Theo đuổi - Chương 09

9

Đừng nắm tay em quá chặt, vì rồi anh sẽ mỏi tay, vì rồi
ta sẽ buông tay nhau từ khi nào mà cả hai đều không hề hay biết.

*

Tôi đứng trên cây cầu bắc ngang một dòng suối nhỏ. Thổ Châu
mùa sim tím, dòng suối trong veo soi từng viên đá và những con cá lội loăng
quăng.

Đầu cầu có một cây lê, và một cô gái đang đứng ở đó.

“Chị Hàm Yên phải
không ạ?”.

Cô gái tươi cười chào tôi. Có vẻ cô ấy là một người rất tháo
vát, táo bạo, và còn xinh xắn nữa.

Cô tên Dương.

Dương là người tôi được giới thiệu khi đến Thổ Châu. Tôi đi
tìm hiểu về bùa yêu. Bùa yêu ấy mà. Thứ mà người ta đồn thổi là có sức mạnh ghê
gớm, có thể khiến một người không yêu ta không có cách nào rời xa ta được.

Dương dẫn tôi đến bên một chiếc xe máy rất ngầu. Một chiếc
Simson cũ, nhưng trông không hề tồi tàn. Tôi ngạc nhiên, những chiếc Simson thịnh
hành trên con đường ngang qua nhà tôi những năm 80 của thế kỉ hai mươi đã từ
lâu trôi vào quá vãng, nay bất ngờ xuất hiện ở một xứ sở xa xôi thế này, lại được
điểu khiển bởi một cô gái mảnh mai xinh xắn.

“Hình như loại xe này hiện đang được săn lùng vì người ta
thích đồ cổ thì phải”.

Dương cười tươi.

“Em cũng thấy mấy anh nhà báo bảo thế. Xe này bố em đổi cả
nhà mới mua được, cụ quý lắm, chỉ đón khách quý cụ mới cho mượn thôi”.

Tôi cũng cười. Chẳng bận tâm Dương nói thật hay đùa. Chiếc
xe nổ máy rồi phóng vút đi.

Con đường Dương đưa tôi đi qua nhiều triền sim tím. Hoa sim
xứ sở này nhiều vô tận, mọc hoang dã trên những ngọn đồi hoang dã. Có những
thân sim cao tới hai mét, hoa tím trời như mây.

“Lâu lắm mới lạc vào một xứ sở đẹp lộng lẫy thế này. Thích
quá đi”.

Dương lượn vèo vèo trên những cung đường cong gấp, nghe tôi
nói, phì cười.

“Đẹp nhưng vô tích sự chị ơi”.

Ngôi nhà sàn nằm bên suối cũng được quây bởi hoa sim. Trước
nhà có mấy cây mai má đào quả sai trĩu trịt. Dương nói đó là nhà của bà ngoại
cô, một phụ nữ nổi tiếng xứ Mường, nổi tiếng trong giới bùa yêu.

Bà mế không có nhà. Trên vách treo một con dao đi rừng nằm
trong cái bao dao bằng hai miếng gỗ chắp lại. Một cái túi vải bay phất phơ trước
gió. Mấy con gà nhiếp thơ thẩn đậu trên bậc thang nhà sàn.

“Bà em hay quên, đã dặn hôm nay có khách rồi lại đi đâu”.

“Không sao mà. Chị còn ở đây lâu, không cần ngay lập tức gặp
cụ đâu”.

Dương cười tươi, hàm răng trắng đều và hai má ửng hồng,
trông cô rạng ngời như một bông hoa hoang dại, như hoa sim tím những triền đồi
kia.

“Bà em ở một mình, chị sướng nhé, tha hồ tỉ tê hỏi chuyện,
nhưng bà em hay quên lắm, mới nói xong lại quên luôn”.

“Thì chị phải biết cách nhờ vả chứ, chọn đúng người mới gặp
được em và bà em còn gì”.

Dương chính là người mà Giang giới thiệu cho tôi, cũng nhờ
những người bạn làm báo của anh ấy. Giang và Vân đã có một bé gái dễ thương.
Giang hay gọi cho tôi, chia sẻ niềm vui có con gái nhỏ. Nhưng Giang luôn kết luận
một câu mà tôi chẳng biết anh đùa hay thật: “Anh luôn hình dung con gái anh có
đôi mắt của em, thông minh nhưng cô đơn thần sầu”.

Ai lại thích một sự cô đơn cơ chứ.

Tôi đi hái một bó hoa sim.

