
thương, cho nên về tình về lí cô đều không thể không ở lại chăm sóc. Sở dĩ do
dự là vì phòng ở Lục Nhân Các đều là căn phòng nhỏ, phòng của Yến Luật cũng chỉ
có một chiếc giường, nếu ở lại trong phòng anh, đương nhiên phải “cùng giường
chung gối” với anh. Vừa nghĩ tới lần kinh nghiệm từng ngủ cùng kia, Ôn Tửu còn
có chút xấu hổ.

“Vậy anh chờ em chốc lát, em về tắm rửa xong lại tới đây.”

Yến Luật nói: “Em mang các thứ đến đây rồi tắm luôn ở phòng tắm nhà anh
cũng được.” Như vậy thật tốt, ừ, nếu có thể tắm chung thì còn tốt hơn nữa.

“Như vậy rất phiền. Em sẽ đến nhanh thôi, anh chờ em một lát là được rồi.”

Ôn Tửu trở về tắm rửa xong, lấy mấy thứ như điện thoại di động, chìa khóa,
trực tiếp mặc áo ngủ, bên ngoài choàng một chiếc áo bông rồi đến nhà Yến Luật.
Yến Luật nhìn thấy cô, liền cười cười.

Cũng không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, Ôn Tửu cảm thấy nụ
cười của anh vô cùng có hàm ý, long lanh như tỏa sáng vậy.

“Không còn sớm nữa, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Ôn Tửu lập tức đi vào
phòng vệ sinh, tùy ý đánh giá một chút, phát hiện bồn rửa mặt và bồn cầu đều
mới tinh.

Nghĩ đến Yến Luật vì mình mà phải tốn công tốn sức thuê phòng, Ôn Tửu không
kìm lòng nổi mà cong khóe miệng lên, trong lòng thật ngọt ngào.

Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, đang muốn gọi Yến Luật
lại đây. Vừa ngẩng đầu thì thấy ở trong gương, Yến Luật đã đứng ở cửa phòng vệ
sinh. Vóc dáng cao to, như sắp đụng vào khung cửa của phòng vệ sinh.

Ôn Tửu cười với Yến Luật trong gương: “Em giúp anh lấy kem đánh răng rồi,
lại đây đánh răng đi.”

Yến Luật đi đến phía sau Ôn Tửu, buồng vệ sinh nho nhỏ lập tức giống như là
bị lấp đầy. Yến Luật rất thản nhiên đưa ra yêu cầu: “Em đánh cho anh đi, anh
không đánh được bằng tay trái.”

Chuyện giúp người khác đánh răng này, Ôn Tửu rất muốn nói cô không biết.
Yến Luật cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ chỉ cần cô nói ra chữ không, liền lập tức lên
án cô.

Ôn Tửu đành phải để bàn chải đánh răng tới bên miệng anh, thời điểm cho vào
miệng anh, vừa muốn cười, vừa cảm thấy thú vị. Yến Luật cao ráo, cô lại không
thuận tay, kết quả không cẩn thận chọc bàn chải đánh răng vào lợi Yến Luật.

Yến Luật vốn muốn hưởng thụ chút mùi vị được cô “chiều chuộng,” nhưng thế
này thì còn không bằng tự thân dùng tay trái, tiếp nhận bàn chải từ tay cô, thở
dài: “Anh tự mình đánh đi.”

Ôn Tửu vội đưa nước cho anh, giúp anh súc miệng, sau đó hỏi: “Khăn nào là
khăn rửa mặt?”

“Màu trắng.”

Ôn Tửu kéo xuống đưa cho anh, Yến Luật lau nước ở cằm, thản nhiên nói: “Tắm
rửa thì làm sao bây giờ?”

Ôn Tửu ngẩn ra, đúng vậy a, chuyện này thì xử lí thế nào?

Yến Luật nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu không, em giúp anh tắm?”

Ôn Tửu nóng bừng mặt lên, lập tức nói không.

