Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 26
CHƯƠNG 26
Nửa tiếng sau, bằng kỹ năng lái xe điêu luyện, Trác Siêu Việt
cuối cùng đã tới được bệnh viện Lục quân một cách thuận lợi. Anh vừa xuống xe,
một bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chạy tới đón, Mộc Mộc đã gặp anh ta, đó là
bác sĩ Lâm, người lần trước kiểm tra vết thương cho cô.
Bác sĩ Lâm liếc nhìn Mộc Mộc một cái, có chút ngạc nhiên,
sau đó dường như đã hiểu ra điều gì, gật gật đầu chào cô một cách lịch sự.
“Mắt của anh trai tớ, liệu có thật sự hồi phục được không?”
Trác Siêu Việt vội vàng hỏi.
“Trong tình huống thông thường, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời
gian, thị lực có thể hồi phục.”
“Cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bao lâu?”
“Điều này rất khó nói, có một số người hai tháng là có thể hồi
phục, một số người thì phải lâu hơn chút.” Bác sĩ Lâm vừa dẫn anh vào trong viện,
vừa nói: “Cậu không cần phải lo lắng, với tình trạng sức khỏe của Siêu Nhiên, cậu
ấy chắc chắn có thể hồi phục nhanh hơn người bình thường.”
“Thật không? Cậu không nói dối tớ chứ?”
“Tớ nói dối cậu để làm gì?!” Cửa thang máy đã mở ra, bác sĩ
Lâm bước vào bên trong, ấn vào con số hiển thị tầng số 6.
Cầu thang máy đi lên êm ru mà chậm chạp khiến người ta lo lắng,
buồn bực.
Mãi mới lên đến tầng sáu, cửa thang máy chậm chạp mở ra, bên
ngoài có một vài người mặc quân phục đang đứng đợi, nhìn thấy Trác Siêu Việt đều
tỏ vẻ thân thiết, còn khuyên anh đừng quá lo lắng. Trác Siêu Việt trả lời qua
loa vài câu, bước chân dường như không hề dừng lại.
Đứng bên ngoài cửa phòng bệnh yên tĩnh, sạch sẽ, Mộc Mộc cuối
cùng đã nhìn thấy Trác Siêu Nhiên, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt trên người anh
vẫn phẳng phiu như vậy, vẻ mặt vẫn điềm đạm như thế. Nếu không phải là đôi mắt
bị một dải băng trắng quấn quanh, bàn tay đang cắm kim truyền dịch, hoàn toàn
không nhận ra anh là người bị thương.
Một cô gái mà Mộc Mộc có quen biết đang đứng bên giường bệnh
của anh, đó là Vương Dao, đôi mắt của cô ấy vẫn còn đỏ, giống như vừa mới khóc
xong.
Vương Dao nhìn thấy Mộc Mộc, khó tránh khỏi ngạc nhiên, do dự
một lát, nói: “Trung đoàn trưởng Trác, anh nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác em lại
tới thăm anh.”
“Được, anh không tiễn em nữa nhé!”
Vương Dao ra cửa, đi ngang qua người Mộc Mộc. Trác Siêu Việt
bước vào phòng bệnh, đứng ở trước giường, “Anh rỗi rãi thì cũng đừng hù dọa em
được không?”
“Siêu Việt?” Trác Siêu Nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Em đến
từ khi nào vậy?”
“Vừa mới đến. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại bị
thương như thế?”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Chẳng phải em luôn khuyên
anh tìm cơ hội để nghỉ ngơi hay sao, lần này thì tốt rồi, anh đã có thể nghỉ
ngơi thoải mái.”
Có thể nhận thấy anh đang cố ý né tránh, Trác Siêu Việt cũng
biết rõ quy định trong quân đội, không truy hỏi nữa.
“Siêu Việt, chuyện anh bị thương, em không nói cho bố mẹ biết
đấy chứ?”
“Vẫn chưa nói, tuy nhiên, trong doanh trại xảy ra chuyện, sớm
muộn gì thì bố cũng biết thôi.” Trác Siêu Việt nói.
“Biết muộn vài hôm cũng tốt.”
“Được, anh yên tâm, em sẽ không nói.”
Hai người trò chuyện một lát, Trác Siêu Nhiên bỗng nhiên nhớ
ra điều gì đó, khe khẽ nghiêng mặt, hỏi: “Em tới một mình à?”
“Không.” Trác Siêu Việt quay đầu lại nhìn Mộc Mộc, đôi mắt
cô đang ướt đẫm nước mắt, trong ánh mắt của anh, có một nét thâm trầm không thể
miêu tả bằng lời.
Trác Siêu Nhiên hiểu ý, khe khẽ gọi một tiếng: “Mộc Mộc?”,
sau đó, anh đưa tay ra.
