Cảm lạnh mùa hè - Chương 04 - Phần 2
Tôi nằm dài trên sofa chơi điện tử trên điện thoại, bỗng nhiên điện thoại
rung ù ù, một loạt những con số lạ làm tôi ngơ ngẩn mất ba mươi giây. Từ khi vào
làm việc ở công ty này, số điện thoại lạ đến thế nào tôi cũng đã gặp, bất kể là
số cố định hay di động, trong nước hay quốc tế.
“Y Thần, tôi là Lăng Sở. Còn nhớ tôi chứ?” Tôi toát mồ hôi. Anh chàng này
sao cứ ám tôi như âm hồn không siêu thoát vậy. Tôi vỗ vỗ vào đầu, sau khi cảm thấy
đau mới dám khẳng định đây không phải là ác mộng mà là sự thật.
“Ôi, tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Tôi cúp máy nhanh nhất
có thể, sau đó cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. Điện thoại xịn có
khác, chức năng này thật là tiện lợi.
Tôi rất thích chiếc điện thoại mới, ngắm nghía nó suốt hai tiếng đồng hồ,
sau đó mới lăn ra ngủ say như chết.
Kể từ hôm bà Vương đó nhắc nhở chỉ bất đắc dĩ mới được dùng nước, tôi đã
ăn mì ăn liền ba ngày rồi. Trước đây, khi Y Dương nấu mì lúc nào cũng cho thêm một
quả trứng gà, bây giờ thì trứng gì cũng chả có, chỉ có mì không.
Máy giặt đặt trong nhà tắm, chăn và vỏ đệm sofa ngâm trong đó đã bốc mùi
ẩm mốc. Cho dù đã được đóng nắp cẩn thận nhưng vẫn thấy mùi. Thấy bể cá có rêu,
tôi quyết định thay nước, làm xong mới nhớ tới lời dặn của bà Vương: “Ống thoát
nước còn đang sửa chữa…”
Tôi có chút hối hận khi nhìn dòng nước chầm chậm chảy xuống cống. Tôi bịt
chặt mũi đứng ngẩn ngơ trong nhà tắm hồi lâu. Không thể để thế này được, mùi chăn
và vỏ đệm sofa ngâm trong máy giặt khiến tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi lấy
hết can đảm lôi chúng từ trong máy giặt ra.
Chỉ nghe trong đường ống nước ục ục vài tiếng, sau đó tuyệt nhiên không nghe
thấy gì nữa. Nước xả ra ứ lại trong nhà tắm không thoát được, tôi lấy que chọc chọc
vào lỗ thoát nước nhưng không có tác dụng gì.
Tôi đau khổ cho cá ăn, vừa oán thán vừa thở dài, tôi hy vọng lũ cá cảnh có
thể hiểu những lời tôi nói.
Sáng sớm hôm sau, không đợi tôi mở mắt, chuông cửa đã réo lên. Tôi cảm thấy
sáng sớm đã có người đến tìm, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.
Cửa mở, tôi đầu bù tóc rối xuất hiện khiến bà Vương giật nảy mình.
“Cháu chào bà, có việc gì mà bà tìm cháu sớm thế ạ?” Bà ấy vẫn có cái cằm
nhọn hoắt, trông giống như nạn nhân bị bóc lột trong xã hội cũ, đói đến gầy giơ
xương. Tôi ngáp một cái thật dài vẻ uể oải.
“Cháu gái, có phải cháu xả nước xuống cống không?” Bà ấy nhìn tôi nghi ngờ,
còn tôi thì bị nhìn chằm chằm nên cũng hơi run.
“Không ạ, cháu không hề xả nước.” Tôi tự tin trả lời, sau đó không nói thêm
gì nữa.
Bà Vương nhìn quanh căn phòng một lượt, chỉ thiếu nước bước vào phòng xem
từng ngóc ngách, nhìn một lúc không thấy gì lạ, bà ấy quay người đi xuống lầu. Vừa
đi vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, nước ở đâu chảy ra nhỉ?”
Tôi nghe thấy trong những lời bà Vương nói có cả tiếng nước chảy trong ống
thoát nước. Thật sự, chân tướng việc này còn chưa rõ ràng, vậy mà nghi can số một
là tôi đã suýt chút nữa tự thú. Tinh thần phát giác tội phạm của bà Vương quả là
tuyệt vời, mới sáng sớm đã dậy để lên đây hỏi chuyện này.