Yến Luật giơ tay phải bị thương nói: “Vậy em nói làm sao bây giờ, anh bị
như thế này ngay cả cởi quần áo cũng không làm được.”

Ôn Tửu đỏ mặt nói: “Hôm nay anh bị thương, nên đừng tắm nữa.”

“Được, cho dù hôm nay không tắm, chẳng lẽ anh luôn không tắm? Vết thương
này dù thế nào cũng phải dưỡng một tuần mới khỏi đi?” Yến Luật xoay người bình
tĩnh nhìn Ôn Tửu, “Một tuần không tắm rửa em cảm thấy sẽ có cảm giác gì?”

Đối với người mắc bệnh sạch sẽ như anh thì một tuần không tắm rửa chỉ sợ sẽ
điên mất, nhưng bảo cô tắm rửa cho anh thì cũng quá khó xử cô rồi, ở trong đầu
cô tưởng tượng ra hình ảnh tắm rửa cho anh, lập tức tim đập thình thịch, mặt
bắt đầu nóng lên.

“Không được không được, anh vẫn nên tự mình tắm đi.”

Mặt Ôn Tửu đỏ ửng lên, nở rộ tươi tắn xinh đẹp, đoạt mất hồn người. Khó có
khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ lúng túng của cô, sao Yến Luật có thể dễ dàng
buông tha, cúi đầu nói ở bên tai cô: “Anh đã từng nhìn em... Chẳng lẽ em không
muốn báo thù?”

Ôn Tửu đỏ mặt trừng mắt lườm anh: “Không muốn.”

Yến Luật cười như có như không: “Cơ hội báo thù tốt như vậy, chẳng lẽ em
muốn bỏ qua?”

“Yến Luật.” Rốt cục Ôn Tửu thẹn quá thành giận, bão nổi rồi, khuôn mặt trái
xoan xấu hổ đỏ bừng lên.

Yến Luật mỉm cười nhìn cô, rốt cục có cảm giác hãnh diện. Thật vất vả mãi
mới tìm được cơ hội đùa giỡn cô một lần.

Anh giơ cánh tay cuốn băng gạc lên, chậm rì rì nói: “Dù sao tay là do em
làm bị thương, em phải chịu trách nhiệm.”

Ôn Tửu hung dữ nói: “Em giúp anh cởi quần áo, còn tự anh tắm. Chỉ cần giơ
tay phải lên, không đụng tới nước là được rồi.”

“Được rồi, em giúp anh cởi quần áo.” Yến Luật lập tức giống hoàng thượng,
dang hai tay ra, kiêu căng hếch cằm, thong thả chờ cung nữ xinh đẹp hầu hạ.

Ôn Tửu duỗi tay cởi cúc áo lông của anh, cẩn thận kéo tay áo ở bên tay phải
của anh xuống, sau đó khoác áo lên khuỷu tay, rồi lại cởi cúc áo sơ mi.

Cô thầm nghĩ, xem như đàn ông thấy ở trong bể bơi là được, hơn nữa lại là
bạn trai của mình, dù sao nhìn thân thể anh cũng là quang minh chính đại, lí lẽ
chính đáng nên kiên trì cởi cúc áo sơ mi.

Áo sơ mi là áo sát người, ngón tay Ôn Tửu khó tránh đụng tới thân thể anh,
độ nóng dường như theo khe hở chiếc áo lan ra, theo từng nút từng nút bị cởi
bỏ, mặt cô cũng càng ngày càng hồng. Cuối cùng khi cởi đến cúc áo ở dưới cổ,
ánh mắt cô dừng ở hầu kết của anh, rõ ràng thấy hầu kết của anh nuốt một cái,
sau đó, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.

Vào giây phút lộ ra da thịt anh, Ôn Tửu cảm thấy tim mình đập thình thịch
loạn lên.

