Những Việc Cần Làm Của Cô Nàng Độc Thân - Chương 18 - Phần 1

18

Tôi bò
lên giường, vẫn mặc bộ váy mùa hè và chui vào chăn. Chẳng còn thời gian đâu mà
tắm nữa. Mặt tôi có bị rám nắng một chút cũng chả sao. Tôi có thức dậy với đôi
mắt như gấu trúc cũng chẳng sao. Tại sao không ai nghĩ ra rằng jetlag và làm
mấy việc nhảm nhí căng thẳng với trai là liều thuốc chữa chứng OCD cho tôi nhỉ?
Cuộn người nằm sấp trong chiếc chăn lông vịt, tôi còn chẳng có sức đâu mà tắt
đèn đi nữa. Thôi kệ, lát nữa Emelie chắc chắn sẽ lật tôi lại thôi mà. Cả người
tôi nặng như chì, và tôi chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không biết.

Khi tôi
mở mắt ra thì đã là ban ngày.

“Chào
buổi sáng,” Matthew đang nằm ườn trên chiếc ghế dài đọc một tờ báo tiếng Pháp.
Matthew không nói tiếng Pháp. “Tối qua lúc bọn tớ về cậu ngủ say như chết.”

“Tớ mệt
quá,” tôi nói nhỏ để không đánh thức Emelie. “Hôm qua bọn tớ đi bộ cả ngày. Mấy
giờ rồi?”

“Tầm
mười giờ chăng?” Matthew đáp. “Tớ còn tưởng cậu không bao giờ thức dậy nữa cơ.
Đập cho người đẹp đang ngủ một cái đi, tớ gọi xe lúc mười một giờ ba mươi rồi.
Và tớ phải ăn trước khi cái dạ dày của tớ bắt đầu tự tiêu hóa nó.”

“Xe á?”
Thức dậy đúng là một cuộc đấu tranh tàn khốc. Tứ chi của tôi cứ như bị cắt ra
và thay thế bằng xúc xích vậy. Chẳng thấy bộ phận nào hoạt động hết.

“Em đã
nói cho tớ nghe vụ bungee bóng ở thác Niagara rồi,” cậu ấy đứng lên và nhấc tôi
ra khỏi giường. “Vậy nên tớ đã cân nhắc chuyện đó. Bọn mình đi thôi.”

“Bọn
mình á?” Tôi nhìn xuống chiếc váy nhàu nhĩ của mình rồi nhìn lên vẻ mặt cương
quyết của Matthew. “Tớ mặc nguyên váy để ngủ mà.” Tôi giải thích.

“Tớ
thấy rồi,” cậu ấy nhấc vai tôi lên và điệu tôi ra bồn tắm. “Hẹn hò vui chứ?”

“Cứ như
kiểu nói chuyện trong xe ấy,” tôi kéo khóa váy và quấn tạm khăn tắm để tránh
làm bỏng võng mạc của Matthew bằng bộ ngực của mình.

“Tệ thế
cơ à?” Cậu ấy vặn nước, rồi đưa tay kiểm tra nhiệt độ. “Cậu ổn chứ?”

Tôi
nhấc chai dầu gội dành cho tóc nhuộm lên, sẵn sàng mang cảm giác trở lại cho
mái tóc của mình.

“Cứ cho
là tớ đã chọn được ngày đẹp để nhảy khỏi nóc một tòa nhà cao tầng đi.”

“Đi
chơi nààào!” Emelie hét lên, ném một túi đầy đồ ăn lên ghế hậu rồi phân phát
hai cốc Starbucks to bự cho tôi và Matthew đang ngồi ở ghế trên. Cậu ấy đóng
vai lái xe còn tôi đóng vai người định vị nên Emelie phải chịu trách nhiệm cho
trò giải trí, mặc dù theo như tôi biết, vai trò của tôi chủ yếu là cầm chiếc
iPhone để Matthew có thể nhìn được ứng dụng Tom Tom[161] và Emelie thì nằm ườn
ra ghế sau ăn khoai tây sấy. Sao tôi lại phải làm cái việc nhạt nhẽo này cơ
chứ?

