Cảm lạnh mùa hè - Chương 02 - Phần 2

Tỉnh dậy đã là tám giờ sáng
hôm sau. Tôi ngửi thấy mùi trứng ốp lết từ dưới bếp bay lên, vội vàng bò dậy. Lâu
lắm không ngửi thấy mùi vị này, tôi còn tưởng đã quên mất nó rồi. Nhớ đến suất bít
tết hôm qua còn chưa kịp ăn mà tiếc đứt ruột. Hơn hai trăm đồng thế là đi đứt rồi,
kết quả chỉ để nhìn thấy thịt bò chứ chả được ăn miếng nào.

Bụng đói cồn cào, tôi vơ
vội cái bánh mì để trên bàn nhét vào miệng.

Mỹ Tuệ cầm đôi đũa, đánh
vào tay tôi nhắc nhở: “Rửa tay mau.”

Tôi xoa xoa mu bàn tay phát
đỏ, trợn mắt lườm cô ấy, sau đó vào nhà vệ sinh. Tham ăn là xấu, nhưng lẽ nào lại
cần dùng gia pháp với tôi?

“Mỹ Tuệ, dầu gội đầu của
tớ để đâu rồi?”

“Mỹ Tuệ, kem dưỡng da của
tớ sao không thấy đâu nữa?”

“Mỹ Tuệ, cậu giặt quần áo
lót cho tớ rồi à?”

Tôi hết lần này đến lần khác
gọi Mỹ Tuệ không chút nề hà, nguyên nhân chỉ có một, cô ấy dậy từ sáu giờ sáng,
thu dọn nhà tôi quá gọn gàng, sạch sẽ, thậm chí khiến tôi có chút không quen. Mặc
dù căn nhà gọn gàng hơn rất nhiều nhưng những vật dụng cần thiết đều đã bị cô ấy
thay đổi vị trí, vấn đề là một kẻ lười động não như tôi không dễ gì tìm ra chúng.

Quay trở lại bàn ăn, Mỹ Tuệ
khen tửu lượng của tôi thật không tồi. Tôi không biết liêm sỉ thành thực gật đầu,
không ngờ sau câu khen đó lại là một cái cốc đầu đau điếng. Sự thực đã chứng minh,
tôi đã bị cô ấy phun đầy sữa vào người, hỏng hết cả hình ảnh xinh đẹp, thật là quá
bất công.

Mỹ Tuệ chỉ vào khuôn mặt
dính đầy sữa của tôi cười một trận, nói: “Cậu nhớ không? Hôm qua cậu cứ bám lấy
anh bồi bàn, đòi anh ta dìu vào phòng vệ sinh, kết quả là chưa ra tới cửa đã ngã
lăn ra đất. Cậu thật không thấy xấu hổ à?”

Nghe đến đây tôi bị một phen
kinh ngạc, chạy vào nhà vệ sinh lau hết sữa và vụn bánh mì dính trên mặt, sau đó
lại khó chịu chạy đến trước mặt Mỹ Tuệ.

Tôi tức giận chỉ thẳng vào
thủ phạm đang ngồi trước mặt, lên giọng: “Đây là mặt, sau này hãy nhìn cho kỹ trước
khi phun.”

Mỹ Tuệ mặt không đổi sắc,
điềm nhiên ngồi ăn bánh mì, như không thèm quan tâm tới sự tồn tại của tôi.

Đột nhiên tôi ý thức được
tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy lại bên cạnh Mỹ Tuệ, vô cùng kích động,
miệng không thể kìm được câu hỏi: “Những lời cậu vừa nói là thật chứ?”

Cô ấy liếm sạch vụn bánh
mì dính trên ngón tay, dáng vẻ dửng dưng như không liên quan, đáp: “Đương nhiên.”

Lúc đó trái tim tôi tan nát,
giống hệt như trái bóng đang nôn nóng muốn được thử sức trong trận đấu đột nhiên
bị đá bay xuống một rãnh nước. Rất bẩn, rất thối.

“Và sau đó?” Tôi kích động
kéo tay Mỹ Tuệ, muốn nghe cô ấy kể tiếp chuyện xảy ra sau đó.