Dương đi theo, bảo: “Em lại không thấy thứ hoa này đẹp gì,
vô dụng thì đẹp gì đâu”.

“Sao lại vô dụng?”.

“Thì mọc hoang hại đất, hoa nở được vài chục ngày chứ mấy,
quả chín ăn cho vui chứ không bổ dưỡng. Em nghe nói người ta sắp phá hết sim
hoang để trồng bạch đàn rồi chị ạ”.

“Chị lại nghĩ không có gì vô cớ ở trên đời. Một đồi hoa tím
lộng lẫy thế này mà biến mất, đời sau sẽ vô cùng nuối tiếc. Chị mỏi mệt với cuộc
sống thành phố, nên trân trọng lắm những khoảng trời như thế này”.

“Chị lãng mạn nhỉ. Em quen mấy anh chị đi du lịch, thấy cái
gì cũng rú ầm lên: Ôi gà kìa, ôi trâu kìa, ôi hoa kìa, rồi nhảy bổ vào chụp ảnh
với trâu. Em thấy buồn cười”.

Tôi mang bó hoa về ngồi dưới gốc mai má đào, mai má đào, một
thứ quả chua nhưng nhìn bắt mắt.

“Hiện nay em đang làm gì vậy?”.

“Giáo viên mầm non chị ạ”.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Hai mươi ba”.

“Tuổi trẻ thật thích, khi hai mươi ba tuổi, chị học năm cuối
đại học, vui ít buồn nhiều”.

“Buồn về tình yêu à chị?”.

“Ừ. Mối tình đầu đã chấm dứt vào năm ấy”.

“Bây giờ chị có còn nhớ đến họ không?”.

“Nhớ chứ, vì xét đến cùng, mối tình nào của chị cũng đẹp,
bình yên, chỉ tiếc là không cùng nhau đi hết cuộc đời thôi. Còn em?”.

Dương cười hạnh phúc.

“Em cũng sắp cưới rồi”.

“Thế à? Tuyệt nhỉ”.

“Vâng. Mà sao chị đi tìm hiểu bùa yêu làm gì, không có ai
nói thật cho chị biết đâu, là bí mật mà, người lạ không được biết”.

“Chị tìm thôi, được biết hay không còn tùy duyên. Bà em nổi
tiếng lắm phải không?”.

Dương gật đầu.

Một bà cụ mặc váy áo truyền thống từ phía sau vườn đi lại.

Dương reo lên: “Bà em đấy”.

Ngôi nhà sàn không lớn và rất cũ. Những chiếc cột nhà đã bị
mọt đục trông y hệt một miếng cắn của quỷ thần nào đó, những cánh cửa bạc thếch
mở ra trước bầu trời lồng lộng. Gỗ sàn nhẵn bóng tới mức có cảm giác soi gương
được, đồ vật trong nhà không mấy thứ mang dáng dấp hiện đại. Đến cả những bình
rượu cũng làm bằng vỏ bầu nậm khô. Và không khí trong ngôi nhà mát lạnh.

Bà cụ rót một chén rượu đầy cho tôi. Điều bất lợi là bà
không thạo tiếng Kinh, còn tôi không biết tiếng Mường. Để giải quyết rắc rối
này, Dương đảm nhận vai trò phiên dịch.

Bà cụ uống rượu bằng bát, và bà uống hằng ngày như cách người
ta uống nước giải khát. Nhìn bà cụ tám mươi mạnh khỏe tinh anh, có thể cho rằng
việc người ta khuyến cáo uống rượu như nước hằng ngày nguy hại đến sức khỏe chẳng
đúng gì hết. Rượu cũng là bà tự nấu lấy, đổ đầy những vỏ bầu khô. Trong góc nhà
sàn, gần chỗ ngủ, bà cụ để rất nhiều bầu rượu. Từ chúng luôn tỏa một mùi thơm
thoảng nhẹ.

Khách đến nhà, việc đầu tiên không thể từ chối được chính là
rượu.

Tôi uống được rượu, không phải do gặp nhiều nỗi buồn, mà từ
công việc. Công việc khiến tôi phải uống rượu. Nhiều thứ rượu trên đời tôi từng
kinh qua, và thứ rượu bà cụ nấu không phải quá ghê gớm.

Nhưng nó ngấm dần vào mạch máu, ru ta mê mị, có cảm giác ta
dần chìm vào cõi mộng lúc nào không biết nữa.

Ba bà cháu ngồi dưới gốc mai má đào. Gió mát thổi từng cơn lồng
lộng.