Mộc Mộc bước đến bên anh, đặt tay vào trong lòng bàn tay
đang chìa ra của anh, mới phát hiện ra lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, nóng bỏng cả
người. Cô hơi kinh ngạc, nhìn lại khuôn mặt của Trác Siêu Nhiên, mới phát hiện
ra, sắc mặt của anh trắng nhợt, hai bên má còn vương những giọt mồ hôi.
Ngón tay anh dò dẫm nâng cằm cô lên, lần theo má cô, di chuyển
ngón tay tới khóe mắt cô, vuốt ve khóe mắt ướt đẫm.
“Anh không sao.” Anh cười nói. “Chỉ là một chút thương tích
nhẹ thôi, bác sĩ đã nói, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, thị lực sẽ
có thể hồi phục.”
“Anh...” Cô há miệng định nói, mới ý thức được rằng người
trước mặt cô không phải là Trác Siêu Việt, không thể hiểu được những lời cô
nói. Hơn nữa, mắt của anh không nhìn thấy được, cũng không có cách nào để đọc
được những chữ mà cô viết.
Mộc Mộc chỉ có thể nghĩ ra một cách giao tiếp duy nhất, đó là
kéo bàn tay của anh lại, viết lên lòng bàn tay anh: “Có phải anh đang rất khó
chịu không?”
Anh nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười, không nói gì cả. Nhìn nụ
cười trong khi đang phải cố gắng kiềm chế cơn đau của anh, Mộc Mộc không thể khống
chế nổi bản thân mình nữa, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Cô không yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không
có tình cảm, không có cảm giác áy náy với anh.
“Hai người nói chuyện đi, em ra ngoài hút thuốc.” Trác Siêu
Việt nói xong, quay người bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trác Siêu Nhiên buông bàn tay đang
nắm chặt tay cô ra, “Mộc Mộc, khóa cửa lại.”
Cô khóa cửa phòng xong, quay trở lại, Trác Siêu Nhiên đã dựa
người vào chiếc gối phía đầu giường, day mạnh trên trán. “Đầu anh đang rất đau,
trong ngăn kéo có thuốc giảm đau, lấy giúp anh vài viên.”
Cô vội vàng lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, đưa cho anh uống.
“Bác sĩ nói, mắt của anh bị sung huyết nặng, tạm thời vẫn
chưa thể xác định được là do tia laze gây tổn thương hay là do luồng khí mạnh
va đập vào, sau khi kiểm tra thật kỹ vào ngày mai, các chuyên gia sẽ hội chẩn.
Nếu là do luồng khí mạnh va đập vào, thủy tinh thể và võng mạc mắt chịu tổn
thương nghiêm trọng, rất có thể sẽ vĩnh viễn mất thị lực.”
Mặc dù anh đang cố gắng hết sức để che giấu nỗi lo lắng,
hoang mang trong lòng, nhưng giọng nói run rẩy của anh lại không thể che giấu
được sự yếu đuối của anh. Anh là một quân nhân, là một người đàn ông có tiền đồ
rộng mở, hai mắt bị hỏng thì còn ý nghĩa gì nữa? Anh sẽ mất đi tất cả ánh sáng
còn lại.
Mộc Mộc lắc đầu quầy quậy, từ trước tới giờ chưa từng có lần
nào cô lại hận rằng mình không thể nói chuyện được như vậy. Cô rất muốn nói với
anh, anh sẽ không sao, một người đàn ông như anh, số phận sẽ không tàn nhẫn.
Anh đưa tay ra, dò dẫm lau nước mắt trên khuôn mặt cô. “Nếu
quả thật bị mất thị lực, sau này anh sẽ không thể đọc được những chữ mà em viết
nữa rồi... Ý của anh, em có hiểu không?”
Cô đương nhiên hiểu rõ, anh muốn cô suy nghĩ thật kỹ, nếu cô
muốn rời xa anh, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Cô nắm lấy bàn tay anh, ngón tay run rẩy vẽ trong lòng bàn
tay anh: “Không, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra.”
“Ngộ nhỡ anh...”
“Em sẽ ở bên anh.” Cô viết ra lời hứa của mình trong lòng
bàn tay anh.
Cho dù không yêu, cô cũng có thể nắm chặt bàn tay anh như vậy,
không buông lơi. Bởi vì anh là Trác Siêu Nhiên, người đàn ông đã nhận lời sẽ
chăm sóc, bảo vệ cô suốt đời. Khi anh cần, cô cũng sẽ như vậy.
“Mộc Mộc.” Anh ôm cô vào lòng, hồi lâu vẫn không chịu buông
tay.
Một người dù kiên cường đến mấy, cũng có lúc yếu đuối, Trác
Siêu Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mình cần đến người phụ nữ trong lòng mình, cần
sự ấm áp của cô, sự dịu dàng tình cảm của cô, thậm chí cả tình yêu của cô...
Những thứ mà trước đây anh không cho là quan trọng, trong
giây phút yếu đuối này, lại trở nên vô cùng quý báu.