“Muốn biết chuyện sau đó
thế nào à? Xin mời đi rửa bát đĩa trước đã.” Dáng điệu hách dịch của cô ấy thật
khiến tôi cụt hứng.

Sau khi tôi hét lên “gớm”
một tiếng, cũng đành nuốt giận bê chồng đĩa ra chỗ vòi nước. Đến tận khi rửa bát
đĩa xong tôi mới phát hiện ra nha đầu đó nhân lúc tôi sơ hở đã ăn hết bánh mì. Lúc
đó đương nhiên tôi rất hối hận, lại còn tiếc đứt ruột.

Tôi không còn lựa chọn nào
khác, đành uống nốt chỗ sữa còn lại nhằm lấp đầy cái dạ dày trống rỗng.

“Sau đó… sau đó tớ đưa cậu
về nhà.” Mỹ Tuệ vừa bấm điều khiến ti vi vừa nói mà không nhìn tôi.

Nha đầu quỷ quyệt này, tôi
không muốn nghe nữa!

Vì không muốn mình chết đói,
tôi đành chạy xuống siêu thị nhỏ dưới tầng trệt mua mì ăn liền.

“Nhớ mua giúp tớ chì kẻ mắt
màu xanh lá cây nhé.” Hành lang sâu hun hút khiến câu nói của nha đầu này trở nên
khó nghe. Sao lúc này tôi không hề thấy cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất thế giới?
Ngược lại tôi chỉ cảm thấy tôi là người bất hạnh nhất thế giới.

Lúc sau, Mỹ Tuệ ngồi trên
sofa ăn kem, vừa ăn vừa lúng búng hỏi tôi: “Y Dương có liên lạc với cậu không?”

Đôi đũa đang gắp mì đưa lên
miệng khựng lại, mì mới đưa vào miệng nửa chừng, tôi phải cố nuốt vội và nói: “Có
gọi điện thoại.”

Mỹ Tuệ ôm cái gối dựa, nằm
co quắp trên sofa, dáng vẻ lười biếng.

“Nói chuyện gì?” Mỹ Tuệ im
lặng hồi lâu rồi bật ra mấy từ này, thật là không dễ dàng, hại tôi đợi đến nỗi bát
mì nguội ngắt. Tôi không phải là lãnh đạo quốc gia gì đó, cũng chẳng phải cao niên
tám mươi tuổi, nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm chết người.

Không nói gì, tôi lại cắm
cúi ăn mì.

“Chỉ là báo cho tớ biết số
điện thoại mới của anh ta, còn nói chúng tớ vẫn là bạn.” Khi nhắc lại những lời
này tôi cảm thấy sống mũi cay cay, có chút mong muốn được nghe thấy giọng nói của
anh ta. Nhiều lần tôi muốn gọi điện cho Y Dương nhưng cuối cùng không biết vì sao
mong muốn đó lại bị gạt bỏ.

Cái tên khốn Y Dương này
thật là biết cách làm cho người khác phải thích, tôi không thể nào vứt bỏ được,
không thể bỏ qua được.

Không biết tại sao, ngoài
trời bỗng đổ mưa trong khi bản tin dự báo thời tiết gửi tới điện thoại của tôi báo
là hôm nay trời không mưa. Thật là, mỗi tháng thu hai tệ tiền phí của tôi mà dự
báo thế à? Tháng sau nhất định tôi sẽ không tiếp tục nộp tiền ngu nữa.

Càng nói càng linh, mưa càng
lúc càng to. Tôi rúc đầu trong chăn, một chút cũng không muốn cử động. Dùng một
câu quen thuộc để miêu tả thì là “chân tay tê liệt”.

Mỹ Tuệ nằm bên trái tôi,
tư thế ngủ rất thoải mái.
Đột nhiên cô ấy lăn một vòng, tiện thể cuốn hết chăn. Thế là, tôi nằm trơ trụi trên
giường, đến chăn cũng không có mà đắp.

Cũng không biết bao lâu sau,
tôi nghe thấy tiếng Châu Kiệt Luân không ngừng hát Ngàn dặm xa xôi cộng thêm
âm thanh rung “ù ù”. Mẹ của con ơi, thật là khủng khiếp! Tôi cuộn người, bịt chặt
tai.