Trong
khi Matthew đang cố hết sức để khởi động chiếc Mini Cooper thì điện thoại tôi
nhấp nháy hiện số di động.

[161] Một ứng dụng định vị dành cho iPhone, iPad.

“Có lẽ
là Ethan,” tôi nói, mở cửa xe và nhảy lên vỉa hè. “Chờ tớ tí nhé.”

“Cậu có
một phút thôi đấy,” Em hét lên qua cửa sổ.

“Đi
chơi nààào!”

“A lô?”
Thực sự là chẳng có lí do nào hợp lí để tránh mặt anh ấy cả, trừ việc tôi đã
lên kế hoạch nhảy từ trên cao xuống với một sợi dây co giãn buộc vào cổ chân.
Có phải là anh ấy sắp cầu hôn đâu. Có lẽ vậy. Anh ấy đã kể rất nhiều chuyện
kinh khủng về con của mấy người bạn anh ấy. Nếu có đám cưới xảy ra thì chú rể
là anh ấy. Cách đây một tuần.

“Ừm,
anh đã đọc thư của em rồi.”

Simon
còn không bao giờ thèm a lô nữa. Đó là một trong những thói quen khó chịu của
anh ta. Cũng như việc cắt móng chân trong phòng khách, ăn sandwich Marmite
trước khi đi ngủ và để tay xuôi theo li quần khi xem “Trận đấu của ngày”, thực
ra là trong suốt quá trình xem TV sau tám giờ tối.

“Tại
sao anh lại đọc thư của em?” Tôi khá lúng túng. “Và tại sao số anh không hiện
lên? Anh đổi số rồi à?”

“Em
thay khóa mà không báo cho anh,” anh ta đáp. “Thế là công bằng đấy.”

“Anh đi
rồi còn gì,” tôi tìm một nhà chờ xe bus và ngồi xuống. Đi lại không ích gì cho
huyết áp của tôi. Tôi gật đầu chào hai bà cụ đang đứng chờ bên cạnh mình. Họ
gật đầu chào lại. Những người thật đáng yêu. “Tại sao anh lại đọc thư từ của
em?”

“Anh
không đọc thư từ của em,” anh ta có vẻ điên tiết. “Mà anh đọc lá thư em viết,
gửi cho anh. Cái lá thư mà em gọi anh là một thằng tồi nhỏ mọn đáng khinh ấy.”

Phải
mất đến một phút tôi mới nhớ ra. Bức thư. Bức thư tôi để trên bàn uống nước. Có
lẽ Matthew đã cầm nó lên khi vào nhà lấy thư từ cho Simon. Thằng tồi nhỏ mọn
đáng khinh.

“Ồ,” đó
là thành tích mà tôi đã ngồi viết, mặc dù, nói thật, nằm ra viết có lẽ sẽ tốt
hơn. “Là lá thư đó.”

“Lá thư
đó đấy,” anh ta đáp. “Matthew nói là mọi người sắp đi Canada phải không?”

Tôi
nhìn quanh thấy hai bà ở bến xe bus, thấy những chiếc ôtô chạy trên đường và
thấy tòa nhà kẻ sọc trắng đen hiện đại đối diện mình.

“Em
đang ở Canada rồi,” tôi khẳng định. “Toronto.”

“Đi làm
à?” Giọng anh ta bớt căng thẳng và dần trở nên tò mò.

“Không,”
tại sao lại phải nói chi tiết cho một kẻ không xứng đáng như thế nhỉ?

“Được.
Nghe này, gọi vậy khá là tốn kém nên anh nói thẳng ra đây.” Sau một thoáng dừng
lại. “Lá thư đó thực sự làm anh tức điên lên.”

