Chân trời góc bể - Chương 01

Chương 1. Nghề nhạy cảm

Nộp xong đơn xin nghỉ việc,
tôi đi bộ về nhà trong tâm trạng uất ức phẫn nộ, kiệt sức gieo mình xuống sofa.

Là một thư ký, tôi không
cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận sự, mọi thông tin ông chủ cần tôi đều thu
thập đầy đủ, phân loại rõ ràng, tài liệu ông chủ yêu cầu, tôi đều chuẩn bị chu đáo,
thông qua sự phê chuẩn của ông chủ rồi mới gửi đi, ông chủ muốn tôi cùng đi dự tiệc,
khách yêu cầu tôi uống nhiều đến đâu, chưa bao giờ tôi dám nói “không”, ngay cả
khi tâm trạng ông chủ không vui, bực bội quát tháo, tôi cũng nhẫn nhịn cho đến khi
ông chủ hết bực...

Tuy nhiên, dù tôi đã cắn
răng nhẫn nhịn suốt hơn một năm vẫn bị ông chủ vốn có ý muốn một “quan hệ” khác
với tôi tuyệt tình hất khỏi cửa.

Là do tôi có khuôn mặt dung
tục bẩm sinh, hay do tôi đã sai khi lựa chọn cái nghề nhạy cảm này?

Có lẽ cả hai đều không đúng,
mà do tính cách tôi có vấn đề.

“Chẳng ông chủ nào thích
hằng ngày đối diện với một cô thư ký rất gợi tình nhưng lại làm ra vẻ trong sạch,
thanh cao!” Đó là lời của Liễu Dương, bạn thân nhất của tôi, thực tế chứng minh,
cách nghĩ của cô bạn quả là sâu sắc, chí lý.

Không thể phủ nhận, những
thư ký được chào đón, hoan nghênh trong xã hội bây giờ được chia thành hai loại.
Một là những thư ký lão luyện, có thâm niên công tác, kinh nghiệm dồi dào, tư duy
kinh doanh nhạy bén. Loại kia là những cô trẻ đẹp, không cần năng lực chuyên môn,
chỉ cần biết nói cười đưa đẩy, chiều chuộng làm ông chủ vui lòng!

Bất hạnh thay, tôi không
thuộc hai loại trên. Tôi làm thư ký bốn năm, trình độ chuyên môn tầm tầm, kinh nghiệm
khiêm tốn, lại không biết đưa đẩy làm ông chủ vui lòng, không bị hất ra cửa, e sẽ
hổ thẹn với danh xưng “nữ thư ký” nhạy cảm kia, càng hổ thẹn với tấm thân tình nhân,
tuổi có thể hai ba, ba lăm, hay ba sáu này của tôi lắm lắm...

Hai mươi mốt tuổi, tôi bắt
đầu thấy coi khinh, thậm chí là căm hận cuộc sống vì sự bất công này. Tôi đã quẳng
lại đơn xin nghỉ việc, kiêu hãnh ra đi. Bây giờ, tôi hai mươi lăm tuổi, đã quá quen
với những yêu cầu tuy khiếm nhã nhưng quá bình thường đó của ông chủ, học được cách
từ chối tế nhị, học được cách lượn lờ quanh ông chủ, cốt giữ công việc cho mình,
nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, cho đến khi không thể nhẫn nhịn được nữa...

Lần mất việc này khiến tôi
nhìn thấu cái bất thường trong nhân tình thế thái, thà đổi sang một nghề không nhạy
cảm còn hơn quanh quẩn trong cái vòng luân hồi vô lượng đó.

Mất đi mức thu nhập hài lòng,
nhận lại nỗi sầu nhân thế, tôi rót một cốc sinh tố, dựa vào sofa, cần mẫn khoanh
tròn vài điểm trong mục quảng cáo tuyển dụng trên tờ báo mới mua.

Phiên dịch chuyên nghiệp?
Giao tiếp đơn giản với khách nước ngoài còn tạm, nhưng dịch chuyên nghiệp thì e
là không ổn.

Kế toán? Bán hàng?...

Những nghề này hoàn toàn
không thể, vì hơn bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm làm việc của tôi
chỉ vẻn vẹn giới hạn ở chuyên môn thư ký mà thôi.