Sau khi truyền dịch xong, Trác Siêu Nhiên dựa người vào gối,
hơi thở dần dần ổn định, dường như đã ngủ thiếp đi. Mộc Mộc đắp chăn cho anh,
khe khẽ bước ra khỏi phòng bệnh, đi về phía Trác Siêu Việt - người đang đứng
hút thuốc trước cửa sổ ở tận cuối hành lang.
“Anh ấy ngủ rồi, anh ấy bảo anh đừng quá lo lắng, hãy về sớm
để nghỉ ngơi đi.” Rõ ràng rất muốn an ủi anh, khuyên anh không nên quá căng thẳng,
nhưng khi thật sự đối diện với anh, cô lại chẳng nói được gì cả. “Anh yên tâm,
em sẽ chăm sóc cho anh ấy.”
Anh dụi tắt điếu thuốc, ném điếu thuốc lá còn lại một nửa
cong queo đó vào thùng rác bên cạnh. “Em muốn ở lại bên anh ấy?”
Cô hiểu, câu hỏi của Trác Siêu Việt có rất nhiều ý nghĩa,
nhưng cho dù là ở tầng ý nghĩa nào, đáp án của cô vẫn là một sự khẳng định.
“Vâng.”
Cô không thể rời xa Trác Siêu Nhiên vào lúc này.
“Cũng tốt, bây giờ anh ấy đang rất cần em.”
Cô ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười với anh: “Bây giờ anh cũng rất
cần em, đúng không?”
Trác Siêu Việt nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười. “Đúng,
hãy giúp anh chăm sóc anh ấy thật chu đáo.”
“Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay em sẽ ở lại với anh ấy.
Ngày mai, khi anh tới, nhớ mang bữa sáng cho bọn em.”
Cô quay người chuẩn bị quay về phòng bệnh, Trác Siêu Việt bỗng
nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, rất chặt.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, đang định hỏi anh xem có chuyện
gì, anh lại buông tay ra, mỉm cười, vỗ vỗ vào vai cô. “Anh không mệt, anh và em
cùng ở lại với anh ấy.”
Phòng bệnh xem ra rất cao cấp, chỉ tiếc một điều là giường
dành cho người nhà tới chăm sóc bệnh nhân chỉ có một cái, sofa cũng là loại nhỏ,
so với thân hình cao lớn của Trác Siêu Việt, nó nhỏ bé tới mức đáng thương.
Để nhường chiếc giường đó cho Trác Siêu Việt, Mộc Mộc chỉ có
thể ngồi trước giường bệnh một cách nghiêm túc, thận trọng. Cũng để ánh mắt của
mình không liếc về phía người không nên liếc nhìn, cô đành phải chăm chú nhìn
vào người bệnh đang nằm trên giường. Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Trác Siêu
Nhiên, trước mắt cô luôn hiện lên một khuôn mặt khác cũng giống hệt như vậy,
sau đó, cô càng nhìn càng bị lôi cuốn, đến nỗi hoàn toàn không để ý rằng, một
đôi mắt sâu thẳm hơn đêm đen khác đang chăm chú nhìn cô...
Thời gian bất giác trôi đi, Mộc Mộc ngồi trên ghế, dần dần cảm
thấy buồn ngủ, hai mắt từ từ khép lại.
Vừa mới ngủ gật một cái, bắp đùi lại bị chuột rút, đau đến nỗi
sắp gãy đi được, cô ôm lấy bắp đùi đau nhức, cắn răng chịu đựng, không dám thay
đổi tư thế, cũng không dám hít thở mạnh, sợ làm ồn khiến Trác Siêu Nhiên tỉnh
giấc.
Một bóng người quỳ xuống trước mặt cô, cởi giày, cởi tất của
cô ra, hai tay nâng đôi chân nhỏ bé của cô, tận tình giúp cô massage ngón chân.
Một luồng ấm áp kỳ lạ cứ dâng lên cao theo đường gân chân cong queo, cơn đau do
bị chuột rút bỗng nhiên biến mất một cách nhanh chóng, thay vào đó là một cảm
giác tê tê khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Anh vén ống quần của cô lên, ngón tay khẽ khàng xoa bóp vế
đùi tê bì, bóp đến nỗi hơi thở của cô bắt đầu trở nên loạn nhịp.
Trác Siêu Việt ngẩng đầu lên, trong bóng đêm cộng với góc
nhìn khoảng bốn mươi lăm độ, góc cạnh của khuôn mặt trở nên dịu dàng, ánh mắt
cũng vô cùng sâu thẳm và tĩnh mịch.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Câu hỏi của Trác Siêu Việt nhẹ đến nỗi
dường như chỉ có sự chuyển động của luồng khí.
Đùi không còn bị chuột rút nữa, nhưng một vị trí nào đó
trong tim đã bắt đầu bị chuột rút rồi, càng cần sự an ủi của anh hơn.