Mỹ Tuệ với tay lấy điện thoại,
nhưng cô với hụt làm nó rơi xuống đất. Có điều, ngay cả khi điện thoại bị rơi xuống
đất rồi, âm thanh chói tai đó vẫn không ngừng rền rĩ, mặc dù tiếng hát đã méo mó
hơn so với trước.

Tôi lay Mỹ Tuệ đang ngủ say,
cuộc điện thoại lúc này mới được kết nối.

Còn nữa, điện thoại rơi nhưng
chưa hỏng hẳn, nên vẫn có thể nghe được. Ngày mai tôi sẽ nghiến răng “đầu tư” cái
mới, tránh ngày ba bận chạy đi chạy lại sửa nó, tốn tiền xe buýt thì chẳng nói làm
gì nhưng nó còn làm mất giấc ngủ của tôi.

Tôi vừa nghĩ trong đầu như
thế vừa lén nghe Mỹ Tuệ “lí nhí” trả lời điện thoại, câu cuối cùng là: “Được, tôi
sẽ qua ngay”, rồi cô ấy cúp máy.

“Hứa Y Thần, nha đầu cậu
gặp may nhá. Tớ phải mang hồ sơ đến công ty.” Tôi kéo chăn, cuộn tròn quanh mình
sau khi cô ấy dậy.

“Nha đầu cậu” là câu cửa
miệng của Mỹ Tuệ khi gọi tôi. Nó không có hàm ý gì đặc biệt, cô ấy quen gọi “yêu”
như vậy, còn tôi cũng đã quen với cách gọi “yêu” ấy.

Tôi không để ý đến cô ấy,
chỉ khẽ hé mắt nhìn một chút rồi mau chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giấc ngủ bị gián
đoạn.

“Không được. Ngoài trời đang
mưa!” Nha đầu này lẩm nhẩm cầu xin ông trời giải cứu người gặp nạn, sau đó còn làm
hành động vái thiên địa, quỷ thần rồi lại chui vào chăn.

Thật đen đủi, mưa vẫn không
ngớt. Mỹ Tuệ thì lại thẳng tay cướp cái chăn tôi đang đắp, cuộn mình ngủ tiếp, thật
sự cái chăn đó là của tôi.

“Tư Mỹ Tuệ, không phải cậu
muốn chưa đi làm đã bị sa thải rồi đấy chứ?” Bị Mỹ Tuệ cướp chăn như vậy, tôi không
còn tinh thần mà ngủ tiếp nữa.

Tôi nhảy ra khỏi giường,
chạy đến mở cửa sổ, một trận gió lạnh ùa vào phòng, Mỹ Tuệ rên lên hai tiếng “hừ
hừ” rồi bật dậy.

Trời ạ! Công ty không gọi
tôi đến, sao cậu ấy không để tôi yên thế này? Tôi tiện tay với lấy bao thuốc và
chiếc bật lửa đặt trên bàn.

“Y Thần, tớ hỏi cậu, khi
nào cậu mới bỏ thuốc?”

Tôi ngẩng đầu nhìn theo hai
vòng khói vừa thở ra đang còn lơ lửng trước mặt, trả lời có hai từ: “Không bỏ!”
Sau đó trợn mắt lườm Mỹ Tuệ.

Mỹ Tuệ lục lọi khắp phòng,
cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc ô đi mưa, lúc đi qua tôi còn làm mặt xấu để tỏ
thái độ trước khi rời đi.

Điện thoại di động trên đầu
giường lại kêu váng lên. Tôi cho là của công ty gọi tới, bắt tôi mang hồ sơ đến
nộp nên nhất định cứ nằm lì trên giường mà không chịu bắt máy.

Âm thanh khó chịu đó vang
lên trong năm, sáu phút liền, không còn cách nào khác, tôi đành phải nhổm dậy nhận
cuộc điện thoại không mong chờ đó.

Màn hình hiển thị ba chữ
Dương Xuân Hoa. Nói thẳng ra, là mẹ tôi. Hầu hết mọi người đều cho là cái tên đó
rất đặc biệt, ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy.