Nghe tiếng chìa khóa lách
cách, biết Liễu Dương đã về, tôi xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, bò dậy ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy nụ cười tươi
rói như nắng đầu xuân của Liễu Dương, đám mây đen trong lòng tôi lập tức tiêu tan.

Liễu Dương thấy tôi ở nhà,
hơi ngạc nhiên hỏi: “Băng Vũ? Sao về sớm thế?”

“Bỏ việc rồi!” Tôi nói thản
nhiên, giống như nói: “Ăn cơm rồi.”

“À!”

Liễu Dương không có bất kỳ
phản ứng nào. Bốn năm qua tôi đã mười mấy lần mất việc, nếu cô bạn tròn mắt há miệng
mới là bất thường.

Liễu Dương và tôi là bạn
bè thân thiết từ lâu. Dáng cô ấy cao, thon thả, làn da khỏe mạnh, mái tóc ngắn gọn
gàng khiến khuôn mặt xinh đẹp thêm sắc sảo.

Còn nhớ năm ngoái, khi thấy
Liễu Dương cắt mái tóc dài tha thướt, tôi vuốt mái tóc dài của mình, thực sự cũng
muốn cắt bỏ ba ngàn sợi thanh tơ phiền toái này. Nhưng Liễu Dương nói: “Cậu tha
cho mái tóc đi... nó vô tội, chưa kể thân hình bốc lửa, làn da non tơ trắng bóc,
chỉ riêng cái cằm thanh, đôi mắt như nước hồ mùa thu của cậu cũng đủ khiến thiên
hạ điên đảo... Nếu cậu tự biến mình thành gái già đồng trinh, ông chủ nào còn muốn
đưa cậu đi khoe?”

Tôi không nói gì, ai bảo
tôi sinh ra đã là phận má đào có nhan sắc say người, số mệnh cô đơn của tôi không
hề liên quan đến mái tóc xoăn dài chấm eo này. Tôi muốn thay đổi tất cả, nhất thiết
phải thay đổi công việc.

Văn thư? Tại sao ngày trước
tôi lại chọn ngành học bi thảm như vậy?!

Tôi còn đang ngơ ngẩn thì
Liễu Dương đã ngồi xuống sofa, với lấy ly sinh tố của tôi, rít một hơi dài.

Chúng tôi đều thích vị chua
chua, ngòn ngọt của sinh tố trái cây, lần nào ngồi với nhau uống chung một ly, tôi
cũng cảm thấy chua ít, ngọt nhiều.

“Không muốn làm thư ký nữa
à?” Thấy tôi gạch hai đường chéo lớn trên những mẩu quảng cáo tuyển dụng thư ký,
Liễu Dương liền hỏi.

“Ừ, chẳng phải cậu đã nói
mình là loại thích giả bộ thanh cao, không hợp với cái nghề nhạy cảm đó sao?”

“Cậu quá thanh cao!”

Tôi đáp trả bằng nụ cười
nhẹ. Tôi cực thích lối nói chuyện thẳng tuột như vậy của Liễu Dương, điều đó khiến
tôi cảm thấy rất đỗi chân thực, bình yên khi ở bên cô.

Quyết tâm đổi nghề tưởng
đã vững như bàn thạch của tôi vừa đối diện với yêu cầu của các nhà tuyển dụng trên
báo đã tiêu tan như mây khói. Sau khi nghiên cứu ba lần trang quảng cáo, tôi thất
vọng đặt tờ báo xuống.

“Hình như mình không thể
làm được việc gì...”

Liễu Dương như sực nhớ điều
gì, mắt sáng lên, đặt ly sinh tố xuống bàn. “À, nghe Uyển Uyển nói, công ty cậu
ấy đang tuyển trợ lý thư ký, hay là cậu thử đến đó xem sao.”

“Thật không? Ông chủ của
Uyển Uyển, “người đàn ông phi thường” đó muốn tìm trợ lý thư ký à?” Tôi lại động
lòng, đương nhiên không phải là vì ông chủ “phi thường” đó mà là vì cái chức trợ
lý kia.

“Ừ, hôm qua buôn chuyện thấy
Uyển Uyển nói thế.” Liễu Dương thấy tôi có vẻ động lòng, nói tiếp: “Hay là cứ đến
đó thử xem, chắc anh ta cũng không phải là con lợn đực trong đầu chỉ toàn có sex
đâu.”