Tôi cười khúc khích rồi lại trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.
Sửa ống thoát nước đến ngày thứ sáu, tôi thề không thể theo chủ nghĩa ăn
chay được nữa. Gọi điện thoại cho Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang ở bên công ty của Lăng
Sở bàn việc làm ăn.
“Bạn thân mến, bạn cũng tới đây đi, chúng ta cùng đi ăn.” Tôi không tìm được
ai để đi cùng, lại càng không tìm được lý do hợp lý để từ chối nhu cầu của dạ dày,
nên đành đồng ý.
Tôm hùm Nam Mỹ thân yêu, ta đến đây!
Lúc gặp Lăng Sở, thấy anh ta mặc một chiếc sơ mi kẻ màu hồng nhạt, rất tươi
sáng nhưng cũng rất nam tính. Mặc dù có chút xấu hổ, không thích nhưng tôi vẫn mỉm
cười chào hỏi anh ta. Tôi vẫn như lần trước, không nén được mà nhìn đôi bàn tay
của Lăng Sở, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng, những ngón tay thon dài, có thêm một vết
sẹo. Anh chàng này, làm thế nào mà lại để tay có sẹo thế?
Tôi có chút xót xa cho đôi bàn tay đẹp ấy.
Mỹ Tuệ và Lăng Sở có vẻ thân thiết, giống như hai người sống cùng nhau lâu
ngày vậy. Lúc ăn cơm tôi mới phát hiện ra bữa ăn này mình có chút thiệt thòi vì
nhà hàng này không có món tôm hùm Nam Mỹ. Tôi chỉ cắm cúi gắp thức ăn, không quan
tâm đến câu chuyện của hai người họ.
Ăn cơm xong, chúng tôi đi bộ ra bãi đỗ xe. Để tránh Lăng Sở đòi đưa tôi về,
tôi một mình tách ra đi trước. Không khí trong lành, tôi lang thang một mình trên
đường, không muốn về nhà vì tôi không muốn nghe tiếng bà Vương gõ cửa, cũng không
muốn ngửi mùi ẩm mốc trong nhà vệ sinh, càng không muốn một mình ở trong căn phòng
tĩnh lặng có thể nghe thấy cả tiếng mình thở trong đêm.
Nhất là vào lúc này, tôi thực sự không muốn.
Đúng lúc đó Mỹ Tuệ gọi điện cho tôi, cô ấy trách tôi chưa chào tạm biệt đã
bỏ đi. Tôi đứng bên đường, say sưa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
“A…” Trong phút chốc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình như đã chấm dứt. Tôi
ngã xoài ra đất, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động được. Lúc đó một cơn đau
xé tim xé phổi dội lên khiến tôi thiếu chút nữa là ngất lịm. Đúng thế, tôi bị xe
tông nhưng đầu óc còn có chút tỉnh táo, không lẽ tôi sẽ chết như thế này? Không
thể được. Ý chí thôi thúc tôi đứng lên nhưng người tôi thì không còn chút sức lực
nào.
Tôi nằm trên đất, vẫn nhìn thấy chiếc xe màu bạc, anh chàng ngồi trên xe
như siêu nhân, nhanh chóng xuống xe chạy lại chỗ tôi.
Tôi nằm bất động, chân đang chảy máu, dưới ánh đèn xe nhìn càng đáng sợ.
Lăng Sở đỡ lấy eo tôi, sau đó đặt tôi lên lưng anh ta. Tôi nhanh chóng động não
nghĩ xem thế nào là tiện nhất. Nhưng sau khi gọi tên anh ta, tôi cảm thấy cơn đau
càng lúc càng dữ dội, như xé gan xé ruột, chẳng nói được gì nữa cả.
Lăng Sở cõng tôi đặt vào trong xe của anh ta. Lưng anh ta rất rộng, vòng
tay tôi lại hơi nhỏ. Tôi nghiến răng cố nén tiếng khóc vì bị đập mạnh vào vai anh
ta. Nhưng cú va đập đau quá khiến tôi bật khóc, nước mắt thấm ướt vai chiếc áo sơ
mi kẻ sọc hồng của anh ta. Tôi đột nhiên cảm thấy mình giống phụ nữ nông thôn, thứ
nhất là khóc, thứ hai là làm loạn, thứ ba là thắt cổ.
