Theo đuổi - Chương 13 - 14

13

Tôi đã không biết phải làm thế nào với nỗi phân vân của
mình mỗi khi bước chân lên một con tàu, chiếc vé trên tay, tôi vẫn không biết
nên ngồi nhìn về phía tàu đi, hướng mà người ta gọi là tương lai, hay ngồi nhìn
lại hướng mình từ giã.

*

Cảm giác trống rỗng bắt đầu len lỏi trong từng tế bào cơ thể.
Tôi như người vừa bị rút hết sinh lực, không muốn làm gì, không muốn nghĩ gì.
Tôi chẳng muốn biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua ngoài ô cửa ngôi nhà sàn của
bà cụ thầy bùa nổi tiếng xứ này. Những đồi sim vẫn tím mê mải, như suốt đời
không bao giờ tàn.

Dương mang cho tôi một ít quả mai má đào đã kẹp dập cho bớt
nước chua, những quả mọng bị kẹp dập trộn với đường trắng.

“Chị không nhớ chuyện gì à?”.

Dương vừa hỏi vừa liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý.

“Chuyện gì là chuyện gì cơ?”.

Tôi nhón một quả mai cho vào miệng, lập tức nhăn mặt vì
chua.

“Chuyện chị không chịu về thành phố ấy”.

“À, phải rồi, chị phải đi thôi”.

Tôi như người ngái ngủ bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức nhận
ra mình đã ở đây quá lâu, phải rồi, tôi đã ở đây quá lâu, nhìn những đồi sim
tím quá lâu, đi quá nhiều nơi và những điều đó chỉ khiến nỗi buồn trong lòng
thêm mênh mông bất tận. Tôi đã không hề vui khi thấy Phố và Dương bên nhau
khăng khít và hạnh phúc. Lại là cảm giác đánh lừa. Trước đây khi gặp Phố và
Vân, lòng tôi đã dối lòng tôi rằng họ là một cặp trời sinh, không có cách gì
chia lìa họ. Nhưng cuối cùng họ đã xa nhau, họ đi về phía không nhau một cách
bình lặng, như đi hết cùng nhau một hành trình rồi sẽ chia tay. Ý nghĩ họ không
bao giờ thuộc về nhau khiến tôi buồn. Bây giờ tôi lại gặp cảm giác ấy khi thấy
Phố và Dương bên nhau. Phố đã yêu Dương để quên Vân nhanh hơn, hay đơn giản là
tình yêu khi cần đến đã đến. Tôi không muốn biết, không muốn tìm câu trả lời.
Nhưng tôi đã không vui. Lòng tôi nhói đau khi Phố nhắc đến Dương, khi Dương nhắc
đến Phố. Vậy thì tại sao tôi còn ở lại nơi này? Tại sao tôi không sớm ra đi?

“Chị không nhớ chuyện gì thật rồi. Thế chị có nhớ anh Sáng
không?”.

Dương nhắc đến Sáng khiến tôi như rời khỏi cơn mơ. Một khuôn
mặt hiền lành hiện ra trong mù sương, nơi xứ sở của những cây lê nổi tiếng sắp
vĩnh viễn chìm vào lãng quên.

“À, Sáng, cậu ta làm sao?”.

Dương cười ha ha.

“Trời ơi! Chị không nhớ là mình bị bỏ bùa yêu à?”.

“Gì cơ? Bùa yêu?”.

Tôi kinh hoàng.

Bùa yêu? Tôi đã bị bỏ bùa yêu?

Tôi đã yêu một người bởi một lá bùa hay một vài động tác
cùng những câu thần chú nào đó ư?

Không thể nào có chuyện đó được.

Dương có vẻ không vội vàng giải thích cho tôi hiểu chuyện gì
xảy ra với tôi, mà tỏ ra bình thản, cứ như một kẻ bỏ độc thản nhiên bình tĩnh
chờ người trúng độc chết dần khi độc dược phát huy công dụng. Kẻ bỏ độc biết
khi nào nạn nhân sẽ chết.

“Chị không hiểu. Chị có thấy chuyện gì đâu?”.