Uyển Uyển chính là Đường
Uyển, đồng nghiệp cũ của Liễu Dương, chuyển việc chưa lâu, luôn ca ngợi ông chủ
mới của mình là người đàn ông hoàn mỹ nhất thiên hạ.

Tôi rít một hơi dài thứ nước
sinh tố chua chua ngòn ngọt, tâm trí bay bổng theo những lời khen ngất trời của
Uyển Uyển đối với ông chủ của cô ấy mấy hôm trước.

Anh ta tên là Lâm Quân Dật,
người Mỹ gốc Hoa, lớn lên tại Mỹ, vừa lấy bằng thạc sĩ kinh tế tại Harvard, về nước
mở công ty, không những là công tử nhà giàu, năng lực siêu hạng, còn đẹp trai kinh
khủng, quyến rũ chết người, đúng là hàng khủng. Anh ta là người đứng đắn, công tư
phân minh, chưa từng có quan hệ thân mật với nữ nhân viên trong công ty, thậm chí
không thấy cặp kè với giai nhân nào.

Đáng nể nhất là... mặc dù
có vị hôn thê tám năm ở Mỹ nhưng vẫn giữ mình như ngọc, có vô số mỹ nhân sẵn sàng
lao vào lòng mà anh ta thậm chí chẳng buồn liếc mắt.

Khi nghe Uyển Uyển say sưa
ca tụng Lâm Quân Dật, tôi vẫn tưởng cô bạn nói đùa, nhưng thấy thái độ của Uyển
Uyển hoàn toàn nghiêm túc, tôi mới miễn cưỡng tin rằng trong thế giới phồn hoa muôn
vẻ này vẫn tồn tại “người đàn ông phi thường” như vậy.

Thời buổi này tìm việc làm
rất khó, mọi cơ hội đều phải nắm bắt.

Sáng thứ Hai, tôi đưa hồ
sơ xin việc cho Uyển Uyển, nhờ cô ấy nộp cho phòng Nhân sự, nhân tiện giúp tôi tìm
hiểu tình hình công ty. Thông thường, phải đợi vài ngày sau mới có thông tin, không
ngờ ba giờ chiều tôi đã nhận được điện thoại của phòng Nhân sự, thông báo đến phỏng
vấn trực tiếp.

Dù rất phấn khởi nhưng tôi
không khỏi băn khoăn, tại sao một công ty làm việc hiệu quả như thế, công việc tuyển
dụng nhân sự phức tạp như vậy, mới nửa ngày đã tới giai đoạn phỏng vấn. Không kịp
nghĩ nhiều, tôi ghi địa chỉ, trang điểm qua loa, vội vàng đi.

Văn phòng công ty bất động
sản của Lâm Quân Dật ở trung tâm thành phố, gần quảng trường Trung Uơng, tầng mười
là khách sạn năm sao, do đó tòa đại sảnh được trang trí cực kỳ sang trọng.

Đến tầng mười tám, tôi bước
ra khỏi thang máy, trước mặt đột nhiên sáng choang. Ở đây không có những bức tường
vàng rực và ánh điện huy hoàng, chỉ có màu trắng dịu mát, một bầu không khí trong
lành, tinh khôi, thoảng mùi hoa nhài.

Nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng
hỏi tôi lý do đến đây, nhanh chóng bấm số điện thoại của phòng Nhân sự, tốc độ lướt
ngón tay của cô ta khiến tôi toát mồ hôi.

“Cô Diêu, xin mời vào trong,
rẽ phải rồi đi thẳng, phòng thứ ba là phòng Nhân sự.”

“Cảm ơn!” Tôi lịch sự mỉm
cười. Tôi thích thể hiện nụ cười mê hồn của mình trước mọi người, cảm thấy như vậy
dễ chiếm được thiện cảm của họ hơn. Mặc dù cuộc sống của tôi chẳng có gì vui vẻ,
thậm chí khóc ba ngày ba đêm cũng không phải là dài.

Đi vào phòng Nhân sự, trong
các ca bin màu xanh ngọc, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, không gian
tuyệt đối yên tĩnh. Tôi đang do dự có nên làm phiền họ không thì một phụ nữ chừng
bốn mươi tuổi trong trang phục công sở đoan trang từ trong phòng bước ra, lịch sự
mỉm cười, hỏi: “Có phải cô Diêu Băng Vũ?”