Anh ta im lặng, sau đó tăng tốc để đưa tôi vào bệnh viện.
Trên đường đi, anh ta không ngừng an ủi tôi, sau đó nôn nóng chờ đèn đỏ chuyển
sang đèn xanh, có lẽ xe đã chạy với tốc độ một trăm hai mươi kilômét trên giờ để
tới bệnh viện. Mười giờ tối, bệnh viện đã vắng người, phòng làm thủ tục nhập viện
không có ai trực, Lăng Sở lại cõng tôi đến thẳng phòng cấp cứu.
“Y Thần, chân... chân thâm tím rồi.” Lăng Sở có chút kích động, giọng nói
run run. Hình ảnh một người đàn ông lo lắng đến kích động như anh ta lúc này, tôi
mới chỉ thấy có bố tôi khi tôi còn nhỏ, cũng đã mười mấy năm rồi. Hiện giờ tôi vẫn
đang gục trên vai Lăng Sở, nước mắt không ngừng rơi.
Cô y tá vừa nhàn nhã uống nước vừa bấm điện thoại. Sau đó nói với thái độ
không mấy hòa nhã: “Sang khu nội trú khoa ngoại nhé, bác sĩ trực ban không có ở
đây.” Mặc tôi khóc đến chết đi sống lại, cô ta cũng chả buồn để ý.
Tôi đau đến mức không nói nên lời, cho nên không thể tính toán chi ly với
cô y tá đó được. Nếu không phải là đã sức cùng lực kiệt tôi thật sự muốn đạp cho
“thiên thần áo trắng” xinh đẹp này hai đạp vào mặt. Thật không may, đến cuối cùng
vẫn là tôi lực bất tòng tâm.
Tôi nghĩ trong cuộc sống này tôi lại lần nữa gặp phải loại “điểu nhân”.
“Bác sĩ trực không gọi được à? Khoa ngoại ở đâu?” Đột nhiên tiếng nói của
Lăng Sở vang lên thức tỉnh thần kinh của tôi, tôi cũng thấy căng thẳng.
Theo sự chỉ dẫn của cô y tá đó, chúng tôi tìm được khu nội trú, tôi ghét
chỗ này, mùi của thuốc khử trùng 84 nồng nặc khiến tôi phải bịt chặt mũi.
“Bác sĩ, chân cô ấy… Mau xem giúp.” Lăng Sở chầm chậm đặt tôi lên giường
bệnh, căng thẳng nhìn bác sĩ. Tôi vẫn chưa ngừng khóc, bịt chặt miệng để tránh phát
ra những tiếng hu hu, giống hệt loại người mít ướt, khổ sở, đáng thương.
Bác sĩ ấn ấn lên xung quanh vết thương, hỏi tôi có thấy đau không. Tôi ngừng
khóc nói với bác sĩ chỗ đó có đau một chút, chỗ này không đau, chỗ kia đau hơn một
cách ngắt quãng, sau đó tiếp tục khóc.
Tôi không biết vì sao chân tôi bỗng nhiên không còn đau như lúc trước nữa.
Chỉ là tôi đã khóc đến mê mụ, không nhớ là phải dừng lại nữa. Vị bác sĩ trung niên
nhìn tôi mỉm cười, nói rất lịch sự: “Cháu à, yên tâm đi, không sao đâu.”
Tôi nghe bác sĩ nói thì liền cười tươi như hoa. Tiếng cười khàn khàn vang
khắp phòng khiến người khác lấy làm kỳ lạ.
Bác sĩ cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên vết thương của tôi. Tôi kêu “á” một
tiếng vì xót.
Tôi bấu chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của Lăng Sở, trên làn da trắng của anh
ta xuất hiện vết đỏ. Tôi nghĩ anh ta sẽ hét lên, không ngờ tôi đã sai. Anh ta chỉ
quay đầu lại nhìn vào mảng bám trên tường, sau đó chớp mắt vài cái. Tôi cũng không
dám kêu nữa, vì sợ sẽ bị bác sĩ mắng là nhiều chuyện, nếu thế sau này chắc chắn
họ sẽ không muốn chữa cho tôi.