Cô có thể đặt anh vào một góc khuất nào đó trong trái tim,
không mong ước xa xôi điều gì, nhưng anh lại ở gần bên cô như vậy, dùng ánh mắt
như thế để lôi kéo cô, cô thực sự không có cách nào chống cự được. Chính vào
lúc cô đang suy nghĩ xem có nên rũ bỏ sự chống cự không, Trác Siêu Nhiên - người
đang say sưa trong giấc mơ lại khẽ cựa quậy, hai cánh tay chống vào giường, muốn
ngồi dậy.
Mộc Mộc vội vàng thu chân về, nhanh chóng đi tất và giày lại,
đưa tay ra đỡ lấy anh, giúp anh ngồi dậy.
“Anh muốn...” Trác Siêu Nhiên bối rối nói, “đi vệ sinh...”
Khuôn mặt Mộc Mộc hơi ửng đỏ, nhưng nghĩ tới trách nhiệm của
mình, cô bèn đỡ anh xuống giường không chút do dự, dìu anh đi về phía nhà vệ
sinh.
“Để đấy cho anh.” Siêu Việt đang khoanh tay đứng nhìn, cuối
cùng lương tâm trỗi dậy, chạy tới làm giúp phần việc của cô.
Trác Siêu Nhiên nghe thấy giọng nói của em trai thì vô cùng
ngạc nhiên, “Siêu Việt? Em vẫn chưa về ư?”
“Em không nỡ rời xa anh!”
“Có Mộc Mộc chăm sóc anh là được rồi.”
Siêu Việt bèn trả lời một cách rất nghiêm túc: “Em cũng
không nỡ rời xa cô ấy!”
Trác Siêu Nhiên bỗng bật cười: “Vậy tối mai bảo cô ấy về nhà
nghỉ ngơi, em ở lại đây phục vụ anh.”
“Đề nghị này không tồi, xứng đáng để suy nghĩ.”
Từ nhà vệ sinh đi ra, Trác Siêu Nhiên nằm lên giường, không
hề có ý muốn ngủ, cơn đau đầu cũng không còn dữ dội như ban nãy nữa. Anh vô thức
sờ thấy một bàn tay nhỏ nhắn, vừa mềm vừa mịn, những ngón tay nhỏ xinh thon
dài, cứ nghĩ đến việc bàn tay này là của người phụ nữ của anh, trái tim u ám bỗng
cảm thấy ấm áp, anh bèn nắm chặt lại.
“Mộc Mộc, tối mai em không phải ở bên anh nữa, nhân viên cảnh
vệ của anh sẽ chăm sóc cho anh suốt hai mươi tư giờ mỗi ngày.”
“Không, hãy để em chăm sóc anh.” Như vậy, trong lòng cô sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn một chút.
Anh đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt cô, khe khẽ vuốt ve.
Có người thực sự không thể tiếp tục nhìn được nữa, bước ra
ngoài cửa...
Sau khi chăm chú nhìn ra cửa chờ đợi suốt hai giờ đồng hồ, Mộc
Mộc thực sự không thể ngồi yên được nữa, liếc mắt nhìn Trác Siêu Nhiên đang
chìm sâu trong giấc ngủ, thấy khuôn mặt khi ngủ của anh bình thản, cô khe khẽ
rút tay lại, rón rén đi ra khỏi phòng bệnh.
Đèn điện ở hành lang đã tắt đi vài bóng, ánh sáng có phần tối
mờ, trong ánh sáng đó, bóng của Trác Siêu Việt bị kéo ra rất dài, rất nhạt.
Cô bước tới bên anh, nhìn theo ánh mắt của anh, ngoài sự cô
đơn lạnh lẽo của các vì sao, chẳng có thứ gì khác cả.
Cô không làm phiền anh, cùng anh ngắm những ngôi sao trên bầu
trời. Không biết vì sao, bầu trời sao đêm nay sáng vô cùng.
“Anh đang nghĩ...” Trác Siêu Việt vẫn nhìn lên bầu trời sao,
“Nếu người đàn ông trên giường bệnh kia không phải là anh trai anh, anh sẽ nói
với em, đây là thời cơ thích hợp nhất để hai người chia tay nhau. Khi anh ấy cần
tới em nhất, em lại bỏ đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không nhớ đến người phụ nữ “vô
tình” như vậy, anh ấy sẽ hoàn toàn quên em. Em không cần phải cảm thấy có lỗi với
anh ấy, không yêu anh ấy, đó không phải là lỗi của em.”
Cô chăm chú lắng nghe, không đưa ra bất cứ ý kiến gì.
“Em có biết không? Giờ đây em ở lại chăm sóc cho anh ấy, chỉ
càng khiến anh ấy thêm cảm động, thêm yêu em, càng không thể quên được em.” Anh
thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô, “Em lừa dối anh ấy, mới là sai lầm không thể
tha thứ.”