“Hi hi, mẹ yêu, mẹ gọi con
có chuyện gì vậy?” Tôi cười đùa tí tởn chào hỏi mẹ.

“Con mà không nghe máy nữa
chắc mẹ phải nghĩ con gái mẹ bị ai bắt cóc mất rồi. Nửa tháng qua con không gọi
điện cũng không về nhà, thích được tự lập hả? Nha đầu này, tại sao con dám học cái
thói đó? Mẹ nói cho con biết, lần sau nếu còn…” Mẹ không ngừng cằn nhằn trong điện
thoại, tôi để điện thoại xa tai ra một chút.

Mẹ thấy tôi một lúc lâu không
trả lời lại, hỏi thêm một câu: “Con có còn nghe không đấy?”

Tôi khẽ ho hai tiếng, chầm
chậm nói: “Con đang nghe, đang nghe đây.”

“Mẹ gọi con về nhà ăn cơm
tối. Mẹ đã làm món thịt kho tàu mà con thích rồi đấy.” Nói xong mẹ cúp máy luôn.

Tôi toát mồ hôi.

Mục đích là gọi tôi về thôi,
hà tất phải càm ràm lâu như vậy, nói thẳng ngay ra có phải tốt hơn không? Sao phải
làm từ thiện cho nhà mạng di động như thế. Suy nghĩ một hồi sao toàn nghĩ những
chuyện vô bổ đẩu đâu. Nhưng phải nói lại rằng mẹ tôi cúp máy với tốc độ nhanh thật,
nói lâu như vậy mà không hỏi câu nào về tình hình gần đây của tôi.

Tôi xoay người về phía cửa
sổ, nhìn ra ngoài ngắm mưa rơi, nước mưa bắn vào cửa sổ, từng giọt, từng giọt, tí
ta tí tách.

Mưa rơi mãi thế này càng
khiến người ta cảm thấy phiền muộn. Nhớ tới lúc nhỏ thường cầu trời mưa, sau đó
xỏ đôi ủng đi mưa mới mua, dũng cảm tiến lên bước qua vũng nước, dạn dĩ hơn hẳn
những trẻ đang đi những đôi giày đẹp. Giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó mình thật quá
ngây thơ. Ngắm mưa rơi chỉ khiến lòng tôi càng thêm muộn phiền, càng nhớ lại nhiều
chuyện cũ.

Mở tủ quần áo lấy ra bộ quần
áo thể thao, tôi đứng ngẩn ngơ. Kể từ khi anh trai kết hôn đến nay, tôi chưa từng
về lại nhà, chuyện này có khi khiến mọi người nghi ngờ tôi và vợ anh trai là một
cặp tương khắc, chết cũng không muốn gặp nhau mất.

Nhìn thời gian hiển thị trên
màn hình di động, vẫn còn sớm. Hay là tôi đợi tới giờ cơm mới về, về muộn thế cho
mọi người bất ngờ một phen.

Nói thật là, chị dâu tôi
không hề có điều gì phải chê trách, chỉ là chị ấy là một điển hình của mẫu người
chỉn chu mà vĩnh viễn tôi không thể chấp nhận được. Cái gì mà tắm xong thì phải
treo khăn tắm ngay ngắn, gọn gàng, ăn táo xong thì phải vứt gọn hạt vào thùng rác.
Tôi cho rằng, bố tôi, mẹ tôi còn chẳng bận tâm những chuyện này thì cớ gì chị ấy
phải bận tâm.

Sáu giờ đúng, tôi rời khỏi
phòng trọ.

Trước khi bước ra khỏi nhà,
tôi chợt nhớ ra một điều tối quan trọng. Đó là trong nhà chỉ có một chiếc ô duy
nhất thì đã bị Mỹ Tuệ mang đi mất rồi. Tôi phải làm thế nào để xuống cổng đợi xe
đây? Phản đối, kịch liệt phản đối!

Kiếm đại một cái túi nylon
to che đầu, tôi giống như con chuột, lao vút qua bên kia đường. Đợi qua n lần vẫy
tay, cuối cùng một chiếc xe cũng đỗ lại.