“Em
biết,” tôi đáp. Nếu anh ta bắt đầu quát tháo, tôi sẽ tắt máy lần nữa. Anh ta
định làm gì cơ chứ? Đến Canada để chửi vào mặt tôi ư?

“Phải.
Đọc nó không hay ho gì nhưng, sau khi đọc xong, anh nghĩ... Em nói đúng. Có một
số đoạn khiến anh cảm thấy thực sự tồi tệ. Anh không thể trách móc gì em. Em
nói đúng hết.”

Chà,
ngạc nhiên đây.

“Những
gì anh làm thật chẳng ra gì, thật hèn hạ, em không đáng bị như thế.”

Tôi dựa
vào bức tường trong nhà chờ xe bus. Thật thế ư?

Anh ta
hít một hơi thật sâu và tôi thề là tôi nghe thấy tiếng hít vào. “Rachel, anh
xin lỗi. Anh biết anh không nên hỏi và anh biết em sẽ nói không, anh biết em sẽ
nói không nhưng, lạy Chúa, anh thực sự muốn gặp em.”

Tôi
nhìn chằm chằm vào một chiếc xe điện chạy qua. Xe điện. Canada hay thật.

“Rachel,
em còn đó không? Em biết là anh không đọc được câu trả lời trong đầu em khi
chúng ta nói chuyện qua điện thoại mà.”

“Em
đang nghe đây,” tôi đáp. “Anh muốn gặp em?”

“Anh
biết anh một thằng tồi ngu ngốc không xứng đáng với điều đó nhưng anh muốn về
nhà,” anh ta nói và chêm vào một tiếng cười hồi hộp. “Anh đã ngồi đấy, nhìn
chằm chằm vào điện thoại và đọc bức thư suốt cả ngày. Đến bây giờ anh mới có đủ
dũng khí để gọi cho em.”

Tôi cần
nói gì bây giờ nhỉ? Tôi cần làm gì bây giờ? Tôi nhấm nháp móng tay cái.

“OK,
anh cứ nói và em đừng cúp máy, được chứ?”

Suốt
năm năm, tôi mới thấy Simon khóc có hai lần. Một lần là khi ông anh ta mất và
một lần khác là khi Chelsea thắng hai trận liên tiếp, nhưng lần đấy nghe giọng
anh ta cứ như chính anh ta sẽ thắng thêm trận thứ ba vậy.

“Anh
không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, nhảy việc, gặp những người mới, đi dự tiệc,
vân vân,” anh ta nói tiếp. “Anh tự thuyết phục bản thân mình rằng mình đã để lỡ
thứ gì đó. Kiểu như, anh nhìn em và bắt đầu nghĩ đến tiền thế chấp, đến lương
hưu, đến học phí đại học, những chuyến đi hàng tuần đến siêu thị và trở nên già
lão. Anh thôi không muốn nhìn em nữa. Nhưng anh đã sai rồi.”

Tôi là
những chuyến đi hàng tuần đến siêu thị ư? Tôi ngừng cắn móng tay. Anh ta nhìn
tôi và thấy lương hưu ư?

“Anh đã
có một chút thời gian để nghĩ về việc đó và anh biết mình đã sai. Bây giờ anh
có thể thú nhận điều đó được rồi. Lúc đó anh đúng là một thằng tồi ranh
mãnh ngu si, nhưng bây giờ anh muốn về nhà. Anh yêu em.”

“Thật
vậy ư?”

“Đúng
vậy.”

“Mặc dù
em có nhạt nhẽo?”

“Mặc dù
em có nhạt nhẽo,” Simon cố cười. “Nhưng nhạt nhẽo không tệ đến mức đó đâu nếu
em không nghĩ như thế. Anh nhớ em lắm, Rach ạ.”