Bà cụ hỏi tôi đến tìm bà có việc gì thế. Tôi nói hoa sim xứ
này thật đẹp. Bà cụ lại hỏi tôi lần nữa. Đến tìm bà có việc gì vậy?

Tôi đến tìm bà có việc gì nhỉ?

Trời ơi! Tại sao thế này? Tại sao tôi không thể nhớ ra một từ
nào có liên quan đến việc tôi đến đây, ngồi trong ngôi nhà sàn cổ kính này, uống
những chén rượu này, ngắm những đồ vật được làm từ tre trúc gỗ rừng kia?

Tại sao tôi đến đây?

Tôi bối rối tìm ánh mắt Dương cầu cứu, hi vọng cô gái sẽ cho
tôi một từ khóa để tôi nhớ ra mục đích của mình. Nhưng Dương im lặng nhìn tôi.
Cái nhìn xa lạ như chưa từng gặp tôi bao giờ, chưa từng nói chuyện một câu nào
hết.

Không thể nhớ được lí do mình đến Thổ Châu mùa sim tím, cũng
chẳng có lí do gì ở lại, tôi đành theo con đường cũ trở về. Dương không theo tiễn
tôi. Cô đứng dưới gốc cây mai má đào, luôn tay hái quả mai chất đầy cái túi vải.
Cô bảo hái cho kịp phiên chợ sớm mai.

Tôi đi một mình.

Hoa sim tím ngát chân trời, tôi không tìm được phương tiện để
đi nhờ ra đường lớn bắt xe về thành phố, dù nhiều chiếc xe máy phóng vù qua.

Hoa sim tím miên man.

Tôi lặng đứng giữa đường. Con đường về thành phố trải dài
hun hút, chập chờn tím sẫm hoa sim, con đường về ngôi nhà của bà cụ trải dài
phía sau lưng, chập chờn hoa sim tím sẫm. Mặt trời sắp lặn, vạn vật bắt đầu hư ảo.

Tôi vẫy một chiếc xe máy. Nó phóng vụt qua như không hề thấy
tôi.

Tôi vẫy một chiếc xe máy khác. Nó đi qua tôi thật chậm,
nhưng không đón tôi đi.

Tôi vẫy một chiếc xe máy khác nữa. Chiếc xe dừng, người lái
xe nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mỏi mệt, vẫn cố cười thật tươi. Nhưng khi tôi chạm
tay vào chiếc xe, đột nhiên nó phóng vụt đi.

Hụt hẫng, cảm giác trống rỗng đổ òa lên tôi.

Tôi bật khóc.

Tôi thất thểu bước đi, sự cô đơn trĩu nặng khiến cả người
tôi muốn đổ ụp. Buồn bã, tôi ngồi xuống thảm cỏ xanh bên đường. Phía xa, một
chiếc xe máy cùng chiều với hướng ra đường lớn. Người lái xe đi chậm, vừa đi
anh ta vừa nhìn quanh như tìm kiếm. Tôi không nhìn thấy khuôn mặt anh ta sau
chiếc mũ bảo hiểm to tướng úp chụp lên đầu. Nhưng nhìn dáng người anh ta quen lắm.
Tôi có cảm giác đã nhìn thấy dáng người ấy, bờ vai ấy ở đâu đó rồi.

Người ấy cứ đi thật chậm, khi ngang qua tôi, anh ta dừng lại.

Tôi nhìn anh ta và mỉm cười. Nhưng không có vẻ anh ta nhận
được nụ cười của tôi.

Bất giác, tôi xòe bàn tay ra phía trước. Tôi kinh hoàng nhận
ra, tôi không nhìn thấy bàn tay của mình.

Sững sờ, tôi nhìn xuống hai bàn chân.

Tôi trong suốt.

Tôi vô hình.

Người thanh niên đi xe máy cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm. Anh ta
đứng tựa vào xe và nhìn vạt đồi sim tím sau lưng tôi. Gió thổi ào ào qua đồi
sim. Đâu đó, những tiễng mõ trâu thong thả vọng về.

Người thanh niên đứng
trước mặt tôi nhưng không nhìn thấy tôi.

Tôi hét lên: “Phố! Phố à. Em phải không? Em có nhìn thấy chị
không?”.

Phố không trả lời. Phố nhìn đồi sim xào xạc gió. Tôi thấy
mình nhẹ bỗng. Phố không nghe thấy tôi. Tôi thấy mình bay lên…

Một giấc mơ dài.