Mỹ Tuệ, nha đầu đó đúng là
biết hại người hại mình!

Suốt đường đi tôi luôn suy
nghĩ xem về đến nhà sẽ nói những gì, à không, là câu đầu tiên sẽ nói gì. Nhưng tôi
vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi mà cũng chẳng nghĩ được câu nào cho ra hồn.

Bước vào nhà, tôi cởi giày,
thay sang đôi dép đi trong nhà, sau đó vừa chạy vào bếp vừa gọi mẹ.

“Ơ, Y Dương không về cùng
con à?” Mẹ tôi hướng mắt về phía sau lưng tôi nhìn nhìn, sau khi không nhìn thấy
Y Dương bèn cúi đầu tiếp tục làm rau mà không hỏi thêm câu gì nữa.

Chị dâu tôi đang bày bát
đũa trên bàn ăn, nhìn thấy tôi đi vào bèn mau miệng chào hỏi. Mới có nửa tháng không
về mà nhà đã thay đổi nhiều thế. Không chỉ có thêm lò vi sóng mới mà ngay cả sofa
cũng đổi bộ mới luôn rồi. Tôi thầm nghĩ, tại sao lúc này mình không tự cho phép
mình hưởng thụ cuộc sống cơ chứ.

Tôi đứng im đó cười cười,
chẳng biết nên làm gì để phụ hai người ấy.

Đối với việc tôi và Y Dương
chia tay, cả nhà tôi tất nhiên không ai biết, bởi vì tôi vốn không hề có ý định
nói với họ chuyện này. Mẹ tôi thích tên xấu xa đó như vậy, tốt nhất chuyện chia
tay của chúng tôi giấu được lâu chừng nào tốt chừng đó. Xem chừng mẹ say anh ta
không cần rượu, câu đầu tiên nói với con gái mới trở về là hỏi Y Dương có về cùng
không, tại sao không hỏi tôi đã ăn cơm chưa. Ai bảo tôi và tên xấu xa đó cùng thích
ăn thịt kho tàu chứ!

Tôi chán nản nằm ườn trên
sofa cắn hạt dưa, anh trai Hứa Y Nam còn chưa về, hình như vừa mới gọi điện về báo
bị tắc đường. Tôi sốt ruột quá, tên tiểu tử này tùy tiện như thế bao nhiêu năm nay,
giờ lấy vợ rồi mà vẫn vậy. Tôi đang nghĩ thế thì Hàn Cần Hiên đã ngồi xuống bên
cạnh, chị ấy luôn là mẫu người nhiệt tình, nồng hậu, khiến người ta có chút không
quen.

Tôi hỏi Hàn Cần Hiên: “Chị
và Hứa Y Nam sống với nhau thế nào?” Tôi quen coi chị ấy là mẫu phụ nữ của gia đình.

Giải thích một chút cho dễ
hiểu, Hàn Cần Hiên là sinh viên tốt nghiệp từ hai năm trước, cũng là đàn chị khóa
trên của tôi. Cho nên khi tôi ngang ngạnh gọi thẳng tên chị dâu một cách trống không,
chị ấy cũng chưa khi nào chấn chỉnh lại. Chỉ có bố mẹ tôi luôn miệng cằn nhằn tôi
vô lễ, không biết trên dưới, làm sao có thể coi chị dâu ngang hàng phải lứa với
mình được.

“Ôi, Y Thần gọi như thế cũng
được mà.” Nói xong, chị ấy cũng gượng cười. Xem chừng ngày hôm nay sẽ trôi qua trong
ẩm ướt đây. Mẹ tôi mà biết tôi và Y Dương chia tay, chắc chắn sẽ không khách khí
mà giơ chân đá tôi ra khỏi cửa, bữa tối cũng khỏi ăn luôn.

Tất cả món ăn đã được bày
lên bàn, cả phòng ăn tràn ngập mùi thức ăn, nhất là mùi thịt kho tàu. Những ngày
qua tôi chỉ biết ăn có bánh bao, ăn đến mức nhìn thấy bánh bao là thấy buồn nôn.
Phản xạ có điều kiện với những món yêu thích này giờ đây xuất hiện mạnh mẽ trong
tôi.