“Chị không thấy là không đến chỗ anh ấy chị sẽ không yên, cảm
thấy bứt dứt à?”.

À, quả nhiên có chuyện đó, quả nhiên tôi có nghĩ về Sáng hơi
nhiều. Nhưng cảm giác đó là bùa yêu gây ra sao? Sao nó giống một tình yêu chân
thành đến thế. Có điều nó đến rất nhanh và đi cũng rất gấp.

“Dương à. Em nói cho chị biết đi, rút cuộc là chị đã gặp
chuyện gì?”.

Dương vẫn tủm tỉm cười.

“Bà em đã giải bùa chú đó cho chị, nên chị mới ngồi yên ở
đây thế này, chứ không lại đòi đến đó để gặp anh ta, rồi chẳng mấy sẽ đòi sống
với anh ta thôi”.

“Trời ơi!”.

“Vì bùa chú của anh ta thấp hơn bà, nên bà mới giải được cho
chị. Bà không muốn chị gặp nạn ở đây”.

“Thế bà đâu rồi?”.

“Bà đi chơi rồi”.

Tôi ngẩn ngơ nhìn vạt đồi tím sẫm hoa sim trong nắng vàng
tháng Tư. Tôi vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra, có điều tôi không biết trái tim
đã bị chi phối bởi cái gọi là tà thuật bùa chú ấy.

“Bình thường khi bị bùa yêu, người bị bỏ bùa không biết gì
phải không em?”.

Dương rót một chén trà xanh, khoanh tròn chân nhìn ra vạt đồi
hoa tím cùng tôi.

“Em nghe nói có người không biết, nhưng có người biết chị ạ,
có điều là biết nhưng không làm gì được thôi”.

“Nghĩa là họ cam chịu chấp nhận?”.

“Mấy năm trước ở xóm bên có một đôi vợ chồng già. Nói chung
theo em biết thì họ cũng không hạnh phúc đâu. Nhưng khi bà ấy chết, một thời
gian sau ông ấy cũng ốm chết. Bà em bảo do bà ấy bỏ bùa ông ấy, khi chết đã
không nói ra để người nhà làm lễ cắt duyên, nên ông ấy chết theo”.

“Chết theo? Lời nguyền ghê gớm vậy sao?”.

“Vâng. Chỉ vài câu thần chú mà thay đổi người ta, ràng buộc
người ta cả đời”.

Đêm hôm ấy trăng sáng vằng vặc.

“Bà ơi! Mai cháu về thành phố rồi ạ. Cháu cảm ơn bà đã cho
cháu ở đây suốt tuần qua. Cháu cảm ơn bà đã giúp cháu…”.

Tôi định nói thêm rằng tôi muốn cảm ơn bà vì đã giải bùa yêu
giúp tôi, để tôi thoát khỏi một cuộc sống hôn nhân cưỡng bức, nhưng tôi không
nói được.

Căn nhà không thắp điện và ánh trăng ngoài kia lồng lộng soi
tỏ mọi thứ. Chỉ bếp lửa vẫn bập bùng cháy bất luận đang giữa mùa hè nóng bức.
Và bà cụ ngồi đó, như đang thôi miên những ngọn lửa hồng.

Có thể bà không hiểu hết những lời tôi nói. Khi tôi đến ngôi
nhà của bà, cũng ít khi trò chuyện, và ngoài những câu chào hỏi thông thường,
muốn nói chuyện gì vẫn phải nhờ Dương chuyển ngữ. Đêm nay Dương không đến.

Tôi chưa từng gặp một vị khách nào đến tìm bà cụ để xin một
chú bùa yêu. Tôi không biết có thật tôi đã bị Sáng bỏ bùa và bà cụ đã hóa giải
điều đó cho tôi vô điều kiện. Song quả thực tôi đã không còn nghĩ về Sáng nữa.
Và điều đó tự dưng khiến tôi lo sợ. Tôi có cảm giác mình không nên đến nơi này,
không nên gặp lại Phố, không nên phiêu du trên những cung đường xa xanh kia.
Tôi cảm thấy mình đến đây là một sai lầm, và kết cục là việc đó càng khiến tôi
tổn thương, càng khiến nỗi buồn trong tôi thêm thăm thẳm.