“Vâng. Chị có phải là chị
Lý đã hẹn tôi đến?” Tôi hé miệng toan đáp lại nụ cười lịch sự kia thì những ánh
mắt sắc lẹm xung quanh đã phóng về phía tôi, khiến tôi bỗng lạnh sống lưng, cười
ngây ngô.

Tôi vô thức cúi nhìn chiếc
váy màu hạt dẻ khá kín đáo và đôi chân bọc kín trong tất lụa của mình, không có
vấn đề gì chứ?

Tôi nhớ mình đã chải chuốt
mái tóc xoăn dài chấm eo rất kỹ, dù buông xõa cũng không bị rối.

Chẳng lẽ trang phục thế này
chưa đủ chín chắn...

Có lẽ mình quá nhạy cảm,
tôi tự an ủi.

“Ông chủ muốn gặp cô, đi
theo tôi!” Giọng nói của chị ta có một uy lực khó cưỡng.

Tôi nhìn xung quanh, thấy
không ai có vẻ là ứng viên dự tuyển, tôi càng ngạc nhiên.

Công ty lớn như vậy lẽ nào
không có hệ thống tuyển dụng chuyên nghiệp, không có trình tự tuyển dụng nhất định,
đã đến phần phỏng vấn trực tiếp, mà lại chỉ có một mình tôi? Với kinh nghiệm những
năm qua, tôi biết đây tuyệt đối không phải chuyện đáng mừng.

Đi theo chị Lý vào thang
máy, tôi không kìm được liền hỏi: “Chỉ có một mình tôi sao?”

“Sau khi xem tất cả hồ sơ,
ông chủ chỉ yêu cầu tôi hẹn cô, những người khác thì không thấy nói gì.” Vừa nói
chị ta vừa chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt cũng sắc lẹm hệt như người ở phòng Nhân sự,
đầy dò xét đối với người được ông chủ chọn đích danh.

Tôi vẫn cố giữ nụ cười bình
thản trên mặt nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.

Xem ra không phải tôi quá
nhạy cảm.

Đây tuyệt đối không phải
là trình tự tuyển dụng bình thường, nếu không phải tôi vào nhầm công ty hoặc công
ty đã thay ông chủ mới thì nghĩa là tôi có điểm gì đó cuốn hút anh ta.

Tôi cố nghĩ lại xem trong
hồ sơ của mình có điều gì đặc biệt, kinh nghiệm làm việc bình thường, chỉ là làm
việc ở văn phòng, ảnh thì hình như chụp từ thời mới tốt nghiệp đại học, trông rất
trong sáng.

Tôi bắt đầu hoài nghi, tự
hỏi, những lời của Uyển Uyển có bao nhiêu phần trăm sự thật? Nghĩ tới câu: “Anh
ấy rất coi trọng năng lực cá nhân, không quan tâm đến hình thức bên ngoài của nữ
nhân viên!”, tôi lạc quan tin rằng, có lẽ anh ta thực sự đánh giá cao khả năng của
tôi.

Lên tới tầng mười chín, sau
khi đi qua một hành lang đầy mùi sơn và những cánh cửa màu trắng ngà, chị Lý dừng
lại trước một căn phòng đôi, được trang trí đơn giản, thanh nhã. Cánh cửa gian ngoài
không đóng, một cô gái khoảng ngoài hai mươi đang ngồi trong đó, khuôn mặt trái
xoan đầy đặn, môi son đỏ mọng, đôi mắt phượng ánh tím càng tôn lên vẻ nữ tính cám
dỗ chết người. Chiếc váy liền màu đỏ thẫm trễ cổ, siêu ngắn kiêu hãnh tôn lên thân
hình bốc lửa. Đây là hình ảnh kinh điển của nữ thư ký, không khiến trí tưởng tượng
của thiên hạ bay bổng tận chín tầng mây thì hơi lạ!

Vừa thấy tôi vào, cô ta lập
tức bấm điện thoại nội bộ, giọng nói như mật ngọt khiến tôi cũng tan thành nước:
“Lâm tiên sinh, Trưởng phòng Lý đã đưa cô Diêu tới, có cho vào ngay không ạ?”

Tôi thoáng nghe thấy một
tiếng “ừm” rất nhỏ rồi cô ta cúp máy.

Quả thật rất khủng! Đúng
như mô tả của Uyển Uyển.