Yến Luật có bề ngoài tuấn tú đẹp đẽ, nhưng thân thể lại rất rắn rỏi, cơ bắp
đẹp mà không thô, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, đường cong đẹp như pho tượng. Cô
thật sự không nhịn được muốn vuốt ve một chút.

Buồng vệ sinh nho nhỏ, quả thực tràn ngập dụ hoặc khiến người ta rối loạn
tinh thần. Cô khoác áo sơ mi lên cánh tay, rồi xoay người muốn đi ra ngoài.

Yến Luật giữ cổ tay cô lại: “Phía dưới.”

Ôn Tửu vừa nghe liền đỏ mặt, hung hăng nhéo hông anh một cái.

Yến Luật hít vào một hơi: “Anh nói là dây lưng phía dưới, em nghĩ đi đâu
đấy?”

Ôn Tửu càng lúng túng hơn, lung tung cởi bỏ thắt lưng da của anh.

Yến Luật vẫn không buông tay, Ôn Tửu nghĩ đến anh còn muốn tiếp tục bảo cô
cởi quần, lúng túng nói: “Còn lại, tự anh cởi đi.”

Yến Luật hậm hực nói: “Em không định khen anh hai câu?” Dáng người tốt như
vậy, thế mà cô vẫn giữ im lặng, đúng là có mắt không tròng.

Ôn Tửu buồn cười trừng anh: “Ừ, dáng người của anh đẹp hơn nhiều so với khi
còn bé. Hài lòng chưa?”

“Không hài lòng.”

“Hoàn mĩ không khuyết điểm, hài lòng chưa?”

“Vẫn chưa hài lòng.”

Chiếc quần đã tháo dây lưng mắc lỏng lẻo ở eo Yến Luật, lộ ra cơ bụng rắn
chắc mà xinh đẹp, Ôn Tửu nhìn thoáng qua, nhanh chóng rời mắt, nhưng Yến Luật
lại cầm lấy tay cô đặt lên trên cơ bụng của anh.

Ôn Tửu cuống quít rút tay ra, chạy trốn ra khỏi buồng vệ sinh, vừa không
cẩn thận, suýt chút nữa đụng vào cửa. Phía sau vang lên tiếng cười, Ôn Tửu ảo
não vắt quần áo của Yến Luật lên trên sô pha, sau một lúc lâu mới bình tĩnh
lại, hừ, thế mà lại bị anh đùa giỡn, thật đáng giận.

Một lát sau, Yến Luật mở cửa buồng vệ sinh ra: “Giúp anh mang đồ ngủ lại
đây.”

Ôn Tửu đi vào phòng ngủ, thấy đầu giường của anh có một bộ đồ ngủ, liền cầm
lấy đưa cho anh, Yến Luật đứng ở phía sau cửa, Ôn Tửu vừa nhìn thấy thân thể
anh, lập tức cảm thấy như tiếp xúc với điện, nhanh chóng rời ánh mắt.

Cơ ngực còn vương bọt nước, khêu gợi muốn chết, thật khiến tim người ta đập
thình thịch.

Yến Luật mặc áo ngủ đi ra, dùng tay trái cầm khăn mặt lau tóc ướt sũng.

Ôn Tửu hỏi: “Có máy sấy không? Nếu không có để em về nhà lấy.”

“Ở ngăn kéo phía dưới tivi.”

Ôn Tửu mở ngăn kéo phía dưới tivi ra, lấy máy sấy. Yến Luật ngồi ở bên cạnh
cô, Ôn Tửu không dùng lược mà lấy ngón tay chải vuốt tóc anh, Yến Luật ngồi vắt
chéo đôi chân dài, ra dáng cực kì hưởng thụ.

Yến Luật lấy máy sấy khỏi tay cô, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”

Một câu đơn giản như vậy đã khiến mặt Ôn Tửu đỏ lên. Tóc Yến Luật xõa tung,
gương mặt tuấn tú sạch sẽ trong sáng thật đẹp đến khiến người ta rung động, đôi
mắt rất sáng, tất cả bên trong đều là cô, chỉ có cô.