“Đáng tiếc, anh ấy là anh trai của anh.” Mộc Mộc chỉ ra sự
thật.
“Vì vậy, anh chỉ có thể nói với em rằng, người đàn ông như
anh ấy, em đã bỏ qua rồi, sẽ không thể nào gặp lại được một người như thế nữa.”
Cô cười đau khổ, “Nói đi nói lại, anh vẫn hy vọng em và anh ấy
ở bên nhau.”
“Anh không hy vọng! Không ai hy vọng gọi người phụ nữ từng
là của mình là chị dâu. Nhưng anh có thể nhận ra một điều, anh ấy thật sự rất
yêu em.”
Lần này, Trác Siêu Việt đã định vị thân phận của cô là “người
phụ nữ từng là của mình”, mà không phải là “người phụ nữ đã bán thân vì năm vạn
đồng.”
Từ sự định vị mới mẻ này, cô lờ mờ trải nghiệm được một dư vị
đặc biệt, dường như có chút cảm giác chua cay.
Trong lòng cô đang thầm nói: “Anh có thể không gọi, không ai
ép anh phải gọi!”
Thận trọng suy nghĩ một chút, cô nói: “Anh yên tâm, trước
khi mắt của anh ấy khỏi hẳn, em sẽ không chia tay với anh ấy.”
Ngày hôm sau, bệnh viện tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng đối với
Trác Siêu Nhiên, các chuyên gia thảo luận trong phòng họp suốt cả một buổi chiều,
cuối cùng đưa ra một kết luận khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mắt
của Trác Siêu Nhiên chỉ bị tia laze kích thích mạnh, thủy tinh thể tụ máu, nhãn
áp quá cao, võng mạc mắt không bị tổn thương, cũng có nghĩa là, anh chỉ tạm thời
bị mất thị lực, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt, anh sẽ có thể hồi phục thị lực,
hơn nữa sẽ không để lại di chứng.
Trác Siêu Việt vẫn còn có chút nghi ngờ, cầm kết quả kiểm
tra đi hỏi các chuyên gia của bệnh viện mắt, kết luận cũng giống như vậy, anh mới
yên tâm, mua một đống đồ ăn bổ dưỡng về để bồi bổ cho Trác Siêu Nhiên.
Mộc Mộc đang bón cháo mộc nhĩ cho Trác Siêu Nhiên, thấy Siêu
Việt xách một đống đồ ăn về, vô cùng kinh ngạc. “Sao anh mua nhiều đồ ăn bổ dưỡng
như vậy?”
“Mấy thứ này là mua cho hai người. Em quá gầy, cũng cần phải
bồi bổ.”
“Em còn đang phải giảm béo đây.” Mộc Mộc nói một cách vô
thanh.
“Giảm béo?” Trác Siêu Việt ngắm kỹ phần eo và ngực của cô.
“Không phải là em muốn loại bỏ hết chút thịt duy nhất có được trên người đấy chứ?”
Mộc Mộc nhất thời không kịp phản ứng lại, Siêu Nhiên đang
ăn, liền khó nhọc nuốt miếng cháo trong miệng, ho khan một tiếng, cùng lúc đó,
bên ngoài cửa vang lên tiếng cười đầy mờ ám.
Trác Siêu Việt nhìn ra ngoài cửa, ngạc nhiên mừng rỡ chạy ra
đón. “Về từ khi nào vậy?”
Một thanh niên vô cùng khôi ngô tuấn tú, khí chất không thể
miêu tả được bằng lời bước vào trong phòng bệnh. “Về từ tối hôm qua, vừa về đến
nhà đã nghe thấy ông cụ ở nhà nói khu quân sự S xảy ra chuyện.”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Trác Siêu Nhiên lập tức nhận ra
là ai, liền cúi đầu nói với Mộc Mộc: “Mộc Mộc, em đi hỏi y tá giúp anh, khi nào
thì cần phải tiêm.”
Mộc Mộc gật đầu, đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy anh chàng đẹp trai đó hỏi,
“Bồ nhí của cậu đấy à? Không tồi đấy chứ, đã một năm rồi không gặp, gu thẩm mỹ
được nâng cao rồi đấy!”
Trác Siêu Việt lạnh lùng buông một câu trả lời: “Mắt mũi cậu
kiểu gì vậy, cô ấy là chị dâu của tớ!”
Mộc Mộc đương nhiên hiểu rất rõ rằng Trác Siêu Nhiên có ý muốn
cô tránh mặt, vì vậy không đi tìm y tá, một mình cúi đầu nhàn rỗi đi lại trong
hành lang, nhân tiện dò đoán thử xem anh chàng đẹp trai kia là ai, tại sao Trác
Siêu Nhiên lại muốn cô tránh mặt.