Tôi thiếp ngủ lúc nào không hay biết. Bà cụ đang ngồi đun nước
bên bếp lửa, cái lưng còng hình dấu hỏi. Ánh lửa chập chờn nhảy múa.

“Bà ơi!”.

Bà không quay lại phía tiếng gọi của tôi. Bà vẫn chăm chú
nhìn những ngọn lửa vàng nhảy múa trong bếp. Những ngọn lửa vàng rực, lách tách
những tiếng vỡ vụn của củi, lách tách tàn lửa bay lên, tí xíu và vụt tắt.

Người đàn bà cô đơn bên bếp lửa kia là một con người đầy quyền
năng, có thể thay thế được cả tạo hóa và duyên phận để thay đổi cuộc đời người
khác, có thể khiến những người không yêu nhau có thể yêu nhau, có thể ràng buộc
nhau cả đời, không có cách nào rời xa nhau được hay sao?

Tôi tin vào duyên phận, tôi tin vào những nợ nần tiền kiếp.
Tôi tin rằng kiếp trước tôi đã nợ ai đó rất nhiều, kiếp này tôi trả họ bằng những
nỗi buồn sâu thẳm. Tình yêu không phải là thứ mà người ta có thể kiếm tìm, nó
là thứ khi cần sẽ tự đến. Nhưng người đàn bà kia lại có thể sai khiến trái tim
người khác, nhốt nó trong cái lồng u mê, không cách nào giải thoát được.

Đột nhiên, bà cụ quay qua nhìn tôi. Tôi giật mình. Một cảm
giác gai lạnh chạy dọc cơ thể. Ánh mắt bà cụ liêu trai quá.

“Đói chưa?”.

Bà cụ khó nhọc đứng dậy, tiến về phía tôi. Tôi vội vàng đứng
lên, cúi đầu.

“Bà ạ. Cháu ngủ lúc nào thế ạ. Cháu…”.

Bà cụ cười, miệng móm mém rụng hết răng, rồi nói một câu gì
đó, tôi không hiểu được.

Biết tôi không hiểu, bà cụ lại cười, rồi đi về phía bếp, cúi
xuống lấy một chiếc kẹp bằng tre luồng bới trong đống than hồng rực, rồi lôi ra
hai cái ống tròn đen thui. Nhìn hai cái ống, tôi biết ngay đó là cơm lam.

Bà cụ ngồi nhìn tôi chẻ cái ống ra, nhẹ nhàng tước bớt vỏ cứng,
để lộ lớp vỏ lụa mỏng dính ôm lấy khối cơm nếp dẻo quẹo bên trong, vẻ thành thục
như cả tỉ năm rồi tôi làm việc đó. Có vẻ hài lòng, bà cụ ôm cái điếu cày, hút
liền hai điếu thuốc. Cái điếu kêu sòng sọc. Bà cụ khoan khoái ngửa mặt lên trần
nhà nhả khói. Khói trắng quẩn một vài vòng như mây đùn lên núi từ một thung
lũng đầy hơi nước. Ngôi nhà thắp một cái bóng điện 25W tối mù như đom đóm đực.
Ngoài trời rỉ rả tiếng côn trùng, tiếng dòng suối thầm thì chảy. Chỉ có tôi và
bà lão tám mươi đầy quyền lực với tình yêu, điều mà tôi mới chỉ được nghe mà
chưa được cho biết điều gì. Tôi vừa cảm thấy buồn tủi, vừa tò mò.

Có tiếng bước chân trên sỏi. Con đường vào ngôi nhà sàn của
bà cụ trải sỏi, sỏi dưới suối, màu nâu đen và tròn nhẵn.

Những tiếng bước chân lại gần hơn, và rồi từ chân cầu thang
nhà sàn, một mái đầu thanh xuân ngước lên. Tôi mừng vì Dương đến.

Dương bước vào nhà sàn trong bộ váy áo hiện đại như gái
thành phố ngồi sau xe máy người yêu đi dạo.

“Chị tỉnh rồi à? Gớm, có mấy chén rượu đã quay đơ thế này
làm sao chơi với người đồng rừng được”.

Tôi ngượng ngùng.

Lạ thật, sao chỉ có mấy chén rượu mà tôi đã say quên trời
quên đất thế này.

Dương ngóng về phía cầu thang, nói vọng xuống: “Sao lâu thế
anh?”.

Từ cầu thang nhà sàn, một mái đầu thanh xuân khác ló ra.
Chàng trai trẻ đứng trước bậu cửa như lần đầu cậu chuẩn bị bước qua nó.

Là Phố.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3