Ánh trăng sáng tỏ, những đồi hoa tím ngát mới thực sự đang tồn
tại. Chúng bao bọc và cho tôi cảm giác được xoa dịu, dù chúng mơ hồ và dễ dàng
tan biến. Tôi nhận ra trong suốt những năm tháng đã đi qua đời mình, cảm giác về
sự yên ổn và hạnh phúc trong tôi rất ngắn ngủi và mong manh. Nó hệt như hoa nở
có mùa và trăng không mãi sáng trên bầu trời. Tôi là người đàn bà cô đơn, không
bao giờ tin mình hạnh phúc, nên chỉ cần hạnh phúc muốn rời xa là tôi lập tức
buông tay. Tôi nhìn hạnh phúc của tôi bỏ tôi đi, lòng đầy bão giông mà không một
lần níu lại.

Đêm nay, nghĩ lại những niềm vui ngắn ngủi, nước mắt tôi cứ
thế trào ra. Tôi ngồi bên bếp lửa bập bùng, xung quanh ánh trăng vây bọc và nức
nở. Bà cụ vẫn nhìn như thôi miên đống lửa. Một ý nghĩ vụt len vào nước mắt: nếu
người đàn bà ngồi trước tôi kia nổi tiếng có thể khiến người ta không yêu nhau
mà ràng buộc với nhau cả đời, thì tại sao tôi không nhờ quyền lực ấy để giành lấy
trái tim đáng ra thuộc về mình? Tôi chỉ cần nói với bà một câu, và mọi chuyện
có thể sẽ thay đổi. Sự ràng buộc bằng bùa chú, bằng những giá trị ảo. Tôi mặc kệ.
Tôi còn cần gì khác ngoài tình yêu?

Nhưng làm thế để làm gì? Hạnh phúc không thuộc về mình thì bằng
cách này hay cách khác nó cũng rời bỏ mình để tìm đến nơi mà nó thực sự thuộc về
mà thôi.

Bà cụ thôi ngồi nhìn bếp lửa từ lúc nào, tôi không biết, tôi
mải chìm đắm trong suy tư bề bộn. Khi tôi nhận ra bà cụ đã ngồi đối diện với
tôi, rất gần, thì trong tay bà là bình rượu chứa trong vỏ bầu khô.

Bà cụ rót rượu ra một cái bát, rồi không đợi tôi khô nước mắt,
bà nâng bát rượu lên miệng, uống một hơi thật dài.

“Hồi lâu lắm rồi…”.

Ngày xưa, lâu lắm rồi, có một người con gái đẹp mê uống rượu
và hút thuốc lào. Bao nhiêu người đàn ông muốn cưới cô làm vợ nhưng cô không chịu.
Cô chỉ muốn làm vợ một người đàn ông đã có vợ rồi.

Tôi kinh ngạc. Bà cụ vừa nói với tôi những câu bằng tiếng
Kinh rành rọt, rành rọt như thể bà đã nói thứ ngôn ngữ ấy hàng tỉ lần rồi.

Tôi không kịp tìm máy ghi âm để lưu lại bài thần chú bỏ bùa.
Chỉ biết ngồi bất động lắng nghe từng lời như từ một cõi mê của bà cụ. Có bài
thần chú rằng, hai con người ấy lúc nào cũng phải quấn quýt bên nhau, còn sống
thì phải nuôi bằng sống, chết thì chết theo nhau, nhớ thương nhau hơn nhớ
thương người khác.

Như một lời thề vàng đá với quỷ thần.

*

Con đường về thành phố đang chìm trong một làn sương mỏng.
Miền núi cao xanh thẳm này luôn mờ sương vào mỗi sớm mai.

Những chiếc xe khách đường dài lần lượt vụt qua, tôi không
lên chuyến xe nào. Tôi và Phố đứng dưới một gốc cây to.

“Chị có lên đây chơi với em nữa không?”.