Một phút lơ là không để ý, suýt nữa thì cô va phải một người
đàn ông bước ra từ phòng làm việc của bác sĩ.
“Mộc Mộc?” Một tiếng gọi vô cùng quen thuộc.
Mộc Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Nghiêu như vừa
từ trên trời rơi xuống, thoạt tiên, cô xúc động nắm chặt lấy tay anh, không biết
phải diễn đạt thế nào mới tốt. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện đây là bệnh viện, nụ
cười của cô lại trở nên cứng đờ, vội vàng lôi điện thoại ra bấm chữ cho anh đọc.
“Sao anh lại ở đây? Anh bị ốm à?”
“Không.”
Tô Nghiêu thở dài một tiếng, kéo cô ngồi xuống ghế, kể rõ ngọn
ngành cho cô nghe.
Hóa ra, một năm trước, bác trai của cô bỗng nhiên mắc chứng
bệnh suy thận mãn tính, Tô Nghiêu đã từ bỏ công việc ở nước ngoài, trở về nước.
Năm nay, bệnh tình của bác trai ngày càng trầm trọng. Trước mắt, ngoài việc cấy
ghép thận ra, đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Đáng tiếc, kết quả sinh thiết cho thấy thận của Tô Nghiêu và
bố không tương thích với nhau, mà bây giờ nguồn hiến thận lại không dễ tìm. Vì
vậy, để tìm nguồn hiến thận, Tô Nghiêu đã phải chạy đôn đáo khắp nơi. Lần này
anh tới bệnh viện Lục quân cũng là để nghe ngóng xem có bệnh nhân nào đang
trong tình trạng nguy kịch, đồng ý hiến tặng thận hay không.
Mộc Mộc ngây người ngồi trên băng ghế dài rất lâu, đầu óc
hoàn toàn trống rỗng. Cô thậm chí còn có chút nghi ngờ rằng bản thân mình có phải
là một người bất hạnh hay không, đi đến đâu, cũng mang tai ương đến cho người ở
bên cạnh mình.
Tô Nghiêu còn nói với cô: “Mộc Mộc, hôm đó, bố mẹ anh thật sự
rất quá đáng, em đừng trách họ, họ chẳng qua chỉ là...”
Cô lắc đầu thật mạnh, cho dù bác trai có căm hận, nguyền rủa
cô thế nào, trong lòng cô, ông vẫn mãi mãi là một người thân của cô - một người
bác gần gũi, hiền từ, bác ái!
Kể xong nỗi khổ tâm trong lòng, Tô Nghiêu mới nhớ tới cuộc sống
gần đây của cô, “Em sống có ổn không?”
Cô gật đầu.
“Người đàn ông lần trước đi cùng với em là ai? Là bạn trai của
em ư?”
Cô lắc đầu, bấm chữ trên điện thoại. “Chỉ là một người đã
quen biết từ lâu.”
Trò chuyện thêm một lát nữa, Tô Nghiêu liếc nhìn đồng hồ, nhớ
ra còn có cuộc hẹn với một bác sĩ ở bệnh viện Thành phố, vội vàng đưa cho cô một
tấm danh thiếp, bảo cô sau này có thời gian rỗi hãy liên lạc với anh.
Sau khi Tô Nghiêu đi rồi, Mộc Mộc dựa lưng vào thành ghế
dài, ngẩng đầu lên, nhìn những đường nét hoa văn trên trần nhà màu trắng của bệnh
viện. Cho tới khi những đường nét trên hoa văn đó đều trở nên mờ ảo thành một
khối, cô cuối cùng đã đi đến quyết định. Lấy giấy nhớ ra, sau khi chăm chú viết
một đoạn hội thoại, cô lê đôi chân tê cứng tới trước cửa phòng làm việc của bác
sĩ, gõ cửa.
Hai hôm ở lại chăm sóc cho Trác Siêu Nhiên, phần lớn các bác
sĩ ở khoa Ngoại đều đã gặp cô, bác sĩ Trương đang ngồi trong phòng làm việc
cũng quen biết cô, vừa thấy cô bước vào, vô cùng nhiệt tình, “Cô tìm tôi có
chuyện gì không?”
Mộc Mộc đưa tờ giấy nhớ đã được cô viết hoàn chỉnh ban nãy
ra, sau khi đọc xong, khuôn mặt bác sĩ Trương đầy vẻ kinh ngạc. “Cô muốn làm
sinh thiết thận? Cô muốn hiến thận cho bố của Tô Nghiêu?!”
Mộc Mộc gật gật đầu.
“Hai người có quan hệ như thế nào?”
Mộc Mộc cúi đầu viết lên tờ giấy nhớ: “Tô Nghiêu là anh họ của
tôi.”