Tôi chợt cảm thấy mình là một người học rộng biết nhiều, không gì không biết,
tinh thông vạn nghề.
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi cẩn thận xem xét vết thương. Một vết bánh xe in
dài trên chân tôi, trên đó còn có một ít bùn đất, trông thật khủng khiếp. Vết máu
đã được lau đi, chỉ còn mờ mờ, nếu ánh đèn không sáng quá hoặc người bị cận thị
thì có lẽ cũng không nhìn thấy.
Bác sĩ nói chân tôi không bị gãy, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Lông mày
và trán của Lăng Sở chau lại rồi dãn ra theo từng lời bác sĩ nói. Tôi thì lại chú
ý tới những vết đỏ hình móng tay in trên cánh tay anh ta. Không ngờ móng tay tôi
ngắn thế mà cũng để lại dấu vết rõ như vậy.
Tôi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nguyên nhân thì nhiều, nói cũng không
hết được.
Từ biểu hiện trên mặt Lăng Sở tôi đoán anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng
cho tới tận khi ra đến cổng bệnh viện anh ta mới ngập ngừng nói một câu: “Tôi xin
lỗi.”
Tôi hỏi tại sao lúc đó anh ta lại có mặt ở đó, anh ta nói chỉ là ngẫu nhiên
thôi. Tôi phì cười một tiếng, thật sự không biết sau chuyện này ấn tượng của Lăng
Sở về tôi là tốt hay xấu nữa. Lúc này điện thoại trong tay anh ta kêu vang, hình
như là có chuyện gấp. Tôi khập khiễng vẫy một chiếc taxi ven đường, leo lên đi thẳng
không quay đầu lại.
Anh ta chạy đuổi theo một đoạn rất xa, kết quả vẫn là không đuổi kịp.
Tôi uể oải nằm dài trên sofa nghỉ ngơi, cảm thấy chưa bao giờ mình cô đơn
như lúc này, thật sự chỉ muốn chạy đến bên Y Dương, kể cho anh ấy nghe ngày hôm
nay tôi đã đen đủi như thế nào, nói cho anh ấy nghe chân tôi đau ra sao, khoe với
anh ấy tôi đã kiên cường như vậy đấy…
Hóa ra tôi đã vô thức nhớ tới Y Dương.
Đột nhiên tôi hiểu ra, khi ở một mình không hẳn đã cô đơn, lúc vô vọng nhớ
tới ai đó mới thật là cô đơn.
Tôi nén đau, tập tễnh đi tới chỗ tủ thuốc, lấy mấy viên thuốc chống viêm,
uống xong rồi leo lên giường ngủ thiếp đi.
Đây là lần gần nhất sau khi tôi và Y Dương chia tay, tôi có một giấc ngủ
khoan khoái như thế, giống như là uống thuốc an thần vậy. Tôi không nhớ mình có
nằm mơ không nữa, chỉ nhớ lúc hai giờ chân đau quá nên tôi tỉnh dậy, sau đó thì
không ngủ lại được nữa, đành ngồi nhìn vết thương dưới ánh đèn. Dưới ánh đèn vật
gì cũng lung linh tươi sáng hơn, tôi nhìn thấy hộp thuốc lá trên đầu giường đã lâu
không động đến. Dường như gần đây bệnh nghiện thuốc của tôi cũng nhẹ đi nhiều rồi.
Làn khói cuộn bay trong phòng, dưới ánh đèn càng mơ hồ, lãng đãng, sau đó
dần tan biến. Có lẽ hút thuốc cũng có thể xoa dịu nỗi đau, chẳng biết đây có phải
là lý do trẻ con hay không nữa.
Tôi lại nhớ tới đôi tay thanh tú của Lăng Sở, cầm điện thoại lên gọi cho
anh ta. Điện thoại đang kết nối, sau tiếng tút bị tôi tắt máy. Sau này hãy gọi,
tắt máy đã. Mất ngủ thì phải tìm người thức cùng, nghĩ đến tiểu tử đó cũng đang
mất giấc mộng đẹp, tôi đắc ý cười cười rồi tắt máy.