Hứa Y Nam cũng thật là, mấy
giờ rồi còn chưa thèm thò mặt về nhà. Tôi đang cằn nhằn thì cửa bật mở, anh ấy tay
kẹp cặp tài liệu, co ro như con cún đi vào nhà.

“Ôi, mới ít ngày không gặp
mà anh đã khiến em phải trố mắt ra nhìn rồi.” Nhìn thấy bộ dạng anh ấy thành ra
như vậy, tôi không nhịn được phải thốt lên.

“Anh cô mới được thăng chức
đó.” Hàn Cần Hiên nghe thấy câu nói của tôi, vội trả lời thay anh ấy.

Tôi băn khoăn, không biết
hai vợ chồng bọn họ đã ngầm hẹn với nhau thế nào. Nói thật, anh trai được thăng
chức hay không tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ quan tâm anh trai có được tăng lương
hay không mà thôi. Nhưng ngay cả một tên ngốc cũng biết thăng chức đồng nghĩa với
tăng lương.

Trên bàn ăn, tôi cúi đầu
không nói gì, mắt dán vào món thịt kho tàu.

Hứa Y Nam nhìn thấy tôi chỉ
dừng tay gắp trong đúng nửa phút, làm ra vẻ đàn anh dạy bảo, nói: “Y Thần, em ăn
chậm một chút cho anh nhờ. Tại sao lại tham ăn như vậy, không sợ sau này Y Dương
nhìn thấy chướng mắt à?”

Đôi đũa còn kẹp chặt miếng
thịt kho tàu của tôi định đưa vào bát bỗng dừng giữa chừng, mấy giọt nước mỡ trượt
dọc theo đũa rơi xuống mâm. Làm thế nào mà mọi người lại biết tên Y Dương xấu xa
đó không cần tôi nữa, đúng là, anh ta thật sự không cần tôi nữa.

Tôi rất muốn nói với cả nhà
là sau này đừng nhắc tới tên xấu xa đó nữa, chúng tôi đã đông tây xa cách rồi, nhưng
những lời đó cứ dâng lên đến miệng rồi bị giữ lại, không thể thốt ra.

Không khí trên bàn ăn lúc
này có chút tẻ nhạt, tôi cũng chẳng tìm được chủ đề thích hợp nào để khuấy động
không khí, đành cắm cúi ăn cơm.

Cho dù là món ngon cũng không
nên ăn quá nhiều. Có vẻ như câu nói này một chút cũng không sai. Tôi cảm giác có
thể ngửi thấy mùi thịt kho tàu ở khắp nơi, cảm thấy ngán muốn chết. Thật là ăn no
rồi, uống đủ rồi, tất nhiên cũng có thể như vậy mà đứng dậy nói đùa vài câu.

Tôi hiểu rất rõ rằng không
được ăn quá nhiều thịt kho tàu. Nhưng không may là khi hiểu ra được thì quá muộn
rồi.

Ăn uống no nê, tôi chuẩn
bị quay về nhà trọ, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, không khí rất lạnh. Tôi là người
sợ lạnh bẩm sinh nên mượn cái áo khoác của Hứa Y Nam rồi vội vã khoác lên người.

Hàn Cần Hiên dáng như tiễn
khách, đưa tôi ra cửa, sau đó còn khẽ dặn tôi: “Đi cẩn thận nhé!”

Tôi nghe câu ấy của chị dâu
mà không khỏi cảm thấy khách sáo, lẽ nào đây không phải nhà tôi sao? Hay thật sự
chị ấy coi tôi là người ngoài? Còn nhớ hồi mới gặp, chị dâu còn dùng kính ngữ khi
chào hỏi, tạm biệt với chúng tôi.

Hứa Y Nam đi cùng tôi, còn
nói cái gì mà phải tiễn tôi ra cổng khu nhà. Tiểu tử này làm thế nào mà học được
cách quan tâm người khác thế, tôi nghĩ đầu ông anh trai này nếu không bị cửa chèn
trúng thì cũng là bị lừa đá trúng rồi, nên mới tự nhiên trở nên chu đáo, ân cần
thế.