“Cô Diêu, cô có thể vào.”
Ánh mắt khinh khỉnh của cô ta không hề ăn nhập với giọng nói lịch sự đó, xem ra
cũng là một thư ký lão luyện.

Tôi thầm nghĩ, nếu sau này
mình phải làm trợ lý cho cô ta, nhất định sẽ rất thảm.

Ôi chao! Có được nhận vào
làm hay không, nào đã biết! Xem ra mình cả nghĩ rồi.

Gạt bỏ những ý nghĩ miên
man sang một bên, tôi khẽ gõ cửa, thoáng nghe một tiếng nói vọng ra: “Mời vào!”
Tôi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rất rộng. Gam màu
chủ đạo vẫn là màu trắng. Tường trắng, sofa trắng, tủ sách màu trắng... Chỉ có ghế
da và bàn làm việc màu đen, điểm nhấn cho thấy tính cách hướng nội của chủ nhân
căn phòng.

Bên cạnh giá sách có một
cửa ngách, tôi đoán sau đó là phòng nghỉ.

Những ông chủ sử dụng mô
hình văn phòng kiểu này có hai loại. Một loại lười biếng, thích hưởng thụ, thậm
chí có những trò mập mờ trong giờ làm việc. Loại kia đặc biệt ham mê công việc,
thường làm việc thâu đêm. Loại trước tôi gặp hằng ngày, loại sau xưa nay chưa từng
gặp, không biết có tồn tại trên thế giới này không.

Trên chiếc bàn làm việc màu
đen có một chồng tài liệu xếp gọn gàng, hai chiếc máy tính xách tay.

Một người đàn ông vận âu
phục ngồi trên ghế xoay bọc da màu đen đang chăm chú nhìn ra bầu trời xanh ngoài
cửa sổ, tôi chỉ nhìn thấy lưng anh ta, cái lưng toát lên khí chất khác thường, bộ
âu phục trên người có những đường thẳng nếp nhất.

“Lâm tiên sinh”, tôi khẽ
nói.

Trong khoảnh khắc chiếc ghế
xoay lại, tôi nhìn thấy mặt anh ta...

Khuôn mặt cực giống Trần
Lăng!

Giây phút đó, trong đầu tôi
chỉ toàn là những tiếng thét, nếu hai chân không bủn rủn, tôi đã lao ra cửa chạy
trốn.

“Mời ngồi!” Giọng nói lạnh
lùng khiến máu tôi đang sục sôi cũng nguội bớt, tiếng thét trong đầu cũng tạm ngưng.

Tôi trấn tĩnh, cố nhớ lại
miêu tả của Uyển Uyển về anh ta: Lâm Quân Dật, người Mỹ gốc Hoa, gia thế hiển hách,
học kinh tế mười năm ở Mỹ, về nước đầu tư số tiền lớn mở công ty bất động sản...

Còn Trần Lăng là trẻ mồ côi,
chúng tôi cùng lớn lên trong cô nhi viện, cùng học tiểu học, anh còn chưa học xong
trung học, hơn nữa chúng tôi chia tay đã hơn bốn năm... Điều mấu chốt nhất là, nhìn
thấy tôi, Trần Lăng nhất định không thể bình tĩnh như vậy. Trước tiên anh sẽ tát
tôi một cái, chửi một trận rồi đuổi đi!

Ông chủ tương lai của tôi
đang chờ tôi lên tiếng. Thấy tôi ngơ ngẩn, thất thần một phút, anh ta buộc phải
cất giọng lạnh lùng kéo thần trí tôi trở lại.

“Ngồi đi!” Anh ta chỉ chiếc
ghế trước mặt.

“Dạ!” Tôi nhận ra vẻ thất
thần của mình, cố kìm nén cú sốc trong lòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Không thể phủ nhận khuôn
mặt của người đối diện rất giống Trần Lăng, nhưng càng tìm kiếm sự tương đồng giữa
họ, tôi càng nhận ra họ không giống nhau. Khí chất và thần thái của hai người khác
nhau một trời một vực.

Trần Lăng là trẻ mồ côi,
luôn có một vẻ tự ti không dễ phát hiện, do đó tính cách ôn hòa, dễ gần. Còn người
trước mặt tôi, toàn thân toát lên vẻ ngang tàng, độc đoán chỉ có ở những đại công
tử nhà giàu, sự kiêu ngạo bẩm sinh, đây là điều mà Trần Lăng trong vòng bốn năm
ngắn ngủi không thể nào có được.