Sáng ngày hôm sau, điện thoại không ngừng đổ chuông, phiền toái vô cùng.
“Chân cô còn đau nhiều không?”
“Cô thế nào rồi?”
…
Tôi không hiểu sao mình lại thấy cảm động trước những câu hỏi bình thường
như thế, những sự quan tâm nhỏ nhặt như thế, có lẽ phụ nữ mới ốm dậy, ai cũng yếu
đuối.
Lúc tôi đi làm, vừa xuống tới cổng khu nhà đã nhìn thấy chiếc xe màu bạc
đang tiến đến. Thấy tôi bước ra từ hành lang, Lăng Sở vội vã chạy lại đỡ tôi.
Tôi gạt bàn tay anh ta ra, nói với giọng bình thản: “Cứ để tôi tự đi, hàng
xóm nhìn thấy dễ nảy sinh hiểu lầm.”
Lúc này, ở sân khu nhà có rất nhiều các bác, các bà, các ông, những người
này cả ngày chả có việc gì làm ngoài việc tám chuyện của người khác. Nếu để bọn
họ nhìn thấy Lăng Sở dìu tôi đi ra thì có lẽ không đợi tôi bước được hai bước họ
đã hỏi nhau hàng loạt những câu đại loại như: “Cô ấy yêu rồi à? Anh chàng này ở
đâu? Làm gì thế nhỉ?”, vân vân và vân vân…
Lăng Sở đường đường chính chính trở thành lái xe riêng của tôi. Tôi chỉ là
muốn mượn gió bẻ măng, có một chuyến xe miễn phí mà thôi. Đến trước tòa nhà trụ
sở công ty, tôi gặp Mỹ Tuệ. Nha đầu này hình như cũng có một đêm không ngủ nên mắt
thâm quầng như mắt gấu trúc.
Thấy tôi và Lăng Sở cùng đi với nhau, trước tiên cô ấy lấy tay bịt miệng
để khỏi hét lên vì ngạc nhiên, sau đó trợn mắt nhìn chúng tôi chằm chằm với ánh
mắt nghi ngờ như thể nhìn một đôi cẩu nam nữ. Tôi gạt đôi tay Lăng Sở đang nắm tay
mình ra. Làm thế nào đây, bị Mỹ Tuệ hiểu lầm rồi, cô ấy chắc chắn đã hiểu lầm rồi,
làm sao bây giờ? Tôi vừa bước lên cầu thang vừa lẩm bẩm như vậy.
Mỹ Tuệ kéo tay tôi lại, mặt đầy vẻ nghi ngờ, cuối cùng cô ấy bật cười, tiếng
cười giòn tan: “Hai vị thật là thần tốc quá.” Tiếng cười khoái trá của cô ấy, tôi
nghe chẳng lọt tai tí nào, ngược lại tôi chỉ thấy khó chịu.
Nha đầu này hôm nay đột nhiên bị làm sao vậy, cứ như uống nhầm thuốc ấy.
Phàm là người có đầu óc bình thường đều có thể nhận ra tôi và anh chàng trước mặt
này không thể nào là một đôi được. Tôi đưa tay xoa đầu mình, đoán chắc não của Mỹ
Tuệ nhất định là đã bị đổi thành não lừa rồi.
Tôi không muốn giải thích bất cứ điều gì. Mỹ Tuệ và Lăng Sở vẫn đứng ngơ
ngẩn trước cửa công ty. Tôi nghĩ, một lát nữa mọi chuyện trắng đen sẽ rõ ngay thôi.
Qua mấy phút, lại qua mấy phút nữa, tôi bỗng phát hiện ra điều gì đó không
bình thường, hình như có mùi “dấm chua” bay đến. Quả nhiên không lâu sau Mỹ Tuệ
đi lên, trước tiên cô ấy hỏi chân tôi bị làm sao rồi vội vã đi thẳng vào phòng họp.
Giờ ăn trưa tôi nhìn thấy bảng chấm công của Mỹ Tuệ sáng nay bị đánh dấu một chữ
“x”, quả nhiên nha đầu này sáng nay đã đi làm muộn.