“Cũng có thể nói, cô là cháu gái của bệnh nhân. Ừm, thông
thường, tỷ lệ thận tương thích giữa những người có cùng quan hệ huyết thống
tương đối cao...” Bác sĩ Trương quan sát cô gái Mộc Mộc gầy yếu trước mặt từ đầu
tới chân, đầu lông mày bất giác nhíu lại. “Tôi đề nghị cô hãy suy nghĩ lại một
chút, hiến thận không phải là chuyện nhỏ...”
Cô nhìn bác sĩ, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy sự kiên định.
“Là một bác sĩ, tôi có trách nhiệm phải cảnh báo cô...” Bác
sĩ Trương giải thích rõ cho cô hiểu về mối lợi hại một cách hết sức có trách
nhiệm. “Đầu tiên, trong quá trình phẫu thuật, không thể để xảy ra sự cố ngoài ý
muốn, mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng cũng không loại trừ trường hợp xảy ra những
sự cố ngoài ý muốn như phản ứng của thuốc gây mê hoặc tổn thương tới các tổ chức,
cơ quan xung quanh thận. Tiếp đó, sau khi phẫu thuật còn có khả năng bị nhiễm
khuẩn, cũng có tính chất nguy hiểm nhất định... Điều quan trọng nhất là, cô sẽ
thiếu mất một bên thận, mặc dù trên lý thuyết, điều đó không ảnh hưởng lớn lắm
đến sinh hoạt bình thường, nhưng cô vẫn còn trẻ, ngộ nhỡ bên thận còn lại xảy
ra chuyện, ví dụ như xuất hiện khối u, cô sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng...”
Mộc Mộc nghe xong lời cảnh báo đó của bác sĩ Trương, quả thật
cũng có chút lo sợ, nhưng cô vẫn vân vê bàn tay nhỏ lạnh ngắt, viết chữ: “Tôi
đã suy nghĩ kỹ rồi. Cho dù xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, bản thân tôi tự chịu
trách nhiệm.”
Bác sĩ Trương rầu rĩ tới mức liên tục cau mày. Theo phẩm hạnh
nghề nghiệp của bác sĩ, anh cần phải tôn trọng quyết định của người hiến tặng,
nhưng cô gái trước mặt còn quá trẻ, cũng quá yếu ớt, anh không nỡ nhẫn tâm. “Thế
này nhé, cô hãy về nhà bàn bạc lại với bố mẹ, nếu họ đồng ý, hãy bảo họ đưa cô
tới làm sinh thiết.”
“Bố mẹ tôi đều qua đời cả rồi.”
Bác sĩ Trương kinh ngạc tới mức không biết nói gì, đang định
khuyên cô nên bàn bạc lại với Trác Siêu Nhiên, một bóng người cao lớn tuấn tú
xuất hiện bên ngoài cửa.
“Sao em lại chạy tới đây?” Vòng đi vòng lại suốt dãy hành
lang tới n lần, cuối cùng Trác Siêu Việt mới tìm thấy người mà anh muốn tìm.
Mộc Mộc vội vàng thu tờ giấy nhớ lại, Trác Siêu Việt chỉ
nghĩ cô đến hỏi thăm về bệnh tình của anh trai, không nghĩ ngợi gì nhiều, chào
hỏi bác sĩ Trương rồi kéo cô ra khỏi đó luôn.
“Vừa nãy, bác sĩ Trần gọi điện thoại tới, bảo em qua đó trị
liệu ngay.” Trác Siêu Việt nói: “Anh ở lại đây với anh ấy, em tự đi nhé.”
“Em...”
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Một mình Mộc Mộc tới khoa Tâm lý của bác sĩ Trần, cô ấy vẫn
giữ nụ cười dịu dàng, pha trà cho cô, trò chuyện với cô.
“Mộc Mộc, hôm nay tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé!”
Mộc Mộc nâng cốc trà trên tay, chăm chú lắng nghe.
“Trước đây, tôi có một bệnh nhân là một cô gái rất đáng yêu,
cô ấy vốn có một gia đình viên mãn, hạnh phúc, bố mẹ đều yêu thương cô, cô cứ
nghĩ rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi... Bỗng nhiên có một hôm, một sự việc
ngoài ý muốn đã xảy ra.”
Mộc Mộc tròn xoe mắt, bất giác bị cuốn hút vào trong câu
chuyện của cô ấy.
“Bố mẹ cô ấy xảy ra cãi lộn, mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt.
Sau đó, họ bắt đầu đánh lộn, mẹ cô ấy bỗng nhiên như nổi cơn điên, cầm dao đâm
về phía bố cô ấy...”
Bàn tay cô không thể kiềm chế nổi sự run rẩy, nước trà trong
cốc sóng sánh, cô dường như có thể nhìn thấy hình ảnh bố mẹ đang gây lộn với
nhau qua từng vòng xoáy trong cốc trà, bố và mẹ đang giằng co, mẹ đang hết hơi
cạn sức gào thét, “Anh đừng nghĩ rằng tôi không biết những chuyện xấu xa của
các người?!”