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh
ta. Anh ta gầy hơn Trần Lăng một chút, đường nét rõ ràng nhưng quá lạnh lùng. Còn
các nét trên mặt Trần Lăng đều hiền dịu, khi cười trông rất đỗi dịu dàng.

Làn da Lâm Quân Dật màu nâu
đồng rất nam tính, làn da Trần Lăng lại trắng trẻo.

Mắt họ giống nhau, nhưng
ánh mắt Lâm Quân Dật nghiêm lạnh, tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, còn ánh
mắt Trần Lăng đôn hậu, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng long lanh.

Đôi môi là giống nhất, hơi
mỏng nhưng rất đẹp. Đường môi hơi nhếch của Lâm Quân Dật lộ vẻ thách thức, ngạo
mạn và khinh khi, còn trên môi Trần Lăng luôn là nụ cười tỏa nắng...

Bắt gặp cái nhếch mép giễu
cợt của Lâm Quân Dật, tôi vội nhìn sang phía khác.

Thật ngớ ngẩn, người ta vừa
thoáng liếc qua, ánh mắt dừng trên người tôi mới vài giây, tôi đã tròn mắt nhìn
người ta mấy phút như một con ngốc.

“Tôi...” Tôi bối rối ngước
mắt, vừa bắt gặp nụ cười khẩy của anh ta, thần trí đã đại loạn. Hít thật sâu hai
hơi, tôi mới run run mở miệng: “Tôi là... Diêu Băng Vũ.”

Anh ta lạnh lùng nhếch mép,
ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác, cơ hồ không muốn nhìn thêm.

Việc gì phải thể hiện rõ
như vậy! Tôi có thất thần một chút nhưng hà tất anh ta phải bộc lộ ra mặt sự phản
cảm, khinh miệt như thế. Chẳng lẽ anh ta không biết thế nào là phép lịch sự tối
thiểu?

Nhưng thái độ kiêu ngạo rõ
ràng đó khiến người tôi lạnh toát, tâm trạng xáo trộn đã ổn định trở lại, tin chắc
người trước mặt không thể là Trần Lăng, tôi nhanh chóng gạt đi những ký ức vừa xô
về như thác.

Trần Lăng, tôi không thể
nghĩ về người ấy nữa, giữa chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc, vĩnh viễn không thể
gặp lại!

Phỏng vấn trong tâm trạng
xáo trộn thế này, bài tự giới thiệu tôi đã chuẩn bị công phu không tài nào nói trôi
chảy được: “Lâm tiên sinh... tôi đến ứng tuyển...”

Anh ta vội ngắt lời tôi:
“Tại sao bỏ việc ở những chỗ cũ?”

Đây là câu hỏi thường gặp
nhất trong khi phỏng vấn, nhưng lại là vấn đề tôi khó trả lời nhất.

Tôi gượng cười: “Vì vấn đề
cá nhân.”

“Tôi không muốn cô bỏ công
ty chúng tôi cũng vì vấn đề cá nhân.”

Lời lẽ sắc gọn, có tính định
hướng rõ ràng khiến tôi càng khó trả lời. Ngẫm nghĩ một lát, tôi đành phải mập mờ
giải thích: “Nói chung tôi đều bị sa thải.”

Anh ta dường như hiểu ý tôi,
mỉm cười tế nhị, những ngón tay gõ nhẹ trên hồ sơ của tôi, ánh mắt tôi cũng dừng
lại chỗ đó...

Tôi nhìn vào chỗ ngón tay
anh ta vừa gõ, theo trí nhớ của tôi, đó chính là mục: “Tình trạng hôn nhân”.

Tôi điền là: Đã kết hôn.

Mặc dù viết như vậy không
có nhiều tác dụng đối với mấy ông chủ cũ, không ngăn được ý đồ của họ đối với tôi.
Có thể là tôi đã quen viết như vậy, chỉ mong ông chủ bớt ảo tưởng đối với một nữ
nhân viên đã có gia đình, nhưng kết quả hết lần này đến lần khác đều cho thấy tôi
đã nhầm.