Trước giờ tan làm mấy phút, Lăng Sở gửi tin nhắn cho tôi, nói anh ta đang
đợi tôi trước cổng công ty, tôi tức giận tắt nguồn điện thoại, không muốn tiếp tục
dây dưa với anh ta cho thêm phiền toái. Số điện thoại của Lăng Sở đương nhiên vẫn
nằm trong danh sách đen, anh ta không thể gọi đến cho tôi, nhưng vậy thì sao tôi
vẫn nhận được tin nhắn của anh ta nhỉ?
Mọi người trong công ty đã về cả rồi, tôi cho là Lăng Sở vẫn đợi mình ở dưới
nên quyết định nằm bò ra bàn làm việc đánh một giấc. Lúc mở mắt đã là bảy rưỡi tối.
Tôi vội vàng đầu bù tóc rối đi xuống cầu thang, lại không ngờ là anh chàng đó si
tình đến mức giờ này vẫn còn đợi. Tôi quay người định đi lên lầu, trốn anh ta, không
may đúng lúc đó anh ta lại ngước mắt nhìn lên. Thấy tôi, anh ta bước đến, đặt vào
tay tôi ly trà sữa hiệu Ưu Lạc Mỹ, vẫn còn âm ấm như mới mua vậy. Tôi đột nhiên
nhớ đến lời thoại trong đoạn phim quảng cáo của Châu Kiệt Luân và Giang Ngữ Thần.
“Em là gì của anh?”
“Em là Ưu Lạc Mỹ của anh.”
“Hả? Sao em lại là trà sữa?”
“Bởi vì như thế anh có thể đặt em trong lòng bàn tay anh.”
Nếu những lời này mà là Y Dương nói với tôi, tôi sẽ hạnh phúc đến chết mất.
“Y Thần, cô vất vả quá. Làm thêm gì mà đến tận lúc này.” Tôi cười thầm, cười
tôi thông minh, cười Lăng Sở ngốc nghếch.
Chúng tôi tìm thấy một nhà hàng, ăn tạm mấy món rồi anh ta đưa tôi về. Trên
đường về không ai nói gì, tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe ngắm ánh đèn đường và dòng
người đi bộ. Tôi cảm thấy chúng tôi lúc này không giống một đôi bạn bình thường,
cũng không giống một đôi mới yêu còn nhiều ngại ngùng, chúng tôi giống một cặp yêu
nhau lâu rồi đến mức tình cảm đã trở nên bình lặng.
Tôi khẽ húc đầu vào cửa kính xe. Hừ, hừ, hừ, Hứa Y Thần, làm sao mày lại
có những ý nghĩ như thế. Tôi đột nhiên phát hiện, não tôi mới bị thay bằng não lừa
rồi.
Xe đi tới cổng khu nhà nhưng tôi không vội lên lầu mà lấy tay rút một điếu
thuốc từ trong bao, vừa nhìn Lăng Sở vừa quyết định sẽ phải nói mấy câu với anh
ta.
Anh ta hạ cửa kính xe xuống một nửa, lặng lẽ chờ đợi tôi.
“Anh thích tôi đúng không?” Tôi không vòng vo, hỏi thẳng Lăng Sở như vậy,
không có chút ngại ngùng nào của con gái. Bởi vì tôi không muốn bắt đầu một tình
yêu mới, cũng không muốn mất thời gian cho một người con trai nào khác ngoài Y Dương.
Không khí đột nhiên trở nên yên lặng khác thường. Tôi gẩy tay một cái, đầu
lọc điếu thuốc còn lại sau khi tôi hút xong bay ra ngoài cửa xe. Đúng thế, tôi tin
vào trực giác của mình.
“Ừ.” Cuối cùng Lăng Sở cũng gật đầu thừa nhận.
Tôi định châm điếu thuốc thứ hai thì bị anh ta ngăn lại: “Hút một điếu là
được rồi, hút nhiều hại sức khỏe.” Anh ta nhìn tôi, chỉ thấy hai mắt anh ta như
hai hồ nước trong suốt được tô điểm bằng ánh lấp lánh của đôi đồng tử long lanh,
sống động.
Tôi có chút miễn cưỡng, sau đó bỏ bao thuốc vào túi, coi như vừa rồi không
có chuyện gì xảy ra.
“Lăng Sở, anh biết không, tôi có người yêu rồi, anh ấy tên là Y Dương.” Không
biết là dây thần kinh xấu hổ bị đứt ở đâu, tôi trả lời rất dứt khoát.