“Không biết được. Có thế có”.

Lại chìm vào im lặng, lại một chuyến xe khách xuôi qua.

“Tháng Mười một ở đây hoa cải trắng nở đẹp lắm. Em sẽ đưa chị
đi chơi”.

Tôi không đáp lại lời Phố. Tôi nhìn con đường đang tan ra khỏi
sương mù. Một chiếc xe màu đỏ từ đầu đường trờ tới. Tôi nhấn bước ra lề đường.
Chiếc xe dừng lại.

Tôi không ngoảnh lại để chào Phố. Tôi không biết cậu ấy có vẫy
chào tôi không, có cười tươi khi tiễn tôi không, có nhìn theo chiếc xe chở tôi
đi xa kia cho đến khi nó khuất vào một khúc quanh hay không. Tôi đã không ngoảnh
lại nhìn Phố. Tôi sợ ánh mắt cậu ấy làm rối bước chân tôi, tôi sợ nước mắt mình
vô cớ trào ra, tôi sợ tất cả những con đường, những tàng cây, những đồi hoa mà
tôi đã đi qua, ở nơi mà tôi đã cảm thấy mình không nên đến.

Giống như một tình yêu vậy. Cảm giác khi bắt đầu một tình
yêu mới thật là tuyệt, nhưng cảm giác của sự chia li lại vô cùng đau khổ.

Chuyến xe đưa tôi rời xa Thổ Châu, bên những con người xa lạ.
Tôi nhìn cảnh vật trôi qua, chỗ nào cũng giống chỗ nào, chỗ nào cũng khiến tôi
cảm giác đã gặp ở đâu đó, rất thân quen.

Tôi có bao giờ trở lại nơi này nữa hay không? Có bao giờ gặp
lại người đàn bà với bầu rượu đêm trăng và câu chuyện về một người con gái giỏi
uống rượu và hút thuốc lào không? Người con gái ấy không hiểu vì sao mình lại
trở thành vợ một người đàn ông mình không hề yêu thương, mà phải gắn bó khăng
khít với người ấy, cho đến khi nhận ra nỗi đắng cay rằng mình đã bị bỏ bùa yêu,
bởi một thứ bùa chú niệm vào rượu hoặc thuốc. Chồng bà là một tay bỏ bùa có tiếng
khắp Mường.

Người đàn ông bỏ bùa bà đã chết trẻ, để người vợ của mình
nuôi đàn con khôn lớn, ông ta thú thật về chuyện bùa ngải năm xưa, để bà làm lễ
cắt duyên mà sống sót. Rũ bỏ lời thề “Lên trời phải nọi. Ăn ngón đi theo”.

Chẳng cần ông ta thú nhận, bà đã biết điều đó lâu rồi. Bà
không còn nhớ thương người tình không thành của mình năm xưa. Nhưng bà không cam
lòng, bà không thể chấp nhận được sự thật rằng bà buộc phải làm vợ ông mà không
hề yêu thương ông. Bà muốn yêu. Bà khát khao yêu người nào đó đến trong đời bà
một cách ngẫu nhiên. Nỗi đắng cay khiến bà âm thầm học lấy những bài bùa chú của
chồng, và khi ông chết đi, bà đã thay ông trở thành người phụ nữ biết bỏ bùa
yêu giỏi nhất xứ Mường.

Hai năm sau tôi trở lại Thổ Châu. Tôi tìm bà cụ, để hỏi bà một
điều mà tôi đã quên không hỏi, một điều khiến lòng tôi mãi hoài giông bão: có
thứ bùa khiến người ta yêu, tại sao không có thứ bùa khiến người ta quên?

Tôi đi tìm bùa quên, để quên một người tôi đã yêu.

14

Không phải thứ gì không đếm được cũng là vô tận. Tình yêu
vô bờ thì càng hoang hoải đến tận cùng cô đơn, đau khổ.

*

Hải Đường gọi cửa lúc nửa khuya.

“Có chuyện gì mà cậu đến lúc nửa đêm thế?”.