Tôi đang nghĩ mẹo vặt này
của mình liệu có chút tác dụng nào không thì anh ta bỗng lên tiếng: “Cô quyến rũ
như vậy nên được đàn ông giữ trong nhà. Cô ra ngoài làm thư ký, muốn không liên
quan tới vấn đề cá nhân e là rất khó.”

Lời anh ta cực chối tai,
nếu không phải thời buổi cạnh tranh khốc liệt, tìm được công việc phù hợp không
dễ chút nào, nếu những cái gai tua tủa trên người tôi không bị cuộc sống tàn nhẫn
này mài nhẵn, tôi sẽ lập tức quay người bỏ đi.

“Tôi nghĩ...” Tôi đã dẹp
bỏ được cảm giác bị sỉ nhục, khen anh ta một cách rất chuyên nghiệp: “Không phải
người đàn ông nào cũng may mắn như Lâm tiên sinh, có sự nghiệp thành công như vậy.”

“Câu này phải chăng tôi có
thể hiểu là: cô cảm thấy chồng mình kém tôi rất nhiều?”

Khi nói, ánh mắt anh ta phấn
khích và ngạo nghễ lướt khắp mặt tôi, cơ thể tôi, trắng trợn bộc lộ ham muốn sở
hữu.

Tôi cố kìm nén sự phẫn nộ,
mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi lỡ lời. Tôi không có ý đó.”

“Thật không?” Anh ta cười
cười, mân mê cằm, nụ cười đúng điệu công tử. “Thực tế, tôi quả là người biết thương
hoa tiếc ngọc hơn chồng cô.”

Đây có phải là người đàn
ông được Uyển Uyển tán dương đến tận mây xanh? Kinh nghiệm quyến rũ phụ nữ có chồng
của anh ta tuyệt đối không kém những ông chủ trước của tôi.

Tôi đứng bật dậy, cố nén
ý muốn cho anh ta một cái tát, cố giữ phép lịch sự phải có: “Tôi nghĩ tôi không
thích hợp làm trợ lý thư ký cho anh, chắc chắn tôi không thể là một trợ lý mà anh
cần.”

Anh ta ngả mình vào thành
ghế, dáng điệu cực kỳ tao nhã. “Trước nay tôi không hề thích có quan hệ thiếu rõ
ràng với nữ nhân viên của mình. Chẳng lẽ cô cho rằng cô không làm được điều đó?”

“...”

Tôi không biết nói thế nào.
Đây là kiểu đàn ông đáng ghét nhất mà tôi từng gặp, rõ ràng bỉ ổi, lại tỏ vẻ chính
nhân quân tử. Sao vừa rồi tôi lại nghĩ anh ta có thể là Trần Lăng?

Nhất định là tôi quá nhớ
nhung, rất muốn gặp lại người đàn ông phản bội đó.

Không, tôi không muốn nhìn
thấy anh, càng không muốn gặp lại người đàn ông trước mặt!

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi cố trấn tĩnh lại: “Lâm
tiên sinh, làm mất thời gian của anh như vậy thật không phải, tôi nghĩ chúng ta
rất khó hợp tác.”

Vừa đi đến gần cửa, tôi nghe
thấy giọng nghiêm túc của anh ta vang lên phía sau: “Tôi rất hài lòng về thái độ
của cô... Tôi hy vọng cô có thể làm một trợ lý thư ký thực thụ, gạt ra khỏi đầu
những suy diễn không thực tế. Hãy nhớ, tôi ghét nhất kiểu yêu đương nơi công sở,
nhất là những giao dịch thấp hèn... Lương tháng bốn ngàn rưỡi, cô hài lòng không?”

Tôi rất muốn quay đầu nói
một cách khẳng khái: “Tôi không hài lòng về thái độ của anh.”

Nhưng không thể, bởi tôi
quá hài lòng với mức lương anh ta đưa ra.

Làm người có thể khí khái,
nhưng làm thư ký vẫn nên dẹp bớt chút tôn nghiêm thì hơn!

Do vậy tôi hít một hơi thật
sâu, nén lại nỗi tủi trong lòng, dẹp đi cái tôn nghiêm nực cười, ngoái đầu lại,
trao cho anh ta một nụ cười cực khiêm nhường, dịu dàng trả lời trong ánh mắt kinh
ngạc của anh ta: “Tôi rất hài lòng, cảm ơn!”

Báo cáo nội dung xấu