“Cô trách móc chúng tôi cái gì chứ, được, tôi thừa nhận, tôi
yêu cô ấy!”
Hai người càng đánh lộn lại càng hung dữ, mẹ tát vào mặt bố,
bố túm tóc, đập đầu mẹ vào cửa, giống như hai con thú hoang, chỉ hận một nỗi
không thể băm vằm đối phương ra thành trăm mảnh.
Mộc Mộc sợ đến nỗi bật khóc nức nở, lao tới ôm lấy bố, “Bố,
đừng! Bố đừng đánh nữa... Con xin bố...”
Nước mắt của cô cuối cùng cũng khiến bố bình tĩnh lại, ông
ôm lấy cô, dịu dàng vỗ về: “Mộc Mộc, đừng sợ! Bố đưa con đi, mẹ con, bà ấy điên
rồi...”
Mẹ cô thật sự đã hóa điên, đầu tóc rối bù rũ rượi cầm dao
lao tới, đó dường như là một nỗi oán hận đã bị đè nén suốt mười bảy năm trời,
bùng phát nhấn chìm hết cả lý trí, cũng là một tình yêu ngọc đá cùng tan nát.
Lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim của bố...
Bác sĩ Trần liếc nhìn cốc trà đang run rẩy một cách dữ dội
trong tay Mộc Mộc, cố gắng nói chậm lại một chút: “Bố của cô ấy chết rồi, mẹ của
cô ấy bị công an bắt đi, một gia đình đã từng hạnh phúc chỉ còn lại một mình cô
ấy... Nghe nói mẹ cô ấy bị khép vào tội tử hình, cô ấy không muốn mẹ chết, vậy
là, cô ấy đi đến chịu tội, ngồi tù thay mẹ...”
“Mộc Mộc, cô cảm thấy
cô gái đó làm như vậy có đúng không?”
Mộc Mộc yên lặng uống trà, cố gắng kiềm chế nỗi hoảng sợ
trong lòng. Cô rất muốn biết, ai đã nói cho cô ấy biết câu chuyện này, là Trác
Siêu Việt? Hay là trên thế giới này quả thực cũng có một cô gái đã từng làm những
việc giống như cô đã làm?
“Tôi không cho rằng cô ấy đúng, nhưng tôi có thể hiểu được
cô ấy, bởi vì nếu cô ấy không làm như vậy, mẹ của cô ấy sẽ chết... Cô ấy đã
không còn bố, không thể cũng không còn mẹ... Cô ấy phải trải qua một cuộc sống
không phải là cuộc sống của con người ở trong trại giam, nhẫn nhịn chịu đựng sự
sỉ nhục và đánh mắng của người khác, bao gồm cả người thân của cô ấy. Cô ấy cứ
nghĩ rằng sau khi ra tù, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, điều bất hạnh là... sau khi
ra tù, cuộc sống của cô ấy vẫn rất tồi tệ, mẹ cô ấy đã qua đời, tất cả mọi người
đều kỳ thị cô ấy, cô ấy thực ra rất tài giỏi, nhưng bởi vì đã có tiền án, nên
ngay cả một công việc tử tế cũng không thể có được...”
Nước trà trong cốc đã được Mộc Mộc uống hết, bác sĩ Trần lại
rót cho cô thêm một cốc nữa. “Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy... Một cô gái bé
nhỏ, dám dũng cảm gánh vác một tội danh lớn như vậy, cho dù cô ấy làm đúng hay
sai, tôi đều muốn nói với cô ấy một câu: Hãy tiếp tục sống thật tốt, vì những
người yêu thương cô ấy - cho dù những người đó đang ở đâu!”
Mộc Mộc ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự
chân thành của bác sĩ Trần, cô đã thật sự nhìn thấy sự ngưỡng mộ, nhìn thấy sự
tôn trọng trong ánh mắt của cô ấy.
Cô cầm cây bút ở trên bàn, run rẩy viết: “Cô ấy đã hối hận
chưa?”
Bác sĩ Trần nắm lấy bàn tay đang viết chữ của cô, “Tại sao
phải hối hận? Bởi vì mẹ của cô ấy đã qua đời ư? Họ không có cơ hội để đoàn tụ?
Tôi nghĩ rằng, mẹ của cô ấy ít nhất đã sống thêm được một thời gian nữa, bà ấy
ít nhất cũng đã ra đi một cách có thể diện...”
Mộc Mộc nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Cô cũng không hối hận, cô thực sự đã có lỗi với bố, nhưng cô
đã cứu được tính mạng của mẹ, mặc dù mẹ chỉ sống thêm được một năm, bà ít nhất
đã sống thêm được một năm nữa, biết được rất nhiều chuyện mà bà muốn biết,
trong bức di chúc cuối cùng của bà, Mộc Mộc đã đọc được sự sám hối, cảm kích và
tỉnh ngộ của bà...