Tôi hít
vào, rồi lại thở ra. Tôi vẫn bình tĩnh. Tôi hoàn toàn, hoàn toàn bình tĩnh. Tôi
sẽ không lù đù vác xác ra khu Queen Street West[162] đâu.

[162] Gồm một nhánh phía tây của đường Queen và khu
thương mại xung quanh đó, nằm ở phía Tây đường Yonge, Toronto, Canada.

“Nhưng
nếu em không muốn như thế nữa thì sao?” Tôi hỏi. Chúng tôi đã thay đổi rất
nhiều rồi. “Nếu em đã khác rồi thì sao?”

“Em vẫn
là Rachel thôi,” anh ta đáp. “Nghe này, khi nào em về? Anh ra sân bay đón em
nhé? Anh sẽ chuẩn bị bữa tối và chúng ta sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.”

Tôi
phồng má ra và nhìn về phía chiếc xe. Em đang đu mình qua cửa sổ và ra hiệu cho
tôi “nhanh nhanh lên”, trên tay là một nắm đầy bim bim Ruffles. Tôi vẫy tay với
cô ấy và ra hiệu thêm hai phút nữa. Tôi nên giơ chữ V nên thì đúng hơn.

“Rach?”
giọng Simon vang lên ở đầu dây bên kia.

“Không.”
Giọng tôi. Lời nói của tôi.

“Anh
không nên đến đón em ư?”

“Không
cho tất cả,” tôi đứng lên và bắt đầu bước. “Không, anh không thể đến đón em.
Anh không thể giả vờ là chưa có chuyện gì xảy ra cả. Anh không thể về nhà. Đó
không còn là nhà của anh nữa.”

Việc
nói ra làm cho điều đó trở thành sự thật. Tôi đã làm quá nhiều việc trong mười
ngày vừa qua không phải để quay lại. Tôi không còn yêu Simon nữa. Tôi đã không
yêu Simon lâu rồi. Tôi đã yêu việc sống với ai đó, yêu việc có ai đó ở nhà vào
cuối ngày và bây giờ tôi biết tôi không còn cần điều đó nữa. Trái tim tôi không
tan vỡ vì anh ta mà vì những điều tôi mong muốn ở anh ta. Và bây giờ tôi không
còn muốn những điều đó nữa.

“Rachel?”

“Anh là
một thằng hèn. Anh là một thằng tồi,” tôi nhăn mặt lại và xin lỗi hai bà cụ
đứng đó. Một bà lắc đầu, một bà mỉm cười. “Nếu cách đây ba tháng em về nhà và
nói, được rồi, Simon này, em nghĩ rằng em muốn ra ngoài một thời gian nhưng sau
khi em đã chán ngủ trên sofa nhà bạn em rồi, em sẽ quay lại. Điều đó phụ thuộc
vào em và em sẽ gọi cho anh và sỉ vả anh trước. Chuyện đó nghe được chứ? Chính
xác thì anh sẽ nói gì?”

“Rach...”

“Em sẽ
gọi cho anh khi em về và sau khi em đã quyết định sẽ phải làm gì với căn hộ. Em
phải đi rồi, em chuẩn bị nhảy khỏi cầu hay thứ gì đó tương tự.”

Tôi
nhấn phím kết thúc rồi gọi Simon bằng một từ tục tĩu. Những bà cụ ngồi cạnh
hình như bị giật mình.

“Ôi,
cháu xin lỗi,” tôi đưa tay che miệng và lại xin lỗi. “Cháu quên là mình đang
đứng ở đâu.”

“Không
có gì,” bà cụ mặc áo màu cam thật đẹp đáp. “Chúng ta đã gặp hơn một thằng tồi
trong đời rồi, chúng ta chỉ chưa bao giờ gọi chúng bằng cái tên đó thôi.”

“Bà có
nhớ Donald Tyler không?” Bà cụ còn lại khẽ cười khi xe bus dừng lại. “Bây giờ
hắn là một thằng tồi thực sự rồi đấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3