Yến Luật dắt tay cô đi vào phòng ngủ.

Ôn Tửu cởi áo bông bên ngoài, Yến Luật vừa thấy áo ngủ trên người Ôn Tửu,
liền tiếc nuối thật sâu vì thời tiết và mùa lúc này, áo ngủ mùa đông chính là
quần áo ở nhà, tay áo dài, hơn nữa kiểu dáng bảo thủ, chẳng khác gì áo ngủ dành
cho nam giới, dáng người đẹp của Ôn Tửu bị bao bọc cực kì kín đáo, chỉ có vòng
eo yểu điệu được quần áo rộng thùng thình tôn lên, ngược lại càng lộ ra đường
cong uyển chuyển, khiến người miên man bất định.

Ôn Tửu vừa thấy anh nhìn chằm chằm ngơ ngẩn, không hiểu sao lại đỏ bừng
mặt, xốc chăn lên nằm vào.

Vào trong chăn, Yến Luật liền dán sát người vào cô, vừa muốn ôm cô, đột
nhiên phát hiện tay phải bị thương, không thể thỏa thích, đành phải hậm hực gác
chân lên trên đùi Ôn Tửu.

Ôn Tửu đẩy cái chân dài của anh ra, sẵng giọng: “Thật nặng, mau tránh ra.”

Yến Luật ung dung nói: “Quen là tốt rồi. Dù sao về sau em sẽ quen.” Ngụ ý,
về sau cả đời đều phải ngủ cùng nhau như thế này.

Ôn Tửu bất đắc dĩ, đẩy anh nói: “Tắt đèn đi.”

Yến Luật không chịu tắt: “Để anh nhìn em.”

“Không phải anh đã nhìn cả tối rồi sao?”

“Anh muốn nhìn chỗ này.” Ngón tay Yến Luật chạm vào ngực cô. Trong áo ngủ
mềm mại, không có nội y. Theo bản năng Ôn Tửu hất tay anh ra, Yến Luật khoa
trương kêu thảm thiết.

“Đụng tới miệng vết thương rồi sao?” Ôn Tửu vội vàng ngồi dậy xem tay anh.

Yến Luật lập tức quay lưng lại, không trả lời.

Ôn Tửu lắc lắc vai anh, “Anh tức giận? Em không cố ý. Ai bảo anh lộn xộn.”

Yến Luật không nhúc nhích, cũng không chịu xoay người, xem ra rất tức giận.
Ôn Tửu đành phải hôn má anh, nhẹ giọng dỗ anh: “Đừng nóng giận, em nói xin lỗi
rồi mà.”

“Không thể sờ bạn gái một chút sao?”

Ôn Tửu lúng túng rồi, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nói: “Vậy, anh sờ một chút
thôi nhé.”

Yến Luật thu được toàn thắng, lúc này mới xoay người. Bàn tay đặt ở nơi
mình nhớ nhung rất lâu rồi, mềm mại đầy đặn trong lòng bàn tay quả thực khiến
người ta không thể tự kiềm chế. Đến tận đây, tình hình càng không thể cứu vãn...
hoàn toàn mất đi khống chế. Ôn Tửu hối hận không thôi, luống cuống tay chân
muốn đẩy anh ra, lại không dám lộn xộn sợ đụng tới tay phải của anh, thoáng
chốc, nơi nơi thất thủ.

Yến Luật vận sức chờ phát động, hỏi: “Có thể sao?”

Ôn Tửu bối rối trả lời: “Em còn chưa chuẩn bị xong.”

“Vậy bao lâu em mới có thể chuẩn bị xong?” Đôi mắt của Yến Luật sáng như
của báo tuyết, khiến Ôn Tửu không có lực chống đỡ.

Báo cáo nội dung xấu