Hải Đường mỉm cười, bước vào phòng. Phòng bên cạnh, Hạc đã tắt
điện.

“Cậu nói nhỏ thôi, cho hàng xóm ngủ”.

Hải Đường nhắc khẽ, rồi không đợi tôi mời, tự nhiên ngồi xuống
ghế. Cậu ta ăn mặc chỉn chu như vừa bước ra từ một cuộc họp quan chức.

“Tớ về chiều nay, nghe tin cậu ốm li bì hai ngày liền. Sao cậu
ẩu đoảng thế, lỡ không may xảy ra chuyện xấu thì làm thế nào?”.

“Ai bảo cậu tớ ốm?”.

“Còn ai nữa. Hai người thân nhau nhanh thật nhỉ”.

Tôi nghĩ đến lần gặp Tản, tôi đã nói tôi bị ốm.

“Tớ không nghĩ đến chuyện này, lần đầu tiên tớ bị ốm kiểu
đó. Tớ không biết mình lại bị chìm vào một cơn sốt sâu như thế. Quả thực, nếu tớ
chết ở đây, chắc liên lụy cậu lắm nhỉ”.

Hải Đường tự tay rót một cốc nước.

“Cậu chẳng chịu lo cho bản thân gì cả. Nếu lấy chồng, thì cậu
đã phải lo cho chồng con rồi đấy. Đằng này…”.

Tôi nhìn ra ngoài trời. Bầu trời tối đen như mực. Nguy cơ một
cơn mưa có thể đổ xuống thình lình.

“Nhưng Hải Đường, cậu đến lúc nửa khuya thế này, chỉ để hỏi
tớ thế thôi à? Chúng ta có thể gặp vào sáng mai được cơ mà”.

Hải Đường đứng dậy. Bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

“Tớ nhớ cậu”.

Tôi choáng.

“Cậu làm sao thế? Buông tớ ra đi!”.

Hải Đường càng xiết tay thật chặt. Tôi cuống, vội vàng cắn
thật mạnh lên vai cậu ta. Bị cắn đau. Hải Đường lơi tay, tôi nhân đó đẩy cậu
ta, mạnh đến nỗi cậu ta đổ chổng kềnh lên ghế. Tạo ra một loạt những tiếng động
mạnh.

Bừng bừng vì giận dữ, tôi nhìn Hải Đường như nhìn kẻ thù giết
cha, chỉ muốn vác ghế phang cho một cú vào đầu.

“Cậu đứng lên, đi đi! Đừng để tớ cáu nữa!”.

Hải Đường có lẽ quá sững sờ trước phản ứng của tôi. Cậu ta lồm
cồm bò dậy. Nhưng thay vì đi ra khỏi cửa, cậu ta ngồi lại trên chiếc giường,
nơi tôi để máy tính với bản word đang viết dở.

“Em làm sao phải thế. Em cô đơn, anh cũng cô đơn. Chúng ta…”.

“Cậu im mồm! Cút đi!”.

Không những to tiếng, tôi còn sấn đến, túm tay cậu ta lôi dậy.

Hải Đường không nhúc nhích, cậu ta quá to béo, quá nặng để sức
vóc mảnh mai của tôi có thể lay chuyển. Khi đó, rất nhanh, tôi nhận ra mình đã
mắc một sai lầm lớn: không những không kéo được Hải Đường đứng lên để tống ra cửa,
tôi lại bị cậu ta kéo ngã chồng lên cậu ta. Nhân đó, cậu ta một lần nữa ôm chặt
lấy tôi.

Tôi cuống. Không thể nào. Hải Đường không thể làm như thế với
tôi được.

Bị cậu ta giữ chặt hai tay, tôi không còn có thể làm gì, bất
giác, tôi hét to: “Hạc ơi!”.

Hải Đường sững người, vội lơi vòng tay. Tôi nhân đó vùng dậy.

Bất ngờ, ngoài sân sáng đèn. Cả tôi và Hải Đường đều nhìn thấy.
Khu nhà hoang vắng, chỉ có tôi và Hạc sống sát nhau. Ánh sáng ngoài sân kia chỉ
có thể là từ phòng Hạc hắt sang.