Anh ấy còn dặn tôi, nếu không
tìm được việc thì nói với anh ấy một tiếng, hoặc là để anh ấy sắp xếp công việc
cho.

Tôi thầm nghĩ, đều lớn cả
rồi, ai cần anh giúp.

Lần này về nhà, tôi không
nói cho gia đình biết chuyện mình đã tìm được việc, không hiểu vì sao tôi lại làm
vậy, cũng có khi chỉ là vì lười nói. Sau khi giúp tôi gọi xe, Hứa Y Nam quay về.

“Bác tài, làm ơn lái xe chậm
một chút ạ.” Tôi ăn quá nhiều thịt kho tàu nên bụng dạ bí bách, mỗi khi xe lắc lư
là tôi lại có cảm giác dạ dày như biển lúc cuộn sóng, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Không được nôn, không được nôn. Hứa Y Thần, mi quyết không được nôn, muốn nôn đợi
về nhà đã. Có bản lĩnh ăn thì phải có bản lĩnh tiêu hóa cho hết. Tôi tự răn mình
như vậy.

Chó cùng dứt giậu, cuối cùng
tôi cũng không thể nhịn được đến lúc về nhà, đành dừng xe, nhảy xuống vệ đường nôn
thốc nôn tháo. Các chị lao công ơi, tôi thật sự không cố ý đâu, chỉ là không thể
nhịn được nữa!

Mặc chiếc áo khoác vừa to
vừa dày của Hứa Y Nam trên người, tôi liêu xiêu bước về nhà.

Ngày mai phải đi làm rồi,
tôi uống một viên thuốc tiêu hóa rồi thu dọn chăn màn định đi ngủ sớm. Đột nhiên
cảm giác nhớ nhung không ngừng thôi thúc tôi gọi điện cho Y Dương, lần này tôi không
thể bình thản, vô tư như lần trước, không chịu đựng thêm được nữa rồi.

Điện thoại kết nối sau một
lúc, trái tim tôi nảy lên như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Căng thẳng, sợ hãi.

“Anh… có bận không?” Không
hiểu sao tôi lại hỏi câu này.

“Em khỏe không, còn chưa
ngủ sao?” Y Dương nhận ra giọng tôi, câu trả lời của anh là một câu hỏi lại. Tôi
cảm thấy giọng anh có chút bất ngờ. Chúng tôi trở nên khách sáo với nhau như thế
này từ bao giờ vậy, so với hồi trước cảm giác đã xa cách hơn rất nhiều. Chúng tôi
không còn những phút cùng nhau yên lặng không nói gì, cũng không còn nói với nhau
những lời ngọt ngào có cánh làm đối phương hạnh phúc, lại càng tránh đề cập đến
những vấn đề liên quan tới tình cảm.

Quan hệ giữa chúng tôi đã
dần dần thay đổi như thế này.

Y Dương nói với tôi, cuộc
sống của anh ấy ở đó rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt. Anh ấy đã đi thăm những
địa danh mà chúng tôi từng nói đến như quảng trường Thiên An Môn, Cố Cung, Di Hòa
Viên… Anh ấy còn nói với tôi, những nơi đó ở ngoài còn đẹp hơn, hùng vĩ hơn cả trong
những bức ảnh chúng tôi từng xem. Tôi cũng nói đùa, nếu có cơ hội nhất định tôi
sẽ qua đó kiểm chứng lời anh nói.

Sau khi gác máy, tôi thật
sự không thể ngủ nổi, đôi mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, thế là lại một đêm nữa
mất ngủ.

Cũng không biết tôi mệt quá
mà thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ trong đêm, mấy tiếng sấm bất ngờ đánh thức tôi,
tôi chui ra khỏi chăn tắt ngọn đèn vẫn đang sáng.

Lần thứ hai tỉnh giấc, ánh
mặt trời đã chiếu tới giường. Tôi đưa tay dụi dụi đôi mắt sưng húp, miệng há ra
ngáp một cái. Nhìn ra ngoài thấy bóng cây dương ngày càng lan rộng.

Đáng buồn thay tháng Sáu!
Đáng hận thay tháng Sáu!

Báo cáo nội dung xấu