Anh ta chầm chậm quay đầu đi, không nhìn tôi mà nhìn ra ngoài cửa xe, buông
một câu rất sến: “Trăng đêm nay đẹp quá nhỉ?”
Tôi bâng quơ đáp lại: “Đúng thế.” Nhưng có ai biết, lúc này tôi còn bụng
dạ nào mà thưởng trăng nữa chứ.
Tôi thường nghe nói con trai tốt với con gái một cách khó hiểu chỉ khi anh
ta có động cơ gì đó, còn khi con trai nghe con gái nói cô ấy có bạn trai rồi, thái
độ của anh ta sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lăng Sở có lẽ là kiểu người như
vậy.
“Y Thần, anh thích em là chuyện của anh, anh đối xử tốt với em, đó cũng là
chuyện của anh. Em có thể không thích anh, em cũng có thể không cần đối tốt với
anh, nhưng xin em đừng cự tuyệt tâm ý của anh, được không?” Lăng Sở nói rất nhẹ
nhàng, khiến lòng tôi cũng thấy ấm áp. Tôi không biết đấy có phải là những lời nói
khó nghe hay không, chỉ thấy những lời này phải để tôi nói với Y Dương mới đúng.
Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên như bị câm, ngồi chết lặng ở đó mà không biết
nói gì.
“Em có thể coi anh là một người bạn, đối xử với anh như với một người bạn,
được không?” Lăng Sở nhìn gương mặt tôi qua kính chiếu hậu, trong xe rất tối nên
khó có thể nhìn thấy nét mặt tôi qua gương.
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu. Tôi cảm thấy Lăng Sở nói rất
đúng, anh ta đối tốt với tôi, đấy là chuyện của anh ta, có người tự nguyện đối tốt
với mình, tôi hà cớ gì mà không chấp nhận. Tôi không ngốc, ngay từ lúc bảy tuổi
tôi đã biết rằng có lợi thì phải biết tận hưởng.
Hồi ấy tôi có một con thỏ bông khá đẹp, kết quả là bị lọt vào mắt một người
chị họ bên ngoại. Chị ấy lấy từ túi ra một tấm vé xem phim, đúng là bộ phim đang
hot nhất, tôi đã không ngần ngại lấy con thỏ bông đổi lấy vé xem phim và háo hức
đợi đến ngày đi xem. Cho đến khi đến rạp chiếu phim tôi mới biết tấm vé ấy đã hết
hạn, là vé của ngày Hai mươi lăm tháng trước rồi.
Tôi thật sự rất tức giận, nắm chặt tấm vé xem phim trong tay, vừa khóc vừa
đá vào cánh cửa phòng chiếu hồi lâu, sau đó giẫm nát tấm vé. Tôi thề, nếu tôi gặp
lại chị ta, nhất định tôi sẽ cho chị ta biết tay. Có lẽ ông trời muốn tôi tích đức
cho nên mười lăm năm sau tôi vẫn chưa gặp lại con người đó.
Sau khi xuống xe, tôi lẳng lặng đi vào nhà, điểm khác biệt lớn nhất giữa
chúng tôi là anh ta không đẹp như tôi. Cho nên từ nay về sau tôi sẽ được hưởng một
món hời đáng tin cậy.
Lăng Sở thò đầu qua cửa xe gọi hai tiếng: “Y Thần.” Tôi quay lại, anh ta
nói tiếp: “Ngủ ngon.” Nhìn theo chiếc xe dần dần rời đi, tôi cười sảng khoái.
“Lăng Sở, anh biết không? Tôi có người yêu rồi, người yêu tôi tên là Y Dương.”
Mấy hôm nay Lăng Sở tự nguyện làm tài xế cho tôi. Bác sĩ đã nói chân tôi
không sao rồi, nhưng anh chàng này quả thực là cứng đầu, nhất định phải đưa đón
tôi thì mới yên tâm. Số điện thoại của Lăng Sở đã được tôi cho ra khỏi danh sách
đen, từ giờ anh ta gọi cho tôi sẽ không phải nghe điệp khúc: “Thuê bao quý khách
vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” nữa.
Giữa chúng tôi, có lẽ đã có một bước ngoặt.