Hải Đường vội đứng dậy, đi ra cửa.

“Tớ xin lỗi”.

Cậu ta vội vã đi qua vùng ánh sáng, xuống đường. Lát sau, tiếng
xe máy nổ và phóng vút đi. Tôi vẫn đứng bên chiếc bàn, nơi cốc nước đổ tung
tóe. Cảm giác bị coi thường, bị phản bội khiến nước mắt tôi trào ra.

Tôi gặp Hạc sáng hôm sau, khi cô đang hái hoa cắm bình. Tôi
ngủ ngon, không hề bận tâm đến việc của Hải Đường lúc đêm. Mặc dù tức giận,
nhưng tôi nhanh chóng nguôi, và không cảm thấy có thể giết cậu ta nếu một lần nữa
xuất hiện trước mặt tôi được.

Hạc mang sang cho tôi mấy bông hoa. Tôi nhận hoa, cắm vào
chiếc cốc thủy tinh sẵn có của người chủ trước đã ở căn phòng này. Hạc đưa cho
tôi chiếc kéo có tay cầm bọc nhựa xanh.

“Chị cắt lại tóc hộ em với”.

Tôi nhìn mái tóc Hạc. Tóc đã bị cắt y như kiểu một cô gái bị
tình địch đánh ghen, nham ở, chỗ dài bằng ba đốt ngón tay, chỗ lại gần sát da đầu.
Quả thực, không thể để Hạc ra ngoài với cái đầu như thế được.

Tôi đành cắt lại mái tóc cho Hạc. Không còn cách nào khác là
cắt toàn bộ bằng nhau, thế là sau một hồi lâu chỉnh sửa, mái tóc của Hạc chỉ
còn dài nửa phân, lởm chởm như bàn chải đinh.

“Hôm qua… em nghe tiếng chị gọi à?”.

“Vâng. Lúc anh ta đến, em có nhìn thấy”.

Chúng tôi ngồi nhìn nhau, bình hoa trước mặt tỏa hương thơm
dịu.

“Hầu hết người ta nghĩ rằng một phụ nữ ngoài ba mươi chưa kết
hôn thì có thể dễ dàng cặp bồ, hoặc buông thả các mối quan hệ”.

Hạc lặng im nghe tôi nói, không nhìn tôi nữa. Cô xếp những
ngón tay thon mảnh mai, xanh xao lên bàn, rồi chăm chú nhìn chúng.

“Anh ta không xứng được yêu một người như chị. Chị đừng buồn”.

Tôi mỉm cười.

“Ồ không. Chị không so sánh bản thân với cậu ta. Chị cũng
không buồn, chỉ tức giận, rồi hết tức sau một giấc ngủ. Cậu ta nghĩ lầm về chị
thì mặc cậu ta thôi, có lẽ tự cậu ta sẽ thấy xấu hổ, nếu gặp lại chị”.

Hóa ra Hải Đường không hề tỏ ra xấu hổ vì hành vi hôm trước.
Ngay chiều tối hôm sau, Hải Đường lại đến tìm tôi.

“Cậu thông cảm. Tớ nghĩ vớ vẩn quá. Chuyện hôm qua bỏ qua
nhé”.

“Tớ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho bạn bè vì những chuyện
kiểu như thế. Cậu đã xúc phạm tớ”.

“Tớ chỉ tây tây vì uống nhiều rượu quá thôi mà”.

Tôi cười khẩy.

“Hải Đường. Cậu đừng nghĩ tớ là một đứa trẻ con, trẻ con bây
giờ cũng chẳng cả tin cho lắm đâu”.

Hải Đường nhìn sang phòng Hạc. Cửa phòng khép hờ.

“Thôi được, tớ sẽ đền cho cậu”.

“Tớ không cần tiền, cũng không cần đi ăn uống với mấy ông sếp
của cậu”.

Tôi tiếp tục tỏ ra khinh khỉnh, Hải Đường hạ giọng.

“Tớ sẽ tiết lộ một chuyện, được chưa?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3